( Ngôn Tình/ Học Đường) Top 1 Trường Yêu Thầm Top 2 !?
Lời Nói Đầu Và Giới Thiệu Nhân Vật
Quỷ tác giả😈
Hé lô hố le mng =)))
Quỷ tác giả😈
Tui là tác giả siu đệp gái:3
Quỷ tác giả😈
chương này là những lời tui muốn nói trước khi cho ra truyện
Quỷ tác giả😈
Thì tui muốn nói là đây tác phẩm đầu tiên của tui
Quỷ tác giả😈
Tui đây cũng muốn viết một bộ truyện lâu r mà chưa có dịp
Quỷ tác giả😈
với lại cũng lười =))
Quỷ tác giả😈
giờ tự nhiên siêng với có ý viết
Quỷ tác giả😈
Truyện này tui viết theo cảm hứng của tui và có thể một ngày nào đó tui sẽ bị bí ý tưởng
Quỷ tác giả😈
Có thể vì thế mà sẽ drop=)))
Quỷ tác giả😈
Nên là tui muốn mọi người đọc và cho tui xin ý kiến, nếu mọi người muốn cốt truyện tiếp theo ra sao thì tui sẽ hỏi ý kiến mọi người
Quỷ tác giả😈
Giờ hết biết nói gì rồi
Quỷ tác giả😈
Thôi thì tớ sẽ vào giới thiệu sơ hai nhân vật chính nhoe
Quỷ tác giả😈
Nhân vật phụ thì sẽ cho xuất hiện sau^^
Trịnh Tử Văn
Trịnh Tử Văn
18 Tuổi
Cao 1m86
Sinh ngày 12/1
Cung Ma Kết
Tính cách: Tốt bụng, đào hoa (Chỉ là vẻ bề ngoài:>)
Sở thích: Chơi thể thao,Chọc ghẹo, khiêu khích Hồ Anh, Đi bar sau giờ học thêm, chạy xe moto.
Ghét: Mấy đứa con gái dẹo, bám theo mình.
Lương Hồ Anh
Lương Hồ Anh
18 tuổi
Cao 1m60
Ngày sinh: 16/8
Cung Sư Tử
Tính cách: Tốt bụng, có hơi lạnh lùng và dễ cọc.
Sở thích: Đọc tiểu thuyết, đi dạo, nghe nhạc, đi chơi với bạn bè.
Ghét: Trịnh Tử Văn, mấy đứa con gái dẹo, hám trai.
Quỷ tác giả😈
Sơ lược vậy thôi nha
Quỷ tác giả😈
Muốn biết tình tiết ra sao thì hãy theo dõi nhaa
Quỷ tác giả😈
À mà mọi người muốn cp phụ là gì nè
Quỷ tác giả😈
Muốn bao nhiêu cp phụ?
Quỷ tác giả😈
Có thể là BL, GL luôn nhéee
Quỷ tác giả😈
Và xin chia sẻ thêm là tui có sở thích...
Quỷ tác giả😈
Làm đau khổ các bợn đó😈
Quỷ tác giả😈
Muahahahahhaha
Quỷ tác giả😈
Hãy đón chờ truyện của tui nheeee
CHAP 1: KÍ ỨC ĐAU THƯƠNG (1)
Lương Hồ Anh (nhỏ)
/Ôm đầu run rẩy/
Cô ngồi co ro vào một góc.
Trên tay đầy những vết xước và bầm dập.
Mai Thiên Vân (Mẹ Hồ Anh)
Ông làm cái gì vậy hả !? /Chạy đến ôm Hồ Anh/
Lương Hồ Anh (nhỏ)
Hức...hức...mẹ ơi... /Run rẩy/
Lương Chấn Khang (Ba Hồ Anh)
Bà còn bênh nó nữa à?
Lương Chấn Khang (Ba Hồ Anh)
Bà tránh ra để tôi dạy dỗ con nhỏ này ! /Quát lớn/
Lương Hồ Anh (nhỏ)
Hức...huhu.../Rúc sát vào lòng Vân/
Lương Chấn Khang (Ba Hồ Anh)
Mày oan ức lắm hay gì mà khóc?
Lương Chấn Khang (Ba Hồ Anh)
HẢ?
Mai Thiên Vân (Mẹ Hồ Anh)
Ông thôi đi ! /Ôm chặt Hồ Anh/
Mai Thiên Vân (Mẹ Hồ Anh)
Con bé làm gì mà ông lại đánh nó như vậy?
Mai Thiên Vân (Mẹ Hồ Anh)
Ông nhìn đi
Mai Thiên Vân (Mẹ Hồ Anh)
Trong lúc tôi đi công tác
Mai Thiên Vân (Mẹ Hồ Anh)
Ông đánh con bé ra nông nổi này
Mai Thiên Vân (Mẹ Hồ Anh)
Bây giờ tôi đang ở đây mà ông còn dám đánh con bé nữa hả!?
Lương Chấn Khang (Ba Hồ Anh)
Ha...
Lương Chấn Khang (Ba Hồ Anh)
Vậy thì bà hãy mau nhớ lại đi
Lương Chấn Khang (Ba Hồ Anh)
Trước khi bà đi công tác
Lương Chấn Khang (Ba Hồ Anh)
Con gái của bà chuẩn bị thi cuộc thi gì
Mai Thiên Vân (Mẹ Hồ Anh)
!
Mai Thiên Vân (Mẹ Hồ Anh)
/Nhớ lại/
Tầm khoảng 1 tuần trước khi bà đi công tác
Ở thành phố nơi Hồ Anh đang sống diễn ra cuộc thi tìm ra "nhân tài toán học" của Thành phố
Đối tượng tham gia là học sinh cấp 2
Hồ Anh 'được' ba mẹ đăng kí cho tham gia
Mà không hỏi ý kiến của Hồ Anh
Và họ luôn kì vọng Hồ Anh được giải quán quân
Trong khi tham gia cuộc thi, mẹ cô thì đi công tác, ba cô thì có việc bận ở công ty
Nên không có ai đến cổ vũ cô
Không ai đến tiếp động lực cho cô
Nhìn những thí sinh khác có người thân đến để cổ vũ, cô bắt đầu có tâm lý lo sợ, buồn tủi
Đến cuối cùng khi có kết quả vào ngày hôm nay
Cô chỉ đứng ở hạng Á Quân
Lương Chấn Khang (Ba Hồ Anh)
/Đưa kết quả cho Thiên Vân xem/ Bà xem đi
Lương Chấn Khang (Ba Hồ Anh)
Coi có bênh được nó không?
Mai Thiên Vân (Mẹ Hồ Anh)
/Thả lỏng tay đang ôm Hồ Anh ra, nhìn Hồ Anh/
Bà lấy tờ kết quả cuộc thi của Hồ Anh từ trên tay ông
Một tay vẫn ôm Hồ Anh với một chút hi vọng len lỏi rằng ba cô nói sai sự thật
Nhưng đời không như là mơ
Đập vào mắt bà là một dòng chữ "Đạt giải Á Quân"
Bà không tin vào mắt mình, bà quăng đi tờ kết quả
Mai Thiên Vân (Mẹ Hồ Anh)
/Nắm lấy hai vai Hồ Anh và lay nhẹ/ Nè...con gái. Đây không phải là sự thật đúng không?
Mai Thiên Vân (Mẹ Hồ Anh)
Con...con đạt Quán Quân mà.
Mai Thiên Vân (Mẹ Hồ Anh)
Đúng không hả?
Mai Thiên Vân (Mẹ Hồ Anh)
Tờ giấy đó là giả đúng không?
Cô mở to mắt, không nói nên lời vì không ngờ rằng người mẹ mà cô yêu quý, người mà cô tin tưởng nhất trong gia đình
Nay lại nói những lời như vậy
Lại quan trọng giải thưởng, quan trọng thành tích hơn cô
Lương Chấn Khang (Ba Hồ Anh)
Mày bị câm à?
Lương Chấn Khang (Ba Hồ Anh)
Trả lời cho bả nghe đi
Lương Chấn Khang (Ba Hồ Anh)
Cho bả tin
Lương Hồ Anh (nhỏ)
Con...con.../Vẫn không thể nói nên lời/
Không biết phải làm thế nào để trả lời lại bà
Một khoảng thời gian im lặng đầy đáng sợ và căng thẳng
Cô cứ tưởng chừng như thời gian đang dừng lại
Sau một lúc,cô hít thở sâu và bắt đầu lên tiếng
Lương Hồ Anh (nhỏ)
Đúng...đúng vậy ạ...con chỉ đạt giải Á Quân...
Mai Thiên Vân (Mẹ Hồ Anh)
...
Tiếng nói của cô nặng trĩu
Như bị bóp nghẽn lại trong không khí
Không ai nói với ai một tiếng nên càng làm thêm sự căng thẳng, lạnh lẽo trong chính ngôi nhà của mình
Mai Thiên Vân (Mẹ Hồ Anh)
Mẹ hiểu rồi...
Bà bắt đầu buông hai tay ra khỏi vai Hồ Anh, từ từ đứng lên
Lương Hồ Anh (nhỏ)
Mẹ.../Mắt bắt đầu ngấn lệ/
Mai Thiên Vân (Mẹ Hồ Anh)
Ông tiếp tục đi
Lương Hồ Anh (nhỏ)
Hả.../Mở to mắt/
Câu nói đầy vô cảm, lạnh lùng
Lại có thể thốt ra dễ dàng từ miệng của bà
Từ người mà cô tin tưởng nhất
Người mà cô yêu thương nhất
Mai Thiên Vân (Mẹ Hồ Anh)
Nhà họ Lương không chứa chấp kẻ thấp hèn
Mai Thiên Vân (Mẹ Hồ Anh)
Không chứa chấp những kẻ đứng sau nhà Vua
Nói xong, bà lạnh lùng rời đi
Để lại cô đang quỳ ở dưới đất và ba của mình đang chuẩn bị tiếp tục bạo hành cô
Lương Chấn Khang (Ba Hồ Anh)
/Cầm roi lên/ Nghe mẹ mày nói chưa?
Lương Chấn Khang (Ba Hồ Anh)
Nhà họ Lương không chứa chấp kẻ đứng thứ hai !/Giơ roi lên/
Lương Hồ Anh (nhỏ)
Đừng...đừng mà...con xin ba mà /Co người lại/
Tiếng roi vang vọng khắp ngôi nhà to lớn
Xen lẫn vào đó là tiếng la hét thảm thiết của Hồ Anh
Và tiếng mắng chửi thậm tệ
Mai Thiên Vân (Mẹ Hồ Anh)
/Đứng bên ngoài, ngồi thụp xuống và che miệng lại/
Mai Thiên Vân (Mẹ Hồ Anh)
Mẹ...xin lỗi con...mẹ nhất định sẽ đưa con ra khỏi đây.../Thì thầm + Rơi nước mắt/
CHAP 2: KÍ ỨC ĐAU THƯƠNG (2)
Mai Thiên Vân (Mẹ Hồ Anh)
Mẹ xin lỗi...
Bà ngồi ở bên ngoài nghe những tiếng roi quật
Nghe tiếng kêu la của con gái mình vang vọng
Trong lòng không khỏi cảm thấy nặng trĩu
Bây giờ bà rất muốn lao vào, giang tay ra bảo vệ con mình
Nhưng hiện tại bà không thể vì bà không đủ khả năng để chống chọi lại nhà họ Lương
Mai Thiên Vân (Mẹ Hồ Anh)
/Đứng dậy + Lau nước mắt/
Bà nhìn ra phía bên ngoài
Với ánh mắt đầy quyết tâm
Mai Thiên Vân (Mẹ Hồ Anh)
Mẹ nhất định sẽ thành công để đưa con ra khỏi đây.
Mai Thiên Vân (Mẹ Hồ Anh)
/Đi lên phòng/
Vì do vừa đánh vừa mắng chửi
Ông vứt mạnh cây roi xuống bên cạnh cô
Lạnh lùng nhìn xuống thân xác đầy trầy xước
Có những vết thương tứa ra cả máu
Lương Hồ Anh (nhỏ)
/Ngồi co ro trong góc/
Lương Chấn Khang (Ba Hồ Anh)
Trợ lý Trần !
Trần Lưu Mạn (Trợ lý)
/Bước vào/ Có tôi
Lương Chấn Khang (Ba Hồ Anh)
Mau xem sắp tới có cuộc thi gì?
Trần Lưu Mạn (Trợ lý)
/Lướt máy tính bảng/ Thưa ông chủ Lương, sắp tới có cuộc thi tìm ra học sinh ưu tú nhất trường XX là trường của tiểu thư
Trần Lưu Mạn (Trợ lý)
Sau đó sẽ đưa lên cấp thành phố để thi ạ
Lương Chấn Khang (Ba Hồ Anh)
Được rồi, lui đi /Xua tay/
Trần Lưu Mạn (Trợ lý)
Vâng /Lén nhìn Hồ Anh rồi sau đó xoay người rời đi/
Lương Chấn Khang (Ba Hồ Anh)
Mày nghe gì chưa hả con vô dụng?
Lương Chấn Khang (Ba Hồ Anh)
Mày liệu hồn mà học hành đàng hoàng
Lương Chấn Khang (Ba Hồ Anh)
Không thì tao sẽ không để mày sống như ngày hôm nay đâu /Rời đi/
Cô ngồi co ro ở trong góc không nhúc nhích
Căn phòng im lặng, lạnh lẽo
Không nghe tiếng gì khác ngoài tiếng thút thít của cô
Cô tự hỏi với bản thân rằng
Tại sao ba mẹ lại đối xử với cô như vậy?
Chỉ vì cô không đạt giải quán quân
Lương Hồ Lâm
( Lương Hồ Lâm - 15 tuổi )
Lương Chấn Khang (Ba Hồ Anh)
/Vừa bước ra/ A ! Con trai của ta đã về
Lương Hồ Lâm
/Cúi đầu/ Vâng, con chào ba
Lương Chấn Khang (Ba Hồ Anh)
Ừm
Lương Chấn Khang (Ba Hồ Anh)
Con mới đi học về nên mệt lắm đúng không?
Lương Chấn Khang (Ba Hồ Anh)
Để ta nhờ người hầu pha nước cho con tắm nhé
Lương Hồ Lâm
Dạ vâng ạ /Cúi đầu/
Lương Chấn Khang (Ba Hồ Anh)
Hừm hừm, ngoan lắm /Xoa đầu Lâm/
Lương Chấn Khang (Ba Hồ Anh)
Thôi ta đi lên phòng trước đây, ta có việc
Lương Chấn Khang (Ba Hồ Anh)
/Rời đi/
Anh mới bước vào trong nhà và đi ngang phòng khách
Anh ngồi quỳ xuống một chân rồi đưa tay lay nhẹ cô
Lương Hồ Lâm
Là anh hai đây /lay nhẹ cô/
Lúc này cô mới từ từ ngẩng đầu lên
Đôi mắt nhỏ nhắn, xinh đẹp của cô sưng đỏ lên vì khóc quá nhiều
Khuôn mặt cũng đầy vết bầm tím, khoé miệng còn hơi rướm máu
Nhìn thấy em gái mình thành ra như này, lòng anh không khỏi cảm thấy xót xa
Lương Hồ Anh (nhỏ)
Anh hai...
Giọng cô đã khàn đi vì la hét, cầu xin
Lương Hồ Lâm
/Xoa đầu Hồ Anh/
Lương Hồ Lâm
Mau đi lên phòng với anh /Nắm lấy tay cô/
Anh nhẹ nhàng kéo cô đứng dậy rồi sau đó dẫn cô lên phòng của cô
Lương Hồ Lâm
/Để Hồ Anh ngồi xuống giường/ Em đợi ở đây nhé, anh đi lấy đồ băng bó cho em
Cô nhìn bóng dáng Hồ Lâm gấp gáp đi lấy đồ băng bó
Vì những lần bị đánh trước đây anh đều làm lơ cho qua mà không quan tâm hay hỏi han gì cô
Cô lúc ấy đều lủi thủi tự đi băng bó một cách sơ xài
Nhưng hôm nay Hồ Lâm lại quan tâm đến cô và có ngỏ ý muốn băng bó cho cô
Cô đang chìm vào suy nghĩ sâu xa thì anh bước vào với hộp y tế trên tay
Anh nhẹ nhàng đặt hộp cứu thương xuống đất và ngồi xuống trước mặt cô
Cẩn thận, tỉ mỉ xem xét vết thương và bôi thuốc cho cô
Lương Hồ Lâm
Chịu đau tý nhé
Lương Hồ Lâm
Sẽ nhanh thôi
Anh nhẹ nhàng bôi thuốc vào những vết thương ở cánh tay, chân và mặt của cô
Sau đó cũng nhẹ nhàng băng bó cho cô
Đã thế anh còn không ngừng lẩm bẩm
Lương Hồ Lâm
Sao hôm nay ông ta đánh mạnh dữ vậy không biết
Cô lúc này vẫn chưa thể tin được rằng cô đang được băng bó bởi người anh của mình
Có lẽ là cô đã quen với hình ảnh người anh hai lạnh lùng và không quan tâm đến mình nên việc như này làm cô chưa thể thích nghi được
Sau vài phút băng bó thì anh cất đồ vào hộp sau đó đứng lên
Lương Hồ Lâm
Em ở đây chờ anh một lát, anh đi một lúc rồi sẽ quay lại thôi
Trước khi đi anh không quên xoa đầu Hồ Anh nhẹ nhàng rồi sau đó ra khỏi phòng cô
Cô cảm thấy rất lạ khi anh hai mình cư xử với mình như vậy
Nhưng cũng khiến cho cô có một cảm giác ấm áp đến lạ thường
Lương Hồ Anh (nhỏ)
/Nằm xuống giường + Nhìn trần nhà/
Lương Hồ Anh (nhỏ)
*Phải làm sao đây*
Lương Hồ Anh (nhỏ)
*Nếu kì thi sắp tới mình không được hạng nhất và không được đề cử đi thi giải thành phố*
Lương Hồ Anh (nhỏ)
*Chắc chắn mình sẽ không còn sống như lúc này đâu*
Lương Hồ Anh (nhỏ)
*Giá như mình giỏi như anh hai*
Lương Hồ Anh (nhỏ)
*Để có thể có được sự quan tâm của ba mẹ nhỉ..?*
Download MangaToon APP on App Store and Google Play