Sáng sớm tinh mơ, sương vẫn chưa tan, ánh mặt trời dần ló rạng soi sáng mọi thứ. Tiếng gà gáy vang lên báo hiệu bắt đầu một ngày mới, người người nhà nhà đều bận rộn công việc buổi sáng nên khung cảnh rất nhộn nhịp.
Mộc Hiểu Kiều đang nằm nướng trên chiếc giường được trang trí theo phong cách tiểu thư nhe nhàng, tiếng chuông điện thoại trên đầu giường vang lên. Cô mơ màng ấn nghe máy, đầu dây bên kia vang lên giọng nói trong trẻo của một cô gái.
"Hiểu Kiều! Dậy chưaaaaa!!!!"
Nghe giọng nói của Tiềm Nghi, Hiểu Kiều nhìn lại điện thoại rồi ngơ ngác hỏi.
- Hả? Có chuyện gì sao???
"Mày vào group chat của lớp 12 xem đi, mọi người hẹn nhau tối nay đi họp lớp đó!"
Hiểu Kiều thấy không phải là tin tức chấn động gì nên nhàn nhạt đáp lại.
- Kệ đi, tao không đi!
Dứt lời, Tiềm Nghi ở bên kia kích động mắng.
"Ngốc ạ, buổi họp lớp lần này người đó cũng đến đấy!"
"Người đó" trong câu nói của Tiềm Nghi đang ám chỉ để cô thay đổi suy nghĩ, Hiểu Kiều bối rối hỏi lại.
- Là ai?
Thấy Hiểu Kiều đã cắn câu, Tiềm Nghi nở nụ cười thích thú nói.
"Còn là ai? Chẳng phải là người mà mày thích thầm từ lúc nhỏ đến giờ sao? Không lẽ, mày thích đối tượng khác rồi???"
Nghe nhắc đến đây, Hiểu Kiều sững sờ tại chỗ. Kí ức xưa hiện về trong tâm trí cô, sau khi tốt nghiệp cấp 3 xong ai ai cũng đi theo con đường mà mình chọn, và người đó cũng đã biến mất không dấu vết.
Hiểu Kiều nằm dài trên chiếc giường của mình, trong đầu cô bối rối do dự không biết có nên đến hay không. Cũng tò mò muốn biết hiện tại anh sống thế nào, trong lòng nổi lên nhiều cảm xúc hỗn loạn khiến cho tâm tư cô rối bời.
Đến tối, người bạn thân của cô là Tiềm Nghi lúc sáng gọi điện thoại đến. Hiểu Kiều vừa thay xong chiếc váy xoè màu đỏ rượu dài qua đầu gối, mái tóc đen dài xoã xuống dài ngang lưng, khuôn mặt được trang điểm nhẹ nhàng tỉ mỉ. Cô ấn nghe máy rồi mở loa ngoài, giọng nói bên kia phấn khích vang lên.
"Này, đến chưa? Mọi người đến gần đủ rồi đấy!"
Nghe vậy, Hiểu Kiều theo phản xạ mà hỏi lại.
- Thế cậu ta đã đến chưa?
Lời vừa dứt, ở bên kia vang lên tiếng cười khúc khích của ai đó. Hiểu Kiều bối rối hỏi.
- Tiềm Nghi? Ai thế?
Thấy bị phát hiện, Tiềm Nghi và vài người khác cười trêu.
"Là ai thì một lát nữa mày đến sẽ biết!"
Nói xong, Tiềm Nghi liền tắt máy. Hiểu Kiều cầm điện thoại lên thấy đã 18g, buổi họp lớp được tổ chức vào lúc 19g, cô cầm lấy túi xách bỏ điện thoại vào rồi vội vàng ra ngoài.
Đến địa chỉ ở trong group chat, cô phát hiện nơi này là một nhà hàng khá sang trọng. Nơi này được trang trí và thiết kế theo lối cổ điển trang nhã, nhân viên nhìn thấy cô liền hỏi.
- Cho hỏi, cô có hẹn trước không?
Hiểu Kiều chưa kịp trả lời thì Tiềm Nghi ở gần đó chạy đến nói.
- Hiểu Kiều!
Nhìn thấy Tiềm Nghi mặc một set đồ dạ sang chảnh cùng với đôi giày hàng hiệu, lớp trang điểm tinh xảo tôn lên nét đẹp của cô.
- Sao giờ mới đến, mọi người ở bên trong vẫn đang đợi!
Nói rồi Tiềm Nghi nắm lấy tay Hiểu Kiều dẫn vào trong, Hiểu Kiều lúng túng hỏi.
- Này, mọi người đến đông không???
- Haiz, cũng không ít đâu!
Tiềm Nghi thở dài nói, rất nhanh cả hai đã đi đến trước cánh cửa phòng bao. Hiểu Kiều còn chưa kịp điều chỉnh lại cảm xúc thì Tiềm Nghi đã nhanh tay mở cửa đi vào, những người bên trong đều là bạn học cũ, họ thấy người mới đến là cô thì nhìn từ trên xuống dưới để đánh giá một lượt.
Hiểu Kiều cảm thấy không thoải mái định lấy cớ không khỏe để rời khỏi đây, không ngờ Tiềm Nghi đã ngồi vào bàn rồi gọi cô.
- Hiểu Kiều! Đứng đó làm gì? Mau đến đây.
Thấy thế, Hiểu Kiều ngượng ngùng đành đến chỗ Tiềm Nghi ngồi xuống bên cạnh. Những người ngồi xung quanh đều ăn mặt rất lịch sự, có vẻ như bọn họ đều chăm chút rất kĩ để đến buổi họp lớp này.
Hiểu Kiều nhìn một lượt rồi nhìn lên bàn, thấy những món ăn đã được dọn sẵn, rượu bia cũng được chuẩn bị đầy đủ. Cô lấy một quả quýt rồi bóc để ăn, trong bầu không khí náo nhiệt này cô chỉ thích ở một mình nên không giao tiếp với ai.
Một lúc sau, cánh cửa cũng đã mở ra, người bước vào trong là Dược Nam, Gia Khải và Linh Dư. Khoảnh khắc nhìn thấy Gia Khải, tim trong lồng ngực Hiểu Kiều như hẫng đi một nhịp. Cảnh tượng này vẫn giống như lúc trước, mỗi lần cô gặp mặt anh đều có cảm giác hồi hộp xao xuyến này.
P/s: Ảnh minh họa nữ chính
Ảnh minh họa Gia Khải
Cả ba người ngồi vào bàn, những người khác thấy họ đến thì cười tươi hỏi thăm với nhau. Vì đã lâu không gặp lại Gia Khải khiến cho tâm tư Hiểu Kiều rối bời, cô cầm ly nước lên bàn lên uống để che đi vẻ ngượng ngùng.
Không biết vô tình hay cố ý, ánh mắt Gia Khải hướng về phía Hiểu Kiều. Tiềm Nghi ngồi bên cạnh không khỏi suýt xoa khen ngợi.
- Ôi chao, xem kìa. Đúng là crush của bao cô gái thời đi học có khác ha, giờ đẹp trai còn hơn xưa.
Nghe xong câu này, Hiểu Kiều bất giác đỏ mặt, cô không biết sao bản thân lại trở nên nhạy cảm như vậy.
Gia Khải ngồi chung với Dược Nam và bạn học khác, ai nấy đều hí hửng hối thúc mọi người lên món. Nhân viên trong phòng rót rượu và bia vào cho khách ngồi trong bàn, lớp trưởng là Nhạc Yến Hoa phấn khích đứng dậy nói.
- Chào mọi người, chắc mọi người không quên tôi đâu ha, tôi là Nhạc Yến Hoa giờ đang làm giám đốc ở công ty thực phẩm. Hôm nay mọi người đều đến dự buổi họp lớp này chắc chắn cũng đều là những người có công việc ổn định rồi! Nào, chúng ta hãy cùng nâng ly chúc mừng để kỉ niệm sau bao năm mới gặp lại.
Dứt lời, mọi người đều nâng ly lên để chúc mừng. Sau đó thưởng thức những món ăn trên bàn, một người trong lớp lên tiếng dò hỏi Gia Khải.
- Ờm, Gia Khải nè. Lúc trước cậu tốt nghiệp cấp 3 xong cũng im hơi lặng tiếng, mọi người khi ấy đều lo lắng và tò mò không biết lúc đó cậu đã đi đâu và làm gì? Sẵn tiện hôm nay cậu đến đây, có thể tâm sự cho mọi người nghe có được không?
Nghe vậy, những người khác cũng lên tiếng.
- Phải đó, Gia Khải! Tôi cũng tò mò không biết cậu đang làm công việc gì, nếu như cậu không muốn nói cũng không sao cả, dù gì mọi người cũng đều là bạn học với nhau mà...
Dược Nam ngồi bên cạnh quay sang nhìn Gia Khải, Gia Khải cũng không hề tỏ vẻ khó chịu mà lại bày ra dáng vẻ cợt nhã như trước. Anh mỉm cười nói.
- Nhạt nhẽo lắm, chẳng có gì để nói cả!
Nhiều người nghe vậy thì nghĩ rằng anh đang muốn giấu nên không nói, bọn họ tiếp tục thăm dò.
- Vậy sao? Thế công việc hiện tại của cậu là gì??? Có thể chia sẻ cho mọi người biết không???
Hiểu Kiều cảm thấy như bọn họ đang điều tra thông tin về anh, cô cảm thấy thật nực cười. Tiềm Nghi ở bên cạnh cũng khó chịu quay sang thì thầm với Hiểu Kiều.
- Thật đáng ghét, cứ phải hùa nhau để tra hỏi như tội phạm vậy sao? Gia Khải mà giận lên lại bỏ đi!
Một người trong số đó quay sang nhìn thấy Tiềm Nghi đang thì thầm to nhỏ với Hiểu Kiều, vốn không ưa Hiểu Kiều nên cố ý chuyển chủ đề.
- Hiểu Kiều? Lâu rồi mình cũng mới gặp cậu, nhìn cậu ăn mặc chỉnh chu vậy chắc là cuộc sống cũng ổn định nha!
Tiềm Nghi thấy Hải Oanh cố ý nhắm vào Hiểu Kiều nên khó chịu ra mặt, Hiểu Kiều chỉ im lặng mỉm cười cho qua. Hải Oanh vẫn không chịu từ bỏ mà tiếp tục nói.
- Năm nay cậu cũng 26 tuổi rồi, chắc là cũng có bạn trai rồi chứ nhỉ? Không như mình, kết hôn từ năm 20 tuổi nên giờ con cũng được 5 tuổi rồi, sau này lỡ như gặp cậu thì sẽ gọi cậu là cô rồi!
Câu này như đang mỉa mai Hiểu Kiều vậy, cô cảm thấy Hải Oanh ở trước mắt thật vô duyên. Vì ở nơi đông người nên cô đành nhịn cho qua, chỉ nhẹ giọng đáp lại.
- Cảm ơn cậu đã quan tâm, hiện tại cuộc sống của mình vẫn rất tốt nên mình vẫn chưa nghĩ đến những chuyện khác!
Vừa nói, cô bất giác nhìn sang Gia Khải ngồi đối diện gần đó. Anh đang ăn trái cây nên không để ý đến, bộ dạng lạnh lùng như không quan tâm.
Cảnh tượng những ngón tay thon dài trắng nõn kia đang cầm những quả nho bỏ vào miệng, đôi môi ấy thu hút sự chú ý của cô. Đến khi đôi mắt anh liếc sang nhìn cô thì cô mới giật mình nhìn sang hướng khác, lông mi anh vừa dài lại cong vút trông rất đẹp.
"Đệt, đẹp đến chửi thề là có thật!"
Trong lòng Hiểu Kiều thầm mắng, tim đập mạnh thình thịch vì hồi hộp. Khuôn mặt ửng đỏ vì ngại ngùng.
Tiềm Nghi ngồi cạnh quan sát nãy giờ, cô để ý đến từng cử chỉ và hành động của Gia Khải và Hiểu Kiều. Phút chốc đã ngầm nhận ra điều gì đó nên khẽ mỉm cười đầy ẩn ý.
Mọi người lại tiếp tục ăn uống và trò chuyện với nhau, thoáng cái thời gian đã trôi qua 22 giờ. Hiểu Kiều lúc này đầu óc hơi lâng lâng nên lấy điện thoại ra xem mới phát hiện, liền quay sang nói với Tiềm Nghi.
- Tao về trước nhé, ngày mai còn phải dậy sớm đi làm!
Vì Hiểu Kiều làm công việc tự do nên thời gian không ổn định, Tiềm Nghi nghe xong thì muốn níu kéo lại không cho về.
- Ưm~ Về sớm vậy? Ở lại chơi đến khuya rồi hẳn về!!!
Hiểu Kiều bất lực dỗ dành mất một lúc rồi Tiềm Nghi mới chịu buông.
- Người đẹp ơi, bây giờ tao phải về rồi, hôm khác bù nhé!!!
- Nhớ đó!
Tiềm Nghi xua tay đẩy Hiểu Kiều rời khỏi đó, ra được căn phòng kia, Hiểu Kiều cố giữ tỉnh táo để trở về.
Khi đi ra khỏi nhà hàng, cô nhìn thấy bóng dáng quen thuộc đang ngồi ở ghế đá gần đó. Nhìn kĩ lại người đó không ai khác lại là Gia Khải, anh đang ngồi một mình hút thuốc.
Bất tri bất giác, Hiểu Kiều từng bước đi về phía đó một cách không tự chủ được.
Nhìn thấy dáng vẻ của Gia Khải điềm tĩnh trưởng thành hơn, khuôn mặt không cảm xúc, đôi mắt vô hồn như đang suy nghĩ điều gì. Ngón tay vẫn kẹp điếu thuốc vẫn còn hút dở chừng, cảm nhận được có người đi đến. Gia Khải ngước mắt lên nhìn thấy là Hiểu Kiều thì hơi ngạc nhiên.
- Là cậu à?
Hiểu Kiều chậm rãi ngồi xuống bên cạnh, giọng nói nhẹ nhàng vừa đủ Gia Khải nghe.
- Lâu rồi không gặp!
Nghe lời này, Gia Khải nở nụ cười gượng đáp lại.
- Ừ, cũng 8 năm rồi nhỉ?
Trong lòng Hiểu Kiều có cảm giác nặng nề, cô nghĩ rằng do bản thân vừa rồi uống nhiều rượu nên cơ thể không được thoải mái. Gia Khải quay sang thấy sắc mặt Hiểu Kiều không được thoải mái, nghĩ rằng do mùi thuốc lá của mình nên vứt điếu thuốc xuống đất rồi dập tắt nó.
Nhìn thấy hành động vừa rồi của anh khiến cho cô sững người tại chỗ, Gia Khải bình thản hỏi.
- Về chưa? Giờ về thì tôi đưa cậu về nhà!
Nói xong, anh đứng dậy chuẩn bị rời đi. Hiểu Kiều cũng đứng dậy, chưa đi được vài bước thì đầu óc choáng váng nên không đứng vững mà ngã xuống đất.
Gia Khải nghe thấy tiếng động thì quay lại, thấy cô bị ngã liền đi đến khoác áo khoác của mình lên người cô rồi nhẹ nhàng đỡ cô đứng dậy. Giọng nói trầm ấm quan tâm hỏi.
- Hiểu Kiều! Có sao không đấy??
Lúc này, trước mắt cô đột nhiên tối sầm lại rồi ngất đi. Gia Khải thấy cô bất tỉnh thì vội vàng bế cô lên xe taxi mà đưa về nhà.
Sáng hôm sau, Hiểu Kiều giật mình tỉnh dậy. Đầu óc vẫn còn nhức nhối do đêm qua uống rượu, đến lúc tỉnh táo lại thì mới phát hiện ra mình đang ở một nơi lạ lẫm.
"Ủa? Đây là đâu?? Sao mình lại ở đây?"
Hàng loạt câu hỏi hiện lên trong đầu cô, trong lúc cô đang hoang mang trong đống suy nghĩ của mình thì bên ngoài có người mở cửa bước vào. Nhìn thấy là Gia Khải trên tay cầm cốc sữa, Hiểu Kiều bối rối hỏi.
- Sao tôi lại ở đây? Đêm qua là cậu đưa tôi về sao???
Nhìn thấy vẻ mặt ngơ ngẩn của cô, Gia Khải chỉ mỉm cười đặt cốc sữa vào trong tay cô rồi nhẹ giọng nói.
- Ừ, mau uống cốc sữa cho tỉnh táo lại đi!
Hiểu Kiều lúc này mới phát hiện ly sữa trong tay vẫn còn ấm, cô ngượng ngùng uống một ngụm rồi nhìn anh với đôi mắt đầy long lanh. Dường như thời gian cũng chậm lại, ánh mắt của cả hai nhìn nhau nhưng không nói gì.
Sau khi uống sữa rồi rửa mặt tỉnh táo trở lại, Hiểu Kiều sửa soạn lại chuẩn bị về nhà. Gia Khải từ trong phòng bếp đi ra, thấy cô chuẩn bị rời khỏi thì lên tiếng gọi lại.
- Hiểu Kiều!
Nghe tiếng gọi của anh, Hiểu Kiều theo phản xạ quay lại nhìn, Gia Khải nở nụ cười tươi nói.
- Ở lại ăn bữa sáng rồi về!
Hiểu Kiều cũng ngoan ngoãn nghe theo, cô theo anh đi vào phòng bếp. Nhìn thấy trên bàn được bày sẵn đồ ăn, cô lúng túng hỏi lại.
- Những thứ này đều là tự mình cậu làm sao??
Gia Khải ngồi xuống ghế rồi gật đầu, anh ra hiệu cho cô ngồi xuống. Cả hai mặt đối mặt với nhau ngồi ăn sáng, lần đầu tiên được ngồi ăn riêng với Gia Khải khiến cho lòng cô bồi hồi không khỏi kích động.
"Ôi mẹ ơi, đây không phải là mơ mà, đúng không???"
Trong lúc cô đang suy nghĩ linh tinh, Gia Khải lên tiếng nói.
- Ăn xong tôi đưa cậu về!
Dứt lời, đúng lúc điện thoại của Hiểu Kiều vang lên tiếng tin nhắn đến. Cô nhìn Gia Khải cười trừ rồi mở điện thoại ra xem, nhìn thấy người vừa gửi tin nhắn là Tiềm Nghi với nội dung như sau.
"Hiểu Kiều! Nay rảnh không???"
Hiểu Kiều thuận tay rep lại.
"Tầm tối thì rảnh!"
Nhắn xong, Hiểu Kiều cất điện thoại sang một bên rồi tiếp tục dùng bữa sáng. Gia Khải cũng đã ăn xong nên đứng dậy cầm bát dĩa bỏ vào bồn rửa tay, cô thấy vậy thì cũng muốn kết thúc bữa ăn này. Nhưng chợt nhớ đến Gia Khải không thích người khác để thừa đồ ăn mà mình nấu, thế là cô cố gắng ăn hết tô bún của mình.
Sau khi ăn uống xong xuôi, Gia Khải lái xe đưa cô trở về nhà. Hiểu Kiều ngồi trên xe trong lòng không khỏi thấp thỏm không yên, mùi thơm từ chiếc áo của anh thu hút sự chú ý của cô. Vẫn giống như lúc trước, mỗi lần gặp anh, cô đều ngửi thấy mùi hương thơm quen thuộc mà chỉ mình anh mới có. Giống với mùi dịu nhẹ của phấn em bé, thật dễ chịu.
"Gia Khải! Sau bao năm trôi qua, cậu vẫn không thay đổi mùi hương này nhỉ?"
Download MangaToon APP on App Store and Google Play