Vân thành, Nam gia.
Nam Tinh Nguyệt toàn thân ướt sũng vì nước mưa dội lên thân thể run rẩy, nhưng cũng không so được với nội tâm đầy tổn thương của cô.
Thẩm Hướng Nam cùng Nam Ngọc Vân lăn lộn trên giường rõ mồn một trước mắt cô.
Như không nhìn thấy Nam Tinh Nguyệt, giọng kêu phóng đãng như nước thủy triều của Nam Ngọc Vân: “Hướng Nam…a…yêu chết anh.”
“Ngọc Vân.”
Căn phòng tất cả đều là âm thanh mập mờ của bọn họ, đó là phòng của Nam Tinh Nguyệt, hôm nay là sinh nhật mười tám tuổi của cô.
Bọn họ sao có thể đối với cô như vậy.
“Hướng Nam, em và con nhỏ Nam Tinh Nguyệt kia anh yêu ai?” - Nam Ngọc Vân nũng nịu hỏi.
Thẩm Hướng Nam hưng phấn không quên dỗ Nam Ngọc Vân vui vẻ, trên mặt tất cả đều là nịnh nọt: “Anh không có hứng thú với cô ta, anh đương nhiên yêu em nhất.”
Nam Tinh Nguyệt trong khoảnh khắc này cảm thấy dạ dày nâng lên cảm giác chua chua, cầm lấy cái ly ném về phía đôi cẩu nam nữ trên giường.
“A…a…a…” - Nam Ngọc Vân giật mình.
“Kẻ nào…” - Thẩm Hướng Nam nổi trận lôi đình, đưa mắt nhìn về phía Nam Tinh Nguyệt liền bối rối: “Tinh Nguyệt.”
Nam Vân Ngọc cũng nhìn thấy Nam Tinh Nguyệt, hất mặt mỉm cười, không có chút nào áy náy: “Nam Tinh Nguyệt, nếu cô đã thấy, tôi cũng chẳng buồn giấu, Thẩm Hướng Nam là của tôi, Nam gia này cũng là của tôi, mẹ cô đã sớm chết, cô cũng nhanh lăn ra ngoài.”
Tưng lời Nam Ngọc Vân nói đánh thẳng vào tim Nam Tinh Nguyệt, thân thể yếu ớt nhẹ run lên.
Từ cửa lại vang lên giọng nói của Bạch Mộng Lan - mẹ để Nam Ngọc Vân đầy trào phúng: “Nếu mày đã biết thì liền cút đi, Hướng Nam là bạn trai của con tao.”
Bạch Mộng Lan đối với việc con gái cướp bạn trai người khác xem như chuyện đương nhiên.
Nam Tinh Nguyệt hít một hơi thật sâu, đưa mắt nhìn người đàn ông cô từng yêu, hắn cúi đầu, ngay cả liếc mắt nhìn cô cũng không dám.
Cô không khóc không gào thét, quay người rời đi, tỉnh táo lạ thường.
Chạy ra khỏi biệt thự Nam gia, mọi ngụy trang đều gỡ xuống.
Vừa thi xong đại học, cô chọn một ngày quan trọng như vậy quay về chính là để cho Thẩm Hướng Nam một bất ngờ, mà hắn lại khiến cô còn bất ngờ hơn.
Thật đáng buồn, cũng rất buồn cười.
Trong đêm mưa, Nam Tinh Nguyệt chỉ có thể tuyệt vọng mỉm cười.
Trên cửa sổ lầu hai, Thẩm Hướng Nam đứng ở đó nhìn xuống.
Phía sau, Nam Ngọc Vân gọi: “Hướng Nam, anh nhìn cái gì đó, tới đây với em.”
Đáy mắt Thẩm Hướng Nam xẹt qua một tia tình cảm phức tạp, cuối cùng kéo màn cửa lại.
Nam Tinh Nguyệt ngồi ở trước thèm khóc một trận, lúc này mới loạng choạng đứng lên.
Nơi này không thể bắt taxi, Nam gia chắc chắn cũng sẽ không cho tài xế đưa cô quay về trường học.
Cơn mưa làm toàn thân cô lạnh buốt không còn chút sức lực, muốn chờ một chiếc xe nào đi qua muốn gọi giúp đỡ.
Từ phía xa xuất hiện một ánh đèn, Nam Tinh Nguyệt nặng nề mở to hai mắt, gian nan đứng lên chặn đường.
Cô biết đây chính là chiếc xe kiểu mới nhất của Bugatti, ở Vân thành không nhiều người sở hữu, chủ nhân xe này hẳn là không phú thì quý, hẳn sẽ không phải là loại người cướp tiền cướp sắc.
Cô còn chưa kịp ngăn lại, cũng không có phất tay, chiếc xe đã ngừng lại, Nam Tinh Nguyệt có chút do dự.
Chiếc xe dừng trước màn mưa, không có bất cứ động tác nào.
Nam Tinh Nguyệt lấy dũng khí bước tới, bên trong không thấy được cái gì.
Nhẹ nhàng mở cửa xe, thế mà mở được, trong lòng cô mừng thầm.
Một giây sau, thân thể cô bị một sức mạnh kéo vào.
“A! Xin lỗi… tôi chỉ là nghĩ muốn đi nhờ…” - Nam Tinh Nguyệt vội vàng giải thích.
Trong xe hoàn toàn tối đen, cô bị một thân thể cao lớn đè ở phía dưới.
Cửa xe tự động khóa lại khiến bên trong tách biệt cơn mưa bên ngoài.
Nam Tinh Nguyệt bị dọa đến toàn thân run rẩy, cũng không dám ngẩng đầu.
Cô có thể cảm nhận đối phương là một người đàn ông, trong xe mùi cồn rất đậm.
Thanh âm trầm thấp của người đàn ông từ đỉnh đầu truyền đến: “Đủ tuổi chưa?”
Không đầu không đuôi, Nam Tinh Nguyệt trợn tròn cả mắt.
Vừa ngẩng đầu, ảnh mắt đã bị bàn tay rộng lớn che khuất, cô chỉ kịp nhìn một hình xăm trên bàn tay của hắn.
“Hửm?” - Người đàn ông nhẹ nhàng hừ một tiếng, mang theo sự lười biếng.
“Tôi mười tám tuổi.” - Nam Tinh Nguyệt khó hiểu đáp.
Đôi môi người đàn ông cong lên một đường cong: “Rất tốt!”
Chớp mắt, người đàn ông biến thành dã thú, tận lực cướp bóc mà chiếm lấy người dưới thân.
Nam Tinh Nguyệt không biết trải qua bao nhiêu lần, cho đến khi cô ngất đi… vẫn không rõ tướng mạo người trước mắt, chỉ biết hắn chính là ác ma…
Đến khi Phùng Nam lái xe đuổi tới, chính là đã đi tìm Phong Dịch Vũ một đêm.
“Nhị gia.” - Phùng Nam đưa lên quần áo sạch.
Phong Dịch Vũ đêm qua bị đối thủ ám toán.
Thời khắc mấu chốt, hắn bị mất liên lạc.
Phùng Nam cũng là thuận đường này lái xe đi tìm, mới phát hiện ra tung tích.
Phong Dịch Vũ thay đổi y phục, lạnh giọng hỏi: “Thế nào?”
“Tối hôm qua bị người của chúng ta phản kích, đối phương liền không có động tác khác.” - Phùng Nam ánh mắt hướng bên trong nhìn một chút, chậm rãi nói.
Ánh mắt Phong Dịch Vũ lạnh lẽo, không chút gợn sóng.
“Xử lý một chút.”
“Vâng!”
Khi Nam Tinh Nguyệt tỉnh lại, cảm thấy toàn thân đau đớn, mở mắt nhìn thấy khung cảnh quen thuộc, đây là phòng ngủ của cô.
Tiểu Linh là bạn cùng phòng của cô, nhìn thấy cô tỉnh lại liền nói: “Tiểu Nguyệt, cậu tỉnh rồi?”
“Buổi sáng hôm nay cậu bị một người đàn ông xa lạ đưa tới, vết thương khắp người, hù chết tớ, đây là thẻ người đàn ông kia đưa tớ chuyển cho cậu, bên trong có một tỷ.” - Tiểu Linh đưa ra một tấm thẻ.
Hai người nhìn nhau, không cần nói cũng biết.
“Tiểu Nguyệt, hay là báo cảnh sát đi.” - Tiểu Linh sợ hãi.
Báo cảnh sát? Cô ngay cả đối phương là ai, làm sao báo cảnh sát?
Nam Tinh Nguyệt nhắm mắt tuyệt vọng, nghĩ đến mọi thứ xảy ra đêm qua, lòng như tro nguội.
Ba năm sau…
Quán bar lớn nhất Vân thành.
Nam Tinh Nguyệt còn chưa kịp thay đồng phục, thở hồng học đứng ở cửa quán bar đầy màu sắc.
Cô nhìn những chiếc hộp trong túi, ước lượng số lượng, mặt không đổi màu, không thèm để ý đến ánh mắt khác thường của bảo an, hít mũi một cái nghênh ngang đi vào.
Tiểu Linh bên trong đã sớm đợi cô vội gọi: “Tiểu Nguyệt, làm sao giờ mới tới?”
“Tớ vừa xong.” - Nam Tinh Nguyệt thì thầm, mở ra chiếc túi chứa núm vú giả và đầy áo mưa rơi lả tả xuống đất.
Mặt Tiểu Linh xạm lại, Nam Tinh Nguyệt khom lưng nhặt lên.
Hỏng bét, đồ chơi của Tiểu Đồng Đồng quên lấy ra.
Tiểu Linh chỉ vào phòng có cánh cửa mạ vàng, chân thành nói: “Hôm nay bên trong đó đều là những người có tiền, nghe nói là Phong nhị gia bày tiệc mời khách, cậu nhìn thấy các cô gái tiếp rượu kia không, lúc bọn họ đi ra, trong ngực đều được nhét tiền.”
Nam Tinh Nguyệt gật đầu như giã tỏi.
“Cậu uống rượu sao?” - Thấy gò má cô hơi đỏ, Tiểu Linh liếc mắt hỏi.
Nam Tinh Nguyệt cười ngây ngô hai tiếng: “Nhập gia tùy tục.”
Nam Tinh Nguyệt mặc dù không có rãnh giới cuối cùng, nhưng vẫn dùng cồn tự kích động mình.
Cánh cửa nặng nề được đẩy ra, ánh đèn chớp nhoáng cùng tiếng ngạc đinh tai nhức óc đập vào mặt.
Trong phòng có mười mấy người, ở giữa cho cái bàn có mấy người đang chơi bài, phòng trong thì ngồi một đám người không phú thì quý.
Cửa còn có hai người đàn ông đứng canh, kiểm tra tư cách đi vào từ bên ngoài.
So với những cô gái ăn mặc hở hang, Nam Tinh Nguyệt tự nhiên khác lạ.
“Anh đẹp trai…” - Giọng nói nịnh nọt, gương mặt lấy lòng.
Hai người cảnh cửa cũng chịu không được cô nũng nịu, liền thả cô đi vào.
Cô đi vào cùng hai cô gái tiếp rượu. Bên trong ánh đèn khiến cô có chút không quen, không biết vấp phải cái gì, ngã nhào trên thân một người đàn ông, dưới lòng bàn tay là bắp thịt săn chăc, cô không khổ tặc lưỡi.
Một giọng nam nhân bén ngọn vang lên: “Ôi, tiểu cô nương thật biết ngã nhào, ngã một phát thẳng đến ngực của Phong Nhị Gia.”
“Hôm nay Nhị Gia là nhân vật chính, chỉ cần dỗ anh ấy cao hứng, đây chính là của các cô.” - Người đàn ông tướng mạo anh tuấn ngữ điệu ngả ngớn lưu manh, sau đó lấy ra hai xấp tiền dày.
Khoảng chừng năm mươi triệu đi, đủ cho Tiểu Đồng Đồng trị liệu một thời gian.
Nam Tinh Nguyệt nhìn chằm chằm xấp tiền, hai mắt tỏa ra ánh sáng, trong túi lấy mấy cây roi da nhỏ cùng một hộp áo mưa đưa lên.
“Ông chủ, mua hai tặng một.”
“Sản phẩm của chúng tôi đều là kiểu mới nhất nhập khẩu từ Malaysia, còn có tác dụng kéo dài thời gian, đủ mùi hương.” - Nam Tinh Nguyệt thuần thục xé mở một cái túi, một bên giới thiệu.
Hai nữ phục vụ rượu trợn tròn mắt, con gái nhà ai, sao có thể đi bán thứ này.
“Nhị gia, anh cảm thấy thế nào?” - Người đàn ông bên cạnh cười xấu xa.
Dám đề cử sản phẩm kéo dài thời gian cho Nhị gia, đúng là chán sống.
Ánh đèn soi lên thân ảnh người đàn ông có dung mạo sắc sảo, Nam Tinh Nguyệt chỉ nghe hai cô gái bên cạnh thở hốc vì kinh ngạc.
Nam Tinh Nguyệt lại không nhìn rõ, cô chỉ nhìn thấy ở những khớp xương rõ ràng trên ngón tay dính một giọt rượu đỏ, căn cứ nguyên tắc không lãng phí, Nam Tinh Nguyệt đưa miệng nhỏ hút một chút trên ngón tay xinh đẹp.
Giống như chân chó nịnh nọt: “Đừng bẩn tay của ngài.”
Phong Dịch Vũ bản năng mâu thuẫn, đối với loại nữ nhân vì tiền mà bán rẻ bản thân bình thường sẽ không cho chạm vào, bây giờ ngón tay lại truyền đến cảm giác mềm mại, huyết dịch cả người không khống chế ngưng tụ lại một chỗ.
Anh bình thường sẽ không gọi nữ phục vụ rượu, anh ngại bẩn. Cô gái này từ khi ở cửa đã bày ra bộ mặt nịnh nọt, tuổi còn trẻ đã tùy tiện thế này có thể là người tốt lành gì.
Ánh mắt Nam Tinh Nguyệt lưu chuyển từ hai xấp tiền trên bàn và người đàn ông bên cạnh, cô tự động liếm liếm môi, trong lòng tranh đấu giữa ranh giới cuối cùng và tiền tài.
Bỗng nhiên từ dưới đất đứng lên, lúc này nhìn thấy rõ ràng khuôn mặt của người đàn ông này, quá đẹp trai, mắt phượng thâm thúy, mũi cao thẳng, đôi môi lạnh nhạt tựa như tiên nhân.
Vì tiền, Nam Tinh Nguyệt đang do dự cắn răng dậm chân một cái.
Chồm người qua, bắt đầu mở thắt lưng.
Phong Dịch Vũ thấy cô nhăn nhó, nghĩ cô sẽ bùng nổ, không nghĩ tới cuối cùng cũng là vì tiền mà thỏa hiệp, quả nhiên cũng như đám nữ nhân son phấn không khác gì.
Tay trái nắm lấy cổ tay nhỏ của cô, lạnh giọng nói: “Tôi ngại bẩn.”
Từng chữ của người đàn ông này đánh trúng lòng tự trọng của nữ nhân, nếu là ba năm trước, Nam Tinh Nguyệt chắc chắn sẽ thương tâm, nhưng hiện tại cô đã luyện được tường đồng vách sắt da mặt dày.
Cô cụp mắt, cúi đầu.
Trong lòng bàn tay của người đàn ông lộ ra hình xăm quen mắt, ký ức ba năm trước cuồn cuộn kéo tới.
Đêm đó, cô từ một cô gái biến thành phụ nữ.
Không cam lòng cùng khuất nhục dâng lên, Nam Tinh Nguyệt dùng hết sức mình, một chân nâng lên đạp mạnh vào chính giữa hai chân của Phong Dịch Vũ.
Nam Tinh Nguyệt đạp xong liền nhanh như sóc bỏ chạy, hai người canh cửa thấy động tĩnh xông vào, đang muốn cản người, cô lúc này lợi dụng mọi người hoảng hốt mà bỏ trốn.
Cô cũng không có lo được cho Tiểu Linh, vọt chạy thẳng ra khỏi quán bar.
Giống như là bị chó đuổi, chạy thục mạng.
Tất nhiên là phải chạy, đối phương vậy mà Vân thành quyền quý nhất Phong Nhị Gia.
Chỉ cần hắn nhích ngón tay có thể đưa cô vào chỗ chết, nghiền nát cô giống như con kiến, không chạy không lẽ chờ ở đó đợi chôn xác?
Chạy mấy trăm mét, xác định đối phương không đuổi theo, cô mới tựa ở bên cạnh cột đèn nghỉ ngơi.
Hôm nay không những không kiếm được tiền, còn mất túi.
Bên trong cũng không có cái gì quan trọng, đáng tiếc chính là đồ chơi của Tiểu Đồng Đồng.
Thật sự là mất cả chì lẫn chài.
Quay về nhà, Tiểu Đồng Đồng đã đi ngủ, cô ăn xong mì gói, nằm ở ghế sô pha trầm tư.
Ba năm trước, cô mang thai.
Không đành lòng phá bỏ, cô sinh ra Tiểu Đồng Đồng.
Mà một tỷ kia, cô một xu cũng không động, ba của Tiểu Linh suy thuận, vì thay thận, Nam Tinh Nguyệt cho nhà Tiểu Linh mượn.
Không nghĩ tới cô sẽ còn gặp lại người đàn ông đó, càng không nghĩ tới hắn vậy mà Phong Nhị Gia.
Mấu chốt là cô đã chọc phải Diêm vương gia, cái quán bar kia hẳn là cô không còn làm ăn được nữa.
Tiểu Đồng Đồng sinh ra đã bị bệnh tim, mỗi tuần đều phải dùng số tiền lớn điều trị, còn tiền học phí của cô, nói chung là lúc nào cũng túng thiếu, tất cả dựa vào Nam Tinh Nguyệt đi lừa gạt hoàn toàn không đủ.
Càng nghĩ, cô quyết định về Nam gia mượn ít tiền, trong nhà đã hết gạo, không có tiền, cô và Đồng Đồng có nước ngày mai muốn ra đường đi xin ăn.
Mặc dù năm đó bị Bạch Mộng Lan đuổi ra khỏi nhà, nhưng Nam Chấn Hào nghe nói cô mang thai, vẫn là mềm lòng.
Ông ta dùng mọi biện pháp hỏi về cha của đứa bé, Nam Tinh Nguyệt một chữ cũng không nói.
Không nói là vì cô trừ tiền không muốn cùng Nam gia có bất cứ liên quan gì.
Vả lại cô cũng không biết cha của con cô là ai.
Vừa đến Nam gia, còn chưa kịp đi vào cửa chính, một chiếc xe đi vào, trên xe hai người nam thanh nữ tú bước xuống.
“Cô còn có mặt mũi trở về!” - Nam Ngọc Vân tóc dài uốn cong gợi cảm xinh đẹp, nhưng trong miệng toàn là thanh âm miệt thị.
Và bên cạnh cô ta, là người đàn ông đã phản bội ba năm trước, Thẩm Hướng Nam.
Nhìn thấy Thẩm Hướng Nam, lòng Nam Tinh Nguyệt chỉ có chút biến đổi, thanh niên năm đó che mưa khi cô bị ức hiếp đuổi đi, sớm đã biến mất.
Trời đã tối, cô cũng không muốn tốn thời gian với bọn họ liền quay người đi vào bên trong.
“Này, cô đứng lại đó cho tôi.” - Nam Ngọc Vân không chịu từ bỏ.
Nam Tinh Nguyệt cố ý đi nhanh, Nam Ngọc Vân mang giày cao gót đuổi theo không kịp.
Đi vào bên trong, liền nhìn thấy Nam Chấn Hào ngồi trên ghế sô pha da thật xem báo, Bạch Mộng Lan một thân váy ngủ bằng lụa ngồi một bên sơn móng tay đỏ.
Đôi mắt bà ta quét qua người cô, lạnh giọng nói: “Hừ, lại đến đòi tiền.”
Kỳ thật bà ta nói không sai, Nam Tinh Nguyệt đúng là tới đòi tiền.
Nam Chấn Hào thả tờ báo xuống, mặt không đổi nhìn cô chằm chằm, thanh âm lạnh lùng nói: “Tới cũng đúng lúc, ta có việc tìm con.”
Ông ta đứng lên đi vào thư phòng, Nam Tinh Nguyệt nhắm mắt đi theo phía sau.
Nam lão gia tại Vân thành cũng là nhân vật có tiếng, nếu không phải trước kia ông ta say rượu phạm sai lầm, ngủ với mẹ cô, có lẽ ông ta cũng là anh minh một đời.
Nam Tinh Nguyệt là vết bẩn trong đời ông ta, cho nên thái độ của ông ta dành cho cô cũng không có gì tốt.
Vào thư phòng, Nam Tinh Nguyệt ngồi trên ghế gỗ.
“Ừm… tôi…” - Cô còn chưa biết phải mở miệng xin tiền thế nào.
Nam Chấn Hào lại xen vào: “Lại là vì đứa bé kia? Con còn phải đi học, cứ như vậy không phải biện pháp.”
Nam Tinh Nguyệt không hiểu lời này của ông ta là ý gì.
Chỉ thấy Nam Chấn Hào từ trong ngăn kéo lấy ra một tấm thẻ ném lên bàn: “Đứa bé đó phải phẫu thuật cấy tim mới có thể sống, ta đã liên hệ bệnh viện ở nước Mỹ làm phẫu thuật cho nó, cũng đã tìm được người chăm sóc.”
“Thật sao?” - Nam Tinh Nguyệt khó mà tin được.
Không nghĩ Nam Chấn Hào lại đồng ý giúp Đồng Đồng làm phẫu thuật, đáy mắt nháy mắt ướt át.
“Đương nhiên, con phải đồng ý ta một điều kiện.”
“Điều kiện gì?” - Quả nhiên trên đời không có bữa cơm nào là miễn phí.
“Đồng ý cùng Lâm gia thông gia.”
“Cái gì?”
“Con cầm tiền của Nam gia nhiều năm như vậy, hiện tại cũng đã đến lúc báo ân.” - Nam Chấn Hào lạnh lùng nói.
Nam Tinh Nguyệt cười nhạo: “Nhưng tôi đã có con, Lâm gia cũng không ngu ngốc, bọn họ sẽ không cần một nữ nhân đã sinh con khi chưa lập gia đình.”
“Cái này con không cần lo lắng, ta sẽ xử lý tốt.”
Nam Chấn Hào nói, Nam gia và Lâm gia có lời hẹn ước kết thông gia, trước là dành cho Nam Ngọc Vân, nhưng vì Nam Ngọc Vân yêu Thẩm Hướng Nam, muốn gả cho Thẩm gia, ông ta không muốn thất hẹn với Lâm gia, nên để cô gả đến Lâm gia.
Rất tốt, Nam Ngọc Vân liền được gả vì yêu, còn cô liền phải gả vì lợi ích gia tộc.
Nghĩ một đêm, Nam Tinh Nguyệt quyết định đồng ý điều kiện của Nam Chấn Hưng, dù thế nào, cô cũng muốn cứu mạng của Đồng Đồng, cho thằng bé cuộc sống tốt hơn.
Ngày hôm sau, theo địa chỉ mà Nam Chấn Hào cho, Nam Tinh Nguyệt đi qua.
Lâm Kỳ Đông mặt mũi lớn, cho nên muốn cô chủ động đi qua.
Đứng trước cổng lớn nhà họ Lâm, Nam Tinh Nguyệt hít một hơi thật sâu còn chưa kịp bấm chuông, sau lưng vang lên tiếng xe thể thao, dọa cô nhảy một cái tránh ra.
Cổng lớn mở ra, xe chậm rãi đi vào, từ bên trong xe ba người bước xuống.
Người hầu bên trong cong người cúi chào: “Đông thiếu gia trở về.”
Hai người kia, cô gái xinh đẹp cao nhã, khí chất bất phàm, người đàn ông trầm ổn hiên ngang, chính là người hôm qua bị cô đạp Phong Dịch Vũ.
Nhìn thấy người này, Nam Tinh Nguyệt suýt thì cắn lưỡi, đúng là oan gia ngõ hẹp.
Cô nâng lên cái túi, rụt cổ chuẩn bị chuồn.
Lâm Kỳ Đông vừa xuống xe đã chú ý tới hành vi quái dị của cô, nghiêm nghị gọi: “Này, cô dừng lại. Đứng ở cửa lén la lén lút, muốn ăn trộm sao?”
Nam Tinh Nguyệt: “...”
Đại thiếu gia thật biến phỏng đoán, cô là đến ra mắt, lại lại nghĩ là ăn trộm.
Còn chưa kịp giải thích, Lâm Kỳ Đông đã cho người làm của Lâm gia trói cô nhấc vào bên trong.
“Này, các người thả tôi ra, hiểu lầm, đều là hiểu lầm.”
Càng sợ cái gì thì cái đó liền đến, Phong Dịch Vũ một đôi mắt thâm thúy như chim ưng quét qua gương mặt của cô.
Nam Tinh Nguyệt nhẩm thần trú, tôi tàng hình, tôi tàng hình.
Nhưng hai chân của cô vẫn là run lẩy bẩy, nội tâm dời sông lấp biển.
Nhưng cặp mắt lạnh như băng kia nhìn thấy gương mặt cô ửng hồng liền quay về bình tĩnh, cũng không nói gì thêm, giống như lần đầu gặp.
Kỳ quái, có lẽ ông trời đã nghe thấy lời cô cầu khẩn, có lẽ đại nhân vật như hắn sẽ không nhớ tiểu nhân vật như cô? Chẳng qua đây là một chuyện tốt.
“Mau nói.” - Lâm Kỳ Đông không kiên nhẫn nói.
Nam Tinh Nguyệt cười lấy lòng: “Lâm thiếu, anh hiểu nhầm, tôi là Nam gia tới để cùng anh ra mắt.”
“Nam gia?” - Gương mặt tuấn tú của Lâm Kỳ Đông nháy mắt đen lại, khó tin nói: “Cùng tôi ra mắt không phải Nam Ngọc Vân sao, cô cái loại học sinh tiểu học là từ nơi nào đến?”
“Nam Ngọc Vân có việc không đến được, tôi là dự bị.” - Nam Tinh Nguyệt cười cười.
Lâm Kỳ Đông tức giận không nhỏ: “Nam Chấn Hào thế mà dám đổi người, dùng giả mạo lừa gạt.”
Lâm Kỳ Đông tức giận cũng không phải không đúng.
Nam Ngọc Vân muốn khuôn mặt có khuôn mặt, muốn dáng người có dáng người, cùng cô gái đứng bên cạnh Phong Dịch Vũ đều là đại mỹ nhân.
Còn Nam Tinh Nguyệt chỉ có thể nói là tiểu mỹ nữ, gương mặt ngây thơ như trẻ con, mặc một thân đồng phục, nhìn hệt như học sinh cấp ba.
Lâm lão gia cùng phu nhân nghe được động tĩnh liền đi ra, nhìn thấy cảnh này, Lâm phu nhân quát lớn: “Kỳ Đông, con làm cái gì vậy?”
“Mẹ, Nam gia vậy mà dám mang một cái giả mạo thay thế Nam Ngọc Vân đến cùng con kết hôn, hai người phân xử cho con.” - Lâm Kỳ Đông tức giận, hắn đã thèm nhỏ dãi Nam Ngọc Vân rất lâu, mãi mới chờ được tới ngày này, không ngờ là Nam gia lại không tuân thủ hứa hẹn.
Lâm lão gia và Lâm phu nhân sắc mặt không tốt lắm, kỳ thật đổi người thành Nam Tinh Nguyệt bọn họ đã biết.
“Con mau cho người cởi trói ra cho ta, Thư Tình còn ở đây, chẳng phải là khiến người ta chế giễu.” - Lâm lão gia quát.
Tần Thư Tình gương mặt tinh xảo mỉm cười, dịu dàng hào phóng: “Là Dịch Vũ nói hôm nay là ngày Kỳ Đồng ra mắt, em cũng hiếu lỳ muốn đến tham gia náo nhiệt, sẽ không quấy rầy đến gia đình anh chị đi.”
“Làm sao lại thế?” - Lâm phu nhân khuôn mặt tươi cười nói: “Cũng không biết là em trai chị kiếp trước tu được phúc phận gì, lại có thể có được một cô gái hiểu chuyện xinh đẹp như Tần tiểu thư làm bạn gái.”
Lâm phu nhân nguyên danh gọi là Phong Viện Viện, là con gái lớn nhà họ Phong, chị của Phong Dịch Vũ, còn Tần Thư Tình là bạn gái của Phong Dịch Vũ. Cho nên hôm.nay Lâm Kỳ Đông ra mắt, với tư cách là trưởng bối, Phong Dịch Vũ mang bạn gái tới. Nam Tinh Nguyệt cảm giác quá quỷ dị, sóng gió bủa vây.
Lâm gia mời mọi người vào trong, Nam Tinh Nguyệt cũng được cởi trói, cũng là đi theo vào, ngồi một bên, lúc này hoàn toàn làm người trong suốt.
Nhìn thấy mọi người nói chuyện hòa thuận, Nam Tinh Nguyệt hy vọng mọi người quên đi sự tồn tại của cô.
Cô tính toán trước mắt lừa Lâm Kỳ Đông đồng ý thông gia, chờ Nam Chấn Hào giúp Đồng Đồng làm phẩu thuật xong, lúc đó cô liền vỏ mẻ không sợ vỡ, làm Lâm Kỳ Đông chán ghét cô, hẳn hắn sẽ không chịu kết hôn.
Sau khi Nam Tinh Nguyệt tính toán xong, khóe môi lộ ra một nụ cười nham hiểm.
Nam Tinh Nguyệt cảm nhận được đạo nhìn nóng bỏng, cô hơi liếc mắt, chạm vào ánh mắt không nhìn thấu của đối phương, lão già này nham hiểm, không biết là có nhận ra cô không?
Nếu là nhận ra, cô phải chuồn nhanh.
Hắn ta là cữu cữu của Lâm Kỳ Đông, trên danh nghĩa cô cũng phải gọi hắn một tiếng cữu cữu, mà cô lại ngủ với cữu cữu của vị hôn phu!
Còn ra thể thống gì?
Nam Tinh Nguyệt nuốt một ngụm nước bọt, dự định có chết cũng không nhận.
Tối hôm qua ánh sáng tối như vậy, không chừng Phong Dịch Vụ liền không nhìn rõ cô.
Cho đến khi người hầu thông báo với Lâm phu nhân đã chuẩn bị xong bữa tối, Bạch phu nhân trên bàn ăn rốt cuộc mới nhớ ra Nam Tinh Nguyệt, giọng ôn hòa: “Tinh Nguyệt lần đầu tới Lâm gia, có gì chiêu đãi không chu đáo, mong con bỏ qua.”
Nam Tinh Nguyệt lắc đầu, kéo môi mỉm cười.
Dù có muốn hay không làm thiếu phu nhân Lâm gia, cô cũng không nên đắc tội với những người có thân phận này.
Nhà ăn trang hoàng lộng lẫy, Nam Tinh Nguyệt ngồi bên cạnh Lâm Kỳ Đông, đối điện là Phong Dịch Vũ cùng Tần Thư Tình, Lâm lão gia và Lâm phu nhân ngồi ở vị trí chủ nhà.
Bữa tối là bò bít tết, Nam Tinh Nguyệt ăn như được mùa.
Bên cạnh Lâm Kỳ Đông khịt mũi coi thường: “Đúng là không thấy qua việc đời.”
Thấy Lâm Kỳ Đông thật sự chướng mắt mình, Nam Tinh Nguyệt mới thu liễm lại một chút, đời này đúng là cô chưa từng ăn đồ ăn ngon như thế.
Nam Tinh Nguyệt ngượng ngùng cười cười, không quan tâm người ngoài nói cái gì, điều kiện hiện tại có thể ăn bò bít tết chất lượng cao như vậy chính là được lợi.
“Tinh Nguyệt, bác nghe ba con nói con là sinh viên đại học Y, là sinh viên ba tốt? Bình thường ngoài đi học liền ở nhà không bước ra khỏi cửa, đúng là một đứa trẻ ngoan, cùng Kỳ Đông nhà chúng ta rất giống.” - Lâm lão gia vẻ mặt ôn hòa nói.
Nam Tinh Nguyệt đang uống canh suýt chút thì phun ra. Trước khi đến Nam Chấn Hào có nói là đã nói tốt cho cô trước. Không ngờ ông ta lại nói đến mức không biết thẹn.
Cô chột dạ nhìn người đàn ông đối diện, không biết hắn ta có nhận ra cô không vẫn là cái gai trong lòng, nếu hắn nhớ mà vạch trần cô, hậu quả chỉ sợ không chịu nổi.
Ăn được một nữa, Phong Dịch Vũ nhận điện thoại đi ra ngoài.
Lâm gia hỏi, cô đáp lời.
Không hỏi, cô liền an tĩnh ngồi ăn canh.
Uống quá nhiều canh, có chút không chịu nổi, đành phải ra ngoài tìm nhà vệ sinh.
Giải quyết xong, cô liền trở về.
Nhìn ở phía cuối hành lang, người đàn ông quay lưng về phía cô, ngón trỏ và ngón giữa kẹp lấy lượn lờ khói thuốc, cả người tỏa ra khí chất lạnh lùng cương nghị.
Tay trái anh ta cầm điện thoại, bên kia dường như đang báo cáo cái gì, Phong Dịch Vũ không mở miệng, chỉ đơn giản trả lời hai lần.
“Được, tiếp tục tìm, dù thế nào đều phải tra ra tung tích của cô ta.”
Phong Dịch Vũ cúp điện thoại, quay đầu lại liền nhìn thấy Nam Tinh Nguyệt.
Cô định giải thích không cố ý nghe lén, nhưng lại cảm thấy có chút giấu đầu lòi đuôi.
Quay người dứt khoát muốn bỏ đi, sau lưng lại vang lên thanh âm lãnh đạm.
“Chị của tôi nếu biết một số ít cô gái trông thì ngoan ngoãn nhưng buổi tối đi bán áo mưa, không biết sẽ có cảm tưởng thế nào.”
Download MangaToon APP on App Store and Google Play