Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

Song Kiếp Nhân Duyên

Bóng dáng kỳ lạ

Tại thành phố S, ngôi trường đại học Vạn Kim nổi tiếng khi tiếng chuông lớp vừa vang lên, trong một lớp học một đám nam sinh và nữ sinh nhanh chóng dừng lại công việc riêng của mình để ổn định chỗ ngồi.

Tất cả bọn họ ai nấy đều đang cảm thấy vô cùng háo hức và hồi hộp nhất là mấy nữ sinh bọn họ tay chân vội vàng chỉnh cho mình gọn gàng xinh đẹp nhất vì lớp bọn họ hôm nay sẽ có giảng viên mới. Nghe nhiều người trong trường nói vị tiên sinh này vô cùng điển trai nên ai hiện tại cũng đang ngóng chờ.

Một lúc sau, có một người đàn ông trung niên mặc bộ âu phục màu nâu đi vào cao giọng nói:

"Cả lớp mau trật tự!"

Nghe thấy tiếng của người đàn ông đó, tất cả sinh viên đều trở nên im lặng, thấy vậy người đàn ông mới hài lòng trầm giọng nói:

"Giảng viên cũ của các em bắt đầu từ hôm qua đã chính thức nghỉ hưu nên hôm nay trường có mời giảng viên mới đến phụ trách lớp này đó là Lăng tiên sinh - Lăng Thành Quân"

Vừa dứt lời đám sinh viên liền vỗ tay vô cùng náo nhiệt theo đó một người đàn ông trẻ tuổi cao khoảng hơn mét bảy, ngũ quan tinh tế, anh ta mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng được cài nút chỉnh tề kết hợp một chiều quần âu và đôi giày tây màu đen, trên tay cầm theo một sấp tài liệu và cây thước bằng gỗ đi từ bên ngoài vào.

Người đàn ông đó chính là Lăng Thành Quân năm nay 27 tuổi, sau khi tốt nghiệp đại học anh đi du học ở nước ngoài sau đó trở về làm giảng viên cho một ngôi trường nhỏ ở vùng quê. Bây giờ Thành Quân được bên trên điều chuyển công tác đến thành phố lớn làm giảng viên tại trường đại học Vạn Kim.

Thành Quân vừa bước vào tiếng hò hét đã vang lên, có một nữ sinh còn mạnh dạn mà nói to:

"Lăng tiên sinh! Thầy đẹp trai quá đi!"

Lời nữ sinh vừa dứt thì mấy người còn lại đều đồng tình mà nói:

"Đúng đó! Thầy Lăng chắc hẳn không phải người bình thường mà là tiên nhân hạ phàm rồi"

Người đàn ông trung niên đứng nhìn đám sinh viên của trường mình cả nam lẫn nữ vất hết liêm sỉ vì trai đẹp liền đưa mắt qua ngước nhìn qua Thành Quân thì thấy anh đúng là đẹp trai thật, đẹp đến nỗi không chỉ nữ sinh mà nam sinh trong lớp này bắt đầu ngưỡng mộ rồi.

Có lẽ sau này không chỉ một mình nữ sinh lớp này mà toàn bộ nữ sinh trong trường sẽ phát cuồng vì vị Lăng tiên sinh này mất.

Nghĩ đến đây người đàn ông trung niên cũng chỉ biết thở dài nở nụ cười đầy bất lực quay sang nhìn Thành Quân nói:

"Lăng Thành Quân từ giờ cậu là chủ nhiệm của lớp này đi. Bây giờ cậu bắt đầu công việc của mình đi có gì không hiểu bảo tôi, tôi về phòng giải quyết một số việc"

Thành Quân nghe vậy gật đầu đáp:

"Tôi biết rồi hiệu trưởng Vương, ngài cứ yên tâm đi giải quyết công việc đi"

Hiệu trưởng Vương gật đầu ừ một tiếng rồi quay người đi ra khỏi lớp. Sau khi hiệu trưởng Vương đi khỏi, Thành Quân bước chân đi lên bục giảng, đặt hết đồ lên trên mặt bàn rồi trầm giọng nói:

"Xin chào tất cả mọi người, tôi giới thiệu lại một lần nữa tôi là Lăng Thành Quân tôi sẽ phụ trách giảng dạy về bộ môn định hướng, xây dựng và phát triển kinh tế cũng như là chủ nhiệm của cái lớp này"

Lời vừa dứt bên dưới ai nấy đều vỗ tay nhiệt tình hưởng ứng, sau đó lần lượt mọi người trong lớp giới bản thân mình cho Thành Quân. Khi tất cả đều giới thiệu xong, Thành Quân lạnh giọng nói thêm:

"Tôi nhắc nhở mọi người trong lớp một chút, tôi là người không thích sự mất tập trung, không nghiêm túc vậy nên ai không có hứng thú với tiết của tôi có thể xin nghỉ nhưng đã quyết định học mà không chú ý và nghiêm túc thì đứng trách tôi phạt không lương tay"

Đám sinh viên nghe Thành Quân nói xong đột nhiên cảm thấy hơi rén ngang, anh đẹp trai nhưng vô cùng nghiêm khắc thì phải, nhưng người có ý định cười đùa cũng nuốt nước bọt mà thu hồi lại ý đồ của mình. Tất cả nghiêm túc mà vâng một tiếng.

Thấy vậy Thành Quân gật đầu hờ hững nói:

"Tốt! Bây giờ tất cả giở tài liệu ra chúng ta bắt đầu tiết học ngày hôm nay"

Mọi người nghe vậy thì ngoan ngoãn làm theo lời của Thành Quân, anh cũng nghiêm túc bắt đầu bài giảng của mình, sinh viên ở dưới chăm chú nghe giảng không ai dám sao nhãng.

Sau khi kết thúc một ngày làm việc, sinh viên cũng đã ra về gần hết, Thành Quân bắt đầu thu xếp đồ đạc chuẩn bị chở về. Vừa đi ra ngoài, điện thoại trong túi vang lên, anh mở ra xem thì thấy là bạn của mình, anh bấm nghe máy, trầm giọng nói:

"Chuyện gì?"

Đầu đây bên kia nghe thấy giọng Thành Quân như vậy không những không sợ mà còn có tâm trạng mà cợt nhả mà đáp:

"Thành Quân à! Bao năm rồi mà cậu không bỏ được tính lạnh lùng, bao sao gần ba mươi rồi mà vẫn không có lấy một mối tình"

Thành Quân không có chút kiên nhẫn nào để đùa với ngươi kia nên lạnh lùng nói:

"Không có chuyện gì quan trọng thì tôi tắt máy"

Bên kia nghe vậy không đùa nữa vội vàng nói:

"Tối nay rảnh không đi ăn"

Thành Quân nghe xong hờ hững nói:

"Gửi địa chỉ đi!"

Nói rồi tắt máy, cất điện thoại sau đó ra xe đến chỗ hẹn với đám bạn.

________________________________________

Thành Quân cùng với đám bạn vừa đi ăn, đi chơi đến tối muộn mới trở về. Để thuận tiện cho công việc, Thành Quân đã mua một căn trong chung cư gần nơi anh làm việc. Vậy nên từ nhà anh đến chỗ làm cả đi và về chỉ gần nửa tiếng đồng hồ.

Nhưng mà hôm nay trên đường về gần đến nhà không biết tại sao anh lại có cảm giác hơi kỳ kỳ, đưa ánh mắt nhìn xung quanh thì đột nhiên nhìn thấy một người phụ nữ mặc trang phục cổ trang vô cùng lộng lẫy đang đứng bên đường.

Thành Quân nghĩ hẳn là một diễn viên của đoàn làm phim nào đó hôm nay tan làm muộn, đang tính lái xe đến gần hỏi cô gái đó có cần đi nhờ một đoạn không thì đột nhiên có một chiếc xe khác dừng lại sau đó lái nhanh đi, bóng dáng người phụ nữ đó cũng biến mất.

Anh cũng không suy nghĩ nhiều anh cho rằng chắc chắn chiếc xe vừa rồi đã đến đón cô, dù sao theo suy đoán vừa rồi thì cô ấy là diễn viên đương nhiên là phải có xe và tài xế rồi không thể nào đi bộ trong đêm muộn như vậy.

Bỏ lại vấn đề ra sau đầu, Thành Quân tập trung lái xe trở về. Nhưng anh không hề biết rằng phía ghế sau xe anh, người phụ nữ mặc đồ cổ trang vừa rồi đã ngồi yên vị trong xe từ bao giờ, ngắm nhìn Thành Quân đầy say mê.

Về đến khu chung cư, Thành Quân lái thẳng xe vào trong hầm giữ xe tìm được được chỗ đậu xe, anh mở cửa bước xuống sau đó đi thẳng lên phòng.

Anh bật công tắc điện, cả căn phòng đang chìm trong bóng tối liền trở nên sáng bừng, anh tháo giày ra để gọn vào trong tủ đựng giày, sau đó thay bằng đôi dép bông đi trong nhà.

Thành Quân đem đống đồ của mình đặt lên bàn làm việc, rồi đi vào trong phòng ngủ mở tủ quần áo lại ra bộ đồ ngủ đi vào phòng tắm rửa thay đồ đi nghỉ, chuẩn bị ngày mai đi làm.

Thành Quân làm mọi việc nhanh chóng, thoải mái mà không hay biết có ánh mắt luôn dõi theo anh, chăm chú nhìn mọi việc mà anh nằm. Khi anh đã say giấc, người đó tiến lại gần nhìn xuống sợi dây chuyền có gắn miếng ngọc màu trắng mỉm cười dịu dàng nói nhỏ:

"A Quân! Rốt cuộc cuối cùng sau thời gian dài cũng tìm thấy chàng rồi"

Nói dứt lời liền xuất hiện cơn gió to xuất hiện dù cửa sổ phòng đã đóng chặt làm cho tấm rèm cửa bay phấp phới, bóng dáng người phụ nữ cũng biến mất. Thành Quân đang ngủ cảm thấy ớn lạnh liền nhìn đến chiếc điều hòa nghĩ chắc mình giảm nhiệt độ thấp quá liền tăng nhiệt độ lên rồi tiếp tục đi ngủ.

Chân dung quen thuộc

Vài ngày sau đó, công việc của Thành Quân tại trường cũng đã dần ổn định, sinh viên trong trường bây giờ ai cũng biết anh là người thuộc dạng đẹp trai, có vẻ ngoài giống kiểu thư sinh dễ gần nhưng lại vô cùng lạnh lùng, nghiêm khắc. Cả người anh như toát ra hàn băng khiến ai cũng ngưỡng mộ, say mê nhưng lại không dám lại gần.

Thành Quân hôm nay buổi sáng vẫn đi làm đến chiều do không có tiết nên anh đã cùng bạn đến tham gia một buổi triển lãm tại viện bảo.

Cả hai người vừa đi vừa xem xét những bức tranh, kỷ vật vừa nói về tình hình công việc. Đi được một lúc, điện thoại của Thành Quân vang lên anh quay sang nói với bạn mình:

"Tao đi ra kia nghe điện thoại"

Người bạn kia của anh nghe vậy đáp:

"Ừm mày đi đi! Tao ở đằng đó đợi mày"

Thành Quân nhìn theo hướng tay bạn mình chỉ về phía bàn cà phê liền gật đầu ừ một tiếng rồi đi ra chỗ khác bắt đầu nghe điện thoại.

________________________________________

Cuộc gọi kết thúc, Thành Quân kết điện thoại vào túi quần chuẩn bị quay lại tìm đưa bạn thân, đang đi bỗng anh bị thu hút bởi một bức tranh chân dung treo ở phía đối diện mình.

Anh chậm rãi đi đến gần phía bức tranh đó quan sát. Trong tranh là hình ảnh một người con gái mặc một trang phục cổ trang lộng lẫy màu đỏ tươi, tóc búi cao cài bộ trâm hoa mai màu vàng khảm ngọc quý màu đỏ và hồng nhạt đan xen.

Người phụ nữ trong tranh mang vẻ đẹp thanh tú, thoát tục như tiên nữ không vướng bụi trần. Từng đường nét trong tranh vô cùng sống động giống như người trong đó có thể bước ra ngoài vậy.

Người phụ nữ đó có gương mặt trái xoan nhỏ nhắn, đôi lông mày lá liễu, lông mi cong vứt, đen mắt đen, sáng long lanh, đôi môi anh đào nhỏ màu hồng nhạt nở nụ cười đầy hạnh phúc, vui vẻ.

Không biết tại sao nhìn kỹ bức chân dung Thành Quân lại có cảm giác có chút quen thuộc dường như đã từng nhìn thấy hình ảnh này ở đâu rồi mà anh không hề nhớ ra. Thành Quân từ từ nhìn xuống phía dưới tiêu đề bức tranh có ghi:

"Phúc Ninh công chúa - Sở Thư Ngọc"

Nhìn cái tên không biết tại sao lại có cảm giác quen thuộc, chính điều này đã khơi dậy sự tò mò của Thành Quân khiến anh phải lấy điện thoại của mình ra chụp lại bức tranh chân dung này.

Người bạn kia của Thành Quân, ngồi ở bàn cà phê đợi lâu quá mà không thấy Thành Quân liền đứng dậy đi tìm. Khi nhìn thấy Thành Quân đang đứng ngẩn ngơ mà nhìn về phía một bức tranh thì đi đến gần gọi:

"Thành Quân! Mày đi nghe điện thoại thôi lâu quá rồi đấy"

Thành Quân nghe thấy tiếng thằng bạn liền lấy lại tinh thần đáp:

"Tao đang định quay lại đây, đi ngang qua bức tranh này thấy đẹp nên đứng lại ngắm một chút"

Bạn anh nghe vậy cũng đưa tầm mắt nhìn về phía bức tranh quan sát một lúc rồi gật gù mà nói:

"Đúng là đẹp và sinh động thật nhưng tao nhớ không nhầm này vị Phúc Ninh công chúa Sở Thư Ngọc này lịch sử đúng là hồng nhan bạc phận"

Thành Quân nghe thấy thế liền đột nhiên cảm thấy trong lòng có chút nhoi nhói đau, anh trầm giọng hỏi:

"Thật vậy sao?"

Bạn anh cũng không chú ý đến chút biến đổi cảm xúc của Thành Quân gật đầu đáp:

"Tao cũng không nhớ lắm, nếu muốn biết rõ thì mày tự về nhà ma tra cứu"

Thành Quân nghe vậy không nói gì chỉ khẽ gật đầu ừ một tiếng, rồi cả hai liền cùng nhau rời đi.

Phía sau lưng họ, cô gái kia lại một lần nữa đứng nhìn họ đi xa dần, cô tay cầm chiếc dù đứng ngơ ngác giữa đám đông trong viện bảo tàng nhưng không một ai có thể nhìn thấy cô vì cô đã không còn là người trên trần gian này từ rất lâu lắm rồi.

Nhìn bóng dáng Thành Quân đi càng ngày càng xa, cô gái đó thở dài đau lòng mà nói:

"A Quân! Chẳng lẽ chàng đã quên mất ta rồi sao?"

Dứt lời bên cạnh cô đột nhiên xuất hiện một giọng nói nam nhân vang lên:

"Ta đã nói với cô rồi rất có thể người mà cô tìm, phò mã của cô đã đầu thai chuyển kiếp rồi, cũng đã dùng canh Mạnh Bà nên sẽ không nhớ ký ức tiền kiếp đâu"

Cô gái nghe vậy tuy có chút buồn nhưng vẫn mạnh mẽ mà nhẹ nhàng nói:

"Thì ra là vậy! Nhưng không sao ta sẽ cố gắng làm cho chàng nhớ ra ta"

Nam nhân kia nghe vậy chỉ biết thở dài nói:

"Được rồi tùy cô thôi, miễn là cô có thể hoàn thành tâm nguyện để không mang theo chấp niêm mà thanh thản đi đầu thai chuyển kiếp tiếp tục nhân duyên với hắn ở kiếp sau, còn bây giờ chúng ta mau trở về thôi đang là ban ngày ở lại lâu trên trần gian không tốt cho cô"

Cô gái hướng nam nhân gật đầu đáp:

"Đa tạ tiên nhân đã nhắc nhở! Chúng ta trở về thôi!"

Dứt lời cô lưu luyến hướng mắt về phía xa kia, sau đó lại cùng vị nam nhân được gọi là tiên nhân kia biến mất trong đám đông.

Về phía Thành Quân tuy đã đến phía bàn cà phê ngồi cùng bạn thân nhưng anh luôn cảm thấy có mắt đang nhìn về phía mình nhưng một hồi sau anh cho rằng mình suy nghĩ nhiều lên bỏ qua việc này ra sau đầu.

Thành Quân ngồi cùng thằng bạn trò chuyện một lúc sau đó cả hai liền đứng dậy chào tạm biệt nhau rồi anh trở về nhà nấy.

Phúc Ninh công chúa Sở Thư Ngọc

Tối đến, sau khi đã hoàn thành xong công việc đang chuẩn bị đi nghỉ thì Thành Quân đột nhiên nhớ tới bức tranh mà anh đã chụp, suy nghĩ một hồi anh mở laptop ra để tra.

Chỉ vừa ấn vào dòng chữ "Phúc Ninh công chúa" trên mạng đã xuất hiện rất nhiều hình ảnh và thông tin về người phụ nữ này, Thành Quân ấn vào trang web gần giống với bức họa mà anh chụp, một loạt thông tin hiện ra, anh từ từ nghiêm túc đọc

Phúc Ninh công chúa tên gọi là Sở Thư Ngọc là công chúa duy nhất của Sở quốc, Hoàng Đế Sở quốc nổi tiếng chung tình, hậu cung ông của ông không có phi tần chỉ có mỗi người thê tử là thanh mai trúc mã và cũng là Trung cung Hoàng Hậu.

Hai người kết phu thê hơn 20 năm, Hoàng Hậu sinh cho ông cặp long phượng thai, nhi tử là Thái tử Sở Ngôn Bình và nhi nữ chính là Phúc Ninh công chúa Sở Thư Ngọc.

Là một vị công chúa lớn lên trong nhung lụa lại được phụ mẫu cưng chiều, bao bọc nhưng Sở Thư Ngọc lại không kiêu ngạo, ương ngạnh mà vô cùng dịu dàng, đoan trang.

Khi đã trưởng thành, qua lễ cập kê, Sở Thư Ngọc nhìn trúng vị Trạng Nguyên họ Lăng sau này được chỉ định làm Thái phó cho đệ đệ cô là Thái tử Sở Ngôn Bình. Vì để tiếp cận chàng, Thư Ngọc thường xuyên cùng tỳ nữ thân cận mang theo sách tập đến thư viện học cùng đệ đệ.

Nhưng mà Phúc Ninh công chúa học thì ít cô mà lại gây chuyện tạo sự chú yếu thì nhiều, ban đầu Lăng Thái phó còn nghiêm khắc nhắc nhở nhưng cô cũng chỉ ậm ừ cho qua, nhiều lần như vậy Lăng Thái phó cũng bất lực, hờ hững mặc kệ Thư Ngọc pha trò.

Nhưng rồi thì anh cũng đến lúc bị nhưng lần cô pha trò nghịch ngợm thu hút, cả hai cứ như thế mà dần nảy sinh tình cảm với nhau.

Hoàng Đế và Hoàng Hậu thấy vị Lăng Thái phó này là người có tài hoa, tính cách lại cương trực, lại nhìn hắn thương yêu, cưng chiều nữ nhi mình hai người cảm thấy yên tâm và hài lòng mà nữ nhi của họ cũng vừa lòng thuận ý Hoàng Đế liền ra thánh chỉ kết mối lương duyên trời ban này cho Sở Thư Ngọc và Lăng Thái phó.

Hôn lễ được diễn ra linh đình, trong cung cung nữ, thái giám bận rộn luôn chân luôn tay, bên trong tẩm điện của mình, Sở Thư Ngọc được cung nữ và hỷ nương trang điểm xinh đẹp sau đó khoác lên mình một bộ lễ phục đỏ rực rỡ thêu uyên ương bằng chỉ tơ vàng lộng lẫy, tóc được chải gọn gàng đội mũ phướng được trang trí bằng hàng trăm viên ngọc trai, bốn con phượng hoàng màu vàng ngậm một viên ngọc lớn, trông hệt như ánh trăng sáng giữa muôn vì sao.

Lúc đoàn rước dâu đến, Hoàng Hậu tự tay đội khăn hỷ cho nàng, Hoàng Đế đích thân nắm tay nữ nhi mình đưa lên kiệu hoa, Thái tử Sở Ngôn Bình tự mình cưỡi ngựa đi cùng đoàn rước dâu tiễn tỷ tỷ về nhà chồng.

Đoàn rước dâu đi quanh kinh thành thu hút không biết bao nhiêu ánh mắt ngưỡng mộ cùng ghen tị. Phía trước kiệu hoa, Lăng phò mã ung dung cưỡi bạch mã trông vô cùng anh tuấn, tiêu soái trong bộ hỷ phục đỏ tươi, tóc gọn gàng cài trong kim quan bằng vàng.

Phía sau kiệu hoa đoàn tùy tùng khiêng của hồi môn và thị vệ đi theo thành cả hàng dài, tỳ nữ thân cận của Thư Ngọc vui vẻ vừa đi bên cạnh kiệu hoa vừa tung hoa giấy cùng vàng lá và kẹo hỷ bay khắp nơi, người dân ai nấy đua nhau nhận lấy hỷ khí tạo nên khung cảnh nhộn nhịp.

Cả Sở quốc chìm trong rộn ràng, hân hoan của hôn lễ đúng nghĩa mười dặm hồng trang của Phúc Ninh công chúa và phò mã, toàn bộ người dân đều thật tâm chúc phúc cho đôi tân giai nhân, mong cho họ hạnh phúc, bạc đầu giai lão.

Sau hôn lễ là những chuỗi ngày phu thê hòa hợp, mặn nồng, tình ý thiết tha của Thư Ngọc và phò mã. Tưởng chừng hạnh phúc mà nàng mơ ước đó sẽ kéo dài đến khi họ đầu bạc răng long nhưng ông trời không chiều lòng người, khiến cho đôi uyên ương bọn họ chia lìa mãi mãi.

Vài năm sau hôn lễ, tình hình triều chính của Sở quốc vô cùng căng thẳng, địch quốc phiên băng lợi dụng thời cơ rối loạn mà đưa binh sang xâm lấn, cướp bóc, cưỡng bức dân lành, các binh lính, tướng sĩ cũng cố gắng chống đỡ nhưng cũng không chống chọi lại được bao nhiêu.

Trong kinh thành, nạn dân tan nhà nát cửa khắp nơi, ngoài biên cương tử sĩ ngày một nhiều, ở đâu cũng có tiếng oán thán vang khắp trời tạo nên khung cảnh khắc nghiệt đến đau lòng.

Nơi hoàng cung, Hoàng Đế ngày nào cũng nhận tấu sớ nạn dân loạn lạc, mùa màng thiệt hại nặng nề khiến ông khỏi đau đầu đến phát bệnh, Hoàng Hậu và Thái tử Sở Ngôn Bình vì phụ hoàng cầu phúc mà không ngừng làm việc thiện tích đức cầu mong Sở quốc sớm vượt qua khó khăn.

Trên triều ngoài những quan viên hết lòng vì vua chia sẻ gánh nặng thì cũng có không ít người bỏ đá xuống giếng mà lấy công trả thù riêng hãm hại lẫn nhau. Lăng phò mã cùng vì vậy mà liên lụy.

Một vị Binh bộ thị lang vì tiền tài, danh vọng mà cấu kết với mấy huyện lệnh tham ô tiền và lương thực cứu trợ, sợ bị tra cứu đến ông ta tận dụng lên âm mưu đổ tội cho Lăng phò mã vì chàng từng bắt giam con trai của ông ta vào đại lao khiến hắn chịu không ít khổ.

Lăng phò mã vì chưa có chứng cứ chứng minh bản thân trong sạch nên chỉ đành chấp nhận bị bắt vào đại lao chờ thẩm vấn. Thư Ngọc thương chồng, biết chàng bị oan liền ngày đêm không màng vất vả tìm ra chứng cứ giúp chàng minh oan.

Khi đã tìm được đầy đủ bằng chứng nàng vui mừng để tỳ nữ thân cận giúp mình chỉnh trang để vài cung minh oan cho phu quân. Nhưng khi nàng chuẩn bị xong xuôi vừa bước ra cửa đã thấy thị vệ mà nàng phái tới bên cạnh Lăng phò mã để bảo vệ hớt hải chạy tới:

"Công chúa xảy ra chuyện không hay rồi"

Thư Ngọc nhìn thị vệ kia lạnh giọng nói:

"Xảy ra chuyện gì? Hớt ha hớt hải như vậy còn ra thể thống gì nữa"

Thị vệ nghe Thư Ngọc nói xong hơi cúi đầu chần chừ đáp:

"Thưa công chúa, phò mã đã..."

Thư Ngọc nhìn thái độ của thị vệ kia liền lo lắng hỏi:

"Chàng ấy sao rồi? Có phải ở trong nhà lao điều kiện kém bị bệnh rồi không?"

Dứt lời nàng quay ra nói với tỳ nữ thân cận:

"Ngươi mau đi cho gọi Thái y tới theo ta vào nhà lao thăm A Quân trước"

Tỳ nữ kia nghe vậy vâng một tiếng đang định rời đi thì đã nghe thấy tiếng thị vệ kia nói:

"Xin công chúa nén đau thương, phò mã vì bị trúng độc đã đi rồi"

Hắn vừa dứt lời có người khiêng Lăng phò mã tới, nhìn thấy chàng nằm bất động nàng như chết trân không nhúc nhích, nhưng nước mắt lại không ngừng rơi, một lúc sau nàng cũng chỉ gào khóc mà gọi tên chàng, mọi người xung quanh thấy vậy chỉ biết quỳ xuống khuyên nàng bớt đau thương.

Đêm đó, tại phủ công chúa, Thư Ngọc cho gia nô lui xuống hết không để ai làm phiền, nàng tự mình chỉnh trang cho Lăng phò mã và bản thân, hai phu thê bọn họ mặc lại bộ hỷ phục trong hôn lễ ngày ấy.

Xong xuôi, Thư Ngọc tự mình uống hết ly rượu độc mà nàng đã chuẩn bị từ trước sau đó đến bên giường nhìn phu quân mình mỉm cười dịu dàng nói:

"A Quân đừng đi nhanh qua đợi thiếp với! Phu thê chúng ta cùng nhau đi thôi"

Dứt lời nàng đưa tay xoa nhẹ gương mặt của phò mã rồi nhẹ nhàng nằm xuống bên cạnh chàng. Trong một đêm, phủ công chúa cả hai vị chủ tử cùng nhau ra đi mãi mãi.

Sáng hôm sau, cả phủ công chúa một màu trắng tang thương, tiếng khóc thương vang vọng khắp phủ, bên ngoài trời mùa đông gió thổi réo rắt tuyết rơi phủ kín khắp nơi như khóc thương cho đôi giai nhân bạc mệnh.

Hoàng Đế và Hoàng Hậu trải qua nỗi đau mất nhi nữ và hiền tế (con rể) trông như già đi cả chục tuổi. Nỗi đau chưa kịp nguôi ngoai thì nghe nhận tin dữ nhi tử còn lại của họ, Thái tử Sở Ngôn Bình trên đường đi cứu trợ bị quân địch sát hại, ngã xuống vực khi được tìm thấy đã không còn nữa.

Nhận được tin cả Hoàng Đế và Hoàng Hậu liền rơi vào bất tỉnh khiến cả hoàng cung hoảng loạn. Khi họ tỉnh thì nghe báo quân địch đã sắp đánh chiếm vào trong cung, khắp nơi cung nữ, thái giám chạy loạn.

Có người khuyên Hoàng Đế và Hoàng Hậu mau chạy nạn nhưng hai người họ biết chạy đi đâu bây giờ, cả kể chạy thành công không lẽ sau này sống trong cảnh nước mất nhà tan, nhìn cơ ngơi mình dành cả đời xây dựng rơi vào tay kẻ khác, cả nhi tử và nhi nữ cùng hiền tế đều không còn họ sống còn ý nghĩa gì nữa.

Suy nghĩ như vậy cả hai đợi những người kia chạy ra ngoài hết chỉ còn họ ở lại, Hoàng Đế và Hoàng Hậu cùng nhau mỗi người một ngọn nến đi đến từng ngóc ngách trong cung điện mà châm lửa, xong xuôi hai người bước đến bên ngai vàng ngồi nắm tay nhau mỉm cười hạnh phúc nhìn ngọn lửa cháy lan ngày càng lớn.

Vậy là cả một Sở quốc từng một thời huy hoàng, rực rỡ sau một đêm chính thức bị thiêu rụi sạch sẽ.

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play