Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

[FREENBECKY] CHẠY ĐI, NẾU EM CÓ THỂ!

Bữa tiệc

Những chiếc đèn chùm pha lê tỏa ra ánh sáng lộng lẫy, phản chiếu trên sàn đá cẩm thạch bóng loáng. Tiếng cười nói, tiếng ly rượu chạm nhau vang lên không ngừng, tạo thành một bản giao hưởng xa hoa của giới thượng lưu
Nàng đứng giữa đám đông, nở một nụ cười hoàn mỹ, nhưng trong lòng lại cảm thấy vô cùng ngột ngạt
Một người đàn ông trung niên nâng ly về phía nàng, cười niềm nở
Lucas (Đối tác)
Lucas (Đối tác)
Tiểu thư Armstrong, tôi có nghe nói về thành tích xuất sắc của cô gần đây. Quả nhiên là thiên tài của gia tộc!
Một quý bà bên cạnh cũng phụ họa
Julia (Đối tác)
Julia (Đối tác)
Phải rồi, cô ấy thông minh, xinh đẹp, lại còn là người thừa kế duy nhất. Thật đáng ngưỡng mộ!
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Cảm ơn ngài, phu nhân *mỉm cười xã giao*
Đây không phải lần đầu nàng nghe những lời như thế. Người ta khen ngợi nàng không phải vì con người nàng, mà vì dòng máu và tài sản mà nàng sở hữu
Nàng siết nhẹ ly rượu trong tay, ánh mắt lướt qua đám đông
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Xin thứ lỗi, tôi cảm thấy hơi ngột ngạt, muốn ra ngoài một chút *lịch sự nói, rồi nhanh chóng rời đi*
Khuôn viên phía sau dinh thự
Bên ngoài, màn đêm buông xuống, gió lạnh thổi qua làm tà váy nàng khẽ lay động
Khuôn viên phía sau dinh thự rất rộng, những bụi hoa hồng được cắt tỉa gọn gàng, những ngọn đèn vườn tỏa ra ánh sáng vàng nhạt dịu dàng. Đây vốn là nơi yên tĩnh, ít ai lui tới trong các buổi tiệc
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Cuối cùng cũng được thở rồi *khẽ thì thầm, nhắm mắt lại, để làn gió đêm xoa dịu tâm trạng*
Bỗng...
Lạch cạch
Một âm thanh khe khẽ vang lên phía sau
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Ai đó? *mở mắt nhìn quanh*
Không hồi đáp
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Là ai đó? Bước ra đây! *nhíu mày*
Không gian vẫn yên tĩnh
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Chắc chỉ là tiếng gió thôi
Nàng bật cười nhẹ, nhưng cảm giác bất an vẫn len lỏi trong lòng
Nàng định quay lại bữa tiệc...
Nhưng một bàn tay lạnh lẽo đột ngột bịt chặt miệng nàng từ phía sau
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Ưm! *hoảng loạn vùng vẫy*
Nhưng cánh tay người đó siết chặt eo nàng, kéo nàng sâu vào bóng tối
Người đó
Người đó
Im lặng!
Một giọng nói trầm thấp vang lên bên tai
Mùi thuốc mê xộc vào mũi, khiến nàng hoảng sợ giãy giụa kịch liệt hơn
Hắn
Hắn
Cô ta cũng khoẻ đấy chứ! *giọng giễu cợt*
Người đó
Người đó
Giữ chặt cô ta lại! *ra lệnh*
Nàng cố vùng ra, nhưng mắt nàng bắt đầu mờ đi, chân tay trở nên mềm nhũn. Hơi thở nàng dồn dập, tầm nhìn dần bị bóng tối bao phủ
Trước khi mất đi ý thức, nàng chỉ kịp nhìn thấy một đôi mắt lạnh lẽo trong bóng đêm
Nàng không biết gì nữa cho đến khi nàng tỉnh lại
Cảm giác đầu tiên khi tỉnh dậy là cơn đau nhức khắp cơ thể
Nàng hé mắt, nhưng chỉ thấy bóng tối
Nàng cố cử động, nhưng hai tay đã bị trói chặt ra sau lưng. Cổ tay nàng đau nhói, hằn lên những vết siết sâu do bị trói quá lâu
Không khí xung quanh lạnh lẽo và tĩnh lặng đến đáng sợ
Một ngọn đèn mờ nhạt hắt lên bức tường bê tông xám xịt. Không có cửa sổ, chỉ có một cánh cửa sắt duy nhất
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Đây là đâu...
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Cái nơi quái quỷ gì vậy chứ? *cắn môi, cố gắng giữ bình tĩnh*
Ngay lúc đó
Cạch
Cánh cửa bật mở
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
*giật bắn người, ngước lên*
Một người bước vào
Cao ráo. Khí chất nguy hiểm. Đôi mắt sắc bén mang theo vẻ kiêu ngạo, nhìn nàng như một kẻ bề trên đang quan sát con mồi của mình
Cô dừng lại trước mặt nàng, nụ cười nhàn nhạt trên môi
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Tỉnh rồi sao tiểu thư Armstrong?
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Cô là ai?
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Tiểu thư gia tộc Armstrong… Cô đáng giá bao nhiêu được nhỉ?
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Đây là đâu?
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Cô không cần phải biết!
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Cô...Tôi đã làm gì để cô phải bắt cóc tôi? *run lên, cố giữ bình tĩnh*
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Cô? Chẳng làm gì cả!
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Tôi chỉ muốn tiền của gia đình cô thôi!
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Tiền?
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Phải, cô nghĩ tôi rảnh lắm hay sao khi bắt cô mà không có mục đích gì?
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Gia đình tôi... họ sẽ không để yên đâu!
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Nếu thứ cô cần chỉ là tiền...Gia đình tôi chắc chắn họ sẽ...
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Sẽ làm gì? Nói tôi nghe xem? *cười khẩy*

Vậy chứng minh đi!

Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Sẽ làm gì? Nói tôi nghe xem? *cười khẩy*
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Họ chắc chắn sẽ chuộc tôi!
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Thế à? Cô có vẻ chắc chắn nhỉ? Dựa vào gì?
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Vì họ là gia đình của tôi! Tôi tin...
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Vậy thì nghe này đi
Cô cắt ngang, ném điện thoại xuống trước mặt nàng. Trên màn hình là đoạn ghi âm cuộc trò chuyện giữa cô và người thân của nàng. Giọng họ lạnh lẽo đến đáng sợ
Người nhà nàng
Người nhà nàng
Con bé đó á? Cứ giết nó đi. Chúng tôi chỉ cần tài sản của nó mà thôi
Người nhà nàng
Người nhà nàng
Nó chết rồi thì càng tốt, đỡ phải chia chác
Người nhà nàng
Người nhà nàng
Không cần chuộc. Xóa sổ nó đi
Nàng mở to mắt, toàn thân cứng đờ
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Không… Không thể nào…*Giọng nàng lạc đi*
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
*khoanh tay nhìn nàng*
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Cô nghĩ mình là một tiểu thư cao quý, để rồi cuối cùng nhận ra mình chẳng khác gì một con tốt thừa thãi
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
*lắc đầu, nước mắt lăn dài* Không… Họ là gia đình tôi… Làm sao họ có thể…
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Họ thậm chí còn mong cô chết đi! Haizzz thật đáng thương.. *cười lạnh lẽo*
Nàng im lặng không đáp, cúi gầm mặt xuống cố trấn tĩnh bản thân
Một khoảng lặng kéo dài, chỉ còn tiếng thở nặng nề và từng giọt nước mắt rơi xuống nền gạch thô ráp
Cô đứng đó, lặng lẽ quan sát. Ánh mắt không còn lạnh lùng như trước, mà xen lẫn một chút gì đó khó đoán – như thể đang chờ xem nàng sẽ gục ngã hay vùng lên
Bỗng nàng ngẩng mặt. Dù mắt đỏ hoe, khuôn mặt đẫm nước, nhưng ánh mắt lại không còn run sợ như lúc nãy
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
…Tại sao cô lại cho tôi nghe đoạn ghi âm đó? *trầm khàn nhưng bình tĩnh một cách kỳ lạ*
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
*nhướng mày* Còn hỏi? Tôi có đơn giản là vì tôi là người gọi cho họ
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Vậy… cô muốn gì? *nhìn thẳng vào mắt cô*
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Tôi không có tiền. Gia đình tôi đã ruồng bỏ tôi. Vậy thì… giữ tôi lại để làm gì?
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
*cười khẽ, bước lại gần, cúi xuống thì thầm* Cô còn mạng sống của mình. Và giờ, nó nằm trong tay tôi!
Nàng khẽ rùng mình. Từng từ cô nói như khắc sâu vào tâm trí nàng
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Cô muốn tôi làm gì? Tôi sẽ làm miễn là cô tha cho tôi! *khẽ hỏi, giọng không còn thách thức, mà là sự chấp nhận*
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Làm bất cứ điều gì tôi bảo? *thẳng thừng, tay nâng cằm nàng lên*
Nàng mím môi. Vết thương ở cổ tay đau rát, nhưng không bằng nỗi đau trong lòng
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Phải bất cứ thứ gì cũng được!
Cô nhìn nàng thật lâu. Một nụ cười thoáng hiện
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Mạnh miệng đấy! Vậy chứng minh đi!
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
*cúi thấp hơn nữa, gần như kề sát môi nàng* Hôn tôi!
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
*sững người* Bây giờ?
Không còn lựa chọn. Không còn niềm tin nào để níu giữ. Nàng nhắm mắt lại, chậm rãi nghiêng người, gượng rướn lên dù tay vẫn bị trói. Đôi môi khẽ chạm vào môi cô – run rẩy, yếu ớt, nhưng là thật
Một nụ hôn không có tình yêu, chỉ có sự phục tùng
Cô không đẩy nàng ra. Ngược lại, giữ lấy cằm nàng, giữ nụ hôn đó lâu hơn. Như một dấu ấn cho sự sở hữu
Khi nàng lùi lại, hơi thở gấp gáp, cô khẽ thì thầm
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Rất tốt! Từ giờ trở đi, em là của tôi. Muốn sống… thì đừng bao giờ quên điều đó!
Không khí trong căn phòng bỗng trở nên đặc quánh, như ngưng đọng lại sau nụ hôn ngắn ngủi nhưng đầy hàm ý
Nàng cụp mắt xuống, môi vẫn còn run nhẹ. Trong lòng trống rỗng. Không còn lòng tự tôn, không còn gia đình, chỉ còn chính mình – bị trói, bị thao túng, và giờ, bị sở hữu
Cô vẫn ngồi yên, nhìn nàng bằng ánh mắt như kẻ chinh phục đang ngắm nhìn chiến lợi phẩm vừa ngoan ngoãn cúi đầu
Chợt...
Cơ thể nàng đổ nhào về phía trước, ngã sấp vào lòng cô
Cô thoáng sững người nhưng phản xạ nhanh chóng, vòng tay lập tức đưa ra đỡ lấy nàng trước khi nàng kịp đập xuống nền đá lạnh
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Thở thôi mà cũng khó thế à? *lẩm bẩm, nhưng giọng đã bớt sắc lạnh, pha chút ngập ngừng lạ lẫm*
Nàng nằm yên trong tay cô, hơi thở yếu ớt, toàn thân mềm nhũn như một con búp bê gãy khớp
Ánh mắt cô dừng lại trên gương mặt tái nhợt của nàng – hàng mi run run, vết trầy xước trên má, môi khô đến bật máu. Trái tim trong lồng ngực cô thoáng siết lại… rất khẽ
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Chuẩn bị xe *ra lệnh, giọng bình thản lại như thường*
Tom (Thuộc hạ)
Tom (Thuộc hạ)
Rõ! *rời đi*
Cô siết nhẹ vòng tay, cảm nhận được hơi thở mong manh của người trong ngực mình. Một phần cô muốn buông ra. Kết thúc tất cả ngay tại đây. Nhưng một phần… không hiểu sao lại giữ chặt lấy nàng hơn
Cô cúi xuống, ngắm nhìn gương mặt nhợt nhạt của nàng. Một gương mặt đã từng kiêu ngạo, từng ngẩng cao giữa đám đông thượng lưu - giờ đây nằm yên lặng, tan vỡ, không còn một chút phòng bị
Lẽ ra cô nên thấy thỏa mãn
Lẽ ra cô nên thấy thắng lợi
Nhưng thứ đang dâng lên trong ngực lại không phải là khoái cảm của kẻ chiếm hữu, mà là một thứ cảm xúc không tên - thứ mà cô từng vứt bỏ từ rất lâu rồi
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Ngốc thật…*thì thầm, đặt lại nàng nhẹ nhàng xuống ghế dài trong căn phòng
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Có mỗi một nụ hôn thôi mà ngất à?
Cánh cửa hé mở, một tên thuộc hạ bước vào
Tom (Thuộc hạ)
Tom (Thuộc hạ)
Xe sẵn sàng rồi, đại tỷ!
Cô liếc nhìn Tom, rồi cúi xuống bế bổng nàng lên một lần nữa – lần này không còn vẻ cợt nhả, chỉ là im lặng, dứt khoát
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Không được làm em ấy đau thêm. Hiểu chứ? *Giọng cô trầm lại, lạnh hơn cả lúc ra lệnh xử lý kẻ thù*
Tom (Thuộc hạ)
Tom (Thuộc hạ)
*thoáng giật mình, cúi đầu* Rõ!
Một tiếng sau
Chiếc xe băng qua màn đêm tĩnh mịch, xuyên qua rừng rậm hoang vu về phía căn cứ. Ánh đèn đường vụt qua như những vết cắt nhòe nhoẹt trong đêm
Nàng vẫn bất tỉnh, đầu tựa vào vai cô, môi hơi hé, hơi thở yếu ớt
Cô quay sang nhìn nàng. Mái tóc nàng rối bời, má có vết bầm do dây trói siết quá lâu
Cô nhíu mày, đưa tay chỉnh lại tư thế để đầu nàng không đập vào cửa kính. Rồi bất giác, ngón tay cô khẽ chạm vào vết thương nơi cổ tay nàng
Máu khô. Da rách. Một nỗi tức giận bùng lên trong ngực cô. Không phải với nàng – mà với chính thuộc hạ của mình
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Tom! Về đến chuẩn bị hộp sơ cứu mang đến phòng tôi!
Tom (Thuộc hạ)
Tom (Thuộc hạ)
Vâng, đại tỷ!
Cô nghiêng người, cúi xuống thì thầm sát tai nàng - dù biết nàng không nghe thấy
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Ngủ đi… Từ giờ, sẽ không ai được phép chạm vào em ngoài tôi

Giữ em theo cách của tôi

Căn phòng khép kín, tường bê tông dày cách âm, ánh sáng dịu nhẹ từ chiếc đèn tường rọi xuống giường đơn giữa phòng. Cô bước vào, vẫn bế nàng trong vòng tay như thể đang cầm một món đồ dễ vỡ
Đặt nàng xuống giường, cô ngồi lại bên mép nệm. Ánh mắt lướt nhanh qua từng vết xước, từng vết trói hằn sâu lên cổ tay, mắt cá chân nàng
Cô chán ghét thứ này. Không phải vết thương. Mà là việc người của cô – lại bị ai khác khiến cho thành ra như vậy, kể cả là thuộc hạ của chính mình
Cô đứng dậy, mở tủ y tế, lấy ra hộp dụng cụ sơ cứu rồi quay lại, ngồi xuống bên nàng
Tay cô khựng lại một giây trước khi chạm vào cổ tay nàng – như thể ngại làm đau, hay sợ nàng tỉnh dậy đúng lúc
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Rách đến thế này rồi mà còn dám nói sẽ làm bất cứ điều gì… *lẩm bẩm, giọng nhẹ như gió thoảng*
Cô nhúng bông vào nước muối sát khuẩn, bắt đầu lau nhẹ. Nàng khẽ rùng mình trong vô thức, hàng mi run rẩy nhưng vẫn chưa tỉnh
Cô ngồi im, nhìn nàng
Một gương mặt đẹp – theo cách mong manh, lạnh lùng, và giờ đây, là tơi tả
Cô đã thắng, đúng không?
Nhưng cảm giác trong lòng lại không giống một kẻ chiến thắng. Nó… sâu hơn. Trầm hơn. Như một thứ ràng buộc kỳ lạ bắt đầu hình thành
Cô tiếp tục lau sạch vết thương, rồi băng lại thật cẩn thận. Động tác dứt khoát nhưng không hề thô bạo
Chợt...
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Hưm... *khẽ rên*
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
*ngẩng lên*
Nàng mở mắt, đầu đau như búa bổ, ánh đèn nhức nhối. Mất vài giây để ý thức trở về… và rồi nàng cảm nhận được gì đó – lạnh, mềm, đang quấn quanh cổ tay
Nàng nhìn xuống - là băng trắng. Tay đang được cô nắm lấy
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
*liếc mắt nhìn nàng* Tỉnh rồi à?
Nàng hốt hoảng rụt tay lại, nhưng không đủ sức. Ánh mắt nàng bối rối, sợ hãi, pha lẫn chút gì đó không thể gọi tên
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Cô… đang làm gì vậy…?
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Chăm sóc em *ngẩng lên, mắt khóa chặt lấy nàng*
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Vì sao? Tôi tưởng… cô ghét tôi…*thì thào*
Cô im lặng vài giây, rồi nhẹ nhàng nói, không chút do dự
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Ghét? Không tôi không ghét em!
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Tôi muốn giữ em theo cách của tôi! Và đồ tôi giữ… thì không ai được phép làm hỏng!
Nàng cứng người, đôi môi mím lại. Nhưng trong tim lại dâng lên một cảm xúc không rõ tên gọi
Sợ hãi
Bất lực
Và… một chút gì đó khác
Cô buông tay nàng ra, đứng dậy
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Ngủ đi! Vết thương vẫn còn lâu mới lành!
Cánh cửa khép lại
Nàng nằm im, mắt mở trừng trong bóng tối
Tim đập loạn
Lần đầu tiên, nàng cảm thấy mình không chỉ là tù nhân - mà là một món đồ… đang được “giữ lại"
Không gian yên tĩnh đến mức nàng có thể nghe thấy cả tiếng tim mình đập
Nàng nằm nghiêng, cổ tay được băng bó kỹ càng giờ đây đã bớt đau, nhưng cảm giác nhức nhối vẫn còn âm ỉ - không phải từ da thịt, mà là từ bên trong… từ một thứ gì đó sâu hơn
Là cảm giác bị phản bội
Gia đình. Người thân. Những lời dối trá ngọt ngào đã rơi rụng như lớp sơn bong tróc. Trong khoảnh khắc bị ném đoạn ghi âm kia vào mặt, nàng không chỉ mất đi sự bảo vệ… mà mất cả ý nghĩa sống bao năm qua
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
*nghiến răng, tay siết chặt ga giường* Bọn họ… thật sự muốn mình chết sao?
Câu hỏi đó cứ vang vọng mãi trong đầu nàng, như một sợi dây siết cổ
Và rồi - hình ảnh hiện lên rõ nhất trong tâm trí nàng… lại không phải là người thân, mà là cô
Cô - kẻ bắt cóc, kẻ đẩy nàng vào địa ngục… lại là người duy nhất đặt băng, lau sạch máu cho nàng
Tại sao lại là cô?
Nàng không biết
Và sự không biết đó… khiến nàng sợ hãi
Một tiếng động nhỏ vang lên
Nàng giật mình quay đầu
Cửa không mở. Không ai vào. Nhưng trên bàn - có một chiếc khay mới được đặt lên: một chén súp nóng, nước và một bộ đồ ngủ gấp gọn
Nàng không thấy rõ ai để lại. Cửa vẫn khóa
Cô làm điều đó… lúc nào?
Nàng khẽ ngồi dậy. Mỗi chuyển động đều khiến cơ thể nàng ê ẩm, nhưng nàng không còn rã rời như trước
Cầm thìa lên, nàng do dự
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Cô ta muốn giữ mình sống… vì mục đích gì? *nghĩ, mắt nhìn chằm chằm vào chén súp*
Trả thù? Chiếm hữu? Hay là… gì đó còn nguy hiểm hơn?
Dù là gì đi nữa, nàng biết mình chưa thể chống lại cô – không phải bằng sức. Không phải bằng cách trốn
Phải bằng… lí trí
Trong một phòng giám sát cách đó vài lớp tường
Cô đứng trước màn hình, tay khoanh lại, ánh mắt chăm chăm dõi theo hình ảnh nàng đang cầm thìa súp, lặng lẽ ăn từng muỗng nhỏ
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Thông minh! Biết cách sống sót *nhếch môi*
Bên cạnh, Tom e dè lên tiếng
Tom (Thuộc hạ)
Tom (Thuộc hạ)
Chị… có cần tăng an ninh không? Phòng khi cô ta tìm cách...
Cô giơ tay ngăn lại, ánh mắt vẫn không rời màn hình
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Không cần! Em ấy chưa muốn bỏ chạy đâu. Em ấy còn đang tự hỏi tại sao tôi chăm sóc em ấy
Tom (Thuộc hạ)
Tom (Thuộc hạ)
Và chị sẽ nói cho cô ta biết chứ?
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
*bật cười* Không. Tốt hơn hết là để em ấy đoán!
Trở lại phòng nàng
Nàng ngồi sát mép giường, ánh mắt hướng lên trần nhà
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Không được yếu đuối nữa!
Giọng nàng rất khẽ, như lời thề với chính mình
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Không còn ai… nhưng mình vẫn còn bản thân
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Và nếu đây là nơi duy nhất mình có thể tồn tại…
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
…thì mình sẽ tìm cách sống sót. Và… tìm ra cách thoát

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play