Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

Có Cố Gắng Nhưng Không Đáng Kể

Chương 1: Xuyên không bằng cách thức đặc biệt

" Aiya! Đau đầu chóng mặt quá đi! ".

Hạ Nguyệt Linh ngồi khụy xuống đất ôm phần đầu vừa bị đập vào tường. Lại nhìn sang đám bắt cóc chuyên bắt cóc trẻ em trước mặt.

Bản thân dù đang bị thương vẫn cố gắng bảo vệ đứa trẻ trong lòng.

Ở khu bãi đất hoang này, vắng vẻ ít người, thật dễ để bọn chúng hành sự.

Hai tên bắt cóc ỷ vào sức lực cao to mà lăm le tiến đến muốn đe dọa cô.

" Con nhóc kia! Đầu mày đã chảy máu rồi kìa! Còn không mau giao thằng bé cho tụi tao. Tụi tao cho mày đi chầu ông bà luôn đấy! ".

Hạ Nguyệt Linh bản tính xưa nay nghĩa hiệp đã quen. Vừa đi học về qua con đường nhỏ vắng vẻ trông thấy hai tên kia bịt miệng bắt cóc một cậu nhóc cấp một thì vội vất cặp sách đấy, đuổi theo bằng được bọn chúng tới khu đất trống này.

Nào có ngờ bây giờ không thể bảo vệ cậu bé, ngược lại lại đặt bản thân vào tính thế tiến thoái lưỡng nan này.

Nhưng không sao, cô vẫn còn chiêu bài cuối chưa dùng tới.

" Đứng lại! Hai người các anh mau dừng tay đi! Trước khi tới đây tôi đã gọi điện báo cho cảnh sát rồi! Rất nhanh cảnh sát sẽ tới bắt hai anh đó. Mà các anh có biết, hành vi bắt cóc trẻ em nhẹ thì bị phạt tiền, nặng có thể bị ngồi tù không hả! Đến lúc đó...sợ là vợ con các anh, mẹ già ở nhà biết phải làm sao? Các anh căn bản chưa từng nghĩ đến sao? ".

Lời đe dọa của cô khiến cho hai tên bắt cóc ngớ người quay sang đưa mắt nhìn nhau.

Tên gầy hơn nói với tên cao to hơn.

" Này! Tôi thấy con nhóc này nói có lí đấy! Hay là...thôi đi ".

Tên cao to lực lưỡng với nước da ngăm đen quay sang trừng mắt nhìn cô mà hậm hực.

" Hừ! Con nhóc này chỉ là học sinh cấp ba mà ở đây nói đạo lí như thật! Thế mà đã dọa anh sợ rồi à? ".

" Không có...chỉ là, tôi thấy tội cho vợ con tôi. Anh không lo cho vợ con anh thì thôi. Tôi lo! Tôi còn có mẹ già nữa! ".

Trong lúc hai tên bắt cóc còn đang không chú ý đến, Hạ Nguyệt Linh nắm tay cậu nhóc ra hiệu cho cậu bé đi khẽ. Đi ra khỏi căn nhà hoang, cô bèn hét lên.

" Chạy mau lên! ".

Hai tên kia lúc này mới phát hiện ra, bèn vội vã đuổi theo.

Nhưng khi bọn chúng vừa chạy theo thì bên tai nghe thấy âm thanh tiếng còi cảnh sát. Làm cho cả hai hoảng loạn dừng bước quay đầu tìm cách bỏ chạy.

Hạ Nguyệt Linh dắt cậu bé chạy được một đoạn. Khi gần đến chỗ cảnh sát, cậu bé vuột khỏi tay cô chạy thật nhanh về phía xe cảnh sát khi đó thấp thoáng trông thấy hình ảnh một người phụ nữ mà cậu bé vui mừng gọi là mẹ.

Còn cô, không biết có phải vì kiệt sức hay không mà chân không còn chạy nổi nữa. Lúc bước đi rã rời nhấc chân đi thêm một bước thì " uỳnh " một cái.

Trước khi cô hoàn toàn rơi vào hôn mê, trước mắt chỉ là một màu đen kịt. Trong đầu cô chỉ muốn vang lên tiếng chửi thề.

CMN! Đi cứu người mà còn xui xẻo đến mức tự mình lọt xuống hố nữa chứ!

Còn nữa...rốt cuộc thì ai thiết kế cái bẫy làm hẳn một cái hố ở đây để làm gì cơ chứ???

Sau đó, cô ngất đi. Cũng không rõ là có ai cứu cô lên hay không.

...

Trời đất quay cuồng.

Khi cô một lần nữa lựa chọn mở mắt ra, điều bất ngờ kéo theo sau còn khủng khiếp hơn.

Nhưng trước mắt cô chỉ có một thắc mắc. Cô đang ở đâu thế này?

Không gian chật chội. Chỉ cảm giác một mùi hôi thối bốc lên mũi khiến cho cô không nhịn được buồn nôn. Còn có, trước mắt sao mà chỉ toàn là một màu đen xì.

Có ai đó làm ơn có thể cho cô biết cô đang ở đâu đây?

Ngay lúc đầu cô còn đang nổi dấu ba chấm to đùng thì cô lại nghe thấy những âm thanh phát ra từ bên ngoài.

" Con nhỏ đó chạy đi đâu mất rồi! ".

" Thôi bỏ đi! Cảnh cáo nó thế là được rồi! Sau này nó còn dám bén mảng đến gần Trần Sâm của tao thì biết tay! ".

" Đi thôi! ".

Sau khi nghe thấy những giọng nữ đó đi xa rồi biến mất, Hạ Nguyệt Linh lúc này không nhịn được hắt xì hơi một cái. Cô đưa tay lên đỉnh đầu mình sờ thấy một cái vỏ chuối.

Lúc này cô mới có thể xác định chắc chắn rằng, cô chính xác là đang ở trong thùng rác a!!!

Cái rắm gì thế này!

Cô ngay lập tức bật nắp thùng rác ra. Còn ở thêm trong đó một phút giây nào đó cô không bị nghẹt thở vì thiếu oxy thì cũng sẽ bị nghẹt chết vì thối mất!

Nhìn khung cảnh xung quanh xa lạ mà đầu cô xoay mòng mòng một cách chóng mặt.

Hạ Nguyệt Linh đưa mắt nhìn xuống bộ đồng phục mặc trên người. Trước ngực đeo một cái thẻ học sinh.

Cô cầm lên xem. Trên đó ghi rõ tên cô.

Đúng là Hạ Nguyệt Linh. Nhưng mà, sao tên trường lại không có giống. Trường trung học phổ thông Nam Dương? Cô chuyển trường từ khi nào?

Cô phủi phủi quần áo bị dơ, đầu óc cứ mơ mơ màng màng.

Đột nhiên một tiếng " ting! " vang lên từ trong túi áo cô. Cô sờ sờ móc vào túi áo khoác đồng phục mùa đông màu xanh lam mà móc ra được chiếc điện thoại di động.

Mở ra xem thì một dòng chữ to tướng đập ngay vào mắt cô. Kèm theo là một cái meme hình nền là một cái đầu heo cũng...không được cute lắm. Nó đặc biệt ở chỗ, nó còn biết nói giống như AI.

" Helo! Xin chào kí chủ thân yêu! Chúc mừng cô đã trở thành người xuyên không của hệ thống Trư Trư. Chào mừng cô đã xuyên vào thế giới của cuốn tiểu thuyết học đường: < Cô giáo nhỏ! Tôi yêu em >. Chúc cô một ngày mới tốt lành! ".

Hạ Nguyệt Linh vừa bị giọng nói của nó làm cho giật mình. Khóe miệng giật giật. Sắp không kiểm soát được chỉ muốn mắng người.

" Tốt....tốt cái con khỉ! ".

Chương 2: Làm sao với cái số phận nữ phụ yểu mệnh này!

" Nào! Mày nói đi con lợn! Nói trước khi tao mất bình tĩnh! ".

Hạ Nguyệt Linh hiện tại cả thể xác lẫn tinh thần đều bị cái vụ xuyên không bất ngờ này làm cho chấn kinh. Cô hiện tại đã là đang hết sức mỉm cười thân thiện với con hệ thống trước mặt này rồi.

Trước màn hình điện thoại trên tay cô đang cầm lại hiện ra cái bản mặt nhởn nhơ của hệ thống. Nó ngoác miệng cười, từ tốn nói với cô. Mà giọng nói của nó hay lắm cơ! Không có cứng ngắc như mấy kiểu AI nói chuyện, mà còn có ngữ điệu nhấn nhá nữa chứ!

Làm cho cô thầm nghĩ. Hệ thống bây giờ cũng thật hiện đại.

" Kí chủ! Tình hình hiện tại xem xét thì cô là người may mắn xuyên không vào cuốn tiểu thuyết học đường này ".

" Dài dòng quá! Nói vào trọng tâm đi! ".

" Được được! Kí chủ cô cứ bình tĩnh xem nào? ". Kí chủ này nóng tính quá!

Hệ thống chỉ biết đổ mồ hôi online.

Ngay sau đó nó liền kích hoạt màn hình của cô ngay lập tức hiện ra một loạt những thông tin cần thiết.

Một loạt những con chữ dài liên tiếp hiện ra trước màn hình điện thoại trên tay cô.

Ký chủ: Hạ Nguyệt Linh

Tuổi: 18

Tính cách: Lương thiện, ngây thơ, nhút nhát, thích lo chuyện bao đồng.

Học vấn: Ba năm liên tiếp là học bá của trường trung học phổ thông Nam Dương.

Là nhân vật nữ phụ trong cuốn tiểu thuyết " Cô giáo nhỏ! Tôi yêu em ".

" Tính cách của nguyên chủ này khá giống tôi đấy chứ! " Chỉ khác ở chỗ cô không có học giỏi như vậy. Ba năm liên tiếp là học bá thì có vẻ...cũng ngoài sức tưởng tượng.

Nội dung cốt truyện của thế giới này xoay quanh nam chính Tống Tranh. Nam sinh có vẻ ngoài đẹp trai, cuốn hút, vừa lạnh lùng lại vừa yêu nghiệt. Tính cách lại thuộc vào dạng phản xã hội. Trong trường là trùm trường khét tiếng cầm đầu một nhóm học sinh nghịch ngợm chuyên đi phá phách.

Là đại ma vương hỗn trướng đích thực, người gặp người nể.

Nữ chính là Ôn Khả Nhu- là cô giáo thực tập mới của lớp. Bởi vì vẻ ngoài xinh đẹp và quyến rũ nên được nam chính một tay che trời để mắt tới.

Mới đầu là nam chính không ngại thể hiện, đối đầu với nữ chính ở khắp mọi nơi. Sau đó bọn họ chuyển qua mối quan hệ mập mờ rồi thành người yêu lúc nào không hay. Ở trong trường vẫn luôn bí mật yêu đương tình cảm.

Thực chất thì nữ chính này cũng không phải dạng ngây thơ. Cô ta bởi vì biết được nam chính ở phía sau có gia thế lớn, nên mới một tay che trời trong trường học được như vậy. Cho nên mới đồng ý ở bên một nam sinh kém mình 5 tuổi. Chỉ bởi vì cô ta muốn bước chân vào giới nhà giàu.

Còn cô ý hả? Một nữ phụ xui xẻo nhất năm.

Bởi vì vô tình một lần đi ngang qua sau trường bắt gặp nam nữ chính có hành động mập mờ, Tống Tranh đang ép tường Ôn Khả Nhu. Ai mà biết chỉ vì cô phát ra tiếng động mà bị nam chính cho đi bán muối luôn.

Cách thức cũng vô cùng tàn nhẫn. Cậu ta gọi đàn em của mình đến xử lý. Không nói hai lời bọn họ bèn cho cô lựa chọn một là tự nhảy lầu, hai là uống thuốc độc bọn họ đưa cho.

Vừa nghe đến, mặt cô đã tái mép. Kí chủ đương nhiên không muốn chọn cái nào.

Thế nhưng cuối cùng vẫn bị đám bọn họ ép uống thuốc độc. Sau đó là end game đi chầu ông bà luôn.

" Ê nha! Cái này kì nha! Thế giới này thế quái nào không có luật pháp à con heo kia! ".

Hệ thống nó bèn hiện mặt ra, vẫn là cái vẻ mặt mỉm cười gợn đòn kia.

Nó nói: " Kí chủ! Thỉnh cô gọi tên tôi. Tôi có tên đó. Là Trư Trư. Với cả, cô nói thế giới này không có luật pháp, có chứ! Chỉ là nam chính thế giới này được thiết lập hơi quá tay. Ngoài kia thì không biết nhưng trong cái trường này thì cậu ta là trời. Làm gì thì đều không có một ai dám hé răng nửa lời. Ngay cả hiệu trưởng cũng không ngoại lệ mà phải nhắm mắt làm ngơ ".

" Phù! Được rồi! Đã tới đây rồi thì đành nhập gia tùy tục vậy ".

" Phải đó kí chủ! ".

" Vậy...không có nhiệm vụ gì chứ? ". Cô khẽ nhướn mày, dò hỏi nó.

Trư Trư khó hiểu hỏi: " Nhiệm vụ gì? ".

" Thì không phải trong đa số mấy cái vụ xuyên không hệ thống ta đọc trong tiểu thuyết đều là phải làm nhiệm vụ sao? ".

Hệ thống như hiểu ra. Nó cười bảo: " À! Cái này. Tạm thời hệ thống chưa ban phát nhiệm vụ gì cho cô. Nhưng tôi nghĩ trước mắt cô nên nghĩ cách làm sao để giữ mạng đi. Vì mới sáng nay nguyên chủ của thân thể này đã bắt gặp nam nữ chính mập mờ sau trường rồi. Còn bị nam chính phát hiện nhưng bởi vì có cô tới nên tình tiết được thay đổi. Cô vẫn chưa bị nam chính cho đi bán muối. Chỉ là...cậu ta đã nhớ mặt cô rồi! ".

" HẢ? Mi...nói...cái...gì? Nói lại ta nghe xem nào? ".

" Chính là như vậy đấy! Vậy nên, chúc cô may mắn, thượng lộ bình an nha kí chủ. Quên chưa nói với cô, khi nào pin điện thoại của cô còn dưới ba mươi phần trăm pin thì tôi sẽ không hiện ra nữa. Chào tạm biệt kí chủ nha! ".

Con heo kia nói xong liền biến mất khỏi màn hình điện thoại của cô. Hạ Nguyệt Linh nhìn giờ giấc trên điện thoại. Ba giờ chiều.

Cô theo gợi ý từ điện thoại mà lần được đường lên lớp.

" Ôi trời! Cái trường này cũng rộng quá rồi đó! Leo cầu thang bộ đến mỏi cả chân! ". Hạ Nguyệt Linh vừa leo được lên tầng ba đã mệt hết cả hơi.

Cô chống hai tay lên đầu gối, gập người than thở. Lúc quay đầu sang trái lại phát hiện dọc cái hành lang chỗ này chỉ trông thấy một nam sinh đang đứng gác chân ở vách tường đọc sách. Cuốn sách che đi khuôn mặt nam sinh kia khiến cho cô không nhìn rõ mặt cậu ta.

Cô đứng thẳng dậy, đi đến cất giọng hỏi cậu nam sinh đó.

" Xin chào! Cho hỏi, lớp 12A2 đi hướng nào vậy? ".

Nam sinh cao khoảng hơn 1m75. Mái tóc đen rẽ mái theo tỉ lệ bảy ba. Nghe thấy giọng nói trong trẻo của cô thì hạ quyển sách xuống. Ánh mắt liếc nhìn đến cô.

Vừa nhìn thấy khuôn mặt kia, đầu óc Hạ Nguyệt Linh trống rỗng. Cô đứng hình mất vài giây. Vẻ đẹp vừa ôn nhu, lại tỏa ra một nguồn năng lượng ấm áp như mặt trời tuy không có cười lên nhưng mà....Thật sự là quá đẹp trai!

Nam sinh thấy cô đứng đơ người ra đó, hai mắt to tròn không chớp thì có chút khó hiểu. Xong liền chỉ tay về phía cuối dãy hành lang kia mà nói giọng nhẹ nhàng.

" Phòng cuối dãy ".

" Ôi mẹ ơi! Giọng nói nghe cũng hay nữa! Chẳng lẽ là nam chính? Mà không đúng! Vẻ ngoài ấm áp như này tuyệt đối không thể nào là nam chính tàn độc kia được! ". Nghĩ như vậy trong đầu, Hạ Nguyệt Linh trở lại thực tế khẽ lắc đầu, lại mỉm cười nói với người kia.

" Ưm! Cảm ơn cậu! Mà này...cho hỏi cậu tên là gì vậy? Tôi tên là Hạ Nguyệt Linh! ".

" Tôi tên Trần Sâm. Tên của cậu, tôi biết rồi ". Trường Sâm bình đạm nói.

Cô gật đầu, sau đó còn vui vẻ vẫy tay chào tạm biệt cậu ta rồi mới đi về phía lớp học.

Hành động kì lạ hôm nay của cô khiến cho Trần Sâm cảm thấy vô cùng khó hiểu. Chẳng phải mọi lần Hạ Nguyệt Linh đối với đối thủ như cậu tỏ ra vô cùng không thiện chí sao?

Khi Trần Sâm quay ra ở chỗ cầu thang đi lên là một nam sinh dáng người cao lớn, khoảng chừng hơn 1m8. Đi phía sau là hai nam sinh khác thấp hơn chút. Nhưng vẻ nổi bật của cậu ta không thể chối bỏ.

Tống Tranh bước lên tầng ba, ánh mắt quét qua Trần Sâm với vẻ hờ hững không mấy quan tâm. Vừa rồi hình ảnh cô tươi cười vẫy tay chào tạm biệt Trần Sâm đều đã bị Tống Tranh cùng hai đàn em bên cạnh trông thấy. Một người phía sau Tống Tranh thốt lên.

" Anh Tống! Kia có phải cái con nhỏ hôm trước trông thấy anh và cô giáo... ".

Tống Tranh quay ra liếc xéo Đàm Tử một cái khiến cho cậu ta cười rén không dám nói nữa. Người còn lại thấy vậy lên tiếng hỏi:

" Anh Tống! Có cần bọn em xử lý không? ".

Tống Tranh khuôn mặt lạnh lùng sắc cạnh nhưng trạng thái bây giờ lại đối lập với biểu cảm đó. Khóe miệng cậu ta hơi nhếch lên. Thấp giọng nói: " Không vội! Vào lớp trước đã ". Sau đó là đút hai tay vào trong túi quần sải bước đi về phía trước.

Chương 3: Tâm thư gửi bạn học Tống

Hạ Nguyệt Linh vừa bước vào lớp, những âm thanh ồn ào vừa rồi cô nghe được từ ngoài cửa bỗng chốc biến mất. Cả lớp im bặt, mọi người đều quay ra nhìn cô.

Sau " một phút mặc niệm ", cả lớp bất kể là nam hay nữ đều quay ra nhìn cô. Một nhóm nữ sinh ở góc lớp rì rầm to nhỏ với nhau.

" Nghe nói Hạ Nguyệt Linh đắc tội với chị đại của trường. Bởi vì dám bén mảng đến cạnh học bá Trần Sâm lớp bên đó! ".

" Thật sao? Hạ Nguyệt Linh bình thường nhìn nhát gan thế mà cũng dám chọc đến Hồng đại tỷ! ".

Cô không để tâm đến những lời bàn tán đó. Theo kí ức của nguyên chủ mà đi về chỗ ngồi của mình. Vào lúc cô vừa đặt được mông xuống thì cũng là lúc chuông báo vào lớp vang lên.

Cả lớp sau khi ổn định chỗ ngồi, Hạ Nguyệt Linh cũng cúi xuống ngăn bàn của mình lấy ra quyển vở viết kèm theo chiếc bút bi. Có điều, ngay sau khi lật trang đầu tiên ra, khóe miệng cô giật giật như có điện.

Đù! Đứa nào dám vẽ bậy vào vở của cô!

Nhớ ra rồi! Trong kí ức của nguyên chủ thì tình trạng này không có gì đáng ngạc nhiên. Nguyên chủ này ngày thường ít nói, lúc nào cũng nghiêm túc, chỉ biết đến học tập. Cũng không mấy thân thiện, lại càng ít giao tiếp với các bạn học.

Chính là một nữ học bá băng giá chính hiệu.

Cho nên kéo đến không ít những nữ sinh có thành kiến với cô.

Còn đang chìm đắm trong suy nghĩ thì gần cạnh chỗ cô nghe thấy tiếng mấy nam sinh xì xào, phấn khích.

" Cô giáo vào rồi! ".

Giây sau mọi ánh mắt đều dồn ra hướng cửa. Chỉ thấy một người phụ nữ với dáng vóc xinh đẹp bước vào. Cô ấy mặc một bộ váy dài hoa màu lam nhạt khoét nách. Mái tóc dài thẳng ngang lưng, khuôn mặt thanh tú hài hòa. Cả người đều toát ra vẻ ôn nhu dịu dàng nhưng cũng không kém phần sắc sảo.

Vừa nhìn thấy người phụ nữ đó bước vào, Hạ Nguyệt Linh còn biểu hiện thái quá hơn cả đám con trai trong lớp. Cô nhìn chăm chăm nữ chính đến ngây ngẩn.

Trong đầu thầm nghĩ: " Chà Chà! Quả nhiên là người mang hào quang nữ chính. Đẹp đấy! Mình mà là con trai thì cũng sẽ thích cô gái như vậy. Chậc chậc! Chả trách nam chính lại thích cô giáo của mình ".

Ôn Khả Nhu nhấc đôi giày cao gót bước thẳng đến bục giảng bàn ghế ngồi dành cho giáo viên. Vẻ mặt nghiêm túc nhìn xuống đám học sinh bên dưới mà gõ nhẹ thước kẻ lên bàn, tạo ra âm thanh ma sát của thước với bàn.

Cả lớp yên lặng. Bỗng tầm mắt Ôn Khả Nhu chú ý đến vị trí mấy cái ghế trống phía cuối lớp. Làm cho Hạ Nguyệt Linh giật béng mình. Bởi vì nữ chính thế mà đang nhìn về chỗ cô.

" Bạn học Tống Tranh cùng Đàm Tử, Tân Lễ đâu rồi? ".

Hạ Nguyệt Linh khẽ quay đầu nhìn về phía mấy cái bàn trống sau lưng mình mà thở phào xuống.

Thì ra là không phải là nhìn cô.

Đúng lúc này thì ngoài cửa lớp tiếng bước chân rõ ràng truyền đến. Một nam sinh cao hơn hẳn hai nam sinh còn lại đi đầu, khuôn mặt góc cạnh đẹp trai, đặc biệt nổi bật giữa đám đông. Lúc bước vào đem theo một loại ngữ khí ngang ngược nhưng không bốc đồng.

" Cô giáo! Tôi xin vào lớp ".

Ôn Khả Nhu vừa rồi còn hỏi đến Tống Tranh, chớp mắt Tống Tranh như Tào Tháo xuất hiện trước mặt. Ôn Khả Nhu trong một giây dường như hơi thở không ổn định, nét mặt như thể không đúng lắm.

Hạ Nguyệt Linh vẫn luôn ngồi dưới quan sát người bên trên. Vừa rồi hình như cô thấy Ôn Khả Nhu hơi đỏ mặt thì phải.

Nhưng rất nhanh nữ chính đã lấy lại bình tĩnh. Coi như không có chuyện gì mà như thường lệ quay vào nói một tiếng.

" Các em vào lớp đi! ".

Tống Tranh bước vào, trên nét mặt bá khí lại nhếch mép cười kì quái.

Cậu ta hiên ngang bước tới chỗ ngồi phía cuối lớp của mình.

Lúc Tống Tranh lướt qua mặt cô, cậu ta vậy mà khẽ liếc mắt nhìn cô một cái. Làm cho cô giật hết cả mình.

Ôi trời ơi! Vừa rồi có phải là mình hoa mắt không nhỉ?- Cô tự hỏi.

Mà chỗ ngồi của Tống Tranh trùng hợp thế nào vậy mà lại ngồi ngay sau lưng cô. Hạ Nguyệt Linh lúc này chỉ biết thầm gào thét.

" Mẹ ơi! Sao số con xui xẻo tám kiếp thế này cơ chứ! Nam chính ngồi đâu không ngồi lại ngồi đúng sau lưng con. Thế này là tự nộp mạng rồi! Con còn chưa muốn tìm chết đâu a!!! ".

Hai người bạn của Tống Tranh là Đàm Tử và Tân Lễ mỗi người một trái một phải ngồi ở hai hàng bên cạnh. Chính xác thì hàng của cô là hàng giữa lớp.

Đúng là những thành phần phản nghịch thường được xếp ở cuối lớp mà!

Lại nghĩ đến cô à không! Chính xác là nguyên chủ trước khi cô tới đã nhìn thấy cảnh tượng không nên thấy giữa nam nữ chính. Này chẳng phải là dễ dàng để nam chính tiễn cô càng nhanh sao?

Hạ Nguyệt Linh cả người căng thẳng dựng đứng, cơ cứng chân tay cũng không dám nhúc nhích. Càng chẳng dám quay đầu lấy một cái. Cô có thể cảm nhận được mồ hôi hột trong áo. Trời ơi! Thời tiết không nóng mà cô nóng quá rồi!

" Bạn học Hạ! Thật trùng hợp! Chúng ta có chuyện để nói đấy ".

Bất ngờ phía sau cô vang lên giọng nói của người nào đó. Âm thanh không nặng không nhẹ, rất vừa phải. Mà sao cô cứ nghe ra ngữ điệu đe dọa vậy ta. Sợ quá má ơi!

Con hệ thống heo khốn kiếp! Bỏ mặc mình ở đây không lo. Thật là muốn đánh người mà.

Không được! Lúc này cô phải làm gì đó thôi. Phải tự cứu lấy mình. Ngoài bản thân ra thì không còn ai có thể cứu được mình nữa cả.

Nghĩ như vậy, Hạ Nguyệt Linh hạ quyết tâm cúi đầu xuống lặng lẽ xé một tờ giấy nháp hì hục viết xuống gì đó. Hí hoáy một lúc thì viết được hơn nửa trang giấy.

Cô thấy bản thân đã viết xong thì nhìn xuống lướt một lần. Cảm thấy đã ổn cô đặt bút xuống ở vị trí góc dưới cùng của trang giấy vẽ thêm hình khuôn mặt đang khóc.

Xong xuôi thì cô gấp tờ giấy lại làm bốn, không dám quay xuống, chỉ cẩn thận đưa tay ra sau bí mật để vào mặt bàn Tống Tranh.

Tống Tranh vừa rồi chỉ nghĩ sẽ đem lời lẽ dọa Hạ Nguyệt Linh một chút. Nào ngờ giây sau lại thấy cô cúi xuống viết gì đó rất chăm chú. Còn nghĩ Hạ Nguyệt Linh này bơ mình, cộng với dáng vẻ thẳng lưng căng thẳng khi nãy, khẳng định là không dám quay xuống nhìn mình.

Trong đầu Tống Tranh thầm nghĩ " Thật nhàm chán! ". Nào ngờ giây tiếp theo cậu ta lại nhận được một mảnh giấy của cô đưa xuống.

Tống Tranh nhìn tấm lưng thẳng tắp của cô, rồi lại nhìn xuống mảnh giấy đang cầm trên tay mà khẽ nhíu mày, đầy vẻ khó hiểu. Xen chút tò mò. Cậu ta bèn mở mảnh giấy ra xem.

Bên trong nội dung không sai một chữ viết rất rõ.

" Gửi bạn học Tống Tranh! Tôi biết mình đã vô tình nhìn thấy cảnh tượng đẹp của cậu và cô giáo. Nhưng cậu yên tâm! Tôi là người kín miệng nhất quả đất này. Tuyệt đối sẽ không nói linh tinh ra ngoài chuyện cậu và cô giáo lén lút qua lại đâu. Với cả, tôi thấy cậu và cô giáo nhìn vô cùng xứng đôi, là trời sinh một cặp hoàn hảo. Vậy cho nên...hãy tha cho tôi nhé! Tôi còn có mẹ già cháu nhỏ. Tôi còn chưa muốn đi sang thế giới bên kia đâu! Nha nha! Bạn học Tống Tranh vừa tốt bụng, vừa đẹp trai ". Kèm theo hình mặt khóc phía bên dưới.

Đọc hết " tâm thư " của cô không bỏ sót chữ nào, Tống Tranh mặt đơ ra tại chỗ. Phát ngốc luôn.

Tống Tranh mắt liếc đến chỗ mà cậu lúc này đang rất để ý. Đập thẳng vào mắt cậu.

Cái gì mà " cảnh tượng đẹp "? Cái gì mà " lén lút qua lại "? Lại còn " trời sinh một cặp hoàn hảo "?

Cậu đang rất muốn hỏi, Hạ Nguyệt Linh biết rõ mối quan hệ của cậu với Ôn Khả Nhu thế sao?

Mặc dù bản thân hơi bực bội, nhưng lúc nhìn tới chỗ cuối kia, quả thực trong lòng cậu ta có chút phấn khích kì lạ.

Hạ Nguyệt Linh ngày thường nhìn lạnh lùng cứng nhắc như vậy, không thể ngờ còn có một mặt khác như vậy. Vậy mà khen cậu đẹp trai, tốt bụng.

Quả là...thú vị!

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play