Chạm Biên Giới Tình Yêu
gặp nhau
[Instagram: @nhauyen_official]
Caption: Đêm nay có ai rảnh đi chill không? 🍸✨
Vừa đăng xong, Nhã Uyên cất điện thoại vào túi xách, bước vào quán bar sang trọng bậc nhất thành phố. Đèn mờ ảo, tiếng nhạc dồn dập, không khí đúng kiểu cô thích – sôi động nhưng vẫn có chút riêng tư. Cô chọn một góc quầy bar, gọi một ly cocktail.
Lúc ly rượu vừa được đặt xuống, một giọng nam trầm ấm vang lên bên cạnh:
???
Đồ uống này ngọt quá, em nên thử loại khác.
Cô quay sang. Một người đàn ông với đôi mắt sắc lạnh, gương mặt góc cạnh, nhưng điều thu hút cô nhất là khí chất của anh ta – điềm tĩnh, tự tin, có chút nguy hiểm.
Trịnh Khánh Nhã Uyên_nu9
Anh là bartender ở đây à?
Lục Hoàng Minh Thiên_na9
Không, nhưng anh biết rõ mùi vị hơn em.
Trịnh Khánh Nhã Uyên_nu9
Anh nghĩ tôi là kiểu con gái thích uống gì?
Anh không trả lời ngay, chỉ liếc nhìn ly rượu của cô, rồi hất cằm với bartender:
Lục Hoàng Minh Thiên_na9
Cho cô ấy một ly Martini.
Nhã Uyên chống cằm, nhìn anh đầy hứng thú:
Trịnh Khánh Nhã Uyên_nu9
Tự tin ghê ha? Lỡ tôi không thích thì sao?
Lục Hoàng Minh Thiên_na9
Vậy thì anh sẽ chịu trách nhiệm.
Cô bật cười, nhấp một ngụm Martini. Hương vị cay nồng lan ra đầu lưỡi, đúng gu của cô. Cô đặt ly xuống, khẽ nhướn mày:
Trịnh Khánh Nhã Uyên_nu9
Lần này đoán đúng rồi đấy. Nhưng tôi vẫn chưa biết anh là ai.
Minh Thiên chậm rãi xoay ly rượu trong tay, ánh mắt không rời khỏi cô:
Lục Hoàng Minh Thiên_na9
Em sẽ sớm biết thôi
[Instagram: @nhauyen_official]
caption: Martini và một người lạ. Đêm nay thú vị rồi đây 🍸
Minh Thiên nhìn cô không rời, cảm giác như thời gian đứng lại. Anh không phải kiểu người dễ bị lôi kéo, nhưng có điều gì đó ở Nhã Uyên khiến anh không thể rời mắt. Cô không như những người phụ nữ mà anh gặp hàng ngày – dễ dàng, có thể nắm bắt ngay. Cô ấy như một mảnh ghép đầy bí ẩn.
Lục Hoàng Minh Thiên_na9
Em thường xuyên đi bar à?
Trịnh Khánh Nhã Uyên_nu9
Ừm, không phải thường xuyên, nhưng tôi thích không khí ở đây. Nơi nào vui, tôi sẽ đến.
Lục Hoàng Minh Thiên_na9
Nơi nào vui thì sao, vẫn phải có lý do để tới chứ.
Trịnh Khánh Nhã Uyên_nu9
(cười khẩy) Tôi tới vì bản thân tôi, vì tôi muốn tìm chút tự do trong cái thế giới xô bồ này.
Lục Hoàng Minh Thiên_na9
Vậy em không nghĩ mình sẽ bị lạc đường sao?
Trịnh Khánh Nhã Uyên_nu9
(đưa mắt nhìn anh)Lạc đường sao? Còn lâu. Tôi chỉ tìm kiếm chút vui vẻ thôi.
Cả hai im lặng trong vài giây, nhưng không khí giữa họ lại càng trở nên căng thẳng hơn. Minh Thiên không nói gì, chỉ nhìn sâu vào mắt Nhã Uyên, như thể đang tìm kiếm một điều gì đó mà chính anh cũng chưa rõ.
Lục Hoàng Minh Thiên_na9
(khẽ)Em thật sự mạnh mẽ như vẻ ngoài của mình sao?
Trịnh Khánh Nhã Uyên_nu9
(khóe miệng cong lên)Cảm ơn, nhưng tôi không cần phải thể hiện cho ai thấy đâu.
Minh Thiên cười nhẹ. Anh có thể cảm nhận được sự kiên cường trong cô gái này. Mặc dù nhìn bề ngoài có vẻ dễ bị tổn thương, nhưng cô ấy lại rất mạnh mẽ khi cần thiết. Và điều đó làm anh cảm thấy thú vị.
Một lát sau, Nhã Uyên chợt đứng dậy, nhìn về phía cửa ra vào, nơi ánh sáng từ ngoài chiếu vào. Cô bắt đầu cảm thấy không khí này quá ngột ngạt. Những ánh mắt tò mò từ những người xung quanh khiến cô không thoải mái.
Trịnh Khánh Nhã Uyên_nu9
Tôi đi trước đây.
Minh Thiên chỉ khẽ gật đầu, không giữ lại. Nhưng khi cô bước đi, anh gọi lại:
Lục Hoàng Minh Thiên_na9
Em định đi một mình à?
Cô quay lại, ánh mắt vẫn đầy bí ẩn, như muốn thử thách anh.
Trịnh Khánh Nhã Uyên_nu9
Sao anh quan tâm?
Lục Hoàng Minh Thiên_na9
(nhìn thẳng vào cô)Chỉ là... tôi không thích ai đó ra đi một mình trong đêm tối này.
Cô khẽ cười, rồi bước đi mà không nói thêm lời nào. Nhưng sâu trong lòng, cô cảm thấy có một cái gì đó rung động. Và nó có vẻ là điều mà cô không thể giải thích được.
[Instagram: @nhauyen_official]
caption: Kết thúc một đêm với một câu chuyện lạ. Có lẽ tôi sẽ gặp lại anh ta.
Cả đêm, ánh mắt Minh Thiên cứ lởn vởn trong đầu Nhã Uyên. Cô không hiểu sao mà lại cảm thấy thú vị đến vậy. Lạ thật. Cô chưa bao giờ nghĩ sẽ có một người như vậy xuất hiện trong đời mình
bước đi mới
[Instagram: @nhauyen_official]
Caption: Đêm nay một mình, nhưng có ai cần làm bạn không?
Nhã Uyên đã rời khỏi quán bar, nhưng đêm vẫn còn dài. Cô đứng ở góc đường, đưa tay vẫy một chiếc taxi. Đôi mắt vẫn còn vương vấn hình bóng của Minh Thiên, dù chỉ là một cuộc gặp thoáng qua.
Lần đầu tiên trong rất lâu, cô cảm thấy một chút gì đó lạ lẫm. Có phải mình đã quá vội vàng đánh giá anh ta không? Cô lại lấy điện thoại ra, lướt nhanh qua các bình luận dưới bức ảnh mà mình vừa đăng:
@1: "Một mình thì nhớ cẩn thận nhé, bé đẹp!"
@3: "Sao không cho tụi mình gặp mặt?"
Cô chỉ mỉm cười, không trả lời ai. Đó là cách cô sống, ít chia sẻ, nhưng lại rất dễ tạo sự tò mò.
Lúc taxi dừng lại trước cửa nhà, Nhã Uyên bước xuống, đi nhanh vào trong. Cô không thích cảm giác này, cảm giác có ai đó đang khiến mình suy nghĩ nhiều. Minh Thiên là ai, sao cô lại cảm thấy có chút rung động?
Sáng hôm sau, khi ánh nắng chiếu qua cửa sổ, Nhã Uyên mở Instagram. Một thông báo mới lại hiện lên: Minh Thiên đã theo dõi bạn.
Cô ngạc nhiên. Là anh ta thật sao? Cô nhấp vào tên anh, mở trang cá nhân của anh ra. Những bức ảnh sang trọng, lịch lãm, mỗi bức đều toát lên khí chất riêng biệt. Anh là ai? Câu hỏi đó cứ lởn vởn trong đầu cô.
Ngay lúc ấy, cô nhận được tin nhắn từ anh:
Lục Hoàng Minh Thiên_na9
Chào em, đêm qua vui không?
Cô nhướn mày, cảm thấy có chút thú vị. Đáp lại, cô nhanh chóng nhắn lại:
Trịnh Khánh Nhã Uyên_nu9
Vui, nhưng vẫn chưa đủ. Anh có kế hoạch gì cho hôm nay không?
Anh trả lời ngay lập tức:
Lục Hoàng Minh Thiên_na9
Có. Nhưng em sẽ thích nếu đi cùng anh.
Cô đọc tin nhắn xong, cười nhẹ. Rõ ràng là anh ta có vẻ tự tin quá mức.
Trịnh Khánh Nhã Uyên_nu9
Cũng có thể. Nhưng phải xem anh có đủ thú vị không.
Lục Hoàng Minh Thiên_na9
Để anh chứng minh.
Lúc chiều, Minh Thiên gọi cho cô, và cả hai quyết định gặp nhau tại một quán cà phê sang trọng. Nhã Uyên bước vào quán, thấy anh đã ngồi đợi sẵn. Ánh sáng từ những chiếc đèn chùm chiếu lên gương mặt anh, khiến anh càng thêm quyến rũ. Nhã Uyên chậm rãi đi lại, ngồi xuống đối diện anh, ánh mắt không rời khỏi cô.
Lục Hoàng Minh Thiên_na9
Em có vẻ không phải người dễ bị thuyết phục nhỉ?
Trịnh Khánh Nhã Uyên_nu9
(cười nhẹ)Cảm ơn, tôi vẫn luôn giữ nguyên tắc của mình.
Lục Hoàng Minh Thiên_na9
Vậy nguyên tắc của em là gì?
Cô không trả lời ngay, chỉ nhìn anh một cách sắc sảo: "Không dễ dàng tin tưởng bất kỳ ai."
Anh gật đầu, như thể hiểu rõ điều cô nói. Minh Thiên không phải người dễ bị lừa, nhưng cũng không dễ dàng tin tưởng ai.
Lục Hoàng Minh Thiên_na9
Em có từng gặp người không dễ dàng tin tưởng nhưng lại rất đáng tin cậy chưa?
Trịnh Khánh Nhã Uyên_nu9
Có thể. Nhưng tôi không muốn thử lại lần nữa.
Minh Thiên nhìn cô, ánh mắt có chút thâm trầm, không giống như lần đầu gặp gỡ. Anh thấy có gì đó rất khác biệt trong cô – một sự kiên cường, một cách sống không dễ dàng bị khuất phục.
Lục Hoàng Minh Thiên_na9
Tôi không phải người dễ dàng tin tưởng, nhưng nếu em muốn thử... thì tôi sẽ cho em cơ hội.
Cô không nói gì, chỉ nhẹ nhàng uống một ngụm cà phê. Lần này, cô cảm thấy mọi thứ dường như đang dần thay đổi.
[Instagram: @nhauyen_official]
Caption: Mỗi lần gặp lại, đều có điều gì đó mới mẻ. Cảm ơn cho một ngày tuyệt vời. ☕✨
Đột nhiên, điện thoại cô rung lên. Cô mở ra xem, là một tin nhắn từ Minh Thiên.
Lục Hoàng Minh Thiên_na9
Em có muốn ra ngoài tối nay không? Tôi biết một nơi rất thú vị.
Trịnh Khánh Nhã Uyên_nu9
Tối nay tôi không có thời gian. Nhưng có thể sẽ là lần khác.
Cô thở dài, để điện thoại xuống. Một phần trong cô thực sự muốn gặp lại anh, nhưng một phần lại cảnh giác. Có phải mình đang quá dễ dàng đồng ý?
Ngày hôm sau, cô quyết định đăng một bức ảnh lên Instagram. Nhưng lần này, cô không viết gì cả. Chỉ là một bức ảnh chân dung của mình với ánh sáng mờ ảo. Ánh mắt của cô nhìn xa xăm, có chút gì đó không rõ ràng.
[Instagram(story): @nhauyen_official]
"Một ngày nữa, một câu chuyện chưa kể." ✨
không hẹn mà gặp
Một tuần trôi qua, cả Minh Thiên và Nhã Uyên không nhắn thêm gì. Cô bận rộn với lịch chụp ảnh dày đặc, còn anh thì ngập trong các buổi họp và lịch trình của công ty giải trí đang phát triển.
Thế nhưng, như một sự sắp đặt ngẫu nhiên của số phận, họ lại gặp nhau lần nữa.
Hôm đó, Nhã Uyên đến tham dự một buổi casting cho một chiến dịch quảng cáo lớn. Cô bước vào sảnh studio, ánh đèn chiếu rọi lên mái tóc uốn nhẹ, đôi mắt sắc sảo khiến người ta không thể rời mắt. Vừa ngồi xuống ghế chờ, cô đã nghe thấy một giọng nam quen thuộc vang lên phía sau.
Lục Hoàng Minh Thiên_na9
Lâu rồi không gặp. Em vẫn đẹp như lần đầu tôi thấy.
Trịnh Khánh Nhã Uyên_nu9
(quay lại, cười nhạt)Chào anh. Trùng hợp thật đấy.
Lục Hoàng Minh Thiên_na9
Em đến thử vai cho dự án ‘Hoa Trong Gió’ à?
Trịnh Khánh Nhã Uyên_nu9
Ừ, nghe bảo đạo diễn nổi tiếng lắm. Tôi tò mò thôi.
Lục Hoàng Minh Thiên_na9
Anh là nhà đầu tư chính.
Trịnh Khánh Nhã Uyên_nu9
(ngạc nhiên)Ồ. Vậy là tôi đang đứng trước ‘ông chủ’ của buổi casting này?
Lục Hoàng Minh Thiên_na9
Đừng gọi anh là ông chủ. Cứ gọi là người quen cũ cũng được.
Cô bật cười. Anh ta biết cách khiến người khác thoải mái dù chỉ mới nói vài câu. Không quá lịch sự, cũng không quá suồng sã. Vừa đủ để cô cảm thấy được quan tâm nhưng không bị kiểm soát.
Trịnh Khánh Nhã Uyên_nu9
Tôi không nghĩ sẽ gặp anh ở đây.
Lục Hoàng Minh Thiên_na9
Anh cũng vậy. Nhưng gặp em, anh lại thấy vui.
Một nhân viên bước ra gọi tên cô vào casting. Trước khi đi, cô liếc nhìn anh:
Trịnh Khánh Nhã Uyên_nu9
Nếu tôi được chọn, mong anh đừng thiên vị.
Lục Hoàng Minh Thiên_na9
(mỉm cười)Anh chỉ chọn người phù hợp. Nhưng nếu em là người đó, anh sẽ không ngại chọn ngay.
Buổi casting diễn ra suôn sẻ. Nhã Uyên thể hiện tốt và nhận được nhiều lời khen từ ê-kíp. Khi cô bước ra ngoài, điện thoại đã có tin nhắn chờ sẵn.
Lục Hoàng Minh Thiên_na9
Có muốn đi uống gì không? Ăn mừng hôm nay?
Trịnh Khánh Nhã Uyên_nu9
Tôi chưa biết có gì để ăn mừng. Nhưng nếu là một ly trà sữa, tôi không từ chối.
Vài phút sau, cô đã ngồi trong xe anh. Không phải siêu xe sang trọng như tưởng tượng, mà là một chiếc SUV đen nhám, đơn giản nhưng vẫn rất nam tính.
Lục Hoàng Minh Thiên_na9
Anh không ngờ em lại thích trà sữa.
Trịnh Khánh Nhã Uyên_nu9
Tôi còn thích gấu bông và ngủ nướng. Anh ngạc nhiên không?
Lục Hoàng Minh Thiên_na9
Không. Vì em khiến người khác muốn khám phá.
Cô quay mặt ra cửa kính, che đi nụ cười lén. Sự dịu dàng của anh đang làm cô mất cảnh giác từng chút một.
Họ dừng ở một quán trà sữa nhỏ trong hẻm, nơi mà anh từng ghé khi còn là sinh viên. Cả hai cùng ngồi ở chiếc bàn góc, không sang trọng nhưng rất ấm cúng.
Trịnh Khánh Nhã Uyên_nu9
Chắc anh không thường đi những nơi thế này.
Lục Hoàng Minh Thiên_na9
Không thường, nhưng nếu là đi cùng em, thì nơi nào anh cũng muốn thử.
Trịnh Khánh Nhã Uyên_nu9
Anh luôn giỏi nói những lời khiến người khác xiêu lòng như thế à?
Lục Hoàng Minh Thiên_na9
Không. Chỉ với một người.
Cô ngước lên, ánh mắt chạm vào ánh mắt anh. Không khí như ngưng đọng trong vài giây. Cô vội nhìn đi chỗ khác, gượng gạo uống ngụm trà sữa để xua tan sự im lặng.
Lục Hoàng Minh Thiên_na9
Nếu em được chọn, dự án quay ở Đà Lạt. Một tháng xa Sài Gòn, em có sẵn sàng không?
Trịnh Khánh Nhã Uyên_nu9
Tôi từng sống ở nơi lạnh hơn trái tim mình. Đà Lạt thì có gì đáng ngại?
Anh bật cười. Một câu nói nhẹ nhàng nhưng mang theo cả một câu chuyện đằng sau. Anh không hỏi thêm, chỉ ngồi đó và quan sát cô.
[Instagram(story): @nhauyen_official]
“Một ngày trôi qua nhẹ như trà sữa. Có người quen cũ, có chuyện mới bắt đầu.”
Download MangaToon APP on App Store and Google Play