Định Mệnh Hào Môn
Chương 1: Quyết định
London, giữa ánh đèn rực rỡ và những tòa nhà chọc trời, nơi giới thượng lưu đắm mình trong rượu vang hảo hạng và những cuộc vui bất tận.
Trong một quán bar xa hoa giữa lòng thành phố, Trịnh Kỳ Nhi tựa lưng vào ghế, ly rượu sóng sánh trong tay, đôi mắt hờ hững dõi theo khung cảnh tráng lệ bên ngoài cửa sổ.
Mười năm ở Anh Quốc, cô sống trong nhung lụa, có biệt thự riêng, xe sang đưa đón, người hầu tận tụy nhưng chưa một giây nào quên đi lý do khiến mình phải rời quê hương.
Cô ngồi một góc tối, mắt lạnh lùng nhìn vào chiếc ly rượu đỏ, không hề mảy may quan tâm đến ánh mắt ngưỡng mộ của những gã đàn ông xung quanh. Ánh đèn từ những chiếc đèn chùm lấp lánh phản chiếu trên chiếc váy đen ôm sát cơ thể hoàn hảo của cô, khiến không khí càng trở nên mờ ảo, mê hoặc.
Charlotte Evans
Lại có chuyện gì? Nhìn chán đời thế.
Trịnh Kỳ Nhi
Không có gì. Chỉ là ... mọi thứ ở đây bắt đầu tẻ nhạt rồi.
Ngay khi cô nghĩ rằng mọi thứ sẽ cứ thế trôi qua, thì điện thoại của cô reo lên.
Kỳ Nhi nhìn vào màn hình, ánh mắt cô thay đổi. Có lẽ đây là cuộc gọi duy nhất khiến cô có chút mủi lòng, dù không dễ dàng thể hiện ra ngoài.
Cô đứng dậy, bước ra ngoài ban công. Cơn gió lạnh thổi qua, cô không màng, chỉ thở dài một hơi.
Giọng cô nhẹ nhàng hơn bao giờ hết khi ấn nút trả lời. Ngay lập tức, giọng ông nội vang lên từ đầu dây bên kia, đầy uy nghiêm nhưng lại không thiếu sự dịu dàng mà cô vẫn luôn cảm nhận được.
Trịnh Thiên Bạch
Kỳ Nhi, con vẫn ổn chứ?
Giọng ông trầm ấm, khiến cô thoáng chốc cảm thấy hơi chạnh lòng. Ông là người duy nhất luôn lo lắng cho cô như vậy.
Kỳ Nhi im lặng trong giây lát, hít một hơi dài. Cô không trả lời ngay mà nhìn vào chiếc ly của mình, nơi những bọt khí nhỏ xíu vẫn nổi lên, như tượng trưng cho những suy nghĩ không dứt của cô.
Trịnh Kỳ Nhi
Con ổn. Chỉ là cuộc sống ở đây không thú vị nữa. Dường như mọi thứ đã chán rồi.
Trịnh Thiên Bạch
Vậy thì về nhà đi, Kỳ Nhi. Trở về với Trịnh gia. Chúng ta cần con.
Mắt cô khẽ nhíu lại, nhưng cô không để cảm xúc lộ ra ngoài. Ông nội đã luôn là người duy nhất không bao giờ bỏ rơi cô, luôn ở bên cạnh cô mỗi khi cô gặp khó khăn.
Trịnh Kỳ Nhi
Về nhà ư? Để làm gì chứ, ở thời điểm đó họ không còn là nhà của con nữa rồi.
Trịnh Thiên Bạch
Con phải hiểu rằng Trịnh gia không thể thiếu con. Mọi chuyện từ trước đến nay chỉ là tạm thời, và giờ là lúc con cần phải trở về, để lấy lại tất cả những gì thuộc về con. Ngoài con ra, không ai xứng là người đứng đầu của Trịnh Gia.
Cô hít một hơi dài, mắt nhìn ra ngoài nơi ánh đèn của London vẫn sáng rực rỡ.
Trịnh Kỳ Nhi
Ông nội, chuyện này ... cho con một thời gian để suy nghĩ được không? Con chưa sẵn sàng.
Trịnh Thiên Bạch
Ông luôn tin tưởng con, Kỳ Nhi. Dù con có làm gì, ông luôn đứng về phía con.
Chương 2: Trở về
Cô cúp máy, xoay người bước vào trong quán, không chút thay đổi sắc mặt
Charlotte Evans
Ông nội gọi à?
Cô mỉm cười khẽ, như thể có điều gì đó vừa thấm vào tâm trí. Chỉ có ánh sáng này, những đêm dài không bao giờ tắt, và cô bạn thân ngồi đối diện với mình, là thứ duy nhất còn lại từ cuộc sống phóng khoáng nơi đây.
Trịnh Kỳ Nhi
Mình phải về nước rồi.
Charlotte Evans
Cậu chắc chắn chứ?
Trịnh Kỳ Nhi
10 năm rồi mà, đâu thể trốn chạy mãi được?
Evans lặng người một lúc. Sau đó mấp máy nói.
Charlotte Evans
Mình hiểu nơi đó là quê hương của cậu. Nhưng gia đình đó ...
Cô bật cười nhẹ, nhưng nụ cười không lấy một chút vui vẻ.
Trịnh Kỳ Nhi
Gia đình? Kể từ lúc mẹ mình mất, ngoại trừ ông bà nội, thì mình không có gia đình.
Cô ngừng một lúc, sau đó nhìn cô bạn mình với đôi mắt kiên định.
Trịnh Kỳ Nhi
Lần này trở về, mình không còn là cô nhóc mười năm tuổi bị vứt bỏ đó nữa đâu.
Evans ngồi im lặng nhìn cô, nhưng không còn chút đùa cợt nào trong ánh mắt.
Cô biết, khi Kỳ Nhi đã quyết định điều gì, chẳng ai có thể ngăn cản.
Charlotte Evans
Cậu biết mình sẽ luôn ủng hộ cậu, đúng không?
Trịnh Kỳ Nhi
Tất nhiên, mình biết.
Evans không nói gì thêm, nhưng trong ánh mắt của cô ấy, một sự tôn trọng sâu sắc dành cho cô dường như đã lớn lên từ rất lâu.
Kỳ Nhi có thể lạnh lùng và ngông nghênh, nhưng người bạn này vẫn luôn là những người hiểu cô nhất. Và nếu cô cần, Evans sẽ luôn sẵn sàng.
Charlotte Evans
Được, được. Bao giờ về?
Charlotte Evans
Mai luôn sao? không có một ngày để chia tay saoo?
Trịnh Kỳ Nhi
Chuyện gấp mà. Nếu có thời gian, mình nhất định sẽ sang đây thăm cậu.
Charlotte Evans
Mình sẽ nhớ cậu lắm, thật sự đấy.
Trịnh Kỳ Nhi
Đừng nói nữa màa, nếu không mình sẽ không đi được mất.
Charlotte Evans
Không nói nữa. Trịnh Kỳ Nhi, về nước rồi, không được quên mình đâu, nhớ chưa? Chỉ cần cảm thấy uất ức, phải gọi cho mình, mình nhất định sẽ bay đến gặp cậu.
Trịnh Kỳ Nhi
Được rồi mà. Mình đâu phải trẻ con.
Cô mỉm cười. Charlotte Evans thật sự là một người bạn rất tốt. Ở một khía cạnh nào đó, cô ấy đã vô tình chữa lành những vết thương mà Trịnh Kỳ Nhi chưa từng dám nói với ai.
Trịnh Kỳ Nhi
À, mình phải về soạn đồ.
Charlotte Evans
Ừm. Tạm biệt.
Cô đứng dậy, nhìn vào những ánh đèn mờ nhạt ngoài kia, rồi bước đi. Cô sẽ về. Không chỉ vì Trịnh gia, mà vì chính những gì thuộc về cô.
Nhìn bóng lưng bạn dần khuất sau cánh cửa, Evans cảm thấy như mọi thứ xung quanh trở nên mờ nhạt. 10 năm, một chặng đường dài, vậy mà giờ đây, chỉ còn lại là khoảng trống. Không thể tìm ra lời nào để nói, mọi thứ cứ nghẹn lại nơi cổ họng, chỉ có sự im lặng bao trùm.
Cô bước ra khỏi biệt thự, lên xe riêng của gia đình, hòa vào dòng người vội vã trên phố. Những tháng ngày tự do ở London giờ chỉ còn là quá khứ mờ nhạt. Một cảm giác bồn chồn, nuối tiếc dần dâng lên. Nhưng cô biết rằng mình phải đòi lại món nợ mà cuộc đời đã nợ mẹ mình. Cô sẽ không để những kẻ đã đẩy cô vào bóng tối sống yên ổn.
Chương 3: Đối đầu
Kỳ Nhi ngồi yên trên chiếc ghế của khoang hạng nhất, ánh mắt nhìn thẳng qua cửa sổ, nơi những đám mây bồng bềnh trôi dần vào khoảng không vô tận.
Thật kỳ lạ, trong cái không gian xa lạ này, cô cảm thấy một sự yên tĩnh đến lạ kỳ. Mọi ồn ào, náo nhiệt ở London, những bữa tiệc xa hoa, hay những buổi tối đầy rượu và tiếng cười, giờ chẳng còn ý nghĩa gì nữa.
Máy bay hạ cánh tại sân bay Minh Thành, Kỳ Nhi bước ra khỏi cửa sân bay, ngước mắt nhìn cảnh vật quen thuộc.
Minh Thành, là thủ đô phồn hoa, là thành phố hội tụ mọi quyền lực và xa hoa. Những tòa nhà chọc trời sang trọng, các khu biệt thự nguy nga, cùng các con phố tràn ngập xe sang, hàng hiệu và những cửa hàng cao cấp, tất cả tạo nên một bức tranh sống động của sự thịnh vượng. Đây là nơi mà những gia tộc quyền quý và các tập đoàn lớn thống trị, nơi mà mọi cuộc giao dịch đều ẩn chứa quyền lực và sự cạnh tranh khốc liệt. Minh Thành không chỉ là biểu tượng của giàu có mà còn là chiến trường ngầm của những thế lực lớn, nơi mọi thứ đều có thể mua bán bằng quyền lực.
Một chiếc xe riêng đậu sẵn trước cổng, tài xế mở cửa cho cô. Kỳ Nhi bước lên xe, nhìn về phía trước. Dòng người tấp nập, những ánh đèn vàng của thành phố phản chiếu trên kính xe. Mỗi một con đường, mỗi ngã rẽ dường như đều gắn liền với những ký ức đã bị xóa nhòa trong suốt quãng thời gian dài rời xa.
Một cảm giác nghẹn ngào dâng lên trong lòng, nhưng cô nhanh chóng trấn tĩnh lại, khẽ thở dài. Rồi cô buột miệng:
Trịnh Kỳ Nhi
Nhanh thật, đã 10 năm rồi.
Câu nói bất chợt thoát ra khiến cô có chút ngạc nhiên. Lạ thật, mười năm qua, cô đã dần quên đi nơi này, nhưng giờ trở về, mọi thứ lại sống dậy trong tâm trí cô.
Chiếc xe dừng lại trước biệt thự Trịnh Gia. Toàn bộ khuôn viên vương giả, kiêu sa hiện lên rõ rệt dưới ánh đèn buổi tối. Kỳ Nhi không vội bước ra, mà chỉ ngồi im trong xe, nhìn về phía cánh cổng lớn. Sau một lúc, cô thở dài, chuẩn bị cho cuộc gặp gỡ mà cô đã chờ đợi suốt 10 năm.
Cửa xe mở ra, Kỳ Nhi bước xuống, vẻ ngoài hoàn hảo với bộ váy đen sang trọng, mái tóc dài xõa tự nhiên nhưng vẫn toát lên vẻ lạnh lùng, sắc sảo. Cô bước vào biệt thự.
"Cô Trịnh, mừng cô trở về" Những người làm nhà họ Trịnh bất ngờ trước sự xuất hiện của cô. Họ không nghĩ đứa con gái nhút nhát năm nào lại quay trở lại.
Trịnh Thiên Đức chuẩn bị đi có việc, đi xuống cầu thang bất ngờ dừng lại.
Trịnh Thiên Đức
SAO CƠ??!!
Trịnh Kỳ Nhi
Ba, con về rồi.
Cô lễ phép mỉm cười một cái, ánh mắt lộ ra một ít tia cợt nhả.
Trịnh Thiên Đức hít một hơi dài, cố gắng kìm chế cảm xúc.
Trịnh Thiên Đức
Về rồi? Bên đó có chuyện gì sao?
Cô không đáp ngay, hướng ánh mắt người phụ nữ run bần bật ở phía sau ông.
Trịnh Kỳ Nhi
Con nhớ nhà mà.
Vương Nguyệt
Mày nghĩ mày là ai mà dám quay lại đây hả?
Giọng bà ta lộ rõ sự căm phẫn.
Vương Nguyệt
Không phải mày đang sống yên ổn bên đó sao? Về đây làm gì? Mày muốn gì? HẢ??!!
Trịnh Kỳ Nhi
Đơn giản vì tôi là người thừa kế duy nhất, là cháu gái hợp pháp của Trịnh Gia.
Vương Nguyệt cứng họng, không thể phản bác. Những lời của Kỳ Nhi làm bà ta như bị tạt một gáo nước lạnh, chỉ có thể đứng đó, tức giận đến không nói được lời nào.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play