Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

Nakroth X Sinestrea ~ [Đêm Dài Cùng Ánh Sao]

Kẻ Bất Cần

Tại Hội Ám Hoàng, Quilen và Veres đang bàn luận về kế hoạch tiếp theo để giúp Sinestrea đỡ chán hơn vì nhiệm vụ của cô bé dường như rất ít. Dextra gợi ý họ nên cho cô bé đi học ở học viện Carano
Quilen trầm ngâm suy nghĩ, rồi chậm rãi lên tiếng
Quilen
Quilen
Sinestrea vốn không thích ràng buộc, liệu con bé có chịu đi học ở Học viện Carano không?
Veres
Veres
| khoanh tay, cười nhạt | Chịu hay không là chuyện khác, nhưng ít nhất nó cũng có thêm việc để làm. Hơn nữa, có Nakroth ở đó, nếu nó nổi hứng muốn đánh nhau thì cũng có người cân được
Dextra
Dextra
| bật cười | Vậy thì quá hợp lý rồi. Học viện Carano vốn không chỉ dạy lý thuyết suông. Biết đâu Sinestrea lại tìm thấy hứng thú mới
Quilen gật đầu đồng tình. Hắn biết rõ tính cách của Sinestrea—nếu không có gì kích thích, cô bé rất dễ chán nản. Một môi trường mới, đầy rẫy những kẻ mạnh có thể khiến cô bé phấn khích hơn
Quilen
Quilen
Vậy để ta lo vụ này. Ta sẽ nói chuyện với con bé
Veres
Veres
| nhướng mày | Nếu nó không đồng ý thì sao?
Quilen
Quilen
| nhếch môi | Vậy thì cứ để cô bé thấy, ở đó có thứ đáng để cô bé quan tâm
Quilen dừng lại trước cửa phòng của Sinestrea, hít một hơi thật sâu. Cô bé luôn có một cái nhìn lạ lùng như vậy mỗi khi cảm thấy nhàm chán. Cánh cửa mở ra, hắn bước vào, đôi mắt sắc bén quét qua căn phòng tối tăm, ánh sáng từ cửa sổ chỉ đủ để chiếu lên làn da xanh xao của Sinestrea
Cô bé không hề quay lại, vẫn giữ nguyên tư thế như một bức tượng, ánh mắt dõi về phía xa xăm. Quilen đứng yên, không vội vã, bởi hắn hiểu rõ, đôi khi việc tiếp cận Sinestrea phải từ từ, không thể ép buộc
Quilen
Quilen
Chán rồi sao?
Quilen lên tiếng, giọng trầm thấp, nhưng không thiếu phần sắc bén
Sinestrea cuối cùng cũng quay lại, nhưng chỉ là một cái nhìn thoáng qua, không biểu cảm gì đặc biệt. Cô bé hờ hững đáp lại
Sinestrea
Sinestrea
Chán... quá lâu rồi
Quilen cười nhạt, bước đến gần cô bé, mắt không rời khỏi khuôn mặt đang dần dần biểu lộ sự không hài lòng
Quilen
Quilen
Vậy thì sao không thử một điều gì mới? Học viện Carano chẳng phải là một lựa chọn tốt sao?
Câu nói này khiến Sinestrea nhướng mày, không ngạc nhiên cũng không tức giận, chỉ đơn giản là im lặng một lúc. Cô bé không dễ dàng bị thuyết phục, nhưng Quilen biết cô có thể bị hấp dẫn bởi sự mới mẻ
Sinestrea
Sinestrea
Học viện? Để làm gì? Chẳng có gì thú vị ở đó đâu
Quilen
Quilen
| ngồi xuống bên cạnh | Đó là nơi của những người mạnh mẽ, nơi mà có thể khiến những con người như chúng ta không cảm thấy nhàm chán. Còn nếu không, thì ta nghĩ ngươi có thể tiếp tục cuộc sống 'vô mục đích' này
Hắn nhìn thẳng vào đôi mắt của Sinestrea, biết rằng cô bé sẽ không bỏ qua cơ hội nào có thể mang lại chút thử thách cho mình. Sinestrea cuối cùng cũng hạ mắt xuống, khuôn mặt không biểu lộ cảm xúc gì, nhưng Quilen có thể cảm nhận được sự thay đổi trong không khí
Sinestrea
Sinestrea
Được rồi, thử xem sao
Cô bé nói, giọng có phần lười biếng nhưng cũng không thiếu sự tò mò
Quilen cười nhẹ, đứng dậy, tựa như một chiến lược gia vừa đạt được mục tiêu
Sáng hôm sau
Veres bước đến bên cạnh Sinestrea, ánh mắt đầy sự nghiêm nghị và kiên định, đôi tay khoanh lại trước ngực. Cả hai đứng dưới chân của tháp khổng lồ, nhìn lên phía trên, nơi học viện Carano lơ lửng trên bầu trời, với những tòa tháp vươn cao, những lớp mây bao quanh, tựa như một thành trì trên mây
Sinestrea vẫn giữ vẻ lơ đãng, ánh mắt không có gì đặc biệt khi nhìn vào công trình khổng lồ này. Tuy nhiên, có một điều gì đó trong không khí khiến cô bé cảm thấy khác biệt. Dù không thể hiện rõ, nhưng đôi mắt mơ màng của cô bé đang dần dần sáng lên một chút
Sinestrea
Sinestrea
| giọng lười biếng | Nơi này có gì thú vị?
Veres nhìn cô bé, đôi mắt sắc bén như thể đang nhìn thấu những suy nghĩ sâu xa. Hắn không vội trả lời, chỉ nhẹ nhàng đáp
Veres
Veres
Nơi này là nơi hội tụ của những người mạnh mẽ, những người có thể thách thức mọi giới hạn. Nếu ngươi cảm thấy nhàm chán, ta nghĩ đây sẽ là nơi giúp ngươi thay đổi
Sinestrea nhếch môi, mỉm cười nhẹ, rồi nhìn lên tháp với vẻ mặt phức tạp
Sinestrea
Sinestrea
| thì thầm | Chắc chắn sẽ có trò vui ở đây
Veres khẽ gật đầu, rồi dẫn cô bé bước vào tháp. Cánh cổng to lớn mở ra, lộ ra không gian rộng lớn với những sảnh đường sáng choang và những lối đi đầy bí ẩn. Không khí ở đây ngập tràn sự kỳ bí và hứa hẹn đầy thử thách
Veres
Veres
| nghiêm túc | Đừng nghĩ đây là một nơi dễ dàng, nhưng nếu ngươi có thể chịu được, nó sẽ cho ngươi những điều mà ngươi chưa bao giờ nghĩ đến
Sinestrea bước vào, không đáp lại, chỉ im lặng bước đi với đôi mắt lấp lánh vẻ thích thú. Dường như, cô bé đã sẵn sàng để đối mặt với mọi thử thách mà nơi này mang lại
Đúng lúc đó
Aya bước vào sảnh, bước đi tự tin với bộ đồng phục học viện, đôi mắt sáng ngời đầy quyết tâm. Cô quan sát một vòng và nhìn thấy Sinestrea đứng lạc lõng giữa đám đông, khuôn mặt cô bé lạnh lùng, ánh mắt bất cần như thể không quan tâm đến bất kỳ ai xung quanh. Aya, với bản tính luôn hướng đến việc kết nối và làm quen với mọi người, quyết định tiếp cận cô
Bước đến gần, Aya mỉm cười nhẹ nhàng, ánh mắt của cô đầy sự tò mò
Aya
Aya
Chào, em là Aya, học viên năm nhất từ Rừng Nguyên Sinh. Chị là học viên mới phải không?
Sinestrea liếc qua Aya một cách lười biếng, không vội trả lời ngay lập tức. Cô bé quay lại nhìn những học viên xung quanh, rồi mới quay sang Aya với một ánh mắt không mấy quan tâm
Sinestrea
Sinestrea
Mới thì mới. Có sao đâu?
Cô bé đáp, giọng điệu thản nhiên, không lộ chút biểu cảm
Aya có chút ngạc nhiên, nhưng không bị vẻ ngoài lạnh lùng của Sinestrea làm khó chịu. Cô luôn hiểu rằng đôi khi, những người như vậy có thể sẽ rất thú vị khi tiếp xúc lâu hơn
Aya
Aya
Chị đến từ đâu vậy? Rừng Nguyên Sinh hay Tháp Quang Minh?
Aya hỏi, vẫn giữ thái độ thân thiện, cố gắng làm dịu bầu không khí có phần lạnh lẽo
Sinestrea nhìn vào ánh mắt của Aya, và dù không nói gì, cô cũng cảm nhận được rằng Aya không phải kiểu người dễ bị bỏ qua. Cô bé không vội vàng trả lời, chỉ nhún vai một cách hờ hững
Sinestrea
Sinestrea
Từ nơi khác. Dù sao thì... sao nhóc lại muốn bắt chuyện với tôi?
Aya không tỏ ra khó chịu mà ngược lại, cười nhẹ nhàng, giọng điệu thoải mái
Aya
Aya
Chỉ là... em cảm thấy có một điều gì đó thú vị ở chị. Mọi người ở đây đều bận rộn với việc học, nhưng hình như chị không giống họ
Sinestrea khẽ nhướng mày, một cảm giác lạ lùng thoáng qua. Cô bé không phải kiểu người dễ dàng bị bắt chuyện, nhưng có lẽ lần này, Aya đã chạm đúng điểm mà cô bé chưa thể nhận ra
Sinestrea
Sinestrea
| đùa cợt | Nhóc không sợ tôi sao?
Aya nhìn cô bé, vẫn không thay đổi thái độ, đôi mắt cô đầy sự hiếu kỳ và một chút thách thức
Aya
Aya
Sợ? Không. Emnghĩ... chúng ta đều có thể là bạn. Dù gì, ai mà không muốn kết bạn với một người mạnh mẽ như chị chứ?
Sinestrea hơi nhếch môi, dường như câu nói của Aya đã chạm đến một chút gì đó trong cô. Cô bé khẽ hạ tầm mắt, rồi lại nhìn lên, nhưng lần này không còn vẻ lạnh lùng mà thay vào đó là một chút lạ lẫm
Sinestrea
Sinestrea
Bạn sao... Tùy
Cô bé đáp, không phủ nhận cũng không tán thành, nhưng một điều gì đó trong ánh mắt của cô cho thấy rằng câu chuyện này vẫn chưa kết thúc
Trong lúc cả hai đang nói chuyện
Nakroth, với mái tóc trắng như tuyết và đôi mắt lạnh lùng, bước nhanh qua sảnh với một vẻ mặt khó chịu. Khi anh ta vô tình đụng phải vai Sinestrea, một cảm giác lạnh lẽo bao trùm không gian. Nakroth, không chịu nổi sự va chạm, quay lại lườm cô bé, ánh mắt như muốn xét xử một sự xâm phạm
Nakroth
Nakroth
Cẩn thận chút chứ!
Giọng anh đầy khó chịu, như thể chẳng có gì thú vị trong việc phải dành thời gian chú ý đến cô bé trước mặt
Sinestrea không hề thay đổi biểu cảm, chỉ liếc nhìn anh ta một cách thờ ơ, sự bất cần vẫn ngự trị trong ánh mắt cô. Aya, đứng bên cạnh, cảm thấy hơi căng thẳng trước thái độ của Nakroth, nhưng cô bé vẫn đứng yên, không nhúc nhích
Sinestrea
Sinestrea
Đụng phải rồi thì đừng có mà cằn nhằn
Sinestrea đáp lại, giọng điệu chẳng khác gì lúc nói chuyện với Aya – lạnh lùng và thiếu sự quan tâm
Nakroth không thích cái thái độ đó chút nào. Anh ta nhếch mép, nhìn cô bé một lần nữa, rồi lầm bầm
Nakroth
Nakroth
Lạnh lùng quá đấy. Mới đến mà đã như thế rồi sao?
Aya cảm nhận được bầu không khí dần trở nên căng thẳng, nhưng không muốn để mọi chuyện đi xa hơn, cô nhẹ nhàng lên tiếng
Aya
Aya
Nakroth, đừng nóng như vậy. Chị ấy mới đến mà, có lẽ vẫn chưa quen với mọi thứ
Nakroth nhìn Aya, đôi mắt có chút ngạc nhiên trước sự hòa giải của cô, nhưng anh ta chỉ lầm bầm thêm vài lời rồi quay đi, không thèm đáp lại. Anh ta vốn không có sự kiên nhẫn khi phải chịu đựng những người không theo ý mình
Nakroth
Nakroth
Tùy các cậu
Nakroth nói, rồi bước tiếp về phía trước, không quên lướt qua Sinestrea một lần nữa với ánh mắt lạ lùng
Sinestrea vẫn không thay đổi, chỉ đứng đó, như thể không hề quan tâm đến sự khó chịu của Nakroth. Nhưng trong sâu thẳm, có thể cô bé đang nghĩ về những lời nói của anh ta. Aya nhìn theo bóng lưng của Nakroth một lúc, rồi quay sang Sinestrea, mỉm cười
Aya
Aya
Chị đừng để ý đến cậu ấy. Nakroth cũng vậy thôi, chẳng bao giờ vui vẻ
Sinestrea không trả lời ngay lập tức. Cô bé chỉ liếc Aya một cái, rồi nhìn về phía trước với một ánh mắt sâu sắc, như thể đang đón nhận một thử thách mới
Sinestrea
Sinestrea
Tôi không để ý
Cô bé cuối cùng cũng lên tiếng, giọng nhẹ bẫng, nhưng sự kiên định trong câu nói lại khiến không gian trở nên im lặng một cách lạ thường

Tân Học Viên Ám Dạ

Aya tươi cười kéo tay Sinestrea, không màng đến vẻ mặt thờ ơ của cô bé
Aya
Aya
Đi nào, em dẫn chị đi một vòng! Học viện rộng lắm, mà nếu chị đi lạc thì đừng trách em không cảnh báo trước nhé!
Sinestrea để mặc cho Aya kéo đi, ánh mắt vẫn lười nhác như thể chẳng quan tâm, nhưng bàn tay cô bé không rút ra. Có lẽ, sâu trong lòng, cô cũng không ghét sự nhiệt tình này lắm
Hành lang của Học viện Carano trải dài với ánh sáng vàng nhạt từ những viên tinh thạch trôi lơ lửng trên trần nhà. Trên các bức tường là phù điêu và những tấm bản đồ ma thuật ghi lại lịch sử của các cuộc chiến lớn. Aya vừa đi vừa giới thiệu như một hướng dẫn viên chuyên nghiệp
Aya
Aya
Chỗ này là thư viện – cẩn thận, bước vào là bị lạc trong sách đó. Phía bên kia là đấu trường tập sự, nơi tụi mình luyện kỹ năng cơ bản. À, còn đằng sau tháp là vườn sinh học, nơi các bạn Rừng Nguyên Sinh hay tụ tập nữa
Sinestrea liếc nhìn mọi thứ, không nói gì, nhưng ánh mắt bắt đầu có chút động. Cô bé quay đầu nhìn đấu trường lâu hơn một chút—nơi đó có tiếng hò hét và ánh sáng chớp nhoáng từ các đòn tấn công ma thuật
Cuối cùng, Aya dẫn cô đến một phòng lớn với dòng chữ "Khu Tân Học Viên"
???
???
Chào mừng đến Học viện Carano. Tân học viên... Sinestrea, đúng không?
Sinestrea
Sinestrea
| khẽ gật đầu | Ừm
Anh ta trao cho cô một quyển sổ ma thuật màu tím sẫm cùng một chiếc huy hiệu học viên bạc
???
???
Đây là sổ học viên của em. Bên trong có lịch học, bản đồ, và thông tin giáo viên phụ trách. Em được xếp vào lớp A-4, khu phía Đông tháp phụ. Phòng ký túc xá 402. Bạn Aya sẽ dẫn em đến tận nơi
Aya cầm lấy sổ giúp Sinestrea, tay còn lại vẫn kéo nhẹ tay cô bé, không để cô rơi lại phía sau
Aya
Aya
Phòng ký túc xá ở tầng bốn. Chị sẽ thích view từ đó cho xem! Và lớp A-4 cũng vui lắm, có cả em, cả anh Laville nữa
Sinestrea nhìn Aya, lần đầu trong ngày hơi nhíu mày
Sinestrea
Sinestrea
Laville?
Aya
Aya
| cười tít mắt | Đúng rồi, một người của Tháp Quang Minh. Em nghĩ hai người sẽ hợp nhau lắm!
Sau đó, Aya dắt Sinestrea đến lớp A-4
Cánh cửa lớp A-4 mở ra với một tiếng cạch nhẹ nhàng, nhưng trong khoảnh khắc ấy, mọi tiếng nói cười trong lớp lập tức tắt lịm
Tất cả ánh mắt đổ dồn về phía lối vào, nơi Aya – vẫn giữ nụ cười dịu dàng – đứng cạnh một cô bé tóc trắng, mắt đỏ, làn da nhợt nhạt như sương sớm. Không khí trong lớp như bị đóng băng tạm thời
Sinestrea đứng lặng nơi ngưỡng cửa, ánh mắt đờ đẫn lướt qua từng khuôn mặt xa lạ. Có người nhướng mày tò mò, có người thì thì thầm bàn tán nhỏ to. Nhưng tất cả đều không thể rời mắt khỏi cô bé mang khí chất lạnh lẽo như bóng tối kia
Aya
Aya
| nghiêng người, khẽ thì thầm | Đi vào đi. Có em ở đây mà
Sinestrea không nói gì, chỉ khẽ hít một hơi rồi bước vào, từng bước chân như rạch một đường im lặng giữa không khí căng thẳng. Đôi mắt cô vẫn vô hồn, dửng dưng với ánh nhìn soi mói từ mọi phía
Ở một góc lớp, Nakroth đang ngồi chống cằm sát cửa sổ, khẽ liếc sang. Ánh mắt anh chạm đúng ánh mắt cô bé trong một thoáng ngắn ngủi. Không ai nói gì, nhưng điện khí giữa hai người như có gì đó khẽ rung lên
Aya
Aya
Đây là học viên mới – Sinestrea. Chị ấy sẽ học cùng chúng ta từ hôm nay
Giáo viên chủ nhiệm – một người đàn ông cao lớn với mái tím và áo choàng trắng – bước đến, gật đầu nhẹ
D
D'arcy
Cứ tìm chỗ ngồi trống đi, Sinestrea. Lát nữa chúng ta sẽ bắt đầu buổi học giới thiệu về hệ thống đấu luyện trong học viện
Sinestrea khẽ liếc nhìn quanh lớp. Có vài chỗ còn trống – gần cửa sổ, gần cuối lớp, và… một ghế trống bên cạnh Nakroth
Aya định lên tiếng, nhưng Sinestrea đã tự bước về phía dãy bàn gần cuối, chọn chiếc ghế gần tường nhất – cách xa ánh nhìn của người khác, cũng cách xa Nakroth
Cô ngồi xuống, chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ. Không ai biết cô đang nghĩ gì, nhưng trong mắt vài học viên, một linh cảm nhẹ len lỏi – cô bé này không hề bình thường. Và có lẽ, từ ngày hôm nay, lớp A-4 sẽ không còn yên tĩnh như trước nữa
Tiếng chuông báo kết thúc buổi học vang lên, lớp học nhanh chóng trở nên náo nhiệt. Học viên bắt đầu đứng dậy, trò chuyện rôm rả, chuẩn bị rời khỏi lớp
Nakroth thu dọn sách vở một cách nhanh gọn, khoác balo qua vai, sải bước định đi thẳng ra cửa thì bỗng nghe thấy tiếng gọi quen thuộc
D
D'arcy
Nakroth
Giọng trầm ấm nhưng nghiêm túc của D’arcy vang lên từ phía cửa lớp
Nakroth
Nakroth
| nhíu mày nhìn | Có chuyện gì?
D’arcy đưa mắt liếc nhanh về phía góc lớp, nơi Sinestrea vẫn ngồi yên như thể chưa có ý định rời đi. Cô bé đang nghịch ngón tay mình, ánh mắt vẫn mơ màng dán vào khoảng trời ngoài cửa sổ
D
D'arcy
Cô bé Sinestrea...Học viên mới đều phải qua bài kiểm tra thể chất và thực chiến. Ta cần cậu dẫn nó đến khu đấu luyện dành cho tân binh
Nakroth
Nakroth
| liếc nhìn Sines | Tôi? Sao không bảo Aya?
D
D'arcy
| khẽ cười, điềm tĩnh | Aya có tiết bồi dưỡng hệ sinh học, không rảnh. Với lại, tôi nghĩ cậu là người thích hợp. Cậu từng có... thái độ với cô bé này, đúng không?
Nakroth
Nakroth
| bực bội quay mặt đi, lẩm bẩm | Chết tiệt thật
Nhưng rồi, không nói thêm lời nào, anh lững thững bước về phía Sinestrea, đứng trước bàn cô bé, tay đút túi quần, ánh mắt nửa cáu kỉnh, nửa miễn cưỡng
Nakroth
Nakroth
Này, đứng dậy. Cậu bị gọi đi kiểm tra sức mạnh. Tôi là người đưa cậu đi
Sinestrea từ từ quay đầu nhìn anh, ánh mắt không cảm xúc, nhưng sâu bên trong lại có một thoáng hứng thú nhẹ. Cô bé nghiêng đầu hỏi bằng giọng lười biếng
Sinestrea
Sinestrea
Cậu?...Dẫn tôi đi á?
Nakroth
Nakroth
| thở dài, gằn giọng | Đừng khiến tôi lặp lại lần nữa
Cô bé mỉm cười khẽ, như thể vừa nghe được câu nói giải trí đầu tiên trong ngày
Sinestrea
Sinestrea
Dẫn đường đi, học viên mẫu mực
Nakroth liếc cô một cái sắc lẹm, rồi quay người bỏ đi trước. Sinestrea lững thững đứng dậy, tay bỏ túi váy đồng phục, bước theo sau. Cả hai rời khỏi lớp trong ánh nhìn tò mò của vài học viên. Một vài tiếng xì xào lại vang lên
???
???
Hai người đó… đi chung á?
???
???
Căng đấy. Không biết ai hành ai đây
Khu kiểm tra dành cho tân học viên nằm tách biệt phía sau học viện, là một quảng trường rộng lớn được bao phủ bởi mái vòm ma pháp hình cầu, lơ lửng giữa không trung. Những cột trụ khắc rune cổ bao quanh, và nền đấu trường là một loại đá đen đặc biệt hấp thụ mọi xung động ma thuật
Nakroth đứng cạnh cánh cổng dịch chuyển, liếc sang Sinestrea lười nhác vẫn thong thả đi sau lưng. Không nói không rằng, anh kích hoạt cổng dịch chuyển và lập tức cả hai biến mất trong làn sáng xanh
Tách!
Cả hai xuất hiện giữa đấu trường. Khung cảnh xung quanh rộng rãi, có vài học viên khác đang thực hiện các bài kiểm tra sơ cấp – từ bắn pháp thuật vào bia di động đến kiểm tra tốc độ, sức mạnh thể chất…
Nhưng ngay khi Sinestrea vừa đặt chân xuống nền đấu, một giọng nói khàn khàn xen chút ngông cuồng vang lên
Enzo
Enzo
Ồ? Cô bé mới đấy à?
Một chàng trai cao ráo với mái tóc đỏ cháy và đôi mắt màu vàng rực bước đến. Trên vai hắn khoác tạm áo choàng học viện, nhưng phía sau lưng là hai dây xích lưỡi liềm lớn vắt chéo – khí chất không giống học viên bình thường. Hắn là Enzo, thuộc nhóm những học viên kỳ cựu, chuyên thách đấu tân binh để “kiểm tra sức chịu đựng"
Nakroth
Nakroth
| nheo mắt, khẽ cau mày | Enzo… Lại trò đó nữa à?
Enzo cười khẩy, không thèm để ý đến Nakroth, mà chỉ nhìn chằm chằm vào Sinestrea
Enzo
Enzo
Cô bé này nhìn yếu ớt mà lạnh lùng ghê nhỉ. Không biết ngoài mặt thì thế, chứ trong trận liệu có biết đau không?
Sinestrea vẫn im lặng, đôi mắt đỏ lặng lẽ nhìn hắn như thể đang cân nhắc xem hắn đáng để tốn thời gian không. Không khí bắt đầu nặng nề
Hắn nhấc hai dây xích lưỡi liềm đặt xuống đất, tạo ra một âm thanh cạch khô khốc
Enzo
Enzo
Sao? Một trận thôi. Gọi là 'thủ tục chào mừng' cho tân binh
Nakroth định chen vào can ngăn – vì anh biết tính Tren chẳng tử tế gì – nhưng Sinestrea lại khẽ nhếch môi. Rất nhẹ
Sinestrea
Sinestrea
Nếu tôi thắng thì sao?
Enzo bật cười, một tiếng cười ngông cuồng vang vọng
Enzo
Enzo
Nếu cô thắng, tôi sẽ cúi đầu chào cô mỗi sáng. Trên đấu trường, tôi giữ lời
Sinestrea bước lên một bước, ánh mắt bấy giờ mới ánh lên tia lạnh lẽo thật sự. Cô quay đầu nhìn Nakroth, khẽ nói
Sinestrea
Sinestrea
Đứng ngoài đi. Không cần chỉ đạo
Nakroth chớp mắt. Trong một khoảnh khắc, anh cảm nhận được một nguồn năng lượng mơ hồ từ Sinestrea – không bùng cháy, mà như một cơn sóng ngầm tĩnh lặng, nhưng đáng sợ
Nakroth
Nakroth
| lùi lại, khoanh tay | Tùy nhóc. Đừng để bị ăn hành là được
Enzo nở nụ cười thú tính, bước vào giữa vòng tròn đấu. Ánh sáng xanh quanh đấu trường bừng lên, báo hiệu trận kiểm tra bắt đầu
Và ngay khi tiếng chuông đầu tiên vang lên… không khí bắt đầu rạn vỡ

Đoạt Lý Và Hư Ảo

Ánh sáng ma thuật trên sàn vừa bùng lên, Sinestrea chỉ khẽ thở dài — một tiếng thở nhẹ như chẳng buồn phí sức. Cô bé giơ tay, máu bắt đầu rịn ra từ lòng bàn tay, tụ thành một dòng chảy xoáy quanh ngón tay cô như sợi tơ sống, rồi xoẹt— huyết kiếm hiện hình, mảnh dài, đỏ sẫm như đêm không trăng
Enzo khựng lại một nhịp, nhưng rồi vẫn cười khẩy
Enzo
Enzo
Màu mè thật đấy. Dọa ai với thứ đồ chơi đó chứ?
Sinestrea không trả lời. Cô chỉ bước lên sàn đấu, ánh mắt vẫn thờ ơ... nhưng sâu trong đó là một tầng suy tư mơ hồ — không phải về trận đấu, mà về chính bản thân cô. Vì đi đến đâu, ánh nhìn cô nhận được cũng như vậy. Khinh thường. Hoặc dè chừng
Vì cô lạnh lùng. Vì cô nhỏ bé. Vì cô không hòa nhập
Họ không nhìn thấy vết sẹo trong lòng cô — chỉ thấy dáng người mảnh mai và đôi mắt lặng lẽ như thể lúc nào cũng muốn rời bỏ thế giới này
Nhưng họ sẽ sớm biết. Không phải cô bé này yếu đuối, mà là… cô chưa có lý do để ra tay
Sinestrea
Sinestrea
Hừ
Một cơn gió lướt qua mái tóc bạc của Sinestrea, và trong khoảnh khắc đó — đôi mắt đỏ ấy trở nên lạnh hơn, sắc hơn. Và như máu đang hát bên trong thân thể cô
Nakroth, ở ngoài rìa đấu trường, bỗng rùng mình. Anh đã thấy ánh mắt đó trước đây…Không phải của một tân binh. Mà là của một kẻ đã sống trong bóng tối đủ lâu để biến nó thành vũ khí
Nakroth
Nakroth
| lẩm bẩm | Cô nhóc này… không đơn giản rồi
Và trận đấu bắt đầu
Enzo - Một trong những học viên hệ chiến kỹ kỳ cựu – cười nửa miệng, siết dây xích, bước tới một bước
Enzo
Enzo
Không ra đòn trước à? Hay còn đang suy nghĩ xem có nên khóc không?
Sinestrea chỉ... ngáp. Một cái ngáp dài, lười biếng và dửng dưng. Như thể cô không nghe – hoặc không quan tâm – đến bất kỳ lời khiêu khích nào
Rồi… cô biến mất
Bụp!
Cả thân ảnh của Sinestrea tan như sương mù trong không khí, để lại chỉ là tiếng vọng văng vẳng như tiếng máu nhỏ giọt
Nakroth nhíu mày, nghiêng người, tay đã nắm lấy cán vũ khí phòng hờ
Nakroth
Nakroth
Dịch chuyển tốc độ? Không… không phải vậy…
Enzo lập tức xoay người, hạ thấp trọng tâm, đôi mắt quét khắp không gian với độ cảnh giác cao độ
Enzo
Enzo
Trò gì đây hả, nhóc—
XOẸT!
Âm thanh sắc lạnh như lưỡi dao cắt xuyên màn đêm vang lên ngay sau gáy hắn khiến hắn không kịp phản ứng. Một vệt đỏ máu vụt qua — huyết kiếm của Sinestrea đã kề sát cổ Enzo từ phía sau, sâu đến mức hắn không còn đứng nổi
Hắn gục xuống, mắt trợn trừng, miệng há hốc nhưng không nói được lời nào
Sinestrea đứng đó, phía sau hắn, mái tóc trắng bay nhẹ trong làn gió ma thuật. Trên môi cô, không phải nụ cười… mà là sự trống rỗng lạnh lẽo
Sinestrea
Sinestrea
Ta ghét bị làm phiền khi đang… buồn ngủ
Cô nhẹ nhàng rút kiếm, để mặc Enzo nằm đó giữa sàn đấu như một xác rối bị rút hết khí lực
Nakroth siết chặt tay, ánh mắt dán chặt vào cô gái nhỏ trước mặt
Nakroth
Nakroth
…Cô nhóc này thật sự là tân học viên à?
Sau cú gục của Enzo, cả khu đấu luyện chìm trong một bầu không khí nặng nề và choáng váng. Những học viên xung quanh lặng như tờ, vài người thậm chí còn nuốt nước bọt khi ánh mắt Sinestrea lướt qua
Nhưng cô bé chẳng thèm bận tâm. Không để ý ai, không để ý phản ứng. Máu còn vương trên lưỡi huyết kiếm, vậy mà cô chỉ hờ hững vẫy tay, để nó tan biến trong không khí như chưa từng tồn tại
Chậm rãi, cô quay lưng… và bước về phía Nakroth. Anh vẫn đứng yên, hơi cúi đầu, ánh mắt đầy nghi ngờ xen chút cảnh giác. Nhưng điều xảy ra tiếp theo khiến Nakroth suýt bật cười vì không hiểu nổi
Sinestrea đến gần, rồi nhẹ nhàng kéo tay áo anh như một đứa trẻ đang gọi người lớn dẫn đi chơi
Cô ngước mắt lên nhìn, đôi mắt đỏ ấy – từng lạnh đến rợn người – giờ đây lại trong veo, bình thản, vô tư đến mức kỳ lạ
Sinestrea
Sinestrea
Xong rồi. Dẫn tôi đi tiếp đi
Nakroth
Nakroth
| chết đứng một giây | ...Nhóc vừa... hạ gục một trong những học viên mạnh nhất ở đây mà mặt cứ như vừa tỉnh ngủ là sao?
Sinestrea
Sinestrea
| nghiêng đầu, vẫn giữ tay áo anh | Vì tôi vừa tỉnh ngủ thật mà
Anh không biết nên quát, nên cười, hay nên cảnh báo người khác chạy đi cho lẹ. Nhưng rồi Nakroth chỉ thở dài, rút tay ra khỏi tay cô bé
Nakroth
Nakroth
Được rồi. Đừng bám nữa, đi thì đi
Sinestrea bước sát bên anh như thể chẳng có gì xảy ra. Đằng sau, vài giám khảo vẫn còn đang tranh cãi về việc có nên ghi cô bé vào danh sách đặc biệt không, còn các học viên thì… lần đầu biết sợ một tân học viên mới đến
Nakroth
Nakroth
| vừa đi vừa nghĩ thầm | "Cái học kỳ này chắc chẳng yên ổn nổi rồi…"
Nakroth dẫn Sinestrea băng qua hành lang dài được chiếu sáng bởi những quả cầu ma pháp lơ lửng. Mỗi bước chân vang vọng nhẹ nhàng, và bầu không khí càng lúc càng trở nên… bất định
Phía trước họ là một cánh cổng cong hình vòng cung, được đan dệt bởi vô số ký hiệu kỳ lạ xoáy liên tục như thể sống. Trên đỉnh cổng khắc dòng chữ cổ bằng rune
“Khu vực kiểm tra trí tuệ – Chỉ kẻ nào hiểu được sự thật mới thoát khỏi dối trá”
Nakroth
Nakroth
| đứng lại, chỉ tay | Chỗ này là kiểm tra trí tuệ. Không dùng sức, không đánh nhau. Cô phải tự mình vượt qua nó
Sinestrea
Sinestrea
| nhìn cánh cổng, liếc nhìn lại anh | Tức là… tôi phải suy nghĩ?
Nakroth
Nakroth
| nhún vai | Nếu nhóc còn khả năng đó
Cô bé thở dài… rồi lững thững bước vào không gian kỳ ảo ấy, cổng lập tức sáng rực rồi nuốt chửng cô vào trong
---
Bên trong khu vực kiểm tra, mọi thứ xoay tròn như lạc trong một giấc mơ. Không có sàn nhà, không có bầu trời – chỉ toàn những hành lang treo ngược, những cánh cửa bay lơ lửng, và những chiếc đồng hồ không có kim
Ảo ảnh bắt đầu
Sinestrea bước vào một căn phòng với năm cánh cửa – mỗi cánh dẫn đến một không gian khác nhau. Một cánh rực lửa, một cánh phủ đầy tuyết, một cánh vang vọng tiếng cười, một cánh chìm trong bóng tối… và một cánh… có tiếng gọi khe khẽ
???
???
Sinestrea… vào đây với bọn ta…
Tiếng nói đó... là của người thân đã khuất. Một ảo ảnh. Một ký ức. Cô bé đứng yên. Không biểu cảm. Không sợ hãi. Chỉ… bình thản
Sinestrea
Sinestrea
Mấy trò tâm lý rẻ tiền
Cô thì thầm, rồi quay lưng rời khỏi cánh cửa đang vang tiếng thân quen nhất. Thử thách tiếp theo, là một không gian gương – nơi hàng trăm bản thể Sinestrea xuất hiện, mỗi người mỉm cười với cô, dụ dỗ cô
?  ?  ?
? ? ?
Cô là giả. Tôi mới là thật
???
???
Bên ngoài đâu có ai cần cô đâu?
???
???
Hãy ở lại đây. Ở đây không ai tổn thương cô
Cô bé chỉ nhìn họ, lặng lẽ, rồi giơ tay đâm thẳng qua hình ảnh của chính mình. Kính vỡ. Ảo ảnh tan biến. Cuối cùng, một câu hỏi vang lên giữa không trung
“Sự thật lớn nhất của một người là gì?”
Sinestrea khựng lại. Im lặng. Một giọng nói từ trong tim cô vang lên, khẽ khàng
Sinestrea
Sinestrea
Là khi họ tự thừa nhận rằng… họ không cần được thấu hiểu
Cánh cửa cuối cùng bật mở, ánh sáng tràn vào không gian méo mó ấy. Sinestrea bước ra ngoài, yên tĩnh như lúc cô bước vào. Nakroth đứng dựa vào tường, tay khoanh trước ngực
Nakroth
Nakroth
Mất khá nhiều thời gian đấy
Sinestrea
Sinestrea
| nhún vai | Tôi bận… nói chuyện với bản sao của mình
Nakroth nhìn cô bé kỹ hơn – trông có vẻ bình thường, nhưng ánh mắt ấy… lại sâu hơn một chút
Nakroth
Nakroth
| quay lưng, lẩm bẩm | Trí tuệ có, sức mạnh có… Vậy thứ duy nhất cô thiếu, là gì?
Sinestrea theo sau, như thường lệ, tay lại nhẹ nhàng kéo áo anh
Sinestrea
Sinestrea
Căn tin ở đâu vậy? Tôi đói rồi
Nakroth
Nakroth
| bật cười | À, hóa ra là… lòng kiên nhẫn

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play