Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

Đã Yêu Em Từ Rất Lâu

1. Lần đầu gặp mặt.

Cô diễn viên đã mười bảy tháng không có một dự án nào tìm đến, cảm giác như mình bị phong sát rồi, ấy vậy mà giờ đây Tố Nhược Cầm lại ngồi ở đây, buổi ra mắt bộ phim Gặp lại, còn kỳ lạ hơn nữa là cô có thể chễm chệ ngồi ở vị trí nữ ba, cô đã xác nhận với người quản lý của mình đến mấy chục lần, giờ khai máy rồi vẫn chưa thể tin được. 

Cô nhìn cả dãy bàn tiệc, thu mình vào góc trong cùng nhìn mọi người đang nói nói cười cười. Điện thoại trong túi xách lại rung lên, cô giấu điện thoại dưới bàn, lặng lẽ mở ra: “Nhược Cầm, đây là cơ hội cuối cùng rồi. Anh xin em đừng tỏ thái độ gì, có gì về anh chịu có được không?”

“Tuyệt đối đừng chửi người.” 

Có vẻ không yên tâm: “Cũng đừng đánh người nhé.”

Cô lặng lẽ cất điện thoại, bộ phim này để nói là dự án cấp cao thì không phải nhưng cũng là dự án được chú ý suốt một năm ròng rã, đã biết bao buổi thử vai trôi qua những người chú ý ham muốn có một vai diễn trong bộ phim này không hề ít. Phùng Anh Tân tuy là một đạo diễn mới khá được săn đón, chỉ là cô quá không hiểu tại sao anh ta lại chọn cô? 

Cao Thu Ngọc, nữ hai của bộ phim ngồi ở phía bàn chính giữa cùng với diễn viên chính, cũng đã cướp mấy vai diễn của Tố Nhược Cầm. Cô ta có vẻ đang gọi cô nhỉ? “Nhược Cầm, mọi người đã giới thiệu hết rồi. Cô không định giới thiệu sao?”

Mọi người đều quay ra nhìn cô, tuy nhiên cái nét mặt của Cao Thu Ngọc làm cô thấy phấn khích lạ kỳ, cô ta muốn cô bẽ mặt?

“Gọi tôi là Nhược Cầm tức là biết tên tôi rồi không phải sao?” 

Cô ta vẫn không chịu thua, trước mặt mọi người làm ra một dáng vẻ hồ hởi, vui vẻ chịu đựng thái độ từ cô, tay cầm cái ly rượu vẫn đưa về phía cô, ra vẻ mời mọc: “Cô có thể không thích tôi nhưng ở đây còn có mọi người và cả đạo diễn Phùng mà. Không phải vẫn nên giới thiệu bản thân sao?” 

Cô cũng không phủ nhận không thích cô ta, lại nói:“Đạo diễn là người tuyển chọn tôi, anh ấy là người biết rõ thông tin của tôi nhất.” Tôi quay sang vị đạo diễn trẻ, lại nhã nhặn hỏi một câu: “Thưa đạo diễn, anh còn gì không hiểu về tôi sao?”

Cao Thu Ngọc mang vẻ mặt ấm ức, dù sao dạo gần đây cô ta cũng đang là con cưng, tự dưng bị một nữ diễn viên đã hết thời trả treo như vậy có vẻ không chịu đựng được. Nhìn sang vị đạo diễn như mong muốn được lấy lại công bằng.

Vị đạo diễn trẻ có vẻ thấy buồn cười, anh ta bó gối chân nhìn cô, giọng nói mang theo thái độ cười nhưng không cợt nhả: “Vẫn luôn được nghe nói tính cách của cô Tố luôn lãnh đạm, nay mới được mở rộng tầm mắt.”

Cô hơi rũ mắt, nhìn vào ly rượu của chính mình: “Quá khen.” 

Tố Nhược Cầm muốn thoát khỏi nơi nghẹt thở này, rất muốn: “Tôi xin phép vào nhà vệ sinh.” 

Nhìn vòi nước đang chảy xối xả, cô chống hai tay bên bồn nước mà thở hắt ra. Cảm giác bực bội len lỏi trong lòng này vô cùng bức bối, vừa mới đi ra khỏi nhà vệ sinh đột nhiên lưng cô đập vào tường đau nhói, Tố Nhược Cầm nhíu mày không khỏi thấy trong lòng cuộn lên một chút. 

“Tưởng mình vẫn còn là tiểu thư lá ngọc cành vàng ư? Cái thái độ đúng là ch.ó ngửi mà.” Cao Thu Ngọc nhấc nhấc cánh tay như thể người bị đẩy mới là cô ta, mặt cô ta đã đổi sắc mà nhìn Tố Nhược Cầm. 

“Con m.ẹ nó, bao năm đi học tôi đã phải nhịn cô, làm cái bóng của cô, vào nghề cũng phải nhịn cô, vẫn làm cái bóng của cô. Giờ cô là cái thá gì chứ? Cũng chỉ là một con diễn viên hạng mấy, làm ra cái vẻ mặt gì hả? Không còn nhà họ Tố chống lưng, cô nghĩ cô là cái thá gì?”

Cô hít một hơi sâu, hành lang không có một bóng người nào cả. Chỉ có bóng hai người phủ lên mặt nền sáng bóng. Cao Thu Ngọc không chỉ là đồng nghiệp trong nghề, cô ta còn là bạn học từ thời cấp ba, đại học của cô. Là người mà cô cho là bạn thân thiết của mình. 

Từ nhỏ cô đã được nhà họ Tố nuôi dưỡng dưới danh nghĩa con nuôi, tuy vậy tất cả những đãi ngộ tốt nhất nhà họ Tố đều cho cô và yêu thương cô, mặc dù mẹ Tố đôi lúc có khó chịu, nhưng anh trai và bố luôn hết mực bảo vệ cô. Nhưng giờ mọi thứ đã không còn như trước. Nhà họ Tố gặp vấn đề cần liên hôn gia tộc để chống đỡ, nhưng Tố Đức Trung không đồng ý, giữa toàn bộ dòng họ, anh ấy nói chỉ có tình cảm với Tố Nhược Cầm và chỉ kết hôn với cô. Tố Nhược Cầm rơi vào thế bị động, không hiểu chuyện gì đang xảy ra đã bị Chu Ngọc Anh lao tới tát một phát đau điếng. Hóa ra cô là con của mối tình đầu Tố Đức Anh, mẹ ruột cô mất sớm nên Tố Đức Anh đau lòng đón cô về đây, bao nhiêu năm nay Chu Ngọc Anh đã châm trước cho qua nhưng đến ngày hôm nay, con gái của người đã cướp trái tim chồng bà lại ra tay cướp nốt con trai bà. Chu Ngọc Anh không thể không bùng lên hận ý muốn ép chết cô.

Bà nhận ra một sự thật đau lòng, dù ép chính con trai mình liên hôn, Tố Đức Anh cũng không muốn ép đứa con của người phụ nữ kia. Tố Đức Anh lên cơn đau tim nhập viện, nhà họ Tố càng lúc càng rơi vào thế nguy hiểm. Tố Đức Trung cuối cùng vẫn phải liên hôn gia tộc, mà Chu Ngọc Anh cũng nhân cơ hội này mà cùng vị hôn thê của Tố Đức Trung đuổi cô ra khỏi nhà. 

Cô vẫn luôn cảm thấy mình may mắn hơn những đứa trẻ khác, mặc dù là cô nhi nhưng vào được một gia đình tốt, mọi người yêu quý, nỗ lực học tập có thành tích, ra ngoài xã hội được làm nghề mình thích mà không bị ngăn cấm. Nhưng đột ngột tất cả sụp đổ mà cô không lường được, tất cả hợp đồng quảng cáo, vai diễn đều bị mất. Cô đắc tội với người không nên đắc tội. 

Ngay thời điểm cô bị đuổi ra khỏi Tố gia, Cao Thu Ngọc người bạn thân nhất của cô cũng lập tức trở mặt. 

Tố Nhược Cầm nghĩ lại, ấy vậy mà đã một năm năm tháng trôi qua, mọi thứ vẫn cứ như là ngày hôm qua. Tiếng chửi của Cao Thu Ngọc vẫn văng vẳng bên tai mà cô chỉ đắm chìm vào những suy nghĩ của chính mình. 

Cao Thu Ngọc tựa như biết từ nãy đến giờ, Tố Nhược Cầm không hề quan tâm đến cô ta bèn tức giận, giọng cô ta hét to vang thủng màng nhĩ cô, tay tóm vào cổ áo cô giật mạnh, lúc này có một tiếng tách như tiếng bật lửa, mùi thuốc hương bạc hà, giọng nói hơi khàn khàn như vừa mới ngủ dậy. Tiếng bước chân từ lối cửa thoát hiểm vang vào trong: “Ồn quá đi.” 

Anh ta mặc một bộ lễ phục màu đen, áo khoác vắt chéo ở khuỷu tay hờ hững, chiếc nơ trên cổ đã tháo lệch sang một bên. Điếu thuốc cầm hờ hững ở tay đã cháy được một phần ba, ánh mắt anh ta hơi cau lại, Cao Thu Ngọc mang dáng vẻ sợ sệt lùi lại, tay tóm lấy áo của cô cũng buông xuống, cổ áo bị mở ra một chút. 

“Phước tổng..” 

Tố Nhược Cầm như bị điện giật khi nghe thấy cái họ này, mong muốn mình như biến mình thành người vô hình biến mất. 

“Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi vì đã làm ồn.” Cao Thu Ngọc cúi gập người, chỉ thiếu nước quỳ xuống mà xin lỗi. 

Giọng nói ồm ồm mà lơ đãng lười biếng phía bên kia lại dâng lên: “Đúng vậy, cô thực sự quá ồn.” 

Cao Thu Ngọc đơ ra, không nghĩ người trước mặt lại trực tiếp chỉ đích danh mình, giọng cô ta như sắp khóc tới nơi, sợ hãi vô cùng. 

Sống ở thành phố này, không ai không biết tới nhà họ Phước, dù là kẻ giàu hay người nghèo sẽ đều nghe danh đến Phước gia. Tất nhiên ai ai cũng biết vị tổng đốc đang điều hành gia sản nhà họ Phước, Phước Hổ Phách. Ngông cuồng bạo lực, một tay che trời, âm hiểm ác độc, không từ thủ đoạn thậm chí còn không đủ hết để miêu tả anh ta. 

Trước đây sản nghiệp nhà họ Phước mấy mươi đời ăn uống tiêu xài không hết nhưng từ khi Phước Hổ Phách nắm quyền năm năm ròng rã này thì không biết nó đã tăng đến bao lần, khiến cho vị trí của Phước gia đã khó lay chuyển nay ngày càng vững vàng kiên cố hơn. Sợ là sấm chớp có muốn đánh cũng không làm nổi. 

Người mà khiến cô tệ hại như bây giờ, chính là Phước Ý Linh, em họ của Phước Hổ Phách. 

Phước Hổ Phách như muốn nói gì đó nhưng ánh mắt lại dừng lại trên người Tố Nhược Cầm một hồi lâu, cũng không để ý đến Cao Thu Ngọc đang run cầm cập. Không đánh mắt đến phía cô ta, chỉ nói một từ: “Xéo.”

Đợi Cao Thu Ngọc vâng vâng dạ dạ chạy mất dạng, Phước Hổ Phách không biết rút đâu ra một chiếc khăn mùi xoa màu nâu nhạt, ở đuôi khăn khi chìa ra còn được thêu rất nổi một chữ Phách. Tố Nhược Cầm vẫn co rúm người lại, ngồi cuộn tròn lấy mình, cũng không dám nhận chiếc khăn mùi xoa đó. 

“Cầm lấy.” Giọng nói ra lệnh chết tiệt này.

Một chiếc áo khoác lên người cô, giọng của anh lười biếng thiếu nhẫn nại vô cùng, có một chút bực dọc xen vào: “Đi thẳng xuống bãi đỗ xe, cổng số 7, biển số xe XX-8888 sẽ có người đưa cô trở về.”

Phước Hổ Phách xốc hai vai cô lên, không cho cô cơ hội để từ chối, vỗ nhẹ lên tấm lưng cô. 

Đợi bóng lưng hiu quạnh khuất sau hành lang anh mới rút điện thoại ra: “Hứa Luân, bí mật điều tra tôi một người.” 

Tố Nhược Cầm ngồi vào ghế sofa vẫn mơ mơ hồ hồ, Hà Trần Lâm nhìn thầy cô trở về sớm như vậy thì giật mình. Lại nhìn chiếc áo khoác trên người và chiếc khăn tay cô còn đang nắm chặt, vô cùng hoảng hốt. 

“Em.. em sao thế này?”

“Sao về sớm như vậy?” 

“Xảy ra chuyện gì rồi?

Một loạt câu liên tiếp vang bên tai cô, mà cô thì bó gối ở sofa, định thần lần lại quãng đường năm mươi phút từ lúc ở hành lang cho đến khi lên trên chiếc ôtô, rồi cuối cùng khi cô ngồi xuống chiếc ghế sofa này.

Hà Trần Lâm vô cùng lo lắng, sốt ruột rót cho cô một cốc nước rồi lại ngồi xuống hỏi tiếp.  

“Áo này của ai vậy hả?”

Giọng của cô mang theo sương lạnh ngoài đường của mùa đông vừa qua, ánh xuân vừa sang, ánh mắt có một chút mờ mịt, đôi môi hồng phát ra tiếng yêu kiều. 

“Nếu em nói chủ nhân của chiếc áo này là Phước Hổ Phách.. anh có tin không?”

2.

Không biết do vô tình hay cố ý, từ sự kiện tối ngày hôm đó trở đi Cao Thu Ngọc không những không làm phiền cô mà ở phim trường thấy cô còn lập tức né tránh. 

Chuỗi ngày tưởng chừng bị áp bức lại dễ thở đến kì lạ. Gặp Lại nói về sự trùng phùng của cặp đôi đã xa nhau mười năm, gặp lại nhau khi cả hai đã cùng trưởng thành nhưng vì hiểu lầm trong quá khứ nên dày vò lẫn nhau. Tố Nhược Cầm vào vai một người bạn đại học cũng là sếp của nữ chính. 

Cảnh diễn của Tố Nhược Cầm không nhiều, thêm khả năng học thoại nhanh và được học trường lớp đào tạo bài bản, những cảnh này không có gì làm khó được cô. Cô chăm chỉ đọc đi đọc lại, trong đầu tự suy nghĩ các tình huống khi vào cảnh liền có thể nhập vai, không muốn làm chậm trễ thời gian và cũng không mong mình bị mắng. Lặng lẽ ôm lấy chính mình. 

Hà Trần Lâm lúc nào cũng chạy ngược chạy xuôi, sợ cô tủi thân, sợ cô bị đối xử bất công, sợ cô đói, sợ đủ thứ trên đời.

Cô nhìn anh ta cầm hộp cháo, buông cuốn kịch bản xuống: “Ông ấy chỉ cho anh một cái nhà nhỏ xíu, anh cũng không cần phụng dưỡng em giống như mẹ.” 

“Mẹ đã là gì, em là tổ sư bà bà của anh.” 

Hà Trần Lâm thay cho cô một đôi dép mát mẻ đỡ đau chân hơn, lại đưa cho chiếc quạt cầm tay mà anh ta đã sạc đầy pin. Mới chuyển từ xuân sang hè thôi mà đã nóng nực đến thế này, Tố Nhược Cầm lại vô cùng sợ nóng.

Tố Đức Anh thật sự quá tốt, đến nỗi cô không thể trách ông được. Ông sắp cho cô nơi ăn chốn ở, sắp xếp người bầu bạn, cho cô an toàn. 

Ông lường trước tất cả hậu hoạ để cho cô một con đường sống, rốt cục ông đã yêu mẹ cô đến mức nào mà yêu cả đường đi lối lại, yêu cả đứa con riêng không chung một chút máu mủ nào như vậy? 

Đạo diễn đã gọi cô, Tố Nhược Cầm như bừng tỉnh khỏi suy nghĩ, cô đặt kịch bản xuống vội vàng xỏ vào đôi guốc rồi đi đến, khi đạo diễn hô action đã bắt đầu diễn. Cảnh quay này là ở ngoài trời, lúc này nữ chính bị nữ phụ hãm hại phá vỡ hợp đồng, nữ ba đóng vai trò là sếp giúp đỡ cho nữ chính trong khó khăn. Tố Nhược Cầm mặc một bộ vest nữ với quần dài màu xanh navy ôm người, mái tóc xuân màu nâu, đường nét trên khuôn mặt đã rơi vào trạng thái căng thẳng, tay đập bàn hợp đồng xuống, vài câu trách mắng, thở dài rồi xử lý vấn đề. 

Đạo diễn Phùng quả thực tâm đắc nữ ba này vì đã quay được một phần tư rồi nhưng cô không có bất cứ cảnh NG nào, nếu có thì cũng đến từ bạn diễn. Cô luôn một lần rồi một lần vào trạng thái hoạt động hết công suất, nhiều đoạn Phùng Anh Tân còn mơ hồ cảm thấy cô áp chế bạn diễn, anh vuốt ve cái cằm ngoe nguẩy lên mấy cọng râu của mình, trầm ngâm nhìn. 

Dù sao cô ấy cũng đã có nhiều vai diễn, cũng được đánh giá cao về khả năng diễn xuất. Nếu không phải do nhà họ Tố làm khó, bây giờ đâu cần phải chấp nhận đóng một vai nữ ba thế này?

Sau khi kết thúc vai diễn đã là năm giờ chiều, mây đen kéo đến đen kịt cả bầu trời nên đạo diễn đã thay đổi các cảnh quay trong nhà, rõ ràng mới nửa tiếng trước bầu trời vẫn trong xanh thế mà giờ đã đen đến mức tối sầm lại. Cô dọn dẹp lại chỗ ngồi của mình, đang đợi Hà Trần Lâm ra xe cất đồ rồi quay lại.

Tố Cẩm Ngọc buông thõng điện thoại xuống, Hà Trần Lâm lúc quay trở lại như có dự cảm xấu, thấy cô có vấn đề lập tức tiến tới, nhìn màn hình điện thoại là Tố Đức Trung. 

“Ông ấy có vẻ không ổn, anh ấy nói em đến bệnh viện ngay.” 

Cô ngồi trên xe, tay nắm chặt chiếc điện thoại được Tố Đức Anh tặng sinh nhật hai năm về trước, cũng là món quà cuối cùng mà ông dành cho cô. Cô nhìn đèn đường ngoài trời đã bắt đầu bật lên, mây đen đã chìm nghỉm trong màn đêm, có những giọt mưa đã bắt đầu hắt lên cánh cửa nhỏ. 

Cô nhìn người đàn ông nằm trong phòng ICU, Chu Ngọc Anh đứng trước cửa phòng, dáng người bà đã gầy đến mức không thể gầy hơn, cô vô thức gọi một tiếng Mẹ, cả người bà ấy run lên. Cảm nhật như hai cánh tay đang ôm lấy bả vai của bà siết lại, cũng không nhìn cô. Cô chào một vài vị lãnh đạo cấp cao đang đứng túc trực cùng cùng họ hàng, sự lễ phép đã được ăn sâu vào trong máu khi được dạy học.

Tố Đức Anh cùng Phước Ý Linh xoay người lại, Tố Đức Anh vội vã nâng cước bộ lại bị vợ mình giữ chặt tay, ánh mắt của Phước Ý Linh nhìn cô mười phần đều không thiện ý. Nhất là khi nhìn thấy ánh mắt của Tố Đức Anh làm cho cô ta khó chịu hơn. Anh ta không tiến thêm nữa, nhìn vào người đang đứng trước mặt mà mình mong nhớ nhiều ngày.

“Nhược Cầm, ba mới tỉnh lại muốn gặp em. Em đợi một lát, ba mới tiêm thuốc chắc phải mất một lúc lâu.”

Ánh mắt trong trẻo, không mang vẻ thơ ngây nhưng lại trong sáng đến mức kỳ lạ, cả người như không thể vướng một chút bụi trần nào, Tố Nhược Cầm chỉ mặc một chiếc áo phông mỏng khoác hờ áo cardigan cùng chân váy dài, đi một đôi giày búp bê ba phân mà vẫn ra cái dáng vẻ tiểu thư. Phước Ý Linh nhìn đi nhìn lại vẫn cảm thấy cô được nhà họ Tố bao bọc quá tử tế, đến mức khi mẹ chồng cô nói muốn cô đuổi Tố Nhược Cầm ra khỏi nhà cô còn không thể tin được. 

Tố Nhược Cầm không đáp lại Tố Đức Anh, chỉ đứng im giữ khoảng cách với họ mà nhìn vào trong phòng ICU. Sự không quá phận này càng làm Phước Ý Linh cảm thấy khó chịu, nếu cô có lòng với chồng cô cô còn có thể có lý do mà đày đọa nhưng đã một năm rưỡi trôi qua, cô ta chưa từng thấy Tố Nhược Cầm xuất hiện gần chồng mình, thậm chí dù cô ta có cho người theo dõi, điều tra từng cuộc gọi cũng đều không có xuất hiện một chút dáng vẻ nào của cô ở đó. Phước Ý Linh là người làm ăn, cô ta cảm giác như mình đang thất bại trong ván cược kinh doanh càng làm cô ta bồn chồn không thôi. 

Tố Nhược Cầm ngồi chờ đến mười một giờ, cô mới ăn một chút buổi trưa nên giờ cảm thấy hơi mệt nhưng cũng không kêu, điện thoại đã rung lên mấy lần, Hà Trần Lâm vẫn đang ở dưới lầu chờ cô. 

Bác sĩ đặc biệt tới khám một lần nữa, tình hình có vẻ không khả quan hơn. Tín hiệu của ông càng lúc càng xấu đi, cô nhìn Chu Ngọc Anh bấu chặt tay đến mức rớm máu, bà không khóc nhưng đã không còn kiềm chế được run rẩy. Đột nhiên ông mở mắt, Tô Đức Anh vội vàng giật tay mình ra khỏi tay Phước Ý Linh, tiến tới muốn đưa cô vào trong. Tiếng ba ở miệng run rẩy mới phát ra, Tố Đức Anh nhìn cô vô cùng hiền từ, ông muốn nhấc tay lên chạm vào cô mà không có sức lực. 

“Ta.. xin lỗi con..” Ông ấy thở đến mức cũng khó khăn vẫn cố gắng nói: “Con không nợ.. nhà họ.. Tố.. nhà họ Tố..nợ..con.”

“Đừng cảm.. thấy.. ân hận.. bố xin lỗi.. xin lỗi..con.” 

Nhịp tim của ông ấy đột ngột giảm, bảng biểu đồ lên xuống liên tục, các bác sĩ lập tức trở vào cấp cứu. Tố Nhược Cầm chân như bị đóng lại không thể di chuyển cho đến lúc bị kéo ra ngoài. Chu Ngọc Anh tóm lấy tay cô gần như ném ra ngoài, bà điên cuồng hét lên.

“Tại mày, tất cả là tại mẹ con chúng mày. Tại sao chứ, tại sao nhất định phải làm tao đau lòng hả? Ông ấy vẫn bình thường, tao tình nguyện ông ấy nằm đấy mà. Tại sao mày tới đây hả, mày tới ông ấy liền không ổn. Mẹ con chúng mày đều là lũ đ.ĩ thõa câu dẫn chồng người khác, con trai người khác.” 

“Mẹ, mẹ nói cái gì thế hả?” Tố Đức Trung kéo tay bà lại nhưng bị bà hất ra, muốn tóm lấy áo của Tố Nhược Cầm mà tiếp tục mắng chửi, cô cũng không tránh né, chấp nhận những uất ức của bà. 

“Vui quá nhỉ.” Giọng nói phát ra ở hành lang từ phía phòng ICU bên cạnh vang lên, tự dưng cả người cô run lên như đón ác quỷ từ địa ngục lên trần gian, có tiếng bước chân từ giày da, Tố Nhược Cầm cảm thấy lòng mình rối tung, chỉ hiện lên suy nghĩ muốn chạy. 

3.

Tiếng bước chân càng lúc càng gần, vẫn cái vẻ ngoài lười biếng, áo khoác vắt hờ ở tay, không biết do thân hình cao lớn hay do ánh mắt anh ta quá sắc như đâm thủng người khác mà Tố Nhược Cầm cảm thấy vô cùng mất tự nhiên. Khí áp át hẳn người khác khiến không khí như đột nhiên ngột ngạt hẳn đi. 

Phước Ý Linh nhìn thấy Phước Hổ Phách phản ứng đầu tiên là sợ hãi, rồi lại buông tay chồng mình, gọi một tiếng như vô cùng thân thiết: “Nhị ca.” 

“Phước tổng..” Chu Ngọc Anh đột nhiên lùi lại, sao người này.. lại xuất hiện ở đây?

Phước Hổ Phách không thèm nhìn cô ta lấy nửa ánh nhìn, vẫn cái vẻ lười biếng đó nhìn Chu Ngọc Anh hỏi bà ta: “Ở phòng bệnh mà cứ như cái chợ, Tố phu nhân mở chợ ở bệnh viện à?” 

“Phước tổng..” Tố Đức Trung cảm thấy tiếng anh họ này mình không gọi nổi, vẫn chỉ dám gọi một câu Phước tổng: “Gia đình chúng tôi có chút chuyện, làm phiền ngài bận tâm.” 

Mặc dù anh ta cũng liên hôn với nhà họ Phước nhưng kỳ thực Tố Đức Trung vẫn luôn cảm thấy vị này không hề để anh ta vào trong mắt đến một lần, ngày cưới của họ anh ta cũng chỉ xuất hiện ở nhà chính chưa tới mười phút đã rời đi. Phước Hổ Phách như đứng hẳn ở một tầng lớp khác so với anh ta, như một vị vua chúa vui thì ban phát cho một ánh mắt, không vui thì có thể khiến cho người ta chết. Mỗi phát ngôn lời nói của anh ta đều như một bản án cho đối phương. Tố Đức Trung kỳ thực không hiểu, anh ta cũng sinh ra trong gia đình danh gia vọng tộc, cũng là người thừa kế nhưng tại sao đứng trước Phước Hổ Phách lại luôn cảm thấy mình yếu thế hơn quá nhiều. Lúc nào cũng nơm nớp lo sợ người này. Anh là vị vua cao ngạo độc tài còn Tố Đức Trung chỉ là một vị quan thần nhỏ nhoi giữa biển người, ngay cả nhìn thẳng vào Phước Hổ Phách cũng không dám.

Chu Ngọc Anh đứng như pho tượng, nhìn vị tổ tông không biết từ đâu giáng đến trước mặt mình, chỉ đính danh mình mà mắng. Hơn nữa còn bao nhiêu vị cổ đông, họ hàng của Tố gia cũng ở đây làm bà cảm thấy vô cùng xấu hổ. Ngay cả Tố Đức Trung trả lời xong mà Phước tổng vẫn nhìn chằm chằm bà, sinh ra trong gia đình giàu có, làm phu nhân nhà họ Tố đã bốn mươi năm, lần đầu tiên Chu Ngọc Anh có cảm giác xấu hổ thế này làm bà hoang mang vô cùng. 

Giọng nói lười biếng, anh vắt chéo chân còn cả người tựa vào tường, tay khoanh trước ngực, cơ thể được bảo dưỡng vô cùng kỹ lưỡng, nửa cười nửa không nhắc đến tên cô làm cô giật thót: “Tố tiểu thư, nghe nói cô đang diễn bộ phim tôi đầu tư. Tôi đầu tư nhiều như vậy mà giờ cô còn thời gian ở nơi này, không tập trung vào vai diễn?” 

Nghe như là mắng lại như đang bảo hộ. Phước Ý Linh ngờ ngợ hiểu ra vì sao đoàn làm phim Gặp Lại lại không cần tiền đầu tư từ cô ta, hóa ra chủ nhân chân chính đã ra mặt bảo hộ, làm sao có thể không tuân?  

Phước Hổ Phách ngồi ở trong xe, ném chiếc áo khoác bị anh cầm đến nhăn nhúm sang bên cạnh, anh lay lay thái dương mệt mỏi tựa ra đằng sau. Hứa Luân ngồi ở ghế lái đang xử lý tài liệu thấy anh của mình bước vào liền gọi một tiếng Nhị ca. 

“Trở về công ty.” 

Anh châm một điếu thuốc, gió ở ngoài cửa sổ lùa táp vào mặt anh như thêm tỉnh táo lại. Lần đầu tiên anh gặp cô như thế nào nhỉ? Năm cô vào lớp hai, năm cô học lớp sáu hay là đại học năm đầu tiên? Một cô nhóc lớp hai bởi vì không giải được bài tập nên trốn ở sân sau khóc lóc điên cuồng. Cô nhóc lớp sáu đứng ra bảo vệ cho bạn cùng lớp bị bắt nạt bởi vì được đặc cách đi học ở trường của đám con nhà giàu hay là lần gặp gỡ chính thức năm đó, cô bé với mái tóc đen nhánh, lông mi dài hơi rủ xuống, ánh mắt sáng trong trẻo không quá to mà ngước nhìn anh rồi lại sợ hãi lùi lại. 

Đáng sợ lắm sao?

Anh đáng sợ đến như vậy sao? 

Ghét anh như vậy sao?

Mỗi lần gặp gỡ là một lần chuyển cấp, một lần gặp gỡ là một lần rời đi. Phước Hổ Phách tự hỏi, đã bao lâu rồi tại sao mỗi lần gặp gỡ vẫn khiến trái tim anh không thôi thổn thức, không thôi trông ngóng? 

Liều lượng thuốc ngủ đã tăng từ một lên hai, lên ba rồi bốn vậy mà giấc ngủ của anh cũng như cũ không thể cải thiện. Phước Hổ Phách ngồi ở bàn làm việc xử lý hết công việc có, bảy giờ sáng đã bắt đầu mở cuộc họp. Chín giờ mười lăm chiếc Maybach đã có mặt tại khu đô thị Trùng Dương, nơi đang quay bộ phim Gặp lại. Người đàn ông trang phục chỉnh tề, khẽ cúi thấp người báo cáo từng chút từng chút, Phước Hổ Phách không đáp lại, anh ta lại cúi thấp người chào rồi mới rời đi. 

Phước Hổ Phách vắt chân chữ ngũ, laptop bừa bãi để ở trên chân, chiếc áo gile ôm sát cơ thể, cánh tay rắn chắc với áo sơ mi đã sắn lên quá nửa, vừa bàn giao công việc, vừa xử lý công việc mới. 

Hứa Luân cười khổ, suốt hơn một tháng nay công ty của cậu ta thế nào lại chuyển thành bãi đỗ xe của khu đô thị Trùng Dương. Bảy giờ tối, ngoài đường đã bắt đầu bật đèn, hôm nay bầu trời trong xanh kỳ lạ, Hứa Luân nghĩ nghĩ không biết nay có quay xong sớm không, biết đâu nhị ca sẽ về nghỉ ngơi một chút. Vẫn còn đang nghĩ thì điện thoại cậu đột nhiên reo vang, nhìn số điện thoại mà cậu ta có một dự cảm xấu rõ rệt. 

“Nhị ca.” 

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play