[RhyCap] Vết Thương Vô Hình - Unseen Scars
Giới thiệu
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy (Captain Boy, 17 tuổi)
Tính cách: Trầm lặng, ít nói, luôn giữ khoảng cách với mọi người.
Quá khứ: Mất gia đình trong một vụ hỏa hoạn, bị ám ảnh bởi ký ức kinh hoàng.
Ngoại hình: Cao 1m75, dáng gầy, làn da trắng, ánh mắt lạnh lùng nhưng sâu thẳm.
Mục tiêu: Tìm lại ý nghĩa của cuộc sống và vượt qua nỗi sợ trong lòng.
Nội tâm: Duy thường tự giam mình trong căn phòng cũ của cha mẹ, nơi duy nhất khiến cậu cảm thấy gần gũi với những người thân yêu đã mất. Cậu viết nhật ký mỗi đêm để giữ mình tỉnh táo, để không quên giọng nói của cha, nụ cười của mẹ. Cậu ghét sự thương hại, đặc biệt là từ những người không thực sự hiểu mình.
Mối quan hệ với Thanh Bảo: Duy từng gặp Thanh Bảo khi còn nhỏ, nhưng những lần gặp ấy luôn gắn với cảm giác bị bỏ rơi và so sánh. Duy cảm thấy mình không bao giờ đủ tốt trong mắt bà nội, nhất là khi có một "hình mẫu hoàn hảo" như Thanh Bảo luôn hiện hữu.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh (RHYDER, 17 tuổi)
Tính cách: Vui vẻ, năng động, hay trêu chọc nhưng rất chân thành.
Gia đình: Xuất thân trong một gia đình bình thường, sống vô tư nhưng sâu bên trong lại rất nhạy cảm.
Ngoại hình: Cao 1m78, nụ cười luôn rạng rỡ.
Mục tiêu: Muốn kéo Duy ra khỏi thế giới cô độc và trở thành người bạn quan trọng của cậu.
Thanh Bảo (Bray)
Trần Thiện Thanh Bảo (Bray, 25 tuổi)
Là anh họ của Hoàng Đức Duy.
Tính cách: Ban đầu rất lạnh nhạt, thậm chí ghét bỏ Đức Duy vì cho rằng cậu yếu đuối và là gánh nặng. Tuy nhiên, sau nhiều biến cố, dần phát triển tình cảm anh em, trở nên quan tâm và chăm sóc Duy như em ruột.
Ngoại hình: Cao lớn, phong thái điềm đạm, ánh mắt sắc sảo.
Quan hệ với bà nội: Rất được bà nội yêu mến, coi như cháu đích tôn và đặt rất nhiều kỳ vọng. Điều này khiến Duy càng thêm lạc lõng trong chính gia đình mình.
Thế Anh (Andree)
Bùi Thế Anh (Andree, 25 tuổi)
Là anh ruột của Quang Anh.
Tính cách: Lạnh lùng, trưởng thành, giàu có. Tự tin và mạnh mẽ trong mọi mặt, từ học tập đến thể thao. Dù trông gai góc nhưng sống tình cảm với những người mình tin tưởng.
Mối quan hệ: Thích thầm Trần Thiện Thanh Bảo dù luôn tỏ ra bình thản. Luôn bảo vệ em trai Quang Anh và dần để ý đến những thay đổi quanh mối quan hệ giữa các nhân vật.
Bà nội
Bà nội Hoàng Đức Duy (70 tuổi)
Tính cách: Nghiêm khắc, lạnh lùng và có phần tàn nhẫn. Bề ngoài tỏ ra quan tâm nhưng thực chất có âm mưu riêng.
Quá khứ: Trải qua nhiều biến cố trong cuộc đời, từng mất tất cả và trở nên cay nghiệt. Sau cái chết của con trai và con dâu, bà giành quyền nuôi Duy nhưng không phải vì tình thương.
Ngoại hình: Dáng người nhỏ, tóc đã bạc nhiều, khuôn mặt đầy nếp nhăn, ánh mắt luôn lẩn khuất vẻ toan tính.
Quan hệ với Duy: Luôn tỏ ra kiểm soát, không cho cậu quyền tự do, đôi khi còn đối xử hà khắc và có dấu hiệu thao túng tâm lý. Duy dần nghi ngờ rằng bà nội chính là người đứng sau nhiều bi kịch trong cuộc đời cậu.
Quan hệ với Thanh Bảo: Rất yêu mến và ưu ái, thường xuyên so sánh cậu với Duy. Luôn tin tưởng và đặt kỳ vọng lớn lên Thanh Bảo
[abcz]: thời gian, địa điểm
Chap 1: Quá khứ và hiện tại
[Quá khứ: ngày ba mẹ Duy bị tai nạn]
Hoàng Đức Duy
Mình đang ở đâu đây...?
Ánh sáng trắng lóa bao phủ lấy tầm nhìn của Duy. Cơ thể em đau nhói, từng hơi thở cũng trở nên khó khăn.
Đa nhân vật
Bác sĩ: Cậu ấy tỉnh rồi! Mau gọi người nhà đến!
Duy chớp mắt, khung cảnh bệnh viện hiện lên. Em cảm nhận được lớp băng quấn chặt quanh cánh tay và phần ngực. Những ký ức rời rạc ùa về, mang theo mùi khói và hơi nóng khủng khiếp.
Hoàng Đức Duy
//run rẩy//
Lửa... đám cháy... Bố mẹ tôi đâu?
Đa nhân vật
Bác sĩ: Bình tĩnh đi, cậu vừa tỉnh lại sau tai nạn nghiêm trọng
Nhưng Đức Duy không thể bình tĩnh. Em nhớ tiếng la hét, nhớ đôi bàn tay chìa ra trong vô vọng của ba mẹ, nhớ ánh lửa nuốt chửng cả thế giới của mình
Bà nội
//Căm ghét nhìn em//
Bà nội
Tất cả là vì mày đấy!
Bà nội
Bố mẹ mày vì cứu mày mà bị đám lửa thiêu ch€t đấy thằng khốn nạn!!!
Bà ta gào rất to, khiến những người ở đó phải can ngăn lại
Duy cắn môi, ngăn mình khỏi bật ra tiếng nức nở. Em đã nghĩ chính mình là người khiến ba mẹ ra đi, em đã bị những lời nói đó làm ám ảnh..
Kể từ đó em tự thu mình lại, tự cảm thấy mình có lỗi nên không muốn giao tiếp với ai nữa. Em luôn giam mình trong phòng ba mẹ, muốn tìm lấy một ít an ủi ở đấy
[Một buổi sáng tháng 9, biệt thự họ rộn ràng hơn thường lệ. Người giúp việc tất bật lau dọn, bà nội cũng diện một bộ áo dài nhung sang trọng]
Bà nội
Mọi thứ đã sẵn sàng chưa? Thanh Bảo sắp về đến rồi!
Đa nhân vật
Giúp việc: Dạ rồi ạ, bà yên tâm
Hoàng Đức Duy
//Đứng ở hành lang tầng hai, lặng lẽ nhìn xuống//
Em nghe cái tên đó không biết bao nhiêu lần – Thanh Bảo, anh họ "vàng mười" trong mắt bà nội
Hoàng Đức Duy
"Rồi mình lại bị so sánh tiếp thôi"
Em khẽ thở dài, lùi về phía bóng tối, nơi ánh sáng không chạm tới. Duy đã quá quen với việc trở thành người thừa trong chính ngôi nhà này
Tiếng còi xe vang lên. Một chiếc xe đen bóng dừng trước cổng, cánh cửa bật mở và một chàng trai cao lớn bước ra. Ánh mắt sắc lạnh, dáng vẻ tự tin đến đáng ghen tị
Bà nội
//Vui mừng đón Thanh Bảo//
Cháu trai của bà! Cuối cùng con cũng về rồi!
Thanh Bảo (Bray)
//Mỉm cười nhẹ, ôm lấy bà//
Thanh Bảo (Bray)
Con về rồi, bà nội
Bà nội
Vào nhà đi, để bà giới thiệu lại với Duy. Cháu nó sống cùng bà suốt thời gian con du học
Thanh Bảo liếc nhìn lên tầng hai, nơi Duy vẫn đứng yên lặng. Ánh mắt hai người chạm nhau. Một người lạnh lùng, một người dè chừng.
Thanh Bảo (Bray)
//Lạnh nhạt//
Bà nội
//Vừa cười vừa nắm tay Thanh Bảo//
Con phải chỉ dạy cho em nó. Duy yếu đuối lắm, không như con
Thanh Bảo (Bray)
Con hiểu rồi
Hoàng Đức Duy
//Quay người bước vào phòng//
[Buổi tối, thời gian ăn tối đã đến]
Bữa ăn diễn ra dưới ánh đèn chùm vàng nhạt, món ngon bày đầy bàn.
Nhưng không khí lại lạnh như băng
Bà nội
//Thỉnh thoảng liếc em bằng ánh mắt khinh miệt//
Hoàng Đức Duy
//Cúi thấp đầu, lặng lẽ ăn từng muỗng cơm, không dám phát ra tiếng//
Bà nội
Ăn cho giống người chút đi
Bà nội buông một câu nặng nề, khiến mọi người xung quanh đều khựng lại
Hoàng Đức Duy
//Run lên, tay nắm chặt đũa//
Thanh Bảo (Bray)
//Liếc sang//
Thanh Bảo (Bray)
"Cậu ta chỉ biết nép mình, chỉ biết chịu đựng. Một kẻ yếu đuối như vậy, làm sao mà tồn tại được trong thế giới này?"
//Nhìn em đầy khinh miệt//
Hoàng Đức Duy
//Rụt rè đứng dậy//
Con xin phép... con ăn no rồi... con về phòng trước
Hoàng Đức Duy
//Cúi đầu, lí nhí chào, rồi lặng lẽ quay đi//
Trong lúc vội vã, cậu đánh rơi một quyển sổ nhỏ bìa vàng nhạt
Thanh Bảo (Bray)
//Vô thức nhìn theo bóng dáng bé nhỏ ấy khuất sau cầu thang//
Thanh Bảo (Bray)
//Ánh mắt anh dừng lại nơi quyển sổ rơi dưới đất//
Thanh Bảo (Bray)
//Cúi người, nhặt quyển sổ lên//
Thanh Bảo (Bray)
*Một quyển nhật ký?*
Thanh Bảo (Bray)
//Bàn tay thoáng khựng lại//
Biết rõ đây là chuyện riêng tư, không nên xem
Nhưng...
Nhưng có gì đó trong anh thôi thúc
Thanh Bảo (Bray)
"Chỉ một chút thôi"
Thanh Bảo (Bray)
//Đem về phòng, mở ra//
Trang đầu tiên:
Nét chữ nhỏ gọn, cẩn thận, có phần non nớt:
> "Hôm nay mình lại bị bà nội mắng. Không sao, chỉ cần cố gắng hơn, chắc chắn mọi người sẽ yêu thương mình."
Trang tiếp theo:
> "Bị trượt hạng nhất.
Bà nội không cho ăn cơm.
Nhưng mình không được khóc. Khóc là yếu đuối. Mình không muốn bị ghét."
Trang nữa:
> "Sáng nay ngủ quên. Mình bị phạt quỳ ở cổng trường. Mình lạnh đến tê cóng. Nhưng chỉ cần chịu đựng, mọi chuyện sẽ ổn."
Những dòng chữ như những nhát dao sắc lạnh đâm vào tim Thanh Bảo
Thanh Bảo (Bray)
//Lật nhanh hơn//
Có những trang chỉ toàn chữ "xin lỗi" viết chồng lên nhau. Có những trang rách góc, loang lổ nước mắt
Một dòng cuối cùng, viết rất đậm:
> "Có lẽ mình sinh ra đã là sai lầm rồi, mình xin lỗi."
Thanh Bảo (Bray)
//Tay hắn run lên. Tim như bị bóp nghẹt//
Cậu bé gầy gò năm xưa, một mình đứng lẻ loi trong sân, nhìn những đứa trẻ khác có cha mẹ đưa đón
Một đứa trẻ chỉ biết mỉm cười, nén nước mắt khi bị bạn bè chọc ghẹo. Đó là hình ảnh của Đức Duy
Em vẫn luôn chịu đựng hết những vết thương mà không nói ra, luôn tự thu mình lại
Thanh Bảo (Bray)
Anh chưa từng để ý. Chưa từng thực sự nhìn thấy em đau đớn ra sao hồi ấy..
Thanh Bảo (Bray)
Dù hồi bé em vẫn luôn muốn chơi cùng anh.. Luôn muốn nhận được sự quan tâm từ người anh họ này..
Thanh Bảo (Bray)
//Gập mạnh quyển nhật ký lại//
Day dứt đang bao kín lấy người anh
Ngay bây giờ anh muốn ôm lấy em ngay lập tức
Muốn nói với em
"Em không cần gồng mình nữa. Anh ở đây rồi, anh sẽ là người đầu tiên tin tưởng và yêu thương em như một người anh trai"
Thanh Bảo (Bray)
"Anh muốn trở thành một anh trai quan tâm chăm sóc cho em, anh đã không nghĩ em đã phải chịu đầy tổn thương như vậy trong chính gia đình mình"
Vie (Tác giả)
Không biết viết vậy có được không, nếu có sạn ở đoạn nào mấy bà cho tui biết nha:")
Chap 2: Em và hắn
Buổi sáng thứ hai, không khí trong lớp học có chút khác lạ. Một vài bạn học bàn tán sôi nổi khi nhìn thấy bảng thông báo có tên giáo viên chủ nhiệm mới
Đa nhân vật
Một nữ sinh thì thầm: Trần Thiện Thanh Bảo? Tên nghe lạ nhỉ? Hình như giáo viên mới
Tiếng bước chân vang lên, cánh cửa lớp mở ra. Người đàn ông cao lớn, mặc sơ mi trắng và áo vest xám bước vào. Ánh mắt sắc lạnh đảo qua từng khuôn mặt trong lớp. Cả lớp lập tức im lặng
Thanh Bảo (Bray)
Chào các em, tôi là thầy Trần Thiện Thanh Bảo, giáo viên chủ nhiệm mới của các em. Từ hôm nay, tôi sẽ dạy môn Văn cho lớp mình
Tiếng thì thầm lại nổi lên, nhưng nhanh chóng bị dập tắt bởi ánh mắt nghiêm nghị của thầy
Hoàng Đức Duy
Giọng nói này?
Hoàng Đức Duy
//Ngẩng đầu nhìn xem ai trên bảng đang nói//
Ánh mắt em và Thanh Bảo chạm nhau, một khoảnh khắc căng thẳng thoáng qua. Em nhíu mày, nắm chặt bút. Là anh họ - người mà em luôn bị so sánh
Hoàng Đức Duy
*Thanh Bảo sao lại..?*
//lẩm bẩm//
Thanh Bảo (Bray)
//Liếc nhìn về phía Duy, nhưng nhanh chóng dời ánh nhìn//
Thanh Bảo (Bray)
Tôi không thích ồn ào. Tôi cũng không cần các em phải yêu quý tôi. Chỉ cần các em tôn trọng tôi và học tập một cách nghiêm túc
Thanh Bảo (Bray)
Rồi, chúng ta vào bài học
Hoàng Đức Duy
// Đi ngang phòng giáo viên, nghe tiếng bà nội vọng từ bên trong//
[Bên trong phòng giáo viên vọng ra]
Bà nội
Thanh Bảo à, con là niềm tự hào của nội. Không giống thằng Duy... chẳng biết học hành, suốt ngày trốn tránh, cách ly với xã hội
Thanh Bảo (Bray)
Con biết rồi nội à, về thằng bé cứ để con lo cho. Nội bây giờ không cần can thiệp vào việc dạy thằng bé nữa đâu
Thanh Bảo (Bray)
Có gì bây giờ con đưa nội về nhé?
Thanh Bảo (Bray)
Mà lần sau nội cũng không cần qua trường mang cơm cho con đâu, con tự kiếm đồ mua về ăn là được rồi
Bà nội
Thằng bé này, cứ để nội chăm sóc cho con như hồi bé. Lớn rồi thằng nào thằng nấy cũng cứng đầu không chứ
//Mắng yêu//
Thanh Bảo (Bray)
Nội ơi, con lớn rồi mà. Nội phải để con tự lập chứ
Bà nội
Rồi rồi, thằng cháu của nội lớn rồi
[Bên ngoài phòng giáo viên]
Hoàng Đức Duy
//Siết chặt tay thành nắm đấm//
Hoàng Đức Duy
//Đi về lớp//
[Cùng lúc đó, ở cổng trường]
Một chàng trai bước xuống từ xe ô tô - Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Hôm nay... bắt đầu một chương mới rồi
Ánh nắng len qua khe cửa lớp, chiếu lên mái tóc hơi rối của Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//Ngồi ở bàn cuối, ánh mắt đảo quanh lớp với vẻ thích thú//
Nguyễn Quang Anh
Lớp học cũng không tệ. Nhưng hơi lạnh nhỉ
//Ngồi tự lẩm bẩm, tay chống cằm//
Hoàng Đức Duy
//Bước vào lớp, ánh mắt vô tình lướt qua cậu học sinh mới//
Nguyễn Quang Anh
//Liếc nhìn theo Duy, ánh mắt thoáng chút tò mò//
Nguyễn Quang Anh
//Đứng dậy, tay cầm hộp sữa đi đến gần chỗ Duy//
Nguyễn Quang Anh
Chào cậu, mình là Quang Anh. Mới chuyển đến, rất vui được làm quen
Hoàng Đức Duy
//Ngẩng đầu lên, nhìn hắn//
Đức Duy chút có hơi bất ngờ với cách tiếp cận nhẹ nhàng này của Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Cậu tên gì thế?
//Tò mò hỏi em//
Nguyễn Quang Anh
//Mỉm cười nhìn Duy//
Nguyễn Quang Anh
Tên hay đấy. Mình ngồi sau cậu, có gì mong được chỉ bảo nhé
Hoàng Đức Duy
//Gật đầu nhẹ//
Em không nói gì thêm, nhưng cũng không tỏ vẻ khó chịu như lúc trước nữa
Nguyễn Quang Anh
//Đưa hộp sữa ra//
Nguyễn Quang Anh
Mình mua dư một hộp. Cậu uống không? Mình không ép cậu đâu
Hoàng Đức Duy
//Nhìn hộp sữa một lúc rồi nhận lấy//
Nguyễn Quang Anh
//Bất giác bật cười//
[Tiết học tiếp theo bắt đầu]
Thanh Bảo (Bray)
//Bước vào lớp với ánh mắt nghiêm nghị quen thuộc//
Thanh Bảo (Bray)
//Đứng trên bục giảng, ánh mắt vô tình dừng lại nơi hai chàng trai mới bắt đầu làm quen//
[Cùng lúc đó, ở hành lang]
Thế Anh (Andree)
//Đứng dựa vào lan can tầng hai, nhìn xuống sân trường. Trong tay là tập hồ sơ về giáo viên thực tập mới - Trần Thiện Thanh Bảo//
Thế Anh (Andree)
Là cậu thật sao, Bảo? Từ bao giờ lại quay về dạy học?
//Lẩm bẩm//
Trong ánh mắt Andree là một chút gì đó... không chỉ là tò mò. Là một ký ức cũ, một thứ tình cảm khác lạ mà hắn luôn trốn tránh và chối bỏ
Download MangaToon APP on App Store and Google Play