Ta xuyên không rồi? Ta đưa ra nghi ngờ đó đầu tiên trong đầu ngay khi mở mắt ra.
Chiếc giường cổ, họa tiết trạm trổ cầu kì, sơn son bóng loáng, kiểu chỉ thấy trong bảo tàng ấy. Hai bên màn rủ xanh ngọc được cố định gọn gàng hai bên thành giường. Còn không nhận ra thì uổng công đọc truyện mạng thâu đêm quá. Đây là cái gọi là có tâm đọc truyện, có ngày xuyên không đó hả, haha... ờm thôi được rồi, không hài hước.
Ta bắt đầu hình dung lại tại sao mình lại ở đây, nhưng không nhớ được gì. Nghe nói một số hồn ma lang thang sẽ không nhớ được tại sao mình lại chết, xem ra là đột tử rồi.
Sau đó ta bắt đầu nghĩ nếu là xuyên không, vậy giờ ta là ai, đang ở đâu, đây là thời đại nào, à mà đây là thế giới thật chứ? Có trong lịch sử không?
Để biết được tất cả thông tin này chắc chắn phải khai thác từ những người xung quanh, nhưng làm thế nào mới không lộ liễu đây, dù sao cũng chưa biết gì về thế giới này, không thể trực tiếp thừa nhận, nói điên khùng lại bị đem đi trừ tà, lợi bất cập hại.
Giả ngốc? Không được, dễ bị bắt nạt.
Giả mất trí nhớ? Cũng gần giống tình hình của ta bây giờ nhưng so với ngốc hình như cũng không có gì khác biệt lắm. Ta cần tình trạng chỉ một vài người biết, dễ khai thác thông tin lại dễ "khôi phục" như thường. Rất may đống băng gạc trên đầu đã nhắc nhở ta, có lẽ giả mù là một lựa chọn không tồi.
Thôi thì... giả mù trước vậy, dù sao cũng có đống băng gạc quấn đầu này, ta không tin thời đại không có cắt lớp vi tính này, bác sĩ... à đại phu có thể nhìn ra. Cứ quyết vậy đi!
Ta nhắm mắt, lại đoán một chút, chăn gối mềm mại, y phục trên người cũng khá tốt, ta có lẽ là một tiểu thư. Một tiểu thư, bệnh, bị thương nặng vậy mà lại nằm một mình trong phòng, hoặc là không được sủng ái lắm, hoặc là ta nằm cũng khá lâu rồi. Đáp án sẽ sớm có thôi, ta chuẩn bị tâm lý diễn trò rồi... đợi.
Đợi người đến ấy mà, hy vọng là một người biết đủ nhiều về ta, bình tĩnh một chút, đừng để bị dọa ngốc.
Có người tới rồi.
Đợi người đến bên giường, ta mới từ từ giả vờ mở mắt ra, nhìn xa xăm, rồi trước khi người bên giường kịp kêu lên thì bật dậy, quờ quạng, bảy phần hoảng hốt, ba phần đề phòng thốt lên
"Ngươi là ai?"
"Tiểu thư... huhuhu... tiểu thư.... em là Tiểu Vân"
Xong rồi, gặp trúng hũ nước rồi.
Nhược điểm: khóc quá nhiều
Ưu điểm: dễ lừa
Ta lập tức ôm lấy Tiếu Vân như chưa từng có cuộc chia ly, khóc như mưa rào mùa hạ, ờ thì dù sao ta cũng là người vừa mất đi ánh sáng mà, diễn kịch phải đúng tâm lý, phải không?
"Tiểu Vân, ta không nhìn thấy gì nữa, huhuhuhu"
Người này, đại khái là thị nữ của ta đi, kiểu rất thân ấy.
Nói thế nào thì cũng không thể khóc to hơn cả người bệnh là ta chứ. Hết cách rồi, ta chỉ đành thu liễm lại một chút, vừa nấc vừa hỏi
"Tiểu Vân, ta làm sao thế này. Sao ta lại bị thương, tại sao ta không nhìn thấy nữa"
"Em...đi mời lão gia, phu nhân, cả đại phu nữa"
Ế, sao đột nhiên thông minh lên vậy.
Ta có chút hoảng hốt thật rồi đấy.
Lại đợi thêm một lúc, lần này thì cả đoàn người vào, phải diễn thật thêm một chút rồi.
Lão gia, phu nhân? Có lẽ là cha mẹ ta đều còn tại thế, chỉ là không biết "mẫu thân" này có phải mẫu thân ruột không? Chờ người chi bằng chủ động xuất chiêu
Người đầu tiên đi vào là một đàn ông trung niên, nhìn khí độ, có lẽ là gia chủ. Ta mơ hồ gọi: "Phụ thân?", bước chân lão gia nhanh hơn một chút, đáp lại ta :"Phụ thân đây". Đoán đúng rồi, hơn nữa có vẻ ta là con gái cưng, vậy thì thiên về khả năng thứ hai hơn, ta hẳn bệnh cũng lâu rồi.
Người phụ nhân theo sau không lên tiếng, chỉ bước về phía ta sau phụ thân, đoán chừng là chủ mẫu, nhưng có vẻ không phải là sinh mẫu của ta.
Vào vai thôi!
Vẫn giọng điệu bảy phần hốt hoảng, ba phần đáng thương, cùng đôi mắt vô thần, ta vờ như nghe tiếng mà nhào về phía phụ thân ta nức nở:
"Phụ thân, nữ nhi làm sao thế này, con không nhìn thấy, cái gì cũng không nhìn thấy"
"Con gái ngoan, để đại phu khám cho con, con nằm trên giường đã hai tháng rồi, tỉnh lại là tốt, tỉnh lại là tốt"
Ta ngoan ngoãn nằm lại cho đại phu bắt mạch, mắt vẫn nhìn xa xăm, nói chứ cũng mỏi mắt thật.
Đúng như dự đoán, đại phu bắt mạch một lúc lâu rồi đứng dậy chắp tay về phía phụ thân
"Hầu gia, cô nương có lẽ máu tụ trong đầu vẫn chưa tan, ảnh hưởng đến thị giác, ta sẽ kê một vài thang thuốc hoạt huyết tiêu sưng, có lẽ sẽ khôi phục"
"Cần bao lâu"
"Không chắc chắn"
Nghe tiếng phụ thân thở dài, đại phu quay người hỏi ta
"Không biết cô nương còn cảm thấy thân thể có vấn đề gì khác chăng?"
"Ta...không có". Ta ngập ngừng một lúc lâu, tỏ ý muốn nói lại thôi. Vì sao ư? Giả mù làm sao mà đủ, phải mất trí nhớ, vậy mới thuyết phục, nhưng không thể quên hết, một vài người quan trọng vẫn phải nhớ, vậy mới chân thật.
May mà ta được thương yêu, người quan trọng có lẽ ở trong căn phòng này hết rồi nhỉ.
Quả nhiên sau khi mời đại phu đi, phụ thân đã hỏi ta tại sao lại ngập ngừng, có gì không thể nói với đại phu.
"Thực ra con cảm thấy ngoài không nhìn thấy, con quên rất nhiều chuyện"
"Nhị cô nương nói vậy nghĩa là sao", "mẫu thân" cuối cùng cũng lên tiếng.
Ta... haiz.. không phải là ý trên mặt chữ đó sao. Chưa kịp trả lời, một bóng dáng đường tiếng chạy trước, đường hình chạy sau lao vào phòng.
"Con ta ơiii"
Được rồi, không cần đoán, đây là mẹ ruột ta, một di nương.
"Nguyễn di nương, còn ra thể thống gì", chủ mẫu lên tiếng.
Tiếng khóc nhỏ đi nhưng tốc độ không đổi, cả bóng dáng phụ nhân yểu điệu ôm trọn lấy ta, phụ thân ta cũng bị đẩy ra ngoài, khóc như hoa lê đái vũ. Chà, mỹ nhân!
Mẹ ta khóc không được bao lâu thì phụ thân ta đã đưa tay vỗ về, ý tứ chủ mẫu còn nói chuyện, nên biết xem tình huống mà làm. Nước mắt cũng biết nghe lời thật, nói thu là thu.
"Nhị cô nương nói quên, là quên chuyện gì", đích mẫu tiếp tục hỏi ta
Nói thật, ta có chút không muốn trả lời rồi đó, biết quên chuyện gì thì còn là quên không, nhưng kịch bản thì vẫn phải diễn.
"Con không biết, chỉ thấy trong lòng trống rỗng, con nhớ phụ thân, mẫu thân, di nương, Tiểu Vân, nhưng nếu nhất định phải kể một chuyện gì đó giữa con và mọi người, con không thể nhớ ra được chuyện gì cả".
"Con chỉ nhớ từng đấy người?", lần này là phụ thân hỏi.
Người thông minh có chút phiền phức, câu hỏi này có hơi khó trả lời, ta chỉ đành lấp liếm
"Con không rõ, tạm thời chỉ có như vậy".
Phụ thân ta trầm ngâm một lúc rồi cũng bỏ qua. Mọi người rời đi, để lại mẹ ruột ta, Nguyễn di nương lại, nói vài ba câu, chủ yếu là nếu ta có mệnh hệ gì thì bà phải làm sao, rồi cũng đi mất.
Sau màn huyên náo, ta rút ta vài điều
Thứ nhất, phụ thân là Hầu gia, cụ thể thì chưa rõ, nhưng có đầu óc, có lẽ không phải kiểu kế thừa tước vị nhưng không có thực quyền.
Thứ hai, chủ mẫu hay còn gọi là đích mẫu của ta, không được thông tuệ cho lắm, là người đơn giản, có vấn đề đều viết hết lên mặt, nhưng khí độ của chủ mẫu thì vẫn có, đây là chuyện tốt.
Thứ ba, mẹ ta hay Nguyễn di nương khá được sủng, nhưng cha ta có chừng mực, không đến mức sủng thiếp diệt thê, tiếng nói của đích mẫu trong nhà vẫn có trọng lượng. Nhưng suy cho cùng với sự tồn tại của hai mẹ con ta vẫn canh cánh trong lòng, không được thoải mái.
Thứ tư, ta là nhị tiểu thư, tức là trên còn một đại tỷ. Được cha thương yêu, còn về phía di nương ta không chắc chắn, bà nói rất nhiều nhưng chung quy vẫn là "bà phải làm sao". Có lẽ cũng là một dạng yêu thương đi, làm gì có mẹ không thương con, nhưng tình thương này không đơn thuần. Như vậy xem ra, Nguyễn di nương này chỉ có một mụn con là ta.
Thứ năm, khoảng trầm ngâm cuối cùng của phụ thân, ông không tin những gì ta nói, ít nhất là không hoàn toàn tin tưởng.
Tiếc là vẫn chưa hỏi được điều muốn biết. Ta gọi Tiểu Vân vào, nhìn ra được, cô bé này thực sự quan tâm ta, cảm tình không tồi có lẽ biết nhiều chuyện, hơn nữa không có sự hoài nghi dễ hỏi hơn nhiều
"Em kể chuyện trong phủ cho ta nghe đi, tóm tắt một chút, ta quên nhiều chuyện lắm, kể hết những gì em biết cho ta đi"
Ta thừa nhận, không nên dùng từ "kể hết". Tổng kết lại thì, đây là Võ Dương Hầu phủ, phụ thân là Hầu gia, đời cha ta tổ mẫu chỉ có độc đinh, một cô cô xuất giá đi xa nên gia phả đơn giản. Một thê hai thiếp, thê tử Đỗ thị, có một đại tỷ và một đệ đệ, Nguyễn di nương là mẹ ta chỉ có ta là nữ nhi, Diệp di nương may mắn hơn có một đệ đệ nhưng xuất thân hơi kém một chút, người lại không biết quyến rũ, được nhận xét là người an phận. Trên một tỷ tỷ, dưới hai đệ đệ, phụ thân ta cũng xem như có nếp có tẻ, gia hòa vạn sự hưng. Còn về đây là triều đại nào thì vẫn chưa rõ ràng, câu hỏi này quá lộ liễu, hơn nữa ta cũng không định lật một góc trời lên, sống yên ổn qua ngày là được.
Có tâm phúc như Tiểu Vân bên cạnh, hai ngày ba bữa ta lại đòi đi dạo xung quanh, chủ yếu là để nhận mặt vài người quan trọng trong phủ, nghe ngóng một vài chuyện.
Ở lâu dần cũng quen, được ba tháng thì ta chê thuốc quá đắng, không muốn uống nữa, người cũng nhận biết gần hết, dứt khoát "khỏi bệnh", sáng mắt lại.
Trời mới biết, nếu biết sáng mắt lại chuyện gì đang đợi ta thì ta thà rằng mình giả mù tiếp.
Ồ, ta cầm phải kịch bản gả thay đó mà.
Lúc nhận được tin này ta chỉ nở một nụ cười hòa ái, kiểu muốn đánh người mà không thể ra tay.
Bởi ta nhận ra ta đã sai ba điều
Thứ nhất, ta chẳng phải con cưng của phụ thân, chuyện gả thay cũng chẳng phải mới mẻ, có thể vết thương trên đầu làm ta xuyên đến đây cũng từ việc này mà ra, vậy có thể lý giải tại sao không một ai chịu mở miệng nói cho ta nguyên nhân ta bị thương.
Thứ hai, dù sao ta cũng không nhớ gì, tại sao không dứt khoát lừa ta tới cùng để ta gả đi cho yên chuyện, lại để ta biết rằng mình phải gả thay? Ta cũng không ngờ đến, bởi ta biết chuyện này từ miệng Tứ đệ, con của Diệp di nương, Bùi Thế An. Một đứa trẻ 7 tuổi, có thể biết những chuyện quanh co này sao? Cho nên Diệp di nương vốn không phải người an phận thủ thường, không những không an phận còn có người chống lưng, ai chống lưng được không cần nghĩ cũng biết, cho nên người phụ thân yêu nhất là Diệp di nương. Phụ thân à, người giấu khổ sở thật đấy, nhưng có tác dụng, ít nhất là mẹ ta và đích mẫu đều tin rằng phụ thân với mẹ ta Nguyễn di nương tình sâu như hải, cho nên...
Thứ ba, đích mẫu đối với mẹ con ta không phải canh cánh trong lòng mà là ghét cay ghét đắng. Chiêu này thật hiểm, hai hổ đánh nhau ngư ông đắc lợi. Dù sao cũng cảm ơn Diệp di nương mà ta biết được nhiều thông tin đến vậy, còn tặng ta một quân bài trong tay, chỉ là giờ chưa phải lúc, nhưng sớm muộn ta cũng quậy đục nước cái ao tù này lên.
Ta thở dài một tiếng, cảm thương cho nguyên thân này, tình cảnh này lại thương nghiêm trọng đến thế, hẳn cũng không có ngày tháng vui vẻ gì.
Nhắc đến gả thay, cả phủ trên dưới chỉ có hai cô nương chờ gả, không cần nói cũng biết ta gả thay ai nhỉ, điều kì quái là hôn phu của tỷ tỷ không phải xấu ma chê quỷ hờn, cũng không phải ác diện tu la, ngược lại hắn còn là Thái tử cao cao tại thượng. Trên đầu ta hiện một dấu hỏi to đùng, tại sao vậy? Hỏi di nương chắc vô dụng rồi, ngoài khóc ra thì bà chỉ biết thay ta chuẩn bị hồi môn, với bà mà nói đây là hôn sự cầu mà không được, nhưng hôn sự tốt như vậy hà cớ gì rơi lên đầu ta thì bà không thắc mắc. Hoài bích kì tội, bà không hiểu, ta cũng không muốn giải thích. Đích mẫu hiển nhiên sẽ không nói, gả thay vốn là chuyện chớp nhoáng, càng nhanh càng tốt, từ lúc ta xảy ra chuyện đã gần nửa năm, nhưng hôn sự vẫn như vậy, quá kì lạ, hơn nữa giả sử gả thay căn bản không phải ý muốn của đích mẫu, vậy vết thương của ta, cái ch.ết của nguyên thân, không khỏi liên quan đến vị đương gia chủ mẫu này. Diệp di nương, thôi đi, cầu gì ở chỗ bà ta mà không trả giá lớn. Vậy ta chỉ có thể đi hỏi chính chủ, Đại tỷ của ta, Bùi Ngọc Ân.
Ta mang Tiểu Vân và vài bộ trang sức đi đến Bích Hương Các - nơi ở của Đại tỷ, nhưng cửa cũng không vào được, cổng khóa kín bưng còn thêm hai ma ma quản sự đứng canh, ta nói vài câu đưa đẩy hỏi thăm, chỉ nhận lại được thông tin Đại tỷ cáo bệnh không ra ngoài, truyền nhiễm sợ lây cho ta. Hừ, ta tin mới lạ. Nếu thật như vậy phụ thân sớm đã vào triều xin chỉ thoái hôn, việc gì phải bày ra trò gả thay này. Có lẽ đây là lí do phụ thân truyền ra bên ngoài để hoãn lại hôn kì, nhưng ta không quan tâm.
Thấy không dò hỏi thêm được gì, ta đành đi về. Minh thương không được thì ám tiễn vậy. Tối đến ta mon men đến chân tường Bích Hương Các, định bụng tìm lỗ chỗ chui vào, không được thì trèo tường cũng không phải không thể. Nhưng trời cũng giúp ta, người lén la lén lút không phải một mình ta, ta bắt gặp một thanh niên, trông dáng vẻ có lẽ 19 20 tuổi, y phục trên người không tính thượng hạng nhưng cũng không tốt, đã bạc màu nhiều, có lẽ gia cảnh không được tốt nhưng mang dáng vẻ thư sinh, thoạt nhìn cũng có phong thái cốt cách, lại đi làm chuyện lùa gà trộm chó này. Chậc! Ta cảm thán trong lòng. Bắt hắn tại trận, hắn vừa nhìn thấy ta ánh mắt hoảng hốt nhưng không bỏ chạy, ta còn chưa kịp hỏi hắn đã thổ lộ một lượt:
"Ta đến tìm A Ân, nhưng chúng ta tuyệt đối thanh bạch, chỉ qua lại thư từ, không hề làm chuyện vượt qua lễ giáo, xin cô nương rộng lòng từ bi, đừng truyền ra ngoài làm hỏng thanh danh A Ân"
Coi như cũng có cốt khí người đọc sách, nhưng ta vốn đâu định bắt chẹt gì ngươi. Ta đáp, tỏ ra mình đều biết cả:
"A tỷ ta là người thanh cao trong sạch, tất sẽ không làm chuyện trái đạo lý với ngươi. Nhưng ngươi thân là nam tử hán, lại làm chuyện lén lút như vậy. Nếu như có tình, đến nhà cầu thân, tam thư lục lễ cưới tỷ tỷ ta về, tỷ tỷ ta cũng không đến mức tuyệt thực đòi sống đòi chết. Một đoạn tình cảm, tỷ tỷ ta bỏ ra quá nhiều, người gánh có nổi không".
Được rồi, đoạn sau là ta bịa ra, ta nào biết tình hình tỷ ấy bên trong thế nào. Thử hắn ta thôi, vậy mà hắn ta cuống lên thật.
"A Ân sao rồi, sức khỏe nàng ấy vốn không tốt, sao chịu được nỗi khổ này".
Cuối cùng cũng không trả lời trọng tâm. Nhưng ta không quan tâm, đại khái đoán được câu chuyện tiểu thư và học trò nghèo rồi. Nếu như vậy thật, Đại tỷ ta chắc cũng không biết gì hơn, không cần dò hỏi thêm nữa.
Về Thư Hương Trai - nơi ở của ta, ta cười nhạt một tiếng. Hừ, bày ra thế trận gả thay để thành toàn cho con gái? Đây là chuyện phụ thân ta tuyệt đối không thể làm ra, đích mẫu cũng không có năng lực ấy. Nhưng xem ra vấn đề không tại Thái tử, mà tại Đại tỷ, không phải không muốn gả, mà là không thể gả. Ta mơ hồ cảm thấy một tầng bí mật mà ta với không tới, cũng không nguyện ý chạm vào, có nguy hiểm, dù chỉ là trực giác.
Đã xác định vấn đề không phải Thái tử, ta cũng không bài xích chuyện gả thay nữa, dù sao cũng là gả, gả ai mà chẳng là gả. Không phải ta mơ tưởng làm Hoàng hậu, thân phận thứ nữ của ta, bị phát hiện không ch.ết là may, còn đòi thân phận Hoàng hậu, mơ tưởng hão huyền.
Nhưng đã nói đến đây ta cũng không thể mơ mơ hồ hồ mà gả đi như thế, phải có nước cờ giữ mạng về sau. Vì vậy, ta đi tìm phụ thân, Diệp di nương có thể truyền tin cho ta, hẳn phụ thân cũng biết, ông không truy cứu chứng tỏ có ý bao che, vì vậy con bài tẩy này chưa dùng được, để lại, sau này một chiêu giết chết, mới không để chừa hậu hoạn.
Quả nhiên, phụ thân đang chờ ta đến, ông không tin ta, nên dù ta bệnh nửa năm, ông vẫn lùi rồi lại lùi, không hề có ý định buông tha cho ta.
Ta hành lễ chào phụ thân, người cũng không làm khó ta, cho ta ngồi xuống nói chuyện, ta cũng lười vòng vo với ông ấy, trực tiếp bày tỏ
"Con không bài xích chuyện gả thay, nhưng cũng xin phụ thân cho con một con đường lui."
Mày ông hơi cau lại, có lẽ không ngờ ta lại thẳng thắn đến thế. Ông cũng thẳng thắn với ta:
"Người hắn cầu là Bùi gia đích nữ. Ta ghi con vào danh nghĩa mẫu thân con, chuyện này coi như thỏa."
Đạt được mong muốn, ta không còn mong đợi gì hơn, chỉ là không ngờ lại dễ đến vậy. Ta cáo lui ra về, nếu đã như vậy, thì gả thôi.
Do ta bệnh đã lâu, hôn kì nên đến cũng đã đến. Nửa tháng sau cuộc trò chuyện với phụ thân, ta gả vào phủ Thái tử, không ngoài dự đoán, làm Trắc phi, đích nữ trên danh nghĩa, cũng không che giấu được danh phận thứ nữ thật sự của ta. Cho nên thay vì nói "gả" chi bằng nói "nạp", cũng chỉ là thiếp, thay đổi tên gọi mà thôi. Đây có lẽ là thể diện cuối cùng hoàng gia cho phụ thân ta. Ta nghĩ Thái tử cũng không quan tâm, thứ hắn cần là binh quyền, sự ủng hộ của phụ thân, vừa hay vị trí chính phi để lại cho người trong lòng của hắn. Ta nói đại vậy thôi, thoại bản đều viết như vậy mà, chứ ta nào biết người trong lòng hắn là ai, chỉ cầu yên ổn sống một đời, Trắc phi Thái tử, hẳn là không đói được.
Mệt cả một ngày, nạp thiếp thôi mà cũng rườm rà quá thể, ta ngồi trên giường đợi hắn, bụng đói cồn cào, thực ra ta không biết nghi thức cho Trắc phi như thế nào, ta chỉ biết lúc hắn đến trên người mang theo mùi rượu nhàn nhạt, hẳn là có tiếp rượu. Khi hắn vén khăn trùm đầu lên, ánh sáng rực rỡ cùa hai cây nến long phượng làm chói mắt ta, khi mở mắt ra chỉ thấy trước mặt một bát cháo sen bát bảo.
Việc đầu tiên hắn làm sau khi cưới về, là cho ăn? Nuôi heo ư? Nghĩ vậy nhưng ta thật sự bất ngờ, ta không nghĩ hắn chu đáo đến vậy, bởi ta thật sự rất đói, bát cháo sen này có khi chẳng thể lấp được bụng ta, nhưng thôi có còn hơn không.
"Ta nghe nói lễ nghĩ rườm rà, tân nương đều phải nhịn đói, bèn mang một ít đến cho nàng."
Ta...thực sự ta cũng không biết phải nói gì, chỉ là một cỗ cảm xúc đè nén, tủi thân, sợ hãi, mệt mỏi từ khi xuyên đến đây như phá đất chui lên, nảy mầm thành những giọt nước mắt trên khóe mi ta, nhưng không rơi xuống, cứ như vậy ta nhìn hắn, tay nhận lấy bát cháo ăn một miếng. Ngọt thật!
Ta nói với hắn: "Điện hạ, đêm nay có động phòng không? Nếu có thì đợi ta ăn xong bát cháo này rồi lại đợi ta chải răng rửa mặt, gỡ hết đống phiền phức này xuống. Còn nếu không thì ngài ngủ trước đi, lát ta ngủ sau."
Hắn cười, ta chưa từng thấy nụ cười nào khó coi hơn thế.
"Nàng..." như thể chưa biết phải làm sao với ta, hắn ngừng lại một lúc lâu mới tiếp tục:
"Nàng muốn động phòng hay không động phòng?"
Sao lại đá quả bóng sang cho ta rồi, ta đổi chủ đề
"Có vẻ điện hạ muốn hỏi sao ta lại kì quặc như vậy hơn"
Hắn do dự một lúc rồi gật đầu.
"Vậy đợi ta ăn xong đi, thật sự đói vô cùng, rồi chúng ta nói chuyện"
Hắn thật sự đợi ta, nhưng hắn nhìn ta như vậy ta không thoải mái, đành ngước mắt hỏi hắn hay là đi tắm trước đi. Và hắn đi thật, nghe lời vậy sao?
Khi hắn quay lại, ta đã tháo xong đống trâm cài, ngồi trên ghế nghiêm chỉnh đợi hắn, hắn cũng ngồi xuống, mái tóc còn ướt nước, ta chợt có chút ngứa tay đứng lên lau tóc cho hắn. Hắn hơi sững người nhưng không nói gì, mặc kệ ta làm gì thì làm. Đứng sau lưng hắn, ta dễ mở lời hơn.
"Ta không kì lạ, vốn dĩ chúng ta không thân quen, nếu hôm nay điện hạ không mang cho ta bát cháo, ta sẽ cùng người tương kính như tân, sống qua ngày. Phu thê một thời, cũng có nhiều cách sống, nhưng hôm nay người đã mang cháo đến rồi. Ý tốt của người, ta đã nhận, con người ta nhận ân một phần, hồi báo mười phần, phần đầu tiên chính là thẳng thắn chân thành, ta không biết phần hồi báo này của ta có hợp ý điện hạ chăng nhưng đây cũng là ý tốt của ta, điện hạ không thích, ta có thể sửa."
"Ta không biết trong mối hôn sự này, điện hạ góp bao nhiêu công, bao nhiêu tình, nhưng với ta mà nói quả thực những gì ta mong cầu chỉ là một cuộc sống yên ổn, có cơm ăn áo mặc là được."
Ta dừng lời, không còn biết nói gì nhưng tóc hắn vẫn chưa khô, đành im lặng lau tiếp. Đột nhiên hắn cất tiếng, làm ta có chút giật mình
"Nàng định tương kính như tân với ta thế nào?"
Hắn hỏi vấn đề này? Ta có chút không hiểu con người này rồi. Những lời ta nói chỉ là một ván cược, cược hắn sống lâu trong hoàng quyền giả dối, nể tình ta thật lòng đối đãi mà đối xử với ta đừng quá hà khắc, nếu hắn hoài nghi, ta có thể bị lạnh nhạt ngay từ khi bước vào cửa phủ. Chuyện này với sự nghiệp ăn no chờ chết của ta, rất không tốt. Nhưng hắn lại trả lời như thế, ta nhất thời không hiểu hắn mong cầu gì ở ta?
"Kính ngài, sợ ngài, lấy lòng ngài"
"Tại sao sợ ta?"
"Quyền lực là một thứ mê hoặc, ngươi muốn người khác phải kính mình, sợ mình nhưng không thể không lấy lòng mình, đây chính là cảm giác của bề trên, một khoái cảm mơ hồ mà tất cả nam nhân thiên hạ đều có, huống chi ngài là nam nhân tôn quý đến nhường nào."
Hắn lại im lặng không nói, không gian tĩnh lặng đến đáng sợ, nhận thấy sự ngượng ngập hắn cũng chủ động kêu ta đi tắm, rồi tự mình lau tóc, ta mới phát hiện hình như hắn đều tự làm mọi việc không cần thị nữ giúp đỡ. Ta vừa bước vào phòng tắm vừa nghĩ, một ngày quá mệt, ta cũng muốn nghỉ ngơi. Khi ta ra đến nơi hắn đã nằm trên giường, hai cây nến rất sáng, ta thấy mặt hắn đỏ hồng hào, quả là người trẻ tuổi, nhưng chợt nghĩ ra, không có thị nữ, vậy nước vừa rồi ta tắm...
Ahhh...ta có nên đi tắm lại lần nữa không. Thực ra ta quá mệt rồi, chỉ là quá ngại ngùng, nhưng ta quyết định, dù sao cũng là phu thê, kệ đi. Ta quả quyết bước về phía giường, trèo vào đắp chăn, đi ngủ.
Nói thật thì, ta vẫn có chút sợ hãi, người thế kỉ 21 thì sao, vẫn là chung giường với một người đàn ông xa lạ mà. Cho nên khi hắn tiến sát lại gần, người ta cứng đờ, rất không tự nhiên. Hắn nhận ra, hỏi ta
"Nàng sợ sao?"
Nói thừa, "Tất nhiên rồi, lần đầu tiên, còn với một người nam nhân...ưu tú như ngài"
"Không phải nói chân thành đối đãi sao"
"Được rồi, ta thừa nhận, ta cảm thấy chúng ta chưa thân đến mức đó, ta không có lập trường để phản đối, nhưng ta vẫn có chút không nguyện ý."
Ngày hôm nay miệng ta mang đao thì phải. Sợ chết ta rồi. Nhưng hắn chỉ cười
"Thôi vậy, cũng không thiếu gì đêm nay"
Có lẽ ta mệt thật, nghe xong câu này liền không biết gì nữa.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play