Bàn Tay Trên Tường Kính
Chap 1
Hôm nay, trời nắng dịu, như mọi ngày, Ninh Vy thức dậy trên chiếc giường nhỏ của mình.
Cô đổi sang một bộ đồ khác để đến trường, một chiếc áo sơ mi và một chiếc quần jeans đơn giản.
Cô là sinh viên năm 3 học tại một trường đại học lớn ở thành phố.
Ninh Vy ngồi ở trạm xe buýt.
Đợi chuyến xe buýt số 102 đến.
Cô bước lên xe, quẹt thẻ và nhẹ nhàng tìm chỗ trống.
Cô ngồi xuống bên cạnh một cô gái trẻ.
Người đó đeo tai nghe, mái tóc dài rũ xuống vai, mắt nhìn xa xăm qua cửa kính.
Gió len lỏi qua khe cửa, khiến vài sợi tóc của cô gái bên cạnh bay nhẹ.
Cô theo phản xạ đưa tay giữ lại giúp cô gái một lọn tóc vướng vào khoé môi.
Ninh Vy
//Chạm nhẹ, rồi rụt tay về//
Kiều Mộc Miên
//Khẽ quay đầu//
Ánh mắt gặp ánh mắt, một khoảnh khắc ngắn ngủi nhưng lạ kỳ, như một điều gì đó vừa bắt đầu, rất khẽ.
Kiều Mộc Miên
//Rút một bên tai nghe ra//
Ninh Vy
//Mỉm cười// Không có gì.
Cô đến trạm trước cô gái bên cạnh.
Khi cô đã rời khỏi xe, Kiều Mộc Miên mới nghiêng người một chút, mắt vẫn không rời bóng dáng ấy qua ô cửa kính.
Cô gái kéo lại tai nghe, nhưng bản nhạc quen thuộc giờ đây nghe như xa lạ.
Trong đầu, chỉ còn đọng lại nụ cười nhẹ như gió xuân của cô gái vừa rồi.
Vừa bước qua cổng trường, Ninh Vy đã nghe thấy tiếng gọi ở sau lưng.
Cố Anh
Vy ơi, đợi tao với!
Ninh Vy
//Quay người lại//
Ninh Vy
//Mỉm cười// Lại ngủ quên nữa hả?
Cố Anh
Không phải đâu...là tao định dậy sớm học bài.
Cố Anh
Ai ngờ học chưa được 2 trang thì gục luôn.
Ninh Vy
//Lắc đầu, nửa trách nửa cười// Thế mà cứ bảo quyết tâm học kỳ này không để bị điểm B.
Cố Anh
Thì quyết tâm vẫn còn mà, chỉ là chưa khởi động thôi.
Cố Anh
Nhưng mà hôm nay trông mày hiền hơn mọi khi đó nha, có chuyện gì vui à?
Ninh Vy
Không có gì, chỉ là...sáng nay trời đẹp.
Cố Anh
Ừ, mày mà nói trời đẹp thì chắc chắn có gì đó.
Cô chỉ cười, không nói thêm.
Tiếng chuông báo tiết vang lên, cả hai bước nhanh hơn về phía lớp học.
Chap 2
Sáng hôm sau, Ninh Vy vẫn bắt chuyến xe buýt quen thuộc, chuyến số 102 lúc 7 giờ 15.
Xe đến, cửa mở ra kèm theo âm thanh quen thuộc của hệ thống tự động.
Cô bước lên, mắt lướt qua hàng ghế...rồi dừng lại.
Ngồi cùng vị trí hôm qua, tai nghe trắng vắt qua vai, ánh mắt mơ màng nhìn ra ngoài.
Kiều Mộc Miên
//Hơi quay đầu lại, một chút bất ngờ, thoáng hiện một nụ cười rất nhẹ//
Ninh Vy
//Mỉm cười đáp lại//
Ninh Vy
//Ngồi xuống bên cạnh//
Không ai nói gì, nhưng không gian giữa họ không còn xa lạ như ngày đầu.
Vài phút sau, Kiều Mộc Miên bất ngờ tháo một bên tai nghe ra, nhẹ nhàng đưa về phía cô.
Ninh Vy
//Hơi ngạc nhiên//
Ninh Vy
//Gật đầu, đón lấy tai nghe, áp nhẹ vào tai//
Một bản nhạc nhẹ vang lên, dịu dàng, trong trẻo, giống như buổi sáng hôm nay.
Họ ngồi im lặng như thế, chia sẻ một giai điệu nhỏ trong khoảnh khắc bé xíu của một ngày bình thường.
Khi chiếc xe buýt chậm lại gần trạm.
Ninh Vy
//Rút tai nghe ra//
Ninh Vy
//Nhẹ nhàng trả lại cho cô gái bên cạnh//
Kiều Mộc Miên
//Gật đầu, môi hơi cong lên một chút// Ừm.
Ninh Vy
//Kéo quai túi lên vai//
Ninh Vy
//Quay đầu lại một lần trước khi bước xuống//
Kiều Mộc Miên
//Nhìn theo dáng cô đang bước đi qua cửa kính//
Vẫn là ánh mắt ấy, không quá rõ ràng, không quá vội vàng.
Chỉ là một cái nhìn mang theo chút lặng lẽ của người đang quan tâm.
Chiếc xe lại lăn bánh, chậm rãi cuốn theo buổi sáng thứ hai tưởng chừng như bình thường.
Ninh Vy vừa bước qua cổng trường thì đã thấy Cố Anh đứng chờ ở bậc tam cấp.
Cố Anh
//Tay cầm hai cốc cà phê nóng//
Cố Anh
//Nhanh chóng chạy lại, dúi một cốc vào tay cô//
Cố Anh
Cà phê sáng nè, cô gái siêng năng.
Ninh Vy
Cảm ơn nha, hôm nay đổi vị à?
Cố Anh
Ừ. Cho mày cappuccino.
Cố Anh
Nhẹ nhàng như tâm trạng của người mới có crush.//nheo mắt trêu//
Ninh Vy
//Lườm bạn, mỉm cười nhấp một ngụm cà phê//
Ninh Vy
Tao chỉ uống để tỉnh táo học thôi, đừng có suy diễn.
Cố Anh
//Ghé sát, thì thầm// Sáng nay mày cười tủm tỉm khi bước vào trường nha.
Cố Anh
Mắt còn long lanh nữa.
Ninh Vy
//Bật cười, khẽ lắc đầu//Không có gì đâu.
Ninh Vy
Chỉ là...hôm nay bản nhạc trong tai nghe...
Cố Anh
//Nheo mắt, giả bộ nghiêm trọng//
Cố Anh
Hôm nào dẫn tao đi thử chuyến xe buýt có bản nhạc thần kỳ đó coi!
Cô chỉ cười, không nói gì thêm.
Ninh Vy
//Cụng nhẹ cốc cà phê với Cố Anh như một lời cảm ơn//
Bầu trời vẫn trong, nắng vẫn nhẹ, và buổi sáng vẫn tiếp tục như thường.
Nhưng trong lòng cô, có một điều gì đó đang khẽ chớm nở, lặng lẽ như một nụ hoa chưa kịp đặt tên.
Chap 3
Đã trôi qua 4 lần gặp nhau nhưng hôm nay Ninh Vy không đón chuyến xe buýt số 102 như thường lệ.
Cô không có tiết học buổi sáng.
Thay vì đi đến trường, cô đến dạy kèm cho một học sinh mà cô đã dạy được gần một năm.
Sớm hơn, cô đón chuyến xe buýt khác.
Ninh Vy
//Ngồi một mình, dựa đầu vào cửa kính//
Ninh Vy
"Cũng chẳng có ai ngồi bên cạnh."
Ninh Vy
"Vậy mà hôm nay mình lại thấy yên ắng hơn cả thường ngày..."
Hôm qua, khi chia sẻ tai nghe cùng nhau, cô đã định mở lời, chỉ một câu hỏi đơn giản như: “Cậu tên gì?”, nhưng rồi lại thôi.
Ninh Vy
//Tự bật cười với chính mình//
Ninh Vy
"Mình mới gặp người ta có mấy hôm."
Ninh Vy
"Làm gì mà lạ thế này chứ..."
Dù không muốn thừa nhận, Ninh Vy vẫn cảm thấy có chút trống trải.
Xe chầm chậm dừng lại ở trạm.
Ninh Vy
//Đứng dậy, bước xuống, kéo cao cổ áo//
Hôm nay là một ngày làm việc, nhưng trong lòng cô vẫn len lỏi một chút mong chờ vào sáng mai.
Cùng lúc đó, chiếc xe buýt số 102 vẫn lăn bánh như thường.
Vẫn là cô gái ấy, ngồi ở ghế cạnh cửa sổ, tai nghe vắt một bên tai, ánh mắt lơ đãng nhìn ra ngoài.
Đến trạm dừng quen thuộc, trạm mà mấy hôm nay luôn có một cô gái bước lên với nụ cười dịu dàng.
Kiều Mộc Miên
//Khẽ nghiêng đầu nhìn ra cửa//
Kiều Mộc Miên
//Nhìn thêm vài giây, rồi quay đi, mắt cụp xuống//
Kiều Mộc Miên
"Chắc hôm nay cô ấy bận."
Kiều Mộc Miên
"Cũng đâu phải ngày nào người ta cũng đi học..."
Nhưng bàn tay đang nắm tai nghe lại hơi siết chặt.
Kiều Mộc Miên
"Cứ nghĩ là...sẽ lại ngồi cùng nhau."
Kiều Mộc Miên
"Chia nhau một đoạn nhạc ngắn."
Kiều Mộc Miên
"Sao tự nhiên lại mong thế nhỉ?"
Lần đầu tiên, Kiều Mộc Miên tháo hẳn tai nghe ra.
Kiều Mộc Miên
"Không có gì cả."
Kiều Mộc Miên
"Nhưng cảm giác...thiếu mất một điều gì đó nhỏ bé mà ấm áp."
Kiều Mộc Miên
"Là nụ cười của cô ấy?"
Kiều Mộc Miên
"Hay là câu “Cảm ơn.” nói khẽ mỗi sáng?"
Kiều Mộc Miên
//Tay chống cằm, thở nhẹ một cái//
Không gian trong xe vẫn thế, nhưng không hiểu sao hôm nay lại dài hơn một chút.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play