[Lichaeng] Trước Khi Hoàng Hôn Buông
Chương 1
Mùa đông năm Chaeyoung 7 tuổi
Chaeyoung, một người chưa từng biết mặt mẹ và ba mình là ai. Tất cả những gì nàng có là một chiếc vòng tay bằng vải sờn, ghi dòng chữ “Chaeyoung” nhoè nhoẹt.
Trại trẻ mồ côi nằm ở vùng ven thành phố, không có điện thoại, không ti vi, không ai ghé thăm – ngoại trừ những buổi từ thiện của một vài gia đình giàu có. Ở đó, những đứa trẻ như nàng tồn tại giữa tình thương thiếu hụt và những ngày dài lạnh lẽo.
[Sân sau trại trẻ - trời âm u, gió lạnh thổi qua hàng cây khô cằn]
Chaeyoung ngồi một mình trên chiếc ghế đá mục nát. Áo len cũ rộng thùng thình, gấu tay đã sờn. Trong tay là một cuốn sổ rách với vài nét vẽ nguệch ngoạc – những bức tranh tự vẽ từ trí tưởng tượng. Bên cạnh nàng là một mẩu bánh mì được gói lại từ bữa sáng.
Bọn trẻ trong trại thường gọi nàng là “đứa không ai nhận”. Chúng cười khi nàng bị điểm kém, ném vở nàng xuống đất, cười nhạo khi nàng không có ai thăm mỗi dịp lễ Tết.
Nhưng nàng quen rồi. Nàng học cách giữ nụ cười cho riêng mình. Vì nàng biết, nếu mình gục ngã… thì chẳng ai nâng nàng dậy cả.
[Một buổi trưa – khu bếp trại trẻ]
Chaeyoung
* rửa chén giúp cô quản lý. Bàn tay bé nhỏ của nàng run lên vì dòng nước lạnh.*
Cô quản lý
Con bé này, mới có bảy tuổi mà y như người lớn.
Cô quản lý
Cô bảo nè, Chaeyoung.
Cô quản lý
Sao con không đi chơi với mấy bạn?
Chaeyoung
Con thích ở đây hơn *cười*
Chaeyoung
Con không muốn bị gọi là “đứa được nhặt về” ở đây. *nghĩ*
[Một tuần sau – ngày từ thiện của hai gia tộc lớn: Kim Kim]
Những chiếc xe sang được đỗ trước cổng trại trẻ mồ côi
Jennie
Jennie – 7 tuổi, mặc một chiếc váy công chúa màu trắng cùng với mái tóc được buông thả tự nhiên.
Jisoo
Bên cạnh là Jisoo – 7 tuổi, với dáng vẻ điềm tĩnh.
Hai cô bé đi theo bố mẹ tới để phát quà từ thiện.
Jennie
* nhìn quanh sân, ánh mắt dừng lại khi thấy Chaeyoung đang đứng nép sau bức tường*
Jennie
Bạn ấy sao không ra nhận quà nhỉ?
Jisoo
*nắm tay Jennie, đi lại gần Chaeyoung*
Jisoo
Này, cậu không muốn bánh à?
Chaeyoung
Tớ… đứng ở đây là được rồi *rụt rè lắc đầu*
Jennie
* nhét hộp bánh vào tay Chaeyoung*
Jennie
Tớ tên là Jennie, còn đây là Jisoo *tay chỉ Y*
Jennie
Tụi tớ là… “bị ép cưới từ nhỏ” đấy *cười*
Jennie
Nhưng mà cũng vui, vì tụi tớ là bạn thân. Còn cậu?
Chaeyoung
* nhìn hai người bạn lần đầu chủ động bắt chuyện với mình*
Chaeyoung
Tớ là Chaeyoung
Jennie nhìn Chaeyoung một lúc, rồi bất ngờ kéo tay nàng chạy ra sân chơi.
Jennie
Từ giờ tụi mình chơi cùng nhau nhé! Ai dám bắt nạt cậu, tớ sẽ méc ba tớ! *cười rạng rỡ*
[Sau buổi từ thiện, khi xe của gia tộc Kim chuẩn bị rời đi]
Park Chaeyoung (nàng)
* chạy theo ra tận cổng*
Park Chaeyoung (nàng)
Cảm ơn Jennie… cảm ơn Jisoo…
Jisoo
* mở cửa sổ xe, giơ tay vẫy*
Jisoo
Tạm biệt cậu! Nhớ giữ hộp bánh, đừng cho đứa nào cướp đó!
Jennie
Lần sau tụi mình sẽ lại đến! Cậu chờ tớ nha Chaeyoung! * mỉm cười, hét lên từ trong xe*
Hộp bánh nhỏ ngày hôm đó, là món quà đầu tiên nàng được tặng. Và Jennie… cùng Jisoo, đã trở thành ánh sáng đầu tiên trong những tháng ngày đen tối của tuổi thơ Chaeyoung.
Lúc ấy, Chaeyoung chưa từng nghĩ... ánh sáng đó sẽ theo nàng cả một đời. Dẫn dắt nàng vượt qua cả cái chết.
Tuổi thơ của một đứa trẻ mồ côi.
Chương 2
[Trại trẻ mồ côi – một buổi chiều đầu thu. Sân chơi vắng lặng, lá khô bay lác đác, trời âm u.]
Chaeyoung ngồi ở góc sân, trước mặt là một tờ giấy trắng và vài mẩu bút chì ngắn cụt. Nàng đang cặm cụi vẽ thứ gì đó. Xa xa, tiếng trẻ con la hét, đuổi nhau trong sân.
Cổng trại mở ra. Cô quản lý dẫn theo một cô bé mới – khoảng 7 tuổi, gầy gò, mắt to, ánh nhìn vô hồn.
Cô quản lý
Đây là Lisa. Con bé mới được đưa đến sáng nay.
Cô quản lý
Vì bị tai nạn nên không nhớ được gì cả.
Cô quản lý
Vì thế, bạn ấy sẽ ở lại đây cùng chúng ta
Cô quản lý
Các con, hãy đến chào bạn mới đi nào!
Đám trẻ im lặng một lúc, rồi nhanh chóng quay lại chơi tiếp, không ai lại gần Lisa.
Lisa
*đứng yên, không chút biểu cảm, ánh mắt lướt qua Chaeyoung đang ngồi vẽ*
Lisa
Cậu… đang vẽ à? *rụt rè, nhỏ giọng*
Chaeyoung
*ngẩng lên, bối rối vài giây rồi đặt bút xuống*
Chaeyoung
Tớ chỉ vẽ linh tinh thôi.
Chaeyoung
Cậu muốn xem không?
Lisa
*bước lại gần, nhìn vào bức tranh là một đôi mắt to, có hàng mi dài, có chút gì đó buồn bã*
Lisa
Đây là mắt… tớ? *ngạc nhiên*
Chaeyoung
Tớ xin lỗi nếu cậu thấy khó chịu.
Chaeyoung
Tớ thấy ánh mắt cậu… lạ, giống như đang bay đi tìm thứ gì đó.
Lisa
*im lặng, ngồi xuống cạnh Chaeyoung*
Cả hai nhìn nhau rồi nhìn về phía bức tranh mà im lặng một hồi lâu.
Chaeyoung
Đúng vậy *nhẹ giọng*
Chaeyoung
Nhưng đôi khi yên tĩnh đếm đáng sợ. Nhất là khi cậu không có ai.
Chaeyoung
Không *đôi môi cong lên*
Chaeyoung
Tớ được đưa tới đây từ lúc còn bọc trong khăn.
Chaeyoung
Còn cậu thì sao?
Lisa
Tớ chỉ nhớ… ánh đèn xe, rồi tối thui.
Lisa
Lúc tỉnh dậy thì ở bệnh viện.
Lisa
Họ nói tớ tên Lisa vì trên vòng tay ghi vậy.
Lisa
Còn lại đều trống rỗng *đượm buồn*
Chaeyoung đưa Lisa một chiếc bánh quy nhỏ được bọc trong giấy báo.
Chaeyoung
Tớ để dành cái này từ trưa.
Lisa
*ngập ngừng nhận lấy*
Lisa
Ngon lắm, cảm ơn cậu. *nhìn sang Chaeyoung khoé môi khẽ cong lên*
Đây là lần đầu tiên Lisa nhìn kỹ Chaeyoung hơn.
Lisa
Từ giờ… cậu có thể là bạn của tớ không, Chaeyoung?
Chaeyoung
*mỉm cười, gật đầu*
Trong căn phòng ngủ với những chiếc giường tầng được xếp san sát.
Chaeyoung nằm tầng dưới còn Lisa nằm tầng trên. Đèn đã tắt, chỉ còn ánh sáng mờ từ hành lang.
Lisa
Tớ thấy dễ thở hơn khi cậu ở cạnh.
Lisa
Cảm ơn cậu, thật đấy.
Chaeyoung
Không có gì, tớ cũng vậy. *nói khẽ*
Vào một buổi chiều Lisa và Chaeyoung ngồi bên hàng rào cũ phía sau trại trẻ mồ côi.
Chaeyoung
Tớ vẽ cái này cho cậu * đưa bức vẽ mới cho Lisa*
Là một bức tranh Lisa đang mỉm cười, tay giơ cao như đang đón nắng.
Lisa
Tớ chưa từng có ai vẽ mình.*đôi mắt long lanh*
Lisa
Mà còn là lúc tớ cười nữa.
Chaeyoung
Cậu nên cười nhiều hơn.
Chaeyoung
Nụ cười của cậu toả sáng như một ánh nắng vậy *cười*
Lisa
Tớ nghĩ… *im lặng một lúc*
Lisa
Nếu có một người bạn như cậu, thì việc không nhớ quá khứ cũng không tệ đến thế.
Từ xa Jennie và Jisoo đến thăm trại trẻ mồ côi cùng gia đình.
Đứng từ sân trước nhìn thấy Lisa và Chaeyoung ngồi cười bên nhau.
Jennie
Nhìn kìa, Chaeyoung cười kìa. *thì thầm với Jisoo*
Jennie
Cậu ấy chưa bao giờ cười như vậy với ai khác.
Jisoo
Chắc là người đó đặc biệt lắm.
Jisoo
Không phải ai cũng khiến Chaeyoung tin tưởng được như vậy.
Lisa
Nếu một ngày tớ nhớ ra tất cả.
Lisa
Cậu nghĩ tớ sẽ rời khỏi nơi đây không?
Chaeyoung
*nhìn Lisa một lúc*
Chaeyoung
Nhưng nếu cậu đi thì đừng quên mang bức tranh này
Lisa
*nắm lấy tay Chaeyoung*
Lisa
Nếu phải đi, tớ sẽ mang cả cậu theo.
Lisa
Hoặc tớ sẽ quay lại tìm cậu.
Chương 3
Mùa đông đầu tiên Lisa và Chaeyoung ở bên nhau
Cả hai bây giờ đã thân thiết hơn, thường bị trêu là "cặp bài trùng không tách rời".
Trong phòng sinh hoạt chung
Tiếng cười trẻ con vang lên khắp nơi. Lisa và Chaeyoung ngồi ở góc phòng, cùng nhau gấp giấy hạc để trang trí cây thông Giáng sinh.
Chaeyoung
* đưa một con hạc giấy màu vàng cho Lisa*
Chaeyoung
Cậu gấp xấu thật đấy. Nhìn con hạc như con vịt què.
Lisa
*trề môi, giả vờ giận*
Lisa
Này! Tớ học từ cậu mà!
Lisa
Con vịt què này cũng từ tay cậu huấn luyện ra đấy!
Chaeyoung
*cười khúc khích*
Lisa ném nhẹ con hạc giấy vào vai nàng rồi cả hai phá lên cười.
Jennie
*từ xa thì thầm với Jisoo*
Jennie
Hai cậu ấy thật sự hạnh phúc khi ở bên nhau ha?
Jisoo
Mà tớ cũng chưa thấy Lisa cười thoải mái thế này bao giờ.
Trong căn bếp trại trẻ mồ côi
Lisa và Chaeyoung được phân công rửa chén. Dòng nước lạnh buốt khiến Chaeyoung co người lại và thở ra khói.
Lisa
* vừa rửa vừa nhìn Chaeyoung*
Chaeyoung
Cậu rửa nhanh lên, không thì tay sẽ cứng lại đấy.
Lisa
*tháo khăn choàng cổ của mình quàng lên vai Chaeyoung*
Chaeyoung
Này! Cậu làm gì vậy?
Lisa
Tớ không lạnh. *cười nhẹ*
Lisa
Cậu cần nó hơn tớ. Coi như đó là quà Noel sớm cho cậu
Chaeyoung chỉ im lặng và mỉm cười
Hai đứa tiếp tục rửa chén giữa khung cảnh yên ấm với mùa đông lạnh giá.
Cả trại trẻ tổ chức bữa tiệc nhỏ. Có nhạc, bánh ngọt và đèn trang trí.
Chaeyoung
*treo những món đồ thủ công lên cây thông*
Lisa
*đưa tay lên cai cố gắng móc ngôi sao lên đỉnh*
Chaeyoung
Cẩn thận, cậu đứng trên ghế không vững đâu!
Lisa
* vừa giữ thăng bằng, vừa cười*
Lisa
Nếu tớ ngã thì cậu nhớ đỡ tớ đấy.
Lisa
*gắn được ngôi sao, rồi nhảy xuống “high five” với Chaeyoung*
Lisa
* nhìn quanh, thì thầm*
Lisa
Cậu đi với tớ một chút được chứ?
Phía sau trại trẻ mồ côi nơi có một cây phong già, tuyết rơi nhẹ.
Lisa và Chaeyoung ngồi cạnh nhau trên chiếc ghế đá lạnh buốt.
Lisa
* lấy từ túi áo ra một sợi dây chuyền nhỏ*
Lisa
Cái này. *ngập ngừng*
Lisa
Tớ nhặt được từ lúc còn trong bệnh viện.
Lisa
Không biết của ai, nhưng tớ giữ từ đó tới giờ.
Chaeyoung
* nhìn chiếc dây chuyền, là một mặt trăng nhỏ bằng bạc*
Chaeyoung
Sao cậu lại đưa tớ xem?
Lisa
Coi như là một lời cảm ơn.
Lisa
Cậu là người duy nhất khiến tớ thấy mình không lạc lõng.
Chaeyoung
*nhận lấy mà nhìn một lúc lâu*
Chaeyoung
Cảm ơn cậu. *khẽ nói*
Chaeyoung
Tớ sẽ giữ nó thật kĩ.
Lisa
*im lặng mà nhìn Chaeyoung thật lâu*
Tuyết rời ngày một càng dày.
Cả hai vẫn ngồi cạnh nhau với ánh đèn từ trại trẻ mồ côi phía xa phản chiếu lên tuyết trắng.
Mọi người viết điều ước lên giấy và thả vào lọ điều ước.
Lisa đứng một lúc lâu trước tờ giấy trắng. Sau đó viết thật nhanh và nhét vào lọ.
Chaeyoung
Cậu ước gì thế?
Lisa
Nhưng nếu nó thành sự thật, tớ sẽ là người hạnh phúc nhất.
Buổi tối, Lisa và Chaeyoung nằm cùng nhau dưới chăn, ánh trăng chiếu qua cửa sổ.
Lisa
Nếu một ngày nào đó tớ nhớ lại tất cả, hoặc rời khỏi nơi này.
Lisa
Cậu vẫn sẽ ở bên tớ chứ?
Lisa
*mỉm cười mà nhắm mắt chìm vào giấc ngủ*
Những ngày hạnh phúc, tình yêu nảy nở.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play