[NakZep] Mộng Hóa Tàn Tro
Chương 1
"Lối này, tất cả mau nhanh chóng sơ tán!!"
"Làm ơn xin đừng giết tôi!"
"Lửa bén tới nơi rồi, mau lên!"
Giữa nơi chiến trường tang thương, khung cảnh nhiễu loạn đầy tiếng kêu la thảm thiết cùng tiếng vũ khí, bom pháo nổ lớn, bất cứ nơi đâu cũng là chết chóc.
Đâu đó trong nơi loạn lạc ấy, một nam nhân tóc trắng bạc đứng uy nghiêm trên đỉnh nhà cao nhất, đôi đồng tử tím yên lặng quan sát từng chút.
Hắn ta mang bộ giáp đen tuyền lẫn đôi song thương nhuốm đầy máu tanh tưởi, dáng vẻ ngang tàn chẳng màn đất trời.
Hắn nhìn biển lửa, song hình ảnh của hắn lại phản chiếu trong đôi mắt đỏ ngọc của gã - người đồng hành của hắn.
Gã rất nhanh, cứ như một cơn gió thoảng, thoáng chốc đã hiện hữu bên cạnh.
Nakroth
Đang suy tính điều gì?
Zephys
Ta cảm nhận được một điềm báo
Zephys
Có lẽ như nó đang ở không xa
Nakroth
Ngươi nghĩ điều gì xảy ra?
Zephys
//Nhìn gã// Tương lai khó đoán trước được
Có điều gì đó nhắc nhở Zephys rằng, khung cảnh trước mắt thật mơ hồ giống như một cơn mộng mị dài.
Và rồi hắn cảm nhận được, vừa có thứ gì đó đâm xuyên cả cơ thể hắn, găm vào nơi trái tim từ lâu đã chẳng còn đập.
Ngọn lửa bên dưới bùng lên dữ dội như thiêu đốt cả linh hồn hắn.
Phản ánh tội lỗi của hắn.
Mọi thứ tối mù mịt đi, hắn không còn có thể nhìn nữa, điều duy nhất Zephys nghe được là tiếng vang vọng của một người đàn ông gào lên tên hắn.
Đầu hắn đau quá, hắn chẳng nhớ gì về giấc mơ cả.
Nhưng hắn biết cơn mơ ấy không đẹp, bởi da mặt hắn tê rần, trái tim cũng đang đập loạn.
Hắn nhìn chăm chăm vào khoảng không trước mắt, để nhìn thấy một mái đầu xanh quen thuộc nào đó đang ngồi ngay ngắn bên cạnh.
Laville
Anh dậy rồi, Zephys
Zephys
Laville, sao em ở đây?
Hắn nhìn quanh, vẫn là bàn làm việc quen thuộc, trên tay hắn vẫn đang cầm một con búp bê gỗ được điêu khắc tỉ mỉ.
Có lẽ hắn ngủ quên trong lúc làm việc.
Laville
Dì kêu em mang chút đồ ăn qua cho anh!
Nói đoạn, cậu cảm thấy mình có chút hơi thất lễ khi vào nhà tự tiện nên liền xoa mái tóc mình cười hì hì giải thích rõ hơn.
Laville
Xin lỗi anh, ban nãy gõ cửa lâu quá mà không thấy anh ra
Laville
Em có chút lo lắng nên mới bèn vào đây
Hắn không nói gì, chỉ nhìn cậu rồi nhìn hộp đồ ăn nóng hổi được đặt ngay ngắn trên bàn. Song vươn tay xoa mái đầu xanh của Laville khiến nó hơi rối.
Zephys
Không sao, anh vẫn ổn
Laville
Anh vẫn thường không ăn đầy đủ đấy nha
Zephys
Phiền em quá, anh có sao đâu mà
Laville
Tuy không phải ruột thịt, nhưng từ sớm gia đình em cũng đã coi anh như con cháu trong nhà
Laville
Bỏ bữa không tốt đâu
Laville
Ít ra cũng ăn cho em vui chứ!
Laville cười tinh nghịch, thằng nhóc này tính tình hoạt bát, biết cách nói chuyện lại rất quan tâm người khác.
Điều này khiến Zephys cảm thấy ấm áp trong lòng, cũng không nỡ từ chối cậu.
Zephys
Để lên bàn cho anh đi, anh xin nhá
Laville
Hehe thế mới được chứ!
Zephys hiện tại chính là một nghệ nhân làm đồ chơi ở trong thị trấn, hắn hay làm mấy con búp bê nhỏ đem cho mấy đứa trẻ trong trấn, thành ra chúng nó thích Zephys lắm.
Hắn còn mở một cửa hàng đồ chơi tại nhà, mang sắc thái hơi trầm nhưng gần gũi lại hoài niệm.
Tay nghề hắn cũng rất khéo léo, tỉ mỉ từng chi tiết nhỏ nên cũng rất nhiều khách ghé qua đặt hắn làm.
Và hôm nay hắn đã gặp gỡ một vị khách lạ đặc biệt.
Trước mắt hắn là một cô nàng nhỏ nhắn mang một chiếc áo choàng rộng che phủ đầu, gương mặt xinh đẹp lại thêm phần sắc sảo.
Khi thấy hắn, gương mặt cô thoáng hiện nét ngạc nhiên nhưng rất nhanh sau đó đã biến mất chỉ còn lại một nụ cười đầy duyên dáng.
Zephys
Xin chào quý cô xinh đẹp
Verra
Cậu tên là..Zephys nhỉ?
Zephys
À vâng, hẳn vài người trong trấn đã nhắc tới tên tôi
Zephys
Nhưng hình như cô không phải người ở đây nhỉ? Tôi chưa thấy cô bao giờ
Nhưng có điều, Zephys cảm thấy người này có phần quen thuộc, tuy nhiên hắn không nhớ bản thân từng gặp cô ở đâu.
Verra nghe vậy cũng chỉ cười nhẹ rồi gật đầu một cái.
Verra
Phải, tôi chỉ vô tình ngang qua đây và thấy thứ mình cần
Verra
Cảm ơn, cậu đây là một nghệ nhân làm đồ chơi phải không?
Verra
Ngại quá, tôi hôm nay đến đây chỉ mong muốn cậu làm cho tôi một con búp bê mà thôi
Zephys
Vinh hạnh quá, không biết quý cô đây muốn nó trông như thế nào nhỉ?
Verra
Chúng ta có thể vào chỗ cậu làm việc để nói rõ hơn không?
Zephys
Vậy mời cô đi theo tôi
Song cả hai bước vào một căn phòng nhỏ, nơi đây có tất cả dụng cụ và mấy món đồ chơi vẫn còn đang được làm dang dở của Zephys.
Hai người cùng ngồi vào bàn tròn bắt đầu nói về con búp bê mà Verra muốn làm.
Verra
Đây là ảnh của con búp bê, có nhiều chi tiết nhưng tôi khá tin tay nghề của cậu
Verra
Tôi sẽ phác tỉ mỉ hơn cho cậu
Ấy là một bức ảnh cũ kĩ đã nhuốm màu của thời gian, tuy nhiên hình ảnh vẫn rõ nét về một chiến binh khoác bộ giáp tông vàng đỏ, đứng hiên ngang đầy ngạo nghễ cùng đôi song mâu trên tay.
Bức ảnh còn có dấu hiệu đã bị cháy mất phần còn lại, dường như nó đã tồn tại từ thời còn chiến tranh loạn lạc.
Zephys
Một người quen của cô sao?
Verra
Cậu nhanh nhạy thật, có thể coi là thế
Verra
Cậu cảm thấy điều gì khi nhìn gã?
Hắn nhìn lại tấm ảnh trên bàn, nhưng lần này hắn nghi ngờ bản thân đã làm việc nhiều sinh gặp ảo giác.
Vì người trong ảnh hình như đang nhìn chằm chằm vào hắn, từng chút một.
Theo đó kéo theo trong đầu hắn một đợt choáng váng nhẹ.
Zephys
//Lắc đầu liên tục//
Zephys
Xin lỗi, hình như tôi không được tỉnh táo..
Verra
Tôi thấy khi nãy cậu vẫn bình thường mà nhỉ?
Lời nói ra nghe nhẹ nhàng nhưng đôi mắt Verra nhìn Zephys như xoáy sâu vào tâm can hắn.
Hắn không chắc chắn, nhưng có lẽ ngay từ khoảng khắc đầu tiên, đôi mắt đó đã luôn nhìn chằm chằm vào hắn với những điều bí ẩn mà hắn không biết.
Nhưng hắn không nghĩ mình bây giờ đang đủ bình thường để nhận xét cô như vậy.
Verra
//Híp mắt// Tôi gửi bản thiết kế chi tiết cho cậu nhé
Verra quay đi nhìn đồng hồ, rồi lại nhìn vào mắt hắn một lúc.
Cô lặng lẽ cầm tay hắn rồi dúi một mẩu giấy nhỏ vào lòng bàn tay.
Verra
Bây giờ tôi phải quay về rồi, cũng đã trễ, rất vui khi gặp được cậu hôm nay
Verra
Và đây là số liên lạc, khi nào xong xuôi rồi thông báo cho tôi
Zephys
Cô chu đáo quá, chúc cô một ngày tốt lành nhé!
Verra nhìn hắn thêm một chút, sau đó cả quay lưng đi ra khỏi cửa, bóng lưng nhỏ bé của cô dần hòa vào sắc đỏ của hoàng hôn bên hiên nhà.
Chỉ trong chốc lát hắn chẳng nhìn thấy cô ở bất cứ đâu nữa.
Có lẽ hắn lại gặp ảo giác chăng?
Chương 2
Tiết trời dần về thu, từng cơn gió nhẹ se lạnh ùa vào bên hiên nhà gỗ, vẫn là người nghệ nhân ấy miệt mài làm công việc của mình.
Đã một tuần trôi qua từ khi Zephys nhận lời làm món đồ chơi cho vị khách xa lạ nhưng có phần đặc biệt ấy, sớm cũng đã gần xong xuôi.
Nhưng phải tự hỏi, Zephys thật lòng không biết là hắn có vấn đề hay "nó" có vấn đề.
Hắn cảm thấy bị theo dõi.
Zephys
Laville, nhìn lén người khác là không tốt đâu
Laville
Bị phát hiện nhanh vậy sao!
Zephys
Hừ, anh cảm thấy chính là bị ánh mắt em đâm thủng rồi!
Laville cười tươi rói bước ra từ sau thân cây tử đằng tím trước hiên nhà của Zephys, làm dáng vẻ hèn mọn như bị phát hiện làm chuyện xấu.
Hắn nghiêng đầu nhìn cậu, lại thở ra một hơi dài.
Laville
Em trốn cũng kĩ lắm mà, do anh nhạy bén quá đó thôi!
Zephys
Có gì sao không lại đây mà nói, lại lén lén lút lút thế kia?
Laville
Dạo này em để ý anh tâm trạng không ổn
Zephys
//Cười xòa//
Vẫn là thằng nhóc này để ý anh nhất!
Zephys
Coi giúp anh tấm ảnh này
Hắn đưa cho cậu tấm ảnh mà tuần trước Verra đã mang cho hắn với mong muốn làm một con búp bê nhỏ.
Laville vốn luôn nhiệt tình lại mang tính hiếu kì liền cầm lấy xem xét mọi góc cạnh, cậu tò mò dò hỏi.
Laville
Là một người lính sao?
Laville
Trông anh ta ngầu quá đi mất!
Zephys
Không phải bạn của anh, của một vị khách muốn anh làm món đồ chơi mang hình dáng người này
Laville
Ồ! Vậy hẳn là một cặp đôi ương uyên nhỉ!
Cậu lại đưa nó lên cao ngắm nhìn chăm chú vài giây nữa, hình như có điều gì làm suy nghĩ của cậu thay đổi, cậu sửa lời.
Laville
Chắc là thầm thương nhỉ
Laville
Hình này rất giống như chụp lén
Laville
Anh ta đâu có nhìn về hướng máy ảnh đâu
Zephys
Ahhaha em lo chuyện người ta quá đấy nhóc con
Zephys
Là gì cũng đâu có quan...
Không, có gì đó không đúng trong lời nói của Laville.
Hắn nhận thức được vấn đề.
Laville
Cô gái này yêu thầm đối phương?
Zephys
Không phải lời này!
Laville
Ảnh chụp lén? Anh ta không nhìn vào máy ảnh!
Hắn kinh ngạc, nhanh chóng cầm lấy tấm ảnh trên tay Laville dò xét thật kĩ.
Đúng thật, người đàn ông trong hình không hề nhìn vào máy ảnh.
Vậy ánh mắt đã nhìn đối diện, hay đúng hơn là nhìn thẳng vào hắn cả tuần nay chính là gì?
Laville
Anh sao thế Zephys?
Zephys
Anh..anh không biết nữa..
Zephys
Rõ ràng anh đã thấy gã ta nhìn anh!?
Laville
Anh ta sao có thể nhìn anh được? Đây là một tấm ảnh mà?
Hắn nghệch mặt ra, lòng sớm đã rối bời vô cùng, chẳng nhẽ bị ám? Hay hắn điên rồi?
Laville thấy Zephys có vẻ không ổn, lo lắng trong lòng một chút rồi vươn đôi tay giữ lấy gò má của hắn.
Laville
Có lẽ anh mệt rồi, nghỉ ngơi đi Zephys
Zephys
Nhưng anh làm sắp xong rồi..
Zephys
Chắc không sao đâu, chỉ là hoa mắt thôi..
Nói rồi hắn lấy ra con búp bê mình đã làm, nó là kẻ trong ảnh, một người lính khoác lên mình bộ giáp tông vàng đỏ, kèm phụ kiện là đôi song mâu.
Chúng chi tiết từng chút một, toát lên vẻ oai hùng, hiên ngang giữa đất trời.
Chỉ còn bước lên màu cho vũ khí của nó nữa, hắn sẽ hoàn thành.
Laville
A..ổn không đó anh?
Laville
Em thấy từ lúc nhận lời ả khách đó, có mấy thứ không phải rất lạ sao?
Zephys cụp mắt, tay mân mê con búp bê.
Lời Laville nói không có chỗ nào là không đúng, song thì hắn luôn không tin vào những chuyện tâm linh trong đời sống.
Vốn dĩ chỉ tin bản thân, nhưng bây giờ có lẽ không còn nữa.
Laville
Vậy mà suốt ngày mắng em cứng đầu!
Zata
Cậu thì vừa cứng đầu vừa quậy quá đấy Laville
Sau lưng Laville xuất hiện một bóng người cao ráo, mái tóc bạch kim nổi bật dưới ánh nắng dịu dàng.
Là Zata, một người bạn đồng hành cùng Laville trong công việc mà cậu đang làm.
Cũng là hàng xóm tối lửa tắt đèn có nhau của cả cậu và Zephys
Laville
Zata! Tôi đã làm gì đâu!!
Nghe được lời đó mặt Zata tối đi vào phần, nom tức giận lắm. Anh lại gõ mạnh thêm một cú lên đầu cậu trai nhỏ khiến cậu la oai oái.
Zata
Xong lại trốn tận đây?
Zata
Cậu làm vậy mà cậu coi được à, Laville?
Cốc! Lại thêm một cú nữa.
Laville tội nghiệp ôm lấy đầu mình, cậu tới bây giờ mới nhớ ra mọi sự, hẹn Zata đến nhà cậu chơi xong lại bỏ quên anh một mình như thế.
Laville
//Mếu máo//
Aaa! Xin lỗi màaa
Laville
Anh Zephys nói giúp em với
Zephys
//Bật cười to//
Đáng đời mi nhóc con
Zephys
Xem ra chỉ có Zata mới trị nổi em thôi!
Laville
Anh quá đáng thật đó!
Zata
Còn không phải do cậu?
Zata
//Xoa đầu cậu//
Anh ấy lớn hơn cậu, đừng nói như vậy!
Laville
Xùy, anh ấy đâu có ý kiến gì đâu
Zephys
//Nhếch môi//
Giờ thì ông đây có rồi nhóc!
Laville
Ơ? Hai người bắt nạt tôi à!?
Ba con người, tiếng cười nói vang vọng cả góc nhà, tuy không là ruột thịt máu mủ nhưng đối đãi với nhau luôn là chân thành.
Nhưng Zephys đã nhìn thấy, giữa Laville với Zata xuất hiện một luồn cảm xúc khác biệt nhiều hơn.
Zephys biết điều đó là gì.
Hai thằng nhóc của hắn đã lớn rồi nhỉ?
Tiếng chuông điện thoại reo lên đã được một hồi, Zephys lo suy nghĩ quá cũng chẳng hay biết.
Hắn vội vớ lấy điện thoại, rời đi vào trong nhà rồi nghe.
Giọng cô vang lên bên tai hắn đầy ngọt ngào, Zephys vì có chút ấn tượng nên liền nhận ra cô.
Zephys
Quý cô Verra phải không?
"Vâng, tôi vui vì cậu vẫn còn nhớ tôi"
Zephys
Vừa hay, tôi đã làm xong món hàng của cô rồi
Zephys
Cô có thể đến lấy chúng khi nào?
"Tôi nghĩ là một lát nữa, nhưng không phải tôi"
"Một người sẽ đến lấy hộ tôi"
Zephys
Vậy sao, vậy cũng được, khoảng bao lâu nhỉ?
Zephys
Vâng, vậy chúc quý cô một ngày tốt lành
"Tôi cảm ơn, mong cậu cũng vậy"
Chiếc điện thoại được đặt úp xuống bàn, người con gái ấy lặng lẽ nhìn hình ảnh bản thân phản chiếu trên ly trà.
Thầm suy tư về điều gì đó.
Verra
Ngươi có biết không?
Verra
Ta chưa từng nghĩ sẽ gặp lại hắn một cách bất ngờ như thế
Một bàn trà nơi góc phố nhỏ, người ra vào chẳng có bao nhiêu khiến cho bầu không khí yên bình một cách dễ chịu.
Cô xoa lấy ly trà, đôi mắt ranh ma híp thành một vòng cung đẹp đẽ nhìn người đối diện mình.
Natalya
Duyên số của bọn họ cũng lớn quá ấy chứ nhỉ?
Người phụ nữ dung nhan cũng là một quý cô, nhưng so với người kia lại có phần trầm ổn hơn.
Sau cùng cả hai nhìn nhau mỉm cười.
Có lẽ đang chờ đợi trang giấy kế tiếp của một câu chuyện đã bị bỏ dở từ cả trăm năm, cứ ngỡ đó là kết thúc nhưng hóa ra lại chính là khởi đầu.
Chương 3
Thoáng chốc trời cũng ngả chiều, hai thằng nhóc mới nãy còn cười đùa vang khắp nhà hắn giờ cũng đã về nhà với gia đình.
Có những khoảng khắc như thế Zephys mới nhận ra căn nhà hắn trống trãi và hiu hắt đến nhường nào.
Nhưng hắn sớm đã quen, hắn không ghét bầu không khí này, vì đó là khi hắn thả tâm trí mình được tĩnh lặng.
Zephys
Vâng có! Đợi tôi một chút!
Hắn nhanh chóng lấy lại ý thức rồi bước ra quầy đón tiếp vị khách mới của mình.
Vừa đi ra thì sự chú ý của Zephys va phải một người đàn ông dáng vẻ cao ráo, mái tóc trắng bạc hơi rối và để dài hai lọn tóc đằng sau.
Đôi mắt gã mang màu đỏ ngọc ấn tượng, trông lãnh đạm, khó gần.
Zephys
Ấn tượng thật đấy..
Gã không nhìn Zephys, vẫn đang chăm chú vào một vài món đồ chơi được đặt ngay ngắn trên kệ.
Nakroth
//Thì thầm//
Ả Verra cũng rảnh rỗi thật nhỉ?
Nakroth
Thế mà lại đi làm một con búp bê
Zephys nhẹ nhàng bước đến sau lưng gã, giọng nhẹ như gió thoảng.
Zephys
//Mỉm cười//
Vậy cậu là người mà cô ấy kêu lấy hộ món đồ sao?
Bấy giờ gã mới quay đầu lại nhìn hắn một cái.
Đó là một cái nhìn lâu hơn mức bình thường, gương mặt gã không thay đổi nhưng đôi đồng tử đỏ ấy đang co thắt lại mãnh liệt.
Như thể sự xuất hiện của hắn là điều quá đỗi kinh ngạc trong đời gã.
Zephys
Vâng, tôi là Zephys đây
Zephys
Sao lại kinh ngạc đến thế?
Nakroth
Chắc anh không biết tôi
Zephys
Hahah chúng ta mới gặp nhau lần đầu mà, dĩ nhiên tôi không biết cậu rồi
Zephys
Hay cậu là người nổi tiếng?
Đôi mắt gã cụp xuống, u uất đi trông thấy.
Một cái gì đó phức tạp vô cùng, rằng gã đã đánh nhau với chính mình trong lý trí chăng?
Nakroth
Gọi tôi là Nakroth
Nakroth
Một người mà anh đã từng gặp gỡ..
Nakroth
//Thì thầm//
Không phải là lần đầu tiên..
Zephys
//Ngạc nhiên//
Thật sao? Tôi không nhớ bản thân từng gặp cậu ở đâu cả?
Nhưng hắn đã cảm thấy, người này thật sự quen thuộc, như thể bọn họ đã quen nhau từ lâu lắm rồi.
Tuy nhiên có thế nào hắn cũng không nhớ nổi dù là một mảnh kí ức mỏng manh về người trước mắt.
Sau đó chợt nhớ ra mục đích giữa mình với vị khách nọ, hắn liền không bận tâm đến nữa mà hỏi
Zephys
Cậu đến đây lấy búp bê phải không?
Zephys
Vậy để tôi đi lấy cho cậu
Toan tính quay lưng bước vào trong thì một bàn tay bất chợt nắm lấy cổ tay hắn kéo nhẹ lại, là Nakroth.
Zephys cảm thấy khó hiểu, hay gã muốn nói gì đó với hắn?
Dường như Nakroth nhận ra hành động kì lạ của mình thì biểu cảm trở nên bối rối vô cùng, môi mấp máy muốn nói rồi lại thôi.
Nhưng sau đó cũng chẳng chịu buông tay Zephys ra, khiến cả hai mắc kẹt vào khoảng khắc lúng túng.
Zephys
Cậu muốn nói gì với tôi sao?
Nakroth
Anh cứ đi lấy đồ đi
Zephys
Cậu còn chưa buông tay tôi đâu đấy
Người ta vẫn thường bảo rằng, đôi mắt chính là thứ phản ánh cả con người họ.
Nakroth tuy ngoài mặt lạnh lùng, nhưng gã rõ ràng đang cảm thấy lo sợ, như thể chỉ cần buông tay Zephys sẽ liền biến mất.
Hắn không hiểu người này, nhưng hắn nghĩ phải chăng gã cần được vỗ về.
Zephys
Đây là tiệm của tôi, cũng là nhà tôi
Zephys
//Phì cười//
Cậu sợ tôi sẽ chạy trốn à?
Nakroth
//Ngẩn ngơ//
Tôi không-
Zephys
//Xoa đầu gã//
Trông vậy mà trẻ thơ phết nhỉ?
Zephys
Đừng lo, tôi đi lấy nhanh lắm rồi ra với cậu nha, nhóc con?
Zephys vẫn thế, vẫn là cái tính tình thích chọc ghẹo người khác khiến Nakroth khẽ nhíu mày, nhưng tai gã sớm đã phiếm hồng.
Gã vội quay đầu đi tránh né, còn hắn thì cười nắc nẻ nhanh chóng đi vào bên trong lấy đồ.
Nakroth
//Đặt tay lên đầu mình//
Cánh cửa tiệm bật mở, xuất hiện một chàng trai mang nét tinh nghịch, năng động thường ngày, mái đầu xanh xanh quen thuộc.
Laville trở lại, mang theo dáng vẻ gấp gáp, Nakroth nhìn một lần liền chín mười phần đoán ra kẻ này.
Laville
//Giật mình//
Ô đang có khách sao, tôi xin lỗi vì lớn tiếng nhé?
Cùng lúc đó cánh cửa bên trong cũng bật mở, Zephys bước ra với một chiếc hộp màu đen không quá to cũng không nhỏ trên tay.
Zephys
Ồ? Sao vừa về mà trở lại rồi?
Zephys
Quậy ông đây chưa đủ phải không?
Laville
Oan quá bao đại nhân, nhìn xem em có mang gì cho anh này!
Laville vui vẻ đưa tay ra một hộp bánh nhỏ được gói tỉ mỉ trông bắt mắt vô cùng, có lẽ vừa đi đâu đó rồi mua được.
Cậu không ở lại quá lâu, chạy đến dúi hộp bánh vào tay hắn, nói lời tạm biệt rồi chạy đi mất tiêu trong một khoảng khắc.
Zephys
Thằng nhóc này vội thế?
Nakroth
Cậu ta là gì của anh?
Zephys
À hàng xóm với nhau thôi
Zephys
Nó tốt lắm, có gì cũng san sẻ, được cái lắm mồm
Nakroth vẫn đứng ở đó như trời trồng, gã ra dáng vẻ trầm tư sau đó liếc nhìn đồng hồ rồi nhìn bầu trời đã nhá nhem tối.
Thời gian trôi nhanh thật, đôi mắt gã lóe lên một tia sáng.
Nakroth
//Vò đầu mình//
Thật ra giờ cũng trễ quá rồi, chỗ tôi lại hơi xa
Nakroth
//Nhìn chỗ khác//
Không biết có thể...
Zephys
Tôi không ngại đâu, cậu có thể ở qua đêm cũng được
Nakroth
Có chuyện tốt vậy sao?
Zephys
Hì có sao đâu, tôi cũng chỉ ở một mình
Tuyệt, gã lừa người một cách trắng trợn luôn.
Sau này có lẽ Zephys sẽ phải rút ra một bài học về đề phòng người lạ.
Bên trong tiệm là những gian phòng đầy đủ tiện nghi như những căn nhà khác, chỉ là hơi nhỏ so với hai người, nhưng một người thì đủ.
Căn phòng được trang trí theo kiểu khá độc đáo và tươi sáng, cứ như Zephys mang hồn mình vào căn nhà này vậy.
Zephys
Cậu chịu khó ngồi đây đợi tôi, nhà vệ sinh thì ở cửa đằng kia
Zephys
Để tôi nấu ăn cho cậu nhá
Nakroth
Ừm, được, anh cứ bình thường thôi
Zephys
//Cười khẽ//
Tôi tưởng tôi phải nói câu đó chứ nhỉ?
Đồng hồ đã điểm sáu giờ rưỡi tối, hắn để gã ngồi ở ghế bành nơi phòng khách, còn mình thì nấu ăn.
Hắn vốn chỉ sống một mình nên mọi thứ trong nhà hắn đều tự mình làm thành ra vẻ thuần phục không có gì lạ.
Nakroth bước đến, tựa người ở cửa phòng bếp chậm rãi quan sát bóng lưng bận rộn của hắn.
Và gã đã nghĩ mình có một người vợ đảm.
Nakroth
//Lắc đầu//
Anh sống một mình à?
Zephys
//Thái thịt//
Ừm! Tôi có nói mà, nhưng tôi thỉnh thoảng cũng thích có người bên cạnh lắm!
Nakroth
Vậy à, sao anh không ở cùng gia đình?
Nakroth vẫn nhìn chăm chú hắn để chờ đợi một câu trả lời, cho đến khi gã nghĩ sẽ không có lời hồi đáp nào nữa, thì giọng Zephys the thé vang lên.
Zephys
Aha họ mất hết rồi..
Zephys
//Cười//
Nên tôi không có gia đình
Bóng lưng tưởng chừng kiên cường và vững chải đó, hóa ra lại cô độc và tang thương như vậy.
Gã nhận ra tuy Zephys ở hiện tại không phải là tên đồng đội kề vai sát cánh của gã lúc trước nhưng hắn vẫn khiến gã đau lòng.
Nakroth
//Bối rối// Tôi xin-
Một lần nữa, hắn lại cắt ngang lời gã. Nhanh chóng đặt đồ ăn lên bàn rồi kéo tay Nakroth ngồi đối diện mình.
Zephys cười tươi híp cả mắt, hắn không muốn người khác nhìn thấy tâm can ấy.
Nakroth
//Bối rối//
Zephys, tôi xin lỗi
Zephys
Ai da, tôi biết mà, tôi quen rồi
Nakroth nhìn hắn gấp đồ ăn vào bát rồi ăn ngon lành, gã không biết mình nên cảm thấy thế nào nữa.
Zephys
Chê đồ tôi nấu sao nhóc con?
Nakroth
Chỉ là đang suy nghĩ một chút
Zephys
//Vươn tay xoa đầu gã//
Đừng lo lắng, cậu không có gì sai cả, ăn đi
Gã cuối mặt, thành thật mà nói Nakroth đã ngàn năm tuổi nhưng bị xoa đầu gọi là nhóc con như thế gã lại có chút thích.
Vì Zephys là ngoại lệ, và trước đây hắn cũng lớn hơn gã nhưng hắn không làm thế nhiều.
Bữa ăn trôi qua êm đềm, chỉ hai người nhưng ấm áp lạ thường.
Tác giả
Ừ ờ thật ra cũng xin lỗi độc giả=)
Tác giả
Tôi viết truyện khá cẩu thả, lười đọc lại, nên có sai sót mong được nhắc nhở
Tác giả
Huhuhuhu có gì bình luận cho sốp vui đi😭
Download MangaToon APP on App Store and Google Play