Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

//Muitan//Mộng Tình Dạ Vũ.

cuộc gặp gỡ bất ngờ

Mặt trời đã lặn, ánh sáng nhạt dần khi Tanjiro bước qua con đường nhỏ giữa thành phố. Đây là một trong những con đường sầm uất, nơi những xe cộ qua lại tấp nập. Tanjiro, người sống trong một gia đình bình thường, không quá nghèo nhưng cũng chẳng giàu có
cậu luôn cố gắng làm việc chăm chỉ để giúp đỡ cha mẹ. Hôm nay, cậu đi qua con phố này để về nhà sau một ngày dài làm việc.
bỗng nhiên có tiếng ồn ào ở phía trước. Một đoàn xe ngựa bước qua dẫn đầu là một chiếc xe sang trọng được hộ tống bởi một nhóm lính
lính canh
lính canh
tất cả tránh ra!//nói to//
nhóm lính canh hô hào kêu người dân Tránh đường
mọi người dân đều dạt vào hai phía né đường cho họ đi
dân thường
dân thường
*xì xào bàn tán"
dân thường
dân thường
đó chẳng phải gia tộc của tokito sao
dân thường
dân thường
1:Đúng vậy đó nghe nói họ giàu lắm
kamado tanjiro
kamado tanjiro
//chen vào dòng ng đông đúc //* Họ xem cái gì vậy nhỉ? Mình cũng muốn xem thử*
Đột nhiên có người cố tình đẩy cậu ra ngoài và mất thăng bằng ngã ra giữa đường
kamado tanjiro
kamado tanjiro
//mất thăng bằng//
kamado tanjiro
kamado tanjiro
*chết rồi!*
người lính đã quát vào mặt cậu
lính canh
lính canh
Mày bị mù à?!! có biết nhìn đường không!?
lính canh
lính canh
//tức giận nhìn tanjiro //
kamado tanjiro
kamado tanjiro
nè nè !!các người biết ta là ai không mà dám nói thế!?
tanjiro dù 15 tuổi nhưng không phải là người dễ bắt nạt
Cậu đứng thẳng người ánh mắt kiên quyết. đã quá quen với cảnh bị coi thường vì xuất thân từ dân thường cậu không thể để mình bị ức hiếp thêm nữa
cậu hất tay người lính ra giọng đầy kiên quyết
kamado tanjiro
kamado tanjiro
Đừng nghĩ chỉ vì các ngươi có quyền thế, thì bắt nạt được dân thường như ta, không phải ai cũng ai dễ bị ăn hiếp đâu!!.
ngay lúc đó, chiếc xe ngựa sang trọng dừng lại trước mặt, trong xe Muichiro— ng thừa kế cả gia tộc tokito, tài giỏi lạnh lùng dù chỉ 14 tuổi. cậu mặc một chiếc áo màu xanh nhạt với mái tóc đen xanh cùng với đôi mắt sắc bén nhìn ra ngoài.
tokito muichiro
tokito muichiro
//phẩy tay //
ng hầu
ng hầu
//hiểu ý//
cô ta bước xuống xe và đưa cho cậu một túi tiền lớn
ng hầu
ng hầu
xin lỗi vì sự bất tiện này..// cô ta nói không chút cảm xúc//
nhìn túi tiền trên tay người hầu thay vì nhận lấy cậu lại tỏ ra tức giận rõ mặt ,thay vào đó cậu lại hất Thẳng tay ra, giọng đầy kiên quyết nói
kamado tanjiro
kamado tanjiro
ha-Ngươi nghĩ tiền có thể giải quyết tất cả sao?
kamado tanjiro
kamado tanjiro
Các ngươi tưởng ai cũng giống như các ngươi, có thể bị tiền mua chuộc sao?
kamado tanjiro
kamado tanjiro
Đừng có nghĩ mình có quyền thế là muốn làm gì thì làm!”
Ánh mắt Muichiro từ trong xe ngước lên, nhìn về phía Tanjiro. Lúc này, đôi mắt của Muichiro thoáng ngạc nhiên.
Lần đầu tiên, cậu gặp phải một người không cần tiền của mình, không hề bị dụ dỗ hay chấp nhận sự dễ dàng mà cậu mang đến
Mặc dù vẻ mặt Muichiro vẫn lạnh nhạt, nhưng ánh mắt của cậu như ẩn chứa một câu hỏi: "Vì sao cậu lại từ chối?"
Tanjiro cảm nhận được sự im lặng từ phía Muichiro. Cậu không để tâm đến sự ngạc nhiên của người kia. Cậu thở dài một hơi, lắc đầu như thể coi chuyện này là không đáng để bận tâm nhưng thật ra thì cậu đang rất tức
kamado tanjiro
kamado tanjiro
“Đừng có mà nghĩ ai cũng cần tiền các cậu.
kamado tanjiro
kamado tanjiro
Mọi thứ không thể giải quyết chỉ bằng thứ đó được.
kamado tanjiro
kamado tanjiro
Hứ, dù sao cũng không tức giận, bỏ đi
Tanjiro nói, rồi quay lưng bước đi, không quay lại nhìn.
Muichiro vẫn ngồi trong xe, im lặng. Cậu không nói gì, chỉ nhìn theo bóng lưng của Tanjiro, một chút ngạc nhiên lẫn bối rối trong ánh mắt lạnh lùng của mình.
________
_____________

lý do đằng sau ánh mắt lạnh lùng

tanjiro một mạch đi qua con đường lát đá, lòng vẫn còn đầy tức giận. cậu không hiểu tại sao muichirou có thể thờ ơ đến vậy? nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của anh lúc kêu người ra đưa tiền cho cậu. thì tanjiro càng bực hơn
Nhưng sau khi gặp được ông chủ quán trà bên rìa đường thì con giận của cậu đã nguôi bớt
chủ quán mì
chủ quán mì
Ồ !là tanjiro hả cháu? công việc ông giới thiệu có ổn không?// cười nhẹ //
Ông ta là chủ của một quán trà nhỏ trên núi, vì kinh tế của khó khăn, nên cậu cũng thường xuyên đến đây uống trà và tâm sự cùng ông
nhiều lúc thấy được lòng tốt của cậu, ông cũng ngỏ lời miễn phí. Nhưng cậu lại dúi tiền vào tay ông rồi bỏ chạy .
kamado tanjiro
kamado tanjiro
Vâng công việc đó khá ổn! Thưa ông!!(*•̀ᴗ•́*)و ̑̑
kamado tanjiro
kamado tanjiro
nhưng có điều lần đầu Cháu đi xin việc,nên tay cũng khá là run ông ạ.// gãi đầu//
chủ quán mì
chủ quán mì
um... cháu còn nhỏ mà đã phải xin việc để giúp đỡ gia đình...
chủ quán mì
chủ quán mì
Đáng nhẽ ra tầm tuổi này cháu phải được đi học mới đúng// giọng tiếc nuối //
ông nhìn thẳng vào mắt cậu, đưa một ánh mắt tiếc nuối.
Cậu cũng cảm nhận được mà trả lời
kamado tanjiro
kamado tanjiro
Đúng là cháu nên đi học ,nhưng vì gia đình cháu không giàu có. Không những thế còn phải nuôi các em nữa Nên cháu không đi học cũng không sao ạ!!// cười mỉm//
kamado tanjiro
kamado tanjiro
* ông lo cho tương lai của mình thế nhỉ*
ông gật đầu nhẹ ánh mắt không còn vẽ tiếc nuối nữa
ông liếc mắt ra quầy quán của mình rồi lại nhìn về phía cậu
chủ quán mì
chủ quán mì
nay có một vị khách khá đặc biệt?//cười hiền//
chủ quán mì
chủ quán mì
Nhưng trông cậu ta khá cô đơn! cháu thử ra bắt chuyện xem sao?//mỉm //
kamado tanjiro
kamado tanjiro
Vâng!
NovelToon
cậu ngó ra đằng sau lưng của ông, mở to con ngươi và ngạc nhiên.
không nói nhiều cậu liền xông thẳng ra phía anh ta
????
????
hử?//thờ ơ//
anh ta có mái tóc dài đen tuyền, phần ngọn chuyển sang xanh ngọc nhạt. Đôi mắt màu xám tro, ánh nhìn xa xăm và vô cảm.
kamado tanjiro
kamado tanjiro
ngươi ở đây làm gì?//tức giận//
tanjiro nói , giọng vẫn còn chút tức giận, nhưng có phần nhẹ nhàng hơn.
tokito muichiro
tokito muichiro
//Nhìn cậu//
anh nhìn cậu một lúc lâu rồi cuối cùng cất tiếng nhưng giọng rất lạnh nhạt
tokito muichiro
tokito muichiro
Tôi nghĩ là cậu không bao giờ hiểu được tôi đâu...//thờ ơ+ nhìn về phía xa //
tanjiro có chút hụt hẫng trong lòng,cậu không biết phải nói gì, nhưng trong đầu cậu vẫn văng vẳng tiếng nói của anh về chuyện chúng ta không thể hiểu nhau.
kamado tanjiro
kamado tanjiro
Vậy sao?^^💢
tanjiro đáp lại giọng vẫn cố gắng giữ bình tĩnh dù trong lòng đã dâng lên sự bực bội trước sự thờ ơ của anh
muichirou ngước nhìn lên trời như đang tìm kiếm một câu trả lời nào đó
một lúc sau anh nói
tokito muichiro
tokito muichiro
Cậu không giống những người khác. Cậu không muốn tiền, không muốn sự giúp đỡ. Tôi chưa bao giờ gặp ai như vậy...//nhìn trời//
tanjiro nhìn vào đôi mắt lạnh lùng ,ấy rồi cậu thở dài. cảm giác tức giận lúc trước đã tan đi một phần thay vào đó là sự tò mò của cậu
kamado tanjiro
kamado tanjiro
vậy thường là ngươi giải quyết mọi chuyện bằng cách này à?//tò mò//
kamado tanjiro
kamado tanjiro
Đây có phải là cách sống của ngươi muốn không?
Muichiro không trả lời ngay lập tức. Cậu lặng im nhìn Tanjiro một lúc lâu. Sau đó, cậu hạ ánh mắt xuống, khuôn mặt không còn lạnh nhạt mà có vẻ gì đó mơ hồ.
tokito muichiro
tokito muichiro
Tôi không biết ...chỉ là tôi đã luôn làm vậy.
Tanjiro nhìn Muichiro, cảm nhận được một chút tổn thương trong câu nói ấy. Có lẽ Muichiro không bao giờ thực sự cảm thấy được sự ấm áp của tình cảm con người, chỉ sống trong thế giới quyền lực là thứ duy nhất giải quyết được vấn đề.
Điều đó khiến Tanjiro cảm thấy một sự đồng cảm không ngờ.
kamado tanjiro
kamado tanjiro
ngươi không cần phải trả lời ta, nhưng đừng có nghĩ có tiền sẽ giải quyết được vấn đề.//bỏ đi//
Muichiro đứng im, ánh mắt dõi theo bóng lưng của Tanjiro, không thể hiểu nổi tại sao người con trai này lại khiến mình cảm thấy một thứ cảm giác lạ lùng như vậy.
____________
mun t/g
mun t/g
hehe 748 chữ
mun t/g
mun t/g
baiii

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play