(Hâm Nguyên/ Văn Nghiêm) Bị Ép Làm Tổng Tài
Giới Thiệu
Cậu và người anh em tốt cùng xuyên vào một bộ đam mỹ.
Hắn trở thành tra công của một em thụ hiền lành như vợ hiền, còn cậu thì trở thành kim chủ của một sinh viên nghèo.
Cả hai người mạnh mẽ nhịn nhục diễn theo cốt truyện, cưa đổ thụ chính rồi tra tấn cả thể xác lẫn tinh thần, nhưng sau lưng thì ngày nào cũng đốt nhang bái Phật, chỉ mong đối phương bớt hận mình một chút.
Theo nguyên tác, những tra nam bị thụ chính hận thấu xương cuối cùng sẽ bị công chính chủ điên cuồng trả thù, kết cục không ngoài cái chết.
Nhìn thời điểm sắp đến cao trào, cậu và người anh em tốt quyết đoán giả chết để chạy trốn khỏi công chính.
Bí ẩn
Đêm nay cày game thâu đêm không?
Bí ẩn
Cuối cùng cũng có thể thoải mái chơi game mà không lo phải làm tổng tài nữa rồi.
Hai tháng sau, khi đang chơi game chiến đấu điên cuồng một mất một còn trong một quán net tại thị trấn, cả hai người bị tóm gọn.
Bí ẩn
Anh bảo là anh thích người hiền lành, tôi đã giả vờ làm vợ hiền của anh suốt nửa năm, vậy mà anh chạy mất?
Bí ẩn
Tôi giả làm kim chủ chơi với cậu lâu vậy, bảo bối, cậu thực sự nghĩ tôi là sinh viên nghèo thật đấy à?
Bí ẩn
Tại sao thụ chính lại không hề đúng với tính cách trong truyện vậy?
Hệ Thống
Có khi nào, người các cậu tán lại là công chính không?
Tg của những bộ truyện bị flop
Hê lô. Quên tui chưa các người đẹp
Tg của những bộ truyện bị flop
Bộ truyện đầu tiên có thêm CP khác ngoài Nguyên
Tg của những bộ truyện bị flop
Truyện này là truyện hài nhé các người đẹp nên mn cứ yên tâm đọc đi
Chương 1
Cậu và anh em tốt đang đánh bài.
Ngay khi nghe thấy tiếng ổ khóa xoay, hai đứa luống cuống giấu bài.
Hắn ta xé miếng giấy dán trên mặt, cậu lau vội hình con rùa vẽ trên trán.
Dù gì cũng kịp khôi phục dáng vẻ tổng tài vào thời khắc nghìn cân treo sợi tóc.
Trương Chân Nguyên
Tổng giám đốc Nghiêm, dự án này có rủi ro, tôi không thể đồng ý.
Nghiêm Hạo Tường
Được thôi, vậy chúng ta bàn lại dự án nuôi lợn vào dịp khác...
Ngay lúc đó, Lưu Diệu Văn bước vào phòng khách, vẻ mặt đầy bi thương.
Lưu Diệu Văn
Hôm qua tôi gọi cho anh vô số cuộc, tại sao không bắt máy?
Nghiêm Hạo Tường
// thay đổi vẻ mặt, tỏ ra khó chịu//
Nghiêm Hạo Tường
Đừng ở đây gây chuyện vô cớ nữa, tôi với Tổng giám đốc Trương đang bàn chuyện làm ăn, mau đi nấu cơm đi
Lưu Diệu Văn nhìn hắn với ánh mắt đau lòng, như thể sắp khóc đến nơi.
Nghiêm Hạo Tường
Cậu bày ra bộ mặt đưa đám đó cho ai xem? Còn không mau đi?
Lưu Diệu Văn mím môi, xoay người uể oải đi vào bếp
Trương Chân Nguyên
//nháy mắt//
Trương Chân Nguyên
Tổng giám đốc Nghiêm, ngầu đấy
Nghiêm Hạo Tường
Ông đây là diễn viên thực lực.
Ba mươi phút sau.
Nhìn mâm cơm bày biện trước mặt với đủ sắc, hương, vị.
Nghiêm Hạo Tường
Mấy ngày tới tôi phải đi công tác, không về nhà.
Vừa nói vừa kéo cổ áo xuống.
Cố tình để lộ dấu hôn trên cổ.
Chính xác thì, đó là dấu chai nước.
Vì cậu đã dùng chai nước khoáng tạo ra cho hắn.
Quả nhiên, vừa nhìn thấy dấu vết kia, mắt Lưu Diệu Văn lập tức đỏ lên.
Lưu Diệu Văn
Là đi công tác hay bên ngoài có người khác? Nghiêm Hạo Tường, rốt cuộc anh xem em là gì? Một thằng ngốc à?
Thằng anh em cậu "bốp" một tiếng, ném đũa xuống
Nghiêm Hạo Tường
Đừng có suốt ngày vô lý gây sự! Sống được thì sống, không sống được thì ly hôn! Tôi chịu đủ rồi!
Nghe hai chữ "ly hôn", ánh mắt Lưu Diệu Văn khẽ tối sầm.
Cuối cùng, cậu ta vẫn cúi người nhặt đũa lên
Lưu Diệu Văn
Được rồi... Đừng nói nữa, ăn cơm đi
Như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Lưu Diệu Văn dịu dàng múc canh cho Nghiêm Hạo Tường
Anh thích ăn cá, đây là món canh cá em mới học, thử đi.
Nghiêm Hạo Tường
//khinh khỉnh húp một muỗng.//
Nghiêm Hạo Tường
//Giây tiếp theo, mắt trợn trắng ngất xỉu//
Trương Chân Nguyên
Nghiêm Hạo Tường!
Cậu và Lưu Diệu Văn hoảng hốt, lập tức đưa nó đi bệnh viện cấp cứu.
Nghiêm Hạo Tường vừa mở mắt tỉnh lại đã muốn khóc gọi mẹ.
Trương Chân Nguyên
//bịt miệng nó, hạ giọng nhắc nhở// Anh em, giữ thân
Lưu Diệu Văn hất tôi ra, sốt sắng
Lưu Diệu Văn
Bảo bối, anh cảm thấy thế nào?
Cậu bị cú hất đó làm bật ngược ba vòng, suýt chút nữa hộc máu.
Đúng là vợ hiền có khác, tay khỏe thật sự.
Cao to nữa, nếu không phải tôi và Nghiêm Hạo Tường là xuyên sách, chắc chắn còn thấp hơn cậu ta nhiều cái đầu.
Nghiêm Hạo Tường nhìn gương mặt gần trong gang tấc của Lưu Diệu Văn.
Nghiêm Hạo Tường
//Run rẩy// Cút ra ngoài, tôi không muốn thấy cậu.
Lưu Diệu Văn thoáng vẻ đau lòng.
Lưu Diệu Văn
Vậy em ra ngoài chờ, đợi anh hết giận rồi em vào.
Lưu Diệu Văn
Bảo bối mà đói thì nói với em, em về nhà nấu cháo dinh dưỡng cho anh.
Sau khi Lưu Diệu Văn đi ra ngoài.
Nghiêm Hạo Tường bật dậy như cá chép
Nghiêm Hạo Tường
Trương Chân Nguyên, chúng ta không còn nhiều thời gian.
Trương Chân Nguyên
Sao vậy, bảo bối?
Nghiêm Hạo Tường
Đừng có lươn lẹo, anh em! Tôi nghi ngờ Lưu Diệu Văn đã gặp công chính rồi, cậu ta bắt đầu bất mãn với tôi, muốn đầu độc tôi chết!
Trương Chân Nguyên
Vậy thì chắc bên tôi cũng gần đến lúc rồi.
Hai đứa nhìn nhau hai giây, cùng gật đầu.
Trương Chân Nguyên
Nhanh chóng chia tay, chuẩn bị chạy trốn
Chương 2
Cậu và Nghiêm Hạo Tường xuyên vào một quyền đam mỹ tổng tài cẩu huyết.
Hắn là tra công đào hoa nhưng lại mang hơi hướng "vợ hiền đảm đang." Còn cậu là kim chủ bệnh kiều của cậu sinh viên nghèo thanh lãnh.
Hệ thống thì mất tín hiệu.
Bàn tay vàng? Không có.
Để lại hai thằng đàn ông mười tám tuổi làm tổng tài, cầm cây cán bột mà thổi lửa.
Không biết cái gì luôn.
Hê hê. Cười không nổi.
Mặc dù trong truyện, hai cặp đôi chính chỉ được gọi bằng mấy cái danh xưng khô khan như "Công 1" và "Thụ 1," nhưng bọn họ vẫn nhanh chóng tìm được nhân vật thụ chính.
Lưu Diệu Văn có khuôn mặt điển trai, tóc hơi dài màu xám khói cực kỳ bắt mắt.
Dù không cười thì nhìn cũng lạnh lùng lắm, nhưng dáng người lại quá mức cao.
Nhưng mà Nghiêm Hạo Tường rất chắc chắn- chỉ có "vợ hiền" mới để tóc dài như vậy.
Còn người của tôi thì lại càng dễ nhận ra.
Lần đầu gặp Đinh Trình Hâm, cậu ấy đang nằm trong con hẻm nhỏ, cả người đầy vết thương.
Cảnh tượng này, y hệt một cậu sinh viên nghèo hay bị chủ nợ đánh đến nhập viện.
Đinh Trình Hâm đẹp theo kiểu sắc bén, trông xa cách và lạnh lùng.
Cậu mất rất lâu mới theo đuổi được cậu ấy.
Lúc cậu nói muốn bao nuôi Y, Y nhìn cậu thật lâu, có vẻ khá bất ngờ
Đinh Trình Hâm
//nghiêng đầu, khẽ cười một tiếng// Được
Thời gian trôi qua như chó chạy ngoài đồng, mới đó đã hơn nửa năm.
Giờ thì, công chính sắp xuất hiện rồi.
Trong nguyên tác, hai tra công bị công chính ngược đến thảm.
Cuối cùng, một thằng tự sát, một thằng bị thiêu sống.
Thế nên, cậu và Nghiêm Hạo Tường đã sớm chuẩn bị kế hoạch chết giả rồi chuồn lẹ.
Trương Chân Nguyên
Không cần mang tài sản theo, xử lý không tốt sẽ bị tra ra, tốt nhất là để lại cho hai đứa nó, bớt hận được tí nào hay tí đó.
Nghiêm Hạo Tường
Trên đường trốn... chỉ cần có thuốc lá và đàn guitar là đủ rồi.
Trương Chân Nguyên
Không phải anh em à? Trước mặt người nhà còn cố làm màu?
Nghiêm Hạo Tường
// 1s suy nghĩ// Rồi rồi rồi, thêm tí tiền net nữa.
Về đến nhà, cậu lập tức đi kiểm kê bảo bối của mình.
Trương Chân Nguyên
Tiền thì không được mang.
Trương Chân Nguyên
có thể không có tiền, nhưng không thể không có tinh thần.
Đang đóng gói hăng say thì dưới lầu truyền đến tiếng động.
Trương Chân Nguyên
// ló đầu ra xem//
Chạm mắt với Đinh Trình Hâm.
Trương Chân Nguyên
Tới làm gì?
Trương Chân Nguyên
//bình tĩnh khóa cửa phòng sưu tập lại//
Đinh Trình Hâm
//ném balo lên sô pha+đi lên cầu thang//
Đinh Trình Hâm
Không được tới à?
Trương Chân Nguyên
Khi nào tôi gọi thì hãy đến, đừng có phiền tôi.
Đinh Trình Hâm chậm rãi tiến đến gần.
Như một ngọn núi áp tới, che hết ánh sáng trước mặt cậu.
Y quét mắt sắc lẻm một vòng, dừng lại ở cánh cửa phía sau cậu.
Đinh Trình Hâm
Sao? Giấu người à?
Trương Chân Nguyên
Đây không phải là chuyện một tình nhân như cậu nên quan tâm.
Lời vừa dứt, mặt Đinh Trình Hâm lập tức trầm xuống.
Trương Chân Nguyên
//ra lệnh// Bây giờ, cởi đồ, vào phòng quỳ xuống.
Trương Chân Nguyên
Cậu phá luật, tôi phải phạt.
Đinh Trình Hâm nhìn tôi chằm chằm hồi lâu.
Không nói hai lời, lập tức vào phòng.
Trương Chân Nguyên
“Đúng là một sinh viên nghèo đáng thương, chắc lười phản kháng luôn rồi.”
Download MangaToon APP on App Store and Google Play