Năm ta rời Cố An thành đến Đại Tự hoà thân tính đến nay ước chừng đã năm năm, ta chưa từng có trong đầu ước nguyện được quay trở lại cố đô, bởi lẽ dù ở đâu bản thân ta đều chỉ là kẻ thấp cổ bé họng, phận con sâu cái kiến, tồn tại giữa chốn phồn hoa thật sự đã là quá sức với ta rồi.
Mẫu thân ta dặn ta rằng sinh ra là nữ tử ta không được phép quyết định vận mệnh, sự sống của ta là phải có ích cho triều thành, dù chết cũng không được ca thán, nên ta đã thay thế tam công chúa hoà thân theo ý chỉ của Hoàng thượng, từ sự khuyên nhủ của phụ thân.
Ta hoà thân là gả cho thập hoàng tử.
Nghe thân phận tôn quý nhưng thực chất hắn coi ta như những nô bộc ở thêm cho phủ của hắn, cuộc sống của ta ở đây thêm khổ cực.
Ta và hắn chưa từng quen biết lại càng chưa từng thù oán nhưng hắn lại căm ghét người Cố An nên hắn coi tao như kẻ thù, là một sự sỉ nhục đối với hắn.
Thập hoàng tử có sở thích đi săn và dựng doanh trại ở biên cương, năm năm nay số lên là nhìn thấy hắn đến trên đầu ngón tay, nàng bị giam lỏng ở phủ đến chén cơm trắng thi thoảng mới được thấy, cung nhân theo nàng từ buổi đầu đến Đại Tự đều bị giết sạch trước sự chứng kiến của nàng, nhớ như in ngày đó đến bây giờ thi thoảng lại hiện lên cùng cơn ác mộng của nàng.
Vốn nghĩ hãy cứ an phận thủ thường sống vậy trọn một kiếp cũng tốt, nhưng người tính không bằng trời tính, nàng hay tin Cố an giờ đã đảo chính, nổi quân đánh sang biên cương hai thành, giờ đây mọi thứ rất lạ nàng lại chẳng thể biết hoàng quyền rơi vào tay ai chỉ nghe người giúp Y là tạ Lâm-tướng quân trẻ tuổi mới trở về giúp sức. Nhờ sự mưu trí của hắn mà giờ Đại tự đã thất thế chẳng biết sẽ chống cự được bao lâu.
Thất hoàng tử trở về cùng với tin báo lên phụ vương ải biên cương khó thoát đã bị đánh thẳng vào thành giờ chỉ còn cách chạy sang nước khác nhờ chi viện mới mong lấy lại được thế, lấy lại được cơ nghiệp, nay các hoàng tử đều đã bị sát hại chỉ còn mình hắn sống sót trở về đây.
Mọi chuyện diễn ra nhanh hơn nàng tưởng, cuối cùng thì quân ta cũng chiếm toàn thành, thập hoàng tử lâm vào bước đường cùng hắn áp bức kéo nàng ra làm con tin, hắn dường như đang nghĩ nàng có thể làm con tốt cuối cùng cứu mạng hắn ta.
Đứng trước cửa chính đại điện, thập hoàng tử kề đao sát cổ nàng, binh lính tiến lên chĩa mũi kiếm vào hắn thành hàng bao vây, hắn lùi lại vài bước, lưỡi đao không nhúc nhích khỏi vị trí như hễ họ tiến lên sát hắn sẽ ra tay giết nàng để bảo toàn mạng sống của hắn.
Thập hoàng tử thân hình vạm vỡ, tay hắn nắm chặt con tin, lâm vào nước đường này hắn sợ mạng khó giữ khó giữ lại, vừa tức giận mặt nổi gân xanh mồ hôi từng giọt lăn dài, hét lớn:
“Các ngươi là lũ nhãi nhép, một lũ hèn nhát, gọi tên cầm đầu ra đây nếu không ta sẽ cắt cổ ả ta”
Binh lính vẻ mặt vẫn chả thay đổi, bọn họ chỉ cần biết nhận lệnh giết sạch không bỏ sót một ai, mà người bị bắt làm con tin kia lại chẳng phải người bọn họ sợ làm hại
Họ càng tiến lên, thập hoàng tử nhận ra người hắn ta bắt chả có tác dụng, giữ lại chỉ làm gánh nặng cho hắn bỏ trốn
Ta ý niệm chắc lần này bản thân sẽ cứ thế mà chết dưới thanh đao của kẻ man rợ, ta đã nhắm mắt cảm nhận được lưỡi đao sắc lạnh chạm qua làn da
Nhưng hắn lại buông lỏng đao khiến ta bất ngờ hé từ từ đôi mắt, nhìn thấy đám binh lính dạt gọn ra hai bên ở giữa, bóng dáng mờ nhạt dần hiện rõ
Dáng người uy vũ khoác trên mình hoàng giáp, ánh mắt ta thắp lên tia hy vọng lạ thường, mang chút đôi phần ngạc nhiên.
Đó là Chiêu Dương-nhị hoàng tử, cũng là người ta dành tâm tư, tình ý khi xưa.
Dạ Chiêu Dương khua tay cho binh sĩ lùi lại hết ra sau, một mình hắn tiến lên, trên tay cầm kiếm, trên kiếm vẫn còn nhỏ giọt máu, mặt hắn chút dao động ánh mắt cũng có phần lo lắng, mở giọng gọi hai tiếng: “Hoàng tỷ”
Hoàng tỷ? Ta chợt nhận ra rằng người trước mặt ta chính là vị hoàng đế mới của Cố an, nghe người trong cung nói nhị hoàng tử hồi thiếu thời thường hay bị bắt nạt giờ lại nắm trong tay hoàng quyền thật khiến người ta không khỏi ngạc nhiên
Trong ánh mắt của ngài ấy, ta lại hơi xa lạ, lạnh lẽo, ngài ấy biết rõ ta là kẻ giả mạo nhưng lại không gọi hẳn tên thật của ta là đang có ý gì?
Chưa kịp để tình tỷ đệ lâu ngày gặp lại cảm động, thập hoàng tử hăm doạ kề đao gần hơn
“Nếu muốn tỷ tỷ ngươi bảo toàn mạng sống khôn hồn rút quân tứ phía, cáo trạng khắp phương là [Trắc quân khấu] đã bại trận còn không ta không đảm bảo ả ta hưởng dương được nữa đâu”
Hắn cười vá lên như một kẻ ngông cuồng, một con ngựa điên hí vó, hắn cứa nhẹ xược qua cổ Thẩm Mục Ninh rỉ máu, qua xương quai xanh của nàng
Dạ Chiêu Dương trau mày nhìn tên xấc xược không biết lớn nhỏ, hắn giờ chẳng khác gì con cá nhỏ trong chum, chỉ cần không vui có thể giết hắn ngay tức khắc vậy mà hắn dám ở đây ra điều kiện hoang đường với ta
Dạ Chiêu Dương nhìn cơ thể gầy gò, mảnh khảnh có thể bóp vỡ vụn của nàng trong lòng hắn lại hơi dao động, dẫu sao năm xưa nàng cũng đối xử rất tốt với hắn, cũng có chút rung động bởi tình cảm nàng dành cho hắn, tiếc là chuyện đã là quá khứ
Hắn đứng lặng, cuối cùng lòng người đã quyết đôi khi để tình cảm chi phối tới đại sự lại chỉ gây ra rắc rối thêm, hắn thở dài không thành tiếng như buông xuôi gánh nặng, dứt khoát đưa ra quyết định
“Được! Nhưng ngươi thả hoàng tỷ ta ra trước, ta sẽ làm theo lời ngươi muốn”
Thẩm Mục Ninh không thể tin được ngày ấy lại sẵn sàng vì nàng từ bỏ cơ hội tốt như vậy, lần đầu tiên nàng cảm thấy bản thân lại được coi trọng như vậy, đôi mắt vốn chẳng còn hy vọng nay lại được thắp sáng
Dạ Chiêu Dương thấy khuôn mặt lọi rõ vẻ cẩn trọng đa nghi không hề tin lời hắn vừa nói, hắn lại muốn thêm phần chắc chắn
“Nếu ngươi không tin ta có thể thay tỷ tỷ ta làm con tin, chỉ mong ngươi đừng làm hại tỷ ấy”
Hắn chậm rãi tiến lên gần hơn khoảng cách còn ba bước chân
“Haha…thật là cảm động, không ngờ là quân vương một nước lại nhún nhường vì tình cảm máu mủ, được thôi ta sẽ thành toàn cho ngươi” hắn tỏ rõ thái độ ngạo mạn khinh thường
“Ngài đừng qua đây nếu không ngài sẽ chết đó”
Thẩm Mục Ninh lo lắng khuyên ngài ấy thật lòng, tên này như kẻ điên hung ác, nếu hắn có được ngài ấy chắc chắn sẽ không chừa mạng sống
Dạ Chiêu Dương không bận tâm, hắn tiến lên gần hơn, định khom người đặt thanh kiếm xuống, trước mặt tên tướng địch, Thẩm Mục Ninh chỉ lắc đầu, miệng không ngừng lặp đi lặp lại câu
“Đừng qua đây”
Còn tên kia thì đắc ý hả hê cười lớn nhạo báng
Đột nhiên nàng chỉ kịp nhìn thấy ánh mắt ngước lên nhìn thẳng nàng bằng một ánh mắt sắc lạnh đáng sợ, nàng cảm thấy giữa lòng ngực mình nhói lên một cơn đau tháu xương
Giữa lúc trời đổ cơn mưa tuyết đầu mùa, bông tuyết nằm trắng xoá phủ kín lên dòng máu, thi thể nằm la liệt bên ngoài, vài bông tuyết theo cơn gió lạnh buốt giá thổi vào trong cửa chính điện, thập hoàng tử ngừng cười cứng họng không nhúc nhích
Thẩm Mục Ninh nhìn khuôn mặt lạnh hơn cả băng đã thay đổi của người mình thầm thương trộm nhớ, hắn nở nụ cười rất tươi hài lòng, nàng cảm nhận thấy mùi tanh nồng của máu hộc ra từ miệng
Đúng vậy hắn ta chính tay đâm nàng và tên kia cùng một lúc, xuyên qua ngực cả hai, trong đầu hắn vui mừng vì lần đầu tiên hắn một tiễn trúng hai con nhặng, hắn không ngần ngại rút lưỡi kiếm ra, máu của Thẩm Mục Ninh bắn lên mặt hắn, trên khuôn mặt không dao động, thập hoàng tử chết ngay tức khắc
Nàng ngã xuống nền hoa gốm lạnh lẽo, từng nhịp thở đều khiến nàng đau đớn, dòng máu đỏ nóng rỉ ra miệng vết thương nhuốm tố xiêm y, đôi mắt chứa niềm hy vọng bị dập tắt bởi nỗi uất hận, ứa đọng hai dòng lệ, nàng tự hỏi
“ tại sao? Tại sao chứ? Tại sao bản thân ta lại đối xử như vậy? Ta toàn tâm toàn ý như vậy với ngài kia mà?” Thì ra từ trước đến giờ hắn chỉ coi nàng như con cờ trong tất cả kế hoạch
Đôi mắt nặng trĩu dần mờ đi như thể bị bao phủ bởi màn sương mù, lúc sắp rời khỏi nhân thế ta lờ mờ nhìn thấy bóng dáng của ai đó chạy lại gần bên ta, nhẹ nhàng nâng cơ thể lạnh lẽo của ta
Hắn ôm chặt ta vào lòng khóc nấc lên không ngừng, chắc hắn trông bi ai lắm, là đang rơi lệ trên mắt ngì vì ta? Người ta yêu đã chính tay giết ta vậy thì ngươi là ai? Là ai? Ta cũng chả biết nữa, duy chỉ nghe thấy hắn nói ta hãy tỉnh lại, còn sau đó ta chẳng nghe được gì nữa
Hắn không can tâm nhìn ta chết vậy sao? Ta cũng như người thôi
Đã quá muộn rồi!
Ta cứ như vậy mà chết thôi sao? Không ta không muốn… ta không can tâm
Ta cứ vậy mà chết thôi sao?! Không ta không muốn...ta không can tâm
Nàng buông xuôi bàn tay
Chiếc vòng ngọc lục bảo vỡ làm đôi, đây là thứ cuối cùng mà nàng có. Trên chiếc vòng đó còn dính chút máu đã khô, một chút giọt lệ ấm nóng không phải của nàng, chỉ là khi vô tình khẽ giơ đôi tay lên an ủi lau nhẹ đi giọt lệ đang lăn dài trên khuôn mặt của người, nó vô tình lại rơi trúng hòa vào máu nàng đã khô dần, thật sự rất muốn khuyên y đừng vì ta mà khóc, mong sau này còn có cơ hội cho ta biết y thật sự là vì gì mà lại thảm thương vì sự ra đi của ta, để ta sẽ an tâm phần nào, ta không muốn mắc nợ ai một đời nữa
Đã bao lâu, hồn ta thả trôi lững lờ giữa một không trung đen mịt hệt như sâu dưới lòng biển không có sự tồn tại của bất cứ vật gì cả, thoang thoảng ta lại cảm nhận được mùi hương của hoa cẩm tú thật tĩnh lặng, hồn ta cảm thấy an tâm đến lạ thường, ta từ từ mở đôi mắt chậm rãi để cơ thể cứ thế trôi dạt mông lung:
“Ở hoàng tuyền rồi ư?”
“Ninh nhi’’ tiếng gọi quen thuộc lại ấm áp mà ta đã tưởng bản thân sắp quên lãng từ lâu rồi, ta rất muốn nghe lại một lần nữa thật sự đã linh nghiệm trước khi chết ư, cuối cùng phải chăng ông trời đang niệm tình với ta lần cuối, thật khiến ta muốn tạ ơn
Ta giữ thăng bằng đứng thẳng lưng, quay đầu nhìn bóng dáng đoan thục, lễ nghi nhưng không khỏi khiến ta bồi hồi, thấu tận tâm can là cảm xúc chân thật, hai hàng lệ không tự chủ mà lăn dài trên gò má dường như vỡ òa sự ấm ức mà mấy lâu ta đã phải chịu đựng
Mẫu thân vẫn giống hệt như trong các giấc mơ của ta, người nhìn ta bằng ánh mắt ngọt ngào, khẽ nở nụ cười trìu mến, dang rộng vòng tay: “Nhi ngoan, lại đây bên ta’’
Ta liền chạy lại gần ôm chầm lấy hình bóng người, mẫu thân của ta vẫn có thân hình mảnh khảnh ấm áp thơm mùi hoa cẩm tú như ngày ta còn niên thiếu, người đưa đôi tay mềm mại nhưng lại có vết chai sạm lau nước mắt cho ta
“Đừng khóc, khóc rồi là không đẹp nữa’’
Ta cố gắng không khóc nấc thành tiếng, chui vào lòng mẫu thân, hít từng hương thơm quen thuộc đã lâu ta chưa thấy
Cỡ bao lâu cho đến khi ta ngừng khóc hẳn, ngư, người vỗ về ta trong lòng
“Đây là đâu vậy mẫu thân?’'
Người chỉ mỉm cười tựa như làn sương khơi mờ ảo, chẳng nói cho ta biết đây là chốn nào, tứ phương hiện lên hắc tuyền kín giăng, ta mơ hồ đoán đây là nơi mà người mất chốn thân, tách khỏi chiếc ôm vỗ về ta nhìn người vẫn hệt như xưa tràn đầy nét đoan trang của khuê nữ thanh tao
Người gạt đi giọt lệ còn vương trên khóe mắt của ta nhẹ giọng ngọt ngào:
“Con còn nhớ lời mà ta từng căn dặn khi còn niên thiếu không, hồi sống trên thế gian khó tránh thế bần cùng, sống lương thiện tâm giữ vững thoát khỏi tranh giành đoạt quyền, thứ của mình ắt của mình há phải chiếm đoạt đấu đá,kẻo gặp báo ứng’’
Đúng, bản thân ta nhớ mãi lời căn dặn trước khi mẫu thân ta lâm chung, đoản mệnh mà mất sớm, người luôn một đời sống lương thiện tâm tốt nhưng cuối cùng lại bị người khác hại chết không thương tiếc, vậy mà người vẫn dạy ta như vậy, sống là phải tốt từ tâm rồi sẽ có được những điều xứng đáng
“Nhưng mẫu thân à người lại chả dạy ta đối đãi sao cho vừa lòng ý nhân, cả ta và mẫu thân đã luôn sai ngay từ đầu rồi, không phải sao?’’
Ta gạt bỏ cánh tay người đang ôm ta, nắm lấy đôi bàn tay liễu yếu đào tơ đã có vết chai sạm do làm nụng của người, thân là binh bộ phu nhân mà cuộc sống chẳng an nhàn, nhìn vào đôi mắt dịu dàng ấy ta lại càng thêm phần uất ức, chính vì an phận, chính vì lương thiện mà mẫu tử chúng ta bị hại đến bước đường thê lương này
“Mẫu thân, nếu được quy hồi lại một kiếp nữa ta sẽ không nghe theo lời căn dạy của người, ta sẽ dành lại mọi thứ vốn thuộc về ta, đặt mọi thứ về đúng vị trí đáng lẽ nó nên ở, thà rằng phụ thiên địa hữu duyên còn hơn là phụ chính bản thân ta, dù có phải đổ lệ đổ huyết ta cũng toại nguyện’’
Người nghe ta nói rõ nội ý ước nguyện trong tâm của ta lại không khuyên ngăn ta mà chỉ nhắm nhẹ đôi mắt, miệng nở nụ cười thật tươi cơ mặt người thả lỏng khẽ vỗ nhẹ lên mu bàn tay ta vài nhịp
Sau đó đỡ khuỷu tay ta từ từ đứng dậy trong ánh mắt hiện rõ vẻ an tâm, thanh thản mãn nguyện như vứt bỏ được gánh nặng, đôi phần chứa đựng nét lưu luyến luyến không rời
“Nhi tử của ta giờ đã hiểu ra ý niệm mà bản thân luôn đánh mất, vậy thì Ninh nhi chưa đi cùng với ta được rồi, hãy nhớ lời ta tuyệt đối đừng để sự thù hận trong chấp niệm quá lớn đánh mất chữ nhân sẽ khó tìm đường lui về sau’’
Lời vừa dứt người đẩy ta ra xa, bóng dáng người dần dần mờ nhạt bao phủ bởi làn sương mờ ảo sắp cuốn người biến mất, ta và mẫu thân vừa gặp lại nhau người lại định bỏ ta mà đi sao
Ta cố với lấy hình bóng của người nhưng lại có thứ vô hình nào đó ngăn cản ta lại không cho ta lại gần mẫu thân, người đứng từ xa vẫn giữ khuôn mặt trìu mến nhìn ta đôn hậu, bóng người tan mất theo làn sương, biết là sau lần này sẽ là biệt ly thực sự rồi liệu còn được gặp lại người nữa không, khuôn mặt của mẫu thân vẫn luôn nằm trong ý niệm của ta, nhớ từng lời trước khi rời xa của người, nhưng vậy rồi cả ta và người sẽ đi về chốn nào hay để mặc ý trời chỉ hướng dẫn lối
**
Giấc mộng chiêm bao thật khó thức tỉnh, một đời nhân quả cố nhân, hồng trần thật dài một mộng riêng chỉ mình ta thấu hiểu lòng người sau kiếp làm nhân, y quân trung hiếu thuận nghi đức, tưởng chừng đắm chìm trong tửu lượng, say cả một đời ngọt bùi đắng cay. Cái đau quặt thắt ở lồng ngực cho ta nhớ rõ cái cách mình đã chết ra sao
Mộng lại rất thực, giống như có tảng đá đè lên lồng ngực nàng, từng hơi thở trở nên nặng nề, nàng ho khan càng khiến ngực có vạn mũi kim đâm mạnh, cố gắng nuốt cơn đau nâng hàng mi nặng trĩu mở mắt ra
Trước mắt nàng không phải dưới Minh phủ* lạnh lẽo, u ám mà là trần gỗ hạch lát gạch ngói đều tắp, khung giường gỗ đã mục, ánh nến lập lòe, ánh sáng hơi ấm mờ nhạt xuyên qua hàng mi nặng trĩu của nàng, áng bình minh vừa ló dạng, chậu thược dược bên cửa sổ còn đọng chút sương sớm dạ quang bởi ánh sáng ban mai, căn phòng vương vấn mùi trầm hương mùi thuốc nam đã sắc sẵn thành bát
Nàng chống đỡ cơ thể khẽ ngồi dậy khỏi nệm gối ấm nhìn mọi thứ xung quanh căn phòng nhỏ, từ nội thất đến cách bài trí đều là thứ đã gắn bó với nàng từ lúc nọt lòng đến khi rời khỏi phủ thượng thư để hòa thân với thập hoàng tử, bên cạnh chiếc giường có nha hoàn đang canh chừng mà nằm khoanh tay sấp mặt ngủ quên mất
Thật sự là hù dọa, chết rồi mà còn có thể quay về đây :
“Làm ma mà cũng bị mộng du ư?”
Thấy có động tĩnh, nha hoàn dụi mắt, bóp bả vai mỏi nhừ của mình điều khiến nha hoàn bất ngờ mà hét lớn :
“Tiểu thư, người tỉnh lại rồi, đúng là may quá’’
Khuôn mặt không khỏi phấn khích quên mất lễ nghi phải phép bề trên bề dưới mà ôm chầm lấy nàng,xoa lưng của nàng
Ta chợt nhìn rõ được gương mặt non nớt đang mừng rỡ miệng không ngừng cảm tạ thiên địa ấy chẳng phải ai khác mà là Bán Hạ, nha hoàn thân cận luôn bên cạnh chăm sóc chu toàn cho ta từ nhỏ đến lớn, nhưng điều khiến ta không thể hiểu và sửng sốt đẩy mạnh Bán Hạ ra nắm lấy đôi vai gầy gò ấy khiến nha hoàn cũng giật cả mình :
“Tiểu thư người bị đau ở đâu sao’’
Ta trợn tròn con mắt nhìn thẳng vào khuôn mặt đã chết thảm trước mắt ta ngày ấy giờ lại xuất hiện trước mắt ta
“Không phải...em chết ở Đại Tự rồi cơ mà...?”
*Minh tự: Địa phủ
“không phải...em chết ở Đại Tự rồi cơ mà...?”
Bán Hạ chẳng hiểu chủ tử tại sao lại nói những lời với vẻ mặt hoảng hốt như vậy, nha hoàn sợ là do tiểu thư ngất xỉu quá lâu mà sinh ra nói mớ, suy nghĩ linh tinh còn hốt hoảng hơn cả Thẩm Mục Ninh
“tiểu thư người đừng làm em sợ, em chết thì sao còn ở đây hầu hạ người được, người bình tĩnh lại để em lấy thuốc cho người dùng nha”
Bán Hạ liền đứng dậy ngay định cầm lấy chén thuốc cạnh giường đưa cho chủ tử uống nhưng thấy bát thuốc đã nguội: “người đợi em đi lấy thuốc sắc lại cho người, thuốc em sắc để lâu nên bị nguội mất rồi’’ nói xong nàng vội đi xuống bếp luôn
Để lại Thẩm Mục Ninh còn đang bần thần từ cửa tử quay trở về, nàng chả biết đâu là thực đâu là ảo cảnh nữa, nếu mọi thứ nàng nhìn thấy bây giờ là thật thì quả thực khó tin
Nàng ngửa lòng bàn tay trắng nõn, ngón tay thon dài rồi lại úp mu tay xuống nhìn kĩ: “không có’’
Không có vết sẹo xấu xí do phải làm việc, phải chịu tra tấn nữa, đôi tay trắng mịn của nàng bằng cách nào đó đã quay trở lại,nàng lại sờ lên lồng ngực kiểm tra xem có vết thương do kiếm đâm không nhưng chẳng có gì hết riêng chỉ có một vết thương do va đập ở đầu, cơ thể nàng như chưa từng chịu bất kì tổn thương nào có lúc trước, thương tích do đòn roi da mà các thiếp của thất hoàng tử đánh nàng cũng như chưa từng tồn tại
“ta trùng sinh rồi”
đến lúc này Thẩm Mục Ninh đã tin chắc rằng bản thân trùng sinh được sống lại một lần nữa, đúng là trời cao không phụ lòng người, thiên đạo hữu tình, là ông trời có mắt cho nàng cơ hội được cứu vãn lại tất cả một lần nữa, nàng vì hạnh phúc quá mà rơi lệ trên ánh mắt nhìn thấu nhân thế một kiếp, gẩy nhẹ đi giọt lệ cay nghiệt nàng quyết định phải thay đổi vận mệnh đoạt lấy thứ vốn thuộc về nàng, phải nắm trong tay quyền thế cao nhất mới có thể ngẩng cao đầu mà sống, ở thế gian này kẻ mạnh giẫm đạp lên kẻ yếu còn kẻ yếu giẫm đạp lên nhau mà tồn tại, lòng người đục trong khó đoán
ta chẳng rõ bây giờ hiện là lúc nào nữa, chỉ sợ đã quá muộn để cứu vãn mọi thứ rồi
Bán Hạ đúng lúc đã sắc xong bát thuốc, từ bên ngoài bưng vào, vẻ mặt vẫn còn chút lo lắng hoảng hốt, Thẩm Mục Ninh đã điềm tĩnh lại để nha hoàn đặt khay bưng bát thuốc nhẹ nhàng đưa cho nàng, tay cầm lấy bát thuốc tuy mới nấu nhưng đã được Bán Hạ thôi nguội đi nên chỉ ấm ấm
Nàng khoẵng từng muỗng thuốc có màu đen uống từng ngụm vị đắng trên đầu lưỡi nhanh chóng lan tỏa khắp miệng nàng, Bán Hạ còn lo thuốc đắng chủ tử sẽ chỉ uống được lưng bát là ngưng nhưng lần này lại uống hết sạch có hơi bất ngờ vì nàng không chê đắng hay khẽ nhăn mày, uống xong Bán Hạ cất bát thuốc lại vào khay nhanh nhẹn lôi từ trong ống tay áo một viên kẹo mạch nha đưa cho Thẩm Mục Ninh, khuôn mặt ngây ngô ấy nhìn nàng cười khinh khỉnh đắc ý như đang khoe chiến lợi phẩm kiếm được cho nàng xem vậy
“tiểu thư người ăn viên kẹo mạch nha này đi cho đỡ đắng’’
Nàng nhìn viên kẹo gói nhỏ trong giấy rồi nhìn lên khuôn mặt mong chờ được thấy nàng ăn nó của Bán Hạ nàng cảm thấy hơi tức tối trong người, đường đường là nữ nhi do chính thất hạ sinh mà lại chẳng có nổi lấy một viên kẹo mạch nha để ăn là nên trách mọi người trong phủ hay trách chính ta đã quá nhu nhược để bị coi thường đến mức như vậy, nàng cũng biết rõ viên kẹo nàng Bán Hạ là từ đâu mà có, đúng là chẳng coi nàng ra gì khi lại phải ăn đồ trộm được từ chỗ nữ nhi kế mẫu chứ
Thẩm Mục Ninh nén nhịn cơn giận, giãn cơ mặt xuống chỉ lắc đầu: “ta không ăn em ăn đi, thuốc này không đắng’’
Có thể đối với những người thân phận cao quý viên kẹo mạch nha này chẳng đáng là gì nhưng đối với người thân phận thấp kém như Bán Hạ thì đây cũng được coi là một thứ khó có được, khi trộm được từ chỗ tam tiểu thư nàng không lén một mình ăn mà liền nghĩ đến chủ tử uống thuốc đắng cần thứ ngọt để trung hòa lại hậu vị
Ta cảm nhận được tất cả mọi thứ chẳng qua ta không nói ra thôi, ai đối tốt với ta tự thân ta biết đối xử ra sao, do ta là chủ tử nhưng lại chẳng lo được cho cả bản thân đến cả nô bộc cũng vì ta mà khổ theo, ta cần biết hiện giờ đã là khúc thời gian nào để tự mình có sắp xếp
“Bán Hạ, Thẩm Kỳ Tuyết năm nay bao nhiêu tuổi rồi”
Bán Hạ suy nghĩ như thế nào là hiện ra hết ngoài mặt luôn nên Thẩm Mục Ninh thấy nàng hoang mang thì bèn giả ôm đầu mệt mỏi
“ay da! Em xem ta vừa tỉnh dậy trí nhớ ta lại có hơi mông lung, có mấy chuyện ta không nhớ nổi’’
Nha hoàn cũng nghĩ nàng là do vừa ngất đi quá lâu lại có biểu hiện nói mấy lời linh tinh thì nghĩ có khả năng trí nhớ nàng chưa hồi phục hoàn toàn
“tiểu thư không nhớ gì sao, cách đây năm ngày tam tiểu thư mới được lão gia tổ chức sanh thần mười tuổi, sau đó hai ngày người bị sẩy chân ngã từ vách núi phía sau phủ đến nay mới tỉnh lại, cũng may lão thái thái không thấy người tới học đàn tranh cho gọi em tới thì biết người đã ra ngoài hơn một nén nhang rồi, liền cho nghĩa bộc, nha hoàn trong phủ đi tìm thì phát hiện người dưới vách núi”
Thẩm Mục Ninh nhớ ra đây là lúc nàng mười năm tuổi, suy cho cùng ông trời cũng chả thương cảm với nàng lắm, được cái này mất cái kia, cho nàng trùng sinh nhưng không cho nàng quay trở lại ngay từ đầu để sửa đổi mọi thứ từ con số không, nàng sầu chút trong tâm
Thứ khiến nàng tiếc nuối nhất là tại sao ông trời không cho nàng trùng sinh vào trước khi cái chết của mẫu thân xảy ra để nàng có thể cứu lấy người, để nàng có thể cho người một cuộc sống tốt đẹp mà người đáng được hưởng
Quay về từ đoạn thời gian này nàng chỉ có thể ngăn chặn việc có thể sẽ diễn ra ở tương lai, ngăn cho nó không diễn ra như đời trước
Qua lời kể của Bán Hạ thì nàng hồi tưởng lại chuyện này ở kiếp trước, người dàn dựng một tay đẩy nàng xuống vách núi chính là Thẩm Kỳ Tuyết, kiếp trước mọi chuyện được bỏ qua một cách mà không tiếp tục truy cứu là do Minh thị đưa lời với phụ thân nàng, sợ làm ầm chuyện mất thể diện của Thẩm phủ thêm việc nàng sợ làm kế mẫu và tam muội tức giận nên nhận bản thân không cẩn thận tự ngã muốn tạo sự chú ý của phụ thân và tổ mẫu đã nói dối
Từ đó Thẩm Chực càng thêm ghét bỏ nữ nhi này, Liễu thị luôn yêu thương nàng cũng vì chuyện này mà hảo cảm giảm đi đáng kể bởi bà rất ghét kẻ nói dối, không còn gọi nàng đến tây hương phòng học đàn, thêu thùa nữa, còn nàng vì không còn ai che chở nữa nên lại càng bị mẫu tử Minh thị chà đạp hơn
Lần này đừng hòng nàng cho qua mọi chuyện dễ dàng dù là chuyện cỏn con nàng cũng phải tìm lại công đạo
Download MangaToon APP on App Store and Google Play