Thiên Đế vốn không vừa mắt chuyện Thanh Thiên Thượng Thần chưa trải qua tình kiếp.
Thượng Thần vốn từ lâu đã độ kiếp, tiếc là lúc đó chỉ trải qua đủ sinh bệnh lão tử, kiếp đó không bái đường thành thân cùng ai càng chưa yêu nữ tử nào, giống in hệt cây cổ thụ vạn năm không nở hoa.
Nhân lúc Mục Tướng Quân, chủ điện Hoà An hạ phàm, Mệnh Cách Chân Quân báo rằng đối phương không có nhân duyên, ở nhân gian độ kiếp chỉ trải qua sinh bệnh lão tử, không thể thăng tiến. Thiên Đế gọi Thượng Thần đến, ngài nói:”Thanh Thiên, Hoà An không có tình kiếp, hắn cần trải qua tình kiếp để thăng tiến, lần trước ngươi độ kiếp cũng không có, thần tiên trên thiên giới đều bận không thể lo liệu chuyện tình kiếp cho ngươi, lần này ngươi đến làm tình kiếp của hắn đi, coi như cho ngươi trải qua tình kiếp”
Thanh Thiên Thượng Thần hay Hoà An Tướng Quân đều là cổ thụ vạn năm không ra hoa. Sắt thép rèn không chịu dãn nở.
Thượng Thần đáp:”Không”
Trong Thiên Giới này, dám nói không đồng ý với Thiên Đế cũng chỉ có hai người. Thiên Hậu là một, Thái Tử là hai. Sau này khi Thượng Thần phi thăng liền thành ba người.
Thiên Đế chán nản nói:”Ngươi được phép giữ lại kí ức, không yêu cũng được, chỉ cần ngươi làm hắn yêu ngươi. Mười năm sau, ngươi có thể quay lại rồi”
Thượng Thần nghe xong nghĩ ngợi giây lát, sau đó gật đầu, ngài nói:”Ta sẽ sắp xếp công việc giao lại cho người dưới mình rồi hạ phàm sau, dù sao cũng không cần đến sớm”
Thiên Đế được chấp thuận, dáng vẻ đổi từ chán nản sang vui mừng mà đáp:”Được, sắp xếp nhanh lên nhé, thời gian dưới nhân gian trôi nhanh lắm”
......................
Thượng Thần hạ phàm vào năm Mục Tướng Quân độ kiếp đã mười sáu.
Thân phận không có, giống như cô nhi.
Y tiến vào kinh thành với thân phần là Minh Huyền Vân.
Kinh thành xa hoa sầm uất, dân chúng rất tốt.
Y bước vào một tửu lâu, chọn vị trí gần bên cạnh cửa sổ, nơi nhìn ra ngoài sẽ nhìn thấy một cây đào.
Gió nhè nhẹ thổi qua, cành đào đung đưa theo gió, cánh hoá thoát khỏi cành mà bay đi.
Tiếng bàn tán của người đến lọt vào tai y, y biết được nơi này gọi là Linh Quốc, hiện tại chỉ còn ba ngày nữa sẽ tiến vào kì thi.
Huyền Vân nâng chén rượu, ngón tay thon dài vuốt ve thành chén rượu, ánh mắt lơ đãng nhìn ra ngoài.
Chỉ một lúc sau, một người vận thanh y đi từ dưới lầu lên, tiến đến trước bàn y, đặt một cuộn giấy xuống rồi nói nhỏ, giọng nói đủ cho y nghe:”Thượng Thần, đây là Thiên Đế bệ hạ lệnh mang đến”
Huyền Vân khẽ gật đầu, sau đó hỏi:”Linh Quốc, là nơi nào?”
Đối phương đáp:”Nơi này....trước đây là Hoa Quốc, Minh gia hoàng thất tuyệt hậu sau hai triều hoàng đế, hoàng đế cuối cùng đã truyền ngôi cho Thừa Tướng Thế Tử Mục Uyên trước khi băng hà”
Chén rượu trong tay y rơi xuống bàn, chiếc chén lăn xuống đất vỡ toang tại chỗ, tiếng vỡ chén kinh động đến xung quanh, bọn họ nhanh chóng nhìn cả hai.
Người kia vội quay đầu kính cẩn nói:”Thứ lỗi thứ lỗi, công tử nhà ta có hơi bất ngờ khi lão gia truyền lệnh bảo ngài ấy ba ngày sau phải đi thi, không đỗ không được về nhà thôi, ngại quá ngại quá”
Sau đó gọi tiểu nhị mang chén rượu khác đến và dọn mảnh vỡ chén rượu ban nãy.
Huyền Vân mở cuộn giấy ra, đọc sơ qua thông tin ghi chép trên cuộn giấy:
“Hoa cổ Quốc, Linh Quốc, Thái Tử đời thứ bảy, Mục Tuẫn, đích trưởng tử của cố Hoàng Hậu và Hoàng Đế, tổ mẫu Lý Hoàng Thái Phi, tổ phụ Vân gia Trấn Quốc Tướng Quân Vân Thành Phong, Thanh mai trúc mã Lưu Như Vân, thư đồng Vân An, năm nay mười sáu, được phong thái tử khi mới sinh ra”
Huyền Vân đưa cuốn trục trong tay cho đối phương rồi nói:”Mua những món đồ cần thiết cho ta, tuỳ tiện tìm một khách điếm để vào, lát nữa đưa ta đến đó, để lại chút bạc rồi hãy đi”
Đối phương gật đầu rồi nhanh chóng rời đi ngay.
Non nửa canh giờ sau, đối phương quay lại, sau khi trả liền rượu liền đưa Huyền Vân rời đi.
Những món đồ cần thiết đã có, chỉ đợi ba ngày sau đi thi.
Ban đêm, hắn ngồi cạnh cửa sổ trong phòng, thần thờ ngồi nhìn về hướng hoàng cung.
Hắn phi thăng đã hơn hai ngàn năm, Minh gia hoàng thất tuyệt hậu, phụ mẫu hắn từ sớm cũng đã không còn, đệ muội cũng đã sớm đi, hậu duệ cũng không còn ai, hắn.....không còn nhà để về nữa.
Trăng đêm nay rất sáng, cũng rất tròn, cũng rất buồn.
Người ban sáng gõ cửa tiến vào. Gã nói:”Thượng thần, Thiên Đế bệ hạ cử người đến làm thị đồng cho người”
Huyền Vân gật đầu bảo:”Biết rồi”
Một nam tử tiến vào, hướng hắn mà hành lễ. Người ban sáng rời đi ngay, cũng không quên đóng cửa lại.
Huyền Vân hỏi gã:”Tên ngươi là gì?”
Nam tử đáp:”Tại hạ là thuộc hạ dưới trướng của ngài, đứng phía bên phải”
Huyền Vân quay đầu nhìn gã sau đó lại nhìn ra ngoài cửa sổ, hắn nói:”Mang đến chút rượu đi, Giang Minh”
Đối phương bàn tay xuất hiện bình rượu, mang đến bên cạnh hắn. Huyền Vân nhận lấy, mở nắp, ngửa cổ mà uống.
Giang Minh lên tiếng hỏi:”Điện hạ, ngài sao thế? Có tâm sự sao?”
Huyền Vân nhìn gã rồi nói:”Ta mất nhà rồi, phụ mẫu ta không còn nữa, đệ muội cũng đi rồi, chẳng còn ai cả”
Giang Minh gật đầu rồi bảo:”Điện hạ, ngài đã không còn trẻ nữa, dung mạo vẫn là mười tám nhưng tuổi của ngài đã hơn hai ngàn tuổi rồi, bệ hạ và nương nương không phải thần không có thọ mệnh như ngài, điện hạ và công chúa cũng chỉ là phàm nhân mà thôi”
Huyền Vân im lặng rất lâu, hắn nói:”Đáng lẽ nên ở lại với họ lâu một chút hoặc đến gặp họ lần cuối, đáng tiếc là ta cái gì cũng không biết, chỉ mãi ở lại Thiên Giới, đến khi ta độ kiếp quay về ta cũng không đến tìm họ được, đến nay quay lại, cảnh vật xưa cũ đã không còn”
Ba ngày sau, kì thi mùa xuân đến.
Huyền Vân mang theo hộp thi, mang theo một tấm thẻ gỗ, tiến vào trường thi.
Năm đó khi Hoa Quốc vẫn còn, Minh Huyền Vân là đích trưởng tử, là Hoàng Thái Tử, thân phận tôn quý, có sự nuông chiều của tổ mẫu, phụ hoàng và mẫu hậu. Là người được kì vọng nhiều nhất.
Dân chúng ai cũng mong y đăng cơ, mong có ngày hắn đưa Hoa Quốc đến sự hưng thịnh cao nhất của nó, vượt qua cả thời tổ tiên hắn.
Đáng tiếc hắn đối với hoàng quyền không có hứng thú, chân đi theo quốc sư mà học.
Mười tám tuổi, hoàng đế dự định lui về sau, để nhi tử nắm quyền, sống bình thản nhìn ngắm giang sơn sắp được nhi tử đưa đến sự hưng thịnh.
Trước một ngày thánh chỉ ban, Minh Huyền Vân trên được về kinh đã ở ngoại ô mà phi thăng.
Vĩnh viễn không quay về trở thành hoàng đế.
Hoàng Hậu nhận tin mà lâm trọng bệnh, không lâu sau qua đời. Hoàng Đế tức đến điên, đuổi toàn bộ thái giám cung nữ ra khỏi Ngự Thư Phòng.
Ngày hôm đó, tiếng báo Hoàng Hậu băng thệ vang khắp cung, Ngự Thư Phòng vang tiếng khóc của Hoàng Đế, một canh giờ sau khi Hoàng Hậu băng thệ Tam Hoàng Tử được phong Hoàng Thái Tử.
Phượng Nghi Cung có tang của Hoàng Hậu, toàn cung treo vải trắng, Đông Cung có tang của Thái Tử, từ tang lễ bình thường trở thành quốc tang.
Tam Hoàng Tử theo Hoàng Đế học tập. Từng điện thờ một được lập nên, Thanh Thiên Điện thờ Hoa Quốc Thái Tửu trải dài khắp Hoa Quốc, trở thành Thần Hộ Quốc.
Năm năm sau ngày Thái Tử phi thăng, Hoàng Đế sau khi thắp nhang cho Thái Tử vào buổi tối như mọi khi liền đi ngủ, sau đó liền không tỉnh nữa.
Thanh Thiên Điện vẫn còn, tín đồ của y vẫn còn. Thờ Thanh Thiên Thượng Thần vẫn là thần duy nhất mà Linh Quốc thờ. Hoa Quốc chẳng qua đổi tên đổi hoàng thất, Thần Hộ Quốc vẫn như cũ không đổi.
Tân triều đối với việc này không có ý định phá hoại, Hoàng Đế cũng thờ, Thái Hậu cũng đặt biệt tin tưởng mà thờ.
Kì thi diễn ra rất bình thường, mọi chuyện không có khó khăn gì, dù sao Huyền Vân cũng từng học qua tất cả chúng.
Chỉ đến lúc chấm thi mới xảy ra chuyện.
Dù là bài thơ hay là ý nghĩ, quan chấm thi đều cảm thấy giống với một người, là thần trong lòng bọn họ. Chỉ là bài thơ này chưa từng có mặt trên thế gian, lúc còn là Thái Tử Huyền Vân chưa từng viết. Ý nghĩa cũng chỉ truyền miệng mà ra, chỉ có phần giống chứ không giống hoàn toàn.
Quan chấm thi cảm thấy hắn là một người mang tâm tư của thần trong lòng bọn họ, nên mang đến hỏi ý Hoàng Đế.
Hoàng Đế càng đọc càng cau mày, cuối cùng vẫn là bảo quan chấm thi:”Trẫm đến hỏi Thần, ngươi lui đi”
Quan chấm thi rời đi, Hoàng Đế mang bài thi đến Thanh Thiên Điện trong hoàng cung, thái giám đốt nến rồi lui, Hoàng Đế quỳ gối mà trải bài thi lên bàn. Sau đó đốt nhang mà thắp.
Huyền Vân nhìn thấy từ đầu đến cuối, đối với sự việc này chỉ cảm thấy:”Hoàng Đế này....hắn có bệnh rồi, bảo ta đi chấm bài ta, ta chấm thế nào đây”
Hoàng Đế lui ra, đóng cửa lại.
Hắn từ từ đáp xuống, gió nhẹ thổi qua, ngọn nến liền tắt. Hoàng Đế và Thái Giám tổng quản đứng ngoài, nhìn thấy nến tắt liền nhìn nhau. Hoàng Đế hỏi:”Cửa sổ có đóng không?”
Thái Giám thân cận đáp:”Cài then ạ, rất chắc chắn”
Hoàng Đế khó hiểu mà im lặng suy tư.
Huyền Vân rút dao găm, vung dao mà viết lên bàn một câu:”Hãy dùng suy nghĩ của ngươi mà chấm, đừng nghĩ đến ta hay đến người làm bài thi này”
Đao thu, Huyền Vân biến mất ngay trong điện, cánh cửa được mở ra.
Hoàng Đế đang suy tư liền ngẩn người, Thái Giám hét lên:”Có ma”
Hoàng Đế nổi giận táng đầu Thái Giám nói:”Ma đầu ngươi, là Thần đến, Thần đã đến rồi, mau vào”
Hoàng Đế xông vào, Thái Giám cũng vào theo.
Nhìn hàng chữ trên bàn, Hoàng Đế rơi vào trầm tư rồi gật đầu tỏ vẻ đã hiểu ý.
Gã cầm bài thi lên và mang đi.
Tâm tư của Huyền Vân đặt biệt dơn giản.
Người sẽ lên ngôi Hoàng Đế là ai không quan trọng, người làm Hoàng Thái Tử cũng không nhất thiết phải là đích trưởng tử của Hoàng Hậu. Người ngồi lên vị trí Thái Tử nên là người tài giỏi, biết lo cho nước cho dân, đưa đất nước đến hưng thịnh và san sẻ việc với Hoàng Đế. Người làm Hoàng Đế nên giỏi việc nước, không nên chìm đắm tửu sắc, tửu hại thân, sắc hại người, nên là người công tư phân minh, không nên để tham quan tồn tại. Quân, quan và dân là một, mới có thể đưa quốc gia đến hưng thịnh vạn năm không suy tàn hay sụp đổ.
Hoàng Đế trên triều hôm sau liền mang bài thi lên triều và nói với các quan lại. Hoàng Đế cho rằng lời thần không sai, quan lại cũng nói rất đúng, không chỗ nào có thể trách được. Cho dù là Hoàng Đế hay Quan và dân cũng là người.
Đầu bảng được đưa cho Minh Huyền Vân. Tháng sau vào cung thi kì thi cuối cùng.
Kì thi cuối cùng là vào cung để thi.
Huyền Vân từ đầu đến cuối đều im lặng, lạnh nhạt, nhưng lòng nhẹ nhàng mà dậy sóng.
Nhà hắn....hắn cuối cùng cũng quay lại, chỉ tiếc là, nơi này sớm đã không còn chờ đón hắn và giữ hắn lại nữa. Hắn chỉ vào, sau đó liền phải rời đi.
Hoàng Đế sắc mặt nghiêm trọng mà nhìn hắn từ đầu đến cuối.
Âm thầm cảm khái:”Dung mạo, giống thật”
Đến khi bài thi được nộp lên, thí sinh toàn bộ rời đi. Hoàng Đế ra lệnh:”Chuyển bài của thí sinh Minh Huyền Vân lên đây”
Quan chấm thi lập tức mang đến dâng lên.
Hoàng Đế nói:”Trẫm thực muốn xem, hắn đến tên và cách nghĩ đều giống Thần, lần này hắn có thể làm được gì, Thái Tử cũng qua xem đi”
Thái Tử Mục Tuẫn liền bước đến, đứng bên cạnh Hoàng Đế để xem. Ngay khoảng khắc nhìn thấy Huyền Vân tiến vào, hắn cũng nhìn chăm chú. Không phải vì Hoàng Đế bảo hắn nhìn thử mà là hắn cảm thấy rất quen nên mới nhìn. Có điều....hắn không nhớ được bản thân có từng gặp người này hay không.
Lúc nhỏ, Mục Tuẫn độ kiếp quả thực từng gặp qua Minh Huyền Vân, trước khi phi thăng làm thần cũng từng gặp qua.
Mục Tuẫn lúc nhỏ nghịch ngợm, Hoàng Đế dắt hắn đến nhà thị đồng từ nhỏ của mình, hiện tại là Thừa Tướng đánh cờ.
Hắn là bị lạc mất lúc nhỏ.
Hoàng Đế thất trách, tóc bạc cả đầu sau một đêm, Hoàng Hậu đau lòng khi mất con, khóc liền hai ngày cầu Thần.
Huyền Vân chính là vì Hoàng Hậu cầu mà đến.
Hoàng Hậu khóc đến mù mắt, không thấy đường vẫn cố gắng gượng bắt cung nữ đưa đến Thanh Thiên Điện.
Nàng chưa từng đến nơi này mấy ngày nhi tử mất, chỉ là đến nước này, cảm thấy bản thân không thể làm gì được nữa nên phải đến.
Cung nữ đưa nhang đến, Hoàng Hậu nhận lấy rồi quỳ xuống cầu nguyện:”Thỉnh Thần trên cao, thần nữ nguyện ý đổi mạng sống của mình, chỉ mong Thần....có thể giúp thần nữ tìm thấy nhi tử của mình về nhà, thần nữ có chết cũng không tiếc”
Vốn là bị lạc, nhìn liền có thể nhận ra, có điều việc này lại có sự tiếp tay của buôn người. Nhìn thấy Mục Tuẫn liền đưa đi, đến lúc hắn tỉnh lại đã thấy mình đang ở nơi hoang vắng rồi.
Bọn bắt cóc còn chưa kịp ra tay, một nam tử đã từ bên ngoài mang kiếm xông vào. Hình ảnh ấy, Mục Tuẫn nhìn đến đơ người mấp máy môi muốn thốt ra câu:”Thần tiên”
Dùng một mạng sống, không đổi lấy nhi tử mà đối lấy hơn chục đứa trẻ bị bắt cóc ở cùng với nhi tử.
Huyền Vân viết một lá thư bảo người của mình mang xuống âm phủ, bảo Diêm Vương xoá đi một vài tội của Hoàng Hậu kiếp này vì bà ấy đã đổi mạng cứu nhi tử, không những vậy còn cứu được chục đứa trẻ con.
Huyền Vân mang từng đứa trẻ đưa về, không quên xoá đi kí ức của chúng về mình.
Tuy lúc đó dung mạo cũng nhìn thấy đôi chút khi gió đã thổi bay nhẹ nhè chiếc đấu lạp che đi gương mặt. Mục Tuẫn trên đường luôn mồm nói:”Thần tiên ca âc, huynh tên gì thế? Huynh thật đẹp nha”
Lúc đặt Mục Tuẫn, đứa trẻ cuối cùng gần hoàng cung, y mới chịu nói ra.
Huyền Vân cởi đấu lạp trên đầu xuống, dung mạo lộ rõ, Mục Tuẫn nhìn mà đơ người.
Y cúi người, vươn tay đặt lên đầu hắn nói:”Mục Tuẫn, ta tên Minh Huyền Vân, chúng ta sẽ sớm gặp lại nhau, có điều....không phải bây giờ, duyên phận chưa đến”
Mục Tuẫn hỏi y:”Khi nào mới đến? Ta muốn được gặp lại huynh”
Huyền Vân trả lời:”Năm đệ mười sáu tuổi”
Nói xong y đội lại đấu lạp và bảo:”Có điều, thiên cơ bất khả lộ, ta phải xoá đi kí ức của đệ về ta rồi, ta sẽ sớm trả lại nó cho đệ thôi”
Y vung tay, Mục Tuẫn tại chỗ ngất xỉu. Huyền Vân ẵm theo hắn đến trước cửa vào hoàng cung, thị vệ nhận ra mà đón lấy.
Huyền Vân giả câm, y viết vài chữ lên mặt giấy:”Ta là nhặt được Thái Tử bên sông ngoài thành cách đây hai ngày, nhìn thấy giấy treo trên tường, định bụng đợi điện hạ tỉnh sẽ đưa về, tiếc là ta y thuật không cao minh, không thể xem được điện hạ khi nào tỉnh, cũng không dám cho uống thuốc bừa bãi, đã hai ngày chưa tỉnh, chỉ còn cách mang về”
Thị vệ cau màu sau đó nói:”Ta sẽ báo Hoàng Thượng trọng thưởng cho ngươi, đưa điện hạ vào trong đi”
Huyền Vân khẽ lắc đầu, y lấy giấy mới viết:”Ta chỉ là kẻ câm, không trọng thưởng cũng được, điện hạ còn sống mới là tốt”
Thị vệ đọc xong, nói còn chưa nói, y đã cất lại toàn bộ, lưng đeo trường kiếm mà rời đi, đến góc khuất liền biến mất không tung tích.
Thái Tử quay về, Hoàng Hậu chỉ đến sờ mặt nhi tử sau đó nói:”Thần đã đáp ứng bổn cung rồi, xem ra, mệnh bổn cung cũng tận rồi”
Ngay đêm đó, trời mưa tầm tã, Thái Tử tỉnh lại cũng là lúc Hoàng Hậu băng thệ trên giường.
Mục Tuẫn năm nay đã mười sáu, duyên phận đã đến, là lúc gặp lại nhau.
Trạng nguyên, bãng nhãn và thám hoa sau nửa canh giờ liền có.
Trạng nguyên là Minh Huyền Vân.
Y phục được mang đến, ba người đỗ thay y phục. Ngựa cũng đã được chuẩn bị.
Cả người cưỡi ngựa đi dạo khắp phố cho bách tính biết.
Có người thấy y liền chỉ và nói với người bên cạnh:”Người đó kìa, ba ngày trước nghe nói phụ thân y cho người đến bảo y mà không dỗ thì đừng về nhà trong tửu lầu đấy, y vậy mà đỗ thực, nếu là thám hoa thì tốt, không ngờ lại đỗ trạng nguyên”
Người bên cạnh hiếu kì hỏi:”Chẳng lẽ ngài ấy không định đi thi sao?”
Download MangaToon APP on App Store and Google Play