Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

Lão Gia! Tiểu Thiếu Gia Muốn Ôm Con Bỏ Trốn

1 Mở Đầu

Bảy giờ sáng tại biệt thự Giác gia.

Giác Cẩn Nhạc nhíu mày tỉnh lại ở trên giường, cả người cậu đau nhức như bị xe cán qua vậy, đợi nửa phút đầu óc cũng tỉnh táo hơn, cậu chống tay ngồi dậy nhưng lại chạm phải cánh tay của ai đó.

Giác Cẩn Nhạc giật mình quay sang như gặp ma, người kia nằm trong chăn quay ngược đi chỉ lộ ra bờ vai săn chắc đẹp mắt khá quen thuộc, cậu lại nhìn chính mình, hoàn toàn trần như nhộng, đã vậy trên cơ thể còn in hằn nhiều dấu vết mờ ám.

Giác Cẩn Nhạc gần như nín thở bò qua nhìn mặt người kia.

"Ba...".

Không thể nào!

Không thể nào!!

Cậu vậy mà cùng mới ba nuôi xảy ra chuyện kia.

Giác Cẩn Nhạc hít thở không thông, chuyện này phải làm sao bây giờ.

Nhân lúc ba nuôi còn chưa tỉnh lại cậu phải trốn đi, không thể để bị phát hiện được.

Giác Cẩn Nhạc nghĩ là làm, lập tức đem toàn bộ đồ vật liên quan tới mình biến mất tăm mất tích về phòng, để lại người đàn ông trầm tĩnh ngủ ngon trên giường.

Giác Cẩn Nhạc dựa lên cửa phòng mà thở gấp, cái eo đau mỏi khiến cậu không đứng thẳng được, trên người đầy dấu hôn xanh tím chỉ nhìn thôi đã biết người kia ra tay điên cuồng như thế nào.

Sau này cậu làm sao dám đối mặt với ba nuôi và trên dưới Giác gia đây, hơn nữa cậu rất sợ ông ấy, ông ấy hay phạt cậu, lần này có khi bị đuổi ra khỏi nhà cũng nên.

Giác Cẩn Nhạc cố nhớ lại ngày hôm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

...

Buổi sáng ngày hôm qua.

Giác Cẩn Nhạc cùng với bạn thân Nam Trì đi bộ trong khuôn viên trường, vừa đi vừa nói chuyện vui vẻ.

"Để ăn mừng chúng ta đã thi xong, đã thoát khỏi năm tháng học sinh, tối nay tôi tổ chức một buổi tiệc ở quán bar, mời hầu hết bạn học, cậu đi đi có được không? Mấy năm qua lần nào rủ đi chơi cậu cũng không chịu, lần nào cũng nói là do ông bô ở nhà không cho phép, bây giờ chúng ta không còn là học sinh nữa rồi, không thể để phụ huynh quản giáo nữa".

Giác Cẩn Nhạc nghe xong thì suy ngẫm một chút thấy cũng đúng thật, nhưng mà...hôm nay cũng là sinh nhật thứ mười tám của cậu.

Vô cùng quan trọng, cậu muốn cùng người nhà trải qua sinh nhật.

"Tôi hôm nay thật sự không thể đi được, có chút chuyện".

"Không được, cậu phải đi, xin cậu đó, đi đi mà".

Giác Cẩn Nhạc bất đắc dĩ không thể tiếp lời, lúc này một bạn học khác đi gần đó nghe thấy nên bước tới "Nam Trì, cậu thông cảm cho Cẩn Nhạc đi, ai mà không biết vị kia của Giác gia nổi tiếng là nghiêm khắc và khó tính, cậu ấy mà đi quán bar khéo sẽ bị phạt đánh gãy chân mất".

Giác Cẩn Nhạc vừa mừng vì có người nói đỡ vừa hơi bực vì cậu bạn học kia lại nói xấu bố nuôi cậu trước mặt cậu.

Mặc dù cậu ta nói cũng không sai, bố nuôi cậu, Giác Kình Vân nổi tiếng nuôi dạy con cái nghiêm khắc, có lẽ bởi vì trước kia ông từng làm tới chức tư lệnh trong bộ quốc phòng nên tính cách có phần cứng rắn, về sau đã từ chức về nhà tiếp quản gia nghiệp thì đỡ hơn một chút, năm nay đã sang tới tuổi ba mươi tám.

Nhưng cậu vẫn không thích có ai nói xấu bố nuôi của cậu.

Tự dưng gần đó vang lên tiếng nói mỉa mai quen thuộc của Phó Lâm Hạ, bố cậu ta là trung tá trong quân đội nên cậu ta rất hay tỏ ra kiêu kì với bạn học khác, mà cậu ta lại đặc biệt thích nhắm vào cậu.

"Có mà cậu ta coi thường đám người các cậu không đủ tầm chơi với cậu ta thì có đấy, chẳng qua là cậy có Giác gia chống lưng, một đứa con nuôi như cậu ta cũng đáng à?".

Giác Cẩn Nhạc quay người lại nhìn cậu ta, cậu rất ghét người khác nhắc tới chuyện cậu là con nuôi của nhà họ Giác.

"Con nuôi thì vẫn là con, tên của tôi vẫn được ghi trong gia phả thì tại sao lại không được dựa vào nhà họ Giác?".

Phó Hạ Lâm cười khẩy "Chờ xem dì của tôi mà gả vào nhà họ Giác làm mẹ kế của cậu, tôi sẽ bảo dì tôi đuổi cậu ra khỏi nhà".

Giác Cẩn Nhạc không hiểu cậu ta đang nói cái gì "Dì cậu là ai cũng vậy mà thôi, tưởng bước chân vào nhà họ Giác dễ lắm đấy à, bố tôi không thèm liếc lấy một cái đâu".

"Cậu chờ đấy!".

Giác Cẩn Nhạc tâm trạng không vui đi về nhà, vừa tới cửa đã gặp chú Ôn, Ôn Sở Ninh, quản gia của cả tòa biệt phủ này, mặc dù là quản gia nhưng lại có địa vị khá cao trong nhà.

Giác Cẩn Nhạc nhớ tới lúc cậu mới được nhận nuôi lúc sáu tuổi, cậu vừa nhìn thấy bố nuôi Giác Kình Vân thì đã sợ tới phát khóc bởi khí chất lạnh lùng, nghiêm nghị của ông, nhưng lại bị vẻ dịu dàng, ân cần của chú quản gia làm cho nín khóc lại.

Trong nhà ngoài cậu ra còn có một thiếu gia khác, anh ta là con ruột của bố nuôi, Giác Minh Đức, anh ta hơn cậu hai tuổi, hai năm trước đã thi đỗ trường quân đội, hiện tại đang được đưa đi huấn luyện đặc biệt trở thành sĩ quan đặc vụ, nối nghiệp của bố trước kia, đem những dang dở mà ông tiếc nuối kiếm trở lại.

Lúc đấy cậu cùng với Giác Minh Đức tám tuổi được chú quản gia ôm vào lòng mà an ủi "Ba ba của các con rất bận, sau này ta sẽ thay chủ nhân chăm sóc cho hai vị thiếu gia thật chu đáo".

Giác Cẩn Nhạc rất cảm động, cậu dường như đã coi Giác Kình Vân là người ba nghiêm khắc, còn quản gia Ôn là người mẹ dịu dàng của cậu.

Dưới sự chăm sóc của quản gia Ôn Sở Ninh, Giác Cẩn Nhạc không cảm nhận được sự phân biệt đối xử của con nuôi và con ruột một chút nào, vậy nên rất nhanh cậu đã coi như này như ngôi nhà của mình rồi.

Nếu thật sự bố nuôi muốn cưới một người về làm mẹ kế cho cậu thì cậu rất mong muốn người đó là Ôn Sở Ninh.

Quay lại hiện tại...

"Tiểu thiếu gia gặp chuyện gì không vui sao?".

"Ba con có nhà không ạ?".

Ôn quản gia giúp cậu chỉnh lại lọn tóc chỉ chổng ngược trên đầu "Chủ nhân mới về không lâu, tâm trạng hình như không được tốt lắm".

Giác Cẩn Nhạc nghe vậy nhưng cũng không để trong lòng, theo ấn tượng của cậu, bố nuôi luôn hay cau có, không có lúc nào là trông dễ ở cả.

Cậu đi lên tầng, có chút e dè gõ cửa thư phòng của Giác Kình Vân.

"Ba, là con về rồi đây".

"Vào đi" Giọng nói người đàn ông rất trầm, có chút đanh thép và khí chất khiến cho người nghe bất giác cảm thấy sợ hãi và thần phục.

Giác Cẩn Nhạc hít một hơi mở cửa bước vào, Giác Kình Vân đang xem tư liệu gì đó, mày nhíu chặt lại rất rõ ràng là không vui.

"Có chuyện gì?".

Giác Cẩn Nhạc uốn lưỡi mấy lần mới dám nói "Ba, tối nay người có thể ở nhà ăn tối cùng con không?".

Cậu rất muốn được ăn sinh nhật với người nhà, Giác Minh Đức đã đi trại huấn luyện rồi không thể về được, người thân duy nhất cậu có là Giác Kình Vân, cậu cũng có thể ăn cùng với Ôn quản gia nhưng mà nghĩ cậu sẽ cảm thấy tiếc nuối nên mới đành liều hỏi thử xem sao.

Dù sao sinh nhật mười tám tuổi rất quan trọng, cậu không quan trọng hình thức, không cần phải tổ chức long trọng gì cả, nhưng một bữa ăn hẳn phải có chứ.

Giác Kình Vân nâng tầm mắt lên nhìn cậu "Không thể".

Giác Cẩn Nhạc cũng dự liệu trước rồi nhưng vẫn cảm thấy tủi thân, cậu không hỏi lại làm gì nữa vì cậu hiểu rất rõ Giác Kình Vân một khi đã nói thì sẽ không thay đổi quyết định nhưng vẫn không nhịn được hỏi thêm một câu.

"Ba có nhớ hôm nay là ngày gì không?" Cậu nói rất nhỏ, vừa muốn Giác Kình Vân nghe thấy vừa không muốn hắn nghe thấy.

Giác Kình Vân không đáp lại, như thể không nghe thấy gì cả, Giác Cẩn Nhạc cúi đầu rời đi không muốn làm phiền thêm nữa.

Ba ba không nhớ sinh nhật của cậu, hồi Giác Minh Đức mười tám tuổi Giác gia bình thường không hay tổ chức sinh nhật cũng tổ chức một bữa tiệc nhỏ cho anh ấy, nhưng tới cậu lại không ai nhớ tới nữa.

Ngay khi Giác Cẩn Nhạc sắp đóng cửa lại, cậu nghe thấy người đàn ông nghiêm nghị kia mở miệng nói một câu "Ta nhớ hôm nay hẳn là sinh nhật của con".

Giác Cẩn Nhạc không kịp phản ứng đã đóng cửa lại, giờ mở ra thì thật ngại ngùng quá, trong lòng cậu đỡ khó chịu hơn một chút, ít ra ba nuôi vẫn nhớ sinh nhật cậu, nhưng tại sao...ông rõ ràng biết rõ nhưng lại không muốn cùng cậu ăn một bữa cơm gia đình.

Sau khi cậu rời đi, thư ký của Giác Kình Vân vội vàng đi vào không biết là có chuyện gấp gì.

Giác Cẩn Nhạc ngồi trong phòng cản thấy phiền lòng không yên, cậu không tài nào nghĩ ra vì sao, suy đoán đủ kiểu, không bằng đi hỏi thẳng ba nuôi, nhưng cậu lại không dám.

Buổi chiều tối, Giác Kình Vân vội vàng cùng thư ký rời đi.

Giác Cẩn Nhạc nhìn qua cửa sổ thấy vậy thì cũng chạy xuống nhà, bảo tài xế lái xe đưa mình ra đường lớn, nhanh chóng bắt một chiếc taxi bám theo sau xe của Giác Kình Vân một đoạn, mong là không bị phát hiện.

Cậu muốn xem xem ba nuôi vì cái gì mà không thể cùng cậu ăn bữa cơm mừng sinh nhật.

2 Chuyện ở quán bar

Chiếc xe sang trọng màu đen đỗ lại bên đường ngay trước cửa quán bar mới mở khá nổi tiếng gần đây, người đàn ông cao lớn bước ra tiến thẳng vào bên trong.

Xe taxi cách đó một đoạn cũng dừng lại, Giác Cẩn Nhạc nhìn Giác Kình Vân đi vào quán bar mà trong lòng lẫn lộn cảm xúc, ba nuôi trước nay rất ít khi tới những nơi như thế này, rốt cuộc là tại sao ông có thể mặc kệ sinh nhật cậu để tới đây, chẳng lẽ ở đây có người nào đó quan trọng hơn cả cậu.

Giác Cẩn Nhạc xuống xe, đi bộ tới quán bar, nơi này nằm ở con phố khá vắng vẻ, là quán bar không chính thống cho lắm, không phải nơi đứng đắn gì.

Cậu chỉ chấp nhận quản gia Ôn làm mẹ kế thôi, những kẻ khác đừng có mơ.

Giác Cẩn Nhạc nhìn tên quán bar chợt nhớ ra hình như quán bar nhóm Nam Trì rủ cậu đi hôm nay chính là nơi này.

Cậu gọi điện thoại cho Nam Trì xác nhận lại một chút, sau đó bảo cậu ta ra đón mình, mấy quán bar kiểu này thường cấm không cho trẻ vị thành niên đi vào nhưng đám Nam Trì chắc chắn có cách.

Quả nhiên bọn họ có làm căn cước giả khai khống số tuổi, nhưng bởi vì cậu bảo không đi nên không chuẩn bị cho cậu.

Giác Cẩn Nhạc nghĩ một hồi, hôm nay cậu vừa hay đủ mười tám tuổi, chắc là có thể miễn cưỡng qua cửa.

Quả nhiên bọn họ ban đầu còn nghi hoặc, sau khi xem căn cước của cậu đắn đo một hồi cũng đồng ý cho qua.

Giác Cẩn Nhạc bước vào quán bar, tiếng nhạc ồn ào khiến cậu bị choáng, cố gắng tìm kiếm bóng dáng của Giác Kình Vân nhưng gần như vô vọng vì người ở đây rất đông, đã vậy mỗi người còn có mùi nước hoa khác nhau, trộn lại với nhau khiến Giác Cẩn Nhạc hắt xì mấy cái.

Nam Trì vui vẻ kéo cậu đến phòng bao ở trên tầng, ở đây đỡ ồn ào hơn hẳn sảnh lớn bên dưới, Giác Cẩn Nhạc chủ yếu muốn tìm Giác Kình Vân nhưng không kiếm ra lí do từ chối Nam Trì.

Khi cậu vào phòng, bạn học đều hò hét vui mừng, có người đang hát karaoke, có người đã uống say tới nói năng lung tung, một nhóm còn rủ nhau chơi trò lời thật lòng hay đại mạo hiểm, còn chơi tới có vẻ rất náo nhiệt, bởi cậu nhìn thấy một bạn học bốc phải đại mạo hiểm là phải hôn một người trong phòng, bạn học đó không ngại ngùng cùng một bạn nữ hôn môi.

Giác Cẩn Nhạc không phải chưa bao giờ nhìn thấy người khác hôn nhau nhưng dưới sự quản giáo nghiêm khắc của Giác Kình Vân, cậu vẫn cảm thấy ngại ngùng vô cùng.

Bạn học của cậu toàn là con nhà giới thượng lưu, không giàu ít thì giàu nhiều, mấy chuyện ăn chơi thế này không phải lần đầu, cậu đã hiểu vì sao ba nuôi lại quản giáo cậu nghiêm khắc như thế rồi.

Giác Cẩn Nhạc bị đẩy tới bàn tiệc, ở đây chỉ có rượu, cậu không muốn uống rượu, sợ ba nuôi biết được sẽ lại phạt cậu.

"Tôi không biết uống rượu".

"Nghi lễ để trở thành một người trưởng thành là phải biết uống rượu nha, cậu mà không uống thì bọn tôi từ giờ sẽ gọi cậu là thằng nhóc đấy".

"Đúng đúng, mau cạn một ly đi".

Giác Cẩn Nhạc đối phó qua loa, cậu chỉ đành uống chén rượu đó cho xong chuyện nhưng bọn họ không dễ dàng buông tha cậu như vậy, lấy đủ các cớ để cậu phải uống thêm.

Uống một hồi cả người lâng lâng, đầu óc bắt đầu không còn định lực, nghĩ tới hôm nay là sinh nhật mười tám tuổi của cậu mà ba nuôi lại tới nơi trăng hoa để chơi đùa cũng không muốn ăn tối với cậu mà lòng quặn đau, Giác Cẩn Nhạc cũng không hiểu cảm giác này là thế nào, có lẽ là tủi thân do không được ba nuôi quan tâm.

Thế là cậu lại uống nhiều thêm, buồn phiền trong lòng không có chỗ để trút, chả cần người khác mời rượu cậu đã tự chuốc say mèm chính bản thân mình.

Sau một tiếng, cậu lấy cớ đi vệ sinh để rời đi, đầu óc đã mông lung tới tận mây rồi, chân đi loạng choạng như hai cọng bún không ngừng run rẩy, trong lòng bộn bề ngổn ngang.

Ở phòng bao khác trước đó một lúc...

Giác Kình Vân đối diện với người đàn ông trung niên ngồi đối diện, hắn là khách nhưng không hề cho chút cảm giác làm khách chút nào, như thể hắn mới là chủ nhân bữa tiệc này vậy.

"Giác tiên sinh đồng ý tới nơi này đúng là có thành ý" Phó Khanh cười cười nâng ly rượu lên.

Giác Kình Vân không động tới ly rượu trước mắt "Bàn chuyện chính đi, xong việc tôi còn có việc".

"Về chuyện con trai tôi ở trại huấn luyện khiến cho con trai lớn của ông bị thương nặng, hiện giờ nó đã bị cấp trên phạt nhốt lại rồi, tôi thay mặt nó tới để tạ lỗi với ông, chuyện này cũng không cần truy cứu thêm nữa".

Phó Khanh cười lớn tay cầm ly rượu lắc lắc nhẹ "Giác tiên sinh thật biết đùa, con trai ta còn đang nằm viện chưa tỉnh, ngài nói một câu xin lỗi muốn bỏ qua là bỏ qua được sao?".

Giác Kình Vân ánh mắt trầm tĩnh, khí thế bức người "Dự án trung tâm thương mại ở mảnh đất bên hồ kia Giác gia có thể nhượng lại cho ông".

"Vậy chúng ta có thể gọi là đang đàm phán rồi, Giác tiên sinh lại không chịu uống ngụm rượu nào, đây là không tôn trọng Phó gia bọn ta rồi".

Phó Khang vẫy vẫy tay gọi, một cô gái tầm hai bảy, hai tám tuổi trông khá thanh lịch bước vào "Nào, Tiểu Trang, mau rót rượu cho Giác tiên sinh".

"Để Giác tiên sinh chê cười rồi, đây là em gái nhỏ của ta, năm nay hai mươi tám, tính cách hiền thục, học vấn cũng cao, vừa mới đi du học nước ngoài về, lấy được bằng thạc sĩ, con bé từ lâu đã ái mộ ngài nên ta mới dẫn nó tới đây".

Giác Kình Vân vẻ mặt khó chịu hơn hẳn, nữ nhân kia ngồi xuống bên cạnh, hắn bèn dịch ra xa một khoảng, cô ta nâng ly rượu tới, hắn không muốn nhận nhưng để xử lý nhanh chóng chuyện của Giác Minh Đức hắn chỉ đành uống cạn một ly đó.

"Phó tiên sinh đây là có ý gì? Xem ra ông không có ý làm hòa".

Phó Khanh khẽ nhếch môi cười "Ta nào có, dù sao cũng là chuyện liên quan tới tiền đồ của hai đứa nhỏ, đứa nhỏ nhà ta chỉ là bị thương, lành rồi thì thôi, chứ con trai của Giác tiên sinh đây không thể để tiền đồ bị hủy được có phải không nào?".

"Ông muốn gì thì mau nói đi".

"Ta muốn..." Lão liếc sang Phó Trang "Ngoài dự án đó ra, Giác gia chủ có thấy hai nhà chúng ta mà liên hôn thì thật tốt biết bao hay không? Giác gia chủ cô đơn lẻ bóng nhiều năm nuôi lớn hai đứa con trai không dễ dàng, cũng tới lúc phải suy nghĩ cho bản thân mình rồi".

Giác Kình Vân nhíu mày hất bay ly rượu mà Phó Trang lại vừa đưa tới "Tôi vốn dĩ muốn xử lý nhanh chuyện này, xem ra có kẻ cho rằng nắm được nhược điểm của tôi cho nên coi tôi như quả hồng mềm rồi".

"Liên hôn? Nhà các người xứng à? Còn nữa, về chuyện hai đứa nó đánh nhau trong trại huấn luyện nguyên do rốt cuộc do đâu chắc hẳn Phó gia chủ đây càng rõ ràng hơn ta, nếu muốn làm to vụ này lên, điều tra kĩ càng thì không biết tiền đồ của ai mới bị hủy hoại đâu".

Giác Kình Vân đứng lên chỉnh lại vạt áo "Dự án kia các người cũng không cần nhớ thương tới nữa, Phó gia tay còn chưa đủ dài bám tới Giác gia của ta đâu".

"Giác Kình Vân!!" Phó Khanh gằn lên nhưng trong lòng lại chột dạ.

Phó Trang cũng đứng dậy vẻ mặt tức giận "Tôi có gì mà không xứng với anh chứ?".

Giác Kình Vân cảm thấy trong người bỗng nóng lên, trong ly rượu kia chắc chắn có vấn đề, đám người này cũng thật to gan.

"Cô cho rằng mặc lên một bộ đồ thanh lịch thì có thể che đậy được những chuyện xấu bản thân làm ra à?".

Phó Trang bị câu nói này làm cho chột dạ.

Hắn nói xong liền bước chân rời đi, Phó Khanh hô lên "Ngăn hắn lại, tối nay cậu nhất định phải cùng em gái tôi gạo nấu thành cơm".

Mấy người phục vụ trong phòng bỗng thay đổi sắc mặt, lập tức chặn lối ra của Giác Kình Vân, rõ ràng là vệ sĩ giả trang thành.

Thứ thuốc trong rượu khá mạnh, Giác Kình Vân cố kìm nén lại, giữ cho đầu óc thanh tỉnh "Xem ra nhiều năm trôi qua các người quá xem thường ta rồi".

Phó Khanh chợt nhớ ra mười mấy năm trước lúc ông ta cũng mới chỉ là một sĩ quan thì Giác Kình Vân đã làm tới chức vị Tư Lệnh, nếu không phải vì sự cố gia đình khiến hắn phải từ chức về nhà quản lý gia nghiệp thì không biết đã leo tới tầng trời nào rồi.

Giác Kình Vân ra tay nhanh gọn, động tác dứt khoát nhắm vào điểm yếu của đối phương, chưa tới một phút đã gửi quyết xong năm tên vệ sĩ kia.

Trước khi rời đi, Giác Kình Vân còn để lại một câu "Ông cứ đợi văn bản triệu tập và điều tra của bộ đi, nếu ông đã không có thành ý, vậy thì tôi sẽ điều tra tới cùng, để xem là Minh Đức nhà tôi bị đuổi khỏi trại huấn luyện đặc chủng hay là đứa con trai lớn của ông phải vào tù".

Phó Khanh tức giận đập hết mấy chai rượu trên bàn.

"Một đám phế vật!!!".

...

Giác Cẩn Nhạc say mèm đi ở hành lang, trong một giây lướt qua cậu nhìn thấy bóng dáng của Giác Kình Vân, cậu lập tức đuổi theo nhưng vẫn là không kịp, không biết ba nuôi vội cái gì mà bước đi rất nhanh, vẻ mặt cũng gấp gáp.

Cậu đuổi theo ra tới bên ngoài quán bar thì xe của Giác Kình Vân đã rời đi.

3 Xảy ra chuyện khó nói với ba ba

Giác Cẩn Nhạc đặt xe về tới nhà, không biết thứ rượu kia là cái gì, mới uống chỉ ngấm năm phần, sau khi về tới nhà còn ngấm mạnh hơn khiến đầu óc cậu quay cuồng.

Nhìn thấy xe của Giác Kình Vân đỗ trong sân, trong thâm tâm vẫn nổi lên nỗi sợ, sợ ba nuôi phát hiện cậu lén chạy đi uống rượu ở quán bar sẽ đánh gãy chân cậu mất.

Giác Cẩn Nhạc cẩn thận bước khẽ nhưng vì say rượu nên chân trái quấn vào chân phải, cả người ngã phịch xuống sàn.

Giác Kình Vân nhịn được tới khi vào nhà hắn đã là tận lực rồi, hắn nhìn bánh sinh nhật trên bàn, đây là do hắn bảo quản gia chuẩn bị, nhưng chỉ sợ không thể ăn được nữa rồi.

Nghe thấy tiếng động, trong bóng tối lờ mờ Giác Kình Vân nhìn thấy Giác Cẩn Nhạc nằm bò trên sàn kêu đau, hắn ngửi thấy rõ mùi rượu nồng nặc lẫn mùi nước hoa lẫn lộn của nhiều người trên người cậu.

"Giác Cẩn Nhạc!!!".

Giác Cẩn Nhạc giật mình theo bản năng bật dậy loạng choạng nhìn quanh, đối diện với ánh mắt của ba nuôi, cậu lùi lại mấy bước "Ba...ba... con biết sai rồi".

"Giỏi lắm, đủ tuổi rồi nên muốn bay rồi đúng không? Quỳ xuống!".

Giác Cẩn Nhạc quỳ phịch xuống.

"Đi đâu uống rượu?".

"Quán bar, đi cùng bạn học" Cậu không dám nói dối.

"Hửm? Gan của con cũng đủ to rồi đấy nhỉ?" Giác Kình Vân giọng nói mang chút thở dốc.

Giác Cẩn Nhạc say rồi nhưng có thể ngửi ra trên người ba nuôi dính chút mùi nước hoa của phụ nữ, đầu mũi cay cay, hơi ẩm quẩn quanh khóe mắt.

Nhiều lời bình thường không dám nói bây giờ lại có dũng khí nói ra "Con đã mười tám tuổi rồi, con lớn rồi, ba đừng có quản con chặt như thế, không thấy người quản đại ca nhiều mà lại đặt ra lắm quy tắc cho con như vậy".

"Ba có thể đi quán bar cùng phụ nữ hẹn hò thì tại sao con lại không thể cùng bạn bè tới quán bar uống rượu chứ? Ít nhất con chỉ vui chơi lành mạnh, ba thì sao? Cả người toàn là mùi nước hoa của phụ nữ".

"Người còn không muốn cùng con ăn bữa cơm sinh nhật, người rõ ràng là ghét con".

Giác Kình Vân nắm chặt nắm tay tới mức khiến nó run lên "Nói xong chưa?".

Giác Cẩn Nhạc nói xong cả người liền run rẩy sợ hãi nhưng vẫn cố tỏ ra cứng rắn, không cho nước mắt rơi xuống.

"Lớn rồi đúng không?" Giác Kình Vân cố nén nhịn cảm giác nóng bức trong người mà gằn lên "Biết cãi lại ta rồi đúng không?".

Giác Cẩn Nhạc ngẩng đầu lên nhìn hắn, ánh mắt lướt qua bánh sinh nhật đặt trên bàn ở phòng khách, tim cậu hững lại một nhịp.

"Dám cãi lời của ta, phạt con cấm túc một tháng không được ra khỏi cửa".

Giác Cẩn Nhạc rơi một giọt nước mắt "Ba không nói lý lẽ", cậu nói rất nhỏ không để Giác Kình Vân nghe thấy rồi "Dạ" một tiếng mơ màng lên tầng về phòng mình.

Để lại người đàn ông đứng chìm trong bóng tối đang tận lực kiềm chế bản thân.

Giác Cẩn Nhạc ngã cả người lên giường lớn, chìm trong chăn mềm mà ngủ một giấc.

Quay lại hiện tại, Giác Cẩn Nhạc nhìn những dấu vết trên cơ thể mà đỏ mặt, rõ ràng cậu chỉ nhớ tới lúc về phòng mà thôi, sau đó đã xảy ra chuyện gì, tại sao cậu lại ở phòng của Giác Kình Vân, lại còn cùng hắn xảy ra chuyện tày trời kia nữa.

Cậu cố lục tung ký ức lại xem có nhớ ra thêm gì không.

"Hình như lúc mình đang ngủ đã nghe thấy có tiếng ai đó mở cửa, còn không ngừng gọi tên mình, sau đó cảm giác cả người bị bế lên".

Chẳng lẽ là ba nuôi vào phòng cậu đem cậu bế đi về phòng.

Nghe còn khó tin hơn cả một con vịt có ba cái cánh.

Sau đó...

Giác Cẩn Nhạc sờ lên từng vết hôn trên người, mỗi khi sờ đến đâu là ký ức lại hiện về tới đó.

_________

"Ba...Đừng cắn..., đau...nhẹ chút".

"Ba ba, đừng chạm chỗ đó, đừng mà...a...".

_________

"Bảo bối ngoan, đừng giãy, ba ba thương con...".

"Bảo bối, con rốt cuộc cũng lớn rồi...Ta chờ đợi thật khổ tâm".

_________

"Đừng...không thể đâu, to quá...không được...a".

"Chậm chút, ba ba, người nói thương con mà...a...a Chậm chút, nhẹ chút, con không chịu nổi nữa".

"Ba ba, người thật là cầm thú...Đừng đâm chỗ đó".

_________

"Thả lỏng chút, qua một lúc sẽ ổn thôi, bảo bối".

"Ngoan, tất cả đều cho con".

_________

Cả đầu Giác Cẩn Nhạc nóng bừng lên vì những hình ảnh bị làm mờ đầy ám muội.

"Không, không đâu!".

Cậu tát nước lạnh lên mặt cho tỉnh táo lại.

"Không phải đâu, chỉ là mơ thôi".

Vừa hay lệnh cấm túc được đưa ra, cậu khóa cửa nhốt mình trong phòng, không biết nên đối mặt mọi chuyện như thế nào.

Ở phòng bên kia, Giác Kình Vân hiếm khi ngủ dậy muộn, hắn thở dốc, căn phòng ngoài ga giường trông hơi nhăn ra thì cũng không có gì đáng kể, cả người hắn trần truồng, trên chăn cũng dính một ít thứ gì đó.

Hắn vậy mà bị bỏ thuốc, lúc mất đi lí trí lại nằm mơ thấy cùng con trai nhỏ xảy ra chuyện hoang đường.

Người làm cha như hắn lại có những ý nghĩ không đứng đắn với con trai mình, mặc dù là con nuôi nhưng hắn không thể lừa gạt chính mình rằng hắn vốn đã có chút tâm tư không tốt với Cẩn Nhạc, chỉ là hắn luôn dùng sự nghiêm khắc của mình để kiềm chế bản thân, cũng để kiểm soát Cẩn Nhạc trong lòng bàn tay hắn.

Hôm qua lúc nghe thằng bé nói nó đã lớn rồi, lại còn có vẻ như ghen vì nghĩ hắn đi gặp nữ nhân, hắn trong lúc bị thuốc làm mất lý trí không khỏi nghĩ tới rất nhiều thứ, khi tỉnh táo lại thật muốn tát cho bản thân một cái.

Tuy nhiên, cảm giác trong giấc mơ đó rất chân thật, khiến hắn cả người đều sảng khoái khó quên, khó quên tới mức hễ nhìn Cẩn Nhạc là hắn lại khó mà cưỡng lại bản năng nguyên thủy nhất của đàn ông.

Giác Kình Vân vào phòng tắm tắm rửa sạch sẽ, tự quyết tâm thời gian tới hắn nên tránh mặt con trai nhỏ thì hơn, khi nào mới có thể loại bỏ đi ý nghĩ kia.

Giác Kình Vân xuống nhà, quản gia đã chuẩn bị xong bàn đồ ăn.

"Tiểu thiếu gia đâu? hôm qua thằng bé trốn đi uống rượu, lên gọi nó dậy ăn sáng, làm thêm bát canh giải rượu nữa".

Ôn quản gia tác phong chuyên nghiệp, không hổ danh là người quản lý trên dưới trong biệt phủ "Lão gia, tiểu thiếu gia khi nãy đã gọi người đem đồ ăn lên phòng rồi, tôi sẽ bảo đầu bếp làm thêm canh giải rượu ngay".

Giác Kình Vân thở dài một hơi "Sắp tới ta sẽ đi công tác dài ngày, giúp ta để ý thằng bé".

Ôn quản gia nhập ngừng mấy giây mới dám nói "Theo tôi thấy, tiểu thiếu gia cũng đã tới tuổi trưởng thành rồi, lão gia người cũng không cần phải quản chặt cậu ấy quá, chẳng phải là đi uống chút rượu với bạn bè thôi sao, đâu cần cấm túc suốt một tháng".

Giác Kình Vân nhớ tới giấc mơ đêm qua "Thằng bé đang tới tuổi nổi loạn, cậu cũng biết tính tính nó dễ bị người khác lừa gạt, nếu không quản chặt sẽ bị đám con cháu thế gia kia dụ dỗ làm hư mất, ta đã nhận nuôi nó, đương nhiên sẽ không để nó đi lầm hướng".

Ôn quản gia cũng không nói tiếp chủ đề này nữa mà chỉ vào bánh sinh nhật vẫn còn trên bàn phòng khách "Thế còn cái kia?".

"Vốn dĩ muốn tổ chức một bữa tiệc nhỏ cho thằng bé, nhưng nó lại lén chạy ra ngoài chơi bời uống rượu, vậy thì không cần nữa".

Ôn quản gia thở dài, rõ ràng là có quan tâm nhưng lại cứ xa cách "Vậy món quà ngài chuẩn bị cho tiểu thiếu gia...?".

Giác Kình Vân ăn xong, đặt đũa xuống "Đem lên cho thằng bé đi, ta không muốn nó cho rằng ta thiên vị Minh Đức".

Hắn mặc áo khoác chuẩn bị ra khỏi nhà tới công ty, Ôn quản gia lấy giày giúp hắn, không nhịn được mà hỏi "Còn chuyện của đại thiếu gia thì sao? Thằng bé đó không sao chứ? Sao tự dưng lại đánh nhau ở trại huấn luyện tới mức bị nhốt lại chứ?".

"Chuyện này còn uẩn khúc, ta định sẽ bay tới đó để trực tiếp điều tra vụ này, thằng bé sẽ không sao đâu, đám người Phó kia cũng nên chuẩn bị tinh thần".

"Vậy thì tốt rồi, lão gia cứ an tâm đi đi, chuyện ở nhà cứ để tôi lo".

Giác Kình Vân vỗ vỗ vai Ôn Sở Ninh "Những năm qua quá bận rộn, may có cậu giúp đỡ tôi những chuyện trong nhà, tôi đương nhiên là tin tưởng cậu".

Giác Cẩn Nhạc núp ở hành lang tầng trên âm thầm quan sát Giác Kình Vân, thấy hắn vẫn trầm tĩnh như thường trong lòng cậu khẽ nhói đau.

Chẳng lẽ ba nuôi không nhớ gì, hay là hắn cố tình giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, không muốn chịu trách nhiệm với cậu.

Trong sự đau lòng, Giác Cẩn Nhạc cũng len lỏi một chút may mắn, cậu còn sợ không biết đối mặt ra sao, sợ mối quan hệ của cậu và Giác Kình Vân sẽ trở nên ngượng ngùng, cũng sợ bị đuổi ra khỏi nhà.

Nếu ba nuôi đã giả vờ như không có chuyện gì, cũng xem như cho cậu một bậc thang đi xuống, cậu tội gì không thuận theo, vậy thì mọi thứ sẽ bình thường như cũ, không bị đảo lộn lên nữa.

Chỉ là có chút đau lòng.

Giác Cẩn Nhạc bất giác chảy nước mắt, rõ ràng là ba nuôi vào phòng cậu đem cậu đi nhưng cậu lại chỉ có thể nuốt uất ức này vào trong xem như không có gì.

Đêm qua cũng thân mật gọi cậu bảo bối, hết lần này tới lần khác nói thương cậu nhưng sự thật thì sao chứ?

Ba nuôi là tra nam, tra nam, tra nam!!!

Giác Cẩn Nhạc thầm mắng trong lòng nhưng cậu lại không tự nhận ra được bản thân lại không hề có chút ác cảm hay ghê tởm làm chuyện kia cùng ba nuôi một chút nào.

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play