Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

[RhyCap] Dưới Bóng Tối Xác Sống

Chương 1.#Thành Phố Chết #

________
Cơn mưa xám xịt xối xả trút xuống những tòa nhà nát vụn, rửa trôi đi chút bụi bặm còn sót lại trên tấm biển quảng cáo "Chào mừng đến Thành phố Thiên Lam" treo lủng lẳng trên trụ điện gãy nửa. Con phố từng rực rỡ ánh đèn giờ chỉ còn là đống hoang tàn, phủ đầy xác người và máu đọng
Ở giữa bãi đổ nát ấy, một người con trai trẻ mang trên vai ba lô cũ, tay siết chặt khẩu súng ngắn đã mòn, thận trọng bước từng bước
Tên cậu là Đức Duy – một người sống sót hiếm hoi còn lại sau thảm họa sinh học biến loài người thành quái vật ăn thịt
Tiếng bước chân vang lên giữa màn mưa. Cậu ngẩng đầu, cảnh giác nhìn quanh. Ánh mắt chạm vào bóng dáng một người – hay đúng hơn, là một thứ gì đó không còn hoàn toàn là người
Hắn đứng ở đầu hẻm, thân hình cao lớn, làn da nhợt nhạt với những đường gân đen ngoằn ngoèo chạy dọc cổ và cánh tay. Mắt hắn phát sáng trong bóng tối – không dữ tợn, mà buồn bã đến lạ lùng
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
#Quang Anh – một dị thể trong đám zombie, kẻ mang ý thức con người nhưng không còn là người#
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Không cần sợ
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
//Lùi lại, tay siết súng chĩa thẳng vào hắn//
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Ngươi… ngươi là loại gì?
Một nụ cười nhạt thoáng qua môi Quang Anh, ánh mắt hắn không rời cậu trai đang run rẩy
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Tôi… từng là người. Giống như cậu
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Ngươi là zombie. Ngươi Biến dị rồi
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Phải // cuối đầu //
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Nhưng tôi vẫn nhớ… cảm giác được sống. Nhớ… vị của một cái ôm. Nhớ tiếng cười
Một cơn gió lạnh thổi qua, cuốn theo mùi máu tanh và hơi thở của sự tuyệt vọng
Đức Duy không dám nổ súng. Có gì đó trong đôi mắt kia khiến cậu lưỡng lự – nó không giống ánh mắt của những con quái vật vô hồn ngoài kia. Nó… giống người. Quá giống người
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Vì sao… ngươi không ăn ta // giọng run rẩy //
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Tôi không biết. Có thể là do cậu… có mùi giống người tôi từng yêu
Câu trả lời khiến Đức Duy lạnh sống lưng. Nhưng cậu vẫn không bóp cò
Phía xa, tiếng gào rú xé trời. Một bầy zombie khác đang đến
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
// Bước lên một bước //
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Đi theo tôi, nếu cậu không muốn chết. Ít nhất, không phải hôm nay
Đức Duy nhìn vào mắt hắn, rồi gật đầu – chậm rãi, đầy do dự
Dưới màn mưa và đống hoang tàn, một kẻ sống và một kẻ không còn là người bắt đầu hành trình kỳ quái giữa địa ngục trần gian. Và họ không hề biết, tình yêu – dù nhỏ bé, mong manh – đang âm thầm nhen nhóm trong bầu không khí chết chóc ấy
_________
Con người
Con người
Truyện mới nhen. Mong mọi người ủng hộ
Con người
Con người
Truyện này nó cũng nghiên về tâm lí lắm. Nếu mọi người không thích có thể bỏ qua

Chương 2.#Phòng thí nghiệm số 9#

_____
Dưới sự dẫn đường của Quang Anh, họ lặng lẽ len lỏi qua những ngõ ngách mục nát của thành phố Thiên Lam. Mưa vẫn không ngừng rơi, trút xuống những mái nhà đổ sập, quét qua từng thân xác phân hủy nằm lặng im trên mặt đất như những nốt lặng tang thương
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Còn xa không?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Sắp tới rồi. Phòng thí nghiệm số 9. Nơi mọi chuyện bắt đầu
Khi còn là con người, Quang Anh từng là nhân viên nghiên cứu sinh học cấp cao. Hắn hiểu quá rõ những gì đã xảy ra. Những thí nghiệm phi đạo đức được chính phủ tài trợ, nhân danh sự sống để tạo ra cái chết
Virus H-0X9 – thứ biến người thành xác sống – không phải là tai nạn. Đó là một sản phẩm được thiết kế có chủ đích
Quang Anh là một trong những vật thí nghiệm và có những người khác cũng giống hắn. Dưới hình dạng zombie biến dị, hắn giữ lại ý thức, nhưng cái giá phải trả là… không bao giờ trở lại làm người
•••
PHÒNG THÍ NGHIỆM
Họ đứng trước cánh cổng sắt rỉ sét của phòng thí nghiệm, bị những dây leo hoang dại quấn quanh như một di tích cổ đại. Quang Anh đưa tay đẩy cửa – tiếng bản lề rít lên khiến không khí đặc quánh thêm phần u ám
Bên trong tối om, chỉ còn ánh đèn pin từ tay Đức Duy quét qua từng góc tường. Những vết máu khô, ống nghiệm vỡ, thi thể bác sĩ mặc áo blouse trắng rải rác trên sàn như những con rối bị bỏ lại
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Cậu từng làm ở đây? // tay vẫn nắm chặt súng //
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
// gật đầu //
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Phòng thí nghiệm dưới tầng hầm. Còn vài tài liệu… có thể cứu những người như tôi
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Cứu?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Cậu nghĩ còn hy vọng sao?
Hắn không trả lời, chỉ lặng lẽ dẫn cậu xuống tầng hầm tối tăm. Nhưng giữa hành lang đổ nát, một tiếng “két” nhẹ vang lên từ sau cánh cửa bên phải
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
// giật mình + quay lại nhìn //
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
// che chắn trước mặt cậu //
Cánh cửa bật mở
Một bóng người – không, một dị thể biến dị – lao ra. Cơ thể nó đầy những vết cắt khâu bằng thép, đôi mắt trống rỗng và chiếc miệng há ngoác đến tận mang tai. Nó từng là người. Giờ chỉ còn là quái vật
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Chạy đi // hét lớn //
Nhưng Đức Duy không chạy. Thay vào đó, cậu chĩa súng, nheo mắt
ĐOÀNG
Phát súng xé tan không gian. Dị thể khựng lại một giây, rồi gào lên dữ dội
Quang Anh lao đến, dùng toàn bộ sức mạnh phi thường của một zombie biến dị mà đánh gục nó. Hắn dùng tay bóp nát hộp sọ dị thể, máu đen bắn tung tóe lên tường
Cả không gian im lặng trở lại, chỉ còn tiếng thở dốc
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Lần sau // lau vết máu trên mặt //
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
nếu còn ai phải chạy, thì là cả hai
Quang Anh nhìn cậu, không nói gì. Nhưng ánh mắt ấy, trong khoảnh khắc, loé lên thứ gì đó kỳ lạ. Lạ lẫm. Mềm yếu
Có lẽ… là một tia cảm xúc của con người
______

Chương 3.#Những bóng ma quá khứ#

______
Phòng thí nghiệm cũ kỹ và hoang tàn, giờ đây không chỉ chứa đựng những ký ức tồi tệ của Quang Anh, mà còn là nơi trú ngụ của những người bạn cũ – những người từng là đồng nghiệp, từng là gia đình, và giờ đã trở thành những sinh vật kỳ dị, mang trong mình ký ức của con người
Quang Anh và Đức Duy bước vào căn phòng rộng lớn dưới tầng hầm, không khí bỗng trở nên nặng nề. Một loạt bóng người xuất hiện từ trong bóng tối, bước ra từ những góc khuất, ánh mắt của họ không còn là những con zombie vô hồn mà đầy cảm xúc
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
// bước đến cậu + cảnh giác //
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Cậu ta là ai?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Đây là Đức Duy. Cậu ấy là người duy nhất không chạy trốn tao
Thành An đứng phía sau Quang Hùng, ánh mắt đầy ngờ vực nhưng cũng không thiếu sự quan tâm. Anh nhìn Đức Duy một cách thận trọng
Đặng Thành An
Đặng Thành An
chúng ta không thể để ai gặp nguy hiểm ở đây nữa. Cái phòng này… nó không còn là nơi an toàn
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Tao biết chứ. Nhưng chúng ta cần phải tìm kiếm tài liệu, tìm ra cách ngừng lại thí nghiệm này
Bỗng, từ góc tối, Đăng Dương và Pháp Kiều bước ra. Đăng Dương, mặc dù là zombie, nhưng có thể thấy rõ sự khắc khổ trong ánh mắt anh ta. Pháp Kiều đứng cạnh anh, đôi tay siết chặt thành nắm đấm
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Tình trạng của chúng ta không ổn. Càng lâu, càng khó kiểm soát bản năng của mình
Nguyễn Thanh Pháp ( Pháp Kiều)
Nguyễn Thanh Pháp ( Pháp Kiều)
chúng ta không thể để tình trạng này kéo dài thêm nữa. Nếu không…
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
// Cắt ngang //
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Chúng ta sẽ không bỏ cuộc. Chúng ta sẽ tìm cách đảo ngược mọi thứ
Thái Sơn và Phong Hào đứng cuối phòng, ánh mắt họ rực lên những tia sáng kỳ lạ, vừa đáng sợ lại vừa đau đớn. Thái Sơn bước lên, nhẹ nhàng gật đầu về phía Đức Duy
Nguyễn Thái Sơn
Nguyễn Thái Sơn
Không ngờ, trong thế giới này vẫn còn người như cậu
Phong Hào đi bên cạnh Thái Sơn, cười nhẹ, nhưng nụ cười ấy không thể che giấu sự đau khổ trong đôi mắt anh
Trần Phong Hào
Trần Phong Hào
chúng ta giống như những bóng ma, phải không? Chúng ta vẫn còn sống, nhưng không thể hoàn toàn sống
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Cảm giác ấy không thể tả nổi. Tao là một zombie, nhưng tao vẫn nhớ những gì chúng ta đã có, những gì chúng ta đã làm
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Chúng ta không thể để mình biến thành những thứ mà chúng ta căm ghét
Đức Duy đứng im, tay nắm chặt khẩu súng, nhưng không chĩa vào ai. Cậu cảm nhận được sự tăm tối xung quanh, nhưng một điều gì đó trong những lời của Quang Anh khiến cậu không thể phủ nhận. Quang Anh là một zombie, nhưng đôi mắt hắn… không phải của một quái vật
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
// Ngập ngừng + giọng hơi run //
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Tại sao… tại sao cậu lại giúp tôi? Cậu không sợ tôi sao?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Tôi không sợ cậu. Tôi chỉ sợ bản thân mình. Sợ rằng, nếu tôi mất cậu, tôi sẽ mất luôn tất cả những gì còn lại trong tôi
Lời nói của Quang Anh khiến Đức Duy nghẹn ngào. Cậu cảm nhận được điều gì đó trong câu nói ấy, thứ cảm xúc mà Quang Anh không thể nào cất giấu. Cậu nhìn vào đôi mắt của hắn, nơi có nỗi đau, có sự mất mát và cả một tia hy vọng nhỏ bé
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
// lẩm bẩm //
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Vậy nếu tôi không bỏ chạy… liệu… chúng ta có thể cùng nhau tìm ra cách không?
Quang Anh nhìn cậu, rồi nhẹ nhàng gật đầu. Ánh mắt hắn nhìn thẳng vào mắt Đức Duy, như thể tìm thấy chút gì đó trong cậu mà hắn đã mất từ lâu
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Chúng ta sẽ tìm ra cách. Cùng nhau
•••
Mối quan hệ giữa Quang Anh và Đức Duy bắt đầu phát triển với sự hiểu biết và chia sẻ sâu sắc, giữa một thế giới đầy bóng tối. Quang Anh có thể không phải là người hoàn toàn, nhưng những cảm xúc trong hắn vẫn tồn tại
Liệu họ có thể tìm ra cách để cứu rỗi nhau, hay tất cả chỉ là một giấc mơ không thể thành hiện thực?
_____

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play