[Tả Hàng X Y/N] Chúng Ta Của Hiện Tại
Những con người cũ và mới
Ba năm đã trôi qua kể từ ngày nhóm bạn ấy tốt nghiệp cấp ba.
Cánh cửa cấp ba khép lại, mang theo những kỷ niệm của một thời thanh xuân rực rỡ.
Cánh cửa đại học mở ra, đưa họ bước vào một thế giới mới, nơi mỗi người đều có con đường riêng để theo đuổi.
Dù muốn hay không, cũng không thể quay lại như trước nữa.
Ba năm. Ba năm không dài, cũng không ngắn, nhưng đủ để thay đổi rất nhiều thứ.
Ba năm trước, họ là những cô cậu học sinh vô tư, ngồi chung một lớp, cùng nhau trải qua những năm tháng rực rỡ nhất của tuổi trẻ.
Ba năm sau, khoảng cách giữa họ dần xa hơn. Không phải là không liên lạc, nhưng mỗi người đều có cuộc sống riêng.
Y/N nhìn dòng người qua lại trong khuôn viên trường, chợt khẽ thở dài.
Thời gian trôi nhanh thật.
Bỗng một giọng nói vang lên, kéo cô ra khỏi dòng suy nghĩ.
Y/N bước lại gần, mỉm cười:
Y/N
Hai người đến sớm thế?
Vân Di
Tự dưng hôm nay muốn đi sớm thôi.
Cả ba cùng cười, rồi sóng vai nhau bước lên lớp, hòa vào nhịp sống tấp nập của giảng đường đại học.
Diệp An và Vân Di đều là bạn học cùng khoa với Y/N.
Diệp An bằng tuổi Y/N, hai người quen nhau từ năm nhất. Cô ấy là một người trầm ổn, rất biết cách hòa nhập với mọi người.
Vân Di thì khác, cô nhỏ hơn Y/N một tuổi, ngay từ khi vào trường đã nhanh chóng thân thiết với đàn chị.
Vân Di vốn là một cô gái dịu dàng nhưng đầy bản lĩnh. Đôi khi cô cũng có những mặt trẻ con, thích trêu chọc Y/N mỗi khi có cơ hội.
Mỗi khi nhìn Vân Di, Y/N lại nhớ đến cô bạn thân của mình, Đan Nhi.
Hai người đều có tính cách tinh nghịch, mạnh mẽ, lúc nào cũng tràn đầy năng lượng.
Nếu là trước đây, chắc hẳn giờ này Đan Nhi đã bá vai cô mà cười đùa rồi.
Nghĩ đến đây, Y/N khẽ cười, không biết bao lâu rồi cô và Đan Nhi chưa gặp nhau nữa…
Trong lớp học, không khí giảng đường khá yên tĩnh, chỉ có giọng giảng viên vang lên đều đều.
Vân Di ngồi thẫn thờ, chống cằm nhìn lên bảng. Cô ngáp khẽ vài cái.
Chợt, ánh mắt cô liếc sang bên cạnh, thấy Y/N vẫn đang chăm chỉ ghi chép.
Nhìn cảnh tượng này, Vân Di không nhịn được mà khẽ nghiêng đầu hỏi:
Vân Di
Năm ba rồi mà chị vẫn giữ thói quen ghi chép đầy đủ nhỉ?
Y/N
Chép lại coi như là được nghe giảng thêm một lần nữa, dễ tiếp thu hơn.
Vân Di
Nhưng mà mấy môn đại cương này vừa dài vừa nhiều chữ, chép bao nhiêu mới đủ chứ?
Diệp An ngồi bên cạnh nãy giờ cũng hóng chuyện, liền ghé sát qua nói:
Diệp An
Thì chỉ cần chép những ý chính thôi.
Y/N bật cười, nhưng vẫn tiếp tục ghi chép cẩn thận.
Vân Di là một cô nàng học khá giỏi, vì vậy cô đã đăng ký học vượt một vài môn khi có thời gian rảnh.
Nhờ đó, dù nhỏ hơn Y/N một khóa, cô vẫn thường xuyên học cùng lớp với Y/N.
Ban đầu, hai người chỉ đơn thuần là bạn học chung lớp, nhưng vì gặp nhau quá nhiều lần trong các môn học, dần dần, họ trở nên thân thiết hơn.
Vân Di luôn là người chủ động bắt chuyện, còn Y/N cũng không phải kiểu người lạnh lùng xa cách, thế nên tình chị em giữa họ cứ thế mà hình thành.
Tan học, Y/N cùng Vân Di và Diệp An đang dọn dẹp sách vở thì một giọng nói vang lên ngay bên cạnh.
Trịnh Hạo Dương
Y/N, cậu có tham gia buổi sinh hoạt câu lạc bộ chiều nay không?
Y/N quay sang, bắt gặp Trịnh Hạo Dương đang đứng đó, nở một nụ cười hiền lành.
Cô hơi sững lại một chút, nhưng rồi vẫn lắc đầu, từ chối một cách lịch sự.
Y/N
Xin lỗi, mình có việc bận rồi.
Hạo Dương có vẻ hơi thất vọng nhưng vẫn gật đầu, không nói gì thêm rồi rời đi.
Trịnh Hạo Dương là bạn học cùng khoa với Y/N, và mối quan hệ của họ chỉ đơn giản là bạn học.
Dù Hạo Dương rất tốt với Y/N, cô cũng không hề tỏ ra lạnh lùng hay không đáp lại, nhưng cô luôn giữ khoảng cách nhất định với cậu.
Dù biết Hạo Dương có ý với mình, Y/N vẫn luôn cẩn trọng từ chối khéo, không để mối quan hệ này tiến xa hơn.
Nhìn theo bóng lưng cậu, Vân Di chống cằm, chép miệng nói:
Vân Di
Chị lại từ chối Hạo Dương sao? Em thấy anh ấy thích chị thật đó.
Y/N
Nhưng mà chị có bạn trai rồi.
Diệp An
Cậu ta cũng kiên trì thật. Theo đuổi cậu từ năm nhất đến giờ.
Vân Di nghiêng đầu, ánh mắt mang theo vài phần tò mò:
Vân Di
Nhưng mà…người bạn trai giấu mặt của chị rốt cuộc ra sao vậy? Năm nay đã là năm ba rồi mà em vẫn chưa thấy mặt. Rốt cuộc anh ta có thật sự tồn tại không?
Y/N mỉm cười, bình thản đáp:
Y/N
Chỉ là bây giờ anh ấy không thể xuất hiện ở đây thôi.
Diệp An
Cậu đúng là chung thủy thật. Có thể chờ đối phương lâu như vậy.
Vân Di
Nếu chị Y/N đã kiên trì đến vậy, thì chắc đó là một người rất đặc biệt rồi.
Y/N không trả lời, cô chỉ im lặng mỉm cười.
Trong lòng cô thầm nghĩ...phải rồi, cô đã chờ người ấy đến năm thứ ba rồi.
Người đó bây giờ không ở đây, cũng không biết khi nào sẽ quay về.
Sau khi thu dọn xong, cả ba cùng nhau rời khỏi giảng đường.
Vân Di
Hôm nay học nhiều quá, đầu óc em sắp nổ tung rồi.
Y/N
Em lúc nào cũng than thở nhưng chẳng phải thi kết thúc môn luôn đạt điểm A à.
Cả ba vừa đi vừa trò chuyện, không khí thoải mái như thường ngày.
Nhưng khi đi ngang qua một góc sân trường, Y/N bỗng khựng lại trong chốc lát.
Ở đó, một nhóm sinh viên đang cười đùa vui vẻ, vừa đi vừa bàn luận sôi nổi về chuyện gì đó.
Một hình ảnh quen thuộc thoáng qua trong tâm trí cô...năm đó, cũng có một nhóm sáu người như vậy.
Tả Hàng, Đan Nhi, Tô Tân Hạo, Chu Chí Hâm, Trương Trạch Vũ và cô.
Giọng nói của Vân Di kéo cô trở lại hiện thực.
Y/N nhẹ lắc đầu, gạt bỏ dòng suy nghĩ vừa thoáng qua. Cô mỉm cười:
Y/N
Không có gì. Chúng ta đi thôi.
Nói rồi, cô bước tiếp. Nhưng trong lòng lại không khỏi có chút hoài niệm.
Y/N vừa đi vừa đột nhiên quay sang nhìn Vân Di, mỉm cười hỏi:
Y/N
À em với bạn trai thế nào rồi? Chị thấy bạn trai của em cũng bí ẩn không kém đó.
Vân Di
Anh ấy bận lắm, không thể gặp em thường xuyên được. Cả tuần bọn em chỉ gặp nhau một lần, có khi là cả tháng mới gặp.
Diệp An
Bạn trai của em làm gì mà bận vậy? Nếu tầm tuổi chúng ta thì không phải bây giờ cũng đang học đại học thôi sao?
Vân Di
Anh ấy vừa học vừa làm. Công việc của anh ấy khá bận rộn nên không có nhiều thời gian dành cho em.
Y/N
Em từng nói là hai người quen nhau qua mạng đúng không?
Vân Di
Ừm, hồi đó em thường cày game online để giết thời gian. Lúc ấy cũng chẳng nghĩ gì nhiều, chỉ là chơi cho vui thôi.
Diệp An
Rồi sao nữa? Hai người làm sao mà từ đồng đội trong game lại thành người yêu ngoài đời thật?
Vân Di
Bọn em nói chuyện khá hợp nhau. Ban đầu chỉ là cùng nhau cày game, sau đó dần dần nói chuyện nhiều hơn, kể nhau nghe về cuộc sống bên ngoài.
Cô dừng lại một chút, ánh mắt mang theo chút bồi hồi:
Vân Di
Sau một thời gian, bọn em quyết định gặp nhau ngoài đời. Anh ấy chính là kiểu người mà em nghĩ, dù không quá hoàn hảo nhưng lại mang đến cảm giác an toàn.
Y/N
Vậy là duyên số thật rồi. Chỉ từ một trò chơi mà lại tìm được người phù hợp với mình.
Diệp An
Cũng may là không gặp phải tên lừa đảo nào. Chứ người trên mạng thì ai mà biết trước được đâu.
Sau khi tạm biệt Vân Di và Diệp An, Y/N bước ra khỏi cổng trường.
Bỗng điện thoại cô rung lên. Một cuộc gọi video.
Nhìn thấy cái tên hiển thị trên màn hình, Y/N khẽ cong môi cười, không do dự mà nhấn nút nghe máy.
Ngay lập tức, gương mặt của người gọi hiện lên, kèm theo một tiếng hét đầy phấn khích:
Cuộc gặp của những người cũ
Y/N hơi giật mình vì âm lượng lớn từ đầu dây bên kia, nhưng rồi cô bật cười:
Y/N
Đan Nhi! Cậu đang ở đâu đấy? Hơn hai tháng rồi mới chịu gọi cho mình.
Trên màn hình, gương mặt Đan Nhi hiện lên với nụ cười rạng rỡ, phía sau có vẻ như là sân bay.
Cô nàng bĩu môi, làm bộ giận dỗi:
Đan Nhi
Mình vừa hoàn thành chương trình sinh viên trao đổi ở Pháp về đây.
Y/N
Vậy là cậu vừa mới về nước thôi à?
Đan Nhi
Đúng rồi! Vừa hạ cánh một cái là gọi cho cậu ngay, nhớ cậu muốn chết!
Y/N còn chưa kịp đáp lại thì một giọng nam vang lên từ phía Đan Nhi:
Nghe đến đây, Y/N lập tức nhận ra người đó là ai. Cô nheo mắt trêu chọc:
Y/N
Gì đây? Giọng này là của Tô Tân Hạo đúng không?
Ngay lập tức, một gương mặt khác ghé sát vào màn hình.
Tô Tân Hạo nở nụ cười quen thuộc, vẫy tay chào Y/N.
Tô Tân Hạo
Lâu rồi không gặp.
Nhìn hai người đứng sát bên nhau trong cùng một khung hình, Y/N bật cười:
Y/N
Ha, vừa về đã quấn quýt nhau rồi à?
Tô Tân Hạo
Tôi đã phải chờ ở sân bay từ sáng sớm luôn đó!
Lúc này, Đan Nhi bất ngờ chen vào màn hình:
Đan Nhi
Này, cho cái hẹn đi! Lâu rồi không gặp...mình có nhiều chuyện muốn nói lắm.
Y/N
Được rồi, thế bao giờ gặp nhau đây.
Y/N
Ừ, vậy cuối tuần gặp nhé!
Đan Nhi cười tít mắt, sau đó giơ tay vẫy vẫy trước màn hình:
Đan Nhi
Bọn mình về nhà đây, khi nào rảnh thì nhắn tin cho mình nhé!
Cuộc gọi kết thúc, màn hình điện thoại tối lại.
Y/N nhìn thoáng qua bầu trời thành phố đang dần chuyển sang sắc chiều tà, trong lòng bất giác cảm thấy ấm áp hơn.
Cuối tuần, Y/N bước vào một quán cà phê quen thuộc.
Cô đưa mắt nhìn quanh, rồi nhanh chóng thấy hai bóng dáng quen thuộc ngồi ở một góc trong quán.
Đan Nhi và Tô Tân Hạo đã đến từ trước.
Y/N tiến lại gần, vừa kéo ghế ngồi xuống vừa hỏi:
Đan Nhi
Cũng mới thôi. Lâu lắm rồi mới gặp nhau thế này nhỉ.
Đúng thật là đã lâu rồi, kể từ khi bước vào đại học, cả nhóm bạn ngày nào cũng đã có cuộc sống riêng, theo đuổi những mục tiêu khác nhau.
Đan Nhi chống cằm, đột nhiên thốt lên:
Đan Nhi
Lần cuối đông đủ là từ hồi năm nhất đúng không?
Tô Tân Hạo nhấp một ngụm cà phê, nhún vai nói:
Tô Tân Hạo
Cũng có đông đủ đâu, thiếu Tả Hàng mà.
Nghe nhắc đến cái tên ấy, Y/N khẽ sững lại một chút.
Đan Nhi cũng vừa nhớ ra, quay sang hỏi ngay:
Đan Nhi
Phải rồi, cậu với Tả Hàng thế nào rồi? Khi nào thì cậu ấy mới chịu quay về đây?
Y/N
Tụi mình vẫn giữ liên lạc với nhau thường xuyên mà. Tả Hàng nói khi nào xong việc nhất định sẽ về ngay.
Tô Tân Hạo nhìn Y/N, khóe môi nhếch lên đầy tinh quái:
Tô Tân Hạo
Hay là cậu giả bộ xảy ra chuyện đi? Hoặc giả vờ có người mới, tôi cá là Tả Hàng sẽ ngay lập tức gác mọi việc qua một bên rồi bay về đây ngay.
Y/N
Cậu thôi đi. Tôi không muốn Tả Hàng vì tôi mà phải bỏ dở công việc đâu.
Lúc này, Đan Nhi đập bàn một cái "rầm", mặt đầy bức xúc:
Đan Nhi
Nhưng mà để người yêu mình chờ tận ba năm, đúng là quá đáng mà!
Tô Tân Hạo bật cười, quay sang trêu ghẹo Đan Nhi:
Tô Tân Hạo
Nếu anh mà để em chờ như vậy, chắc em cho anh cút xéo lâu rồi nhỉ?
Đan Nhi
Chứ còn gì nữa! Nghĩ gì mà kêu bổn tiểu thư đây chờ đợi mấy người hả?
Y/N nhìn hai người trước mặt chí chóe với nhau, không khỏi bật cười.
Dù thời gian có trôi qua bao lâu, họ vẫn là một cặp đôi "tuy hai mà một", cãi nhau nhưng chẳng thể rời xa nhau.
Sau một hồi chí chóe với Tô Tân Hạo, Đan Nhi quay sang nhìn Y/N, chợt nhớ ra điều gì đó liền lên tiếng:
Đan Nhi
Năm đó, Tả Hàng rời đi đúng vào ngày sinh nhật cậu luôn phải không nhỉ?
Y/N khẽ khựng lại, ánh mắt có chút xa xăm.
Là vào đêm cô đón sinh nhật 18 tuổi. Sau khi đón sinh nhật cùng cô, Tả Hàng phải ra sân bay để trở về Anh.
Dù không muốn, nhưng cậu vẫn phải miễn cưỡng đi.
Cảnh tượng năm ấy hiện lên trong đầu Y/N. Khi đó, dù trong lòng tràn đầy nuối tiếc.
Nhưng cô vẫn cố gắng tươi cười động viên Tả Hàng, để cậu có thể ra đi mà không vướng bận.
Y/N nghe Đan Nhi nhắc lại chuyện cũ thì gật đầu nhẹ. Tô Tân Hạo nhấp một ngụm nước, rồi tặc lưỡi nói:
Tô Tân Hạo
Chà, quả là một cuộc chia tay đầy nuối tiếc nhỉ?
Đan Nhi khẽ đánh vào vai cậu một cái, ra vẻ trách móc:
Đan Nhi
Chia tay cái gì. Chỉ là tạm biệt thôi.
Y/N cười, lắc đầu rồi hỏi:
Y/N
Thế còn hai cậu thì sao? Dạo này thế nào?
Đan Nhi
Hai tháng qua mình ở Pháp, tham gia chương trình sinh viên trao đổi.
Đan Nhi vốn học Thiết kế thời trang, vì vậy chuyến đi này là cơ hội để cô tiếp cận với nền công nghiệp thời trang hàng đầu thế giới.
Cô đã có cơ hội tham quan những thương hiệu thời trang danh tiếng, học hỏi từ các nhà thiết kế tài ba và tham gia các khóa thực tập đặc biệt tại một số học viện danh giá.
Tô Tân Hạo thì nhún vai, giọng điệu lười biếng:
Tô Tân Hạo
Tôi thì vẫn vậy thôi. Hằng ngày đến trường, deadline thì dí liên tục, chẳng có gì đặc biệt cả.
Y/N chống cằm, ánh mắt xa xăm:
Y/N
Không biết những người khác thì sao nhỉ? Lâu rồi không gặp họ.
Đan Nhi
Trương Trạch Vũ bây giờ đang du học ở Mỹ nhỉ?
Tô Tân Hạo
Ừ, còn là trường đại học top đầu ở Mỹ luôn đó.
Y/N
Nhưng tại sao cậu ấy lại quyết định đi Mỹ nhỉ? Mình nhớ lúc trước cậu ấy nói chắc là sẽ học ở trong nước vì không muốn đi xa mà?
Đan Nhi bất ngờ nhìn Y/N:
Đan Nhi
Ủa, cậu không biết chuyện gì à?
Đan Nhi nhìn sang Tô Tân Hạo, ý bảo cậu kể đi. Tô Tân Hạo hiểu ý, liền lên tiếng:
Tô Tân Hạo
Trạch Vũ đã xảy ra chút chuyện với Nguyệt Trân.
Đan Nhi
Nghe đâu Nguyệt Trân có tình cảm với cậu ấy, nên đã chủ động theo đuổi.
Tô Tân Hạo
Nhưng vì gia đình Nguyệt Trân ngăn cản, nên hai người không đến được với nhau.
Đan Nhi
Cậu cũng biết rồi đấy, Nguyệt Trân là thiên kim tiểu thư, lại còn là người thừa kế tập đoàn X trong tương lai. Gia đình cô ấy đương nhiên sẽ không chấp nhận Trạch Vũ rồi.
Y/N
Nhưng mà Trạch Vũ rất tốt mà. Cậu ấy tài giỏi, lại là người rất có trách nhiệm nữa.
Tô Tân Hạo khoanh tay, lắc đầu:
Tô Tân Hạo
Nhưng như vậy vẫn chưa đủ. Giới nhà giàu họ coi trọng chuyện môn đăng hộ đối lắm. Cậu cũng thuộc dạng có điều kiện, chẳng lẽ không hiểu chuyện này?
Đan Nhi cười cười, trêu chọc:
Đan Nhi
Sao mà hiểu được? Bạn trai người ta là thiếu gia tài phiệt nhà họ Tả đó.
Y/N lườm hai người bạn của mình:
Tô Tân Hạo và Đan Nhi bật cười.
Y/N
Vậy đó là lí do Trạch Vũ quyết định đi Mỹ à?
Đan Nhi
Ừm. Chắc cậu ấy không muốn vì mình mà Nguyệt Trân phải trở nên xa cách với gia đình.
Bầu không khí trở nên trầm lắng hơn. Y/N khẽ thở dài:
Y/N
Bây giờ Nguyệt Trân chắc đang theo học tại Đại học Quốc Gia nhỉ?
Đan Nhi và Tô Tân Hạo cùng gật đầu.
Sau khi nhắc đến Trương Trạch Vũ và Nguyệt Trân, Y/N chợt nhớ ra một người khác, cô hỏi:
Y/N
Còn Chu Chí Hâm thì sao? Dạo này cậu ấy thế nào?
Nghe vậy, Đan Nhi cũng quay sang nhìn Tô Tân Hạo rồi gật gù:
Đan Nhi
Phải đó, cậu ấy học chung trường với anh mà, hai người không gặp nhau sao?
Nhắc đến Chu Chí Hâm, vẻ mặt Tô Tân Hạo liền thay đổi. Cậu khựng lại một chút, không trả lời ngay.
Những tín hiệu nhỏ của sự thay đổi
Tô Tân Hạo
Đừng nhắc đến cậu ta nữa.
Câu nói của cậu khiến Y/N và Đan Nhi bất ngờ. Hai người nhìn nhau rồi đồng thanh hỏi:
Y/N
Sao vậy? Giữa hai người có chuyện gì à?
Tô Tân Hạo
Không có gì…Chỉ là hình như dạo này cậu ta thay đổi rồi.
Y/N suy nghĩ một chút, rồi hỏi:
Y/N
Cậu ấy đang làm thực tập sinh của một công ty giải trí nổi tiếng phải không?
Đan Nhi
Ừm, là thực tập sinh của VR Entertainment. Công ty giải trí lớn nhất nước mình.
Y/N
Chu Chí Hâm bây giờ đã ở một vị trí khác với chúng ta rồi ha.
Tô Tân Hạo không nói gì thêm, ánh mắt cậu thoáng qua một chút phức tạp.
Sau khi tốt nghiệp cấp 3 và chuẩn bị bước vào năm nhất đại học.
Chu Chí Hâm nhờ vẻ ngoài nổi bật đã nhanh chóng nhận được lời mời từ nhiều công ty giải trí danh tiếng.
Vốn dĩ cậu đã có niềm đam mê với nhảy và ca hát từ lâu, nên không chần chừ mà quyết định theo đuổi con đường trở thành idol.
Kể từ lúc đó, cậu vừa làm thực tập sinh vừa theo học chương trình đại học.
Cuộc sống của cậu dần trở nên bận rộn hơn, không còn nhiều thời gian cho những chuyện khác nữa.
Đan Nhi chống cằm, nhớ lại:
Đan Nhi
Cậu ấy từ hồi cấp 3 đã rất nổi tiếng trên mạng xã hội rồi, bây giờ còn nổi hơn. Sắp tới, nếu thật sự được debut, không biết sẽ thế nào đây.
Tô Tân Hạo
Bây giờ muốn gặp mặt để nói chuyện riêng với cậu ta còn khó.
Đan Nhi
Có phải cậu ấy mới thay đổi gần đây đâu? Trước đó đã như vậy rồi, lúc nào hẹn họp mặt nhau cũng bảo là không có thời gian.
Y/N
Thôi, do cậu ấy bận thật mà, vừa làm vừa học.
Hai người kia nghe vậy thì im lặng, không nói gì thêm.
Mỗi người đều có một cuộc sống riêng, con đường riêng.
Thế nhưng, sự xa cách giữa họ với Chu Chí Hâm vẫn khiến ai nấy đều có chút hụt hẫng.
Sau khi ngồi thêm một lát, Y/N đứng dậy, tạm biệt Đan Nhi và Tô Tân Hạo rồi rời khỏi quán cà phê.
Đan Nhi chống cằm nhìn theo bóng lưng Y/N cho đến khi không còn thấy đâu nữa.
Rồi chậm rãi quay sang nhìn Tô Tân Hạo. Cô hỏi cậu:
Đan Nhi
Vậy là Tả Hàng thật sự sẽ trở thành người thừa kế tập đoàn nhà họ Tả sao?
Tô Tân Hạo
Chứ còn gì nữa. Nếu không phải vậy thì ba cậu ta đâu có gọi quay về Anh gấp như thế.
Đan Nhi
Vậy là…tương lai cậu ấy sẽ thành chủ tịch tập đoàn à?
Tô Tân Hạo không trả lời ngay. Cậu đặt ly cà phê xuống bàn, lưng hơi ngả ra sau rồi mới chậm rãi đáp:
Tô Tân Hạo
Thì mấy thiếu gia tài phiệt như Tả Hàng...sớm muộn gì mà chẳng phải tiếp quản công ty của gia đình. Đã vậy còn là tài phiệt đời thứ ba, từ ông nội, đến ba cậu ta, rồi bây giờ đến lượt Tả Hàng.
Đan Nhi nghe vậy thì bật cười, lắc đầu nói:
Đan Nhi
Điên thật! Tài phiệt đời thứ 3, nghe thôi đã thấy áp lực rồi. Gia tộc nắm trong tay cả đế chế kinh tế.
Tô Tân Hạo
Làm người yêu của cậu ta chắc cũng không dễ dàng gì. Tự nhiên thấy trọng trách của Y/N nặng nề quá ta.
Đan Nhi ngồi im một lúc rồi bất chợt cười khẽ, ánh mắt vẫn dán vào mặt bàn:
Đan Nhi
Mà Y/N cũng giỏi thật. Biết bao nhiêu người thích Tả Hàng mà cậu ấy vẫn giữ được trái tim của cậu ta suốt ngần ấy năm. Không phải ai cũng làm được đâu.
Tô Tân Hạo gật đầu đồng tình, khóe môi cong lên thành một nụ cười nhẹ:
Tô Tân Hạo
Còn nhớ hồi cấp 3 không? Ai mà dám đến gần Tả Hàng là y như rằng bị ánh mắt cậu ta quét cho lạnh cả sống lưng. Vậy mà đối với Y/N thì lại…
Đan Nhi
...như biến thành người khác luôn.
Đan Nhi nói tiếp lời, đôi mắt ánh lên một chút hoài niệm:
Đan Nhi
Lúc đó đã cảm thấy hai người họ kiểu gì cũng sẽ thành đôi.
Tô Tân Hạo
Ừ. Mà cũng đâu có dễ dàng gì. Xa nhau tận mấy năm, người khác chắc đã bỏ cuộc lâu rồi.
Đan Nhi
Vậy nên mới nói, Y/N là một người đặc biệt. Nhưng cũng chính vì đặc biệt…nên dễ bị tổn thương nhất.
Câu nói khiến không khí xung quanh trở nên tĩnh lặng. Tô Tân Hạo nhìn cô, khẽ hỏi:
Tô Tân Hạo
Sao vậy? Em lo cho Y/N à?
Đan Nhi
Không lo sao được? Gia đình Tả Hàng đâu phải dạng đơn giản. Càng là tài phiệt lâu đời thì quy tắc càng nhiều. Tình yêu…có khi không phải thứ họ đặt lên hàng đầu.
Tô Tân Hạo im lặng một lúc lâu, rồi nhẹ giọng:
Tô Tân Hạo
Nhưng nếu là Tả Hàng…thì chắc cậu ta sẽ bảo vệ được Y/N.
Đan Nhi không đáp, chỉ mím môi rồi gật đầu nhẹ.
Lát sau, Đan Nhi nhìn đồng hồ rồi đứng dậy:
Tô Tân Hạo vẫn còn lười biếng dựa vào ghế, cậu hỏi với theo:
Tô Tân Hạo
Giờ em về nhà luôn à?
Đan Nhi
Không, em phải về trường đã.
Tô Tân Hạo nghe vậy liền nhào tới kéo tay cô lại, nhăn mặt như trẻ con bị giành đồ chơi:
Tô Tân Hạo
Gì mà về trường? Giờ này á? Hai tháng trời mới gặp nhau mà không dành nổi chút thời gian cho anh luôn à?
Đan Nhi nhếch môi cười, dùng một ngón tay đẩy trán cậu:
Đan Nhi
Từ hôm qua tới giờ ai bám em ở sân bay, đòi đưa đón, đòi ăn sáng, rồi đòi đi cà phê? Chưa đủ à?
Tô Tân Hạo
Không đủ. Bao nhiêu cũng không đủ.
Đan Nhi
Rồi rồi, để em về trường xem lại vài bản thiết kế cho xong đã. Rồi tối mình gặp nhau tiếp, được chưa?
Tô Tân Hạo
Được rồi, đi thôi.
Tô Tân Hạo lúc này mới chịu đứng dậy rồi cùng cô rời khỏi quán cà phê.
Bên Y/N. Trên đường về nhà, cô vô thức suy nghĩ về mọi chuyện…trong lòng vẫn vương vấn những cuộc trò chuyện ban nãy với Đan Nhi và Tô Tân Hạo.
Ba người đã nói về Trương Trạch Vũ, về Nguyệt Trân, về Chu Chí Hâm…Mỗi người đều đã có con đường riêng, có cuộc sống của mình.
Y/N khẽ chống cằm, mắt nhìn ra cửa sổ xe.
Thành phố về đêm rực rỡ ánh đèn, những tòa nhà cao tầng sáng rực trong màn đêm, dòng người vẫn tấp nập qua lại.
Chiếc xe dừng lại khi đèn đỏ.
Trước mặt Y/N là một tòa nhà lớn với màn hình quảng cáo khổng lồ, đang chiếu một đoạn giới thiệu về một nhóm thực tập sinh nổi tiếng của một công ty giải trí.
Nhóm thực tập sinh này đang là tâm điểm chú ý, và màn hình đang đặc biệt giới thiệu một thành viên nổi bật-người có khả năng cao sẽ được debut trong tương lai.
Ánh mắt Y/N vô thức dừng lại trên màn hình ấy.
Gương mặt cậu bạn năm nào hiện ra trên đó.
Vẫn là đường nét quen thuộc, nhưng khí chất cậu giờ đây đã khác rất nhiều.
Trên màn hình, cậu mặc một bộ trang phục sân khấu chỉn chu, nụ cười rạng rỡ nhưng mang theo nét trưởng thành và chuyên nghiệp hơn trước.
Đôi mắt cậu vẫn sáng, vẫn hút hồn như ngày nào, nhưng trong đáy mắt lại có một thứ gì đó xa lạ.
Y/N khẽ nhớ đến lời Tô Tân Hạo ban nãy.
"Dạo này cậu ta thay đổi rồi."
Đèn xanh bật lên. Chiếc xe tiếp tục lăn bánh, đưa Y/N rời khỏi nơi đó.
Nhưng trong lòng cô vẫn còn đọng lại một chút gì đó khó tả, có lẽ là sự hoài niệm, có lẽ là một chút tiếc nuối.
Chiếc xe dừng lại trước một tòa chung cư cao cấp. Y/N bước xuống xe, đi thẳng vào trong tòa nhà.
Từ khi lên đại học, cô đã dọn ra ở riêng trong một căn hộ để có không gian riêng tư và thuận tiện cho việc đi học.
Vừa bước vào nhà, Y/N thả túi xách xuống bàn, rồi mệt mỏi ngã người xuống sofa.
Cô nhắm mắt lại, định nghỉ ngơi một chút, nhưng rồi đột nhiên nhớ ra điều gì đó.
Y/N chộp lấy điện thoại đặt trên bàn. Cả ngày nay, cô vẫn chưa gọi cho Tả Hàng.
Nhưng lạ là, từ sáng đến giờ cậu cũng không nhắn hay gọi cho cô một lần nào.
Điện thoại đổ chuông một lúc lâu, nhưng không ai bắt máy.
Y/N
Gì vậy? Lẽ nào đang bận sao?
Y/N cau mày, nhấn tắt máy. Cô ném điện thoại qua một bên, nằm dài trên sofa.
Mắt nhìn lên trần nhà, trong đầu bỗng nhớ lại câu nói của Đan Nhi lúc chiều:
"Dám để người yêu mình chờ đợi suốt ba năm đúng là quá đáng!"
Y/N khẽ siết tay, trong lòng thầm nghĩ:
Khi nào cậu quay về, cô nhất định sẽ cho cậu một trận nhớ đời!
Khi cả hai vừa kết thúc những ngày tháng cấp ba và chuẩn bị bước vào đại học, Y/N cứ ngỡ rằng họ sẽ có thể ở bên nhau nhiều hơn.
Nhưng ngay trước thềm đại học, Tả Hàng lại đột ngột thông báo rằng cậu phải quay về Anh.
Gia đình cậu thúc ép cậu trở lại để học việc, chuẩn bị tiếp quản tập đoàn trong tương lai.
Đây không phải là điều mà Tả Hàng mong muốn, nhưng cậu cũng không thể cãi lại ba mẹ mình.
Dù không muốn, dù biết sẽ phải xa nhau một khoảng thời gian rất dài, nhưng cậu vẫn phải đi.
Trước lúc đi, cậu đã hứa với cô là sẽ sớm trở về.
Nhưng đến nay, lời hứa ấy vẫn chưa trở thành hiện thực.
Trong một tòa nhà cao tầng giữa lòng thành phố hoa lệ.
Một người đàn ông trung niên đứng trước cửa sổ, ánh mắt trầm tư nhìn ra dòng xe cộ tấp nập phía dưới.
Từng dải đèn đường phản chiếu trong đôi mắt sắc sảo của ông, toát lên vẻ uy quyền và điềm tĩnh của một người đàn ông đã quen với vị trí lãnh đạo.
Đột nhiên, một giọng nói vang lên từ phía sau, kéo ông trở lại thực tại.
Tả Hàng
Ngày mai con sẽ về nước.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play