Kí Ức
EM NGHĨ CHỈ MÌNH EM MƠ THẤY SAO?
Kỳ Lam - Kyra
Kỳ Lam, 25 tuổi, là một nhân viên văn phòng bình thường, vừa được điều sang làm trợ lý tạm thời cho tổng giám đốc Trình Vũ Khải.
Trình Vũ Khải
Trình Vũ Khải –35 tuổi , người đàn ông quyền lực, lạnh lùng, luôn đi cùng "người tình công khai" xinh đẹp tên Thanh Dung.
Từ ngày đầu gặp anh, Kỳ Lam đã có cảm giác kỳ lạ: vừa khó chịu vì sự ghen tuông vô lý trỗi dậy mỗi lần nhìn anh và Thanh Dung thân mật, vừa hoảng loạn vì những giấc mơ nóng bỏng, cực kỳ chân thực – trong đó cô và anh ta ân ái như thể từng là vợ chồng
Tầng thượng công ty – đêm khuya
Gió đêm lồng lộng. Đèn thành phố phía xa nhấp nháy như sao trời. Kỳ Lam – trong chiếc áo sơ mi mỏng vì say – đứng loạng choạng bên lan can. Vũ Khải điềm tĩnh bước tới sau lưng.
Trình Vũ Khải
Uống say đến mức không phân biệt được đâu là mơ đâu là thật sao?
Kỳ Lam giật mình, quay lại, ánh mắt vẫn lờ đờ vì rượu.
Kỳ Lam - Kyra
Tổng giám đốc... tôi không cố ý... Tôi chỉ muốn hít thở... đầu hơi đau...
Trình Vũ Khải
Em tránh tôi cả tuần nay, vì những giấc mơ đó?
Cô nuốt khan. Lùi lại một bước. Anh tiến một bước.
Kỳ Lam - Kyra
Tôi... không hiểu anh đang nói gì...
Bất ngờ, anh túm cổ tay cô, kéo sát vào tường phía sau. Một tay chống tường bên đầu cô. Gió dừng lại. Không gian ngừng thở.
Trình Vũ Khải
Em nghĩ chỉ có mình em mơ thấy sao? Cơ thể em... tôi thuộc từng cm một.( thấp giọng,thì thầm vào tai cô)
Kỳ Lam hoảng loạn. Mặt đỏ bừng. Cô đẩy anh ra nhưng không nhúc nhích nổi. Bàn tay anh kề sát eo cô, hơi thở nóng bỏng phả vào cổ.
KÍ ỨC BỊ NIÊM PHONG
Kỳ Lam - Kyra
Anh... anh điên rồi... Tôi chưa từng...
Trình Vũ Khải
Em chưa từng? Thế tại sao, mỗi lần tôi chạm vào em, em run rẩy như vậy? (ngắt lời, ánh mắt lạnh như dao)
Anh nắm lấy tay cô, đặt lên ngực mình – trái tim anh đập thình thịch. Rồi kéo tay cô áp vào ngực cô – trái tim cô hỗn loạn, không kiểm soát được.
Trình Vũ Khải
Tỉnh lại đi, Kỳ Lam. Em không phải người ngoài. Em là... vợ tôi.
Cô sững sờ. Sắc mặt trắng bệch. Miệng mở ra, nhưng không nói được gì.
Trình Vũ Khải
Muốn bằng chứng? Tôi có. Trong két sắt văn phòng tôi... có nhẫn cưới. Khắc tên em.(vừa thô bạo vừa dịu dàng)
Kỳ Lam rơi nước mắt, đầu choáng váng. Hình ảnh mơ hồ ùa về: tiếng đàn piano, một lễ cưới bên bờ biển, một nụ hôn đầy si mê...
Kỳ Lam - Kyra
Không thể nào... tôi... tôi đâu có kết hôn...
Vũ Khải nhẹ nâng cằm cô lên. Mắt anh tối lại.
Trình Vũ Khải
Em quên. Nhưng cơ thể em thì không quên đâu.
Anh cúi xuống, hôn cô – không dịu dàng, không hỏi ý kiến. Một nụ hôn vừa trừng phạt vừa khao khát, vừa như muốn đánh thức điều gì đó đã ngủ quên trong cô
Căn hộ của Kỳ Lam – đêm đó, sau nụ hôn ép buộc.
Cánh cửa đóng sập lại. Kỳ Lam lưng dựa vào tường, tim đập loạn nhịp. Cô rút tay khỏi môi – nơi vẫn còn vương hơi ấm từ Vũ Khải.
Kỳ Lam - Kyra
Vợ anh ta? Không thể nào...
Một tia đau nhói trong đầu. Cô loạng choạng, ôm trán. Hình ảnh chớp nhoáng lướt qua trong trí óc như đoạn phim tua nhanh: Một nhà thờ. Một người đàn ông mặc vest trắng. Một chiếc nhẫn... Và chính cô – mặc váy cưới, mỉm cười hạnh phúc.
Cô hét lên, ngồi thụp xuống nền nhà
Kỳ Lam - Kyra
Mình đang phát điên sao?
chương 3
Văn phòng tổng giám đốc – sáng hôm sau.
Vũ Khải đứng bên cửa sổ, mắt nhìn xuống thành phố. Thư ký bước vào, đưa tài liệu.
Đinh Tố Nhi - thư kí
Sáng nay cô Kỳ Lam gửi đơn xin nghỉ phép ba ngày.
Trình Vũ Khải
Từ chối. Nếu cô ấy không đến, tôi sẽ cho người đón.( giọng lạnh băng)
Anh quay lại, ánh mắt sắc như dao. Giọng nói lạnh lẽo như mệnh lệnh tử thần.
Căn hộ Kỳ Lam – buổi trưa.
Kỳ Lam mở két tủ, lấy ra một hộp gỗ cũ kỹ – cô không nhớ đã từng cất nó ở đây. Bên trong là một bản nhạc viết tay, nét chữ lạ mà quen: "Khúc tình ca – dành cho Lam".
Kỳ Lam - Kyra
Mình từng chơi piano?
Lại một hình ảnh lóe lên – đôi bàn tay cô lướt trên phím đàn, một người đàn ông đứng sau lưng, tay phủ lên tay cô, hôn nhẹ lên gáy...
Cô giật mình, ngã xuống sàn. Mồ hôi lạnh túa ra. Có điều gì đó... không đúng.
Biệt thự ngoại ô – nơi Kỳ Lam từng sống trước kia (theo địa chỉ trong mảnh giấy cũ tìm được trong hộp gỗ).
Chiều muộn. Bầu trời xám xịt. Kỳ Lam đứng trước căn biệt thự phủ đầy bụi thời gian. Cô đẩy cửa. Căn nhà vắng lặng, như chưa từng có người sống.
Tiếng bước chân cô vang vọng. Mỗi căn phòng cô đi qua – đều khiến tim nhói lên không hiểu lý do. Trong phòng khách – cây đàn piano phủ khăn trắng. Cô kéo nhẹ tấm khăn...
Bụi bay lên, mùi hương quen thuộc thoáng qua. Đôi tay run run đặt lên phím đàn. Giai điệu quen thuộc vang lên...
> “Khúc tình ca – dành cho Lam”
Cô ngừng lại. Nước mắt lặng lẽ rơi.
Kỳ Lam - Kyra
Mình từng sống ở đây... thật sao?
Download MangaToon APP on App Store and Google Play