[FREENBECKY] CẢ ĐỜI YÊU EM
Nghiện mất thôi ~
Từ sau những tháng ngày mệt mỏi và những tổn thương tưởng như chẳng thể lành lại, cô thay đổi. Không còn là những lời xin lỗi muộn màng, không còn những lời hứa hẹn suông. Cô không nói nhiều, chỉ lặng lẽ yêu nàng bằng cách riêng của mình - nhẹ nhàng, kiên nhẫn, và đủ lâu để nỗi đau trong tim nàng dần dịu lại
Trong thế giới bận rộn của cô, nàng là thứ duy nhất không bao giờ bị quên lãng. Cô không làm vậy để chuộc lỗi cho quá khứ. Mọi yêu thương giờ đây đều xuất phát từ hiện tại - nơi tình yêu không còn là điều mơ hồ hay lưỡng lự
Mỗi sáng, cô luôn là người thức dậy sớm hơn. Có hôm chỉ là lát bánh mì phết bơ, ly sữa ấm hay vài miếng trái cây cắt gọn gàng, nhưng chưa lần nào nàng rời khỏi nhà với chiếc bụng trống rỗng
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Chị vẫn nhớ em thích chuối cắt khoanh, không phải cắt dọc đúng không?
Cô cẩn thận bỏ chiếc hộp nhỏ vào túi nàng trước giờ đi làm, mắt ánh lên một niềm vui giản dị
Tối đến, khi nàng tan ca muộn, bước ra với đôi mắt mỏi mệt, cô đã đứng đó tự bao giờ - tựa vào xe, tay cầm ly trà ấm, nụ cười dịu dàng như muốn nói
“Em xứng đáng được yêu thương đến từng chi tiết"
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Về thôi. Hôm nay chị nấu canh những món em thích
Cô nói, không phải như đang hỏi ý kiến, mà như thể đó là điều dĩ nhiên giữa hai người yêu nhau
Và cứ thế, từng điều nhỏ nhặt được lặp lại ngày qua ngày. Không màu mè, không cao trào. Nhưng nàng cảm nhận được - rằng lần này, có người thật sự chọn ở lại. Không phải vì nghĩa vụ, không phải vì tiếc nuối, mà chỉ đơn giản là… vì yêu
Ánh nắng đầu ngày len qua tấm rèm cửa, lặng lẽ chạm lên gò má cô. Cô tỉnh dậy, vươn tay về phía bên cạnh… chỉ thấy chăn gối đã nguội lạnh
Cô ngồi dậy ngay, khoác vội chiếc áo choàng mỏng rồi bước xuống nhà với đôi chân trần. Không phải vì lo sợ, mà vì sự trống vắng ấy quá quen thuộc trong những ngày cũ, và cô không muốn điều đó quay lại nữa
Tiếng muỗng khuấy ly vang lên nhẹ nhàng từ phía bếp. Một mùi sữa ấm quen thuộc lan ra khắp không gian. Cô mỉm cười, bước đến gần, lặng lẽ vòng tay ôm eo nàng từ phía sau, tựa cằm lên vai nàng như một thói quen đã cắm rễ vào tim
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Em đang làm gì thế? *giọng khàn khàn, mềm mại vì còn vương hơi sớm mai*
Nàng khẽ giật mình, nhưng không quay lại. Chỉ nghiêng đầu một chút để cô tựa gần hơn
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Chị dậy rồi à? Em pha sữa cho chị này *khẽ đáp, nhỏ nhẹ*
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Ừm… không thấy em đâu, tim chị thắt lại luôn đấy *dụi nhẹ mặt vào cổ nàng, giọng lẫn chút dỗi hờn, chút thở phào*
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Biến đi đâu được *mỉm cười, vẫn đều tay khuấy ly sữa*
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Chị còn chưa khỏe hẳn mà. Em tính mang lên tận phòng luôn, mà chị lại mò xuống
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Em không uống sao? *khẽ hỏi, giọng lười biếng*
Vòng tay vẫn siết chặt quanh eo nàng như sợ nàng sẽ biến mất dù chỉ một giây
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
*lắc đầu khẽ* Tay chị mới tháo bột chưa được bao lâu, bác sĩ dặn phải bổ sung canxi đều đặn
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Em lo chị quên, nên pha trước
Cô im lặng một lúc, rồi hỏi, nhẹ như một nỗi ngỡ ngàng không thể giấu
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Vậy… em dậy sớm như vậy, là vì chị thật à?
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Ưm vì chị không biết chăm mình như em đâu *quay mặt nhìn cô, ánh mắt dịu dàng nhưng kiên định*
Tim cô thắt lại. Không phải vì đau, mà vì cảm giác biết ơn xen lẫn yêu thương dâng lên nghẹn ngào. Cô cúi xuống, hôn nhẹ lên gáy nàng, thì thầm
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Em cứ như thế với chị… chị nghiện mất thôi ~
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Thì nghiện đi, ai cấm? *chu chu môi*
Giọng nói lại mềm đến mức chỉ hai người nghe được
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Chị nghiện em, em đâu có phản đối
Cô bật cười khẽ, vùi mặt vào vai nàng, như thể thế giới ngoài kia không còn quan trọng nữa
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Không chỉ nghiện đâu… mà chị yêu bé con lắm rồi
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Chị có thể sống mà không uống sữa, nhưng không sống nổi nếu không được ôm em ah
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
*bật cười, tay đặt lên tay cô rồi nhẹ nhàng cầm ly sữa đưa cho cô* Uống đi chị sữa còn ấm
Cô đón lấy ly sữa, nhưng mắt vẫn dán vào nàng không chớp
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Nhưng chị chưa uống đủ tình yêu buổi sáng mà…
Nàng mím môi cười, quay lại, vòng tay ôm lấy cô, lần đầu tiên trong buổi sáng hôm ấy. Dịu dàng và đủ lâu để cô cảm nhận được trái tim đang đập rất khẽ trước ngực nàng
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Được rồi. Uống sữa đi *chạm trán vào trán cô, giọng nhỏ nhưng đủ nghe rõ*
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Tình yêu… em pha cả ngày cho chị rồi
Thế làm bé con của chị nhé?
Cô ôm ly sữa trong tay, để nàng dắt mình tới bàn ăn. Ánh sáng ban mai len lỏi qua tấm rèm cửa, rọi lên gương mặt nàng nét dịu dàng như buổi sáng đầu thu. Căn bếp nhỏ yên tĩnh, chỉ có tiếng bước chân chậm rãi và hai trái tim đang yên lòng vì nhau
Nàng rót cho mình một ly trà nhạt, rồi ngồi đối diện. Chống cằm nhìn cô, mắt nàng ánh lên chút mong chờ
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Sao? Ngon không? *giọng nàng nhỏ nhẹ, ánh mắt để ý từng phản ứng của cô*
Cô vừa nhấp một ngụm, khẽ gật đầu, rồi bất chợt nhướng mày
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Ngon… nhưng không bằng vị của em ~
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
*suýt phun ngụm trà. Mắt mở to, môi mím lại*
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Freen! Chị đừng có mà trêu em! *trách yêu, giọng cao hơn bình thường một chút, nhưng ánh nhìn thì mềm hẳn*
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
*bật cười thích thú, chẳng thèm che giấu* Thật mà! Vị ngọt nhất trên đời là vị của em...
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Em pha sữa giỏi, làm gì cũng giỏi nhất là làm vợ chị ~
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Hứ ai thèm làm vợ chị chứ *phồng má phụng phịu*
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Thế làm bé con của chị nhé?
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
*lườm cô, nhưng không giấu được má đỏ ửng* Chị mà cứ nói mấy câu sến súa này mỗi sáng, em phải tính thêm phí yêu thương đấy
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Chị trả bằng cả cuộc đời được không?*chống tay lên bàn, nghiêng đầu cười nhẹ*
Nàng lắc đầu, bất lực với cái kiểu ngọt ngào bất chấp giờ giấc của cô
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Chị mà còn nói nữa, mai em pha sữa không đường luôn cho biết mặt
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Không đường cũng được. Miễn là em pha thì dù không đường cũng sẽ ngọt thôi *cười khẽ, mắt không rời gương mặt nàng*
Một khoảng lặng ngắn, êm dịu như thể thế giới bên ngoài chưa từng xô bồ. Nàng nhìn cô, ánh mắt dần mềm lại. Rồi lặng lẽ đứng dậy, vòng sang bên cạnh, ngồi xuống sát bên cô và tựa nhẹ đầu vào vai cô
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Vậy thì nhớ ăn sáng đầy đủ, uống sữa cho hết, rồi nhanh khỏe lại *thì thầm, giọng nhỏ như gió lướt ngang vai áo*
Cô đặt ly sữa xuống bàn, nghiêng đầu đặt một nụ hôn thật khẽ lên mái tóc nàng
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Chị sẽ ngoan. Tại vì chị nghiện em rồi, phải giữ cho khoẻ để còn được em chăm mãi
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Vậy thì phải yêu em tử tế vào *tay đã nhẹ nhàng đan vào tay cô, siết thật khẽ*
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Không thì lần sau em pha thuốc ngủ
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Còn em cứ đáng yêu như này, chị ngắm em mãi dù cho có mất ngủ chị cũng thấy xứng đáng *mỉm cười, tựa trán vào trán nàng*
Không ai nói gì thêm. Căn bếp sáng dịu, như được chắt ra từ bình yên của một buổi sáng không vội vã. Hai người ngồi bên nhau, lòng lặng lẽ nhưng đầy
Vài phút sau, cô ngẩng đầu lên, nhìn nàng bằng ánh mắt sáng trong
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Em có muốn đến công ty với chị không, bé con?
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
*gật đầu khẽ, hôn nhẹ lên má cô* Em thay đồ một chút
Cô nhìn theo bóng nàng bước về phòng, rồi với theo, nửa đùa nửa thật
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Nhớ mặc cái áo sơ mi trắng chị thích nhé!
Từ trên lầu vọng ra tiếng nàng
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Vậy chị cũng phải thắt cà vạt cho ngay ngắn. Đừng có quấn đại rồi bảo là phong cách
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Công bằng là phải như thế *bật cười*
Khi nàng quay trở lại, là trong chiếc sơ mi trắng cùng váy ôm gọn gàng. Không quá nổi bật, nhưng vừa đủ khiến cô lặng người vài giây
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Đẹp quá...Chắc hôm nay phải dựng rào quanh bàn chị *lẩm bẩm*
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Để làm gì? *môi cong lên như biết trước câu trả lời*
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Để không ai được nhìn em quá ba giây
Nàng liếc nhẹ, nhưng vẫn để cô bước tới chỉnh cổ áo, vuốt thẳng vài nếp nhăn. Tay cô dừng lại một chút ở má nàng, vuốt ve như cử chỉ quen thuộc từ lâu
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Đi thôi, bé con của chị ~
Nàng gật đầu, tay chủ động đan vào tay cô
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Trước khi đi thì phải...
Cô cúi xuống hôn nhẹ lên môi nàng rồi bế nàng ra xe
Môi nàng cong lên một đường công tuyệt đẹp, đầu khẽ tựa vào ngực cô dụi dụi như một chú mèo con đáng yêu đang làm nũng
Ngồi trong lòng chị dễ chịu hơn
Cô và nàng bước vào công ty, ánh mắt của nhân viên lập tức chuyển hướng. Nhìn theo cặp đôi, ai cũng không khỏi ngưỡng mộ. Cô cưng chiều nàng một cách tự nhiên, như thể đây là điều đương nhiên
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Vào thôi, bé con *khẽ nói, nắm tay nàng dắt vào thang máy*
Nàng chỉ cười, không nói gì, cảm nhận rõ sự ấm áp từ cô
Nhân viên
Chào chủ tịch ạ! *mỉm cười khi thấy họ đi ngang qua*
Cô gật đầu đáp lại, nhưng ánh mắt vẫn không rời nàng
Khi cô đưa nàng vào phòng làm việc, thay vì để nàng ngồi xuống chiếc sofa như nàng định, cô bất ngờ bế nàng lên
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Chị làm gì vậy? *ngạc nhiên nhưng không phản kháng, chỉ hơi nhướng mày*
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Ngồi trong lòng chị dễ chịu hơn *mỉm cười*
Cô dịu dàng bế nàng đến bàn làm việc, ngồi xuống ghế, kéo nàng vào lòng mình
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
*hơi bất ngờ, nhưng rồi cũng tựa vào ngực cô, khẽ cười* Chị thật sự không sợ làm phiền công việc sao?
Cô cúi xuống, hôn nhẹ lên tóc nàng, ánh mắt nghiêm túc nhưng đầy yêu thương
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Công việc không quan trọng bằng em
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Trước đây, chị đã để em cô đơn, tổn thương và buồn tủi rất nhiều
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Xa cách năm năm dài đằng đẵng, chị không muốn chuyện đó lặp lại nữa. Và như chị đã hứa, chị sẽ dùng cả đời để bù đắp cho em
Nàng im lặng, ánh mắt dịu lại, cảm nhận được từng lời cô nói. Cô vòng tay ôm chặt nàng, kéo nàng sát vào người, như thể muốn truyền tải tất cả tình cảm trong từng cử chỉ nhỏ nhất
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Chị không muốn xa em nữa, không bao giờ *thì thầm, giọng trầm ấm, đầy sự chân thành*
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
*tựa đầu vào ngực cô, cảm giác an yên lạ lùng* Em cũng không muốn xa chị. Em chỉ muốn bên chị mãi thôi
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
*cười khẽ, vùi mặt vào tóc nàng* Vậy thì chị sẽ làm mọi cách để em luôn hạnh phúc. Mọi thứ khác đều có thể chờ!
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Em là món quà quý giá nhất mà ông trời ban cho chị và... chị sẽ không để em chịu thêm bất cứ thiệt thòi nào nữa!
Cả hai cứ vậy, ngồi trong phòng làm việc, yên lặng nhưng đầy ắp tình yêu. Cảm giác này, không cần lời nói, cũng đủ khiến trái tim mỗi người ấm áp
Cô vẫn đang làm việc, đôi mắt chăm chú vào màn hình máy tính, nhưng nàng ngồi trong lòng cô, ánh mắt cứ lén lút nhìn cô, không sao rời mắt được. Đột nhiên, nàng đưa tay véo nhẹ vào má cô
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Cái mặt nghiêm túc này em không thể rời mắt được *cười, giọng lảnh lót đầy nghịch ngợm*
Cô cúi đầu xuống, đôi mắt thoáng ngạc nhiên trước hành động bất ngờ, rồi cười nhẹ
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Em lại trêu chị à? Em biết chị không thể tập trung được khi có em ngồi trong lòng thế này mà
Nàng thản nhiên tựa đầu vào ngực cô, giọng lẩm bẩm nhưng đầy vui vẻ
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Em cứ làm vậy thôi, chẳng lẽ chị không thích sao? Chị nói nghiêm túc làm em chẳng thể làm gì ngoài việc nhìn chị thôi
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
*cười dịu dàng, ngón tay vuốt nhẹ tóc nàng* Em mà cứ làm nũng thế này thì làm sao chị làm việc được. Nhưng nếu em muốn ôm chị, thì cứ việc
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
*chu môi, giả vờ làm nũng* Chị làm việc nhiều quá, phải nghỉ ngơi mới khỏe chứ. Chị không thấy em đang chăm sóc chị sao?
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Chăm sóc? *nhướng mày, giọng nhẹ nhàng đầy ẩn ý*
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Em cứ ngồi như thế này trong lòng chị thì chị mới cảm thấy được chăm sóc đấy
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
*cười tinh nghịch, đưa tay lên véo má cô một lần nữa* Vậy thì em làm thế này mà chăm sóc chị suốt nhé!
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
*nhìn nàng, ánh mắt vừa yêu thương vừa dịu dàng* Chị yêu em như thế này, không cần nói gì thêm nữa. Chỉ cần em ở đây là đủ rồi
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
*cười hạnh phúc, vòng tay ôm chặt cô hơn* Chị biết đó, em chỉ cần có chị thôi
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Cả thế giới ngoài kia có thể quay lưng với em, nhưng khi có chị, em chẳng sợ gì cả
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
*hôn nhẹ lên tóc nàng, siết nàng trong vòng tay đầy yêu thương* Vậy em sẽ luôn có chị, không bao giờ phải lo lắng. Chị sẽ bảo vệ em, yêu em suốt đời
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
*khẽ ngẩng đầu lên, ánh mắt long lanh, rồi hôn nhẹ lên môi cô* Em yêu chị, chỉ có chị thôi
Cô vừa cúi xuống hôn lên môi nàng thì chợt nghe tiếng cửa mở, ngay lập tức, cả hai ngẩng đầu lên
Looknam và Heng bước vào, ánh mắt lập tức đập vào cảnh tượng ngọt ngào mà họ không kìm được sự trêu chọc
Looknam
*bật cười, giọng đầy trêu chọc* Ôi, tao nói mà! Không thể nào mà hai người đi làm mà không dính lấy nhau được!
Heng đứng bên cạnh, cũng không thể nhịn được, một nụ cười tươi rói hiện lên trên môi
Heng
Cái này có phải là một phần trong công việc của chủ tịch không vậy? Để tao đăng ký tham gia công ty này luôn!
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
*ngồi trong lòng cô, mặt đỏ bừng, nhưng vẫn mỉm cười* Tụi mày vào phòng không gõ cửa trước à?
Cô nhìn hai người bạn thân, nhếch môi cười, ánh mắt không giấu nổi sự không hài lòng
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Chắc là tụi mày không có việc gì làm đúng không? Đến đây để phá đám?
Looknam
*giả vờ nghiêm túc* Thật ra tụi tao chỉ vào báo cáo công việc thôi mà! Nhưng mà thấy cảnh này thì báo cáo gì nữa?
Heng
*gật đầu, không quên nháy mắt với nàng* Công ty này đúng là không thiếu cảnh tượng ngọt ngào như thế này, tao sẽ ghi nhớ cho lần sau
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
*cười khẽ, siết chặt tay quanh eo nàng, nói đùa* Tao sẽ xử lý hai đứa bây sau. Giờ thì ra ngoài, tao còn có công việc!
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
*chu môi, ra vẻ giận dỗi* Chị phải phạt hai đứa nó nặng vào
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Bé con muốn là được
Cô cúi xuống hôn nhẹ lên môi nàng, không màng đến hai người kia đang đứng trước mặt
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Đi ra ngoài hết đi *nói, nhưng ánh mắt vẫn đắm chìm trong mắt nàng, không rời*
Download MangaToon APP on App Store and Google Play