Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

Nobita: Hành Trình Vượt Qua Tu Tiên Nghịch Lý

Bắt Đầu từ Kết Thúc

(hành động)
'trạng thái'
[Thư viện cũ – trời chiều – mưa phùn nhẹ bên ngoài]
Nobi Nobita
Nobi Nobita
(nhìn lên kệ sách cao ngất) …Cuốn kia? Mình… đã thấy nó rồi?
[Cuốn sách màu nâu sậm, không tiêu đề, nằm trên cùng kệ sách. Cậu trèo ghế, với tay lấy]
[Ngay lúc chạm vào – một cơn lạnh tràn qua gáy, như ai đó thổi khẽ]
1: ???
1: ???
(Giọng mơ hồ, không rõ nguồn) Nếu ngươi chạm vào… đường lui sẽ biến mất.
Nobi Nobita
Nobi Nobita
(giật mình, quay lại) Ai…?
[Không có ai. Chỉ là tiếng mưa rơi tí tách. Nhưng trái tim Nobita đập nhanh hơn]
Nobi Nobita
Nobi Nobita
(mở sách, lật tới trang cuối) Chỉ toàn giấy trống…
Nobi Nobita
Nobi Nobita
Hả…?
[Dòng chữ mờ xuất hiện trên trang cuối cùng như sương mù vẽ lên mặt gương: ]
[Kẻ cuối cùng sẽ là kẻ đầu tiên. Nếu đọc đến đây, cánh cửa đã đóng lại]
Gió lạnh nổi lên giữa thư viện. Căn phòng mờ dần, như sương phủ.
Nobi Nobita
Nobi Nobita
(thở gấp) Chuyện gì… đang… 'sợ hãi'
[Mọi thứ xoắn lại. Không ánh sáng. Không cảm giác rơi. Chỉ là… sự lật mặt của thế giới]
Cảnh chuyển – một khu rừng âm u, lặng gió.
[Nobita nằm trên nền đất ẩm, mở mắt]
Nobi Nobita
Nobi Nobita
(thì thào) Mình… đã thấy chỗ này. Trong mơ.
[Cuốn sách vẫn trong tay. Không trang nào hiện chữ, chỉ là một vòng xoắn trống trơn ở chính giữa]
Nobi Nobita
Nobi Nobita
(mơ hồ) Tu… Tu luyện? Không… Không phải như thế này…
[Ở đâu đó, rất xa – trong một không gian đen đặc, xa tít tắp – một bóng người đứng lặng]
2: ???
2: ???
(giọng trầm, rõ ràng hơn, như thể xuyên qua không gian) Cuối cùng… kẻ thứ chín đã đến.
2: ???
2: ???
(Bóng người khẽ nhúc nhích và biến mất)
[Một cuốn sách khác xuất hiện trong tay người đó – giống hệt cuốn sách Nobita đang cầm, nhưng có vài trang bị xé mất, như thể đã trải qua hàng nghìn năm.]
[Trong không khí, có một cơn gió vô hình thổi ngược, và người đó bước đi vào bóng tối, vết chân không để lại trên mặt đất lạnh lẽo]
[Cái nhìn xuyên thấu từ sâu trong bóng tối dường như cảm nhận được sự dịch chuyển của cuốn sách và hành động của Nobita. Dường như… mọi thứ đã được chọn từ lâu]
1: ???
1: ???
(giọng mơ hồ, từ xa vọng lại) Cảnh giới mới sẽ chỉ mở ra khi kẻ được chọn biết được chính mình.
[Cơn gió lạnh cuốn đi như lời cảnh báo, Nobita chỉ có thể im lặng, cảm giác mơ hồ và rối rắm tăng lên, cậu tự hỏi liệu có phải mình đang ở trong một trò chơi mà không thể hiểu nổi quy tắc]

Lọn tóc trong sương

[Bầu trời xám tro. Gió lạnh len lỏi qua từng kẽ lá. Cây cối im lặng đến mức đáng sợ]
Nobi Nobita
Nobi Nobita
(run rẩy ngồi bật dậy) Đây là đâu…?
[Sương mù đặc quánh như keo dính, phủ kín cả tầm mắt. Cậu cố gắng đứng dậy, nhưng cơ thể nặng như bị dìm trong nước đá]
Nobi Nobita
Nobi Nobita
(thì thào) Chẳng lẽ… mình vẫn đang mơ?
[Không một tiếng chim. Không một tiếng côn trùng. Chỉ có tiếng tim đập dội lên trong lồng ngực]
[Cậu bước đi chậm rãi, mỗi bước chân lún sâu vào lớp lá mục. Một bóng cây đổ dài như đang nhìn theo]
Nobi Nobita
Nobi Nobita
(khựng lại) Ai đó?
[Không ai đáp. Nhưng cậu chắc chắn vừa nghe thấy tiếng động… sát bên tai mìn]
[Sương mù vẫn đặc. Gió lặng. Nhưng cuốn sách vô tự trong tay cậu… lại nóng lên một cách kỳ lạ]
Nobi Nobita
Nobi Nobita
(ngồi thụp xuống gốc cây, ôm chặt sách) …Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?
[Cậu không còn sức suy nghĩ. Cơn mệt mỏi như sóng ngầm kéo đến. Mí mắt trĩu nặng. Nobita lịm dần trong im lặng]
2: ???
2: ???
(giọng trầm, khó phân biệt nam nữ) Cuối cùng cũng tới rồi… người được chọn thứ 9
2: ???
2: ???
Tưởng sẽ là một kẻ mạnh mẽ hơn cơ…
[Ánh mắt sắc lạnh dõi xuống thân ảnh Nobita đang ngủ gục. Gió lướt qua, vạt áo dài tung nhẹ. Nhân vật quấn khăn kín cổ, mũ trùm đầu giấu đi gần hết khuôn mặt]
2: ???
2: ???
(Lẩm bẩm) Cậu ấy… giống hệt năm đó. Nhưng lần này, liệu có kịp không?
[Một lọn tóc dài mảnh bất ngờ thoát ra khỏi mũ. Nhân vật khẽ giật mình, nhanh tay vuốt lại. Động tác chậm rãi, cẩn thận đến mức… mềm mại lạ thường]
2: ???
2: ???
(giọng hạ thấp, bỗng chốc mang chút… dịu dàng) Đừng để ta phải ra tay... Nobita
[Bóng người ấy tan vào sương, biến mất như chưa từng tồn tại]
[Cuốn sách vô tự trong tay Nobita… đột nhiên phát sáng]

Thiên Đạo Vô Tình – Kẻ Từng Bước Qua Hư Vô

Nobi Nobita
Nobi Nobita
(ngồi bó gối trong bóng tối)
[Cậu đã ở đây ba ngày]
[Ba ngày không người, không ánh sáng, chỉ có tiếng gió rít khe khẽ và những cơn lạnh xuyên qua từng lớp da]
[Cảm giác bị theo dõi ngày càng rõ. Lúc đầu chỉ là linh cảm mơ hồ. Nhưng đến hôm nay, Nobita chắc chắn... có thứ gì đó đang nhìn cậu]
Nobi Nobita
Nobi Nobita
(Thì thầm, giọng khàn đặc) Không phải mơ
Nobi Nobita
Nobi Nobita
Không phải ảo giác
Nobi Nobita
Nobi Nobita
Là thật
[Cậu đã thử hét lên, tìm đường thoát. Nhưng khu rừng này như một vòng lặp. Bước chân quay về đúng chỗ cũ]
[Cũng có lúc cậu tự hỏi — liệu mình đã chết? Hay bị kéo vào một chiều không gian nào đó?]
[Nhưng tất cả câu hỏi đều dẫn về một điểm: cuốn sách vô tự]
[Cuốn sách không có bìa, không có tên. Trống trơn. Nhưng mỗi lần Nobita chạm vào, từng dòng chữ lại hiện ra – như thể nó chỉ mở lời với riêng cậu.]
[Lần đầu tiên, chữ hiện lên là sau một giọt máu từ tay cậu nhỏ xuống trang đầu]
[Lần thứ hai, là khi cậu thì thầm “Mình không muốn chết ở đây.”]
Nobi Nobita
Nobi Nobita
Hôm nay là lần thứ ba
Nobi Nobita
Nobi Nobita
(Run tay mở sách)
Nobi Nobita
Nobi Nobita
'Lạnh quá, lần này trang giấy lại lạnh như băng'
Vô tự chi thư
Vô tự chi thư
(Dòng chữ dần hiện lên)
Vô tự chi thư
Vô tự chi thư
Ngươi đã bước vào vòng luân hồi thứ 9
Vô tự chi thư
Vô tự chi thư
Mọi lựa chọn đều đã được quyết định
Vô tự chi thư
Vô tự chi thư
Ngươi có thể rời đi, hoặc ở lại
Vô tự chi thư
Vô tự chi thư
Không ai ép buộc
Vô tự chi thư
Vô tự chi thư
Chỉ là…
Nobi Nobita
Nobi Nobita
(Căng mắt đọc, tim cậu đập dồn)
Vô tự chi thư
Vô tự chi thư
...thiên đạo vô tình
Vô tự chi thư
Vô tự chi thư
Kẻ nhập vô danh… không thể quay đầu
Nobi Nobita
Nobi Nobita
Vô danh?
[Cụm từ này làm Nobita khựng lại. Cảm giác mơ hồ chợt biến thành một áp lực vô hình đè lên ngực]
[Như thể ai đó – hay cái gì đó – đang thầm thì ngay sau lưng]
[Cậu nhìn quanh. Không một ai. Chỉ có màn sương dày đặc, và cái im lặng chết chóc]
[Ngay lúc ấy]
Vô tự chi thư
Vô tự chi thư
(Từ giữa trang sách, một hình vẽ mờ nhòe đột nhiên lóe lên)
Vô tự chi thư
Vô tự chi thư
(Một con mắt không tròng)
Vô tự chi thư
Vô tự chi thư
'Trống rỗng, lạnh lẽo, nhưng không phải nhìn mà là xuyên qua'
Nobi Nobita
Nobi Nobita
(Lùi lại nhưng trái tim cậu thắt lại. Như... đã từng thấy nó)
[Không rõ là giấc mơ... hay một khoảnh khắc trong quá khứ]
[Hình ảnh thoáng qua như ký ức xa mờ]
[Một cánh cửa nứt nẻ... một vòng tròn vẽ bằng máu... và một đứa trẻ đứng trong bóng tối. Không gương mặt. Chỉ có con mắt ấy — mở ra]
Nobi Nobita
Nobi Nobita
(rùng mình nhắm chặt mắt)
Nobi Nobita
Nobi Nobita
(Khi mở ra lại, hình vẽ đã biến mất)
Nobi Nobita
Nobi Nobita
Mình... đã từng ở đâu đó giống thế này sao?
[Sách đóng lại. Màn sương dày hơn]
[Ở đâu đó phía xa, có tiếng bước chân... rất nhẹ]

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play