[ Cha Woo Min ] Trên Sàn Đấu Và Trong Tim Em
1: CÚ ĐẤM ĐẦU TIÊN
Âm thanh vang dội của cú đấm chạm vào bao cát vang lên đều đều trong nhà kho cũ kỹ. Những tia nắng chiều yếu ớt chiếu qua ô cửa sổ bụi bặm, hắt bóng hình của một chàng trai với mái tóc ướt đẫm mồ hôi, từng giọt lăn dài trên khuôn mặt đầy nghiêm túc.
Cậu học sinh cấp ba năm cuối, ít ai biết rõ về cậu ngoài việc cậu là một tay đấm boxing điên cuồng và có thành tích học tập tạm ổn. Không ai có thể nhớ được lần cuối cùng cậu nở một nụ cười là khi nào. Woo Min sống thu mình, chẳng bao giờ chủ động bắt chuyện với ai, lúc nào cũng lặng lẽ như chiếc bóng.
Ji hoon
Ê Woo Min! Về chưa?
Ji hoon
Giọng nói tràn đầy năng lượng vang lên từ cửa.
Là Ji Hoon – người bạn thân duy nhất của cậu, cũng là người duy nhất Woo Min không cảm thấy ngột ngạt khi ở cạnh.
Woo Min đáp nhỏ, ánh mắt vẫn chăm chăm nhìn bao cát thêm vài giây trước khi cầm lấy khăn lau mồ hôi.
Ở một góc khác của sân trường, Han Seo Yeon đang chạy nhanh về phía phòng y tế vì bị trầy tay do ngã xe. Cô là mẫu con gái hoạt bát, hòa đồng và dễ thương, nhưng lại khá nóng tính, đặc biệt là cực kỳ không ưa những người “chảnh chó” kiểu như Cha Woo Min.
Han Seo Yeon
Cậu ta lúc nào cũng mặt lạnh như tiền, như thể cả thế giới này thiếu nợ cậu ta vậy.
Nhưng định mệnh luôn biết cách sắp đặt những điều bất ngờ. Và định mệnh lần này... là một cú ngã.
Một chiếc xe đạp lướt qua làm Seo Yeon mất thăng bằng, và người đầu tiên xuất hiện, nhanh như phản xạ... chính là Woo Min.
Cậu đỡ lấy cô bằng cả hai tay, ánh mắt hoảng hốt.
Cha woo min
Cậu... có sao không?
Cha woo min
Giọng nói trầm khàn, lo lắng nhưng lại run nhẹ.
Seo Yeon ngẩng lên, lần đầu tiên nhìn rõ đôi mắt cậu – sâu thẳm, buồn bã nhưng rất chân thành. Cô chợt ngây người...
Một cơn gió nhẹ thổi qua, mang theo một cảm giác kỳ lạ mà Seo Yeon không thể gọi tên.
2 KHÔNG PHẢI LÀ ANH HÙNG
Han Seo Yeon
Seo Yeon lí nhí, giọng vẫn còn hơi giật mình.
Woo Min im lặng, không nói gì, chỉ lùi một bước về sau. Ánh mắt cậu tránh né, bàn tay run nhẹ. Như thể việc chạm vào ai đó khiến cậu mất kiểm soát.
Han Seo Yeon
Ơ… này! Tôi nói cảm ơn mà cậu cũng không trả lời được à?
Seo Yeon bực dọc nhìn theo bóng lưng Woo Min đang quay đi.
Ji Hoon vội chạy lại, vỗ vai cậu bạn thân:
Ji hoon
Woo Min, cậu ổn chứ?
Cha woo min
Không sao. Về thôi.
Cậu nói khẽ, tay vẫn còn nắm chặt quai túi thể thao.
Seo Yeon đứng đó, nhăn mày
Han Seo Yeon
Lạnh lùng ghê. Cứ như mình vừa nợ cậu ta một cái mạng ấy.
Lớp học hôm nay có tiết sinh hoạt nhóm. Cả lớp chia cặp ngẫu nhiên để thảo luận đề tài. Và như một trò đùa của số phận…
Đa dạngg
Han Seo Yeon – Cha Woo Min, nhóm 5.
Đa dạngg
Giáo viên đọc to danh sách.
Seo Yeon đập mặt xuống bàn
Ji Hoon ngồi phía sau huých tay Woo Min cười
Ji hoon
Cố lên, biết đâu cậu làm người ta đổi ý thì sao.
Cha woo min
Không cần phải nói chuyện nhiều.
Han Seo Yeon
Ê, nói thẳng nha.
Han Seo Yeon
Tôi sẽ làm phần thuyết trình, cậu chỉ cần lo phần nội dung. Đừng tự ý nói gì lung tung, tôi không muốn bị quê.
Seo Yeon đứng trước mặt Woo Min, khoanh tay.
Cha woo min
Woo Min gật nhẹ.
Han Seo Yeon
Với lại, cậu có thể bớt tỏa ra cái aura lạnh sống lưng đó không? Tôi không quen làm việc với tủ lạnh đâu.
Cha woo min
…Tôi không cố ý.
Seo Yeon chớp mắt nhìn cậu. Giọng cậu nhỏ, không có chút phản kháng hay khó chịu. Không hề giống những gì cô tưởng tượng. Cô ngập ngừng:
Han Seo Yeon
Ờ… tôi cũng không có ý gì xấu. Chỉ là… cậu khó gần thật.
Cha woo min
Tôi không giỏi giao tiếp.
Woo Min ngước mắt nhìn cô một lúc, rồi nói chậm rãi
Han Seo Yeon
Vậy sao lại xung phong học nhóm với tôi?
Cha woo min
...Tôi không xung phong.
Han Seo Yeon
…À, đúng. Xin lỗi.
Seo Yeon gãi đầu. Cô hơi lúng túng.
Han Seo Yeon
Thôi được rồi, làm bài thôi. Tôi không ăn thịt cậu đâu mà phải sợ vậy.
3: TRÁNH ÁNH MẮT CỦA EM
Trong góc thư viện vắng, Woo Min ngồi ở mép bàn, cúi gằm mặt xuống tập sách, tay xoay xoay cây bút chì đã mòn đầu. Seo Yeon ngồi đối diện, tay chống cằm nhìn cậu mà như thể đang nhìn một sinh vật ngoài hành tinh.
Han Seo Yeon
Cậu có cần tôi nói tiếng Hàn không?
Cô lên tiếng sau năm phút chờ đợi cậu mở lời.
Woo Min giật mình khẽ, ánh mắt liếc nhanh sang cô rồi lại cúi xuống, môi mím lại.
Cha woo min
Ờ… tôi… đang nghĩ…
Han Seo Yeon
Nghĩ gì mà lâu thế? Tôi hỏi ý kiến cậu về cái đoạn mở đầu thuyết trình đó.
Cha woo min
…Ừm… Tôi nghĩ… nên bắt đầu bằng định nghĩa…
Han Seo Yeon
Cậu nói như muỗi kêu ấy. Nhìn tôi đi rồi nói.
Giọng cậu nhỏ đến mức Seo Yeon phải nghiêng người về phía trước mới nghe thấy.
Cha woo min
Tôi… không quen..
Woo Min lúng túng, mắt vẫn nhìn xuống tập, bàn tay siết chặt cây bút.
Seo Yeon hơi bất ngờ. Cô ngồi thẳng dậy, im lặng một chút, rồi nói nhẹ hơn:
Han Seo Yeon
Thật ra… tôi cũng không giỏi làm việc nhóm đâu. Nhưng mà nếu cậu cứ như vậy, tôi cũng chẳng biết làm sao.
Woo Min gật đầu khẽ, như một đứa trẻ bị mắng, ánh mắt lén liếc nhìn cô một chút rồi lại quay đi. Gương mặt cậu thoáng đỏ.
Lúc ấy, Seo Yeon cảm thấy có gì đó… không giống những gì cô nghĩ trước kia. Một người lạnh lùng thật sự sẽ không ngượng ngùng đến mức né cả ánh mắt của người khác. Cô không nói gì thêm, chỉ lặng lẽ lấy giấy nháp, viết vài gạch đầu dòng và đẩy về phía cậu.
Han Seo Yeon
✏️ : Thôi khỏi nói. Viết ra đi. Cậu hợp kiểu này hơn đấy.
Woo Min ngẩng lên nhìn cô một giây. Trong đôi mắt ấy… có chút bất ngờ. Rồi cậu cầm bút và viết.
Trên đường về, Ji Hoon đi bên cạnh Woo Min, tay đút túi quần, giọng đùa:
Ji hoon
Cậu run như gà mắc mưa suốt buổi làm nhóm luôn đấy.
Cha woo min
…Tôi không biết nói gì.
Ji hoon
Không cần phải nói nhiều đâu. Cô ấy nói hộ phần cậu rồi. Thế là hợp cạ đó.
Cha woo min
Cô ấy không gắt như tôi nghĩ…
Ji hoon
Ghê nha, mới buổi đầu mà có tiến triển rồi. Không sợ người lạ nữa hả?
Ji hoon nhìn cậu bạn, rồi chậm rãi nói:
Ji hoon
Nhưng không sao đâu. Một bước nhỏ cũng là bước đi rồi.
Đêm đó, Woo Min ngồi một mình trong phòng tối, ánh đèn bàn mờ hắt lên góc mặt cậu. Cậu mở tập ghi chép nhóm ra. Một góc giấy nhỏ là nét chữ của Seo Yeon:
"Cậu không cần nói gì nhiều. Chỉ cần viết ra thôi, cũng đủ rồi."
Cậu khẽ chạm vào dòng chữ, rồi vội thu tay lại như sợ bị ai bắt gặp. Trái tim khẽ rung nhẹ — không phải vì thích, mà vì có ai đó… hiểu.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play