Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

Gây Chiến Thời Loạn

Cái Tát của lịch sử

Thằng Hoàng! Mày lại phá cái gì nữa?!
Một buổi sáng đẹp trời, chim hót líu lo, trời trong xanh… và Hoàng thì đang cầm micro đứng trên bục giảng, livestream cho nguyên lớp coi giáo viên chủ nhiệm đang “bốc hỏa”.
Hoàng
Hoàng
Cả lớp ơi, đây là minh chứng sống cho việc giảng đạo đức có thể gây nổ não
Hoàng vừa nói, vừa quay camera, vừa tấu hài. Kết quả? Bị đuổi khỏi tiết sinh hoạt, đứng hành lang, nộp điện thoại.
Hoàng
Hoàng
(lầm bầm):“Ghét môn Sử. Ghét họp lớp. Ghét luôn cái bàn đá trong sân trường. Ngồi xuống phát là bị ‘dạy dỗ nhân cách’ ngay.”
Thằng nhỏ quyết định trốn vô góc sân trường, leo lên ngồi đè lên cái bia đá cổ từ thời nào không biết. Nhưng vừa ngồi được chưa nóng mông thì… RẮC Mặt đất nứt ra. Không đùa. Ngay dưới chân Hoàng, mặt đất hở ra như phim Indiana Jones, rồi… ẦM! Hoàng rụng tự do vào một khoảng không đen thẫm. Tai ù, tim đập mạnh, miệng kịp gào lên:
Hoàng
Hoàng
KHÔNGG!! Tao chưa làm bài Văn kiểm tra màaa!!!
Mở mắt ra. Khói. Mùi khét lẹt. Tiếng ngựa hí. Tiếng hò hét. Và một thanh gươm kề cổ.
lính
lính
Ngươi là ai? Người Đại Việt sao lại mặc y phục kỳ dị?
Hoàng
Hoàng
(Nằm dưới đất, run run)“Ủa? Ủa gì dạ? Mấy ông cosplay hả? Đây là phim trường nào vậy?”
lính
lính
Câm miệng! Bắt giam hắn lại! Có thể là gián điệp từ phương Bắc!
Hoàng
Hoàng
(hoảng):“Ủa alo? Hệ thống? Giao diện đâu? Bảng kỹ năng đâu? Hệ thống làm ăn gì kỳ vậy?”
...Không tiếng trả lời.
Hoàng
Hoàng
Đừng nói là xuyên không không hệ thống nghe… ủa vậy tao xuyên bằng niềm tin hả?!
Sau 5 phút giãy dụa như cá trên cạn, Hoàng bị lôi đi. Trên đường đi, đầu cậu choáng váng. Không phải vì bị đánh, mà là vì nơi này không giống bất kỳ cái gì cậu biết. Trang phục, kiến trúc, không khí… quá sống động. Hoàng bắt đầu hiểu ra:
Hoàng
Hoàng
Chết… thật sự xuyên không rồi. Và tệ hơn nữa… Tao… xuyên về thời chiến? Làm ơn cho tao về lớp học Sinh hoạt còn hơn!!!

Thằng nhóc và thời đại chém gió

Hoàng bị lôi như bao cát giữa hai ông lính to tổ bố. Vừa đi vừa sợ bị "cắt tiết" vì ăn mặc như thằng cosplay rẻ tiền giữa thời Trần. Dân làng nhìn nó như sinh vật ngoài hành tinh. Có bà còn lấy nhang ra khấn. Có ông thì lẩm bẩm:
nv quần chúng
nv quần chúng
Yêu nghiệt!
Hoàng
Hoàng
Ơ đm tui còn chưa kịp gây nghiệt mà?!
Cuối cùng, cậu bị ném vô trại lính khổ sai, nơi toàn mấy ông bị nghi ngờ làm gián điệp hoặc phản quốc bị bắt về. Ở đây, ai cũng cắm mặt làm việc. Không ai dám nói. Không khí u ám như kiểu bước vô nhà vệ sinh trường mà mất sóng. Và rồi, Trung xuất hiện.
Trung – Nam trinh sát, mặt lạnh như tiền. > Cậu ta là người duy nhất dám nhìn thẳng vào mắt Hoàng, nhưng ánh nhìn như muốn… bóp cổ. Trung đứng trước mặt Hoàng, tay cầm cây gậy, gõ xuống đất cộc cộc.
Trung
Trung
Mày là thứ gì?
Hoàng
Hoàng
Người. Người bình thường. Người vô tội. Người không có võ. Người học dốt.
Trung
Trung
Lý do mày ăn nói lạ đời, y phục kỳ quái, và không biết hành lễ theo lễ quân?
Hoàng
Hoàng
Ủa? Bộ nói tiếng Việt giọng Gen Z là phản quốc à?
Trung
Trung
Ở đây không có Gen Z. Chỉ có Đại Việt và giặc Nguyên.
Hoàng
Hoàng
Rồi hiểu… hiểu rồi. Chill anh ơi chill…
Từ đó, Hoàng chính thức trở thành… tù binh “tập sự” dưới sự canh giữ của Trung – người không cười, không nói đùa, và hình như cũng… không thích Hoàng. Mỗi lần Hoàng thở hơi mạnh cũng bị lườm. Nhưng cũng chính từ nơi này… Lần đầu tiên Hoàng tận mắt thấy một bức mật thư. Một đêm, trong khi gánh nước, cậu vô tình phát hiện một mảnh giấy kỳ lạ dính dưới đáy thùng. Cậu cầm lên, ánh mắt loé sáng:
Hoàng
Hoàng
Ủa? Sao giống mã QR… mà là bản vẽ lạ lắm… Đây là mật mã?
Và lúc đó, một bàn tay đập lên vai. Là Trung.
Trung
Trung
Thứ mày cầm… đủ để mày bị lôi ra pháp trường

THẰNG CÁ BIẾT NÓI & MẬT MÃ KHÔNG THỂ GIẢI

Hoàng bị lôi ra giữa sân trại lính, trói hai tay sau lưng. Đám lính vây quanh, mặt đằng đằng sát khí như sắp tế sống. Trung đứng trước, nắm mảnh giấy mật thư. Gương mặt nghiêm lại, lạnh như đá tổ ong bỏ tủ lạnh.
Trung
Trung
Giấy này được phát hiện trong thùng nước. Kẻ nào lén giấu, có thể là nội gián. Ngươi tìm thấy… giải thích đi."
Hoàng
Hoàng
Tôi... tôi thấy nó dính dưới đáy thùng mà! Tôi tưởng ai vứt rác... ai ngờ là mật thư! Mà nó viết bằng hình, có ai hiểu đâu?"
Trung giơ giấy lên. Đó là một bản vẽ trừu tượng – vài ký hiệu vòng tròn, nét đứt, xen số, giống… sơ đồ gì đó. Hoàng nhìn một hồi, rồi khều khều:
Hoàng
Hoàng
“Ê, ê, cái này giống bản đồ bố trí doanh trại đó. Cái chỗ này là nhà bếp, kia là kho thóc. Còn cái dấu X này… là gì? Hầm ngầm?”
Cả đám lính xôn xao. Trung liếc nhìn Hoàng, lần đầu hơi bất ngờ.
Trung
Trung
Sao mày biết bố cục doanh trại?
Hoàng
Hoàng
Ơ kìa anh ơi, tôi chơi game chiến thuật bao năm, nhìn là biết ngay! Còn cái sơ đồ này, có thể là kế hoạch… đánh úp từ bên trong.
Cả sân lính im bặt. Không ai nghĩ thằng cá biệt nhìn như thằng mất dạy thời hiện đại lại đọc được mật mã như thần. Trung im lặng một hồi. Rồi... lạch cạch, cắt dây trói.
Trung
Trung
Từ nay, ngươi theo ta. Dưới danh nghĩa tạm tha. Nhưng nhớ… chỉ một lần sai, ta sẽ tiễn ngươi về gặp ông bà tổ tiên
Hoàng
Hoàng
Cũng được, chứ sống kiểu này stress hơn kiểm tra Sử
Từ giây phút đó, Hoàng trở thành người “hỗ trợ” điều tra bí ẩn trong doanh trại. Mỗi ngày, Trung – người như cái tủ lạnh biết đi – sẽ hỏi Hoàng về những thứ “lạ”. Còn Hoàng… thì bắt đầu để ý. Có tên lính mới nào đó hay xuất hiện gần kho lương. Rồi một đêm… kho lương phát cháy.
Trong lúc hỗn loạn, Trung bị thương nhẹ, còn Hoàng thì rượt theo bóng đen chạy trốn. Khi đuổi đến chân đồi, Hoàng ngồi thở dốc, tay run vì lần đầu thấy máu, thấy cháy, thấy… chiến tranh.
Hoàng
Hoàng
(nói trong đầu): > “Mày cứ nghĩ xuyên không là đi ngắm cảnh, cua mỹ nhân... ai ngờ mới tới 2 hôm suýt banh xác. Đệt, tui nhớ điện thoại tui quá...”

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play