[Văn Hàm] Thằng Hầu
Hoàn cảnh
Truyện này hai ba chap đầu sẽ hơi chán và dài dòng,do là về hoàn cảnh của hai nv chính,nhưng mấy bạn cố theo dõi những chap sau sẽ rất ngọt.Cảm ơn mn!!
Giữa đêm trăng tĩnh mịch,những hàng cây phượng hoàng đang ưa mình di chuyển,hòa nhịp với đất trời,những bầy dơi khoác một chiếc áo đen nhỏ đang sải cánh giữa vầng trăng lung linh,soi sáng xuống gian trần
Giữa một khu phố nhỏ....à không...nó không phô trương đến nỗi để gọi là "khu phố",đó chỉ đơn thuần là một cái xóm nhỏ mép ngay bên con đường hẻm riêng biệt tách rời,chỉ là một thành phần không đáng được chú tâm của thành phố xa hoa,lộng lẫy như Trùng Khánh trên đại lục xứ Trung
Giữa cái xóm eo hẹp,cũ kỉ ấy,trong số đó là một ngôi nhà bị mục nát,lâu năm...
Chàng thiếu niên trẻ trung tuổi đôi mươi,trên người khoác một chiếc áo phông mỏng manh đã sờn màu,thật kỳ lạ...trời đang về đông,rét buốt,cái trời đủ để che lấp phủ đầy tuyết trắng xóa trên từng chiếc mái nhà của từng hộ gia đình,đủ để những cơn gió "tàng hình" đùa nhau thi tài sức mạnh,đủ để che khuất cái nhìn giữa thành phố đẹp đẽ ấy,nhưng tại sao chàng thanh thiếu niên ấy chỉ mặc trên người chiếc áo mỏng mà không diện những chiếc áo khoác,áo len ấm áp?!
Trên tay anh đang cầm một tô cháo trắng nóng hổi,hai bàn tay đông cứng vì lạnh mà run lên không ngừng,khuôn mặt vẽ lên sự mệt mỏi,u sầu,tái nhợt,đôi mắt không biết từ lúc nào đã cụp xuống,rũ hai hàng mi đen tuyền còn vương vấn vài giọt nước mưa,có lẽ anh đã làm việc vất vả bên ngoài mà quên canh chừng để cho trời mây đổ cơn mưa rào.
Người phụ nữ tuổi ngoài 30,thân hình gầy gò,ốm yếu đang nằm trên chiếc giường tre nhỏ,khuôn mặt thể hiện rõ vẻ xanh xao,nghe được giọng nói nhẹ nhàng kèm theo sự mệt nhọc của đứa con trai tội nghiệp của mình,bà khẽ quay đầu ra ngoài
Đặng Ngữ Hy(bà)
Khụ....khụ //ho//
Dương Bác Văn(anh)
Mẹ ơi,con có nấu cháo này,mẹ ráng ăn vài thìa rồi uống thuốc,con mới vừa bóc vài lá thuốc Nam để bồi bổ cho mẹ đây ạ//đỡ bà ngồi dậy//
"Chiếc cửa sổ tâm hồn" của anh hiện rõ lên sự lo lắng,lâu lâu lại đỏ thẫm mà ngấn lệ.Có lẽ anh đang lo cho bệnh tình của mẫu thân anh,lo sợ về số nợ còn chất đống mà chưa trả hết,vì anh cần tiền để cho mẹ đi khám,lo về tiền thuốc cho mẹ
Đặng Ngữ Hy(bà)
Hôm nay trời mưa như vậy,sao con còn đi làm?//giọng nói yếu ớt//
Dương Bác Văn(anh)
Con không ra ngoài làm lấy đâu ra vài đồng cắt mua thuốc để chưng cắt thỷ cho người,người càng ngày ốm nặng...
Đặng Ngữ Hy(bà)
Haiz~ta đã có tuổi,cái thân già này còn giữ được bao thời gian!
Dương Bác Văn(anh)
Người đừng nói vậy,con sẽ kiếm thật nhiều tiền để chữa khỏi bệnh cho người mà....//nắm tay bà rơi lệ//
Đặng Ngữ Hy(bà)
Lo cho bản thân của con trước đi kìa //cười nhẹ//
Bà lấy ra ngay cạnh tủ chiếc áo khoác màu nâu đỏ,làm bằng da bò đã lâu năm,bà khẽ mặc cho anh chiếc áo rồi đưa tay xoa hai lòng bàn tay của anh.Có thể cho thấy cái nắm tay của anh làm bà chợt nhận ra anh đang chịu đựng trước cái lạnh của mùa đông"tàn nhẫn" đang dần"hành hạ" cơ thể gầy của anh
Đặng Ngữ Hy(bà)
Trời lạnh như thế,con phải biết chăm lo cho mình chứ,thằng bé này thật ngốc mà!
Dương Bác Văn(anh)
//tay cầm tô cháo múc lên từng thìa đút cho bà// Người chịu khổ nhiều rồi...
Tả Kỳ Hàm(em)
Mẹ ơi,hôm nay là sinh thần của người,người nhớ phải thật xinh đẹp và lộng lẫy nhé!
Em rộ lên nụ cười tươi như ánh dương buổi sớm như đang háo hức,chờ đợi điều gì đó
An Tử Thanh(bà)
//nhẹ nhàng xoa đầu em//Con trai của ta hôm nay cũng phải vui lên nhiều nhé
Hai người vui vẻ mà nói chuyện rôm rả trên chiếc siêu xe phiên bản giới hạn,chợt thoáng qua cũng lộ rõ mùi tiền
"Anh và em-hai hoàn cảnh sao lại trái ngược nhau đến như thế!?"
Bỗng từ đâu,một chiếc xe tải tông vào chiếc siêu xe ấy...
Tả Kỳ Hàm(em)
A!! //hốt hoảng//
An Tử Thanh(bà)
Ức~//ngất đi//
Một tên lạ mặt phủ đen kín người tay cầm chiếc khăn giấy trắng ẩm mà đánh ngất bà đi,sau đó lôi bà ra khỏi xe và đưa bà lên một chiếc siêu xe khác mà vụt đi mất
Tả Kỳ Hàm(em)
MẤY NGƯỜI ĐƯA MẸ TÔI ĐI ĐÂU?
Do va chạm khá mạnh nên chiếc xe bị vỡ tan nát kính,mảnh thủy tinh sắt nhọn vô tình đ.âm vào,phá hủy khuôn mặt xinh đẹp của em,thật rủi ro khi chính đôi mắt của em lại bị tổn thương nhiều nhất
Nhưng em đâu quan tâm,em chỉ đang lo cho mẹ mình đang bị bắt đi một cách vô lý mà không hiểu chuyện gì hay làm được gì hết,khiến em quên lãng đi những mảnh thủy tinh đang cào xé khuôn mặt của mình
Cho đến khi em kiệt sức mà bất tỉnh.
Số phận nghiệt ngả(1)
Tiếng còi xe cứu thương vang inh ỏi cả phố phường,"đánh cắp" sự thanh tĩnh,yên lặng của đất trời về đêm Trùng Khánh
Chàng thiếu niên tuổi 18,là độ tuổi được mến là đẹp nhất của thanh xuân đang phải nằm trên chiếc giường bệnh trắng bệch,lạnh tanh
Căn phòng bệnh lóe sáng lên một màu đỏ,tham lam dội thẳng ra khỏi cửa phòng bệnh khiến thân tâm của những người bên ngoài không ngừng rõ lên vẻ sợ hãi,hoảng loạng
Người đàn ông cao ngạo,quyền lực từ địa vị đến gia sản đang đứng ngồi không yên bên ngoài hành lang bệnh viện,mắt liên lục dõi theo ánh sáng màu của cửa phòng bệnh
Tả Hữu Nghi(chú)
//nắm chặt tay+toát mồ hôi hột//
Bên cạnh là một vị tiểu thư đài cát,nhan sắc tô đậm vẻ quyến rũ và sắc xảo
Vẻ đẹp mà khiến cho mọi người đích danh là "Bế Nguyệt"
"Ánh trăng ấy dù có tỏa sáng,có lung linh đến đâu thì cũng phải "e thẹn giấu mình" trước diện sắc của nàng"
Ẩn danh
"Liệu nàng đây có phải là Điêu Thuyền đặt chân lê bước đến cầu Nại Hà không?"
Nhưng khuôn mặt thanh đạm,xinh đẹp ấy giờ đây phải chịu hòa lẫn với sự mệt mỏi,áp lực
Tả Trần Anh Thư(nàng)
//lo lắng không kém//
Ng-người đừng quá sợ sệt,em ấy sẽ ổn thôi!//nắm lấy tay chú động viên/
Trong phòng cấp cứu mãi vẫn dội đèn đỏ,chưa một dấu hiệu của sự sống về sinh mạng nhỏ bé....Bỗng..
Một phép kỳ diệu nào đó từ phòng cấp cứu tỏa một màu đỏ rực như định vồ lấy đi mạng sống đang nằm thoi thóp trên giường bệnh thì giờ đây đã chuyển xanh,thắp lên ngọn lửa sáng một tia hy vọng
Người y sỹ thân chiếc áo trắng lạnh lẽo bước ra với vẻ mặt mệt nhọc,ông cất tiếng
Y Sỹ
Ai là người nhà bệnh nhân?
Y Sỹ
Thưa Tả Tổng!Tả thiếu gia đã hồi phục,cần được nghỉ ngơi để lấy lại sức khỏe,có điều....
Tả Trần Anh Thư(nàng)
Điều gì? ❄//nhướng mày//
Y Sỹ
Đôi mắt bệnh nhân không kịp thời chữa khỏi,nên bệnh nhân e rằng sẽ bị mù,khả năng cao là mù vĩnh viễn
Tả Hữu Nghi(chú)
//suy sụp//
Tả Trần Anh Thư(nàng)
ÔNG NÓI CÁI GÌ?💢//mắt đỏ ngầu//
Y Sỹ
Xin lỗi...chúng tôi đã cố gắng hết sức//cúi mặt//
Y Sỹ
2 tuần nữa bệnh nhân sẽ tỉnh lại,người nhà có thể thăm bệnh nhân ngay bây giờ
Dương Bác Văn(anh)
Hức...T-tôi xin các người,cho mẹ con tôi thời gian...! //nước mắt nước mũi tèm lem//
Người con trai thân hình yếu ớt,khuôn mặt tái nhợt kèm theo những vết trầy xước do ma sát của gậy roi trên đường nét của khuôn mặt điển trai ấy
Từng giọt nước mắt không ngừng tuôn chảy như trút nước lên mặt sàn đất
Chàng thanh thiếu niên ấy đang phải hạ gối với một người đàn ông to lớn,khuôn mặt toát lên vẻ quyền lực,lạnh lùng và sắc bén
Đặng Ngữ Hy(bà)
//ho// Khụ...khụ...C-các người làm gì tôi cũng được,nhưng xin các người tha cho con trai tôi //quỳ gối//
Dương Bác Văn(anh)
Mẹ...mẹ đừng nói vậy mà...!
Người đàn ông tỏ vẻ khó chịu,nghiêm mặt lên tiếng
Đa Nhân Vật
Tao đến đây để đòi nợ chứ không phải đến đây để xem phim tình cảm mẹ con,đừng làm mất thời gian của tao!
Đa Nhân Vật
Hôm nay đã là hạn chót,nếu không có tiền để trả thì tao đành phải siết nhà của hai mẹ con ngươi!
Anh bất lực lắm rồi...anh tuyệt vọng lắm rồi.Mọi sự đau khổ đang dồn anh đến đường cùng
Dương Bác Văn(anh)
//nắm chặt đôi chân lạnh toát của người đàn ông// Tôi xin ông...tha cho mẫu thân của tôi,tôi nguyện bán thân mình để gán nợ
Đặng Ngữ Hy(bà)
KHÔNG! CON TRAI! CON KHÔNG ĐƯỢC LÀM VẬY! //hét lớn//
Đa Nhân Vật
Con mụ này câm mồm!
Ông ta khẽ liếc xuống anh tay chân đang bủn rủn,run lên cầm cập
Cái lạnh của thời tiết trở đông cộng thêm nỗi sợ hãi trước mắt khiến anh run lên từng đợt,khiến người đàn ông cũng phải cảm nhận được cái run lạnh lẽo ấy
Đa Nhân Vật
Được~....bây đâu! Bắt nó ra xe đi!
Dương Bác Văn(anh)
//níu tay bà như còn muốn giữ lại// Mẫu thân...người ở nhà nhớ giữ gìn sức khỏe...lâu con sẽ về với người!
Đa Nhân Vật
Nhanh lên! Tao không có nhiều thời gian đâu!
Đặng Ngữ Hy(bà)
//khóc lớn // CON TRAI CỦA TÔI!
Bà ngã sụp xuống,tuyệt vọng đột cùng,anh cũng đau lắm,anh sao đành nỡ rời xa bà,nhưng vì muốn mẹ mình được sống yên ổn,anh đành trả nợ bằng cái thân mà mẹ anh đã từng nuôi dưỡng từ bé
Đa Nhân Vật
//Đưa anh ra xe//
Họ đưa anh đến một vùng đất xinh đẹp,xa hoa,nơi chỉ có các cô chiêu,cậu ấm mới được đi tới lui ra,nơi cái đại địa toát lẻn vẻ cao quý,sang trọng,nơi chứa hàng chục cái biệt thự,lâu đài chất lên rộng khắp.Điển hình nổi bật nhất là căn biệt phủ với thiết kế theo phong cách Âu Mỹ,từng họa tiết tinh xảo,bắt mắt và phức tạp được điêu khắc một cách tỉ mỹ từ những tay nghề hiếm có trên những bức tường chắc khỏe được bôi lên một màu vôi trắng tinh của căn biệt phủ.Nếu nói về diện tích nơi đây thì cũng phải hàng chục ngôi nhà cao tầng cộng lại cũng không bằng.
Trước cổng biệt thự to lớn ấy để một tấm bảng khắc dòng viết:"Tả gia trang"
Đúng vậy,họ đưa anh đến cái nơi Tả gia trang ấy
"Gia tộc ta
Ngàn đời sau có phú quý hay không
Chính là dựa vào sự chịu đựng sức nặng của chiếc vương miện mà ta trao cho cố nhục nhà họ Tả"
Danh ngôn:Tả Mạc Ang
Số phận nghiệt ngả(2)
Tả Kỳ Hàm(em)
Ưm~//cựa quậy//
Tả Trần Anh Thư(nàng)
A! Em tỉnh rồi!
Tả Kỳ Hàm(em)
Là Tả tỷ phải không ạ?Tỷ ơi sao Hàm nhi không thấy gì hết vậy?//ngây ngô//
Em nằm trên chiếc giường tô một màu trắng lạnh,đôi mắt long lanh,trong trẻo từng hút hồn không biết bao nhiêu nam nhi,nữ phụ giờ đây lại bị che khuất bởi lớp băng dày đặc còn ướm một ít vết m.áu
Đôi mắt xinh đẹp ngày ấy đâu rồi?
"Tỷ ơi! Sao trời tối quá!"
"Tỷ ơi! Tỷ đâu rồi?"
Nước mắt tỷ rơi thật rồi!
"Lòng tỷ đau như d.ao cắt sẻ,nhưng Hàm nhi ơi! Tỷ biết làm sao đây!?"
Tả Trần Anh Thư(nàng)
Hàm nhi...//bàn tay dịu dàng nắm lấy tay em//
Tả Kỳ Hàm(em)
Em...bị mù rồi phải không tỷ?//ngấn lệ//
Tả Trần Anh Thư(nàng)
//ôm chầm lấy em// Nào Hàm nhi ngoan của tỷ! Đừng khóc!
Tả Trần Anh Thư(nàng)
Tỷ sẽ luôn ở bên cạnh em mà!
Tả Kỳ Hàm(em)
Mẹ...mẹ chúng ta đâu rồi tỷ? Đám người xấu xa đó đã bắt mẹ chúng ta đi! //hoảng loạng//
Lời nói ngây thơ của đứa em trai bé bỏng của mình khiến cô không kìm lòng được mà rơi lệ,cô khẽ cuối đầu xuống để cố "đánh bại" những giọt nước mắt
Tả Kỳ Hàm(em)
//tay chạm nhẹ vào hai bên gò má ửng hồng của cô// Tả tỷ...tỷ khóc phải không?
Tả Trần Anh Thư(nàng)
À-Đâu có,tỷ đâu có khóc! //gạt hết nước mắt//
Tả Trần Anh Thư(nàng)
Tỷ hồi nào mạnh mẽ lắm mà!
Tả Kỳ Hàm(em)
Tỷ đừng giấu em...!
Tả Trần Anh Thư(nàng)
.....
Tả Kỳ Hàm(em)
Tỷ ơi,em thương tỷ nhiều lắm! Tỷ đừng khóc! //cố gắng an ủi nàng//
Nàng dịu dàng hôn lên tóc đứa em trai của mình như thể hiện tình thương của bản thân
"Tỷ thương Hàm hết mực,nhìn thấy Hàm trong bộ dạng này,tỷ sao mà lặng lòng được!"
Tả Kỳ Hàm(em)
Mẹ chúng ta...bà ấy....
Tả Trần Anh Thư(nàng)
Chúng ta sẽ mau chóng tìm được mẹ mà,em đừng lo //mỉm cười//
"Nàng cười đẹp lắm! Anh Thư..."
"Tôi nguyện làm món quà để ban tặng thêm cho nàng những nụ cười mà ngay cả hoa cẩm chướng cũng phải e dè,hổ mình mà khép lại vì chẳng thể hoàn mỹ được như thế!"
Ẩn danh
Tả Hữu Nghi(chú)
Thế nào rồi? ❄
Đa Nhân Vật
D-dạ thưa Tả tổng! Vẫn chưa có tung tích gì từ phu nhân ạ!
Giọng nói của tên đàn ông lộ vẻ sự sợ hãi như thể sắp chờ đợi một đại họa gì đó!
Tả Hữu Nghi(chú)
//nắm chặt tay// 💢
Đôi mắt chú bắt đầu biến sắc như thể muốn ăn tươi nuốt sống người đàn ông trước mặt,đôi tay giờ đây nổi đầy gân,cơ thể cứng đờ như pho tượng thật khiến cho người khác nhìn vào cũng phải dè chừng,rén sợ
Tả Hữu Nghi(chú)
//bóp chặt cổ người đàn ông//
Tả Hữu Nghi(chú)
Tôi đã nói thế nào nếu cậu không hoàn thành nhiệm vụ? 💢❄ //nghiêng đầu//
Đa Nhân Vật
//toát mồ hôi//
Người đàn ông sợ hãi đến hoảng loạng,nước mắt chủ động mà rơi xuống hai gò má trắng bệch,xanh xao
Tả Hữu Nghi(chú)
//thả lỏng tay ra//
Đa Nhân Vật
//thở// hộc~ hộc
Cứ tưởng dường như anh ta lại được tha mạng,nhưng đâu có sư tử nào lại chịu mở lòng mà tha thứ cho "kẻ yếu" khi không làm hài lòng mình
Chú rút ra trong túi quần một con d.ao bén,từ từ cạ xẹt qua cổ anh ta như đang châm chọc,khiến nỗi sợ của anh ta càng lúc càng một tăng
Không lòng vòng nửa lời,chú liền thẳng tay đâ.m con da.o vào trái cổ tên đàn ông khiến hắn ngã khuỵu xuống nhăn mặt thể hiện còn sự thức tĩnh trước khi "vĩnh biệt cõi đời "
Đa Nhân Vật
Ức //ch.ế.t ngay tại chỗ//
Chú nhẹ nhàng dùng khăn lau vết m.áu tươi...
Tả Hữu Nghi(chú)
//lau tay// thật bẩn thỉu mà! ❄
Song chú gọi người đến dọn cái x.ác trước khi nó phân hủy mà th.ối ình lên-ô nhiễm môi trường
Tả gia lâu nay danh vang vọng khắp cái đại lục 1,3 tỷ dân này,từ thế lực,địa vị đến tài chính phải nói là to lớn
Chưa nói đến con người của Tả gia,Tả Hữu Nghi nổi tiếng nào giờ là độc ác,tàn nhẫn,đi lệch theo hướng mà hắn chỉ đạo là giế.t,xem mạng sống của một người như cộng cỏ dại,cứ thích là "giẫm"
"Kẻ nào gan trời dám đụng vào người họ Tả,cho dù là ai đi chăng nữa,ta quyết không tha! Đời ngươi chưa chắc sống yên trên cái đại lục rộng lớn này!"
Tiếng chuông điện thoại reo lên
Tả Hữu Nghi(chú)
//Bắt Máy// Tôi nghe!? ❄
Đa Nhân Vật
Dạ thưa Tả tổng,tôi đã đem con nợ đến rồi!
Tả Hữu Nghi(chú)
Đợi! Tôi sẽ về ngay!
Tại căn biệt phủ: Tả gia trang
Tả Hữu Nghi(chú)
//bước vào//
Đa Nhân Vật
Mau! Chào ông chủ đi đi! //nói anh//
Trước mắt chú là chàng thanh niên cao ráo,khuôn mặt hút hồn nhưng hòa trộn thêm lẫn vê u sầu,tứ chi đều trầy xước khắp nơi đang khuỵu gối trên sàn nhà
Dương Bác Văn(anh)
Chào ông chủ //cúi mặt//
Tả Hữu Nghi(chú)
//gật đầu//
Bỗng....đầu ông lóe lên một suy nghĩ..
Tả Hữu Nghi(chú)
//ngồi xuống sofa// Làm hầu cho Tả gia cũng được...nhưng cậu có muốn hầu riêng cho con trai tôi không?
Tay chú cầm cốc trà thảo dược,chân vắt chéo đặt xuống sàn gạch trắng Vân Mây,đôi mắt khẽ lia sang anh
Thật lạ thường! Tả Hữu Nghi ai ai cũng đều biết là máu lạnh,nhưng tại sao khi tiếp xúc với anh lại có cảm giác thiện cảm mà nhẹ nhàng đến như vậy? "Chú bị đa nhân cách sao?"
Dương Bác Văn ngước mặt lên nhìn ông,đôi mắt thăng trầm,vô hồn đập vào mắt Hữu Nghi,anh khẽ nói
Dương Bác Văn(anh)
Vâng! Lời Tả tổng nói tôi sao dám cãi! Tôi hứa sẽ làm tốt công việc mà ngài giao
Tả Hữu Nghi(chú)
Tốt lắm! Đợi vài ngày nữa,con trai của tôi xuất viện sẽ giao trách nhiệm cho cậu!
Tả Hữu Nghi(chú)
Người đâu? Đem cậu ta lên phòng thứ năm tầng 2 và dọn đồ giúp cậu ta!
Dương Bác Văn(anh)
*Xuất viện? Con trai của ngài ấy bị bệnh gì sao?*
Đúng vào ngày mà Tả Kỳ Hàm xuất viện,quay trở về với căn biệt phủ Tả gia
Tả Trần Anh Thư(nàng)
//Dìu cậu vào trong//
Tả Kỳ Hàm(em)
//quơ tay loạn xạ//
Tả Trần Anh Thư(nàng)
Nào Hàm nhi! Đừng quấy
Cô cất giọng nói ôn nhu,nhẹ nhàng,đúng thật là khiến cho con người ta có cảm tình khi mới lần gặp đầu tiên
Dương Bác Văn(anh)
//cúi đầu// Thưa Tả tiểu thư!
Tả Trần Anh Thư(nàng)
//khẽ gật đầu//
Dương Bác Văn(anh)
Thưa Tả tiểu thư,đây là...?
Anh nhìn chằm vào người con trai đang bị băng bó cả đôi mắt
Tả Trần Anh Thư(nàng)
Đây là Tả thiếu gia-Tả Kỳ Hàm.Từ giờ tôi giao em trai tôi cho cậu chăm sóc,nhớ chăm sóc cho thật tốt! Em trai tôi bị mù!
Dương Bác Văn(anh)
Dạ vâng!
Tả Trần Anh Thư(nàng)
Nào,đưa em ấy lên phòng đi!
Dương Bác Văn(anh)
//nắm lấy tay cậu dắt lên phòng// Tả thiếu,mời cậu đi theo tôi!
Anh từ từ dắt em lên phòng
Đôi bàn tay anh nắm lấy đôi tay nhỏ bé của em,em cảm nhận được hơi ấm từ "hai cánh hoa" ấy,thật sự khiến cho em cảm thấy an tâm khi ở bên anh
Dương Bác Văn(anh)
//Đặt cậu xuống đệm giường//
Tả Kỳ Hàm(em)
Cậu là người mới sao?Giọng cậu nghe lạ quá!
Dương Bác Văn(anh)
Vâng! Thưa cậu chủ!
Tả Kỳ Hàm(em)
Sao cậu lại làm ở đây,chắc hẳn cậu là một thanh niên trẻ...tại sao lại làm công việc này?
Em đoán được anh là một trai trẻ qua giọng nói ôn hòa,ngọt ngào của anh
Dương Bác Văn(anh)
Thưa Tả thiếu,tôi bán mình để trả nợ cho gia đình ạ//cúi đầu//
"Gia đình"mà anh nói ở đây chỉ có mẹ và anh,anh xem đó là một gia đình thật sự và hạnh phúc nhất,thế còn ba của anh?
Tả Kỳ Hàm(em)
Cậu có thể kể hoàn cảnh của cậu cho tôi biết được không?Nếu không phiền lòng?
Cái tôi của anh không cao,anh cúi gầm mặt xuống và bắt đầu kể về gia cảnh của bản thân
Không biết từ bao giờ mà trong đôi mắt em chan chứa vài giọt lệ
"Em thương cảm cho anh chăng?"
Download MangaToon APP on App Store and Google Play