Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

[Văn Kỳ/Futa]Cưới Cậu Bằng Mọi Giá!!

Chương 1

.
Một buổi sáng như bình thường
Diệp Thư Kỳ tỉnh dậy trong vòng tay quen thuộc, hơi ấm nơi ngực người kia khiến nàng không muốn rời đi.
Mùi bạc hà thoang thoảng từ áo của Từ Sở Văn mặc từ đêm qua vẫn còn vương trên gối, khiến nàng cứ muốn vùi mặt vào đó mãi.
Ánh nắng buổi sáng len lỏi qua rèm cửa, nhẹ nhàng rơi xuống gương mặt người đang ngủ bên cạnh
Từ Sở Văn nằm nghiêng mái tóc của cô phủ nhẹ trên trán hàng lông mi dài run run dưới ánh sáng
Diệp Thư Kỳ_Nàng
Diệp Thư Kỳ_Nàng
/ngắm cô khẽ thì thầm/‘Soái thật đấy, đúng là tổng tài của tớ’
Nàng định đưa tay vén tóc cho cô, nhưng ngón tay vừa chạm tới lại khựng lại
Sợ mình sẽ làm cô tỉnh giấc, sợ cái khoảng khắc yên bình này biến mất
Chưa kịp rút tay về cổ tay nàng đã bị cô nắm lấy
Từ Sở Văn_Cô
Từ Sở Văn_Cô
Không định hôn tớ chào buổi sáng à?
Giọng nói của cô có chút khàn khàn nhưng rõ ràng đang cố tình quyến rũ nàng mà
Diệp Thư Kỳ_Nàng
Diệp Thư Kỳ_Nàng
/giật mình bật cười/Cậu tỉnh từ bao giờ vậy?
Diệp Thư Kỳ_Nàng
Diệp Thư Kỳ_Nàng
Không ngủ thêm sao?
Cô không trả lời chỉ kéo nàng lại gần, vùi cằm vào hõm cổ nàng, hơi thở nóng ấm phà nhẹ khiến nàng rùng mình
Từ Sở Văn_Cô
Từ Sở Văn_Cô
Tớ không ngủ đâu ‘ngủ rồi lỡ cậu biến mất thì sao?’
Diệp Thư Kỳ_Nàng
Diệp Thư Kỳ_Nàng
/hơi sững người/...Tớ biến đi đâu được chứ?
Diệp Thư Kỳ_Nàng
Diệp Thư Kỳ_Nàng
Tớ đâu phải mộng?
Cô cười nhẹ rồi không đáp, ôm chặt nàng hơn
Diệp Thư Kỳ_Nàng
Diệp Thư Kỳ_Nàng
Ở nhà với tớ cả ngày nhé??/nàng ngẩng đầu ánh mắt sáng long lanh/
Từ Sở Văn_Cô
Từ Sở Văn_Cô
Ừm/khẽ đáp/
Nhưng cái ‹ừm› đó mang theo một khoảng lặng rất dài
Và cái ôm kia.....siết chặt đến mức như muốn ghi nhớ từng nhịp tim
Điện thoại của cô liên tục sáng lên trên tủ đầu giường
Cô không nhìn, cũng không tắt tiếng, nhưng nàng biết...người gửi là ba cô
Nhìn qua vai nàng, cô thấy những dòng tin nhắn như mệnh lệnh đè ép vào trái tim cô
:Tối nay bay, không được phép mang theo ai. Nếu con không đi, đừng trách ta ra tay với Thư Kỳ
Sở Văn siết nhẹ lấy vai nàng, bàn tay cô lạnh hơn bất thường
Diệp Thư Kỳ_Nàng
Diệp Thư Kỳ_Nàng
Cậu làm sao thế??/ngẩng đầu lên hỏi, ánh mắt đầy lo lắng/
Từ Sở Văn_Cô
Từ Sở Văn_Cô
...Không có gì. Chỉ là.... ôm cậu thế này, cảm giác yên bình hơn thôi
Diệp Thư Kỳ_Nàng
Diệp Thư Kỳ_Nàng
Ừm/dùi vào hõm cổ cô/
Từ Sở Văn_Cô
Từ Sở Văn_Cô
Tối nay tớ phải gặp đối tác, có thể sẽ về trễ
Từ Sở Văn_Cô
Từ Sở Văn_Cô
Cậu cứ ngủ trước không cần đợi
Từ Sở Văn_Cô
Từ Sở Văn_Cô
Khi nào xong sẽ về ôm cậu
Diệp Thư Kỳ_Nàng
Diệp Thư Kỳ_Nàng
Hứa đó nha
Từ Sở Văn_Cô
Từ Sở Văn_Cô
Ừm
Tối đó
Cô giả vờ ra ngoài, đợi tới lúc nàng ngủ say trên giường thì trở lại
Cô ngồi vào bàn làm việc của mình, cầm lấy cây bút được vắt trong túi, rút trong ngăn bàn ra tờ giấy nhỏ
Rồi cặm cụi viết
.

Chương 2

.
Đêm Thượng Hải mưa phùn lất phất. Ánh đèn cao óc hắt xuống mặt đường bóng loáng, phản chiếu mờ ảo như giấc mộng cô không muốn tỉnh
Sở Văn đứng nơi ngưỡng cửa, lặng lẽ nhìn Thư Kỳ nằm ngủ trên chiếc giường đôi trong căn hộ cao cấp tầng 28, nơi hai người đã sống cùng nhau gần 3 năm qua
Nàng vẫn vậy, gương mặt mặt yên tĩnh, hàng mi dài khẽ cong
Cánh tay nhỏ vắt ngang gối như vô thức đợi cô quay lại nằm cạnh. Đèn ngủ vàng nhạt chiếu lên gò má, tạo ra thứ ánh sáng dịu dàng khiến tim cô đau nhói.
Từ Sở Văn_Cô
Từ Sở Văn_Cô
“Nếu tớ rời đi, cậu sẽ nghĩ tớ bỏ rơi cậu..”
Từ Sở Văn_Cô
Từ Sở Văn_Cô
/cắn chặt môi/
Từ chiều đến giờ, điện thoại cô không ngừng rung. Tin nhắn, cuộc gọi đều đến từ một người. Từ Tấn Khâm, ba cô
:Chuyến bay lúc 0h15, Thượng Hải-Thụy Sĩ. Đừng trốn!!
:Nếu con không đi, Thư Kỳ sẽ không còn chỗ đứng trong giới giải trí Trung Quốc này!!
Cô biết, ông ấy không hề dọa suông. Ba cô là người nắm trong tay truyền thông lẫn chính trị
Một diễn viên như Thư Kỳ....quá mong manh để chống đỡ
Cô không thể mạo hiểm, không phải với Thư Kỳ
Sở Văn bước đến bên giường, ngồi xuống thật khẽ. Ngón tay lướt qua má nàng, ngừng lại ở khoé môi cong cong như đang mỉm cười trong mơ.
Từ Sở Văn_Cô
Từ Sở Văn_Cô
‘Thư Kỳ’/khẽ gọi, giọng run run như sắp khóc/
Từ Sở Văn_Cô
Từ Sở Văn_Cô
‘Nếu tớ đi,....cậu có giận tớ không?’
Không ai trả lời! Cô cúi đầu, một nụ hôn nhẹ lên trán
Cô đặt mảnh giấy khi nãy lên bàn trang điểm, dòng chữ viết tay run rẩy:
:Chờ tớ trở về.... Cưới cậu, bằng mọi giá!
Cửa khép lại sau lưng cô. Tiếng bánh xe vali lăn trên nền gạch vang lên trống rỗng.
Trên con đường vắng về sân bay Phố Đông, cô không ngoảnh lại. Nhưng mỗi bước đi, trái tim cô như bị ai xé từng mảnh.
Cô thì thầm một lần cuối, nước mắt hoà trong tiếng mưa...
Từ Sở Văn_Cô
Từ Sở Văn_Cô
‘Thư Kỳ....đừng quên tớ...’
.

Chương 3

Thượng Hải - 7h sáng
Thư Kỳ tỉnh dậy vì ánh nắng gọi hẳn vào mí mắt. Nàng với tay sang bên, theo thói quen tìm hơi ấm quen thuộc. Nhưng bên cạnh chống rỗng.
Chăn phẳng. Gối lạnh.
Không có ai cả
Nàng còn mơ màng khẽ gọi
Diệp Thư Kỳ_Nàng
Diệp Thư Kỳ_Nàng
Cậu đâu rồi?
Diệp Thư Kỳ_Nàng
Diệp Thư Kỳ_Nàng
Sở Văn?
Không tiếng trả lời
Nàng bật dậy, ôm lấy gối cô bước vội ra ngoài.
Phòng khách trống. Gian bếp trống. Giày da nơi giá cũng biến mất.
Lúc này tim nàng bắt đầu đập nhanh
Diệp Thư Kỳ_Nàng
Diệp Thư Kỳ_Nàng
Đi làm rồi sao? Cậu hứa hôm nay sẽ ở nhà với tớ mà. Hôm qua còn thì thầm gọi tên tớ nữa....
Mắt nàng dừng lại ở bàn trang điểm
Một mảnh giấy nhỏ nét chữ quen thuộc, run run vội vã
:Chờ tớ trở về.... Cưới cậu, bằng mọi giá!
Ầm một cái, mảnh giấy rơi khỏi tay nàng
Diệp Thư Kỳ_Nàng
Diệp Thư Kỳ_Nàng
Không....không....không thể nào../lùi lại, tay bịt miệng cả người run lên/
Diệp Thư Kỳ_Nàng
Diệp Thư Kỳ_Nàng
Cậu đi rồi à? Không nói gì hết?
Diệp Thư Kỳ_Nàng
Diệp Thư Kỳ_Nàng
Cậu bỏ tớ lại như vậy sao?
Một giọt nước mắt rơi xuống sàn, rồi giọt thứ hai. Trong vài phút, nàng như bị rút cạn linh hồn.
Nàng ngồi bệt xuống nền gạch, ôm lấy gối cô, vùi mặt vào đó mà khóc nức nở.
Nàng không biết....cô ra đi vì bảo vệ nàng.
Nàng chỉ cảm nhận được một điều duy nhất:
Người nàng yêu nhất, đã bỏ rơi nàng, không từ mà biệt.
_____
Mấy tháng sau
Thụy Sĩ - 1h sáng
Tuyết rơi dày đặc ngoài khung cửa sổ. Cô ngồi trên ghế da, áo sơ mi trắng vẫn còn nếp gấp, ánh mắt trống rỗng dõi vào màn hình laptop đang mở, nơi hiện lên ảnh chụp mới nhất của nàng tại một buổi ra mắt phim.
Từ Sở Văn_Cô
Từ Sở Văn_Cô
Vẫn đi làm đầy đủ, nhưng không trả lời phỏng vấn?
Từ Sở Văn_Cô
Từ Sở Văn_Cô
Gầy hơn nhiều rồi!!
*Ting*
Tin nhắn từ bạn cô gửi tới
Cô bóp trán, tay siết điện thoại đến trắng khớp.
Từ Sở Văn_Cô
Từ Sở Văn_Cô
Cậu ấy giận tôi lắm đúng không?/lẩm bẩm/
Trần Kha đang gọi video đến
Trần Kha là người bạn thân duy nhất của cô lớn tuổi hơn cô và sang Thụy Sĩ sớm hơn cô 4 năm, cũng là người duy nhất được cô nhờ theo dõi tin tức về Thư Kỳ mỗi ngày .
Từ Sở Văn_Cô
Từ Sở Văn_Cô
/bắt máy/Wei? Sao rồi?
Trần Kha_Y
Trần Kha_Y
Cô ấy không nhắc tới cậu
Trần Kha_Y
Trần Kha_Y
Không xoá ảnh cậu
Trần Kha_Y
Trần Kha_Y
Nhưng cũng không cười nữa/giọng hơi trầm/
Từ Sở Văn_Cô
Từ Sở Văn_Cô
Ừm/gật đầu/
Cô không dám đòi hỏi gì hơn. Biết được nàng vẫn ổn...là đủ rồi
Một thoáng im lặng
Trần Kha đột nhiên lên tiếng
Trần Kha_Y
Trần Kha_Y
Cậu chắc chứ?
Từ Sở Văn_Cô
Từ Sở Văn_Cô
Chuyện gì?
Trần Kha_Y
Trần Kha_Y
Sống thế này, cô đơn, lạnh lẽo, ngày nào cũng nhìn ảnh Thư Kỳ qua màn hình?
Từ Sở Văn_Cô
Từ Sở Văn_Cô
/khẽ nhìn tuyết rơi ngoài khung cửa kính/
Từ Sở Văn_Cô
Từ Sở Văn_Cô
Miễn là em ấy được yên ổn...thì em chịu bao nhiêu cô đơn cũng được...
Trần Kha_Y
Trần Kha_Y
Chị sang chúng ta làm vài lon
Từ Sở Văn_Cô
Từ Sở Văn_Cô
Ừm, sang đây nó tốt cho tâm trạng
.

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play