Em. [HungAn]
Gặp lại
Chip dzvct👽🤫
HAIÍIIIIÍIIIIÍIIIIIIIÍIIIIÍIIIIÍIIII👽💢😈
Đặng Thành An
Nani ga Suki? 💓💗
Chip dzvct👽🤫
CHOKKKOOO MITOOO😈💢🤫
Chip dzvct👽🤫
YURI MO A-NA-TAAAAAAAA💢💥🔥
Chip dzvct👽🤫
Và sau đây, sẽ là chap mở đầu cho câu chuyện xàm hay không thì toy vẫn chưa biết của...
Chip dzvct👽🤫
ERIN-CHANNNNNNNNN💥
Lê Quang Hùng
Bình tĩnh e oi..
Chip dzvct👽🤫
Dạ dạ, ẻin xin lõi..
Hùng được mẹ và cậu chở đến một xóm nhỏ nhưng khá rộng rãi, yên bình. Cậu thở dài, khẽ cằn nhằn — đây đã là lần thứ tư cậu phải chuyển nhà cùng mẹ. Mẹ khẽ xoa đầu, an ủi:
Mẹ Hùng
“Lần này là cuối cùng rồi con à.”
Hùng không đáp, chỉ phụng phịu bước xuống xe. Cậu của Hùng lúc này quay sang, nhờ cậu xách vài món đồ vào nhà rồi tranh thủ đi dạo quanh xóm cho quen chỗ ở mới.
Làm xong, Hùng lững thững bước ra ngoài, vừa đi vừa ngắm nghía khung cảnh xung quanh. Ánh nắng sớm chiếu nhẹ lên mái tóc, cậu ngửa mặt lên trời, tận hưởng từng tia nắng dịu đầu ngày.
Cậu va phải một người. Một cậu bé tầm 13 tuổi ngã bật ra sau, kêu khẽ một tiếng “Ấy!”
Hùng giật mình, cúi xuống định xin lỗi thì bất ngờ, cậu bé bật dậy, lao tới ôm chầm lấy cổ cậu reo lên:
Đặng Thành An
Anh Hùng! Anh chuyển tới chỗ em ở hảa?
Hùng sững người, rồi nhận ra ngay gương mặt quen thuộc. Là An! Cậu bé hàng xóm từng thân thiết từ khi Hùng lên 8. Họ đã có một tuổi thơ thật đẹp bên nhau, cho đến khi An theo gia đình chuyển đi nơi khác. Hai năm trôi qua, An vẫn vậy—chỉ cao hơn một chút, vẫn thấp hơn Hùng, nhưng nụ cười thì vẫn hồn nhiên, ấm áp như xưa.
Không kịp nói gì thêm, Hùng ôm chầm lấy An. Một cái ôm thật chặt sau bao năm xa cách. Hùng vội vã kiểm tra xem An có bị đau chỗ nào không, còn An thì cười tít mắt:
Đặng Thành An
Không sao đâu, gặp lại anh là em vui rồiii
Nghe An nói vậy, Hùng bật cười, rồi nhẹ nhàng kéo tay em về nhà mình.
Vừa thấy con trai quay lại, mẹ Hùng đang định hỏi han thì bất ngờ nhận ra An. Đôi mắt bà sáng rỡ, bà vội bước đến, ôm chầm lấy An đầy vui mừng:
Mẹ Hùng
Lâu lắm rồi không gặp con… mẹ vui lắm, con dâuu!
Đứng hình toàn tập.
An và Hùng lập tức quay sang nhìn nhau, mắt tròn mắt dẹt. Hai đứa đỏ mặt, cười ngượng ngùng.
Hùng gãi đầu cười trừ rồi lái sang chuyện khác, bảo mẹ lấy hộp y tế để băng cho An.
Lúc đó, mẹ mới sực nhớ ra, suýt xoa hỏi:
Mẹ Hùng
Trời đất, sao con để thằng bé bị trầy vậy hả Hùng?
Không để con kịp phân trần, bà vội đi lấy hộp y tế, tay băng bó cho An, miệng thì không ngừng hỏi han, lo lắng như con ruột.
An chỉ mỉm cười, trả lời vui vẻ. Băng xong, Hùng lập tức kéo An lên phòng, như thể trốn cả thế giới.
Vừa vào phòng, Hùng đóng “rầm” cửa lại, quay lưng về phía An không nói một lời.
An thấy lạ, khẽ bước lại gần, cúi người xuống nhìn mặt Hùng… thì phát hiện gương mặt ấy đỏ bừng như cà chua chín. Vừa thấy An cúi sát, Hùng giật mình, vội che mặt lại.
An lập tức hiểu chuyện. Câu nói “con dâu” ban nãy của mẹ Hùng đã khiến anh chàng quê muốn độn thổ. An không nhịn nổi nữa, liền bật cười, nằm vật ra giường, ôm bụng cười sặc sụa.
Đặng Thành An
Cái đó á hả.. hự.. hực..hahahahah!!
Hùng lúc đầu vừa ngại vừa tức, mặt đỏ như bị sốt.
Anh ngồi xuống bên giường, quay lưng về phía An, im lặng không nói lời nào như đang dỗi.
An quay lại, thấy Hùng đang bày trò "giận cá chém thớt" thì vừa buồn cười vừa thương.
Không muốn vừa gặp lại đã giận nhau, An khẽ khàng xin lỗi:
Đặng Thành An
Em xin lỗi… lần sau sẽ không cười anh nữa đâu, thiệt đó..
Nghe tới đây, Hùng mới chịu quay lại, mặt vẫn còn hơi đỏ nhưng miệng thì nở nụ cười khờ khạo. Không nói không rằng, anh ôm chầm lấy An, rồi ghé sát tai em đe dọa nhẹ nhàng:
Lê Quang Hùng
Lần sau mà còn cười anh nữa thì… đừng mong anh tha nha!
An nghe xong chỉ biết cười bất lực. Rõ ràng là dỗi nhưng đáng yêu thấy sợ!..
Sau khi làm lành, Hùng và An kéo nhau ra ngoài chơi. Cả hai đạp xe vòng vòng quanh xóm, vừa đạp vừa thi nhau kể chuyện, cười khúc khích không ngừng. Trời lúc ấy trong xanh, nắng nhẹ, mọi thứ yên bình đến mức chẳng ai cảnh giác điều gì cả.
Khi hai đứa đang đứng bên lề đường mua nước, một chiếc xe bán tải màu xám trờ tới, đỗ ngay gần chỗ hai đứa. Một người đàn ông trung niên bước xuống, trông có vẻ hiền lành, đội nón lưỡi trai, tay cầm điện thoại. Ông ta tiến lại gần, nhìn An một lúc rồi reo lên:
???
Ủa, con là An phải không? Chú là bạn của ba con nè! Ba con nhờ chú chở con với anh Hùng qua nhà cậu ở ngoại ô để lấy đồ gấp, ba con đợi sẵn bên đó rồi!
An hơi ngạc nhiên, quay sang nhìn Hùng. Hùng thì chưa tin liền, hỏi lại:
Lê Quang Hùng
Chú biết tên tụi con luôn hả?
???
Biết chứ, ba mẹ mấy đứa kể hết rồi! Mà gấp lắm, ba con nhắn về cũng không gọi được nên mới nhờ chú ghé ngang đón. Lên xe đi, chú chở lẹ qua rồi đưa về.
An còn nhỏ hơn, nghe nhắc tới ba thì lúng túng. Hùng thì vẫn hơi nghi ngờ, nhưng nhìn người đàn ông ăn mặc đàng hoàng, xe xịn, lại nhắc tên An trúng phóc thì cũng dần lơ là cảnh giác.
Hai đứa lưỡng lự nhìn nhau một chút rồi cuối cùng cũng bước lên xe. Hùng vẫn cẩn thận nhắn tin về cho mẹ rằng hai đứa “được chú quen của ba An chở đi lấy đồ”, nhưng không ai phản hồi lại.
Xe lăn bánh, chạy qua những con đường quen thuộc, rồi dần dần chuyển hướng sang lối đất đỏ, vắng tanh. Cảnh vật hai bên bắt đầu trở nên xa lạ. Hùng cau mày, bắt đầu cảm thấy bất an. Cậu hỏi:
Lê Quang Hùng
Chú ơi, nhà cậu An ở đâu mà đi xa vậy ạ?
Người đàn ông chỉ cười nhạt, không trả lời. Hùng nắm chặt tay An. Bầu không khí trong xe chợt trở nên ngột ngạt, đáng sợ.
Chiếc xe lặng lẽ chạy xa dần khỏi khu dân cư, hướng về một ngôi nhà hoang nằm giữa cánh đồng ngoại ô, không một bóng người…
Hùng bắt đầu cảm thấy có gì đó không ổn. Cậu nhíu mày, quay sang hỏi dồn dập:
Lê Quang Hùng
Chú nói ba An nhờ chú, sao không gọi điện? Mà nhà cậu An ở đâu? Sao đi hoài không tới vậy?
Người đàn ông không trả lời, mặt lạnh tanh. Hùng siết chặt tay An hơn, ánh mắt bắt đầu cảnh giác cao độ. Cậu toan mở cửa xe thì bất ngờ—“Rầm!”
Chiếc xe thắng gấp giữa đường đất vắng vẻ. Người đàn ông phía trước quay phắt lại, ánh mắt sắc lạnh khác hẳn lúc trước. Không nói không rằng, hắn rút ra một vật cứng giấu sau ghế, đánh mạnh vào Hùng rồi quay sang An. Cậu chỉ kịp nghe tiếng An kêu lên một tiếng ngắn rồi tất cả tối sầm lại…
Một lúc sau, Hùng tỉnh lại, đầu đau như búa bổ. Cậu lồm cồm ngồi dậy, mắt đảo quanh—một căn phòng chật hẹp, tường loang lổ, trần thấp, cửa bị khóa chặt. Cậu biết ngay: mình bị bắt cóc rồi.
Lê Quang Hùng
“AN! AN ƠI! Em đâu rồi? Có ai không?! CỨU!!” — Hùng gào to, đập mạnh vào cánh cửa gỗ nặng nề.
Chẳng mấy chốc, cánh cửa bật mở. Người đàn ông lúc nãy bước vào cùng một tên đồng bọn trẻ hơn, gương mặt còn non nhưng cố tỏ ra lạnh lùng. Hùng đứng bật dậy, chỉ tay về phía hai kẻ đó, tức giận hét lớn:
Lê Quang Hùng
Tụi mày là đồ khốn nạn! Thả tụi tao ra! Tụi mày mà dám đụng tới An, tao—!
Tên già cau mày, mất kiên nhẫn, quát gắt:
???
Làm nó im mồm lại. Tao đi lo chuyện chính.
Nói rồi hắn quay lưng bước ra ngoài, để lại tên đàn em đứng chần chừ. Hắn nhìn Hùng, tay run run cầm cây gậy gỗ dựng ở góc phòng. Rõ ràng, đây là lần đầu hắn "làm việc". Hùng tiếp tục chửi rủa không ngừng, ánh mắt đầy căm phẫn khiến tên kia càng thêm lúng túng.
Cuối cùng, không chịu nổi nữa, hắn gầm lên:
Cú sốc lớn nhất
Tiếng đánh mạnh vào bụng “bụp” .Âm thanh này không vang lớn như tiếng vỗ tay hay tiếng đánh vào bề mặt cứng, mà nghe nặng và hơi nghẹt, giống như âm bị dội lại từ bên trong cơ thể.
Một cú bụp nặng nề vang lên khi cây gậy sắt giáng thẳng vào bụng, khiến hắn khom người, miệng bật ra tiếng ‘hự’ đầy đau đớn.
Với trẻ em như vậy, dùng lực mạnh với tần xuất nhiều lần sẽ có thể gây tử vong bất cứ lúc nào.
Tất nhiên t không muốn nv9 bay luôn từ chap 8🤡
???
2: Mong m đừng chết nha.. t không muốn đi tù đâu
Tất nhiên Hùng vẫn còn đang rất tỉnh và depzai.
Anh dù bị đánh rất đau nhưng vẫn cố liếc xung quanh xem An đâu. Rất tiếc khi em đã bị nhốt ở phòng khác.
Anh nghiến răng, kéo sợi dây ra khỏi cánh tay, từng phân từng phân một, rồi bắt đầu cọ nó vào mép tường xi măng gồ ghề. Bức tường lạnh, thô ráp như mặt đá, khiến những sợi vải lông của dây bắt đầu xù lên. Âm thanh rì rì khô khốc vang lên mỗi khi cô kéo qua kéo lại, đều đặn như lưỡi dao cùn cưa vào thân cây.
Lực ma sát tăng dần, hơi nóng nhẹ lan qua da tay. Mỗi lần kéo, dây lại mòn đi một chút — những sợi nhỏ bắt đầu bung ra, xoắn lại, rồi đứt tách từng chiếc một. Cô không ngừng, mặc cho cổ tay rát đỏ vì sợi dây quấn chặt.Cuối cùng, sau một cú giật mạnh đầy tuyệt vọng, một âm thanh khô khốc vang lên — “pặc”. Dây đứt. Đầu dây lỏng ra, rũ xuống, để lại một mảng sợi tưa tả và mùi khét nhẹ của sợi bị cháy do ma sát.
Anh thoáng vui mừng vì tay đã không vị ràng buộc nhưng lại cảnh giác xem có tên nào xuất hiện không.
Rồi anh lại lúi húi gỡ từng mảnh dây thô ráp đang buộc chặt dưới chân rồi lảo đảo đứng lên, tay chống nhẹ lên nền tường sần sùi rồi rón rén đi tìm phòng nhốt An.
Hùng không đi người không , mà anh đã cầm con dao bên cạnh để phòng có người xuất hiện từ khi nào.
Hùng lách người qua góc hành lang, con dao giấu sát bên đùi, bước chân nhẹ như đang lướt trên nền gạch lạnh. Mỗi cánh cửa đóng kín hắn đi qua đều có thể là nơi An đang bị nhốt. Hắn không thể gọi, không thể gây tiếng động — chỉ có thể dựa vào trực giác và từng manh mối nhỏ nhặt.
Tai hắn căng ra, mắt lia nhanh theo ánh đèn mập mờ. Một âm thanh rất khẽ vang lên — như tiếng xích sắt khẽ động, hoặc tiếng thở gấp bị bóp nghẹn. Hắn dừng lại ngay lập tức, nín thở, ép người sát tường.
Cánh cửa gỗ phía trước có vết xước mới ở gần tay nắm. Trực giác mách bảo hắn: căn phòng này.
Hùng bước tới, một tay cầm chắc dao, tay kia xoay thử tay nắm — khóa. Hắn cúi người, đưa mắt sát khe cửa, gọi rất nhỏ, gần như thì thầm:
“An… là anh đây…”
Không tiếng trả lời — nhưng có một bóng người khẽ động bên trong.
Hùng lùi lại nửa bước, ánh mắt trở nên kiên định. Hắn không biết bên trong có bao nhiêu nguy hiểm, nhưng nếu An đang ở đó… thì bằng mọi giá, hắn phải đưa em ra ngoài.
Lê Quang Hùng
"ây.. //nhẹ nhàng đi vào trong//
Lê Quang Hùng
"An.. An! Phải em không?..
Lê Quang Hùng
"phải rồi.. đúng An rồi!..
Lê Quang Hùng
"An.. giờ nghe anh.. Bình tĩnh thôi.. Anh cởi trói cho em.. nha?
Em khẽ cử động như ngầm đồng ý.
Con dao trong tay run nhẹ khi cắt từng vòng dây, sợi thừng khô cứng lần lượt bung ra. Tay trước, rồi chân — An run lên vì đau và kiệt sức, nhưng ánh mắt lại sáng rực niềm sống sót.
Tiếng dây cuối cùng đứt soạt một cái — đúng lúc đó, cánh cửa phía sau bật mở bằng một cú đạp mạnh.
Rầm!
Một tên đàn ông cao lớn lao vào, mắt long sòng sọc, tay cầm gậy sắt. “Chúng mày định đi đâu?” hắn gằn lên, giọng khản đặc, như một con thú sắp cắn xé.
Hùng bật dậy, che chắn trước mặt An theo bản năng. Tên kia bước tới, tay nâng gậy lên, ánh thép lóe trong bóng tối. “Tao chỉ cần một lý do để đập nát mặt mày…”
Nhưng hắn không kịp.
Hùng lao lên. Không nghĩ, không chần chừ — chỉ là một cú đâm duy nhất, dứt khoát và bản năng. Mũi dao cắm phập vào ngực tên cướp, đúng ngay tim. Ánh mắt hắn trợn ngược. Một tiếng nghẹn bật ra từ cổ họng, máu trào ra thành dòng.
Phụt!
Máu nóng hổi bắn thẳng lên mặt Hùng, dính đầy hai tay, trán và áo anh, cơ thể tên bắt cóc.
Trong khoảnh khắc đó, mọi thứ như ngừng lại.
Tên bắt cóc đứng sững, ánh mắt trợn trừng kinh ngạc, rồi một dòng máu đỏ sẫm bất ngờ phụt ra — bắn thẳng lên mặt Hùng, nóng hổi và nồng nặc mùi tanh. Một tia máu vắt ngang qua má, chảy xuống cằm, còn trên tay... lưỡi dao run rẩy cắm sâu trong ngực gã đàn ông đang dần gục xuống.
Hùng đứng chết lặng.
Con dao vẫn nằm trong tay cậu. Máu dính trên da, trên áo, thấm cả vào kẽ móng. Cậu không còn nghe rõ tiếng gì nữa — chỉ có tiếng tim mình đập rền vang trong tai, như trống trận.
Ánh mắt của tên bắt cóc trước khi gục xuống cứ in mãi trong đầu cậu — trừng trừng, hoảng loạn, rồi tối sầm.
Hùng mới… giết người.
Ý nghĩ đó ập đến như một cơn bão lạnh. Bàn tay nhỏ bé của cậu run lên bần bật. Đôi chân như nhũn ra, không còn biết nên chạy, nên khóc hay nên thét lên. Chỉ là… cậu cứ đứng đó, tim nhói lên như thể chính mình cũng bị đâm.
Tiếng An thều thào cất lên sau lưng khiến Hùng giật mình. Cậu quay lại, đôi mắt mở to, vẫn đờ đẫn, môi mím chặt.
Mình phải cứu An.
Mình đã bảo vệ An.
Nhưng… mình đã giết một người.
Một người thật. Một người sống. Bây giờ… là 1 cái xác.
Mẹ!
Dường như sốc tới nỗi em gào khóc hoảng loạn ngay bên cũng không nghe thấy
Đặng Thành An
Hùng ơi.. hức.. Hùng ơi..
Đặng Thành An
Em.. em.. sợ quá.. hức.. hức
Đặng Thành An
Ng.. người.. chết rồi à.. hức
Em khóc lóc đến nấc nói không thành tiếng, Hùng vẫn chưa thể tin cậu đã đầm chết 1 mạng người
Lúc sau khi em đã dần giọng em đã khàn đặc trong cuống họng rồi thì Hùng mới bừng tỉnh nhận ra..
Lê Quang Hùng
Anh.. anh.. đã làm gì.. An!
Lê Quang Hùng
Em không sao là may rồi!
Đặng Thành An
Hức.. hức.. ng.. người.. bị anh đâm chết rồi.. hức.. em sợ..
Hùng nhìn lại tay mình - đầy máu. Anh hoảng loạn khi tay như vậy lại chạm vào em
Anh sợ em sẽ kì thị, khiếp sợ mình
Anh vội vàng chùi tay vào mém áo ôm chặt em vào lòng, rối rít chấn an em bớt hoảng.
Nghe thấy tiếng động, tên đã đánh Hùng lúc nãy đã xông vào..
Điều Hùng lo lắng nhất đã đến.. tên kia vừa xông vào, thấy cái xác nằm chắn ngang cửa , máu đầm đìa thì hoảng sợ, nhìn sang anh với con dao bên cạnh lại còn càng khiếp đảm hơn.
Môi hắn mấp máy không lên lời, đôi mắt thẫn thờ, đảo liên tục như đang chứng kiến có 1 con quái vật đáng sợ trước mặt.
???
2: Mày.. mày.. là thứ quái vật!
Giọng hắn the thé pha lẫn sự hoảng loạn vang lên trong khắp căn phòng.. hắn ngồi xụp xuống.. miệng vẫn không ngừng mấp máy
Chẳng có thứ gì đe dọa mà mắt hắn cứ đảo lên, đảo xuống giữa Hùng và cái xác rồi bất giác cơ thể hắn lại lùi dần ra ngoài như trốn tránh
2 anh em cứ ngồi ôm chặt nhau, không nói tiếng nào nhưng nếu đặt mình vào vị trí 1 trong hai người, ai cũng có thể cảm nhận được sự hoảng sợ, không tin được vào mắt mình đang dần bao phủ cơ thể hai đứa trẻ ấy
Không khí đặc quánh như đông cứng lại—cho đến khi tiếng còi cảnh sát vang lên chói tai, rạch toạc sự im lặng. Tên bắt cóc giật mình, đôi mắt thất thần như bừng tỉnh. Hắn lảo đảo đứng dậy, chân còn run nhưng bản năng sinh tồn thúc đẩy từng bước chạy về phía cửa sau. Đôi chân nặng trĩu, nhưng nỗi sợ hãi bị bắt giữ còn đáng sợ hơn tất cả.
Tên bắt cóc hấp tấp lao qua cánh cửa gỗ mục, bỏ mặc sau lưng tiếng khóc nức nở và cái xác lạnh lẽo của đồng bọn. Hắn chỉ kịp chạy vài bước trong hành lang tối om thì—đoàng!—một tiếng súng xé toang không gian. Hắn giật mình, cả thân thể ngã bật ngửa xuống nền, bàn tay giơ lên run rẩy. Ánh đèn pin rọi thẳng vào mặt hắn, lóa lên trong giây lát trước khi đôi mắt hắn bắt gặp nòng súng lạnh lẽo đang chĩa thẳng vào trán.
Một viên cảnh sát trẻ, ánh mắt kiên quyết, giữ chặt khẩu súng không chút dao động. Ngay sau đó, một đồng đội khác từ phía sau lao tới, nhanh chóng ghì tên bắt cóc xuống đất và còng tay hắn bằng những vòng kim loại lạnh buốt. Họ kéo hắn đi, tiếng xiềng xích leng keng hòa vào tiếng còi xe vẫn vang vọng từ ngoài cửa.
Người cảnh sát còn lại quay lại, ánh mắt trở nên dịu đi. Anh cẩn thận bước vào căn phòng tối, nơi ánh sáng chỉ đủ để soi rõ hai hình bóng bé nhỏ đang co ro trong góc. Vừa trông thấy bọn trẻ, anh lập tức quỳ xuống bên cạnh, nhẹ nhàng hỏi han, kiểm tra xem chúng có bị thương không. Hai đứa trẻ run rẩy ngước lên, nước mắt còn đọng trên má, nhưng đôi mắt dần ánh lên chút hy vọng.
Viên cảnh sát
Không sao rồi, các con an toàn rồi..
Anh ôm lấy cả hai, quấn chặt chăn quanh người chúng, rồi bế từng đứa ra khỏi bóng tối ngột ngạt. Bên ngoài, ánh đèn xe cảnh sát lóe lên giữa màn đêm, như một lời hứa cứu rỗi. Anh đưa chúng về với gia đình—về với vòng tay yêu thương mà chúng đã suýt mất đi mãi mãi.
Vừa bước qua ngưỡng cửa mục nát của căn nhà hoang, ánh đèn xe cảnh sát chiếu thẳng vào họ—hai đứa trẻ nhỏ bé được bọc trong chăn, run rẩy trong vòng tay của người cảnh sát. Chưa kịp tiến thêm bước nào, một người phụ nữ lao đến từ hàng rào an ninh, nước mắt nhòe nhoẹt trên gương mặt hốc hác. Là mẹ của Hùng.
Chị gào lên, giọng nghẹn lại:
Viên cảnh sát vừa kịp dừng lại thì chị đã lao tới, ôm chầm lấy hai đứa trẻ đang run lên vì xúc động. Cả ba mẹ con vỡ òa trong tiếng nức nở, như thể chỉ cần một cái chạm nữa là tất cả sẽ tan biến thành cát bụi.
Chị vừa khóc vừa ôm ghì lấy con:
"Con ơi... mẹ xin lỗi... mẹ xin lỗi... mẹ không bảo vệ được các con..."
Hai đứa trẻ òa khóc trong lòng mẹ, ôm chặt lấy chị như bám lấy một chiếc phao giữa biển giông. Người cảnh sát đứng bên cạnh, mắt vẫn dõi theo họ, lặng lẽ gật đầu như trút được một gánh nặng.
Đêm nay, dù bóng tối vẫn phủ quanh, nhưng trong vòng tay ấy—tình yêu và sự sống đã giành phần thắng.
Giữa ánh đèn nhấp nháy và tiếng ồn ào hỗn loạn quanh căn nhà hoang, người mẹ vẫn không rời tay khỏi hai đứa con mình. Hùng và An – những đứa trẻ bé bỏng tưởng chừng đã rơi vào vòng tay tăm tối – giờ đang nép chặt trong vòng ôm ấm áp ấy. Bà mẹ vừa khóc nức nở, vừa cười trong nước mắt, giọng run run:
Mẹ Hùng
Các con… các con vẫn còn sống… cảm ơn trời đất…
Không chờ thêm một giây nào, chị bế cả hai đứa lên xe cấp cứu đang đậu sẵn bên lề đường. Cánh cửa đóng lại, xe lao vút đi giữa đêm đen, hướng về bệnh viện gần nhất. Suốt chặng đường, chị không ngừng thì thầm, tay vuốt nhẹ lưng Hùng, tay kia nắm lấy bàn tay nhỏ bé của An.
Mẹ Hùng
Không sao rồi… mẹ đây rồi, mẹ ở đây… sẽ không ai làm hại các con nữa đâu… mẹ xin lỗi… mẹ hứa sẽ không để chuyện này xảy ra lần nào nữa…
Hai đứa trẻ vẫn chưa hoàn toàn thoát khỏi cú sốc, ánh mắt thẫn thờ nhìn ra ngoài cửa kính, nhưng từng lời thì thầm của mẹ như sợi chỉ nối lại những mảnh vỡ trong tâm hồn chúng. Đêm nay, họ đã tìm lại nhau—giữa một thế giới từng như sắp sụp đổ.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play