The Glory Meets Mafia
CHƯƠNG 1: ĐÊM MƯA, LỘN NGƯỜI BẮT NHẦM
Đàn Em 1
Góc nhìn của đàn em – “Thằng Lục”
Không phải đêm nào mưa cũng là điềm xui, nhưng đêm đó thì đúng là… quỷ gào ma khóc.
Đàn em 2
Chúng tôi nhận lệnh từ ông trùm Tạ Huyền Phong: “Bắt con nhỏ tên Lâm Tịnh Dao con gái của tay chính khách bên phía bắc.” Nghe nói nó từng tiếp cận ông trùm một lần, chính là đêm mưa hôm đó khi anh Phong bị truy sát, máu đổ ướt áo, mà nó lại giơ tay che dù cho một kẻ xa lạ.
Tụi tôi đâu biết, con nhỏ mà tụi tôi tóm về… lại là người khác.
Em Út
Nhỏ không khóc, cũng chẳng hét lên. Chỉ ngẩng đầu nhìn tụi tôi bằng đôi mắt như đã biết rõ chuyện này sẽ xảy ra. Thú thật, tới giờ tôi vẫn không biết ánh nhìn đó là khinh bỉ hay bình thản.
Lý Lạc Huyên
Góc nhìn của tiểu thư – “Cô gái bị giam” Tôi tỉnh lại trong một căn phòng sang trọng đến mức khiến người ta sợ hãi.
Không có xiềng xích. Không có tra tấn. Chỉ có một người đàn ông mặc vest đen, tay cầm ly rượu, nhìn tôi qua ánh mắt lạnh như băng và giọng nói trầm trầm mang mùi thuốc súng:
Tạ Huyền Phong
Cô không phải người tôi định bắt. Nhưng… tôi sẽ không thả cô ra.
Lý Lạc Huyên
Tôi bật cười, nhìn thẳng vào mắt hắn. Ông nghĩ mình là ai ?
Tạ Huyền Phong
Hắn bước đến gần, hơi thở mang theo mùi trầm hương lạnh lẽo, cúi xuống thì thầm bên tai tôi, giọng trầm khàn như vừa từ địa ngục bò lên:
- Tạ Huyền Phong. Người sắp khiến em không còn dám rời khỏi thế giới của tôi.
Lý Lạc Huyên
Tôi bật cười, ngẩng đầu nhìn thẳng vào gương mặt đầy kiêu ngạo ấy, chọc thẳng vào điểm yếu của hắn: Tôi biết người anh muốn bắt không phải tôi. Là nhỏ khác cơ mà? Vậy mà cũng bắt nhầm. Anh là đồ tồi, còn dám ra vẻ nguy hiểm? Cạn lời.
Cái nhếch môi kia khựng lại đúng một giây. Rồi hắn cười , nụ cười của ác quỷ vừa tìm ra món đồ chơi mới.
Tạ Huyền Phong
Vậy thì từ giờ… em sẽ là ‘người anh cố tình giữ lại’. Đừng nghĩ có thể rời đi dễ dàng, bảo bối. . .
Lý Lạc Huyên
Ê … hong giỡn nha !!
Lý Lạc Huyên
Người định bắt không phải tôi. Nhưng anh vẫn bắt, vì cái cớ vớ vẩn nào đó… ối shịttt giỡn mặt hả trời ??
Trong căn phòng mờ sáng, nơi ánh đèn chỉ vừa đủ soi gương mặt góc cạnh của hắn, tôi bị trói chặt vào chiếc ghế gỗ lạnh buốt. Hắn bước tới, mùi thuốc lá và mùi gió đêm còn vương trên áo khoác da.
Lý Lạc Huyên
| Hét lớn | Tạ Huyền Phong, tui không sợ , anh điên rồi.!!!!!
Hắn cúi xuống, môi gần sát tai tôi.
Lý Lạc Huyên
Anh muốn làm gì ? | Né Tránh |
Tạ Huyền Phong
Không. Tôi tỉnh hơn bao giờ hết. Vì em, tôi muốn điên.
Lý Lạc Huyên
Anh bị thiếu người đến nỗi bắt nhầm tôi à? Có biết ba tôi là ai không? Thả tôi ra, tôi còn cân nhắc không kiện anh tội bắt cóc!
Hắn nheo mắt, tay chậm rãi tháo găng da, bước lại gần tôi như thể thưởng thức mỗi bước chân đầy uy lực của mình.
Lý Lạc Huyên
Đúng đúng ..
Tạ Huyền Phong
hắn nhếch môi – Em nghĩ tôi sợ sao?
Tôi bật cười, cố vùng vẫy khỏi dây trói, giọng chua loét:
Lý Lạc Huyên
Anh đừng tưởng đẹp trai là ai cũng mê. Tôi nhìn cái bản mặt lạnh như băng đó chỉ muốn đấm một phát thôi!
Bên ngoài cửa phòng –
Hai đàn em canh cửa liếc nhau, mặt cứng đờ.
Đàn Em 1
Bà nội nó… nhỏ này gắt dữ vậy…
Đàn em 2
Bình thường ai bị anh Phong giam vô phòng này là la khóc cầu xin.
Em Út
Mà nay… nó chửi ảnh xối xả vậy luôn hả?
Đàn em 2
Tao mà là anh Phong là tao bẻ gãy ghế cho im rồi đó.
Đàn Em 1
Ờ, nhưng mày thấy không… ảnh đang nhịn. Nhịn đó!
Em Út
Lâu lâu thấy trùm bị chửi, mà còn im re, tao… tao thấy có mùi yêu đương nhen nhóm rồi đó mày ơi
Trong Phòng - Tôi vừa dứt lời, hắn đã dừng lại. Tay hắn đặt lên cánh cửa… rồi “cạch” một tiếng – khóa trong.
Lý Lạc Huyên
Ê anh .. định làm gì
Hắn xoay người, đôi mắt tối sầm lại như có thứ gì đó trào dâng sau vành mắt sâu hun hút kia. Không còn nụ cười lạnh lẽo, mà là vẻ áp đảo đến nghẹt thở.
Từng bước tiến gần tôi, từng bước như rót vào tai tôi âm thanh của nguy hiểm.
Lý Lạc Huyên
Hắn càng tiến đến tôi càng lùi lại
Tạ Huyền Phong
Em nghĩ em có thể chọc tức tôi rồi bước ra khỏi đây nguyên vẹn?
Tôi đáp lời hắn nhưng trong mắt vẫn chán ghét một cách khó tả
Hắn dừng ngay trước mặt, cúi xuống, tay đặt lên thành ghế tôi đang ngồi, vây lấy tôi bằng thân hình cao lớn và hơi thở nóng rực.
Tạ Huyền Phong
Tôi muốn em, ý thức rõ mình đang ở đâu. Đây không phải là tòa án. Đây là thế giới của tôi. Và em, đã bước chân vào.
Lý Lạc Huyên
Cô ngậm nước bọt trong miệng, khi nghe hắn nói ra , liền phun thằng vào mặt hắn : Anh Mơ Đi ..
Đàn Em 1
Cái… cái khóa cửa rồi…
Đàn em 2
Nguy rồi! Mấy lần trước có ai chọc điên trùm là xong luôn đó!
Em Út
Im đi! Nghe xem… trời má, nhỏ đó có còn gắt nữa không?
Bên trong không còn tiếng cãi vã, chỉ còn một khoảng im lặng nghẹt thở. Hơi thở ai đó dồn dập. Tiếng bước chân. Tiếng ghế cọt kẹt. Hai thằng đàn em mặt đỏ như cà chua luộc, liếc nhau:
Cả ba đồng loạt : Ông Trùm gãy cánh rồi bây ơi …
Tiếp Chương 1
Tôi bị hắn kẹp giữa ghế và thân hình cao lớn. Ánh đèn mờ phản chiếu lên chiếc áo sơ mi đen hắn đang mặc, cúc trên cùng đã bung từ bao giờ, lộ ra xương quai xanh sắc lạnh và làn da rám nắng. Mùi hương quen thuộc – mùi gỗ tuyết tùng trộn với khói thuốc thoảng qua mũi tôi, khiến tim tôi lỡ đập mạnh một nhịp.
Bối rối thật sự. Nhưng miệng thì…
Lý Lạc Huyên
Tạ Huyền Phong… anh nghĩ anh là ai mà đứng gần tôi kiểu này hả? Lùi lại ngay, đồ… đồ vai u thịt bắp
Hắn nhếch môi, cúi xuống thêm chút nữa. Mắt hắn dán chặt vào tôi, sâu như đáy biển, từng từ như rót vào tai tôi
Tạ Huyền Phong
Anh là người em vừa mắng, nhưng lại không thể rời mắt suốt từ nãy tới giờ. Phải không, bảo bối?
Lý Lạc Huyên
Kinh khủng … thật kinh khủng
Tôi đỏ mặt thật sự. Lùi lại thì hết đường, ghế đang kẹt, còn hắn… vẫn áp sát. Tim tôi nhảy nhót trong lồng ngực, nhưng tôi vẫn cố căng mặt, trừng hắn:
Lý Lạc Huyên
Tôi thèm nhìn anh chắc?! Tôi đang xem cái áo anh mặc có phải hàng giả không thôi!
Hắn bật cười. Một tràng cười trầm thấp, khẽ khàng mà làm tôi sởn cả gai ốc.
Tạ Huyền Phong
Còn dai miệng nữa à? Được. Anh sẽ khiến em nghẹn lời trong ba giây.
Tôi chưa kịp phản pháo thì hắn đã cúi người sát đến mức môi gần chạm tai tôi.
Tạ Huyền Phong
Em thích nói nhiều đúng không?
Giọng hắn thì thầm, nhưng lại khiến da gà tôi nổi hết. Cảm giác lạnh gáy chưa kịp dứt thì hắn đã bất ngờ nắm lấy cổ tay tôi, kéo nhẹ một cái , cả người tôi mất đà, ngã thẳng vào lòng hắn. Tôi vừa giật mình, vừa tức, định mở miệng chửi thì…
một tiếng vang nhẹ, hắn đẩy ghế xoay một vòng, khiến tôi vừa nằm gọn trong lòng hắn, vừa bị ép phải ngửa đầu ra sau, cổ vươn dài như mồi ngon.
Lý Lạc Huyên
Anh làm cái trò gì vậy hả—ưm!
Hắn hôn. Không báo trước, không chần chừ. Một nụ hôn vừa mạnh mẽ vừa… có ý trừng phạt. Đầu óc tôi trống rỗng mất ba giây.
Ba giây đủ để tôi hoàn toàn nghẹn lời. Bên ngoài cánh cửa khép hờ, mấy tên đàn em run cầm cập.
Đàn Em 1
Đù … anh boa đeo kinh là chuẩn
Đàn em 2
Đại… đại ca hôn người ta rồi kìa! thằng nhóc tóc đỏ thì thào, tay đặt lên ngực như muốn giữ tim khỏi nhảy ra ngoài.
Em Út
Im mồm! thằng lớn hơn rít khẽ, nhưng cả đám vẫn dán tai vào cửa như phim truyền hình dài tập.
Tiếng chân ghế bị đá ra, tiếng thở dốc, rồi tiếng người con gái khẽ khàng gắt lên . Hắn vừa kéo nàng lại gần, không chút báo trước cúi đầu ngậm lấy môi nàng như muốn xóa sạch tiếng phản kháng. Nàng trừng mắt, tay chống ngực hắn nhưng lực đạo yếu đi trông thấy.
Lý Lạc Huyên
Đồ lưu manh…!
Rồi im lặng. hắn trầm giọng, cánh tay siết eo nàng, mắt rực lên như thú săn mồi, Một tiếng nuốt nước bọt đồng loạt vang lên ngoài cửa.
Đàn em 2
Xong phim… đại tẩu sắp lên sóng thật rồi…
Đúng lúc bên trong còn đang “im lặng đáng ngờ”, thì ở ngoài cửa, thằng út đứa nhỏ nhất đám , không biết ăn nhầm hạt tiêu gì, hắt xì một cái vang dội như súng nổ.
Cả đám đông cứng, mặt tái mét. Một giây sau, tiếng cửa văn phòng bật mở “cạch” một cái.
Bóng người cao lớn xuất hiện. Ánh mắt sắc như dao cạo lướt qua từng tên, cuối cùng dừng lại đúng chỗ thằng út đang che mũi run rẩy. Tạ Huyền Phong cười nhạt. Nhưng là cái cười khiến người ta chỉ muốn độn thổ.
Tạ Huyền Phong
Vui lòng cho tôi biết ..
hắn bước từng bước lại gần, giọng vẫn bình tĩnh đến rợn người :
Tạ Huyền Phong
Ai vừa phá cuộc vui của tôi?
Em Út
Thằng Tý như bị sét đánh, quỳ xuống nhanh hơn lính luyện võ.
- Em… em hắt xì thiệt mà, đại ca tha mạng! Mũi em nó tự phản bội em!
Tạ Huyền Phong không nói gì. Hắn chỉ liếc mắt. Hai đàn em bên cạnh hiểu ý, lôi Thằng Út đi.
Đàn em 2
Đi lẹ .. nhanh lên
Đàn Em 1
Đi đi thôi ông bác ạ
Em Út
Khôngggggg! Tha cho em! Em còn chưa có người yêu mà!!
Phía sau cánh cửa khép lại, một giọng nữ cất lên gắt gỏng nhưng đầy ái ngại
Lý Lạc Huyên
Anh vừa mới làm gì tôi, mà bây giờ lại dọa người khác hả?!
Tạ Huyền Phong
Hắn quay lại, khoé môi nhếch lên: - Đừng để ai phá chuyện giữa chúng ta lần nữa.
Một giờ sau tại tầng dưới
Đám đàn em tụm đầu trong phòng camera, mặt ai nấy đều như đang dự đám tang, không ai dám mở lời trước. Cuối cùng, anh Bảy lên tiếng :
Đàn em 2
Ê, tụi bây nghĩ ông trùm… thiệt sự thích nhỏ đó hả?
Đàn em 2
Thằng Hai chắp tay sau lưng, mắt đỏ hoe: - Tao chưa từng thấy ông trùm dẹp họp ban, dẹp buôn hàng, tự mình ‘vào trại giam’ lâu vậy…
Đàn Em 1
Thằng Tám khẽ rùng mình, nhắc đến cảnh tượng đáng sợ nhất: Tao chỉ biết là… lúc thằng Út vừa hắt xì xong, trong phòng yên lặng đúng ba giây. Rồi cái tay của ông trùm kéo cổ áo Thằng Út như kéo cánh gà… kéo đi đâu không rõ.”
Đàn Em 1
Thằng Chín vừa lau máy quay, vừa lẩm bẩm: Mà hồi nãy tôi còn nghe cô tiểu thư đó quát lên: ‘Tôi cảnh cáo anh, đừng có dùng tay mà— Ưm—’ rồi im ru… Mấy ông hiểu hông?”
Đàn em 2
Cả phòng im phăng phắc. Rồi cùng đồng loạt rụng lông chân. Thằng Hai run run thốt ra kết luận: Chắc là… ngậm miệng bằng hành động luôn rồi.
Ông trùm vừa mở cửa, cả phòng im re như chết. Gió lạnh thổi qua gáy ai nấy. Tạ Huyền Phong ném một tấm khăn lụa xuống bàn – khăn che mắt tiểu thư ban nãy, giờ dính chút son nhòe.
Tạ Huyền Phong
Tụi mày có sở thích nghe lén hử?
Em Út
Thằng Út quỳ thụp xuống: Anh Phong tha mạng! Tại tụi em… tụi em lo cho an nguy của anh!
Tạ Huyền Phong
Lo? , Tạ Huyền Phong nhếch môi. - Hay là tò mò coi ông trùm tụi mày rụng giáp thế nào?
Cả đám cúi gằm, không dám thở mạnh. Hắn đảo mắt một vòng, ánh nhìn sắc lạnh:
Tạ Huyền Phong
Ba ngày tới, ai còn bén mảng gần phòng cô ấy… thì tự chôn xác luôn đi.
Trở lại phòng giam – nàng vẫn chưa hết bàng hoàng
Lý Lạc Huyên
Tôi không phải con rối để anh muốn làm gì thì làm!
Tạ Huyền Phong
Không , hắn thở khẽ, ngón tay vuốt nhẹ má nàng
Tạ Huyền Phong
em là bảo vật, mà bảo vật… thì phải nhốt trong lồng kính
Lý Lạc Huyên
Cái đó là giam cầm, giam cầm anh có biết không hả ?
Nàng toan phản bác, nhưng hắn đè nàng xuống nệm, đôi mắt đỏ rực nhưng giọng trầm ấm:
Tạ Huyền Phong
Em có thể ghét tôi, nhưng đừng rời khỏi tôi… Chỉ cần em ở đây, tôi thề sẽ khóa cả thế giới lại vì em.
Chátttt .. không khí nổ tung vì bàn tay nhỏ giáng xuống
Một tiếng tát vang vọng cả phòng, rơi xuống mặt Tạ Huyền Phong như một cú đánh vào trái tim.
Nàng vùng khỏi tay hắn, gương mặt đỏ bừng không rõ là giận hay xấu hổ. Giọng nàng run run nhưng sắc lạnh:
Lý Lạc Huyên
Anh nghĩ chỉ cần mấy lời ngọt nhạt là tôi khuất phục sao? Đừng có mơ!
Hắn đứng đó, một bên má in hằn dấu tay, ánh mắt không giận dữ… mà là chết lặng. Lần đầu tiên trong đời hắn bị tát. Không phải vì một phi vụ thất bại. Mà vì một cô gái… mà hắn đang điên cuồng si mê.
Nàng quay phắt người, đẩy cửa mạnh đến mức vang rền. Trước mặt cả băng đàn em, nàng sải bước đầy kiêu ngạo:
Lý Lạc Huyên
Bảo ông trùm của mấy người — nếu còn dám động vào tôi, lần sau không chỉ là một cái tát!
Đàn em thì khỏi nói – tụi nó chết lặng như bị sét đánh ngang tai
Đàn Em 1
Đù má… ai cứu đại ca tụi bây đi…
Đàn em 2
Đại ca… bị tát rồi kìa.
Em Út
Ê ê… nhìn mặt ảnh kìa… ổng cười kìa! Ổng cười??!!” – thằng Út xanh mặt.
Tạ Huyền Phong
Trong phòng , hắn cười thật, tay đưa lên chạm vào má, khóe môi cong lên đầy nguy hiểm
- Cô gái này…Hắn khẽ nhắm mắt. Được lắm. Em làm tôi điên thật rồi.”
Tối hôm đó – sau cái tát lịch sử, nàng vùng vằng đòi phòng riêng
Lý Lạc Huyên
Phòng nào không có người, tôi ngủ ở đó
Giọng nàng vẫn gắt gỏng, dù mắt đã mỏi, môi đã khô. Đàn em dám ho he gì đâu, dẫn nàng thẳng tới phòng… đại ca. Không ai dám nói thật, vì biết sẽ có “trận vui để xem”.
Nửa đêm – Tạ Huyền Phong đẩy cửa bước vào : Trong phòng, đèn ngủ mờ mờ, chăn bông bị nàng quấn lấy như ổ mèo. Cả cái giường bự chảng, chẳng còn chỗ cho hắn.
Hắn đứng đó, im lặng, tay nhét túi quần, ánh mắt tối như màn đêm.
Tạ Huyền Phong
Chiếm giường rồi còn ngủ ngon vậy sao…– hắn lẩm bẩm.
Tạ Huyền Phong
5 phút sau – ông trùm ngồi trên ghế sofa, đầu nghiêng nghiêng, một tay chống cằm, mắt vẫn nhìn về phía nàng : Cái tát ban chiều, là thật lòng sao?
Lý Lạc Huyên
| Trong giấc mơ, nàng lẩm bẩm | Đồ lưu manh… tưởng bám sát tôi là tôi sợ hả… mơ đi.
Tạ Huyền Phong
Hắn cười nhẹ, khẽ kéo chăn cao che cho nàng rồi thì thầm: Ừ. Em nói đúng. Nhưng mơ ấy, tôi vẫn không nỡ tỉnh nhưng vẫn không quên hôn lén vào má nàng , đôi má trắng Hồng như bún ra sữa
Sáng hôm sau – trong căn cứ của ông trùm
Tiểu thư tỉnh dậy, lườm ông trùm đang ngủ gục trên ghế sofa, đôi lông mày khẽ chau lại, tựa như đêm qua hắn ngủ không yên. Nàng nhón chân dậy, vén áo khoác đắp lại ngay ngắn cho hắn, miệng lẩm bẩm:
Lý Lạc Huyên
Xí, ngủ như heo mà cũng là trùm thiên hạ?
30 phút sau – nàng đi dạo trong căn cứ, mặt hất cao như nữ vương
Tụi đàn em né ra hai bên, ai cũng vừa tò mò vừa… sợ dính họa. Tiểu thư đi ngang, chỉ liếc một cái mà mấy đứa rùng mình tưởng mình vừa làm sai gì đó.
Lý Lạc Huyên
Chỗ này của ảnh, giờ là của tôi.
nàng nói, tay đặt lên thành lan can tầng hai, nhìn xuống như muốn chiếm luôn giang sơn.
Giữa sân – một cây cổ thụ to rợp bóng mát
Nàng lững thững ra nằm dưới gốc cây, ngẩng mặt lên nhìn từng chiếc lá đung đưa, tay gối sau đầu.
Trong đầu lại hiện lên hình ảnh hắn – người đàn ông cứng đầu, cứng miệng, nhưng đêm qua lại ngồi canh giấc ngủ cho nàng.
Lý Lạc Huyên
Là vì thấy tôi dễ thương nên rung động rồi đúng không?– nàng cười thầm, nhưng miệng vẫn lầu bầu : Gớm. Lạnh như cục đá mà tưởng tôi để tâm hả…
Rồi nàng ngủ quên, dưới ánh nắng nhẹ xuyên qua kẽ lá
Không ai dám gọi dậy. Đàn em đứng xa xa, chỉ dám thì thầm:
Đàn em 2
Cô ấy tưởng đây là chỗ picnic chắc?
Đàn Em 1
Mà đẹp thiệt mày, như nàng công chúa trong mấy bộ phim á …
Em Út
Khổ cái… công chúa đó đang khiến đại ca của tụi mình hóa sói luôn rồi.
Ông trùm tỉnh dậy – phòng ngủ trống trơn
Tạ Huyền Phong bật dậy.
Tấm chăn vương mùi hương quen thuộc, nhưng bóng dáng nhỏ kia đã không còn trên giường. Hắn quay đầu nhìn quanh – không có.
Ra ban công – không có.
Vào phòng tắm – trống rỗng.
Mắt hắn trầm xuống, giọng lạnh tanh gọi vào bộ đàm:
Tạ Huyền Phong
Cô ấy đang ở đâu?
Đàn Em 1
Đàn em bên ngoài run rẩy:
- Cái… cái đó… đại ca… cô ấy vừa đi… đi dạo á.
trùm nhấn mạnh từng chữ, cả bầu không khí trong căn cứ như đông cứng lại.
Một phút sau – cả căn cứ nháo nhào
Tạ Huyền Phong
Tìm! Tìm ngay cho tôi!
Tụi đàn em lật tung từ bếp đến phòng tập, từ sân thượng đến tầng hầm, mỗi đứa mặt như muốn khóc.
Ai mà ngờ chỉ mới rời mắt có vài phút, tiểu thư bá đạo kia lại “bốc hơi” như làn khói.
Có thằng run run lắp bắp:
Em Út
Đại… đại ca đừng giận, chứ thiệt ra tụi em thấy cô ấy… cười cười… đi thẳng ra sân cỏ đó ạ.
Tại gốc cây – nàng vẫn đang nằm ngủ, chân gác lên rễ cây như ở nhà mình
Tạ Huyền Phong bước ra, ánh mắt lạnh lẽo dừng lại nơi người con gái đang nằm ngủ say sưa, miệng khẽ nói mớ:
Lý Lạc Huyên
đừng… lấy chăn tôi… hứ… là của tôi rồi…
Hắn hít sâu, không biết nên giận hay nên cười.
Cuối cùng vẫn ngồi xuống bên nàng, đưa tay khẽ gạt tóc vướng trên má.
Tạ Huyền Phong
Em giỏi lắm.” hắn nói nhỏ, giọng đầy nguy hiểm.
Một lúc sau – nàng tỉnh dậy, thấy hắn ngồi sát bên
Lý Lạc Huyên
Nàng tỉnh giấc nhìn thấy hắn thoáng giật mình như bản thân gặp ma : Ốiii mẹ ơi … anh là ma à ?
Tạ Huyền Phong
Cả căn cứ đang náo loạn vì em. Em vừa đủ khiến tôi phát điên rồi.
Tạ Huyền Phong
Tạ Huyền Phong cúi xuống, thì thầm:
Em càng nghịch ngợm, tôi càng muốn nhốt em lại mãi mãi.
Chương 2 : Tổ Lái Của Đại Tiểu Thư
Sau màn “tìm người loạn căn cứ”
Tạ Huyền Phong
Tạ Huyền Phong vẫn bình tĩnh, nhưng đáy mắt mang tia giận:
- Em giỏi lắm, khiến cả trăm người phải chạy quanh tìm em như tìm báu vật.
Lý Lạc Huyên
Nàng khoanh tay, gắt:
- Anh nghĩ ai muốn làm báu vật của anh? Tôi đi dạo chứ đâu phải trốn trại!
Tạ Huyền Phong
Không phải của tôi thì em nghĩ của ai? _ hắn nhướn mày, từng chữ lạnh buốt. Cả cái chỗ này, từng viên gạch dưới chân em cũng là của tôi.
Lý Lạc Huyên
- Ờ, thì ra anh thích tự cao vậy đó hả?
Cô bước đến, chống tay lên ngực hắn, ánh mắt trừng lên
Lý Lạc Huyên
Nói thật nha, anh bắt nhầm người, còn đòi giám sát tôi hả? Tôi kiện anh vì hành vi cưỡng chế giam giữ trái phép đó!
Tạ Huyền Phong
Hắn cười khẽ, vừa lạnh vừa ngầu:
- Kiện đi, đến tòa án tôi cũng mua luôn.
Tạ Huyền Phong
Tiểu thư ngang ngược.
Nàng quạo, bắt đầu “ra tay
Lý Lạc Huyên
Thẻ đen đâu! Đưa đây!
Nói xong, nàng bắt đầu tìm trên người hắn – đụng áo khoác, mở túi, lục ví – cuối cùng, rút ra được một chiếc thẻ đen sáng bóng.
Mắt sáng lên như bắt được bảo bối.
Tạ Huyền Phong
Tạ Huyền Phong vẫn đứng im, nhìn nàng kéo cà vạt hắn xuống, miệng cười tươi
Lý Lạc Huyên
- Dẫn tôi đi trung tâm thương mại. Tôi cần… mua sắm để giải stress.
Đàn em trên lầu trồ mắt nhìn - waaaaaa Đại Ca bị Trấn Lột
| Tại trung tâm thương mại cao cấp nhất thành phố |
Lý Lạc Huyên
Cái này lấy.
Lý Lạc Huyên
Cái kia gói vào luôn
Lý Lạc Huyên
Cái kia cái kia .. cái kia nữa
Lý Lạc Huyên
Giày đôi kia, full size, cảm ơn!
Mấy nhân viên mặt cứng đờ, đàn em ông trùm xách đồ muốn gãy lưng.
Tạ Huyền Phong khoanh tay đứng xem, mặt lạnh như tiền nhưng không nói gì.
Cho đến khi tới quầy thanh toán, cô đưa thẻ:
Lý Lạc Huyên
Cà đi, cà sạch cho tôi!
Hà Lệ Anh
Cô nhân viên khẽ run:
- Dạ… tiểu thư… cái này…
Lý Lạc Huyên
Cái gì?– nàng nhướng mày.
Hà Lệ Anh
Dạ… trung tâm này… là tài sản của ngài Tạ Huyền Phong…
Nàng quay phắt qua nhìn hắn – hắn nhún vai, cười mỉm như đã biết trước từ đầu:
Tạ Huyền Phong
Cưng à, em dùng tiền của tôi… ở trung tâm của tôi… mua đồ cũng của tôi… mà bắt tôi đứng xách giùm? Em thấy ai lời hơn chưa?
Tối hôm đó – trong căn biệt thự mafia
Tạ Huyền Phong
Tạ Huyền Phong dựa lưng vào ghế, mắt nửa nhắm nửa mở, tay xoay ly rượu vang, giọng trầm thấp đầy ngụ ý: Sáng nay em cà thẻ tôi, xài tài sản tôi, bắt người của tôi bưng bê cho em…
Tạ Huyền Phong
Tối nay, đến lượt tôi… xài em ..
Lý Lạc Huyên
Nàng đứng sững lại, nuốt nước bọt ực một cái, mắt trợn tròn:
_ Anh là đồ lưu manh!
Tạ Huyền Phong
Lưu manh có giấy đăng ký quyền sở hữu hợp pháp – chính là cái thẻ đen em cầm đấy.
Tạ Huyền Phong
_ Giờ ngoan ngoãn đi thay đồ đi, từng bộ em mua hôm nay, catwalk hết cho tôi. Bộ nào tôi không vừa mắt…
Tạ Huyền Phong
hắn nghiêng đầu, nửa cười nửa đe doạ – Tôi bắt đàn em mặc thử cho em xem.
Vài phút sau – Show diễn đặc biệt
Trong đại sảnh biệt thự, đàn em xếp hàng hai bên, không ai dám ngẩng mặt.
Mỗi khi nàng bước ra với bộ đồ mới, tất cả đều im lặng như thở cũng sợ bị trừ lương. Tạ Huyền Phong ngồi vắt chân, ánh mắt sắc bén như đang thẩm định cả một sàn diễn cao cấp
Tạ Huyền Phong
_ Bộ này… hơi ngắn. Cởi ra. Cho A Lâm mặc thử.
Nàng bĩu môi uất ức , nhưng vẫn làm theo
Tạ Huyền Phong
Bộ kia… quá hồng, tôi đau mắt. A Huy, chuẩn bị mặc nó
Đàn em 2
A Huy cứng họng nhìn chiếc váy công chúa trong tay mà như thấy di vật tổ tiên…
Đến khi nàng mặc một bộ ôm sát người – ren đen, hở lưng . Hắn ngẩng lên, đôi mắt tối sầm lại.
Không ra lệnh cho ai nữa. Chỉ đưa tay ngoắc:
Lý Lạc Huyên
Không. Mắc gì?_ vẫn ráng gắt.
Tạ Huyền Phong
Hắn đứng dậy, từng bước tiến gần, kéo nàng vào lòng: Vì bộ này… tôi không muốn ai mặc ngoài em. Và đêm nay, nó… cũng là bộ cuối cùng em cần mặc.
Góc đàn em ngoài cửa – rình xem
Đàn em 2
A Lâm thì thào:
“Trùm ghen hay thèm? Bộ lần này có ren ren thiệt sự á…”
Đàn Em 1
A Huy run run:
“Tao… tao mặc váy công chúa hồi nãy rồi, khỏi phát biểu…”
Ngay sau khi tiểu thư được ôm, bị dọa “cởi ren đen”
Lý Lạc Huyên
Nàng đột ngột ngẩng đầu, cười gian tà:
_ Khoan đã. Hình như còn một bộ anh chưa thử…
Tạ Huyền Phong
Hắn nhướng mày: Tôi á?
Lý Lạc Huyên
Nàng rút ra một bộ váy màu pastel, bèo nhún, nơ to sau lưng – mẫu mới nhất từ bộ sưu tập “Nàng thơ mùa xuân”._ Nếu tôi phải mặc hết, thì công bằng anh cũng nên thử cảm giác làm ‘con sen’ một đêm chứ nhỉ?
Tạ Huyền Phong khựng lại. Toàn bộ đàn em… nín thở nhìn nhau.
2 phút sau – bên ngoài sảnh lớn
Tiếng giày cao gót vang lên. Ông trùm – cao 1m85, vai rộng eo thon – bước ra, trên người là chiếc váy pastel “con sen mùa xuân”, tay cầm thêm… một cây lông vũ trang trí.
Ánh mắt hắn sắc như dao:
Tạ Huyền Phong
Đừng ai… nói một lời nào.
Em Út
Đàn em: “Dạ không dám ạ…” (quay mặt vô tường ráng nín cười)
Lý Lạc Huyên
Tiểu thư vỗ tay cười ngặt nghẽo, mắt rớm nước vì cười quá: Chậc, đúng là trùm của em, mặc váy mà vẫn có khí chất muốn giết người!
Tạ Huyền Phong
Ông trùm tiến tới, bóp cằm nàng, cúi sát : Em chọc tôi đến mức này… Đêm nay, em dám ngủ à?
Lý Lạc Huyên
Hông dám, nhưng cũng hông muốn ngủ…
Tạ Huyền Phong
Vậy thì thức. Mặc từng bộ tôi chọn cho em. Xong, trình diễn riêng cho tôi. Không có đàn em nào nữa, chỉ tôi… và em.
Góc đàn em – run như cầy sấy sau cánh cửa
Đàn em 2
A Lâm: “Tao thề… chưa thấy ông trùm nào catwalk mà ngầu như giẫm lên xác người luôn á…”
Đàn Em 1
A Huy: Mày thấy tao còn đang mặc váy công chúa hông?? Hỏi nữa là tao xỉu tại chỗ đó
Download MangaToon APP on App Store and Google Play