Không khí yến tiệc đầy sự vui mừng, ai ai cũng nâng ly chúc mừng nàng sắp trở thành Cửu Vương Phi Thiên Quốc, nhưng chỉ nàng biết trong thân tâm họ đang nghĩ gì? Họ chỉ muốn nàng mãi mãi không bao giờ trở về nữa.
Hoàng hậu khoác trên người bộ phượng bào lộng lẫy, trên gương mặt nở nụ cười tươi tận đáy mắt. " Nguyệt Nhi, ngày mai con lên đường đến Thiên Quốc rồi, ta chúc con, lên đường bình an, mọi thứ thuận lợi ". Hoàng hậu nâng ly rượu lên, mỉm cười chúc mừng nàng.
Nàng ngước nhìn Hoàng hậu, nàng quá hiểu con người bà ta. Bà ta là người không mong cô sống sót quay về nhất. Hoàng hậu không phải mẫu thân của nàng, từ khi mẫu thân nàng còn sống, vì nhận được sủng ái của Phụ hoàng nàng trong một khoảng thời gian, Hoàng hậu nảy sinh ganh ghét, luôn tìm cách hãm hại mẫu thân nàng, còn đẩy mẫu thân nàng vào lãnh cung.
Bà ta không thích mẫu thân nàng, làm sao có thể thích nàng chứ? Thực sự muốn chúc mừng cho nàng chứ?
Tiêu Nguyệt nâng ly, mỉm cười đáp lại. " Đa tạ Hoàng hậu nương nương ". Nàng nâng ly, uống cạn ly rượu.
Nàng tên Tiêu Nguyệt, là công chúa của Chu Quốc. Mẫu thân nàng vì khó sinh mà mất trong ngày nàng sinh ra. Từ khi sinh ra, nàng đã có một cái tên, sao chổi, ngày ngày bị xa lánh, không có bất kỳ ai đối tốt với nàng. Phụ hoàng cũng không quan tâm nàng, mặc nàng sống chết. Từ nhỏ, nàng đã nói với bản thân, phải trở nên thật mạnh mẽ, mạnh mẽ đến mức không cần ai bảo vệ.
Sinh thần 8 tuổi của nàng, nàng chủ động cầu xin Phụ hoàng, cho nàng đi theo vị tướng quân Tào Hùng vào doanh trại huấn luyện. Phụ hoàng không quan tâm đến nàng, không do dự gì đã đồng ý. Ông ta đâu có quan tâm nàng sẽ chịu khổ, sẽ bị thương chứ?
Đến sinh thần 15 tuổi của nàng, nàng được Phụ hoàng triệu hồi về kinh thành. Ban đầu nàng còn nghĩ, Phụ hoàng cuối cùng cũng để tâm đến nàng, nhưng hoá ra không phải, lý do muốn nàng về, là ép nàng hoà thân với Cửu Vương gia của Thiên Quốc.
Nàng cuối cùng cũng hiểu ra, dù nàng có làm gì? Có tài giỏi cỡ nào, cũng không nhận được chút tình thương nào của Phụ hoàng.
Sáng sớm hôm sau, Tiêu Nguyệt lên đường từ rất sớm, tuy nàng là công chúa Chu Quốc, nhưng chỉ có một chiếc xe ngực cũ kỹ, thêm mấy người người hộ tống. Nàng cũng không quan tâm, nàng sớm đã quen rồi.
Chiếc xe ngực chạy qua một khu rừng trúc, không gian xung quanh bỗng tĩnh lặng đến lạ thường, tĩnh lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng lá trúc xào xạc va vào nhau.
" Quả nhiên, không dễ dàng vậy mà ". Tiêu Nguyệt thở dài, bình tĩnh lên tiếng. Nàng đã đoán được chuyện gì đó.
Ngay sau đó, một đám người mặc đồ đen xuất hiện, bọn chúng bịt kín gương mặt, chỉ để lộ đôi mắt, chỉ trong chớp mắt, đã giải quyết hết đám người hộ tống nàng.
Chiếc xe ngực dừng lại, xung quanh đã đám người đồ đen đang tiến lại gần. Một tên tiến đến gần xe, vén màn chiếc xe lên, ngay sau đó, một cây châm cài tóc đâm vào cổ hắn, máu bán lên thành xe ngực, tạo thành một vệt máu dài.
Tiêu Nguyệt nhanh chóng thoát khỏi vòng vây, chạy vào khu rừng trúc, đám người đồ đen đuổi theo phía sau nàng. Nàng bị dồn đến vách núi, phía sau là đường chết, phía trước là đám người muốn lấy mạng nàng.
Nàng nhìn đám người, tay siết chặt cây trâm, ánh mắt dần thay đổi, một luồng sát khí toả ra. Trong chớp mắt, tiếng hét thảm thiết của đám người vang lên, vang vọng khắp rừng trúc.
Tiêu Nguyệt đứng giữa đám người đang nằm bất động dưới mặt đất, trên tay nàng là cây trâm dính máu đỏ tươi. " Chỉ dựa vào các người, cũng muốn lấy mạng ta, quá xem thường ta rồi ". Nàng liếc nhìn đám người, ánh mắt hiện lên sự coi thường.
Khi ở quân doanh, nàng được khổ luyện nhiều năm, võ công nàng sớm đã vượt xa nhiều người. Giải quyết một đám sát thủ, là chuyện quá dễ dàng.
Tiêu Nguyệt lấy trong người ra một chiếc khăn tay, lau sạch vết máu trên tay nàng và cây trâm cài. Nàng liếc nhìn đám người một cái rồi quay trở lại xe ngực.
Trên đường nàng trở về, nàng bỗng chốc thấy một con rắn nhỏ, thân đen bóng hiếm có. Hai mắt nàng bỗng mở to. " Lại là nó ". Nàng nhận ra nó, nàng từng thấy nó trong một cuộn sách cổ. Nó là một loại rắn cổ xưa, rất hiếm có, một khi bị cắn, đi không nổi ba bước đã mất mạng.
Tiêu Nguyệt tiến lại gần con rắn nhỏ, cẩn thận quan sát nó, nàng rất có hứng thú với nó. Trong khi ở quân doanh, nàng có tìm hiểu về độc dược, độc của loài rắn này rất đặc biệt, nàng đã muốn tìm hiểu về độc của loài rắn này từ lâu, bây giờ gặp được, làm sao nàng có thể bỏ qua.
Quan sát một lúc lâu, nàng dựa vào những gì bản thân đã học, rất nhanh đã bắt con rắn đó. Nàng bỏ nó vào một chiếc lọ tre, mỉm cười nhìn chiếc lọ, lắc nhẹ. " Tiểu gia hoả, sau này ngươi chính là sủng vật của ta ".
Tiêu Nguyệt vui vẻ cầm lọ trúc, trở về xe ngựa của mình.
Tiêu Nguyệt trở về xe ngựa, thấy một cô nương gương mặt thanh tú, bất tỉnh gần đó. Nàng nhanh chóng tới gần cô nương đó. Nàng đưa tay, bắt mạch cho cô nương đó. " Trúng độc rồi ". Nàng đỡ cô nương đó dậy, lên xe ngựa của mình.
Nàng dựa vào khả năng hiểu biết độc dược của bản thân, dùng châm ép độc ra ngoài. Nàng không giỏi y thuật, nhưng về độc dược, nàng hiểu rất rõ.
Qua một canh giờ, cô nương đó từ từ tỉnh dậy. Thấy nàng, cô nương đó bật dậy, ánh mắt cảnh giác nhìn nàng. " Ngươi là ai? ".
" Không ai nói chuyện như vậy với ân nhân của mình đâu ". Tiêu Nguyệt bình thản đáp.
" Ngươi đã cứu ta? ". Cô nương đó dần thả lỏng cảnh giác, lên tiếng hỏi.
Tiêu Nguyệt bình tĩnh nhìn cô nương đó. " Sao ngươi lại trúng độc? ".
" Ta đi hái thảo dược ở gần đây, nhưng không ngờ, vô tình bị một cây độc dược đâm trúng ". Cô nương đó cúi thấp đầu, nhỏ giọng đáp.
Tiêu Nguyệt gật đầu. " Hiểu rồi. Độc đã được giải, ngươi về đi, ta phải đi rồi ".
Cô nương đó im lặng không nói gì, tay dần siết chặt lại, nhỏ giọng. " Ta phải làm gì để trả ơn ngươi ".
Tiêu Nguyệt xua tay. " Không cần phải trả ơn, gặp người gặp nạn, đương nhiên phải cứu ". Nàng luôn như vậy, giúp người đâu cần lý do.
Cô nương đó vội lớn tiếng. " Sao có thể vậy được? Ta không bao giờ nợ ân tình của người khác, có ơn nhất định phải trả ". Nàng ta kiên định nhìn Tiêu Nguyệt.
Tiêu Nguyệt nhìn đôi mắt của nàng ta, bật cười. Nàng ta rất giống với tính cách của nàng. " Được, vậy ta muốn ngươi đi theo ta, cả đời làm tì nữ của ta, ngươi cũng đồng ý sao? ". Giọng nói trêu chọc của nàng vang lên.
Nàng ta mỉm cười, quyết tâm nhìn thẳng vào Tiêu Nguyệt. " Được, ngươi đã cứu ta, Lam Phù ta, cả đời nguyện đi theo ngươi, làm tì nữ của ngươi ".
Tiêu Nguyệt sững lại, nàng ngỡ ngàng nhìn Lam Phù, nàng cũng không ngờ, nàng ta thật sự đồng ý. Nàng không hề muốn nàng ta phải trả ơn nàng, nhưng thấy ánh mắt của nàng ta, nàng lại muốn trêu chọc nàng ta một chút. Nàng nghĩ, nàng ta sẽ không đồng ý chuyện này, dù sao đâu ai muốn làm tì nữ cả đời của người khác chứ? Nhưng điều khiến nàng không ngờ, Lam Phù lại thực sự đồng ý.
" Ngươi điên rồi sao? Ta chỉ đùa thôi. Ngươi đi theo ta, còn phụ mẫu ngươi thì sao? ". Tiêu Nguyệt vội vàng lên tiếng.
" Ta không có phụ mẫu, từ nhỏ ta đã sống một mình, dựa vào việc hái thảo dược để sống qua ngày, nếu hôm nay không có ngươi, ta đã mất mạng rồi. Ta nguyện ý đi theo ngươi, để trả ơn cứu mạng của ngươi, ngươi yên tâm, ta sẽ không làm gánh nặng cho ngươi, ta từng luyện võ, ta có thể bảo vệ ngươi" . Lam Phù đáp.
Tiêu Nguyệt nhìn thẳng vào mắt Lam Phù một lúc lâu, thấy ánh mắt nàng ta không chút thay đổi. " Được rồi, nhưng đi theo ta, sẽ không dễ dàng đâu, hy vọng ngươi không hối hận ". Nàng thở dài, bất lực nói. Nàng hiểu rõ đôi mắt đó, đôi mắt quyết tâm không gì có thể lay chuyển.
" Ta đã quyết chuyện gì sẽ không hối hận ".
" Ngươi tên Lam Phù đúng không? Sau này ta gọi ngươi là Tiểu Phù được không? ".
Lam Phù gật đầu. " Được ".
Tiêu Nguyệt và Lam Phù sắp xếp lại đồ đạc trên xe ngựa, tiếp tục đi tới Thiên Quốc.
Qua nửa tháng, chiếc xe ngựa dừng trước cổng thành Thiên Quốc. Tiêu Nguyệt bước xuống xe ngựa, nhưng khi nàng định bước vào, thị bị binh lính canh cổng chặn lại.
Tiêu Nguyệt liếc nhìn Lam Phù. " Tiểu Phù, lệnh bài ".
" Dạ ". Lam Phù lấy trong tay nải ra một tấm lệnh bài, bên trên còn khắc một chữ " Chu " rõ ràng. " Ta là công chúa Chu Quốc, đến hoà thân với Cửu Vương Gia ".
Binh lính thoáng sững lại, hắn nhìn Tiêu Nguyệt từ trên xuống dưới, trên người nàng không có gì quý giá, bộ y phục trên người là rất bình thường, rẻ mạt. Hắn không ngờ, đường đường là công chúa một nước, lại thảm hại như vậy, còn không có lấy một người hộ tống.
Binh lính một lúc sau mới định thần lại. Hắn ta quỳ xuống, kính cẩn. " Công chúa, xin thứ lỗi ".
" Đưa ta đến Chiến Vương Phủ ".
" Vâng ".
Lính canh đưa nàng và Lam Phù đến trước một phủ đệ rất lớn, nhìn từ bên ngoài cũng thấy được sự phù phiếm của nó.
Lính canh đi đến gần linh canh ngoài phủ, nói gì đó với họ rồi rời đi.
Lính canh cổng tiến đến gần Tiêu Nguyệt. "Công chúa, mời vào ".
Tiêu Nguyệt cùng Lam Phù đi theo lính canh vào trong Vương phủ, bên trong đúng như những gì nàng tưởng tượng, xa hoa và phù phiếm. Nàng được đưa trước một căn phòng, ở đó đã có mấy nha hoàn đứng đợi ở đó.
" Công chúa, xin theo chúng nô tì đi tắm rửa, thay y phục ". Một nô tì lên tiếng, nhưng trong ánh mắt hiện rõ ra vẻ coi thường.
" Được ". Tiêu Nguyệt gật đầu đồng ý, đi nhiều ngày như vậy, người nàng cũng bắt đầu có mùi, nàng cũng muốn tắm rửa thay y phục.
Qua một nén hương, Tiêu Nguyệt khoác lên người bộ y phục màu xanh ngọc, trang điểm nhẹ nhàng. Vẻ đẹp của nàng khiến những người xung quanh đều sững sờ, họ cũng không ngờ được, nàng lại có thể đẹp đến thế.
" Ngươi chính là công chúa Chu Quốc ". Một giọng nói vang lên phía sau, phá tan bầu không khí yên tĩnh. Một công tử với gương mặt anh tuấn, tiến tới gần Tiêu Nguyệt. " Ngươi, cũng xứng với Vương Gia chúng ta sao? ".
Tiêu Nguyệt nhìn hắn ta, im lặng không nói gì. Hắn là ai? Nàng hoàn toàn không biết.
" Ngươi là ai vậy? Lại phát ngôn với Công chúa ta như vậy? ". Lam Phù tức giận lên tiếng hỏi.
" Ta tên Tam Tử, là người thân cận bên cạnh Vương gia, Vương Gia căn dặn rồi, các người đi theo ta ". Tam Tử lên tiếng, không đợi nàng nói gì hắn đã quay người rời đi.
Tam Tử đưa Tiêu Nguyệt đến trước Phù Âm Điện, nơi này cũ kỹ, nhiều nơi đã mục nát, ẩm thấp, lạnh lẽo, nhìn không phải nơi dành cho người ở. Tam Tử chỉ tay vào điện trước mặt.
" Từ nay các người sẽ ở đây. Vương gia truyền lệnh, không có lệnh của ngài ấy, các người không được ra ngoài nửa bước, nếu không, chết ". Tam Tử lên tiếng cảnh cáo.
Lam Phù cau mày, vẻ mặt khó chịu, bất mãn lên tiếng. Nàng ta không muốn thấy Tiêu Nguyệt bị đối xử như vậy. " Ngươi lại dám phát ngôn như vậy? Công chúa nhà ta, sẽ trở thành Vương phi ở phủ này đấy ".
Tiêu Nguyệt nắm lấy cánh tay Lam Phù, khẽ lắc đầu. " Không sao. Ở đâu cũng vậy thôi ". Nàng không quan tâm nơi ở thế nào? Ở đây dù sao cũng tốt hơn doanh trại nhiều, ít nhất nàng vẫn có một điện phủ thuộc về nàng. Tiêu Nguyệt nhìn Lam Phù. " Vào thôi ". Nàng bước vào Phù Âm Điện.
Lam Phù chống tay lên hông, ghét bỏ nhìn Tam Tử rồi cũng bước vào trong.
Đúng như nàng đã nghĩ, bên trong toàn là cỏ dại, những trụ điện đều đã bạc màu theo năm tháng.
" Thật quá đáng, nơi này là cho người ở sao? Bọn họ rõ ràng là đối xử tệ bạc với người ". Lam Phù giận dữ lớn tiếng. Nàng ta không thể chịu được khi Tiêu Nguyệt bị đối xử tệ.
Tiêu Nguyệt bật cười. Nàng nhẹ nhàng xoa đầu Lam Phù, nhẹ nhàng nói . " Đừng giận nữa. Ở đây thực ra rất tốt, cũng yên tĩnh, đúng ý của ta. Chúng ta đi dọn dẹp một chút là được rồi ".
Ngày hôm đó, nàng và Lam Phù bắt đầu dọn dẹp lại Phù Âm Điện, nhổ hết cỏ dại, lau dọn mọi thứ, sắc trời dần chuyển đổi, cuối cùng hai người cũng dọn dẹp xong, điện này, bây giờ cũng coi như là nơi dành cho người ở.
Sáng sớm hôm sau, nàng thức dậy rất sớm. Lam Phù giúp nàng trải chuốt, thay bộ y phục lộng lẫy. Nàng phải vào cung, yết kiến Thái hậu và Hoàng thượng.
Sau khi trải chuốt xong, một nô tì bước vào Phù Âm Điện. " Công chúa, Vương gia truyền lời, ngài ấy không vào cung cùng Công chúa được, người tự vào một mình ". Nô tì đó lên tiếng, trong đáy mắt vẫn hiện rõ lên sự khinh thường. Ở Chiến Vương phủ, không ai đặt nàng vào mắt, trong mắt họ, nàng không là gì cả.
" Cái gì? Thật quá đáng ". Lam Phù giận dữ lớn tiếng. Nô tì đó nhìn Lam Phù bằng nửa con mắt, sau đó quay người rời đi.
Tiêu Nguyệt ngồi trước gương, gương mặt bình thản. Nàng đã đoán trước được chuyện này. " Đi thôi ". Nàng đứng dậy, bước ra ngoài.
Đến hoàng cung, nàng đứng ngoài Thọ Khanh Cung của Thái hậu suốt hai canh giờ, mặt trời chói chang chiếu lên thân thể nàng, những giọt mồ hôi rơi xuống không ngừng. Nàng hiểu rõ, đây là muốn làm khó nàng. Nhưng đối với nàng, chuyện này không đáng là gì cả. Ở doanh trại, cực khổ hơn nhiều lần như vậy, nàng còn chịu được, phơi chút nắng, có là gì chứ?
Một mama tiến lại gần Tiêu Nguyệt. " Công chúa, mời vào trong ".
Tiêu Nguyệt theo vị mama đó vào Thọ Khanh Cung, vừa bước vào, nàng đã thấy một người, mặc trên người bộ y phục tinh xảo, lộng lẫy, trên gương mặt đã có nhiều nếp nhăn do năm tháng tạo thành. Bên cạnh, một nam nhân khoác trên người long bào màu vàng. Hai người họ, đều nhìn Tiêu Nguyệt với ánh mắt không chút thiện cảm. Họ cũng giống như những người ở Chiến Vương phủ, cảm thấy nàng không xứng với Chiến Vương.
Tiêu Nguyệt quỳ xuống, hành lễ. " Tiêu Nguyệt, bái kiến Thái hậu, bái kiến Hoàng thượng ".
Thái hậu nhìn nàng bằng nửa con mắt, lên tiếng. " Đứng dậy đi ".
" Đa tạ Thái hậu ". Nàng từ từ đứng dậy.
Hoàng thượng hướng nhìn phía sau Tiêu Nguyệt. " Thiên Nhi, sao không vào cùng ngươi? ".
" Bẩm Hoàng thượng, Vương gia có chuyện đột xuất, ra ngoài rồi ạ ". Tiêu Nguyệt đáp.
Thái hậu khẽ cười, ánh mắt đáng giá nhìn nàng. " Ngươi chính là Công chúa Chu Quốc sao? Nhìn cũng quá không tệ, nhưng để xứng với Thiên Nhi, thì không đủ ".
Tiêu Nguyệt im lặng, không nói gì. Nàng không quan tâm đến những lời Thái hậu và Hoàng thượng nói. Những lời khó nghe hơn, nàng cũng đã từng nghe qua không biết bao nhiêu lần, những lời nói này có là gì chứ.
Hoàng thượng tiếp tục lên tiếng. " Được rồi, ngươi về trước đi. Ngươi và Thiên Nhi sẽ thành thân vào 3 ngày nữa ".
" Dạ. Tiêu Nguyệt cáo lui ". Tiêu Nguyệt hành lễ, sau đó rời khỏi Thọ Khanh Cung. Bước ra khỏi hoàng cung, gương mặt nàng mới dãn ra.
" Cuối cùng cũng kết thúc, cứ phải giữ in một biểu cảm thật là mệt mỏi ". Nàng bước lên xe ngựa, trở về Chiến Vương phủ.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play