Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

[Quỷ Khóc] Yêu Ngươi..!

Chương 1:

Trong sương ‌mù dày đặc, một cỗ xe buýt cũ nát chậm rãi lái tới dọc theo bờ đường không nhìn rõ.
Xe buýt bên trong tổng cộng có 9 người, năm nữ, bốn nam. ‌
Nàng ngồi trong xe buýt, gương mặt hờ hững chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ xe.
Bên cạnh là một cô gái với mái tóc bạch kim dài, đôi mắt đỏ rực đang cuối đầu đầy sự lo lắng.
Những người khác bên trong xe có cùng một loại biểu cảm, mơ màng, nghi ngờ và sợ hãi..
Trên đường chạy đến chỗ này, họ đã trải qua một chuyện đáng sợ.
Chuyến xe buýt chạy thẳng, cuối cùng dừng lại trước một tòa biệt thự cổ xưa.
Xung quanh biệt thự là một màn sương mù, cả ngôi biệt thự được bao phủ bởi một màu đen kịt, thần bí và quỷ dị.
Cửa xe mở ra, nàng cùng cô gái bên cạnh và 7 người khác trên xe chầm chầm bước xuống.
Điều đáng sợ nhất chính là chỗ buồng lái kia lại không có một bóng người, chuyến xe này hoàn toàn không có tài xế.
Nàng tựa hồ đã quá quen với việc này, gương mặt thản nhiên đẩy cổng rồi đi thẳng vào bên trong một cách ung dung.
Cô gái kia cũng ngay lập tức chạy theo vào trong như thể sợ bị nàng bỏ lại.
Phía sau lưng hai người là những ánh mắt tò mò, hoang mang và dò xét.
Nàng không quan tâm đến họ, tiến thẳng đến cánh cửa gỗ mèo đen. Nàng đẩy nhẹ rồi tự nhiên bước vào.
Cạch
Điền Huân
Điền Huân
Tới rồi hả?
Vương Hi Nguyệt - Chu Mạn
Vương Hi Nguyệt - Chu Mạn
Điền Huân
Điền Huân
Cô gái đó là ai?
Vương Hi Nguyệt - Chu Mạn
Vương Hi Nguyệt - Chu Mạn
Một tân binh, người chị sẽ chỉ dẫn đi qua cửa máu đầu tiên này.
Lương Nham
Lương Nham
Ngồi đi, vẫn còn vài phút nữa.
Nàng khẽ gật đầu rồi ngồi xuống tựa lưng vào ghế.
Cô gái kia thấy vậy cũng bèn ngồi kế bên.
Điền Huân
Điền Huân
Bà chị này tên gì vậy?
Bạch Chước
Bạch Chước
Tôi...tôi là Bạch Chước.
Điền Huân
Điền Huân
Bạch Chước à, cô thật may mắn khi có Vương tỷ làm người dẫn đường a.
Bạch Chước
Bạch Chước
Cô ấy giỏi lắm sao?
Điền Huân
Điền Huân
Tất nhiên, người đã đi qua năm cánh cửa mà lị.
Cốc cốc cốc
Điền Huân
Điền Huân
Huh?
Điền Huân
Điền Huân
Ai gõ cửa giờ này vậy?
Vương Hi Nguyệt - Chu Mạn
Vương Hi Nguyệt - Chu Mạn
Đám người mới đến đấy, lúc nãy chị đi cùng xe với họ.
Điền Huân
Điền Huân
Sao chị không dẫn họ vào?
Vương Hi Nguyệt - Chu Mạn
Vương Hi Nguyệt - Chu Mạn
Là họ không dám vào mà.
Điền Huân
Điền Huân
Được rồi, để em ra mở cửa. /đứng dậy/
Két-
Cửa được mở ra.
Điền Huân
Điền Huân
Tới rồi thì vào đi.
Một nam nhân với gương mặt khá điển trai bước vào đầu tiên, gương mặt anh ta bình tĩnh đến lạ.
Vương Hi Nguyệt - Chu Mạn
Vương Hi Nguyệt - Chu Mạn
/chống cằm nhìn anh/
Vương Hi Nguyệt - Chu Mạn
Vương Hi Nguyệt - Chu Mạn
"Người này thật bình tĩnh, nhìn cảnh tượng trên đường đến vừa rồi mà ánh mắt không chớp lấy một cái."
Vương Hi Nguyệt - Chu Mạn
Vương Hi Nguyệt - Chu Mạn
"Anh ta không đơn giản đâu."
Điền Huân
Điền Huân
Các người nhanh vào đi, màn sương mù bên ngoài đó không an toàn đâu.
Nghe đến sương mù, đám người lại nhớ đến tên mập chết thảm lúc nãy.
Ai nấy đều run rẩy tranh nhau chen lên chạy vào trong.
Tiểu Nhất Bạch
Tiểu Nhất Bạch
Xin hỏi...đây là nơi nào?
Tiểu Nhất Bạch
Tiểu Nhất Bạch
Chúng ta tại sao phải đến đây?
Tiểu Nhất Bạch
Tiểu Nhất Bạch
Sương mù và chuyến xe buýt bên ngoài là sao?
Anh chàng với gương mặt bình tĩnh kia lên tiếng hỏi về ba vấn đề này.
Nhưng không ai trả lời anh ta cả.
Thậm chí, bốn người đang ngồi trên ghế kia còn không thèm liếc nhìn anh lấy một cái.
Nàng lại càng thờ ơ, tựa lưng vào ghế nhắm nghiền mắt dưỡng thần.
Thấy mọi người im lặng, một nam nhân râu ria lổm chổm nhịn không được bước lên.
Lưu Thiên Bang
Lưu Thiên Bang
Đang hỏi các người đấy, đều câm điếc hết rồi sao?
Lương Nham
Lương Nham
/ngẩn lên/ Ta biết các người có rất nhiều nghi vấn.
Lương Nham
Lương Nham
Nhưng nếu các người có thể sống sót an toàn trở ra khỏi cánh cửa đằng sau huyết môn, ta sẽ nói hết đáp án cho các người.
Đám người nghe xong, trong lòng dâng lên một cảm giác bất an.
Tiểu Nhất Bạch
Tiểu Nhất Bạch
Huyết môn?
Tiểu Nhất Bạch
Tiểu Nhất Bạch
Đó là cái gì?
Lương Nham
Lương Nham
Thời gian của các người không còn nhiều, không đến 5 phút nữa huyết môn sẽ mở ra.
Lương Nham
Lương Nham
Đến lúc đó, các người sẽ tiến vào thế giới bên trong huyết môn và hoàn thành nhiệm vụ của nó.
Lương Nham
Lương Nham
Hoàn thành nhiệm vụ, xe buýt sẽ đến đón các người.
Nhan Hữu Bình
Nhan Hữu Bình
Nếu như... không hoàn thành được nhiệm vụ thì sao? /dè dặt/
Lương Nham
Lương Nham
Sẽ chết.
Lương Nham
Lương Nham
Và sẽ chết một cách thảm thiết.
Đám người nghe vậy toàn thân liền mềm nhũn.
Họ rất muốn xem đây là một trò đùa, nhưng nhìn gương mặt nghiêm túc kia của Lương Nham, tia hy vọng cuối cùng trong lòng họ vụt tắt.
Tiểu Quý
Tiểu Quý
Có thể...không đi không?
Lương Nham
Lương Nham
Có thể.
Lương Nham
Lương Nham
Bất quá...từ nay về sau ngươi cũng đừng ngủ nữa.
Tiểu Quý
Tiểu Quý
Tại sao?
Lương Nham
Lương Nham
/cười lạnh/ Bởi vì nếu như ngươi không đi hoàn thành nhiệm vụ bên trong huyết môn.
Lương Nham
Lương Nham
Thì 'thứ' đằng sau huyết môn đó sẽ đi ra tìm ngươi.
Lương Nham
Lương Nham
Bất luận ngươi chạy trốn đến chân trời góc bể nào, chúng đều sẽ tìm tới.
Lương Nham
Lương Nham
Sau đó...
Lương Nham không nói tiếp, nhưng mọi người đều đã biết được kết cục.

Chương 2:

Tiểu Nhất Bạch nhìn thoáng qua lầu ba, rồi nhìn Lương Nham hỏi.
Tiểu Nhất Bạch
Tiểu Nhất Bạch
Trước khi chúng tôi đi vào đó, các người có lời khuyên gì nữa không?
Lương Nham
Lương Nham
Lời khuyên à?
Lương Nham
Lương Nham
Không phải Hi Nguyệt đi cùng các người sao?
Lương Nham
Lương Nham
Đến lúc cần thiết con bé sẽ nhắc nhở các người.
Nghe đến cái tên Hi Nguyệt, ánh mắt anh khẽ dao động.
Anh nhìn lướt qua gương mặt vô cảm của nàng rồi đến Bạch Chước đang ngồi khép nép bên cạnh.
Đoán rằng người tên Hi Nguyệt là nàng, vì nghe giọng điệu của Lương Nham thì có vẻ nàng là người lâu năm ở đây, hẳn phải quen rồi mới phải, nhìn cô gái kia nhút nhát ít nói có vẻ cũng là lần đầu đến đây giống họ.
Nghe nhắc tên mình, nàng hơi liếc nhìn Lương Nham nhưng rồi cũng không phản bác.
Vương Hi Nguyệt - Chu Mạn
Vương Hi Nguyệt - Chu Mạn
Đến giờ rồi, con đi trước. /đứng dậy/
Lương Nham
Lương Nham
Ừm
Vương Hi Nguyệt - Chu Mạn
Vương Hi Nguyệt - Chu Mạn
Bạch Chước.
Bạch Chước
Bạch Chước
Vâng..
Cô đáp nhanh rồi cùng nàng bước lên lầu ba.
Tiểu Nhất Bạch
Tiểu Nhất Bạch
Đa tạ.
Anh nói xong, cũng nhanh chân bước lên lầu.
Nam nhân có chồm râu quai nón Lưu Thiên Bang thấy anh quả quyết như thế, ánh mắt nổi lên vẻ đấu tranh tư tưởng dữ dội.
Nhưng rồi cũng cắn răng đi theo.
Lưu Thiên Bang
Lưu Thiên Bang
Này này, ba người...gan cũng thật là lớn đi!
Anh ta đi ngay phía sau, thấp giọng thì thầm.
Trên đường đến, hắn đã chú ý đến ba người này rồi.
Bất luận là trước đó gặp cảnh tượng rùng rợn của tên mập kia, hay là mùi máu me tanh nồng, nàng và Tiểu Nhất Bạch đều không mấy phản ứng.
Có Bạch Chước, ngồi bên cạnh nàng có hơi hoảng loạn chút nhưng không nháo không hét, rõ rất ngoan a.
Tiểu Nhất Bạch
Tiểu Nhất Bạch
Lớn gan?
Tiểu Nhất Bạch
Tiểu Nhất Bạch
Anh cảm thấy, chúng ta còn lựa chọn nào khác sao?
Lưu Thiên Bang dáng người cao lớn, dù so với Tiểu Nhất Bạch đi thấp hơn một bậc thang cũng chỉ thấp hơi hơn một chút.
Bạch Chước thì dáng người mảnh khảnh, cũng không cao là mấy, xấp xỉ tầm đó.
Thế nhưng...khó chịu thay nàng lại là người thấp nhất ở đây.
Dù là người dẫn đầu, đi trước mọi người vài bật thang cũng chỉ...cao hơn bả vai Tiểu Nhất Bạch một chút...
Lưu Thiên Bang
Lưu Thiên Bang
Lúc trông thấy thi thể của tên mập mạp kia, tiểu ca ngươi và cô gái kia còn không chớp mắt một cái.
Lưu Thiên Bang
Lưu Thiên Bang
Trước kia, hai người có phải...làm nghề đó?
Tiểu Nhất Bạch
Tiểu Nhất Bạch
Nghề gì?
Lưu Thiên Bang
Lưu Thiên Bang
Sát thủ.
Tiểu Nhất Bạch
Tiểu Nhất Bạch
Anh đọc nhiều tiểu thuyết quá rồi, thực tế nào có nhiều sát thủ như vậy?
Lưu Thiên Bang
Lưu Thiên Bang
Vậy...
Tiểu Nhất Bạch
Tiểu Nhất Bạch
Tôi là bác sĩ.
Lưu Thiên Bang
Lưu Thiên Bang
A, khó trách.
Lưu Thiên Bang
Lưu Thiên Bang
Ra là pháp y à.
Tiểu Nhất Bạch
Tiểu Nhất Bạch
Không khác biệt lắm, bác sĩ thú y.
Lưu Thiên Bang
Lưu Thiên Bang
Ồ, thế còn cô, cô làm nghề gì.
Vương Hi Nguyệt - Chu Mạn
Vương Hi Nguyệt - Chu Mạn
Anh không cần phải biết, với lại...
Vương Hi Nguyệt - Chu Mạn
Vương Hi Nguyệt - Chu Mạn
Đừng gọi cô, tôi không già đến vậy.
Lưu Thiên Bang
Lưu Thiên Bang
Vậy à, mà cô tên Hi Nguyệt nhỉ?
Vương Hi Nguyệt - Chu Mạn
Vương Hi Nguyệt - Chu Mạn
Ừm, Vương Hi Nguyệt.
Lưu Thiên Bang
Lưu Thiên Bang
Vương Hi Nguyệt à, tôi là Lưu Thiên Bang.
Lưu Thiên Bang
Lưu Thiên Bang
Còn tiểu ca, anh tên gì?
Tiểu Nhất Bạch
Tiểu Nhất Bạch
Tiểu Nhất Bạch.
Lưu Thiên Bang
Lưu Thiên Bang
Cô gái đi bên cạnh cô là...
Vương Hi Nguyệt - Chu Mạn
Vương Hi Nguyệt - Chu Mạn
Cô ấy là Bạch Chước, người mới giống các anh.
Lưu Thiên Bang
Lưu Thiên Bang
Phải rồi, cô có vẻ hiểu biết về nơi này, chắc cô là người ở lâu năm ở đây nhỉ?
Vương Hi Nguyệt - Chu Mạn
Vương Hi Nguyệt - Chu Mạn
Không quá lâu, nhưng cũng không phải mới đây.
Tiểu Nhất Bạch
Tiểu Nhất Bạch
Rốt cuộc nơi đây là thế nào?
Vương Hi Nguyệt - Chu Mạn
Vương Hi Nguyệt - Chu Mạn
/liếc nhìn anh/
Vương Hi Nguyệt - Chu Mạn
Vương Hi Nguyệt - Chu Mạn
Đây là sương mù, một nơi hoàn toàn khác với thế giới thực mà chúng ta vốn sinh sống.
Vương Hi Nguyệt - Chu Mạn
Vương Hi Nguyệt - Chu Mạn
Khi đã được chọn đến đây, các người sẽ phải đi qua huyết môn để hoàn thành nhiệm vụ.
Vương Hi Nguyệt - Chu Mạn
Vương Hi Nguyệt - Chu Mạn
Mỗi nhiệm vụ sẽ khó dần theo số cánh cửa mà các người hoàn thành.
Vương Hi Nguyệt - Chu Mạn
Vương Hi Nguyệt - Chu Mạn
Nếu hoàn thành nhiệm vụ, các người sẽ sống sót rời khỏi, còn nếu thất bại thì cũng chỉ có thể nói các người quá xui xẻo.
Vương Hi Nguyệt - Chu Mạn
Vương Hi Nguyệt - Chu Mạn
Nhưng cũng không cần quá sợ hãi.
Vương Hi Nguyệt - Chu Mạn
Vương Hi Nguyệt - Chu Mạn
Huyết môn phía sau cánh cửa mặc dù nguy hiểm khó lường, nhưng cũng không phải không có đường sống.
Vương Hi Nguyệt - Chu Mạn
Vương Hi Nguyệt - Chu Mạn
Chỉ cần các người tìm thấy sinh lộ, muốn hoàn thành nhiệm vụ để sống sót...không khó.
Tiểu Nhất Bạch
Tiểu Nhất Bạch
/gật gù/
Vương Hi Nguyệt - Chu Mạn
Vương Hi Nguyệt - Chu Mạn
Cùng chung cửa máu, có thắc mắc gì các người có thể hỏi tôi.
Vương Hi Nguyệt - Chu Mạn
Vương Hi Nguyệt - Chu Mạn
Tôi sẽ giúp đỡ nếu có thể.
Tiểu Nhất Bạch nhìn nàng một cái thật sâu, cảm giác như có chút bất ngờ.
Anh vốn tưởng nàng là một người lạnh lùng và vô tình, nhưng khi nói chuyện lại cảm thấy nàng khá dễ gần.
Tuy vẻ mặt không mấy vui vẻ cười đùa nhưng trông tính cách nàng thật sự không tệ, tuy lời nói lạnh nhạt nhưng thực chất rất quan tâm người xung quanh.
Bốn người trò chuyện cùng nhau bước lên lầu ba.
Vừa lên đến, mọi người liền ngừng lại.
Một mùi máu tươi nồng đậm cùng với mùi gỗ cũ mục nát tràn ngập khắp hàng lang.
Trên lầu ba này, cái gì cũng không có.
Chỉ có duy nhất một cánh cửa gỗ màu đỏ sẫm như bị thấm đẫm máu tươi.
Bên trên đó in một hàng chữ cũng được viết bằng màu máu, đỏ chói.
[Chăm sóc bà lão liệt giường năm ngày]
Tiểu Nhất Bạch
Tiểu Nhất Bạch
Chăm sóc bà lão...đây chính là nhiệm vụ lần này?
Anh mắt Tiểu Nhất Bạch lấp lóe.
Những người khác cũng lục đục bước lên, nhìn thấy dòng chữ bằng máu trên cánh cửa gỗ liền sững sờ.
Vương Vũ Ninh
Vương Vũ Ninh
Chỉ đơn giản như vậy?
Cả đám người bắt đầu xì xào bàn tán.
Mắt thấy mọi người dần buông lỏng cảnh giác, nàng buộc miệng nhắc nhở một câu.
Vương Hi Nguyệt - Chu Mạn
Vương Hi Nguyệt - Chu Mạn
Đừng khinh thường nhiệm vụ huyết môn, các người vẫn có thể chết bất cứ lúc nào nếu như cứ lơ là như thế.
Nghe nàng nói, sắc mặt bọn họ lần nữa hoang mang.
Lạch cạch-
Đột ngột, cánh cửa gỗ phát ra tiếng động giống như là có thứ gì đó đang đẩy cửa.
Một bàn tay tái nhợt xanh xao thò ra.
Nhìn thấy cảnh tượng đáng sợ, Bạch Chước giật mình bấu chặt lấy cánh tay của nàng.
Theo cánh cửa gỗ nhuốm máu mở ra, tầm nhìn mọi người dần tối đen, tất cả dần mất đi ý thức.

Chương 3:

Khi tất cả mọi người khôi phục ý thức thì toàn bộ đã ở bên trong huyết môn.
Cả đám người bị tách ra, tản khắp nơi trên một mảnh đất khu biệt ở vùng ngoại ô.
Chỉ là kỳ quái, nơi này mặc dù được xây dựng tinh xảo nhưng lại mang vẻ âm u lạnh lẽo.
Nàng đứng một mình giữa ngã tư đường, xung quanh là mấy căn việt thự trống không.
Xung quanh vắng lặng, không có lấy một bóng người.
Mọi thứ yên tĩnh đến kỳ quái.
Nàng quan sát xung quanh, rất nhanh liền nhận ra một điểm kỳ lạ.
Nơi này rõ là không có người thế nhưng lại có vết tích của người sống?
Các cây kiển trước nhà đã được cắt gọn gàng, trong hồ nước còn có nuôi mấy con cá vàng.
Vương Hi Nguyệt - Chu Mạn
Vương Hi Nguyệt - Chu Mạn
"Nơi này...trước đây phải có người ở mới đúng."
Vương Hi Nguyệt - Chu Mạn
Vương Hi Nguyệt - Chu Mạn
"Nhưng họ đâu cả rồi."
Trong lòng nàng nghi hoặc, đứng nguyên tại chỗ nhìn một lúc lâu.
Nhưng rồi chậm rãi rảo bước đi thẳng về phía trước.
Phải nói, tốc độ nàng khá chậm chạp, vừa đi vừa nhìn ngắm xung quanh.
Nhìn từ ngoài vào còn chẳng biết là nàng đang làm nhiệm vụ của huyết môn hay đang đi dạo phố nữa.
Tầm vài phút sau đó, nàng nhìn thấy căn biệt thự mà nhiệm vụ yêu cầu đến.
Nói thật chứ vừa nhìn liền biết, vì xung quanh đều là vắng vẻ, chẳng có lấy một bóng người.
Chỉ có duy nhất nơi này có người đứng trước cổng chờ, hơn nữa còn có ba gương mặt quen thuộc.
Người đứng chờ kia là một người phụ nữ xung đẹp, ăn mặc lộng lẫy, tay xách một túi hành lý.
Cô ta đội mũ che nắng, trên đó gắn một bông hoa hồng, tay nắm một cô bé gái ước chừng tầm chín tuổi.
Cứ thế đứng chờ, gương mặt mỉm cười nhẹ
Cô ta cười trông rất đẹp, nhưng không biết tại sao nàng lại cảm thấy nụ cười của cô ta có chút nguy hiểm.
Bản tính sinh tồn của nàng mách bảo rằng người phụ nữ này tuyệt không bình thường.
Nhưng trên mặt nàng vẫn là vẻ bình thản, hờ hững bước đến chỗ ba người quen kia.
Vừa nhìn thấy nàng, Bạch Chước đã ngay lập tức chạy đến nắm chặt lấy góc áo nàng, vẻ mặt mếu máo.
Bạch Chước
Bạch Chước
Chu Mạn tỷ, chị đi đâu vậy hả?
Vương Hi Nguyệt - Chu Mạn
Vương Hi Nguyệt - Chu Mạn
Quan sát một chút thôi.
Vương Hi Nguyệt - Chu Mạn
Vương Hi Nguyệt - Chu Mạn
Sợ à?
Bạch Chước ra sức gật đầu, tay vẫn nắm chặt góc áo nàng.
Nàng không nói gì, kéo tay cô đi đến chỗ Tiểu Nhất Bạch và Lưu Thiên Bang đang đứng.
Tiểu Nhất Bạch
Tiểu Nhất Bạch
Cô đến rồi.
Vương Hi Nguyệt - Chu Mạn
Vương Hi Nguyệt - Chu Mạn
/gật đầu/
Phía xa kia, năm người còn lại cũng đến đông đủ.
Lúc này, giống như là đạt đến một mốc điều kiện nào đó, người phụ nữ vẫn luôn mỉm cười bỗng nhiên mở miệng nói chuyện.
Nữ chủ nhân
Nữ chủ nhân
Đều đến đông đủ nhỉ?
Nữ chủ nhân
Nữ chủ nhân
Thật sự xin lỗi vì gọi các vị cùng nhau đến đây chăm sóc mẹ của tôi.
Nữ chủ nhân
Nữ chủ nhân
Chỉ là chồng tôi ra ngoài có việc, tôi lại muốn dẫn con gái đi biển mừng sinh nhật.
Nữ chủ nhân
Nữ chủ nhân
Trong nhà thật sự chẳng còn ai.
Nữ chủ nhân
Nữ chủ nhân
Mà mẹ của tôi đã lớn tuổi, chẳng những bại liệt trên giường mà còn bị mất trí nghiêm trọng.
Nữ chủ nhân
Nữ chủ nhân
Tôi lo hai ba người chăm sóc không xuể nên đã dứt khoát thuê toàn bộ nhân viên từ công ty về.
Vương Hi Nguyệt - Chu Mạn
Vương Hi Nguyệt - Chu Mạn
"Vậy ra thân phận lần này là nhân viên chăm sóc?" /sờ cằm/
Nữ chủ nhân
Nữ chủ nhân
Về việc trả công, các người không cần lo lắng, tôi không thiếu tiền.
Nữ chủ nhân
Nữ chủ nhân
Chờ đến khi tôi trở về, nếu như mẹ tôi được chăm sóc tốt, tôi sẽ thanh toán đầy đủ tiền công cho các vị.
Bạch Chước
Bạch Chước
"Giàu quá nhỉ?"
Cô ta nói rồi dẫn mọi người bắt đầu tham quan căn biệt thự.
Tiến lên tầng hai, bước vào một căn phòng rộng lớn.
Căn phòng ánh sáng không tốt lắm.
Bên trong...còn có một mùi khó chịu.
Mà trên chiếc giường nằm gần cửa sổ, có một bà lão trông hiền lành nhìn họ và mỉm cười trong im lặng.

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play