Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

Mặt Trời Ở Vùng An Tích

1. Chết đuối

...Nếu trong tim anh đã không còn hơi ấm. Hãy để em đến như mặt trời, rọi nắng thế giới xung quanh anh.

"Anh không sao... Em nghỉ ngơi đi mà!" Xe của Phó Thiên Minh vừa chạy vào cổng chào "Thôn văn hóa An Tích" thì nhận được cuộc gọi từ Trình Túc Vũ. Cũng đã hơn một tuần kể từ ngày hai anh em anh nhận lại nhau, mấy vết thương do Dương Dịch Hoài gây ra cũng đã lành lặn gần hết, chẳng còn đau nhức gì đáng kể. Thế mà một ngày hai mươi bốn tiếng, cứ cách vài tiếng, cô em gái này lại gọi điện thoại, hết dặn dò anh ăn uống đúng giờ, giữ gìn sức khỏe, lại nhắc nhở anh nhớ bôi thuốc, đừng làm việc quá sức. Lần này anh phải đi công tác xa, vì dự án xây dựng khu du lịch suối nước nóng ở An Tích - một thôn quê miền núi hẻo lánh thuộc thành phố B, cách thành phố A hơn một nghìn cây số về hướng tây bắc, trên đường đi gần mười lăm tiếng đồng hồ, vậy mà gần như không phút nào điện thoại anh ngừng rung vì tin nhắn của Trình Túc Vũ. Cảm giác có em gái quan tâm thật sự rất ấm áp, nhưng cái sự quan tâm thái quá này đôi khi cũng khiến anh không biết nên khóc hay nên cười.

Cạch! Phó Thiên Minh mở cửa bước xuống xe, anh hít sâu một hơi, cảm nhận bầu không khí trong lành, mát rượi của núi rừng nguyên sơ. Bên tai anh vẫn văng vẳng giọng nói đầy lo lắng của Trình Túc Vũ. Anh khẽ day day thái dương, bất lực khẽ cười, dịu giọng trấn an cô:

"Được rồi, được rồi... Anh sẽ có gắng về sớm, không lỡ mất lễ cưới của em đâu mà lo."

Sau khi cúp điện thoại của Trình Túc Vũ, Phó Thiên Minh cùng trợ lý của mình, men theo con đường bê tông còn mới tinh, chỉ vừa hoàn thành cách đây không lâu do chính Phó thị rót tiền vào. Họ đang đi đến nhà lão Tôn, trưởng thôn của An Tích để bàn bạc về việc thu mua đất đai của bà con trong thôn.

Vùng đất An Tích được ôm trọn bởi những ngọn núi lửa đã ngủ yên từ lâu, nhưng sâu thẳm dưới lòng đất, có lẽ dòng chảy nham thạch vẫn còn đang âm ỉ từng ngày. Chính vì vậy, nơi đây được thiên nhiên ban tặng vô số mạch suối nước nóng tự nhiên, quanh năm hơi nước bốc lên mờ ảo. Dù nằm ở độ cao khá lớn so với mực nước biển, khí hậu An Tích vẫn ấm áp quanh năm, tạo điều kiện lý tưởng cho những vườn cây trái nhiệt đới xanh tốt, trĩu quả, mang trong mình hương vị đặc trưng, thơm ngon khó lẫn với những nơi khác. Rõ ràng là một vùng đất trù phú, nhưng vì địa hình hiểm trở, giao thông đi lại khó khăn, người dân nơi đây bao đời nay chỉ có thể dựa vào trồng cây ăn trái để sinh sống. Nếu không nhờ những mối quan hệ đặc biệt và nắm bắt được thông tin nội bộ về việc nhà nước sắp đầu tư xây dựng sân bay tại thành phố B, đồng thời triển khai tuyến đường cao tốc mới nối thẳng đến thị trấn gần An Tích, thì có lẽ Phó Thiên Minh cũng chẳng mảy may để mắt đến cái nơi khỉ ho cò gáy này.

Từ cổng thôn bước vào, cảnh tượng đầu tiên đập vào mắt Phó Thiên Minh không phải là những mái nhà san sát nhau mà là những hồ nước ngọt rộng lớn, được người dân nơi đây đào lên, dùng để tưới tiêu cho vườn cây ăn trái. Dù đã là giữa tháng 12, nhưng mặt hồ vẫn phủ kín một màu xanh ngắt của lá sen, điểm xuyến vô số những búp sen hồng xinh đẹp dịu dàng như màu má ửng hồng của thiếu nữ. Phó Thiên Minh thoáng ngạc nhiên trước khung cảnh trái mùa này, nhưng rồi anh chợt nhớ đến khí hậu đặc trưng quanh năm ấm áp ở nơi đây, thì cũng thấy chẳng có gì là lạ.

"Cứu với... Có ai không?" Bất thình lình, từ phía xa, cách chỗ anh đứng chừng mười mét, mấy đứa trẻ mặt mày tái mét, quần áo lấm lem bùn đất bò lên từ một bãi cỏ thấp ven hồ, cuống cuồng chạy về phía những ngôi nhà trong thôn, vừa chạy vừa la hét thất thanh, "Ba mẹ ơi... Bà con ơi... Cứu chị Yến Yến... Chị Yến Yến rơi xuống hồ rồi!"

Phó Thiên Minh nhíu mày, nhìn theo hướng mấy đứa trẻ vừa bò lên, thì kinh hãi khi nhìn thấy một cô gái đang chới với giữa hồ sen, tay chân quơ quào vào trong không khí, có vẻ như sức lực đã cạn kiệt, chỉ chực chìm xuống. Không có thời gian để suy nghĩ nhiều, Phó Thiên Minh lập tức trượt nhanh xuống bãi cỏ dốc đứng ven đường, lao mình thẳng xuống hồ. Cuộc vật lộn với người đang đuối nước trong cơn hoảng loạn thật sự không dễ dàng, cô gái bám víu chặt lấy anh, khiến cả hai chìm lên nổi xuống, khó khăn lắm anh mới đưa được cô ấy lên bờ.

Cô gái kia đã hoàn toàn bất tỉnh, người mềm nhũn. Phó Thiên Minh vội vàng đặt cô nằm thẳng trên bãi cỏ ẩm ướt. Anh quỳ xuống bên cạnh, ngang tầm vai cô, nhanh chóng kiểm tra hơi thở và mạch đập. Không cảm nhận được gì, anh lập đặt hai tay chồng lên nhau ở giữa lồng ngực cô gái, dùng lực ấn mạnh xuống theo nhịp. Sau vài lần ép ngực, anh nghiêng đầu cô ra sau, một tay giữ trán, tay kia bịt mũi cô, rồi cúi xuống hà hơi thổi ngạt vào miệng cô. Anh kiên nhẫn thực hiện các động tác lặp đi lặp lại, cho đến khi cô gái khẽ rên một tiếng, hàng mi run rẩy rồi từ từ hé mở. Cô ho sặc sụa, người co rúm lại, một dòng nước lẫn chút bùn đất trào ra khỏi khóe miệng. Đôi mắt cô còn mờ mịt, lạc lõng, từ từ định hình rồi hướng về phía Phó Thiên Minh.

Trong ánh mắt ấy, Phó Thiên Minh thoáng thấy sự bàng hoàng, mơ hồ, có lẽ cô vẫn chưa hoàn toàn ý thức được chuyện gì vừa xảy ra, xen lẫn một chút sợ hãi và... có lẽ là cả sự bối rối khi nhìn thấy một người đàn ông lạ mặt đang ở quá gần mình.

"Yến Yến... Yến Yến con gái của tôi... Hức... hức..." Lúc này, hai vợ chồng dáng vẻ khắc khổ, già nua hơn tuổi thật, hớt hải chạy loạng choạng trên con đường nội thôn, rồi trượt chân ngã nhào xuống bãi cỏ, gần như không còn sức lực để đứng vững, phải bò đến bên cạnh cô gái đang nằm bất động. Người đàn ông với khuôn mặt nhăn nheo, hốc hác vội vàng đẩy mạnh Phó Thiên Minh ra, ôm chặt lấy con gái vào lòng, nước mắt lã chã rơi xuống, vừa khóc nấc lên vừa lay lay người cô, giọng lạc đi vì sợ hãi: "Yến Yến ơi... Con sao rồi? Mở mắt ra nhìn ba đi con! Nói gì với ba một câu thôi mà!"

Thấy người nhà cô gái cũng đã đến, Phó Thiên Minh nghĩ rằng mình ở lại cũng không giúp được gì thêm. Anh khẽ phủi phủi tay áo, nơi vẫn còn vương chút bùn đất ẩm ướt, đứng dậy. Vừa định xoay người rời đi, anh khẽ lên tiếng, giọng có chút khản đặc:

"Cô ấy chỉ bị sốc thôi! Không sao đâu."

Nhưng Phó Thiên Minh vừa xoay người định bước đi, thì bất ngờ, một đám đông người dân trong thôn đã ùa ra, dàn thành hàng ngang hàng dọc, chặn kín lối đi của anh. Một bà dì có thân hình mập mạp, đứng ở giữa đám đông, hếch mặt lên nhìn Phó Thiên Minh, giọng phẫn nộ cất lên:

"Cậu đi đâu? Gây chuyện xong rồi tính phủi đít đi dễ dàng như vậy à?"

"Gây chuyện?" Mi tâm Phó Thiên Minh khẽ nhíu lại, vẻ mặt không giấu nổi sự khó hiểu. Ngay cả trợ lý Tô đứng bên cạnh anh cũng giật mình, khẽ lùi lại một bước. Nhìn cái khí thế hừng hực của đám người này, rõ ràng là không chỉ đơn thuần là tức giận bình thường. Nhưng anh đã làm gì sai chứ? Anh vừa cứu người mà! Chẳng lẽ hồ nước của thôn này không cho người lạ nhảy vào?

"Đúng vậy!" Bà dì béo lùn gằn giọng, ánh mắt như muốn tóe lửa, rồi chỉ tay về phía cô gái vẫn còn đang được người cha ôm chặt trong lòng, "Cậu chạm vào ngực của Yến Yến, cậu còn hôn con bé... Cậu làm như vậy, ở cái thôn này sao con bé còn mặt mũi lấy chồng nữa... Cậu phải chịu trách nhiệm với Yến Yến."

2. Tức giận

Những người đứng xung quanh bà dì cũng đồng thanh lên tiếng, điên cuồng phụ họa theo:

"Phải... Đúng đó..."

Phó Thiên Minh tức đến mức bật cười thành tiếng. Anh ngửa mặt lên trời, thở hắt ra một hơi dài đầy bất lực, nghiến chặt răng để giữ cho bản thân phải bình tĩnh, rồi hạ mắt nhìn thẳng vào đám người đang bao vây mình, giọng gằn xuống, nhưng cảm giác vẫn đầy phẫn nộ:

"Tôi làm vậy là để cứu người... Hô hấp nhân tạo đó! Các người có hiểu không hả?"

Đám người xung quanh đưa mắt nhìn nhau, vẻ mặt đầy hoài nghi. Từ lúc họ chạy đến nơi, họ chỉ nhìn thấy cảnh Phó Thiên Minh đang dùng tay ấn mạnh lên ngực Giang Dữ Yến, rồi còn có hành động thân mật quá mức là môi chạm môi với cô. Đúng là sau đó Giang Dữ Yến đã tỉnh lại, nhưng theo quan niệm của họ từ trước đến nay vẫn luôn là như vậy. Người nào không may rơi xuống hồ, nếu được vớt lên kịp thời thì sống sót, còn không thì coi như số phận, trở thành những linh hồn vất vưởng dưới đáy nước. Họ nghĩ đơn giản như vậy, chứ chẳng ai cho rằng Giang Dữ Yến sống được là nhờ vào hành động kỳ lạ của Phó Thiên Minh.

Một bà dì khác đứng cạnh bà dì mập, chống nạnh, nhíu mày nhìn Phó Thiên Minh với ánh mắt đầy dò xét, giọng điệu quả quyết:

"Chúng tôi chưa từng thấy cách cứu người như cậu nói. Chắc chắn là cậu đã lợi dụng Yến Yến... Yến Yến là cô gái đẹp nhất thôn chúng tôi đó!"

"Điên thiệt chứ!" Phó Thiên Minh rít lên một tiếng. Mu bàn tay miết mạnh từ sống mũi lên đỉnh đầu, cố gắng kìm nén cơn giận đang sôi sục trong lòng. Anh hít một hơi thật sâu, rồi thở ra nặng nề, nhìn thẳng vào đám người đang vây quanh mình với vẻ mặt mất kiên nhẫn, lạnh giọng hỏi, "Giờ các người muốn gì?"

Đám người lại liếc mắt nhìn nhau, vẻ mặt có chút do dự. Phó Thiên Minh cau mày quan sát, không đoán được rốt cuộc họ đang tính toán điều gì. Tống tiền anh ư? Cũng có thể thôi, dù sao anh cũng đã đổ vào mảnh đất này không biết bao nhiêu tiền rồi! Cái giá mà bọn họ có thể đưa ra cũng chẳng thấm vào đâu so với khoản lợi nhuận khổng lồ mà anh có thể kiếm được nếu dự án này thành công. Cuối cùng, vẫn là bà dì mập mạp, hung dữ kia lên tiếng. Dì ta bước thêm một bước, tiến sát đến trước mặt Phó Thiên Minh, ánh mắt kiên quyết nhìn thẳng vào anh, giọng điệu không cho phép chối cãi:

"Cậu phải cưới Yến Yến."

Phó Thiên Minh sững người, cả thân thể cứng đờ như bị đóng băng tại chỗ, đôi mắt anh mở lớn, không thể tin vào những gì mình vừa nghe thấy, trân trân nhìn đám người trước mặt. Anh còn chưa kịp phản ứng lại thì xung quanh đã vang lên một tràng tiếng hô lớn, đồng thanh hưởng ứng đề nghị của bà dì:

"Đúng..."

"Đúng đó... Cậu phải cưới Yến Yến của chúng tôi."

Phó Thiên Minh cảm thấy như có một gáo nước lạnh tạt thẳng vào mặt, sự kinh ngạc ban đầu nhanh chóng bị thay thế bởi một ngọn lửa giận dữ thiêu đốt, đến nỗi mặt anh cũng đỏ lên bừng bừng. Hai bàn tay anh siết chặt thành nắm đấm, gân xanh nổi rõ trên thái dương. Anh đảo mắt nhìn quanh, khuôn mặt từng người trong đám đông hiện lên vẻ kiên quyết, không hề có ý định nhượng bộ. Cảm giác bị ép buộc, bị rơi vào một tình huống vô lý đến mức nực cười. Anh chưa bao giờ nghĩ mình sẽ gặp phải chuyện hoang đường như thế này trong đời. Cứu người mà lại thành ra bị ép cưới? Cái lý lẽ quái quỷ gì vậy?

Bất giác, Phó Thiên Minh quay đầu nhìn về phía Giang Dữ Yến. Người con gái vẫn còn run rẩy trong vòng tay ôm chặt của cha mình, khuôn mặt cô tái nhợt, đôi môi mím chặt. Mái tóc đen dài ướt sũng bết lại trên gò má thanh tú, dù vừa trải qua một phen thập tử nhất sinh, vẻ đẹp thuần khiết, mong manh đúng là khiến cho người ta không khỏi động lòng. Ánh mắt cô vẫn còn lộ rõ vẻ kinh hoàng khi hướng về phía anh, mang theo nỗi sợ hãi và cả sự bối rối khó tả. Sau một khoảnh khắc im lặng đến nghẹt thở, Phó Thiên Minh quay đầu lại, đột nhiên nhếch miệng cười, trong giọng cười vừa nghe ra ý tứ giễu cợt, vừa kiềm chế phẫn nộ tột độ:

"Từ đó giờ chỉ thấy người điên... Không ngờ ở đây có cả một thôn điên." Dứt lời, ánh mắt sắc lạnh của anh quét qua từng gương mặt một trong đám đông, giọng điệu cảnh cáo đầy uy lực: "Các người còn bệnh hoạn nữa đừng trách tôi báo cảnh sát!" Rồi, không để ai kịp phản ứng, anh giận dữ gằn giọng với trợ lý Tô đang đứng lúng túng không biết nên tiến hay nên lùi bên cạnh: "Đi!"

3. Phán xét

Sau sự cố "làm ơn mắc oán" đầy bực bội ở An Tích, Phó Thiên Minh tức giận trở về homestay dưới thị trấn, hôm sau thì cho trợ lý Tô một mình vác mặt đi đàm phán việc thu mua đất đai với trưởng thôn. Dù sao, nghĩ đến cái đám người cổ hủ kia thôi cũng đủ khiến anh phát điên rồi, nói gì đến việc phải ngồi xuống thương lượng với bọn họ.

Phó Thiên Minh ngồi chéo chân trên chiếc băng ghế gỗ dài kê sát tường, ánh mắt lạnh lẽo như băng, ẩn sâu bên trong vẫn còn vương chút lửa giận mà anh cố gắng kiềm chế nhìn chằm chằm Tô Thanh đang ậm ừ đứng trước bàn trà. Nghe những tin tức mà Tô Thanh vừa mang về, giọng anh trầm xuống, bực mình hỏi:

"Không phải đã thỏa thuận hết rồi sao? Giờ lại nói không bán... Đám người của thôn An Tích này muốn nâng giá đất lên à?"

"Không phải!" Tô Thanh vội vàng xua tay phủ nhận. Cậu tặc lưỡi một cái, ánh mắt có chút né tránh khi nhìn Phó Thiên Minh, rõ ràng là đang lưỡng lự, khó mở lời. Cậu biết rõ tính tình của sếp mình, bình thường anh khá dễ chịu, cũng điềm tĩnh. Nhưng chuyện này mà nói ra có là "Phật' cũng sẽ nổi điên. Nhưng cuối cùng, một người làm công ăn lương như cậu cũng không còn cách nào khác. Cậu đành thở dài một hơi, vẻ mặt bất lực giải thích, "Tại sếp không chịu cưới Yến Yến của bọn họ, nên bọn họ không muốn bán đất cho anh nữa."

Phó Thiên Minh sững người, cả khuôn mặt anh tú trở nên cứng đờ như tượng đá. Một thoáng im lặng bao trùm, rồi bất chợt, mấy tiếng cười hắt khô khốc bật ra từ cổ họng anh, nghe vừa trào phúng vừa phẫn nộ. Anh ngửa đầu ra sau, đôi mắt nhắm nghiền, từng tiếng "cộp" nhẹ vang lên khi đỉnh đầu chạm vào bức tường lạnh lẽo. Từ trong kẽ răng, anh khẽ rít lên một tiếng:

"Chắc tôi điên theo cái đám người trong thôn này quá!"

Phó Thiên Minh cảm thấy như mình đang rơi vào một vở kịch phi lý, nơi mọi quy tắc thông thường đều bị đảo lộn, mọi logic đều trở nên vô nghĩa. Sự bực bội tích tụ suốt cả năm trời của anh cũng không bằng những gì anh phải trải qua trong vỏn vẹn hai ngày ngắn ngủi này. Nằm mơ anh cũng chưa từng dám nghĩ đến một ngày, giữa chốn rừng núi heo hút, một người đàn ông như anh lại bị ép duyên... Má nó chứ! Sự tức giận, bất lực và cả một chút buồn cười lẫn lộn trong lòng Phó Thiên Minh, tạo nên một mớ hỗn độn khó tả. Anh mệt mỏi hạ mắt nhìn Tô Thanh, giọng điệu có chút chán nản, nhàn nhạt hỏi:

"Cô gái tên Yến Yến đó là sao?"

Hai mắt Tô Thanh bỗng sáng rực lên, rõ ràng là công sức cậu tranh thủ nghe ngóng từ mấy đứa nhỏ trong thôn trước khi trở về đã không uổng phí. Biết đây là thời khắc để một trợ lý toàn năng như cậu thể hiện, Tô Thanh lập tức đứng thẳng người, hắng giọng một tiếng, đầy tự tin nói:

"Tên cô ấy là Giang Dữ Yến là con gái rượu của ông trưởng thôn..."

"Khoan đã." Phó Thiên Minh khẽ nhíu mày, giơ tay ra hiệu cho Tô Thanh dừng lại. Anh hơi nghiêng người về phía trước, hai bàn tay đan vào nhau đặt trên mặt bàn trà, vẻ mặt đầy ngờ vực hỏi, "Nhớ không lầm thì trưởng thôn An Tích họ Tôn mà?"

Tô Thanh khẽ cong môi cười, đến đôi mắt cũng híp lại thành hình lưỡi liềm. Ngón tay cái và ngón giữa khẽ búng vào nhau, tạo ra một tiếng "tách" nhỏ gọn. Vẻ mặt cậu lộ rõ sự đắc ý, nói:

"Mấu chốt chính là ở đó đấy!"

Không để sếp phải chờ đợi quá lâu, Tô Thanh lập tức dang rộng hai cánh tay, khuôn mặt lộ rõ vẻ thỏa mãn thường thấy mỗi khi chuẩn bị kể một câu chuyện gì đó:

"Vào một đêm trăng tàn sao lặn của mười lăm năm về trước..."

Bộp! Lời còn chưa dứt, một tập tài liệu dày cộp đã đáp thẳng vào mặt Tô Thanh, khiến cậu ta kêu á một tiếng. Mặt mày Phó Thiên Minh đen kịt, thanh âm gằn xuống ra lệnh:

"Vô ngay vấn đề chính!" Anh thật sự vừa bực vừa không thể hiểu nổi, với cái tật luyên thuyên này của Tô Thanh, tại sao anh vẫn có thể chịu đựng mà làm việc chung với cậu ta suốt bao nhiêu năm qua.

Tô Thanh "xì xụp" mấy tiếng, xoa xoa sống mũi đau điếng của mình, khẽ liếc xéo Phó Thiên Minh một cái rồi vội vàng cụp mắt xuống. Cậu thề có một ngày, rồi anh cũng sẽ phải cúi đầu cầu xin cậu thôi. Cầu xin chuyện gì thì không biết, nhưng cứ nghĩ trước cho thỏa mãn lòng người bị tư bản áp bức trước đã. Nghĩ rồi Tô Thanh nhanh chóng thu lại vẻ mặt ấm ức của mình, nghiêm túc kể lại những gì mình đã thăm dò được:

"Hôm đó, là lần đầu tiên lão Tôn rời khỏi thôn An Tích đến thành phố. Trên đường trở về thì nhìn thấy một đứa bé khoảng 3 tuổi bị bỏ rơi ngay chân núi. Lão Tôn với vợ hiếm muộn nhiều năm, nên quyết định đưa đứa bé này về, nhận làm con nuôi."

"Ban đầu cũng chẳng ai để ý gì, nhưng từ ngày lão Tôn mang đứa bé này về, ở thôn An Tích không còn xảy ra lỡ đất hay lũ quét nữa. Ngược lại mùa màng bội thu, năm nào cũng thu hoạch được một lượng lớn xoài, bưởi, chanh dây phân phối cho các siêu thị ở thành phố lớn. Cuộc sống của người dân ở đây từ đó mà tốt hơn, nên họ cho đó là điềm lành do đứa bé này mang tới, là trời ban đứa bé này xuống cho thôn An Tích bọn họ."

Phó Thiên Minh vừa nghe vừa nhíu mày, trong vô thức đã dựa người vào lưng tường một lần nữa, hai tay khoanh lại trước ngực. Anh khẽ bật ra một tiếng cười nhạt, mang theo chút trào phúng, rồi gần như lẩm bẩm một mình, giọng điệu có phần khinh miệt nhưng lại không hẳn là cố ý:

"Đã cổ hủ còn mê tín dị đoan... Hèn gì cái thôn này mấy đời không vượt qua được dãy núi."

Tô Thanh khẽ thở dài, trong lòng có chút không đồng tình với lời nhận xét của Phó Thiên Minh, liền lên tiếng phản bác:

"Haizzzz... Đây là vùng sâu vùng xa, mấy năm nay mới vừa kéo điện về, nhưng cũng chỉ để thắp sáng ban đêm. Vài nhà có điều kiện hơn thì mua được cái điện thoại cục gạch để gọi điện, liên lạc. Ti vi không có, mạng không có thì làm sao họ cập nhật được tin tức bên ngoài."

Cả ngày hôm nay chạy đôn chạy đáo trong thôn An Tích, Tô Thanh đã nhận ra được rất nhiều điều. Dù cuộc sống còn nhiều khó khăn, thiếu thốn đủ bề, nhưng người dân ở đây vẫn vô cùng nhiệt tình và hiếu khách, cậu đến bất cứ nhà nào cũng đều được đón tiếp niềm nở. Ngay cả khi họ không đồng ý bán đất, họ cũng không hề hạch sách hay gây khó dễ cho cậu. Có thể Phó Thiên Minh nói đúng, nhưng những người sống trong điều kiện xã hội phát triển, được hưởng thụ mọi thành quả của thời đại mới như bọn họ, chưa bao giờ phải trải qua cuộc sống thiếu ăn thiếu mặc, chưa từng chứng kiến những trận sạt lở, lũ quét kinh hoàng cướp đi sinh mạng của hàng trăm con người trong phút chốc, khi mà chẳng có ai có thể cứu giúp họ. Trong hoàn cảnh đó, họ chỉ có thể nương tựa vào thiên nhiên, đặt trọn niềm tin vào những thế lực siêu nhiên để cầu mong sự yên bình. Vậy thì, những người chưa từng trải qua cuộc sống của họ, có quyền gì mà phán xét tín ngưỡng và cách sống của họ là lạc hậu, là mê tín?

Thấy Phó Thiên Minh im lặng, vẻ mặt cũng trở nên trầm mặc sau những lời mình vừa nói, không khí trong căn phòng bỗng chốc trở nên có chút căng thẳng. Tô Thanh hít một hơi thật sâu, rồi cố tình đổi giọng, nửa đùa nửa thật, cợt nhả nói:

"Sếp nói bọn họ mê tín dị đoan cũng được... Nhưng đứa bé này lớn lên quả thật rất xinh đẹp, sếp từng hôn một cái rồi mà, sếp thấy có đúng không?"

"Không những lớn lên có vẻ ngoài khiến cho ai nhìn cũng thích mà còn ngoan ngoãn, lễ phép. Ở An Tích con gái ít có ai học được đến lớp 9 lắm, vậy mà cái cô Yến Yến này đã học hết lớp 12, còn tốt nghiệp loại giỏi nữa... Sếp thử nghĩ đi, người trong cái thôn này không xem cô ấy là bảo bối, thì xem ai đây?"

"Sếp vấy bẩn bảo bối của bọn họ, bọn họ chịu bán đất cho sếp mới lạ đó!"

Nhắc đến cái chuyện "làm ơn mắc oán" và cô gái tên Yến Yến đó giống như đụng đến vảy ngược của Phó Thiên Minh. Anh lập tức bật dậy khỏi ghế, vẻ mặt đầy bất lực và tức giận cố gắng giải thích:

"Tôi là cứu người... Cứu người đó! Bọn họ không hiểu chẳng lẽ cậu cũng không hiểu à?"

"Em hiểu." Bất chợt, giữa không gian chỉ có tiếng hai người đàn ông vừa nãy còn đang tranh luận gay gắt, vang lên một giọng nói trong trẻo, dịu dàng như tiếng suối chảy. Phó Thiên Minh và Tô Thanh giật mình, vô thức tròn mắt nhìn nhau, lông tơ trong phút chốc đều dựng đứng cả lên. Hai người máy móc quay đầu nhìn về phía cánh cửa nên âm thanh phát ra. Từ bên mép cửa gỗ, một người con gái khẽ ló đầu ra. Rồi cô đứng nép mình bên khung cửa, bộ dạng lúng túng, ánh mắt rụt rè nhìn Phó Thiên Minh, giọng lí nhí nói, "Em hiểu mà! Đó là hô hấp nhân tạo."

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play