Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

•Hoa Sơn Tái Khởi• Dược Liệu

Nhất-один

Meo~ meo
Bên trong phòng là tiếng bà đỡ đẻ cho một vị phu nhân, còn có tiếng rên rỉ đau đớn của vị phu nhân đang trong lúc thập tử nhất sinh.
Vị phu nhân đó cuối cùng cũng đã trở về nhân gian sau một chuyến đi xuống địa ngục.
Tiếng đứa trẻ vang lên, nghe tiếng khóc nhỏ bé của đứa trẻ mới ra đời.
Phụ thân của đứa trẻ nhanh chóng bước vào, ôm đứa trẻ trong lòng mà xoa nắn nhè nhẹ.
Đôi môi phụ thân nở lên nụ cười tươi tắn, sau đó ông ấy nghe thấy tiếng mèo kêu lên ở sau nhà.
Phụ thân ông ấy nhíu mày, rồi ông nói :
"Nếu đã vậy, thì đặt tên cho nữ nhi của ta là Miêu Nhi đi. Ha ha, đứa trẻ này lớn lên sẽ năng động, thông minh cho coi! Ha Ha!"
___Meo..meo___
Phụ thân ông đang ngồi trong nhà, với hàng loạt tủ đựng dược liệu quý hiếm của ông.
Một con mèo bước vào, nở nụ cười với ông.
-Miêu Nhi-
-Miêu Nhi-
Phụ thân!
Phụ thân đứng dậy, rồi đi về phía cửa sổ, nhìn lại con mèo nhỏ nhắn đứng ở cửa. Môi ông nở nụ cười hiền dịu.
"Tới rồi à?...Hôm nay đi lấy thuốc đi, phụ thân cần vài dược liệu đã hết."
-Miêu Nhi-
-Miêu Nhi-
Vâng~ Con biết rồi.
Con mèo đó nhảy nhót về phía phụ thân, đầu nó dụi vào lòng ngực của ông. Rồi nó ngước lên nở nụ cười tươi tắn, sau đó nó lấy cái rổ được đan lại bằng tre. Con mèo đeo rổ lên lưng, rồi nó ôm lấy phụ thân của nó.
-Miêu Nhi-
-Miêu Nhi-
Phụ thân~ con đi sẽ mệt lắm...
Nó chu môi hồng của nó ra làm nũng với phụ thân. Phụ thân thấy vậy ông ấy liền cười lớn, ông ấy nhéo má của con mèo này.
"Bánh bao hấp ở dưới bếp, đem 2 cái đi. Lên trên đó phải cẩn thận nghe chưa?"
Con mèo nhìn phụ thân với hai mắt sáng rực, nhanh chóng nhảy nhót. Hai tay nó ôm má, rồi vui vẻ nhìn phụ thân.
-Miêu Nhi-
-Miêu Nhi-
Dạ~ cảm ơn phụ thân. Hôn hôn!
Con mèo được thứ nó muốn, nhanh chóng ôm lấy phụ thân của nó hôn lên má ông ấy. Sau đó nó nhanh nhảu chạy đi ra khỏi nhà, đi về phía ngọn núi phía sau.
Không quên cầm lấy 2 cái bánh bao ấm nóng bỏ vào rổ.

Nhị-Два

Meo~ meo
Tiếng bước chân của con mèo với hai má hồng hồng, nụ cười tươi tắn trên môi.
Con mèo nó vui vẻ đi lượn lờ trên núi, hưởng cơn gió mát.
Nó nhún nhảy trên mặt đất gồ ghề, đôi khi đôi chân nhỏ nhắn của nó được bao bọc trong đôi giày thêu hoa của nó.
Nó đi và nhìn xung quanh với ánh mắt tò mò, tìm kiếm.
Rồi ánh mắt của nó chiếu thấy một cậu bé cũng trạc tuổi của nó. Ngồi trên tản đá ở hồ nước, với biểu cảm đầy suy tư.
Con mèo chớp mắt, tò mò nhìn cậu ta. Nó đánh giá từ dưới lên, từ đôi giày được bó lại bằng vải thô. Tới chiếc áo rách rưới rồi mái tóc rối bù.
Nhưng nó dừng lại khuôn mặt của cậu ta, có hơi điển trai nhưng vẻ ngoài thì vô cùng luộm thuộm.
Con mèo suy nghĩ, nhìn vào cậu ta là biết ăn xin. Con mèo cũng có cảm xúc của nó, nó nhanh chóng bước gần lại cậu ta.
Nó nghiêng đầu nhìn cậu ăn xin còn đang ngơ ngác chim trong suy nghĩ. Nó đưa tay chọt chọt vào má cậu ta.
Thấy cậu ta giật mình, nó cười khe khẽ. Rồi nó chăm chú nhìn cậu ăn xin.
-Miêu Nhi-
-Miêu Nhi-
Xin chào!
Môi nó nở nụ cười tươi tắn, thân thiện giơ tay lên chào với cậu ta.
Nó thấy cậu ta có hơi ngạc nhiên, còn ngơ ngác. Cậu ta nhanh chóng lùi lại, cảnh giác nhìn nó.
Ánh mắt cậu ta sâu thẳm khiến nó hơi kinh ngạc, nó lùi lại. Nó nghiêng đầu tò mò nhìn cậu ta.
Sau đó cậu ta cuối cùng cũng lên tiếng.
Thanh Minh •Ăn mày•
Thanh Minh •Ăn mày•
Cô là ai vậy?
Thanh Minh •Ăn mày•
Thanh Minh •Ăn mày•
Tới đây làm gì? Định làm gì hả?
Con mèo ngơ ngác nhìn cậu ta, rồi nó chu môi, giọng nó nho nhỏ.
-Miêu Nhi-
-Miêu Nhi-
Ăn xin mà sao lạ quá vậy....mà thôi. Cậu có đói không? Nhìn câu suy tư quá trời, chắc đói lắm hả?
Con mèo này nở nụ cười khe khẽ, để rổ đựng hai cái bánh bao đã hơi nguội của nó trong đó. Với vài bó dược liệu để bên cạnh. Nó vươn đôi tay của nó lấy một cái bánh bao đưa cậu ta.
-Miêu Nhi-
-Miêu Nhi-
Nè! ăn đi, đói lắm phải không. Tôi thấy cậu đói lắm nên mới đưa cho đó, chứ những đứa khác là tôi không đưa đâu!
Nó hất mặt vô cùng kiêu ngạo, sau đó nó chăm chú nhìn cậu ta.
Cậu ta có hơi ngạc nhiên, tai con mèo còn nghe tiếng bụng của cậu ta reo lên.
Cậu ta có hơi do dự, sau đó nhận lấy bánh bao mà nó đưa cho
Thanh Minh •Ăn mày•
Thanh Minh •Ăn mày•
Ừm cảm ơn nha. Mà cô là ai mà ở đây vậy? Cô đâu phải ăn xin đâu.
Cậu ta ăn hai ngụm bánh bao, rồi nhìn nó chăm chú. Ánh mắt cậu ta đánh giá nó từ đầu đến cuối.
Nó cười, rồi chóng hai tay ở eo.
-Miêu Nhi-
-Miêu Nhi-
Tôi không phải ăn xin đâu, tôi là người bình thường.
-Miêu Nhi-
-Miêu Nhi-
Nhà tôi 3 đời làm thầy thuốc, nên tôi lên núi để hái lá thuốc.
Cậu ta cũng không ngạc nhiên lắm, giống như đã đoán được trước. Rồi cậu ta ăn thêm ngụm bánh bao nữa là hết.
Thanh Minh •Ăn mày•
Thanh Minh •Ăn mày•
Vậy cô có biết môn phái hoa sơn không?
Nó chớp mắt, nghiêng đầu sau đó nó cất giọng nho nhỏ của nó lên.
-Miêu Nhi-
-Miêu Nhi-
Uhm..môn phái Hoa Sơn sao..?
-Miêu Nhi-
-Miêu Nhi-
Ta không biết..chỉ biết Tông Nam thôi. Dù sao ta cũng không có để tâm tới mấy môn phái đó đâu.
Con mèo này ngốc nghếch lắm

Tam-Три

Meo meo
Con mèo nó nhìn cậu ăn xin trước mặt, thấy cậu ta trầm mặt. Rồi cậu ta mới cất giọng.
Thanh Minh •Ăn mày•
Thanh Minh •Ăn mày•
Cảm ơn vì cái bánh bao, bây giờ cô cho tôi biết tên cô đi.
Mèo nó chu môi, suy nghĩ.
-Miêu Nhi-
-Miêu Nhi-
Hmm...Được thôi! Tên của ta là Miêu Nhi!
Nó thấy cậu ta mặt nghệch ra biểu cảm vô cùng châm biếm. Nó nhăn mày, khó chịu với thái độ của cậu ta.
-Miêu Nhi-
-Miêu Nhi-
Hở? Tên ta thì sao chứ? Sao ngươi lại bày ra vẻ mặt như vậy!
Cậu ta nhanh chóng lắc đầu, xua tay
Thanh Minh •Ăn mày•
Thanh Minh •Ăn mày•
Không có gì đâu....Ta tên là Thanh Minh, cô sẽ nghe về tôi nhiều hơn kể từ ngày hôm nay!
Nó bĩu môi, khó hiểu nhìn cậu ăn xin trước mặt.
-Miêu Nhi-
-Miêu Nhi-
Ăn xin mà cũng nổi danh sao?..
Nó đưa tay xoa cằm, sau đó nó nói.
-Miêu Nhi-
-Miêu Nhi-
Cũng có hy vọng đó chứ! Cậu phải cố gắng hơn nữa đấy! He he, lúc cậu nổi danh, chỉ cần bao tôi lại 1 cái bánh bao là được!
Nó thấy cậu ta nở nụ cười nhạt, rồi cậu ta gật đầu.
Thanh Minh •Ăn mày•
Thanh Minh •Ăn mày•
Được, tôi nhớ rồi! Gặp lại sau!
Rồi nó thấy cậu ta chạy đi xuống núi, để lại con mèo ngơ ngác đứng một chổ
Nó gãi má, sau đó lấy cái bánh bao còn lại ra định ăn. Thì cậu ta trở lại, đưa hai tay về phía nó
Thanh Minh •Ăn mày•
Thanh Minh •Ăn mày•
Tôi còn đói quá, có thể cho tôi xin không?
Nó há mồm nhìn cậu ta, rồi nó cũng để chiếc bánh bao lên tay cậu ta. Cậu ta mới nhận được chiếc bánh bao, thì nhanh chóng chạy về hướng lúc nảy.
Để lại nó xoa bụng đói. Nó ỉu xìu mang rổ đựng dược liệu lên vai. Rồi đi xuống núi trở về nhà của mình.
Meo~ lời hẹn đã được lập rồi.

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play