[Thi Tình Họa Dịch] Ánh Mắt,Vương Trên Bóng Lưng Người
Chap 1:Hỏa Hoạn
Từ nhỏ tôi đã không danh không phận
Bị ruồng bỏ bởi chính nơi gọi là gia đình
Gia đình?Nó là cái gì?...Bao giờ tôi mới có được nó
Haizz...Điều đó thì sao mà biết được.Chỉ biết rằng hiện tại tôi được sống trong trại trẻ mồ côi
Tôi cũng chả biết vì sao mình đến được nơi đây cả...Trước khi nhắm mắt chỉ biết được điều rằng tôi bị 1 người đàn ông lạ tóm tụm chiếc áo rách cả 2 bả vai nhấc bổng lên trong lúc đang lục lọi tìm thứ gì đó bỏ bụng
Rồi tôi ngất lịm đi...Và đến đây
Vương Dịch 7t
Cô ơi...Con đói
Vương Dịch 7t
Con mệt lắm,không làm được nữa
Cô Nhi Viện
Con xem mấy bạn đồng trang lứa với con kìa
Cô Nhi Viện
Họ đang rất cần cù và không than thở bất cứ thứ gì đó
Vương Dịch 7t
Nhưng...Con thực sự rất đói*Ọt ọt*
Cô Nhi Viện
*Cười*Làm nốt nhiệm vụ của con.Rồi sẽ tới bữa ăn
Vương Dịch 7t
"Nhưng Tiểu Vương đói rồi"
Người này...Là người chăm lo chúng tôi từng bữa ăn giấc ngủ.Cô ấy rất tốt...Nhưng đó là khi hàng hóa được giao thoa thuận lợi mà thôi
Còn nếu tắc nghẽn.Cô ấy lại hóa thành 1 mụ phù thủy già nua và bảo rằng sẽ trừng phạt chúng tôi nếu chúng tôi là 1 đứa trẻ hư
Tôi rất sợ phù thủy...Tiểu Vương ghét ma quỷ và phù thủy.Vì Tiểu Lâm đã kể rằng...Mụ Phù Thủy sẽ ăn thịt hoặc đánh đập chúng ta mỗi khi mắc sai lầm
Cho nên Tiểu Vương luôn hoàn thành tốt những việc mà cô giao
Tôi luôn tự nhủ bản thân mình sẽ cố gắng làm tốt...Nhưng trong 1 lần sơ xuất nào đó...
Cô Nhi Viện
Mày mau ra đây
Vương Dịch 7t
Các cậu đợi tớ nhé,tớ sẽ chơi sau*Lon ton*
Hà Phương Linh
Cậu phải nhanh lên đó
Vương Dịch 7t
Cô gọi Vương Dịch ạ?
Vương Dịch 7t
Cô...*Rớm nước mắt*
Cô Nhi Viện
Tao nói mày như thế nào?Hàng của tao không được làm sai sót kia mà
Cô Nhi Viện
Rồi thế nào đây!?
Cô Nhi Viện
Vỡ tan tành!.Bọn tao phải bán lỗ
Cô Nhi Viện
Mày nghĩ thử xem...Nếu cả trăm đứa như mày thì...Sớm muộn gì nơi đây cũng phá sản,đến lúc cơm còn không có để mày ăn đấy!
Vương Dịch 7t
Con...Xin lỗi ạ*Khóc*
Vương Dịch 7t
"Tiểu Vương không có làm vỡ đâu...."
Vương Dịch 7t
"Nó tự vỡ mà"
Vương Dịch 7t
Cô ơi...Xin cô đừng bỏ đói Vương Dịch được không
Cô Nhi Viện
Cả tuần uống nước thay cơm*Quay mặt đi*
Hà Phương Linh
Anh ơi...Vương Dịch cậu ấy phải nhịn đói
Hà Phương Linh
Em có thể chia sẻ phần của mình được không ạ
Lâm Bá Văn
*Lắc đầu*Em ăn phần của em đi...Phần của anh chia cho cậu ấy
Hà Phương Linh
Nhưng còn anh?
Lâm Bá Văn
Không sao.Anh khỏe lắm*Cười*
Các cậu ấy tốt lắm.Luôn nhường nhịn cho Tiểu Vương mọi thứ hết đĩa cơm này,cái kẹo này...Tiểu Vương rất thích
Nhưng Tiểu Vương không thích ở nơi này....Nơi đó ác nghiệt lắm...
Ngày 3 bữa chỉ toàn cơm trắng không thịt thà gì cả...Có lúc được 1 vài miếng thịt nhưng nó mỏng như tờ giấy vậy đó.Những lúc như vậy tôi tích thịt từng chút rồi làm 1 bữa thật xa xỉ để thỏa mãn cơn thèm thịt của tôi~
Thế rồi mọi thứ đều toại nguyện theo ý tôi...Cả khu biệt thự này phá sản.Chính tay ông chủ đã tự phá hủy cơ ngơi hào kiệt này bằng cách châm lửa cho căn nhà này sáng rực lên
Ước muốn của tôi đã thành nhưng...những người anh em chung sống với tôi đã cháy tàn trong đống tro trụi.Một sợi tóc...Một mảnh áo cũng chẳng còn
Tiểu Vương không muốn điều đó xảy ra chút nào...Những người thương yêu tôi đã không còn nữa.Tôi phải sống sao đây?
Vương Dịch 7t
Các cậu...Đừng bỏ tớ một mình mà...
Vương Dịch 7t
Tiểu Lâm,Tiểu Linh
Vương Dịch 7t
Tớ ở đây.Còn các cậu đâu rồi*Khóc*
Vương Dịch 7t
Cô ơi,Bụng Tiểu Vương lại đói...*Ọt,ọt*
Chap 2:Quà Sinh Nhật
Vương Dịch ngồi co ro,tấc người run lên từng tí một...Cô đã ngồi ở đó bao lâu rồi?
Hay đã cả là 1 buổi chiều?
Hoàng Hôn cũng đã dần buông xuống,những tàn tích mà trại trẻ Tang Thiên này để lại đã dần chìm vào trong bóng tối...Tưởng chừng như nó bị phai mờ bởi sự u uất trong bóng đêm nhưng không.Mùi hôi thối từ những xác người lại bốc lên vô cùng nồng nặc
Những khung sắt đanh thép vặn vẹo rơi lả chả,va chạm vào nhau tạo nên tiếng man rợ đến ghê người.Một mớ hỗn độn,lộn xộn đã được phơi bày...Nơi đây bây giờ không còn ai muốn gọi....là nhà
Ở đây đối với những đứa trẻ bị bỏ rơi nó như 1 tia hy vọng cuối cùng để sống,nhưng đối với Vương Dịch lại khác.Nó nhìn chả khác nào là 1 nhà tù,1 cái địa ngục của trần gian...
Sung sướng,hạnh phúc đâu không thấy chỉ thấy rằng cô sống như 1 đứa trẻ không tên không tuổi,không tồn tại trên mảnh đời này vậy.Không 1 ai biết tên cô,không 1 ai nhớ họ của cô,kể cả ngày mà cô sinh ra
Vương Dịch 7t
Cô ơi,con không tên là mày đâu
Vương Dịch 7t
Là Vương Dịch đó ạ
Cô Nhi Viện
Mặc xác mày,mày là cái thá gì mà tao phải để tâm chứ?
Vương Dịch 7t
Không có...Con chỉ muốn nói tên mình để cho cô biết thôi
Vương Dịch 7t
Con không muốn tên là mày đâu*Cúi gằm mặt,đan tay vào nhau*
Giọng nói dần một nhẹ xuống...Vương Dịch không muốn bị chửi,những câu từ đó thật khiến người khác tủi lòng mà
Vương Dịch 7t
Vả lại cô ơi,nay sinh nhật con đó
Vương Dịch 7t
Ngày mà Tiểu Vương ra đời
Vương Dịch 7t
Con xem trên tivi,người ta nói sinh nhật là phải có bánh kem.Tiểu Vương cũng muốn nó lắm
Vương Dịch 7t
Nhìn nó trông thực sự rất ngọt ngào*Lay tay*
Cô Nhi Viện
Cút!?Nay mày ăn gì mà lắm mồm thế?
Vương Dịch 7t
Tiểu Vương...Chỉ muốn ăn bánh kem...
Lâm Bá Văn
Nào Vương Dịch mau lại đây*Kéo tay cô*
Vương Dịch 7t
Các cậu buông tớ ra
Vương Dịch 7t
Tớ đang nói chuyện với cô mà
Hà Phương Linh
Cậu không thấy là bà ta đang rất ghét cậu?
Lâm Bá Văn
Đúng vậy.Đừng cố đâm đầu vào 1 cuộc nói chuyện vô nghĩa!
Vương Dịch 7t
*Đan tay*Tớ...tớ.Hôm nay là sinh nhật tớ!
Vương Dịch 7t
Tớ muốn ăn bánh kem.Nhưng cô không cho...
Lâm Bá Văn
Bánh kem chỉ dành cho những người giàu có,quý tộc.Bọn tớ không có tiền,cậu có muốn ăn 1 gói bim bim không?
Vương Dịch 7t
*Cười tít mắt*
Vương Dịch 7t
*Gật đầu lia lịa*Có chứ,đây là lần đầu tiên tớ được ăn bimbim
Hà Phương Linh
Anh à,nhìn cậu ấy vui quá
Lâm Bá Văn
*Cười,xoa đâu Phương Linh*Phải,đây là lần đầu mà
Nói rồi,cả 3 đứa trẻ này túm tụm lại 1 gói bim bim.Mỗi người chia nhau từng miếng một,đến 1 chút vụn còn sót cũng phải liếm bằng sạch
Hà Phương Linh
Này Vương Dịch,bọn tớ cho cậu này
Lâm Bá Văn
*Gật*2 anh em bọn tớ không biết chữ*Gãi tai*
Lâm Bá Văn
Mà có mỗi cậu là thành thục cả viết cả đọc nên tớ nghĩ nó cần thiết với cậu lắm
Lâm Bá Văn
Cậu nhận nó nhé?
Vương Dịch,miệng cười,đôi mắt híp lại chẳng thể nhìn được ánh dương
Có lẽ xem ra đang rất thích thú với món đồ này
Vương Dịch 7t
Bây giờ Tiểu Vương,tớ.Đã có 1 món quà của riêng mình rồi.Haha
Chap 3:Sự Lựa Chọn
Vương Dịch 7t
Phải rồi!Cuốn sổ bây giờ nó đang ở đâu chứ!?
Vương Dịch 7t
Món quà đó.Nếu mình đánh mất các cậu ấy sẽ trách móc mình cho mà coi!!
Vương Dịch bật phắt dậy,đôi chân run rẩy đang bước vào trong đống đổ nát,từng mảnh vỡ đang cứa sát vào đôi chân nhỏ nhắn kia.Hơi nóng bắt đầu nuốt chửng đi sự quyết tâm này
Nhưng cô mặc kệ,mặc kệ đi những cái nóng âm ỉ,mặc kệ luôn cả những vết sước da thịt.Mọi thứ ở đây nhầm nhò gì so với tháng ngày ăn roi đòn thấu xương kia
Vương Dịch dùng đôi tay chần chụi của mình,cố gắng lật từng viên gạch,từng mảnh vải đã sơ xác cháy rụi để mong sao có thể tìm thấy được nó...Không có 1 ai giúp đỡ,cũng chẳng có ai quan tâm
Trời đã tối mù,càng khiến việc tìm kiếm cuốn sổ nhỏ trở nên gian nan hơn nó chẳng khác nào là tìm trong vô vọng.Để rồi....
Trời thương,trời muốn con bé này có được 1 cuộc sống tốt đẹp hơn,1 cuộc sống sung túc khá giả,nên đã cho hàng vạn ngôi sao tìm kiếm bằng ánh sáng.Những tia sáng le lói nhưng cũng đủ để khiến cô nhìn rõ hơn trong ban đêm
Vương Dịch 7t
Thật sự là đã mất rồi...?
Vương Dịch không bỏ cuộc,ngồi dậy và tiếp tục lục lọi một lần nữa
Cũng may thay phía góc tường...Cô nhớ không nhầm đó chính là căn phòng không ánh sáng của mình.Nơi đó phía cuối chứa 1 cái tủ nhỏ,1 chiếc tủ chứa bao ước mơ hoài bão.
Cô cắm cụi lao thẳng về phía nó,chiếc tủ 1 phần đã bị thiêu rụi còn 1 phần lại vẹn nguyên như 1 tia sống cuối cùng còn sót lại.Cô hấp tấp kéo ngăn tủ không cần chìa khóa.Và cuối cùng.....
Vương Dịch 7t
Tìm được rồi*Cười,thở phào nhẹ nhõm*
Vương Dịch 7t
Mình thật siêu mà*Thở hồng hộc*
Cuốn sổ nhăn nheo,in hằn từng vết gấp,phần bìa bên ngoài đã bị cháy đen,nhưng những trang giấy vẫn còn giữ vẹn nguyện 1 vài nét chữ
Nhật Ký những ngày hạnh phúc của
Vương Dịch
Ngày 6/6/2005
Ngày sinh nhật đầu tiên,tớ được các bạn tặng cho cuốn sổ này.Tớ rất thích,vì đây là lần đầu tớ chung sống với các con chữ.Tớ sẽ giữ gìn nó cẩn thận và ghi lại những ngày tháng sống sót của mình.
Tớ không biết mình sẽ có thể chết đi lúc nào,nhưng tớ biết mình không thể sống nếu thiếu cậu,cuốn sổ ạ.Cậu sẽ là cuốn sổ được tớ ghi lại những ngày tháng mà tớ mạnh mẽ nhất và sự tồn tại của tớ ở nơi đây.
Khi đọc được vài nét chữ siêu vẹo của mình viết năm ngoái,cô ngồi bệt xuống khóc lên to tiếng,khóc như cảm ơn trời đã cho mình gặp lại sự sống.Khóc vì số phận của mình sinh ra quá đau khổ...
Cô ôm chặt nó như cả thế giới của mình,khói bụi làm cay mắt những giọt nước mắt hòa quyện vào khói lửa
Nó tựa như 1 điểm kết thúc và cũng như là 1 điểm khởi đầu trong chuyến hành trình sinh tồn của bản thân
Vương Dịch 7t
Tiểu Vương lại đói rồi....*Xoa bụng*
Cô liếc nhìn xung quanh,1 bên là cánh bìa rừng,1 bên là thành phố xa hoa mỹ miều.Cuộc đời cô bây giờ chia làm 2 ngả,nếu chọn đúng có thể sống.Nhưng 2 nơi này đều ẩn chứa những nguy hiểm rủi ro đang ẩn nấp xung quanh.Không 1 nơi nào là an toàn cả
Vương Dịch 7t
Tiểu Vương sợ thú dữ ăn thịt
Vương Dịch 7t
Tiểu Vương không muốn làm mồi nhử cho chúng đâu!
Vương Dịch 7t
Còn bên này...Sáng quá*Che mắt*
Vương Dịch 7t
Nhưng nó dụ dỗ Tiểu Vương,những con người ở đây là 1 mối nguy hiểm xấu xa!
Vương Dịch 7t
Giống như cái cách ông chủ,và những con ngưòi ở đó vậy...
Vương Dịch 7t
Tiểu Vương không muốn bị mắng chửi lại càng không muốn bị roi đánh đập
Vương Dịch 7t
Nhưng nếu cứ ở đây mãi,mình lại chết đói mất.Mình không muốn gục ngã xuống cái nơi đầy xác người này!
Vương Dịch 7t
Nếu có chết cũng phải là 1 nơi đầy hương hoa và 1 đồng cỏ xanh yên bình!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play