[Negav X OC] Tựa Như Giấc Mơ
1
Em là cánh diều
Nếu mê lên thì anh chiều
One night stand, no thank you
Những thanh âm này sao nghe như tình yêu
Đây là lâu dài
Đón my queen về lâu đài
Sẽ ở đây hay đâu này
Miss Dior ở tất cả nơi ta làm.
Nắng chiều đổ bóng qua ô cửa sổ, nhuộm vàng chiếc bàn làm việc ngăn nắp của Hoàng Khánh Vân.
Cô thở hắt ra, thả bút xuống bàn và dựa lưng vào ghế.
Thêm một ngày dài kết thúc, những cuộc họp căng não, những bản kế hoạch chưa hoàn chỉnh – tất cả khiến đôi mắt nâu đượm buồn của cô dường như càng thêm sâu thẳm.
Cô sống một mình giữa thành phố rộng lớn này, trong một căn nhà nhỏ nhưng đủ đầy.
Mỗi năm chỉ có thể về thăm gia đình đôi ba lần, Hòa Bình trở thành miền ký ức xa xôi, như một giấc mơ dịu dàng lẩn khuất sau lớp khói bụi Sài Gòn.
Mặt trời sắp tắt nắng sau những dãy mái ngói đỏ lô xô.
Trong con hẻm nhỏ yên bình giữa lòng thành phố, một chiếc xe tải dừng lại trước căn nhà vừa được sơn mới.
Tiếng dọn đồ, tiếng mẹ gọi con, tiếng hàng xóm tò mò – tất cả tạo nên một bầu không khí rộn ràng của ngày chuyển nhà.
Đặng Thành An vừa bê thùng giấy vào nhà, vừa thở hổn hển.
Mẹ cậu từ trong bếp đi ra, tay cầm một hộp bánh nhỏ, gói cẩn thận.
Mẹ Negav
An này, con cầm hộp bánh này sang mời hàng xóm đối diện giùm mẹ.
Mẹ Negav
Nhà người ta ở lâu rồi, mình mới tới cũng nên chào hỏi.
Đặng Thành An•Negav
Trời ơi, mẹ ơi…
Đặng Thành An•Negav
//nhăn mặt// Con đâu quen ai đâu, con ngại lắm.
Mẹ Negav
Làm quen thì mới quen được.
Mẹ Negav
Nhanh lên, mẹ nghe nói nhà đó có cô gái sống một mình, chắc tầm tuổi chị họ con.
Mẹ Negav
Biết đâu con được thêm bạn mới.
An chẳng còn cách nào khác ngoài thở dài, cầm hộp bánh, lững thững bước ra cổng rồi sang bấm chuông ngôi nhà đối diện.
Cửa mở ra. Người con gái đứng trước mặt khiến cậu hơi sững lại một giây.
Đặng Thành An•Negav
Dạ, em mới chuyển đến nhà đối diện.
Đặng Thành An•Negav
Mẹ em bảo mang bánh sang… chào hỏi chị một tiếng.
Cậu ậm ừ, tay chìa hộp bánh ra, cười ngượng. Cô nhìn cậu vài giây, rồi gật đầu nhận lấy, giọng đều đều.
Hoàng Khánh Vân
Ừm,cảm ơn.
Đặng Thành An•Negav
Dạ… À, em là Đặng Thành An.
Đặng Thành An•Negav
Chị… tên gì ạ?
Hoàng Khánh Vân
Khánh Vân.
Không khí có chút ngượng ngập.
Cô không tỏ ra lạnh nhạt, nhưng ánh mắt bình thản ấy khiến An chẳng biết phải nói gì tiếp. Cậu gãi đầu.
Đặng Thành An•Negav
À, thôi em không làm phiền chị nữa.
Đặng Thành An•Negav
Lúc nào rảnh chị qua chơi với mẹ em cho vui nhé. Mẹ em nói giỏi nấu chè lắm.
Cô gật đầu khẽ. Không cười, không phản ứng gì nhiều, chỉ nhẹ nhàng đóng cửa lại sau khi cậu quay đi.
Bên trong nhà, cô đặt hộp bánh lên bàn, nhìn nó một lúc rồi quay người đi về phía giá sách.
Lạ thật – cô không hay mở cửa cho người lạ.
Nhưng cậu nhóc đó… ánh mắt ấy, lại khiến cô nhớ đến một điều gì đó đã rất lâu rồi.
Flop=drop
Đúng như các cậu bình chọn.
Flop=drop
Mong mọi người ủng hộ ạ.
2
Cưng này, cưng này quên thằng cu mà em từng yêu đi
Anh từ trong màn đêm vồ em về như là Stewie
Nhẹ hôn bờ môi nồng thơm mùi son vị dâu MAC
Không mất một cắc vẫn gọi em là baby.
Thành An đi học thêm về muộn, chiếc balo nặng trĩu sách vở lưng chừng vai.
Cậu vừa đi vừa đeo tai nghe, bước qua con hẻm nhỏ dẫn về nhà thì… khựng lại.
Chiếc xe trước nhà đối diện – nhà Khánh Vân – vẫn dựng y nguyên như buổi sáng.
Nhưng điều khiến cậu chú ý là cửa kính bên tài xế đang mở hờ, để lộ bên trong là mấy tập tài liệu cùng laptop nằm trên ghế phụ.
Gió đang bắt đầu nổi. An nhíu mày.
Cậu đứng lặng một lúc rồi rút tai nghe, đảo mắt nhìn quanh.
Cả con phố gần như đã tắt đèn nghỉ ngơi.
Nhà cô thì tối om, chắc vẫn chưa về.
Cậu không dám đụng vào xe người ta, dù cũng hơi lo giấy tờ bị bay mất hay ai đó thấy mà dòm ngó.
Rút từ balo ra một mẩu giấy ghi chú, cậu viết nhanh vài dòng, nắn nót từng chữ.
“Xe chị mở cửa sổ. Em không dám động vào. Chị về nhớ kiểm tra.”
Cậu dán giấy lên cánh cổng sắt, ngay chính giữa nơi dễ thấy nhất.
Rồi lặng lẽ bước về phía nhà mình, không mong gì hơn ngoài việc… chị ấy không bị mất tài liệu.
Cậu đang ngáp dài, định dắt xe ra thì khựng lại. Trên yên xe có một ly trà đào mát lạnh.
Đặng Thành An•Negav
Gì vậy ta?
Tờ giấy dán bên cốc khiến cậu sững lại.
"Cảm ơn. Cậu tinh ý hơn nhiều người trưởng thành."
Vừa lúc ấy, cổng nhà đối diện mở.
Cô bước ra, tóc búi cao, mặc sơ mi trắng và váy bút chì như mọi khi.
Ánh mắt cô lướt qua cậu, rồi dừng lại một giây.
Hoàng Khánh Vân
Trà đào hợp gu không?
Đặng Thành An•Negav
À… dạ có, em thích uống ngọt. Mà… chị nhớ mặt em hả?
Hoàng Khánh Vân
Nhà đối diện, không nhớ mới lạ.
Cô nói xong, gật nhẹ rồi quay người bước vào xe.Cậu lí nhí nói với theo
Đặng Thành An•Negav
Em chỉ sợ chị nghĩ em tò mò chạm vào xe… nên em không dám.
Cô nghe cậu nói vậy liền dừng lại,quay mặt sang.
Hoàng Khánh Vân
Cậu để lại giấy nhắn, không ai nghĩ xấu cậu đâu.
Đặng Thành An•Negav
Dạ… Em thấy chị làm rơi tài liệu rồi laptop, sợ mất thôi.
Cô dừng một nhịp, như định nói gì thêm, rồi… thôi.
Hoàng Khánh Vân
Chị đi làm. Trà hôm nay… coi như quà làm quen.
Cậu nhìn theo xe cô rời đi.
Đôi mắt chị ấy sáng nhưng lạnh. Mà không hiểu sao, cậu thấy… không hề xa cách
3
Baby nếu khi ấy anh đã xem em là duy nhất thôi
Thì liệu tình yêu từ trong lòng anh có vương lại nơi đôi môi
Nếu có thể quay ngược thời gian anh sẽ chẳng chứng minh gì
Chỉ để nói rằng hãy cứ nghĩ về anh khi em cũng chẳng thể quên được anh yah.
Từ ngày đó, cứ chiều chiều là Thành An lại xuất hiện trước cổng nhà cô.
Đặng Thành An•Negav
Chị ơi, cho em mượn máy tính bấm chút nha.
Đặng Thành An•Negav
Cái của em… không hiểu sao bấm ra kết quả sai.
Hoàng Khánh Vân
Bấm sai là do máy hay do người?
Đặng Thành An•Negav
Máy sai. Em bấm đúng.
Cô không nói, nhưng vẫn lùi vào mở cửa, để mặc cậu đi theo.
Đặng Thành An•Negav
Chị ơi… cho em hỏi cái đề này tí. Giảng hộ em phần đạo hàm ngược được không?
Hoàng Khánh Vân
Chị là trưởng phòng nhân sự, không phải giáo viên toán.
Đặng Thành An•Negav
Chị làm trưởng phòng thì chắc toán giỏi…
Cô nhìn cậu một lúc, rồi rút ghế.
Hoàng Khánh Vân
Ngồi xuống. Cậu thi rớt thì chị mang tiếng hàng xóm ác.
An mỉm cười. Lần này, nụ cười anh khiến cô hơi ngỡ ngàng.
Cô quay đi, giả vờ lật tài liệu, nhưng ánh mắt đã dịu đi.
Đặng Thành An•Negav
Chị ơi, hôm nay nhà em vắng tanh.
Đặng Thành An•Negav
Mẹ đi chơi với dì em rồi. Em… sợ ma.
Cô im lặng nhìn cậu 3 giây, tưởng đùa. Nhưng Thành An nghiêm túc đến lạ.
Đặng Thành An•Negav
Thật. Em không ngủ được. Em sang ngồi chút thôi, không làm phiền chị đâu.
Hoàng Khánh Vân
//thở dài// Có ma nào chịu nổi cậu nói nhiều…
Tối đó, An ngồi ở ghế sofa nhà cô, xem TV còn cô thì gõ laptop. Không nói chuyện nhiều.
Nhưng lạ lắm – từ đó về sau, đèn nhà cô ít khi tắt sớm.
Tiếng gõ cổng vang lên. Khánh Vân vừa mới đi làm về, còn chưa kịp thay đồ.
Đặng Thành An•Negav
A! Chị,em An nè.
Đặng Thành An•Negav
Chị có bận không?
Cậu im luôn. Vài giây sau,cô lại thở dài, ra mở cổng.
Hoàng Khánh Vân
Rồi, nói đại đi. Gì nữa đây?
Đặng Thành An•Negav
//cười toe toét// Em bị bí bài toán hình. Mà mẹ em thì không hiểu gì mấy cái này.
Đặng Thành An•Negav
Chị giúp em được không?
Hoàng Khánh Vân
Chị đi làm về muốn xỉu tới nơi, cậu không thấy à?
Đặng Thành An•Negav
Em chỉ hỏi chút xíu thôi… Nhanh lắm. Em ngồi ngoài hiên cũng được.
Hoàng Khánh Vân
//thở dài// Cậu tưởng tôi là trung tâm gia sư à?
Đặng Thành An•Negav
Không ạ. Chị là… trung tâm “Khó gần mà tốt bụng”.
Cô phì cười. Mà cũng chỉ cười nhẹ một cái, rồi quay lưng.
Hoàng Khánh Vân
Vô nhà. Lẹ đi.
Hoàng Khánh Vân
Câu này cậu không nhìn ra tam giác vuông ở đây à?
Đặng Thành An•Negav
Em tưởng nó… không vuông.
Hoàng Khánh Vân
Chữ “tưởng” đó mới đáng sợ.
An bật cười. Cậu nhìn quanh.
Đặng Thành An•Negav
Nhà chị sạch ghê. Thơm nữa.
Hoàng Khánh Vân
Ừ. Vì không có mấy thằng nhóc như cậu quậy phá.
Đặng Thành An•Negav
Em không quậy. Em ngoan mà.
Hoàng Khánh Vân
Ngoan đến mức chiều nào cũng mò sang đây hả?
Đặng Thành An•Negav
Tại… nhà em im quá. Không ai nói chuyện.
Hoàng Khánh Vân
Mẹ cậu đâu?
Đặng Thành An•Negav
Mẹ em đi làm suốt. Có về thì cũng mệt, ngủ sớm. Em chán.
Cô im lặng vài giây. Cô khẽ hỏi, giọng dịu hơn.
Hoàng Khánh Vân
Cậu thấy buồn hả?
Đặng Thành An•Negav
//gật đầu// Hơi buồn. Nhưng sang đây thấy chị khó tính là đỡ buồn liền.
Hoàng Khánh Vân
Coi như là lời khen đó hả?
Đặng Thành An•Negav
Dạ. Với lại… Em thấy chị không vui mấy.
Hoàng Khánh Vân
//cau mày// Cậu có ý gì?
Đặng Thành An•Negav
Chị cười ít. Mặt hay mệt. Giống như… không ai nói chuyện cùng.
Cô quay đi, nhìn vào khoảng tường trắng. Một lúc sau, cô khẽ nói.
Hoàng Khánh Vân
Có thể là vậy thật.
Đặng Thành An•Negav
Wow! Vậy mình giống nhau rồi đó.
Hoàng Khánh Vân
Nhưng chị lớn rồi. Cậu thì… mới lớp 8!
Đặng Thành An•Negav
Lớn đâu có nghĩa là không cần ai bên cạnh.
Cô không đáp. Nhưng hôm đó, cô mang ra hai ly nước chanh thay vì một. Và đèn nhà cô tắt muộn hơn thường lệ.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play