Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

[KhoaĐạt] Tình Yêu Và Thù Hận

Lặng lẽ yêu trong hận thù

t/g
t/g
:)))
t/g
t/g
đọc tên là bt ngược hay kh rồi ha
_______________
Nếu thế giới này không chất chứa thù hận, có lẽ anh đã có thể nắm tay cậu như một điều hiển nhiên
Anh - Đinh Tấn Khoa con trai duy nhất của gia tộc họ Đinh, một trong những gia tộc lâu đời nhất trong giới Exports, luôn mang trên mình vẻ lạnh lùng như băng đá
Từ nhỏ đã được dạy phải mạnh mẽ, phải đứng đầu và đặc biệt - không được dính dáng đến gia tộc họ Nguyễn
Còn cậu - Nguyễn Hữu Đạt, người thừa kế duy nhất của gia tộc họ Nguyễn, kẻ thù truyền kiếp của gia tộc họ Đinh
Dù là tuyển thủ nổi bật, tính cách điềm đạm, ánh mắt lúc nào cũng nhẹ nhàng, ấm áp - những bên trong vẫn mang nặng sự mâu thuẫn giữa "tự do cá nhân" và "trách nhiệm gia tộc"
---
Hai người hai thế giới nhưng lại yêu nhau
Tình yêu của họ bắt đầu như một ngọn lửa nhỏ - lặng lẽ, âm ỉ - bùng cháy vào nhưng ngày họ đứng cùng một màu áo, cùng chiến đấu vì màu cờ sắc áo của đội tuyển quốc gia
Anh nhìn em call team mà ánh mắt như dịu đi, còn em thì luôn chờ đợi những cái gật đầu trầm mặt của anh sau những pha sử lý đẹp mắt
Không ai trong họ nói ra đều gì, nhưng chỉ cần nhìn vào ánh mắt nhau sau mỗi trận, hả hai đều hiểu rõ hơn cả ngôn từ
Tình cảm ấy - sâu hơn tình bạn, nhưng chẳng bao giờ được phép trở thành tình yêu
---
Vì gia tộc "Nguyễn" và "Đinh" vốn đã không thể độ trời chung
Mỗi lần họ chạm tay vào nhau trong lặng lẽ, là một lần trái tim họ khẽ run lên, bởi biết rằng nếu người lớn biết được... mọi thứ sẽ chấm hết
Và rồi... điều gì đến cũng đến
___
Đêm định mệnh đó, tại chung kết quốc gia
Em đứng trên bục nhận giải, anh đứng bên cạnh - ánh đèn rọi xuống hai gương mặt trẻ đang được tung hô
Em quay sang muốn nói điều gì đó với anh, chỉ đơn giản là:
Hữu Đạt
Hữu Đạt
Cảm ơn vì đã ở đây
Nhưng anh chỉ lặng lẽ nắm chặt tay, không đáp lại
Anh biết - trong hậu trường, cha của anh đang đứng đó, với ánh mắt giận dữ khi thấy "đứa con nhà họ Đinh" mỉm cười cùng "một thằng nhãi họ Nguyễn"
Sau đêm ấy, anh biến mất khỏi đội. Không lời từ biệt. Không một dấu vết
Cha Khoa
Cha Khoa
Tại sao lại để tình cảm đánh mất lý trí như vậy, Khoa?
Đây là câu nói mà cha anh đã nói khi siết chặt vai anh đêm hôm ấy
Cha Khoa
Cha Khoa
Cậu ta mang họ Nguyễn, con quên rồi à?
Cha Khoa
Cha Khoa
Bọn họ đã từng đẩy nhà ta xuống vực sâu nhục nhã đến nhường nào?
Anh chỉ đứng đó, mắt trũng sâu, không nói gì
Anh không thể phản kháng. Không thể cãi lời. Và quan trọng hơn - anh không thể chống lại chính quá khứ mà hai gia tộc đang gồng mình oán hận nhau
Anh đã chọn rời đi. Chọn từ bỏ... vì sợ rằng nếu yêu thêm một lần nữa thì cả em và anh sẽ không được toàn vẹn
---
Một người bỏ đi vì trách nhiệm
Một người ở lại với hàng ngàn câu hỏi không lời giải đáp
Và tình yêu... ch\ết yểu trong lặng lẽ
____
Nhiều tháng sau đó, họ gặp lại
Trên sân khấu đối đầu, dưới ánh đèn rực rỡ, nơi không có chỗ cho cảm xúc
Anh đứng bên kia chiến tuyến, vẫn ánh mắt ấy - nhưng giờ đã khoác lên sự xa cách lạnh lẽo
Em không hỏi vì sao nữa. Em chỉ nhìn anh lòng thầm nghĩ
Hữu Đạt
Hữu Đạt
*Tôi đã từng yêu anh như mạng sống của mình... nhưng rốt cuộc, chúng ta vẫn chỉ là hai người thuộc về hai thế giới không thể hòa làm một*
____________________
t/g
t/g
chap đầu hơn 600 chữ🤡
t/g
t/g
Thật là vi diệu
t/g
t/g
Mấy chap sau đủ chữ là ok

Vết cắt từ quá khứ

t/g
t/g
🐆
t/g
t/g
Quá tr rồi
t/g
t/g
Lười quá nè~
t/g
t/g
Mà lỡ lên kịch bản rồi bt s giờ💔
_______________
Mưa đổ rả rích trên máy ngói của biệt phủ họ Nguyễn
Ánh đèn mờ vàng chiếu qua làn sương mỏng, đọng lại trên từng giọt nước lạnh ngắt nơi bậc thềm
Trong phòng, Nguyễn Hữu Đạt đứng lặng trước khung cửa sổ, tay siết chặt bức thư tay đã nhòe mực
Là thư của Khoa, không giấu, không tên chỉ vài dòng ngắn ngủi được để lại sau bức tường phía sau căn nhà gỗ cũ ở rìa thị trấn - nơi hai người từng hẹn nhau trốn khỏi thế giới đầy hận thù ấy
>" Nếu như chúng ta sinh ra trong một thời đại khác... có lẽ đã có thể ở bên nhau" _ĐTK
Đạt cười nhạt, tim như bị bóp nghẹn. Em siết bức thư, mắt đỏ hoe.
Họ yêu nhau từ năm 17 tuổi, nhưng giữa hai người là cái tên không thể xóa nhòa: Đinh Tấn Khoa - Nguyễn Hữu Đạt
Một người thừa kế dòng họ Đinh quyền lực, kẻ còn lại là hậu duệ nhà họ Nguyễn từng bị chôn vùi trong thù hận và mất mát do cuộc thanh rừng năm ấy
Gia tộc Đinh từng kiến dòng họ Nguyễn điêu đứng, cả một đời Đạt lớn lên trong những câu chuyện mẹ kể về m@u, về nước mắt, về nỗi nhục không thể gột sạch
Vậy mà... cậu lại yêu người mang họ Đinh
---
Tại một căn phòng xa hoa bên dinh thự họ Đinh, Khoa đứng trầm ngâm trước tấm ảnh cũ
Đó là bức ảnh duy nhất mà anh và em chụp chung - khi cả hai trốn khỏi thành phố, sống những ngày ngắn ngủi như những thường dân, không gánh nặng gia tộc, không oán hận
Chỉ có hai trái tim biết yêu
???
???
Khoa
Một giọng nói già cội vang lên phía sau
Tấn Khoa
Tấn Khoa
/giấu bức ảnh vào ngăn kéo/ con nghe
Cha Khoa
Cha Khoa
Thằng nhóc họ Nguyễn vẫn chưa buông bỏ sao?
Khoa im lặng
Cha Khoa
Cha Khoa
/nhếch môi/ họ Nguyễn phải trả giá, Khoa à
Cha Khoa
Cha Khoa
Mối hận này không thể rửa bằng vài giọt nước mắt tình yêu
Khoa không nói gì chỉ biết siết chặt tay
Anh biết mình không thể thay đổi dòng m@u đang chảy trong người
Nhưng... cũng không thể quên ánh mắt Đạt nhìn anh đêm chia tay ấy - vừa đau đớn, vừa bất lực, vừa tuyệt vọng
---
Đêm đó, khi trời vừa tạnh mưa, Đạt trùm áo khoác rời khỏi nhà
Em đến căn nhà gỗ cũ nơi họ từng hứa sẽ gặp lại nếu mọi chuyện đi quá xa
Cánh cửa gỗ kẽo kẹt mở ra
Khoa đã đứng đó, quay lưng lại, như đã chờ từ rất lâu
Hữu Đạt
Hữu Đạt
Anh vẫn đến /khẽ nói/
Tấn Khoa
Tấn Khoa
Chỉ cần em còn đến, anh sẽ chờ /quay lại/
Ánh mắt anh chứa đầy nỗi buồn không tên
Khoảng cách chỉ một bước nhưng họ không ai bước đến
Hữu Đạt
Hữu Đạt
Chúng ta... không thể nữa rồi phải không? /cười buồn/
Tấn Khoa
Tấn Khoa
Không phải chúng ta không thể
Tấn Khoa
Tấn Khoa
Mà là thế giới này không cho phép
Một giây im lặng. Rồi Đạt bước tới, ôm chặt lấy anh
Lần cuối
Tấn Khoa
Tấn Khoa
Vậy... hãy để anh là người kết thúc mọi thù hận này
Hữu Đạt
Hữu Đạt
/mở to mắt/ anh định-
Tấn Khoa
Tấn Khoa
Chỉ cần em sống
Tấn Khoa
Tấn Khoa
Sống và đừng hận chính mình vì đã từng yêu kẻ mang họ Đinh
Ngoài trời mưa lại bắt đầu rơi
____________________
t/g
t/g
Thêm bi kịch
t/g
t/g
Hay
t/g
t/g
Chống lại gia tộc đây
t/g
t/g
Khó chọn quá
Tấn Khoa
Tấn Khoa
Rồi có cái nào nhẹ nhàng không em?
Hữu Đạt
Hữu Đạt
Nhìn là biết không rồi
Cha Khoa
Cha Khoa
/cầm kịch bản/ sao vai mình xấu xa thế không biết
Ba Đạt
Ba Đạt
/cầm kịch bản nốt/ ừm chưa tới vai thôi cứ chill đã
???
???
Diễn viên quần chúng ít vai nhàn nhã quá nè

Máu và hoa

t/g
t/g
Hừm truyện của mình chán nhể
t/g
t/g
Xoay quanh diễn viên chính nhiều hơn phụ
t/g
t/g
Nên Bánh Quy nhà ta cũng ít xuất hiện nha
Ngọc Quý
Ngọc Quý
Xuất hiện nhiều ở truyện kia
Ngọc Quý
Ngọc Quý
Tại khầy vai chính bên đó mà
t/g
t/g
Xàm lor zô truyện nè
_______________
Đêm hôm ấy, Đạt trở về nhà khi mưa chưa dứt
Chiếc áo khoác ướt sũng, đôi mắt cậu vô hồn như thể một phần trái tim đã bị vứt lại nơi căn nhà gỗ ấy. Em không thể ngăn mình nghĩ đến lời nói của anh
" để anh là người kết thúc mọi thù hận này."
Một linh cảm lạnh lẽo chạy dọc sống lưng
Khoa sẽ làm gì?
Trong lòng Đạt là một cuộc chiến. Một bên là tình yêu còn cháy âm ỉ, một bên là gia huy bị vấy m@u bởi chính dòng họ của người kia
Dẫu cậu không còn căm hận như trước, nhưng làm sao có thể tha thứ hoàn toàn?
Em lấy bức thư từ trong túi, lần cuối nhìn nét chữ nghiên nghiên quen thuộc. Rồi em đốt nó đi. Như đốt đi một phần mềm yếu của bản thân
>"tình yêu... không cứu được chúng ta"
---
Bên phía họ Đinh, không khí ngộp ngạc bao trùm như màn đêm nặng nề
Trong thư phòng, Khoa đứng trước ông nội - người đã gầy dựng nên dòng họ quyền lực này bằng m@u và sự toan tính
Tấn Khoa
Tấn Khoa
Con muốn rời khỏi nhà họ Đinh
Anh nói một cách kiên định không chớp mắt
Câu nói ấy như sét đánh ngang tai ông Đinh
???
???
Ông nội Khoa: con nói cái gì?
Tấn Khoa
Tấn Khoa
Con không muốn thù hận tiếp tục
Tấn Khoa
Tấn Khoa
Con sẽ cưới theo sắp đặt, không gánh vác thêm gì nữa
???
???
Ông nội Khoa: vì thằng họ Nguyễn đó sao?
Ông gằn giọng, đập mạnh xuống bàn
Anh không phủ nhận
Tấn Khoa
Tấn Khoa
Vì con và vì em ấy
Một cái tát giáng xuống mặt Khoa
???
???
Ông nội Khoa: mày điên rồi, Khoa
???
???
Mày định đạp đổ tất cả vì một thứ tình cảm rẻ rúng với kẻ thù
Anh nuốt xuống m@u nơi khóe môi
Tấn Khoa
Tấn Khoa
/cười nhạt/ không phải tìm cảm rẻ rúng. Đó là thứ duy nhất khiến con cảm thấy mình là con người
---
Vài ngày sau, Đạt nhận được tin: Khoa đã biến mất, không ai biết anh đi đâu kể cả người trong gia tộc họ Đinh
Một số lời đồn đoán cho rằng anh bị gia tộc giam lỏng hoặc loại bỏ vì phản bội gia tộc
Đạt đứng trước ngôi nhà gỗ cũ, gió lay động những tán cây già, mưa đã ngừng nhưng đất vẫn lạnh lẽo như lòng cậu
Hữu Đạt
Hữu Đạt
Anh đã đi đâu
Em khẽ nói như đang thì thầm với chính bản thân mình
Phía sau cánh cửa, một bức thu nằm gọn dưới tấm ván gỗ lỏng lẻo như chờ được tìm thấy
>" nếu một ngày em không còn ghét họ Đinh nữa... Hãy đến Huế. Anh sẽ chờ ở bến thuyền sông Hương" _K
Đạt cầm bức thư, tay run lên. Không biết là vì hy vọng hay là vì trái tim em chưa từng ngừng đau
---
Cuộc đời họ là một cuộc chạy trốn - không phải khỏi nhau, mà là chạy khỏi một thế giới không bao giờ chấp nhận họ
Nhưng em biết, nếu vẫn còn một nơi để anh chờ, thì em sẽ đi
Cho dù phía trước là hạnh phúc... hay kết thúc
____________________
t/g
t/g
#giaicuutacgia

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play