Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

Nhật Kí Cuộc Sống

nhật kí ngày 1

traidepaichia
traidepaichia
=))
traidepaichia
traidepaichia
nhật kí ngày 1 chả có gì cả
traidepmacia
traidepmacia
kể đại đi ha
traidepaichia
traidepaichia
ừ thì t có quen 1 đứa
traidepaichia
traidepaichia
mà xin dấu tên bn trúc linh nhá
traidepaichia
traidepaichia
NHẤN MẠNH XIN DẤU TÊN
traidepaichia
traidepaichia
chuyện nó là như này này
traidepaichia
traidepaichia
hồi bữa lên cty lm vc mà méo thấy nó
traidepaichia
traidepaichia
tao cux gọi là bị thắc mắc mà tao cux kệ
traidepaichia
traidepaichia
hồi xưa cux thân vs nó lắm mà h ít đi r
traidepaichia
traidepaichia
xong hôm nay tao lại lên cty vẫn ko thấy nó đi lm
traidepaichia
traidepaichia
đc mốt lúc tao nghe con nhỏ ngồi cạnh tao nói là
traidepaichia
traidepaichia
nó có mqhtd với anh họ nó
traidepaichia
traidepaichia
mà nó cux xinh lắm chứ đùa
traidepaichia
traidepaichia
tao nghe xong câu đấy là bị sock ku ấy
traidepaichia
traidepaichia
kiểu là bị bất ngờ tại chơi với nhau cux lâu r mà ko ngờ con ng nó lại là như vậy ln ấy
traidepaichia
traidepaichia
cb bn vẫn chux tin đk
traidepaichia
traidepaichia
tất nhiên tại ko có = chứng
traidepaichia
traidepaichia
t có = chux nhưng mà ko gửi đâu
traidepaichia
traidepaichia
tại bí mật
traidepaichia
traidepaichia
nhưng mik sẽ bật mí là
traidepaichia
traidepaichia
ảnh con TL mặc áo sexy hở d.ú nó chụp màn hình lại gửi qua anh họ nó
traidepaichia
traidepaichia
mà chm bt sao t lại bt ko
traidepaichia
traidepaichia
chắc chắn là ko r
traidepaichia
traidepaichia
ko pk là t chốn dưới gầm giường nhà nó đâu mà là
traidepaichia
traidepaichia
do bn t qua nhà nó chs lúc đó có anh họ nó ở đấy một lúc sau là anh họ nó bảo nó đi với anh nó làm cái gì ấy thì t ko bt
traidepaichia
traidepaichia
mà lúc đó bn t quên đth nên có mượn đth anh họ nó anh nó cux cho
traidepaichia
traidepaichia
nó cux gọi là bị tò mò nên cux lục 1 sô tn của anh họ con TL
traidepaichia
traidepaichia
lục lục 1 hồi thấy cái ảnh mà t nhắc đến khi nãy á
traidepaichia
traidepaichia
vs có cả vid hai anh em chúng nó abc xyz nữa
abc xyz = dduj
traidepaichia
traidepaichia
rồi bn t nó cap màn hình gửi về máy nó tại nó quên đth mà=)) cap xong nó xóa mọi chứng cứ xong phắn về lẹ luôn
traidepaichia
traidepaichia
xong tối hôm đó bn t gọi nhóm nói tất tần tật luôn
traidepaichia
traidepaichia
bn t nó kể mà t bị bất ngờ
traidepaichia
traidepaichia
sock ku luon ấy chứ
traidepaichia
traidepaichia
nói thiệt thì con TL nó hồi xưa học cux pk gọi là nhất nhì lớp
traidepaichia
traidepaichia
mà giờ tao nhìn nó với ánh mắt như nhìn một con ddieems luôn r
traidepaichia
traidepaichia
block mọi tk xh luôn chứ t sợ con ng nó quá
traidepaichia
traidepaichia
cái vụ này nó cux sắp đến tai của sếp t luon r
traidepaichia
traidepaichia
h nó cux chả vác cái mặt lên đây được nữa
traidepaichia
traidepaichia
tại nhục quá mà
traidepaichia
traidepaichia
mặt dày lắm mới đi đc quá
traidepaichia
traidepaichia
trước nó còn nhìn t tình lắm cơ
traidepaichia
traidepaichia
hơi ớn
traidepaichia
traidepaichia
h nó mà chuyển đối tượng sang t là t chetlien nè
traidepaichia
traidepaichia
th tao kể v th
traidepaichia
traidepaichia
ko kể nhiều
traidepaichia
traidepaichia
nhục hộ bn TL luôn
traidepaichia
traidepaichia
ý là cái đó là l.o.a.n l.u.a.n ấy
traidepaichia
traidepaichia
cux chả bt chúng nó chs có đeo bao ko nhưng nếu ko là
traidepaichia
traidepaichia
tội cho đứa bé được sinh ra nhất
traidepaichia
traidepaichia
đã có bố mẹ vừa ddieems vừa để lại tật di truyền
traidepaichia
traidepaichia
pk gọi là tội
traidepaichia
traidepaichia
mong chúng nó đeo bao chứ t bị xót cho 1 sinh linh bé nhỏ chào đời bị dị tật thì đã thôi đi
traidepaichia
traidepaichia
còn có bố mẹ l.o.a.n l.u.a.n nữa thì chịu rồi
traidepaichia
traidepaichia
haiz...
traidepaichia
traidepaichia
vậy thôi nhá
traidepaichia
traidepaichia
bye bye

nhật kí ngày 2

traidepmacia
traidepmacia
🙂
traidepmacia
traidepmacia
nhật kí ngày 2✌
traidepmacia
traidepmacia
ko có gì
traidepmacia
traidepmacia
😀
traidepmacia
traidepmacia
kể j cho hết ngày 2 giờ ta🤔
traidepmacia
traidepmacia
kể đại đi ha
traidepmacia
traidepmacia
chuyện nó là như này
traidepaichia
traidepaichia
hôm nay tao tỉnh ngủ
traidepaichia
traidepaichia
xog tao đi vscn
traidepaichia
traidepaichia
vscn xog ăn sáng
traidepaichia
traidepaichia
ăn sáng xog 7h phắn đi làm nô lệ tư bản
traidepaichia
traidepaichia
làm làm làm
traidepaichia
traidepaichia
làm đến 12h phắn về
traidepaichia
traidepaichia
về xog ăn cơm trưa🤗
traidepaichia
traidepaichia
ăn xog ngủ 30p
traidepaichia
traidepaichia
ngủ xog bấm đthoai
traidepaichia
traidepaichia
bấm bấm một hồi thì là tao ở đây nè😋
traidepaichia
traidepaichia
2h đi làm nô lệ tiếp
traidepaichia
traidepaichia
giờ ghi đại đại chứ ko còn gì để kể nữa r
traidepaichia
traidepaichia
Toggle navigationDoc Truyen  HomeĐam MỹĐô ThịKính Vạn Hoa Chết ChócChương 20: Sơ Thí Trong Cửa Chương 20: Sơ Thí Trong Cửa    Linh Nhi  2058 Chữ  Cài Đặt « Trước Tiếp » Nguồn: bigdckgirl.blogspot.com Trong mắt người khác, Lâm Thu Thạch được ở cùng phòng với người đẹp Nguyễn Nam Chúc là một việc rất đáng để ngưỡng mộ, nhưng bản thân Lâm Thu Thạch trong lòng rất rõ, Nguyễn Nam Chúc ngoài đời không hiền lành dịu dàng như trong thế giới này. “Trước tiên nên xem những phòng khác.” Nguyễn Nam Chúc nói, “Xác định xem ai ở phòng nào.” Những người khác gật đầu. Người phụ nữ đưa bọn họ tổng cộng bốn chiếc chìa khóa, bốn chiếc chìa này là của bốn căn hộ trên tầng mười bốn. Nguyễn Nam Chúc lượn lờ trên tầng một vòng, mở hết các cửa ra, phát hiện mấy căn phòng này đều giống nhau như đúc, một cửa ra vào một cái giường, căn phòng nhỏ như cỗ quan tài, trần nhà cũng rất thấp, nằm trên giường cảm giác như đang nằm trong quan tài vậy. “Tôi muốn đi tắm.” Người đàn ông trung niên tính tình nóng nảy đột nhiên mở miệng, “Ở đây đến phòng tắm cũng không có sao?” Hiện tại khắp mặt ông ta đều là máu, vẻ mặt lo sợ không yên. Nhưng cũng vì thế mà tính tình ông ta không cục cằn nữa, không đơn thuần như trước nghĩ đây chỉ là một trò đùa tai quái. “Có, hình như ở cuối hành lang.” Lâm Thu Thạch đáp, “Lúc lên tôi thấy chỗ đó có cái nhà tắm công cộng, lát nữa chúng ta đi xem xem?” Đứng bên cạnh một người toàn thân nhiễm đầy máu làm người ta cảm thấy có chút khó chịu, đã thế còn có mùi tanh tưởi đến buồn nôn. “Được.” Người đàn ông trung niên gật gật đầu, tự giới thiệu về bản thân tên là Tằng Như Quốc, là thương nhân kinh doanh đá quý, trong lời nói của ông ta còn mang đôi phần kiêu ngạo, xem ra trong thế giới hiện thực là kiểu người tự cảm thấy bản thân rất tốt đẹp. Nhưng chỉ tiếc là đến khi vào trong cánh cửa này, đã biến thành một gã đàn ông nhếch nhác kệch cỡm, những thứ yêu ma quỷ quái nơi đây sẽ không vì đồng tiền của lão mà mềm lòng dù chỉ một giây. “Phân phòng đi" Nguyễn Nam Chúc nói, “Tôi muốn ở cùng với Dư Lâm Lâm, cái khác mọi người tự bàn bạc rồi sắp xếp" Những người còn lại trừng mắt nhìn nhau, cuối cùng thông qua thảo luận, mỗi người đã tự tìm được đồng đội của mình. Hứa Hiểu Tranh và Đường Dao Dao, hai nam sinh còn lại hẹn nhau ở cùng một phòng, mà Tằng Như Quốc đương nhiên bị mọi người tẩy chay rồi. Mặt ông ta xanh mét, bị chọc tức đến nói không nên lời, nhưng ở đây chẳng ai nể mặt ông ta cả, mọi người đều vờ như không nhìn thấy. Thái độ đối đãi của Nguyễn Nam Chúc với ông ta cũng không đến nỗi nào, còn dịu dàng khuyên nhủ ông ta mau đi tắm sạch vết máu trên người. “Không lẽ tôi phải ở một mình sao?” Tằng Như Quốc mặc dù không biết sự việc nếu như chết trong cánh cửa thì ở thế giới hiện thực cũng không sống nổi, nhưng ông ta lại nhạy cảm cảm giác được điều gì đó, run giọng nói, “Nhỡ có chuyện gì xảy ra thì sao?” Đường Dao Dao đối với ông ta rất không lịch sự mà nói: “Ông yên tâm, phải chết thì sớm muốn cũng chết, ở với ai đều như nhau.” Tằng Như Quốc còn muốn phản bác lại, nhưng thấy mọi người không thèm để ý nên đành nuốt lại. Sau khi mọi người đã phân phòng xong, Nguyễn Nam Chúc đề nghị thử lên tầng cao nhất xem có đồ vật gì đặc biệt không. Đường Dao Dao đồng ý. Tầng mười bốn này chính là tầng cao nhất, lên nữa là sân thượng. Cửa sân thượng khóa một cái ổ khóa to rỉ sắt, xem ra đã lâu rồi không được sử dụng đến. Lâm Thu Thạch nhìn qua kẽ hở cửa nhìn ra, nhưng không thấy có gì đặc biệt: “Xuống tầng xem xem, hình như trên này chẳng có gì cả.” “Đợi sáng mai hẵng đi.” Đường Dao Dao đề nghị, “Sắp tối rồi, chúng ta về rửa ráy tay chân còn đi ngủ sớm thôi.” “Không thể tụ tập lại rồi thay phiên gác đêm sao?” Đó là lời đề nghị của cậu nam sinh lần đầu vào cửa, vấn đề Lâm Thu Thạch đã từng vướng mắc, “Càng nhiều người sức mạnh càng lớn, phân tán hết thế này tối có chuyện gì xảy ra cũng chẳng ai biết.” “Không được.” Nguyễn Nam Chúc nói, “Nếu mọi người tụ tập cùng nhau, thì đến một thời gian nhất định tất cả sẽ ngủ hết, trong vai trò là lính cũ, tôi đề nghị mọi người ngủ càng sớm càng tốt, buổi đêm có xảy ra chuyện gì cũng đừng ra ngoài hóng.” Cậu thanh niên nghe vậy chỉ còn biết gật đầu, tỏ ra bản thân đã hiểu. “Tắm rửa trước đi.” Nguyễn Nam Chúc nói, “Nhân lúc thời gian còn sớm.” Lúc này đã sáu giờ tối, mặc dù vẫn tính là buổi chiều, nhưng mây mù xám sịt phủ kín bầu trời, dường như chỉ một giây sau sẽ làm thế giới rơi vào tăm tối. Trong đội có bốn người đàn ông đều đến nhà tắm công cộng trước, Tằng Như Quốc tìm được trong phòng của mình quần áo mới để thay, xem ra là muốn tắm rửa. Lâm Thu Thạch cảm thấy bây giờ tắm rửa thật phiền phức, định chỉ đơn giản rửa ráy rồi quay về. Những người khác dường như cũng không định ở lại chỗ này lâu hơn một giây nào, động tác trên tay vì thế mà rất vội vàng. Lâm Thu Thạch vừa rửa mặt vừa quan sát nhà tắm. Phòng tắm này làm người ta có cảm giác rất khó chịu, sàn nhà đầy vết bẩn trơn nhầy, bất kể trên vách tường hay bên cạnh hố xí, cho người ta cảm giác thật bẩn thỉu. Vì sắc trời đã có chút tối, đèn trên trần nhà sáng lên. Ánh đèn này là một loại ánh vàng u tối, chiếu vào nhà tắm càng tăng thêm sự cũ kĩ của cảnh vật xung quanh. Hai cậu trai ở cùng nhau đã giải quyết xong, chuẩn bị đi về, họ nói với Lâm Thu Thạch, “Dư Lâm Lâm, chúng tôi về trước đây.” Lâm Thu Thạch gật đầu, cậu cũng đã xong, cầm khăn mặt chuẩn bị cùng họ quay về. “Dư Lâm Lâm.” Tằng Như Quốc đang ở trong phòng tắm riêng biệt đột nhiên gọi cậu, “Cậu định đi sao?” Lâm Thu Thạch đáp: “Ừm.” Cậu biết Tằng Như Quốc có chút sợ hãi, “Chú sắp xong chưa? Tôi đợi chú ha?” Tằng Như Quốc liên tục cảm ơn. Lâm Thu Thạch bèn đứng trước cửa nhà tắm đợi Tằng Như Quốc ra. Ở đây mỗi một phòng tắm riêng đều có một tấm rèm nho nhỏ, ngay sau rèm là vòi xịt hoa sen. Trong phòng tắm rất yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng nước chảy, “Sao lại rửa không hết thế này.” Qua một lúc Tằng Như Quốc đột nhiên nói, “Máu trên người tôi làm thế nào cũng không rửa hết được.” Lâm Thu Thạch nói: “Sao vậy?” Tằng Như Quốc nói: “Rửa không sạch……” Giọng ông ta lo sợ khôn kể, giấu trong đó là nỗi sợ hãi cực kì lớn, “Toàn là máu.” Lâm Thu Thạch nhìn về phía gian phòng tắm của Tằng Như Quốc, mặc dù ánh đèn mờ tối, nhưng cậu vẫn có thấy rõ ràng thấy được dưới chân Tằng Như Quốc không ngừng chảy xuống máu loãng, men theo lớp gạch đá trên sàn chảy trôi xuống ống cống. Kể cả toàn thân Tằng Như Quốc toàn là máu, nhưng tắm lâu như vậy vẫn không sạch thì thật quá quái dị. Tằng Như Quốc càng ngày càng sợ hãi: “Vẫn tắm không sạch là thế nào…!!” Lâm Thu Thạch cảm thấy điều gì đó, cậu nói: “Tắm không sạch thì đừng tắm nữa, chú mau ra đây.” Tằng Như Quốc đột nhiên không nói chuyện nữa. Lâm Thu Thạch còn đang muốn hỏi, thì chiếc rèm mỏng đột nhiên bị một đôi tay kéo ra. Lâm Thu Thạch nhìn thấy Tằng Như Quốc đứng đằng sau rèm: Cậu cũng hiểu ra, vì sao Tằng Như Quốc tắm không sạch vết máu trên người. Chỉ thấy trên cái vòi hoa sen có một tảng thịt máu không rõ hình dáng đang bám trên đó, tảng thịt đó nhìn qua giống như một cỗ thi thể của trẻ sơ sinh, máu và nước không ngừng xả xuống, thuận theo đầu vòi mà tưới lên người Tằng Như Quốc, mẹ nó thế này mà có thể tắm sạch sẽ mới lạ đó. Lâm Thu Thạch nói: “Chú đừng tắm nữa, mau đi ra đi!” Tằng Như Quốc thấy nét mặt Lâm Thu Thạch khó coi đến cực điểm, vội vàng cầm khăn tắm chạy, đến quần áo cũng không kịp lấy. Lúc Tằng Như Quốc chạy ra ngoài, tảng thịt bám trên đầu vòi từ từ ngẩng đầu lên, Lâm Thu Thạch không dám nhìn lâu, vội vàng chạy ra khỏi nhà tắm. Hai người cuống cuồng chạy ra, đúng lúc gặp phải Nguyễn Nam Chúc đang đứng ngoài hành lang. truyenhdt.com Lúc này Tằng Như Quốc vẫn đang hở mông trong không khí, khắp người đều là máu, Nguyễn Nam Chúc: “……Hai người trong nhà xí lâu vậy làm gì đó?” Lâm Thu Thạch: “Tôi xem ông ấy tắm.” Nét mặt Nguyễn Nam Chúc có chút khó nói nên lời: “……Sở thích của cậu thật sự là rất đặc biệt.” Lâm Thu Thạch: “Cô nghĩ cái gì vậy hả??” Cậu đen mặt, kể lại chuyện xảy ra trong nhà tắm cho Nguyễn Nam Chúc, Nguyễn Nam Chúc nghe xong nhìn về phía Tằng Như Quốc đang run lẩy bẩy, “Mau về thay quần áo đi, đừng để bị cảm" Tằng Như Quốc gật gật đầu, nhếch nhác quay về. Nguyễn Nam Chúc nhìn theo bóng hình của ông ta, Lâm Thu Thạch thấy bộ dạng hắn như vậy tưởng hắn đang nghiêm túc suy nghĩ sự việc, đang muốn hỏi, thì nghe Nguyễn Nam Chúc làm một câu: “Ngắn quá nhỉ.” Lâm Thu Thạch: “Hả?” Nguyễn Nam Chúc: “Không có gì, về đi ngủ thôi.” Lâm Thu Thạch ngơ ngẩn một lúc, mới phản ứng lại câu ngắn quá của Nguyễn Nam Chúc là ý gì, nét mặt cậu vặn vẹo một lúc: “Con gái con đứa, anh dòm chỗ đó của người ta……” Nguyễn Nam Chúc: “Đúng ha.” Hắn đè thấp giọng nói, “Một đứa con gái móc ra còn bự hơn cậu, cậu không thấy mất mặt à?” Lâm Thu Thạch: “……” Không thể không nói, Nguyễn Nam Chúc dùng khuôn mặt xinh đẹp này để nói ra những lời như vậy, làm con tim mỏng manh yếu đuối của Lâm Thu Thạch bị chấn động cực mạnh. Nguyễn Nam Chúc trái lại bộ dáng đã nhây quen thói, nói chuồn thôi chuồn thôi, trời sắp tối đến nơi rồi, nhanh nhanh về còn ngủ sớm. Hai người một trước một sau về đến phòng, nằm lên cái giường gỗ. Không thể không nói, căn phòng này quá chật hẹp, hẹp đến làm mức người ta có cảm giác hít thở không thông, Lâm Thu Thạch lật người là nhìn thấy vách tường xám ngoét. Trần nhà chẳng sạch sẽ gì như sắp ập xuống đến nơi. Nguyễn Nam Chúc vẫn như trước dễ dàng ngủ, hắn đã tự nói rằng chỉ cần nhắm mắt là trời liền tối. Lâm Thu Thạch cũng nhắm mặt, dần dần đi vào giấc ngủ. Tác giả có lời muốn nói: Lâm Thu Thạch: Tại sao cái gì tôi cũng thua kém cái cô Nguyễn Nam Chúc này. Nguyễn Nam Chúc: “Nhìn cậu ngon cơm hơn tôi nha.” Lâm Thu Thạch: “???” Tặng Quà Động Lực Đề Cử « Trước Tiếp »  HomeĐam MỹĐô ThịKính Vạn Hoa Chết ChócChương 20: Sơ Thí Trong Cửa  GIỚI THIỆU Đọc truyện hay đam mỹ sắc, đam mỹ sủng, đam mỹ ngược, đam mỹ tổng tài, đam mỹ cổ đại, đam mỹ xuyên không. Web truyen luôn cập nhật truyen full, truyện mới một cách nhanh chóng và đầy đủ.  ĐIỀU HƯỚNG  Tìm Kiếm  Bảng Xếp Hạng  Đăng Truyện  Nạp Vàng  HỖ TRỢ  Hướng dẫn  Các lỗi thường gặp  Chat với chúng tôi  Nhóm thảo luận  Hỗ trợ tự động  Chat với chúng tôi Tất cả người dùng được yêu cầu tuân thủ nghiêm ngặt luật pháp và quy định quốc gia có liên quan khi xuất bản nội dung. Chúng tôi từ chối mọi nội dung không hợp thuần thong mỹ tục, bạo lực, bất hợp pháp khác và sẽ huỷ chúng ngay khi phát hiện. Bản quyền của các tác phẩm trên trang này (tiểu thuyết, bình luận, hình ảnh v.v.) thuộc về tác giả gốc. Trang này chỉ cung cấp chức năng tải lên, lưu trữ và hiển thị. Các tác phẩm, bình luận, nội dung hoặc hình ảnh đều do thành viên đăng tải. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xác minh và gỡ bỏ ngay lập tức. 2025  truyenhdt.com All right services  AboutPrivacy PolicyTOS   
traidepaichia
traidepaichia
😀
traidepaichia
traidepaichia
hết

nhật kí ngày 3

traidepaichia
traidepaichia
nhật kí ngày 3-)
traidepaichia
traidepaichia
chả có qq j cả
traidepaichia
traidepaichia
có drm thì t dã kể r-)
traidepmacia
traidepmacia
🙄🙄🙄
traidepmacia
traidepmacia
nên h xamlul nhá
traidepaichia
traidepaichia
Toggle navigationDoc Truyen  HomeĐam MỹĐô ThịKính Vạn Hoa Chết ChócChương 19: Nhập Môn Chương 19: Nhập Môn    Linh Nhi  2133 Chữ  Cài Đặt « Trước Tiếp » Nguồn: bigdckgirl.blogspot.com “Các người đừng hòng lừa tôi, cái gì mà thế giới trong cánh cửa, các người đang làm chương trình đùa cợt hay định lừa tiền tôi?” Người đang gào thét là một người đàn ông trung niên khoảng bốn năm mươi tuổi, ăn mặc phú quý, từ chiếc đồng hồ hãng Patek Philipe trên cổ tay ông ta có thể nhìn ra thân phận người này không nhỏ. Nhưng có lẽ cũng vì người này xuất thân giàu có, mới làm ông ta không thể lập tức chấp nhận sự việc vượt xa thường thức này. “Tôi tuyệt đối không tin, tôi sẽ lập tức đi khỏi chỗ quái quỷ này.” Người đàn ông nói, “Các người đừng cản tôi!” Cô gái gầy gò đang khóc nức nở đứng cạnh ông ta, dường như bị tình cảnh này dọa sợ chết khϊếp. Những người còn lại có người nét mặt ngỡ ngàng, có người lại lạnh lùng, trong đó một người đàn ông khác lạnh châm nóng chọc mà nói: “Ông muốn đi thì cứ đi, nói như có người sẽ cản ông vậy.” Người đàn ông trung niên đó cười lạnh, vậy mà thật sự xoay người rời khỏi toà nhà. Ngoại trừ toà nhà trước mặt, những kiếc trúc khác chỉ thấp thoáng trong bóng tối, dường như cả thế giới này bị sương mù dày đặc bao trùm. Người đàn ông trung niên đó cũng thật gan dạ, vậy mà đầu không ngoảnh lại bước vào sương mù đen kịt, Lâm Thu Thạch đang cảm thán nghĩ tính tình người này thật nóng nảy, kết quả còn chưa đến một phút, trong sương mù truyền ra âm thanh người đàn ông kêu gào thảm thiết. Sau đó, trong sương mù vọt ra một bóng hình đang chạy vội vội vàng vàng, toàn thân người đó nhiễm đầy máu, thậm chí còn không nhìn ra khuôn mặt và bộ dáng, chỉ có thể phán đoán từ chiều cao tạng người, người này chính là người vừa đi vào sương mù. “Cũng may rồi đấy.” Một chị cả đứng giữa đám người không mặn không nhạt mà nói, “Vậy mà chưa chết.” Ánh mắt Lâm Thu Thạch hướng về phía chị cả đó. Cô ta rất cao, tóc đen dài xoăn lọn, dung nhan tinh xảo nét mặt lạnh lùng, vì cô ta đứng bên trong đám người, Lâm Thu Thạch không nhìn rõ lắm, cho đến khi cô bước ra phía ngoài hai bước, Lâm Thu Thạch mới chú ý đến trang phục cô đang mặc: giống hệt với bộ đồ Nguyễn Nam Chúc mặc trước khi vào cửa. Trời đυ.! Lâm Thu Thạch tức khắc chuyện gì xảy ra. Cậu chửi tục vài câu trong lòng, trên mặt lại tỏ ra một bộ ngỡ ngàng cái gì cũng không biết. “Đây rốt cuộc là đâu vậy?” Cô gái nhỏ vẫn luôn khóc thấy cảnh này khóc càng thảm thiết, “Tôi sợ quá……” “Thế giới của cửa.” Nguyễn Nam Chúc giả nữ nói, “Tôi là Chúc Manh, lần thứ hai vào cửa, các người thì sao?” “Tôi là Dư Lâm Lâm.” Lâm Thu Thạch đặt bừa một cái tên, “Cũng là lần thứ hai vào.” “Ồ.” Nguyễn Nam Chúc gật đầu, rất ôn hòa nói, “Em cũng đừng khóc nữa, nơi này mặc dù rất đáng sợ, nhưng cũng có thể sống sót mà thoát khỏi đây, em tên gì?” Cô gái nhỏ nức nở nói: “Em tên là Hứa Hiểu Tranh.” Có lẽ cô gái đó từ lúc vào cửa đến giờ vẫn không ngừng khóc, lúc này hai mắt đã sưng đỏ, “Nơi này thật đáng sợ.” Những người khác lần lần lượt lượt tự giới thiệu bản thân, thêm cả người đàn ông trung niên kia, nhân số tổng cộng là bảy người, trong đó có ba người là lính mới. Hứa Hiểu Tranh và một cậu thanh niên đều là lần đầu vào cửa, Hứa Hiểu Tranh đang khóc, còn cậu con trai kia mặt mày xanh mét, bộ dạng như lúc nào cũng có thể ngất lịm ngay tại chỗ. Nguyễn Nam Chúc trong đội trở thành người lãnh đạo, hắn giống với tính chất của Hùng Tất, giải thích đơn giản cho mọi người việc cần làm, sau đó liền đề nghị trước tiên nên vào trong tòa nhà xem xem. “Vậy ông ta thì sao?” Tay lão luyện có hai người một nam một nữ, cô gái trẻ bộ dạng bình thường tên là Đường Dao Dao, lúc tự giới thiệu nói bản thân đã qua ba lần cửa, cô ta chỉ vào người đàn ông trung niên thảm hại toàn thân đầy máu vừa chạy về , “Không quản ông ta sao?” Nguyễn Nam Chúc liếc nhìn người đàn ông, thái độ rất lạnh nhạt: “Tôi lười quản, cô muốn thì tự đi mà quản.” “Vậy thôi không quản.” Đường Dao Dao lắc lắc đầu. Người đàn ông trung niên đó thở hồng hộc, thấy mọi người định đi, liền vội vàng đi cùng, ánh mắt ông ta kinh hoàng không nói nên lời, cũng không biết đã gặp phải thứ gì bên trong đám sương mù. Toà nhà này là một tòa chung cư đã rất cũ kĩ, chỉ có một cái thang máy kiểu cũ lắc lư như muốn đứt dây mà rớt. Thang máy này chứa nhiều nhất năm người, thế nên chỉ có thể phân ra làm hai chuyến, mọi người đều muốn đi cùng Nguyễn Nam Chúc, đều kẹt tại cửa thang máy. Nguyễn Nam Chúc thấy vậy dịu dàng nói: “Không thì thế này đi, tôi cùng hai lính cũ lên trước xem tình hình, mấy người ở dưới này, đợi chút nữa tôi xuống đón mọi người.” “Dạ.” Hứa Hiểu Tranh liên tục khóc đến lúc này mới dừng nước mắt, đáng thương nhìn Nguyễn Nam Chúc, “Chị ơi, chị nhất định phải xuống đó, em sợ lắm.” “Ừ, chị sẽ xuống.” Nguyễn Nam Chúc đáp. Vậy là Lâm Thu Thạch Nguyễn Nam Chúc và hai lính cũ cùng vào thang máy. Thang máy này hiển nhiên là vượt quá hạn sử dụng rồi, xung quanh thang máy đầy chữ viết hình vẽ nguệch ngoạc, có quảng cáo, có chửi bậy và một số hình vẽ không rõ ý nghĩa. Số tầng của thang máy là từ một đến mười bốn, Nguyễn Nam Chúc ban đầu muốn đến tầng một xem xét, nhưng lại phát hiện từ một đến mười ba đều không ấn được, chỉ có ấn vào số mười bốn mới phát sáng. “Chỉ lên được tầng mười bốn thôi.” Nguyễn Nam Chúc nói “Đi thôi.” Lâm Thu Thạch gật gật đầu. Căn cứ vào lời của Nguyễn Nam Chúc, cánh cửa lần này có lẽ sẽ không khó, với lại hắn còn nói bản thân nhận việc, lại không giải thích việc đó ruốt cuộc là ý gì. Thang máy chậm chạp đi lên, phát ra âm thanh kẽo kẹt. Bốn người không nói gì, nét mặt có thể nói là rất thâm trầm, khi thang máy mở ra, Lâm Thu Thạch phản xạ có điều kiện mà lùi một bước, sợ sẽ có thứ gì đó đột nhiên xuất hiện trước cửa. Nhưng chẳng có gì xuất hiện cả, trước mặt Lâm Thu Thạch, là một dãy hành lang cũ kĩ, cuối hành lang là một cánh cửa khép hờ, trong cửa truyền ra âm thanh của TV, hộ gia đình này có lẽ đang xem tiết mục giải trí trên TV. Nguyễn Nam Chúc thần sắc bình tĩnh, trực tiếp bước đến trước cửa, gõ cửa. “Mọi người đã đến rồi à.” Một người phụ nữ trung niên xuất hiện sau cánh cửa, bà đang mặc tạp dề, hình như đang bận nấu cơm, nhìn thấy bốn người ngoài cửa liền mỉm cười, “Mời vào.” Nguyễn Nam Chúc nhấc chân bước vào phòng. Lâm Thu Thạch và Đường Dao Dao đi theo sau anh. Đó là một căn hộ cũ kỹ, ba phòng ngủ một phòng khách và một phòng bếp, nhìn qua cũng tính là rộng rãi. Mặc dù gian phòng trông rất cũ, nhưng có thể nhìn ra đã được quét tước rất sạch sẽ, đến một góc nhỏ cũng không có chút bụi bặm nào. Lâm Thu Thạch bước vào giữa phòng khách, thấy một cái TV cũ. Trong TV đang chiếu một bộ phim hoạt hình, chi chi nha nha có chút ồn ào. Nhưng thu hút sự chú ý của Lâm Thu Thạch lại không phải là TV, mà là ba cô bé ngồi trên sô pha xem TV trước mặt. Tướng mạo của các cô giống nhau y hệt. Từ tướng mạo, quần áo và kiểu tóc cũng giống nhau, thấy có bốn người lạ vào nhà, ba cô bé chỉ liếc mắt, gần như không cảm thấy thú vị đối với sự xuất hiện của bọn họ. “Đây là các con gái của tôi.” Người phụ nữ trung niên nói, “Cảm ơn mọi người đã đến dự bữa tiệc sinh nhật vào bảy ngày sau của các con tôi.” Vì đã có kinh nghiệm trong cánh cửa trước, Lâm Thu Thạch lập tức nắm được trọng điểm trong lời người phụ nữ, bữa tiệc sinh nhật, bảy ngày sau, dường như là mục đích bọn họ vào cánh cửa này. Biết được mục đích Lâm Thu Thạch thở phào nhẹ nhõm, tham dự tiệc sinh nhật đỡ hơn so với làm quan tài nhiều. Người phụ nữ nói xong, liền ngỏ ý bản thân phải đi làm bữa tối, sau đó đưa bọn họ mấy chiếc chìa khóa, nói rằng mấy gian phòng bên cạnh bọn họ có thể ở. Nguyễn Nam Chúc bỏ chìa khóa vào túi, để bọn họ đợi trên này, hắn còn phải xuống tầng đón mấy lính mới. Lâm Thu Thạch và Đường Dao Dao gật đầu, nhìn Nguyễn Nam Chúc lại vào thang máy lần nữa. “Anh là lần thứ hai vào cửa sao?” Đường Dao Dao hỏi. Lâm Thu Thạch gật gật đầu, cậu quan sát ba chị em sinh ba trong phòng, nghĩ đến chị em sinh ba trong sự tích con chim kì lạ. Đường Dao Dao thấy Lâm Thu Thạch không để ý đến mình, xì một tiếng, yên lặng xem TV. Mấy phút sau, Nguyễn Bạch Khiết đưa vài người còn lại lên, không ngờ còn có người đàn ông toàn thân đầy máu kia. “Điều kiện đã xuất hiện rồi.” Nguyễn Nam Chúc nói, “Ở lại đây bảy ngày, tham gia sinh nhật của chị em sinh ba.” Hắn đặt vài chiếc chìa khóa mà người phụ nữ trung niên đưa cho hắn vào lòng bàn tay, “Ở đây có bốn chiếc chìa khóa, bốn gian phòng riêng biệt, mọi người xem rồi chọn đi.” “Tất cả chúng ta không thể ở chung sao?” Lính mới Hứa Hiểu Tranh dù không khóc nữa, nhưng vẫn run cầm cập, nhỏ giọng nói, “Nhiều người ở cùng nhau chúng ta sẽ không sợ nữa mà.” Nguyễn Nam Chúc nhìn cô gái nhưng không trả lời, cầm chìa khóa đi đến gian phòng gần nhất, sau đó dùng chìa khóa cắm vào ổ. Xoạch một tiếng, cánh cửa trước mắt mở ra. “Phòng kiểu gì thế này?” Hứa Hiểu Tranh nhìn vào nội thất bên trong bị dọa giật mình, gian phòng này hoàn toàn không giống như nhưng kiến trúc thông thường khác mà cô tưởng tượng, mà chỉ là một phòng đơn, phòng này chỉ có một cánh cửa ra vào, ngay giữa gian phòng kê một chiếc giường gỗ. Nhìn qua thật sự giống như cỗ quan tài đặt ngay ngắn. “Phòng quá bé, không thể tất cả đều vào ở.” Nguyễn Nam Chúc nói, “Phân phòng thôi.” “Em muốn ở cùng chị.” Hứa Hiểu Tranh giơ tay, “Chị ơi, em muốn ở cùng chị, em sợ lắm.” Cô gái nói vậy nhưng Nguyễn Nam Chúc lại không để ý đến cô, mà nhìn sang Lâm Thu Thạch, chỉ vào cậu: “Tôi muốn ở cùng cậu.” Lâm Thu Thạch: “Tôi, tôi á?” Nguyễn Nam Chúc: “Ừ.” Truy cập fanpage https://facebook.com/TruyenDKM để tham gia các event hấp dẫn. Những người khác nghe vậy đều ngưỡng mộ nhìn cậu. Lâm Thu Thạch : “……” Đừng lườm tôi, này không đáng để ngưỡng mộ hiểu không hả! Tác giả có điều muốn nói: Những người khác: Lâm Thu Thạch cậu thật có diễm phúc nha. Những người ngoài cánh cửa biết sự thật: Nguyễn ca anh thật có diễm phúc nha. Lâm Thu Thạch bi thương rơi nước mắt. (艳福不浅: có diễm phúc khi bên cạnh có mĩ nữ HOẶC mĩ nam.) Tặng Quà Động Lực Đề Cử « Trước Tiếp »  HomeĐam MỹĐô ThịKính Vạn Hoa Chết ChócChương 19: Nhập Môn  GIỚI THIỆU Đọc truyện hay đam mỹ sắc, đam mỹ sủng, đam mỹ ngược, đam mỹ tổng tài, đam mỹ cổ đại, đam mỹ xuyên không. Web truyen luôn cập nhật truyen full, truyện mới một cách nhanh chóng và đầy đủ.  ĐIỀU HƯỚNG  Tìm Kiếm  Bảng Xếp Hạng  Đăng Truyện  Nạp Vàng  HỖ TRỢ  Hướng dẫn  Các lỗi thường gặp  Chat với chúng tôi  Nhóm thảo luận  Hỗ trợ tự động  Chat với chúng tôi Tất cả người dùng được yêu cầu tuân thủ nghiêm ngặt luật pháp và quy định quốc gia có liên quan khi xuất bản nội dung. Chúng tôi từ chối mọi nội dung không hợp thuần thong mỹ tục, bạo lực, bất hợp pháp khác và sẽ huỷ chúng ngay khi phát hiện. Bản quyền của các tác phẩm trên trang này (tiểu thuyết, bình luận, hình ảnh v.v.) thuộc về tác giả gốc. Trang này chỉ cung cấp chức năng tải lên, lưu trữ và hiển thị. Các tác phẩm, bình luận, nội dung hoặc hình ảnh đều do thành viên đăng tải. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xác minh và gỡ bỏ ngay lập tức. 2025  truyenhdt.com All right services  AboutPrivacy PolicyTOS   
traidepmacia
traidepmacia
đỉnh nóc kịch trần bay phap phoi
traidepaichia
traidepaichia
ghi nốt cho đủ chu luoi vaiz nhái
traidepmacia
traidepmacia
giọt nc mat vuong tren khuon nhac
traidepaichia
traidepaichia
tương ngoc nga da quy anh yeu bac
traidepmacia
traidepmacia
hết r pp👀

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play