(CapRhy) Kẻ Thay Thế?
Chap 1 — Khoảng Trống
Phòng khách tĩnh lặng đến mức nghe rõ tiếng kim đồng hồ tích tắc.Cap ngồi một mình trên sofa, tay cầm ly cà phê đã nguội lạnh từ lâu. Trên bàn, chiếc điện thoại sáng màn hình — dòng tin nhắn cuối cùng từ Y/N vẫn hiện rõ:
Y/N
Xin lỗi anh. Em phải đi... Hãy sống thật tốt nhé
Đơn giản. Nhẹ nhàng.Nhưng nặng tựa cả tảng đá đè trong lồng ngực
Cap siết chặt chiếc điện thoại, đôi mắt đỏ hoe nhưng chẳng rơi nổi giọt nước mắt nào. Cậu cứ nghĩ bản thân mạnh mẽ, nhưng sự trống rỗng đang bào mòn từng chút
Gió bên ngoài thổi mạnh, cửa kính khẽ rung lên.Mưa bắt đầu rơi, từng hạt lách tách như ai đó gõ vào lòng Cap — gõ nhịp của cô đơn
Điện thoại lại sáng lên.Tin nhắn từ một cái tên mà cậu không ngờ tới: Rhy
Nguyễn Quang Anh
Cậu ăn gì chưa? Uống nước ấm vào nhé… ngoài trời lạnh lắm
Cap nhìn chằm chằm vào màn hình.Cậu chưa từng thân với Rhy, chỉ là một cậu bạn học cùng lớp… chẳng thân cũng chẳng xa.Nhưng giữa cơn bão lòng, một câu hỏi quan tâm giản đơn lại khiến tim Cap chùng xuống
Cậu không nhắn lại.
Chỉ lặng lẽ nhìn tin nhắn lần nữa… và mỉm cười, rất nhẹ
Dù chỉ là một câu quan tâm ngắn ngủi…Nhưng với Cap, vào khoảnh khắc này…Lại là một điểm sáng nhỏ giữa biển trời u tối
Nhỏ Cua 🦀 nè má!!
Nhỏ Cua lại tạo thêm truyện đâyy
Nhỏ Cua 🦀 nè má!!
Truyện kết SE nha mấy bồ 😘
Nhỏ Cua 🦀 nè má!!
Hy vọng mấy bồ hogg bỏ truyện vì kết SE 🥺
Nhỏ Cua 🦀 nè má!!
Bộ này khoảng 25-30 chap àa
Nhỏ Cua 🦀 nè má!!
Cũng ngắn nên cũng hogg buồn lắmm
Nhỏ Cua 🦀 nè má!!
Ráng đọc nha
Nhỏ Cua 🦀 nè má!!
Đứa nào bỏ truyện tao thẻo chim ra cho chó ăn!
Chap 2 — Kẻ Xuất Hiện
Buổi sáng ở trường vẫn nhộn nhịp như thường lệ, nhưng với Cap, mọi thứ đều nhạt nhòa.Cậu bước vào lớp, vứt cặp xuống bàn rồi gục đầu lên cánh tay, cố gắng phớt lờ sự ồn ào xung quanh
Nguyễn Quang Anh
Hôm qua cậu không trả lời tin nhắn
Một giọng nói trầm thấp vang lên ngay bên cạnh.Cap hơi nhíu mày, quay sang. Là Rhy
Cậu ta đứng đó, tay cầm một chai nước, ánh mắt bình thản nhưng có chút gì đó dịu dàng
Hoàng Đức Duy
/chớp nhẹ mắt/
Hoàng Đức Duy
Tớ không để ý
Rhy không nói gì, chỉ đặt chai nước lên bàn cậu
Nguyễn Quang Anh
Trời vẫn còn lạnh lắm
Cap nhìn chai nước ấm trên bàn, rồi lại nhìn Rhy.Không phải quá thân thiết, nhưng sự quan tâm này lại có chút kỳ lạ… và quen thuộc
Hoàng Đức Duy
Vì sao cậu lại quan tâm tớ vậy?/hỏi thẳng/
Rhy cười nhẹ, ánh mắt có chút bí ẩn
Nguyễn Quang Anh
Tại sao không?
Cap không biết phải đáp lại thế nào.Chỉ biết rằng, trong suốt cả buổi học hôm đó… cậu đã không còn gục đầu xuống bàn nữa
Giờ ra chơi, Cap bước ra hành lang, tựa người vào lan can.Cơn gió se lạnh lướt qua, mang theo mùi hương hoa sữa thoảng nhẹ. Cậu nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu
Nguyễn Quang Anh
Hôm nay đỡ hơn hôm qua chứ?
Cap mở mắt, lại là Rhy.Cậu ta đứng ngay bên cạnh từ lúc nào, ánh mắt vẫn không có quá nhiều cảm xúc nhưng giọng nói thì nhẹ nhàng đến lạ.
Hoàng Đức Duy
Không biết nữa…/tựa cằm lên cánh tay/
Hoàng Đức Duy
Có lẽ là đỡ hơn một chút
Rhy khẽ gật đầu, không nói gì thêm. Cậu chỉ đứng đó, yên lặng cùng Cap
Chẳng hiểu vì sao, Cap cảm thấy điều này lại dễ chịu hơn rất nhiều so với những lời an ủi sáo rỗng mà cậu đã nghe suốt thời gian qua
Cap ngạc nhiên quay sang nhìn, vừa hay bắt gặp ánh mắt Rhy ở khoảng cách gần. Một đôi mắt trầm lặng, như có một thế giới riêng mà Cap chưa từng bước vào
Cậu chợt bật cười, lắc đầu
Hoàng Đức Duy
Cậu hay quan tâm người khác vậy à?
Nguyễn Quang Anh
Chỉ có cậu thôi
Cap khựng lại. Cậu nhìn Rhy, nhưng đối phương lại nhanh chóng quay đi, như thể chưa từng nói gì đặc biệt
Trong lòng Cap dâng lên một cảm giác kỳ lạ.Không phải rung động. Không phải khó chịu.Chỉ là… một chút xao động không tên
Và Cap không biết rằng, chính từ khoảnh khắc này, cậu đã vô tình bước vào một vòng tròn định mệnh — nơi mà đến cuối cùng, tất cả sẽ chỉ còn lại đau thương
Chap 3 — Quen Thuộc Đến Lạ
Nguyễn Quang Anh
Hôm nay về chung không?
Rhy quay sang nhìn Cap, đôi mắt trong veo phản chiếu ánh chiều tà
Cap vừa xếp sách vở vào cặp, vừa đáp hờ hững:
Hoàng Đức Duy
Về nhà mày nữa hả?
Nguyễn Quang Anh
Không thích thì thôi/nhún vai, xoay người bước ra khỏi lớp/
Cap bật cười khẽ, đeo cặp lên vai rồi nhanh chóng đuổi theo
Hoàng Đức Duy
Làm gì giận? Tao có nói là không đi đâu
Rhy liếc mắt nhìn Cap, khóe môi hơi cong lên nhưng không trả lời. Hai người cứ thế bước đi song song trên hành lang, hòa vào dòng người tan học
Ban đầu Cap không nghĩ rằng mình sẽ thân với Rhy đến mức này
Cậu nhớ lại những ngày đầu, chỉ đơn thuần là vài câu quan tâm đơn giản. Nhưng rồi không biết từ lúc nào, cậu đã quen với sự có mặt của Rhy trong cuộc sống mình
Quen với việc sáng đi học đã thấy Rhy đứng chờ trước cổng.Quen với việc giờ ra chơi luôn có ai đó đặt chai nước lên bàn mình.Quen với việc mỗi chiều tan học lại cùng nhau bước về trên con đường quen thuộc
Và giờ đây, Cap còn quen cả với việc đến nhà Rhy như một thành viên trong gia đình
Vừa bước vào nhà, mẹ của Rhy đã tươi cười chào đón Cap. Cô lúc nào cũng thân thiện với cậu, cứ như thể Cap là con trai thứ hai trong nhà
Cap mỉm cười chào lại, tiện tay nhận luôn ly nước từ tay bà
Hoàng Đức Duy
Dạ con cảm ơn!
Từ trong bếp, ba Rhy cũng cười vang:
Ba Rhy
Hôm nay ở lại ăn cơm luôn không?
Cap ngồi xuống ghế, liếc nhìn Rhy một cái rồi đáp:
Hoàng Đức Duy
Dạ để xem Rhy có đuổi con không đã
Rhy hừ nhẹ, không thèm trả lời, chỉ bước lên phòng mình. Cap bật cười, đặt ly nước xuống rồi cũng thong thả đi theo
Trong phòng, Rhy ngồi xuống giường, vươn vai một cái rồi nằm lăn ra
Cap ngồi xuống ghế, nhìn cậu ta với ánh mắt có chút bất đắc dĩ
Hoàng Đức Duy
Học bài chưa mà lăn ra ngủ vậy?
Nguyễn Quang Anh
Từ từ.../lười biếng đáp, kéo chăn trùm kín đầu/
Cap khẽ nhướng mày, rồi bất chợt vươn tay kéo mạnh chăn xuống
Hoàng Đức Duy
Lười vừa thôi
Hoàng Đức Duy
Mày không học thì tao cũng không kèm nữa đâu
Rhy bị giật chăn, nhăn nhó nhìn Cap:
Nguyễn Quang Anh
Tao có kêu mày kèm tao đâu?
Hoàng Đức Duy
Không kèm mày thì ai kèm?/chống cằm nhìn cậu, giọng điệu có chút trêu chọc/
Rhy lầm bầm gì đó, rồi lười biếng ngồi dậy, dựa người vào đầu giường. Cap ngước nhìn cậu một lúc rồi bất giác giơ tay xoa nhẹ đầu Rhy
Hoàng Đức Duy
Học bài đi nhóc, đừng lười nữa
Rhy ngẩn ra, đôi tai thoáng đỏ lên. Cậu nhanh chóng cúi mặt, vớ đại quyển sách trên bàn rồi mở ra, giọng nhỏ xíu:
Nguyễn Quang Anh
Biết rồi...
Cap nhìn biểu cảm đó, khẽ nhếch môi cười
Ừ thì, dần dần cậu đã quen với việc nuông chiều Rhy rồi
Và cậu cũng không nhận ra… bản thân đang ngày một trầm luân vào thứ cảm xúc mà sau này sẽ làm cậu đau đớn nhất
Download MangaToon APP on App Store and Google Play