Tôi tên là Hoàng Nhất Dương. Là con trai út.
Ba mẹ tôi về già mới có tôi, nói ra là tôi bị vỡ kế hoạch hoá gia đình.
Bởi vậy mà nói, kế hoạch hoá gia đình cũng rất là quan trọng.
Cuộc đời tôi từ nhỏ đến lớn, phải nói là muốn gió được gió, muốn mưa được mưa.
Ba mẹ, anh chị đều chiều tôi hết ý.
Bởi vì tôi là con trai cưng, em trai cưng của họ mà.
Duy chỉ có một điều duy nhất tôi không thuận lợi đó là theo đuổi vợ tôi.
“Ba!! Ba nhanh lên, mẹ đang đợi kìa”. Cô con gái vang vọng.
“Ba biết rồi!”.
“Để tôi kể cho các bạn nghe nhé”.
...****************...
Tôi là Trình Nhất Dương đứa con út trong gia đình. Nghe ba mẹ kể tôi vốn được sinh ra trong việc vỡ kế hoạch nên khi mẹ tôi bốn mươi lăm tuổi thì mới sinh ra tôi.
Cùng năm tôi sinh ra đời, đứa cháu trai đầu tiên của hai nhà Minh Hoàng được sinh ra bởi con gái của chị tư tôi.
À tôi theo họ mẹ, mẹ tôi là Trình Châm, ba là Hoàng Giác Nhân.
Số người biết tôi là cậu út Dương rất ít, đa phần cứ tưởng tôi là con trai nhà họ Minh.
Có thể nói từ khi sinh ra cho đến khi lớn lên thì mọi việc từ bé đến lớn, đối với tôi điều suông sẻ cho đến khi tôi gặp được người con gái của đời mình thì mới biết được hai từ thất bại viết như thế nào.
Nhưng mà… anh hai đã từng nói với tôi là “nếu không nắm bắt cơ hội thì sẽ không bao giờ có được cơ hội”. Đúng vậy, em có bạn trai thì đã sao chứ? Cho dù là có chồng đi chăng nữa, nhưng không vượt qua được cám dỗ của miệng lưỡi thế gian này thì làm sao xứng đáng với một người con gái tốt như em.
......
“Cậu út! Chạy mau đi, mẹ con đến rồi kìa”. Ở ngoài kia có một đám trẻ đang đánh nhau, có một bé gái hét lên rồi bảo cậu mình chạy mau.
Cô bé cột hai bím tóc ước chừng khoảng ba bốn tuổi.
Nghe bảo chị gái đang đến, cậu nhóc liền bỏ đứa con trai mình đang đè xuống đất để đánh rồi kéo cô bé con bỏ chạy thật mau.
“Nhất Dương!!! Tranh Ban! Hai đứa đứng lại đó”. Tuyết Thanh cầm theo một khúc cây.
Có ngu mới đứng lại! Hai đứa nhóc chạy cho lẹ.
...
Ngay từ lúc còn nhỏ Nhất Dương được gia đình chị gái nuôi dưỡng, số là ban đầu vốn được giao cho anh hai vì ba mẹ khi đó đang bận đi du lịch khắp mọi nơi không biết ngày về. Nên giao cho Nhất Thiên nuôi dạy, nhưng Nhất Thiên công việc bộn bề nên không quản được nên Nhất Dương được đưa đến nhà anh ba của mình là Nhất Hoà.
Nhưng hỡi ôi, Nhất Hoà từ khi chưa có vợ đến khi có vợ rồi càng ngày càng không tin tưởng được thêm chút nào.
Nhất Dương ở với anh ba mình cứ vài ba hôm thì bị thương, không nặng thì cũng gãy tay gãy chân.
Nhẹ thì trầy sơ người.
Cho nên cuối cùng Nhất Dương được đưa đến nhà chị gái mình để nuôi dưỡng.
Có thêm Hàm Duyên thì như long tranh hổ đấu, khiến cho Tuyết Thanh nặng hơi mỏi cổ gì đâu.
Vẫn là Minh Hoàng Lễ ra tay thì mới dẹp được đám nhóc con này. Nhất Dương không sợ ba mẹ, cũng không sợ anh trai chị dâu đâu, nhưng đối với ông anh rể này thì sợ vô địch thiên hạ.
Minh Hoàng Lễ cũng chẳng làm gì chỉ ném Nhất Dương cùng với đám nhóc con hai nhà Minh Hoàng vào rừng nguyên sinh ở gần hai tuần liền.
Khi được đưa ra đứa nào đứa nấy khóc lóc ỉ ôi, ngay cả cậu nhóc Hàm Duyên cũng khóc một hồi.
Ở trong rừng mười ngày đó đã in sâu vào trong lòng bọn nhóc con đó, cho nên rất ngoan ngoãn.
Không sợ việc gì khó chỉ sợ mình đủ kiên trì bọn nhóc sẽ biết nghe lời.
Bởi vì thân phận, vì gia tộc bọn họ phải có trách nhiệm với mọi việc có thể bảo vệ bọn nhóc cả đời nhưng không thể bảo vệ một đời.
Chỉ khi mình có bản lĩnh thì mới bảo vệ được bản thân và gia đình của mình.
Nhất Dương nhớ rất rõ khi bước ra khỏi khu rừng chết chóc đó, cậu thấy anh rể ngồi thong dong uống trà.
“Ra rồi à? Học được bài gì chưa”. Minh Hoàng Lễ nhàn nhạt hỏi đám nhóc con.
“Ra rồi à? Học được bài gì chưa”. Minh Hoàng Lễ nhàn nhạt hỏi đám nhóc con.
Không ai trả lời, anh ta cũng không hối thúc, điềm nhiên như không có gì, cũng như là bọn nhỏ đi dạo trong rừng một hồi rồi tự mà đi về thôi.
Mãi một lúc sao mới có tiếng nói. “Dạ rồi ạ”. Nhất Dương nói. “Nếu muốn ngang bướng thì phải xem mình có bản lĩnh hay không?”.
Đây là bài học mà Nhất Dương rút ra được, đối diện với anh rể cậu chỉ biết im lặng, nhưng mà chưa chắc gì được tha lỗi.
Minh Hoàng Lễ gật đầu. “Đây là bài học dành cho em và bọn nhỏ, nên nhớ, dù lớn hay nhỏ mỗi người các em đều có trách nhiệm và cần gánh vác”.
Nhỏ như Tranh Tuyết Tranh Ban chỉ cần lớn lên lấy chồng sinh con, phụ giúp gia đình chồng. Lớn như Nhất Dương, Hàm Duyên hay cả Hàm Đông đều có trách nhiệm.
Hai gia đình điều cần người nối nghiệp. Cho dù Hoàng thị hay Minh thị đều cần gánh vác, và bọn nhỏ chính là đời tiếp theo nên cần phải dạy dỗ rất nghiêm túc.
Chỉ cần mai này Minh thị hay Hoàng thị không đổ thì con gái mới không bị khinh rẻ.
Đó là điều đương nhiên của cuộc sống này.
“Nếu như…nếu như con nói, con không gánh lấy Minh thị thì sao?”. Hàm Duyên lên tiếng nhìn ba mình.
“Cơm con ăn, áo con mặc đều do Minh thị ban cho? Nếu như tương lai con có thể tự mình lo được cho bản thân, vợ con hay thậm chí là các em? Con có thể không cần có nó”. Minh Hoàng Lễ nhìn con trai cả của mình. “Nhưng nếu con không có bản lĩnh đó thì một đồng ba cũng sẽ không cho con, cũng sẽ không giúp”.
Bởi vì anh có thể giúp con mình một hay hai lần nhưng mai này anh chết đi, sẽ không ai giúp nó.
Tự lực cánh sinh vẫn là con đường duy nhất mà bọn nhỏ phải trải qua.
“Đời của ba đã trải qua nhiều thử thách, ba không mong anh em các con tương tàn lẫn nhau”. Anh bước đến, lau mặt cho Hàm Đông. “Càng không mong các con vì lợi ích nào đó mà không màng đến hai chữ máu mủ. Tương lai, ba không biết các con sẽ như thế nào, nhưng hiện tại đã là con của ba thì phải nghe dạy dỗ, nghe phải trái đúng sai, nghe đạo làm người”.
“Các con không gánh Minh thị cũng được, không nghe theo quản lý của ba cũng được, chỉ cần các con có đủ bản lĩnh và sự trưởng thành đừng để phải hối hận. Hiểu chứ”.
Bọn nhỏ gật đầu.
Anh cười khá hài lòng vì sự biểu hiện này.
“Con sẽ trở thành người mạnh nhất để bảo vệ gia đình mình”. Hàm Đông cam đoan, cậu bé tuy lấm lem nhưng vẫn tự hào ưỡn ngực mình mà nói. “Con sẽ giành lấy giang sơn để tặng vợ mình”.
“…”. Minh Hoàng Lễ
“?”. Đám nhóc.
“Giang sơn con có được hay không là do con mà thôi”.
“Con sẽ làm được”.
“Thậm chí còn tốt và giỏi hơn ba”. Hàm Duyên cũng thêm một câu. “Chờ đó!”.
“Mỏi mắt mong chờ”.
Hàm Duyên hạ quyết tâm phải thật mạnh mẽ, cậu bé âm thầm siết chặt tay mình lại.
Mấy ngày qua cậu nếm đủ khổ sở, tuy không bị thương nặng nhưng cậu chính là người bị thương nhiều nhất.
Nhất Dương nhìn Hàm Duyên, xong rồi nhìn anh rể mình, cậu cũng muốn phấn đấu, nhưng mà…thôi vậy, cậu hơi lười.
Tương lai mình sẽ kiếm một cô vợ giỏi thật giỏi, giỏi toàn mặt luôn, từ thể lực cho đến kinh tế. Để còn nuôi cậu nữa chứ.
Nhất Dương âm thầm nghĩ, thứ lỗi cho cậu không biết nghĩ, cũng hết cách rồi, cậu chỉ muốn an nhàn qua ngày mà thôi.
Ăn bám vợ cũng là một nghề mà không phải ai cũng làm được và có mục tiêu như cậu hẳng hoi đâu. Nhất Dương rất tự hào về điều đó.
Thời gian thấm thoát thoi đưa.
Những bọn trẻ năm nào giờ đây đã trở thanh những thiếu niên thiếu nữ, họ đã có suy nghĩ hơn khi còn bé.
Nhưng mà có một người mãi không chịu lớn chắc chỉ có mỗi mình Nhất Dương mà thôi.
Biết làm sao được, ai bảo ba mẹ về già mới có cậu, cháu trai cả chỉ nhỏ hơn cậu một tuổi mà thôi.
Nếu nói về công ty thì Hoàng thị không cần cậu quản vì hiện tại nó thuộc sự quản lý của anh hai Nhất Thiên rồi.
Phong Hành cũng không cần cậu xen vào vì nó thuộc phận sự của anh ba Nhất Hoà,
Các sản nghiệp khác thì do hai chị dâu Kim Hà và Lục Ý lo rồi, Nhất Dương chích xác là cậu ấm đích thực của họ.
“Nếu như em không nghe lời, anh sẽ giao em cho Minh Hoàng Lễ dạy bảo”. Nhất Thiên nói mãi mà em trai không nghe, đánh thì cũng đánh rồi, mắng cũng như nước đổ lá môn, không ăn thua gì.
“Đừng…”. Nhất Dương sợ hết hồn. Giao cậu cho ông thần đó, khác nào không có tự do, phải biết rằng vào tay anh rể sống không bằng chết.!
Triết lý này khi còn bé Nhất Dương đã nếm trải đủ, nó đáng sợ còn hơn là ác mộng đó!!
Giờ đây cậu mới quậy có chút xíu xiu thôi mà anh hai đã không quản cậu nữa mà giao cho anh rể, khác nào bắt cậu đi chết!!!
Nhất Dương thà chết không chịu? Nhất Thiên thừa biết em trai mình sợ Minh Hoàng Lễ nhưng cũng không có cách nào hết cả, Nhất Dương đã chọc phá đủ người, mới mấy hôm trước cô gái nhà họ Dư đến tiệc mừng thọ ba của họ, không biết xảy ra cái gì mà họ nghe tiếng cầu cứu của Dư Nhi, khi chạy đến thì thấy cô ta rơi xuống hồ bơi và đang vùng vẫy trong nước, còn Nhất Dương thì nhàn nhã đứng một bên xem kịch.
Tháng trước, trong tiệc nhà của Lâm Tân Viễn, Nhất Dương đã đánh nhau với một người họ hàng xa của nhà họ Lâm, đánh cho đối phương máu chảy đầy đầu.
Tháng trước nữa, Nhất Dương tại lễ thành lập nhà họ Phó đã xảy ra xô xát với Phó Tây, khiến cho hai bên đánh nhau túi bụi.
Còn nhiều chuyện khác nữa, nhưng Nhất Dương lại không nói ra nguyên nhân, chỉ nhìn đối phương bằng ánh mắt hung dữ như muốn ăn tươi người ta.
Nhà họ Hoàng cũng không biết quản cậu như thế nào nữa, đành giao cho Minh Hoàng Lễ.
Nhất Dương nhất quyết phản đối, nhưng vẫn vô hiệu, cuối cùng cậu vẫn bị ném đến nhà anh rể.
.....
Tại Tuyết Thanh Viên.
“Tại sao em lại đánh nhau với thằng nhóc nhà họ Phó?”. Minh Hoàng Lễ hỏi Nhất Dương. “Nếu em không nói thật, anh sẽ đưa em đi Hắc Phong”.
Cho dù Minh Hoàng Lễ có hỏi như thế nào đi chăng nữa, Nhất Dương cũng không hề hé miệng nói một lời nào.
Cũng không ai biết câu chuyện của họ nói về cái gì, họ chỉ biết Phó Tây, đã bị gãy xương tay, trật chân và bầm một con mắt.
Đủ biết Nhất Dương ra tay nặng như thế nào đối với đối phương.
“Nhất định không nói đúng không?”.
Bộp
Ly nước được đặt mạnh xuống. “Trình Nhất Dương? Trả lời cho anh!!!”.
“Em sẽ không nói, em cũng không tin rằng tên Phó Tây đó dám nói”. Cậu nhàn nhạt nói. “Nếu hắn ta muốn chết”.
Cậu không sợ đối phương nói ra sự thật, vì cậu đã đe doạ hắn. “Nếu mày dám nói ra chuyện này cho hai nhà Minh Hoàng biết, chỉ khi nào tao không vui mày sẽ làm bao cát, cho dù mày trốn đi đâu tao cũng sẽ tìm được, chơi chết mày thì thôi. Nên nhớ! Nếu có gan nói, nên nghĩ đến hậu quả. Nhất Dương tao đây, nói được làm được, thậm chí còn ác gấp 10 lần”.
Đối phương sợ vỡ mật.
Hắn chỉ biết gật đầu mà thôi, ở giữa hai quần, chảy ra một dòng nước màu vàng tanh hôi.
Hắn ta sợ đến tè ra quần.
Cho nên khi Minh Hoàng Lễ hay Nhất Thiên hỏi, thậm chí là nhà họ Phó.
Phó Tây hoàn toàn im lặng mà thôi.
Sự việc này theo năm tháng cũng trôi đi, nhưng Nhất Hoà vẫn luôn điều tra.
....
Download MangaToon APP on App Store and Google Play