Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

[DomicMasterD] Hứa Với Em

1

ngoài đồng lúa chín thơm nức mũi, cánh đồng vàng ươm màu lúa, thật đẹp làm sao
và cảnh tượng ấy còn đẹp hơn khi thấy một cậu bé mặc bộ đồ bà ba nâu, đầu buộc khăn sọc kẻ trông rất đáng yêu
còn người đang nắm tay cậu bé ấy là một cậu trai nhìn có vẻ trưởng thành hơn, ăn mặc cũng giống hệt cậu bé kia
nhìn đáng yêu lắm
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
mùa này trộm vía lúa chín thơm quá /cười/
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
chắc ba mẹ em sẽ vui lắm, em đúng là người chăm chỉ nhất của năm /dơ nắm đấm lên trời/
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
em giỏi ghê, đúng là người yêu của anh /cười/
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
mà anh này, anh là con của nhà giàu nhất làng mình
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
đáng ra anh.. anh…
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
anh sao?
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
anh phải mặc những bộ đồ đẹp giống trên phố chứ, mấy cái áo sơ mi nhìn đẹp lắm luôn á
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
chứ cớ sự gì mà anh lại mặc đồ y chang em, nhỡ người ta hiểu lầm gì rồi sao?
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
haha /phì cười/
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
em nghĩ xem, họ có thể hiểu lầm anh thế nào?
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
ừm thì.. họ sẽ nghĩ xấu về gia đình của anh nè, nghĩ xấu cả anh nữa
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
ví dụ như kiểu gia đình anh không còn là nhà giàu nữa nên mới ăn mặc như vậy á
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
lại còn đi ngoài đồng nữa, mất hình tượng của anh với mấy chị trong làng lắm
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
/phì cười lớn/
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
ơ.. cái anh này!!
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
sao anh cười em..
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
/ôm bụng cười ngất ngưởng/
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
áaaa, anh im đi coiii /đánh vào lưng anh liên tục/
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
anh cười ít thôi, em nhìn mà em sợ anh luôn á! /chống nạnh/
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
a-anh xin lỗi /cố gắng nhịn cười/
anh nhìn thẳng vào mắt em mà xin lỗi
nhưng chẳng thể nghiêm túc được khi nhìn khuôn mặt đáng yêu mà còn hơi mắc cười của em
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
há há há há /ôm bụng cười/
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
eo ơiiiiii
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
cái anh này! em dỗi anh hết hôm nay luôn!
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
người ta đã lo cho rồi mà còn cười người ta nữa, đúng là cái đồ đáng ghét /bỏ đi/
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
ơ.. ơ kìa em ơi, đợi anh với /vừa chạy vừa cười mỉm/
em cứ được đà mà đi, đi mãi đi mãi chắc cũng đã được hai vòng quanh làng
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
/khoanh tay đi trước/
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
thôi em ơi, anh xin lỗi mà /hớt hải đuổi theo/
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
anh mệt lắm rồi, anh xin em
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
anh biết em lo cho anh mà, anh sai anh sai là anh saii
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
chứ không lẽ em sai? /quay lại bất ngờ/
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
á!
đùng
thế là trán hai người đập vào nhau
không những thế, môi cũng được đà mà bắt lấy môi
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
ơ.. anh.. anh xin lỗi /luống cuống/
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
anh vừa làm gì thế?
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
anh.. anh xin lỗi, chỉ là sơ ý thôi nên là-..
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
oaaaaa.. hic
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
oaaa.. nụ.. nụ hôn đầu của em /khóc lớn/
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
17 năm gìn giữ coi như mất hết rồi, mất thật rồi /khóc lớn/
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
oaaa.. tại anh đó tại anh đó!
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
kì này em giận anh chết luôn! /bỏ chạy/
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
e-em! đợi anh /đuổi theo em/
sau khi dạo vòng quanh 10 vòng làng, anh thuộc đến nỗi có thể biết tiếp theo em sẽ nói gì
nhân lúc em đi chậm lại, anh nhào lên bắt lấy tay em đang đung đưa mà ôm em vào lòng
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
á! cái anh này!
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
bắt được rồi! /ôm chặt em/
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
thả ra mau, thả ra!
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
nghe anh giải thích
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
5 phút
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
anh ăn mặc thế nào cũng được, miễn là nhìn xứng đôi với em
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
anh chẳng quan tâm mấy cô gái trong làng nghĩ gì về anh, anh chỉ quan tâm là bây giờ trong lòng anh chỉ có mỗi em, tim anh cũng chỉ có một và nó giành chỗ cho mình em /xoay người em lại/
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
anh xin lỗi vì lúc nãy lơ là lời nói của em, anh cười vậy thôi chứ anh biết em quan tâm anh mà
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
bên em từ lúc em chập chững tập đi, chẳng nhẽ anh lại chẳng hiểu em sao?
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
anh yêu em nhiều lắm, nên là đừng giận anh nữa mà /ôm em/
anh ôm em mà cứ thấy vai áo mình ươn ướt, em không thể ngủ trên vai anh lúc này được
lời nói cũng đâu có đến nỗi nào đâu, sao có thể ru em vào giấc được chứ
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
em.. Hùng?
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
hic…
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
thôi xong /mặt tái mét/
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
trời ơi, mồm miệng gì mà dẻo quẹo không àaa /ôm anh mếu/
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
nói em cảm động quá muốn khóc luôn rồi nèee
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
do anh biết dỗ ngọt em nên em mới tha cho anh đó /cười/
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
dạ, anh cảm ơn bé /bế em xoay vòng vòng/
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
chóng mặttt
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
hì hì /nhìn em cười/
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
đúng là, chàng Bống khờ của em /chọt mũi anh/
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
khờ với mỗi em thôi /hôn lên trán em/
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
ớ, ai cho hôn?
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
anh cho
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
nhưng em không cho
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
người ta là Bống khờ mà, đó giờ có biết trời đất là gì đâu
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
biết yêu mỗi Lê Quang Hùng thôi à
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
anh nịnh nó vừa!
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
/cười/
_____________
cboq
cboq
NovelToon
cboq
cboq
thử thách spam ảnh này
cboq
cboq
quá là cuteee

2

Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
về thôi, trời hửng nắng rồi
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
theo ý em /cầm tay em/
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
nay anh không cần đưa em về tận nhà đâu, em tự đi được
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
anh cũng đâu có muốn đưa em về tận nhà
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
hả, ý anh là gì?
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
anh không muốn nhưng mà cái chân của anh nó cứ đi theo em quài à, nên anh mới phải đưa em về tận nhà thôi /cười/
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
anh sĩ nó vừa, em cũng chẳng cần /chạy trước/
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
lêu lêu, bắt được em đi rồi chiều em cho đi theo em ra đình làng nèe /cười/
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
được, em đợi đó /đuổi theo/
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
ui mẹ ơi cứu con /chạy nhanh/
5 phút sau
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
mệt lắm anh ơi /thở hổn hển/
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
chạy nhanh không là anh bắt đấy
em đang chống tay đầu gối thở không thành hơi, từng hơi thở khó khăn vô cùng
chết cười mất thôi, là người dụ anh đuổi mình thế mà giờ lại đứng thở hổn hển thế này
còn anh đang đứng cách em chừng 3m nhưng vẫn không bắt em, là do em không cho bắt
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
nhưng mà em mệttt
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
thế anh bắt nhá?
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
không!
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
ơ kìa, buồn cười em thật chứ /chống nạnh/
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
anh đứng đợi đi, chừng nào em hết mệt rồi đuổi tiếp nha
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
dạ… nhưng mà em ơi..
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
hả?
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
em đứng xích vô cho anh đứng với
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
ủa, bộ đất chỗ anh sắp lún hả?
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
không có, nhưng nắng anh
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
ủa
em đưa mắt nhìn lại chàng trai trước mặt mình một lần nữa
chiếc khăn buộc trên đầu giờ đã vắt lên vai, cổ áo bà ba ướt hết vì lo rượt theo em nãy giờ
thêm trời nắng chói chang nữa nên người anh giờ trông nhem nhuốc như con mèo mướp
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
có sao đâu anh?
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
em nhìn vậy mà còn kêu không sao, anh đang đứng ngoài nắng nèe
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
ôi cái làn da của tôi giờ đã bị chính người tôi yêu thương nhất phá hoại /ôm thân gào thét/
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
/hiểu ra/
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
chết, em xin lỗi
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
anh đứng xích vô đây cho mát, em quên mất
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
hì hì /gãi đầu/
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
vậy mà kêu người ta khờ quài, em còn khờ hơn người ta nữa /lau mồ hôi/
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
người ta với ai đấy?
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
dạ với con chó này ạ /chỉ con chó đi ngang qua/
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
chịu anh /ôm trán bất lực/
nvp
nvp
Dương ơi, cậu Dương ơi!!
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
hình như có ai gọi tên anh kìa
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
anh đâu có nghe đâu bé
nvp
nvp
CẬU DƯƠNG ƠI!!
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
đó, nữa kìa
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
người làm nhà anh, chắc lại đi tìm anh về nhà đây mà
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
mải chơi với em quá anh quên giờ về luôn /gãi đầu cười/
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
em bé chịu khó đi bộ về nha, lấy cái khăn này đội lên đầu cho đỡ nắng
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
anh phải về rồi, tạm biệt em bé /chạy đi/
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
anh đi cẩn thận!
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
dạaa!!
em nghe theo lời anh lấy khăn chùm lên đầu rồi chạy vội về nhà dưới cái nắng gay gắt đầu hè
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
sao, gọi tôi có việc gì?
nvp
nvp
ba cậu bảo về nhà có chuyện gấp
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
được rồi
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
“giờ này chắc em ấy chưa chạy về đến nhà đâu ha”
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
biết nhà Lê Quang Hùng không?
nvp
nvp
dạ có, cậu hỏi làm gì ạ?
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
chạy nhanh ra tạp hoá mua một cái ô đưa cho em ấy, giờ này em ấy đang đi trên đường ven ao làng đấy
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
đi nhanh không em ấy chịu nắng tôi xót lắm
nvp
nvp
vâng, thưa cậu /bỏ đi/
___________
cboq
cboq
NovelToon
cboq
cboq
xàm qusss

3

anh hớt hải chạy về nhà mặc kệ trời nắng dội vào đầu
trong lòng cứ dâng lên nỗi bất an khó tả, cảm giác như sắp phải rời xa một thứ gì đó rất quan trọng đối với anh
anh cắm đầu chạy thẳng theo con đường quen thuộc mà chẳng màng đến bản thân mình đã mồ hôi mồ kê nhễ nhại ướt đẫm cái áo
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
/mở cửa/ con chào bố!
ba Dương
ba Dương
vào ghế ngồi ta có chuyện muốn nói
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
“nhìn ông ấy có vẻ nghiêm trọng”
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
dạ, ba gọi con về có chuyện gì ạ?
ba Dương
ba Dương
con cũng đã lớn rồi, giờ cần phải nghĩ đến sự nghiệp của bản thân
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
vâng…
ba Dương
ba Dương
ta muốn con lên thành phố lập nghiệp và tìm bạn đời ở nơi đó
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
dạ, cái gì cơ ạ!?
ba Dương
ba Dương
ta chưa nói xong con đã chen vào như thế, hỗn hào!
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
vâng, con xin lỗi /cúi đầu/
anh lớn lên trong sự giám sát chặt chẽ của ba mình, anh luôn được bao bọc trong một vòng bảo vệ rất lớn
từ bé anh đã được học đủ các cách ứng xử và kĩ năng sống khác nhau
hơn nữa mẹ anh mất từ khi anh còn bé nên anh rất tôn trọng ba của mình
ba Dương
ba Dương
ý kiến của ta là như vậy, con thấy sao?
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
con.. có quyền phản đối chứ?
ba Dương
ba Dương
KHÔNG!
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
ức..
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
vậy sao ba còn hỏi ý kiến của con ạ?
ba Dương
ba Dương
hỗn xược, ai dạy con cãi ta cái kiểu đó hả!? /đập bàn/
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
con xin lỗi ba /cúi đầu/
ba Dương
ba Dương
ta thất vọng về con, bao nhiêu thứ con được học giờ trả lại cho ta điều này à?
ba Dương
ba Dương
con cần phải cải thiện lại ngay có biết chưa?
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
nhưng con thực sự không muốn lên thành phố ạ /đứng lên/
ba Dương
ba Dương
dưới cái chốn quê nhỏ bé này thì có điều gì để con hối tiếc?
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Lê Quang Hùng ạ!
ba Dương
ba Dương
Lê Quang Hùng?
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
em ấy rất đỗi quan trọng đối với con, thiếu em ấy con không thể sống được ạ
ba Dương
ba Dương
ta biết con và thằng bé đã quen biết nhau từ thời hai đứa còn nhỏ, nhưng ta nói cho con một điều rằng /đứng lên/
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
điều gì ạ?
ba Dương
ba Dương
ĐÔI ĐŨA LỆCH THÌ KHÔNG THỂ GẮP ĐƯỢC!
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
ức..
anh như chết lặng khi nghe câu đó từ chính người mà anh tôn trọng nhất - ba của mình
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
ba nói vậy là có ý gì ạ!?
ba Dương
ba Dương
ta đặt đâu con ngồi đó, con không có quyền từ chối! /bỏ đi/
lòng anh như thắt nghẹn lại, chân như bị chôn tại chỗ mà không thể nào nhúc nhích được
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
đ-đôi đũa lệch.. lệch…
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
LỆCH Ở ĐÂU CHỨ!?
_________
cboq
cboq
mamma mia
cboq
cboq
hay
cboq
cboq
NovelToon
cboq
cboq
hẹn các bác mình chuẩn bị trèo đèo vượt biển nhé ạ

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play