[TusLuanTai][P2] Em Thắng.
Chap 1
Sáng sớm, em mở mắt ra, ánh sáng xuyên qua khe rèm mỏng làm mắt em hơi cay. Đầu em nhức nhức, cổ họng khô ran. Thân thể nhỏ xíu nằm co lại trong chăn, hơi thở vẫn còn yếu. Nhưng điều làm em hoảng hơn cả… là một cánh tay rắn chắc đang ôm lấy em.
Hắn đang tựa lưng vào thành giường, một tay ôm em, tay còn lại cầm điện thoại, lướt như chưa từng có gì đặc biệt xảy ra. Ánh mắt hắn vẫn như cũ – lạnh, tỉnh, vô cảm… mà sao tim em lại đập nhanh đến thế?
Ngay bên kia, Tus cũng ngồi cạnh giường, một tay chống cằm, ánh mắt nhìn em như nhìn một con mèo ốm. Ánh nhìn không còn sắc lạnh như trước, nhưng cũng chẳng gọi là dịu dàng.
Em ho nhẹ một cái.
Is liếc nhìn.
Isaac (Phạm Lưu Tuấn Tài)
Mày tỉnh rồi?
Giọng hắn trầm, khô khốc như gió sớm.
Em không trả lời, chỉ gật đầu.
Cổ họng quá khô, không nói nổi.
Tus đưa tay với ly nước trên bàn, đặt trước mặt em.
Atus (Bùi Anh Tú)
Uống đi.
Em nhìn ly nước, rồi nhìn hắn.
Atus (Bùi Anh Tú)
Uống đi, không có thuốc đâu mà sợ //hắn nhún vai//
Em run run cầm ly. Nước mát lạnh trôi xuống cổ họng, mà sao em thấy như muốn khóc.
Isaac (Phạm Lưu Tuấn Tài)
Hôm qua sốt tới 39 độ, mày còn đi lau sàn. Muốn chết thiệt hả?
Isaac (Phạm Lưu Tuấn Tài)
//cười nhạt// Chắc nghĩ chết rồi thì tụi tao sẽ tha cho đó.
Song Luân (Nguyễn Trường Sinh)
//cúi gằm mặt// Em… em chỉ không muốn bị đánh…
Isaac (Phạm Lưu Tuấn Tài)
//siết tay lại// Mày nghĩ tụi tao còn muốn đánh mày không? Đánh mày thì mày học được gì? Chỉ biết sợ.
Atus (Bùi Anh Tú)
//chêm vào// Còn lần này… tụi tao muốn mày nhớ.
Song Luân (Nguyễn Trường Sinh)
//ngơ ngác// Nhớ… cái gì?
Tus nhìn em thật lâu, rồi thở dài, giọng thấp hẳn xuống
Isaac (Phạm Lưu Tuấn Tài)
Nhớ tụi tao đã từng yêu mày… nhiều tới cỡ nào.
Không gian đột nhiên yên ắng.
Chỉ còn tiếng kim giây đồng hồ tích tắc trên tường.
Song Luân (Nguyễn Trường Sinh)
//nhìn họ, ngập ngừng// Còn bây giờ thì sao…?
Is cuối cùng cũng bỏ điện thoại xuống, nhìn em.
Isaac (Phạm Lưu Tuấn Tài)
Bây giờ thì mày đừng chọc giận tụi tao nữa.
Isaac (Phạm Lưu Tuấn Tài)
Vì một khi tụi tao đã tha… thì chỉ có một con đường cho mày: sống, và được yêu cho đúng cách.
Atus (Bùi Anh Tú)
//đứng dậy, vươn vai// Lát nữa xuống ăn sáng. Có nấu cháo trứng gà cho mày.
Isaac (Phạm Lưu Tuấn Tài)
//kéo chăn lại cho em//
Isaac (Phạm Lưu Tuấn Tài)
Nằm thêm chút nữa cũng được. Đừng có trốn nữa là được.
Cả hai bước ra khỏi phòng.
Cánh cửa khép lại, nhẹ nhàng.
Còn em – nằm đó, vẫn chưa rõ là mơ hay thật.
Chỉ biết tim em đập mạnh hơn mọi khi.
Và... ơn trời… em vẫn còn được thở.
Chap 2
Tuy đã được tha rồi, tuy họ không còn đánh mắng, không còn trói em lại giữa sàn lạnh hay ép em làm những việc nặng nhọc nữa... nhưng em vẫn sợ.
Nỗi sợ đó... không phải một thứ dễ tan biến.
Em ngồi im lặng trên ghế bành ngoài phòng khách, tay ôm một cái gối nhỏ, mắt nhìn xa xăm. Mặt trời sáng rỡ bên ngoài, chiếu xuyên qua rèm tạo thành những vệt sáng loang lổ trên sàn... nhưng ánh nắng đó không chạm được vào trong lòng em.
Chỉ cần nghe tiếng bước chân từ cầu thang, vai em lại khẽ giật.
Chỉ cần thấy cái bóng cao lớn của Is hoặc ánh mắt nửa hờ của Tus lướt qua, tim em như ngừng đập một nhịp.
Họ không làm gì cả, chỉ đi ngang, chỉ liếc nhìn... nhưng em vẫn cúi đầu xuống, vội tìm một việc gì đó để làm – lau bàn đã sạch, xếp lại tách trà đã ngay ngắn, phủi lại một góc ghế không bụi.
Atus (Bùi Anh Tú)
Ê, Luân.
Giọng Tus vang lên từ phía sau, làm em thót tim.
Em quay đầu lại, khẽ cúi.
Song Luân (Nguyễn Trường Sinh)
Dạ…
Atus (Bùi Anh Tú)
Lại chưa ăn gì đúng không?
Hắn khoanh tay, nhìn em, hơi cau mày.
Em im lặng, cắn môi.
Tus bước lại gần, nhưng em lại co rúm người lại, nép sát vào thành ghế.
Is từ trên lầu bước xuống, chứng kiến cảnh đó. Hắn thở ra một tiếng thật khẽ
Isaac (Phạm Lưu Tuấn Tài)
Luân, tụi tao không đánh mày nữa. Mày biết điều đó rồi mà.
Song Luân (Nguyễn Trường Sinh)
//mím môi// Em biết… nhưng em vẫn… vẫn thấy lạnh…
Giọng em run, tay nắm gối đến trắng cả đốt ngón.
Tus nhìn em một lúc rồi quay sang Is
Atus (Bùi Anh Tú)
Nó giống như con mèo hoang bị bỏ đói quá lâu.
Dù mình có giơ tay cho ăn, nó cũng sẽ tưởng là mình muốn đánh.”
Is lại gần, ngồi xuống đối diện, nhẹ nhàng nói
Isaac (Phạm Lưu Tuấn Tài)
Bây giờ không phải mày sống trong nỗi sợ, mà là mày tự nhốt mình trong đó.
Isaac (Phạm Lưu Tuấn Tài)
Tao không ép mày tin tao liền, nhưng mày phải tập thở, tập ăn, tập sống lại.
Em nhìn vào mắt họ, không biết phải phản ứng ra sao.
Tim em vẫn còn thắt lại mỗi lần họ lại gần, nhưng cũng chính tim em lại đau khi họ rời đi.
Atus (Bùi Anh Tú)
Ăn cháo đi.
Tus đưa cái tô đã hâm nóng lại từ sáng.
Atus (Bùi Anh Tú)
Không ăn là tao cõng mày xuống phòng y tế.
Hắn nhíu mày dọa, nhưng giọng không hề nặng.
Em rụt rè cầm lấy muỗng, húp từng muỗng nhỏ.
Vị trứng gà tan nhẹ trong miệng. Không quá nóng, cũng không nguội – vừa y như thể họ biết em sẽ ăn vào giờ này.
Và lần đầu tiên sau rất lâu… em không bị ép.
Chỉ là... em vẫn chưa biết cách mở lòng.
Chap 3
Hôm đó trời mưa nhẹ. Những giọt nước rơi lách tách trên mái nhà như đang thì thầm gọi em ra chơi cùng.
Em ngồi nơi góc phòng, mắt dõi theo cánh cửa kính mờ sương. Mưa mỏng như tơ, không lạnh lắm… chỉ hơi ẩm ướt. Nhưng nhìn nó, tim em bỗng thấy nhẹ đi chút xíu.
Từng giọt mưa như thì thầm: “Ra đây với mình… chỉ một chút thôi…”
Không biết nghĩ gì, em lén đứng dậy.
Dép không mang, chỉ đi chân trần thật khẽ, em vòng ra cửa sau – cái cửa mà mọi khi họ chẳng để ý tới. Cứ nghĩ rằng chỉ cần lén ra vài phút, hứng một chút mưa lên mặt, là đủ. Không ai biết đâu.
Em mỉm cười nhè nhẹ. Tay vừa chạm vào tay nắm cửa thì...
Một giọng trầm lạnh vang lên phía sau làm cả người em khựng lại.
Chưa kịp quay đầu, cổ áo em đã bị kéo mạnh về sau.
Song Luân (Nguyễn Trường Sinh)
Á–!
Em ngã nhào xuống sàn, hoảng loạn ngước nhìn – là Is. Mắt hắn tối sầm lại, tay vẫn nắm cổ áo em như thể đang lôi một tên tội phạm.
Chưa dừng ở đó, từ hành lang, Tus bước ra, đứng khoanh tay nhìn em từ trên cao.
Atus (Bùi Anh Tú)
Được tha rồi mà còn muốn đi đâu? Mày giỡn mặt tụi tao hả?
Tus nói, giọng không lớn, nhưng lạnh lẽo đến rợn người.
Em lắp bắp, tay chân run rẩy
Song Luân (Nguyễn Trường Sinh)
Em chỉ… chỉ muốn ra ngoài hít thở chút thôi, chỉ một chút thôi mà…
Is nhíu mày, mặt chẳng biểu cảm gì nhưng tay lại siết chặt cổ áo hơn.
Isaac (Phạm Lưu Tuấn Tài)
Ra ngoài? Trong khi đang bệnh?
Isaac (Phạm Lưu Tuấn Tài)
//nghiêng đầu, mắt liếc ra ngoài mưa//
Isaac (Phạm Lưu Tuấn Tài)
Mày biết mưa lạnh chứ? Hay muốn tự ốm để đổ lỗi tụi tao?
Song Luân (Nguyễn Trường Sinh)
Không… em không…
Em lùi lại, mông chạm sàn, tay ôm lấy ngực – nơi tim đang đập loạn cả lên.
Tus bước tới, ngồi xổm xuống đối diện.
Atus (Bùi Anh Tú)
Mày nghĩ mày giỏi lắm hả, Luân? Được tha là muốn đi đâu thì đi? Muốn làm gì thì làm?
Rồi hắn cúi xuống sát tai em, nói khẽ nhưng đủ để máu em đông lại
Atus (Bùi Anh Tú)
Mày còn chạy, tao xích chân mày lại đó.
Em bật khóc, run rẩy như chiếc lá giữa cơn gió mạnh.
Song Luân (Nguyễn Trường Sinh)
Em… em không dám nữa… em không đi nữa… em xin lỗi… em xin lỗi mà…
Tus đứng dậy, thở dài, quay lưng bỏ đi.
Is buông cổ áo em ra, nhưng không nói gì. Chỉ nhìn em chằm chằm, cái nhìn ấy khiến em cảm giác mình bé lại, nhỏ xíu và vô dụng.
Từ đó, em không dám đến gần cửa sau nữa.
Dù chỉ là mưa rơi, dù chỉ là một bước chân… cũng không dám.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play