Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

[DuongHung] Người Tình Trên Bàn Cầu Cơ!?

Chap 1: VỀ LẠI NGÔI NHÀ CŨ

Tôi tên là Lê Quang Hùng, năm nay hai mươi ba tuổi. Vừa tốt nghiệp đại học chuyên ngành Tâm lý học, tôi không nghĩ ngày mình trở về quê sẽ bắt đầu cho một chuỗi những điều kinh hoàng không thể lý giải. Căn nhà cũ của ông bà ngoại tôi nằm sâu trong một vùng quê heo hút, đã bỏ hoang gần bảy năm từ sau cái chết kỳ lạ của họ.
Tôi về đây vì một lý do duy nhất
Đó là tìm hiểu sự thật đằng sau cái chết đó
Mẹ tôi chưa bao giờ kể rõ, chỉ luôn né tránh mỗi khi tôi nhắc đến. Nhưng từ nhỏ, tôi đã nhìn thấy những thứ mà người khác không thể thấy. Những cái bóng mờ ảo, tiếng thì thầm trong đêm... và đặc biệt, một gương mặt quen thuộc nhưng không rõ ràng cứ lởn vởn trong giấc mơ của tôi.
Căn nhà hiện lên trước mặt tôi, mái ngói nứt nẻ, cửa sổ xiêu vẹo, rêu phong phủ đầy. Tôi dừng xe máy trước cổng, tim đập mạnh. Một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng dù trời tháng sáu đang nắng chang chang.
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Chào cậu
Một giọng nam vang lên phía sau làm tôi giật mình quay phắt lại
Một người đàn ông đứng đó, cao, gương mặt sắc sảo, đôi mắt sâu và ánh nhìn sắc lạnh
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Tôi là Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Cảnh sát hình sự đang điều tra vụ mất tích quanh khu này
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Còn cậu đây là...
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Tôi là cháu của ông bà Lê, người từng sống trong căn nhà này
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
/nhíu mày/ Lê Quang Hùng?
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Tên này nghe quen quen
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
À
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Có người từng nhắc đến cậu
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Cậu định ở lại đây 1 thời gian sao
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
/gật đầu/
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Tôi định ở tới chừng nài tôi tìm được những gì tôi cần
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Cẩn thận nhé
Ánh mắt anh nhìn xuyên qua tôi như thể thấy một thứ gì đó tôi không thể thấy được vậy
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Không phải thứ gì cũng nên tìm đâu
Tôi không hiểu rõ câu nói đó cho đến khi đêm đầu tiên ở lại căn nhà cũ
Tiếng gõ cửa lúc nửa đêm
Căn phòng lạnh buốt như có ai đó vừa mở cửa bước vào
Và trên bàn thờ bụi bặm, một tấm khăn trắng thêu họa tiết bàn cầu cơ được trải sẵn, mặc dù tôi chắc chắn mình chưa hề đụng đến
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
/nhìn vào gương/
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
/giật mình/
Trong gương không chỉ có tôi. Mà còn có ai đó đang mỉm cười phía sau
____________
T/giả đây nờ
T/giả đây nờ
Hết chap 1

Chap 2: KÝ ỨC DƯỚI TẤM KHĂN TRẮNG

Tôi đứng bất động trước tấm gương mờ phủ bụi thời gian. Phản chiếu trong đó là bóng dáng của tôi – và một bóng người khác mờ mờ phía sau, ngay bên vai trái
Một nụ cười lạ lẫm, u uất nhưng kỳ lạ thay... tôi không hề sợ hãi. Không hiểu sao, ánh mắt đó khiến tôi cảm thấy gần gũi, như thể đã từng nhìn thấy nó rất lâu trước đây, trong những giấc mơ ngắt quãng và mờ nhạt.
Tôi quay phắt lại. Không có ai. Chỉ có khoảng không lạnh ngắt, cửa sổ khép kín và tấm khăn cầu cơ vẫn nằm nguyên trên bàn
Tôi tiến đến gần, run tay vén tấm khăn ra. Dưới lớp vải trắng, một bảng cầu cơ được khắc tay bằng mực đỏ. Chữ cái sắp xếp thành vòng cung, giữa là từ "YES" và "NO" đã mờ nhòe theo năm tháng. Một mảnh gỗ hình trái tim – planchette – nằm gọn gàng trên chữ “YES”
Cổ họng tôi nghẹn lại
Tôi nhớ ra rồi. Năm tôi bảy tuổi, có một đêm tôi mộng du. Mẹ kể sáng hôm sau tìm thấy tôi ngồi giữa phòng khách, tay đặt lên một vật gì đó như tấm gỗ. Tôi không nhớ chuyện gì cả, chỉ biết sáng hôm đó tôi sốt cao đến gần mê sảng, luôn miệng gọi tên ai đó
DƯƠNG
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Dương!!
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
/nhìn quanh/
Bỗng, từ phía cửa sau nhà, có tiếng gõ cộc cộc… ba tiếng, dứt khoát. Tôi bật dậy, bước ra, nhưng không thấy ai. Chỉ có gió thổi lùa qua hàng cau rì rào và một chiếc bóng vừa khuất sau bức tường rêu loang lổ.
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Không nên ra ngoài lúc trời sắp tối đâu nhé
Giọng của Trần Đăng Dương bất ngờ vang lên từ phía cổng. Anh ta tiến lại gần, lần này mặc thường phục – một chiếc áo sơ mi đen và quần jeans giản dị.
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Tôi thấy nhà cậu sáng nên tiện thể ghé qua
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
A..Anh theo dõi tôi à
Anh không trả lời ngay, chỉ nhìn thẳng vào tôi, đôi mắt ánh lên thứ gì đó rất khó đoán.
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Có những chuyện ở đây không đơn giản. Tôi từng điều tra vụ mất tích của một cặp đôi hai năm trước. Cũng chính ngôi nhà này
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
/rùng mình/
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
MẤT TÍCH??
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
AI CƠ??
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Không rõ. Không có hồ sơ. Chỉ có một cuốn nhật ký rơi lại. Trong đó viết về một nghi thức triệu hồn... dùng bàn cầu cơ
Anh lấy từ túi áo một cuốn sổ nhỏ cũ kỹ, đưa cho tôi
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Đọc đi. Nhưng không được thử đâu đấy
Tôi cầm lấy, tay run run. Bìa sổ ghi dòng chữ mực đỏ
“Họ nói anh ấy đã chết. Nhưng tôi biết anh vẫn ở đây, chờ tôi… mỗi đêm.”
Tôi ngẩng lên, định hỏi Dương thêm gì đó, nhưng anh đã quay lưng bước đi.
Gió lại thổi qua khe cửa.
Tôi nghe thấy tiếng ai đó thì thầm bên tai mình.
“Đừng để anh đợi lâu quá, Hùng.”
____________
T/giả đây nờ
T/giả đây nờ
Hết chap 2

chap 3: DÒNG MÁU TRÊN TRANG GIẤY

Tôi đọc đi đọc lại câu chữ trên bìa cuốn sổ. Mực đỏ đã phai loang, như máu. Đầu ngón tay tôi hơi tê rần khi chạm vào trang đầu tiên, một cảm giác lạnh buốt chạy dọc sống lưng – không giống cảm giác khi đọc một cuốn sách cũ, mà giống như thể cuốn sổ này… còn sống
“Ngày32tháng04năm2125 Hôm nay trời lại mưa. Anh không về như đã hứa. Họ nói anh đã chết. Nhưng đêm qua, anh gõ ba tiếng lên cửa sổ. Tôi biết anh vẫn còn. Vẫn nhớ tôi…”
Tôi ngẩng lên. Trời không mưa. Nhưng… tại sao tôi lại cảm thấy ẩm ướt trong phòng? Tường nhà bắt đầu rịn nước. Một mùi tanh thoang thoảng, như thể thứ gì đó đã chết từ lâu nhưng chưa phân hủy hết
Tôi lật thêm vài trang. Dòng chữ viết dần mất trật tự, ngoằn ngoèo như được ghi bởi một người trong cơn mê sảng. Có những đoạn chỉ toàn là tên “Dương”, lặp đi lặp lại như tiếng gọi điên dại trong đêm
"Dương. Dương. Dương. Dương. Dương. Dương. Dương. Tôi sẽ gọi anh về, bằng mọi giá"
Tôi dừng lại ở một trang giữa. Có vệt màu đỏ đã khô cứng trên mặt giấy – và tôi chắc chắn đó là máu người thật. Một vòng tròn được vẽ nguệch ngoạc, bên trong là biểu tượng bàn cầu cơ, cùng dòng chú nguyện:
“Dưới trăng máu, gọi tên người yêu, tay chạm gỗ, hồn về đêm thứ bảy.”
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
/khẽ rùng mình/
Hôm nay là thứ sáu
Bỗng cửa phòng bật mở. Tôi giật mình quay ra – là Trần Đăng Dương. Anh ta bước vào như thể căn nhà này là của mình, ánh mắt nghiêm lại khi thấy tôi đang cầm cuốn sổ
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Cậu đọc rồi
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Vậy ra... chuyện triệu hồn là thật?
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
/siết chặt cuốn sổ trong tay/
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Anh biết đúng không? Anh đến đây không phải chỉ để điều tra vụ mất tích
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
/Gật đầu/
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Tôi từng là một trong những người tham gia buổi gọi hồn đó. Nhưng tôi là người sống sót duy nhất/tiến lại gần, giọng khẽ như gió/
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Cậu không nhớ tôi, phải không?
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
/khựng lại/ Nh..Nhớ gì??
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Lê Quang Hùng
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Năm cậu mười tuổi, cậu từng triệu hồi tôi từ bên kia
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
/cứng người/ C..Cái gì??
Anh chạm tay vào má tôi, ánh mắt đau đáu, đượm buồn
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Chúng ta từng là tình nhân. Nhưng cậu quên tôi rồi
Bên ngoài, gió nổi lên dữ dội. Chiếc planchette trên bàn bất ngờ rung bần bật, xoay tròn rồi dừng lại ở một chữ
"YES"
____________
T/giả đây nờ
T/giả đây nờ
Hết chap 3

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play