Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

[Doogem] Giá Như

Kẻ không ai đứng về phía mình

Tiếng chuông vào lớp vang lên như một thói quen. Không ai để tâm. Học sinh lục tục vào chỗ, tiếng bàn ghế kéo loạt xoạt, tiếng cười nói rì rầm vang lên ở những nhóm học trò thân quen. Trong cái ồn ào náo nhiệt ấy, có một người vẫn như mọi ngày – bước nhanh về bàn trong góc lớp, cúi đầu, không để ai nhìn thấy mặt.
Hoàng Hùng.
Một cái tên gần như bị xóa khỏi trí nhớ của cả lớp 11A3. Không ai gọi. Không ai nhắc. Không ai thực sự biết cậu ta sống thế nào.
Cậu mặc chiếc áo sơ mi cũ, hơi rộng, cổ áo sờn nhẹ, vai áo lệch một bên vì quai cặp quá nặng. Mắt thâm quầng, hai tay che kín những vết bầm tím bằng băng dán màu da. Những ai từng nhìn thấy thì chỉ liếc rồi quay đi. Bởi họ biết nhưng cũng lười quan tâm.
Ba của Hoàng Hùng là một người đàn ông uống rượu như uống nước lọc. Tối nào cũng say. Và khi say, ông đánh. Bất kỳ lý do nào cũng đủ để xuống tay: vì Hùng về trễ, vì cơm không nóng, hay đơn giản là vì... ông nhớ đến người vợ đã chết trong một lần tai nạn xe máy mà ông biết mình đáng ra phải chở, nhưng lại đang nằm say trong tiệm nhậu.
Mỗi sáng, Hùng vẫn đến lớp. Sau giờ học, cậu rời trường để đi làm thêm ở quán cơm bụi – chùi sàn, rửa bát, dọn rác. Có hôm Hùng về trễ, không ăn gì cả, chỉ uống nước rồi nằm co ro trên chiếc chiếc cũ lạnh ngắt.
Tất cả những điều ấy, Thế Sơn biết. Và cậu ta dùng chính những điều đó để giễu cợt.
Thế Sơn
Thế Sơn
Ê thằng kia
Thế Sơn
Thế Sơn
Hôm qua mày ăn cơm hay ăn tát?
Cả lớp cười ồ lên. Không ai nói đùa với cậu ta, nhưng lại cũng không ai ngăn lại.
Thế Sơn
Thế Sơn
À quên mất, chắc là ăn cơm trắng với vài cọng rau nhỉ?
Sơn không cần lý do để đánh người. Và Hoàng Hùng là mục tiêu dễ nhất: không ai bênh, không ai quan tâm, và đặc biệt: không dám nói lại một lời.
end.
ngthao
ngthao
hihi
ngthao
ngthao
bộ ngày hơi ngược 1 xíu thoii
ngthao
ngthao
kết thì chưa biếtt

Hải Đăng

Hôm nay, như mọi lần, sau tiết thể dục, Sơn lại kéo Hùng ra phía sau dãy nhà kỹ thuật – nơi ít ai qua lại.
Thế Sơn
Thế Sơn
Mày làm tao ngứa mắt quá
Thế Sơn
Thế Sơn
Nhìn mày như một con chó hoang ấy~
Hùng không đáp. Em đứng yên, hai tay siết chặt, mắt không dám ngước nhìn.
Sau vài cú đấm, máu rỉ ra từ khóe môi cậu.
Thế Sơn
Thế Sơn
Mày cần tiền chứ gì?
Thế Sơn
Thế Sơn
Tao cho mày tiền
Thế Sơn
Thế Sơn
Giờ thì quỳ xuống, liếm giày cho tao đi
Thế Sơn đẩy người em quỳ xuống, hai bàn tay trắng kia chống xuống đất
Thế Sơn
Thế Sơn
Liếm đi?
Thế Sơn
Thế Sơn
Chê tiền à?
Gã dùng một chân dẫm lên đầu em, áp mặt em vào giày mình
Một bóng người đứng tựa bên tường, tay khoanh trước ngực, mắt nhìn như kẻ đứng ngoài.
Hải Đăng.
Tên đại ca của khối 11. Cơ bắp, cao to, ánh mắt như sắt lạnh. Người ta bảo: “Đụng vô nó là xác định nghỉ học sớm.”
Không ai dám lại gần, trừ Thế Sơn – kẻ luôn theo Đăng như cái bóng.
Hải Đăng không cười. Không nói. Hắn chỉ đứng đó, nhìn Hùng bị đánh như thể đang nhìn một chuyện vặt vãnh trong đời học sinh.
Hoàng Hùng nhìn về phía Hải Đăng, cầu mong hắn có chút lay động rồi giúp mình
Và rồi… hắn quay lưng bước đi
——
Tối hôm đó, Hoàng Hùng lặng lẽ về nhà, vai đau rát, đầu gối rớm máu. Cậu mở cửa, ba đã nằm gục trên sàn, mùi rượu lẫn với mùi xăng xe chưa tắt.
Cậu không khóc. Cậu chỉ bước vào, nhặt từng cuốn vở bị nhàu nát vì bị ném xuống đất.
Im lặng. Cô độc. Như thể cả thế giới này chưa từng có chỗ cho cậu.
Đó là một ngày như mọi ngày.
Nhưng hôm sau… thì không.
end.

Kho Đồ

Thứ Hai. Trời xám xịt, không nắng, gió lùa qua hành lang mang theo hơi lạnh lờ lợ của buổi sớm mùa đông chưa trọn vẹn.
Hoàng Hùng đến lớp từ rất sớm, như mọi khi. Em chẳng bao giờ trễ, cũng chưa từng vắng. Dù hôm qua vẫn còn vết thâm xanh ở bả vai, dù bước chân còn khập khiễng vì cú đá từ Thế Sơn hôm trước, em vẫn đến.
Vì ở nhà chỉ có sự im lặng chết chóc. Còn ở trường, ít nhất... có bàn ghế để ngồi, có bài tập để em tạm quên rằng mình chẳng có gì cả.
Hôm nay không bình thường
Vì vào giờ ra chơi, khi Hùng vừa bước ra khỏi phòng học để uống nước, Thế Sơn đã chặn em ở góc cầu thang.
Thế Sơn
Thế Sơn
Lại đây chút
Thế Sơn
Thế Sơn
Nhanh!
Hùng khựng lại, đôi tay bất giác nắm chặt quai cặp. Em biết nếu không đi, thì sau này sẽ tệ hơn. Như mọi khi, Hùng không cãi. Em bước theo Sơn qua hành lang tầng ba, vào phía sau khu kỹ thuật – nơi có một kho chứa đồ cũ mà ít ai lui tới.
Cửa kho vừa mở ra, em đã ngửi thấy mùi ẩm mốc đặc trưng – mùi của gỗ mục, vải rách và tường bê tông loang lổ vì nước mưa thấm qua nhiều năm.
Thế Sơn
Thế Sơn
Vào đi
Hoàng Hùng hơi do dự, nhìn gã rồi nhìn vào trong
Thế Sơn nóng máu, thẳng chân đạp em vào trong
Cánh cửa sắt đóng sầm lại.
Tiếng ổ khóa xoay một tiếng lạnh lùng.
Hoàng Hùng
Hoàng Hùng
Sơn..?
Hoàng Hùng
Hoàng Hùng
Đừng..!
Hoàng Hùng
Hoàng Hùng
Sơn? Mở cửa
Hoàng Hùng
Hoàng Hùng
Thả tôi ra!
Không một tiếng trả lời
Hùng đập cửa, dùng sức gõ liên hồi. Tay em đau. Giọng em khàn. Mồ hôi túa ra dù trời lạnh.
Hoàng Hùng
Hoàng Hùng
Sơn! Làm ơn…
Hoàng Hùng
Hoàng Hùng
Tôi đau lắm.
Hoàng Hùng
Hoàng Hùng
Tôi lạnh. Sơn…
Im lặng.
end.

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play