Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

[Allhiha_Yummie] Người Ở Tương Lai?

1

Tôi không rõ thế giới này xoay chuyển bằng quy luật gì, cũng chẳng biết vì sao chính tôi lại là người có thể nhìn thấy cuộc đời của những người cùng tên. Ừ, cùng tên. Cùng là “Hiha”. Mỗi người một cuộc đời. Có người là diễn viên nổi tiếng, có người chỉ là một thằng học sinh ngốc nghếch bị bạn bè cười nhạo. Có kẻ sống trong thế giới viễn tưởng đầy máy móc và thí nghiệm, có người lại đang bị kẹt trong tình yêu với một tên trùm trường nóng nảy. Tôi xem tất cả, như thể là đang tua một bộ phim tài liệu về "những Hiha"
Còn tôi thì sao? Tôi là Hiha chẳng có gì đặc biệt. Một học sinh bình thường, học tốt, điểm số ổn, nhưng chẳng ai để mắt tới. Đi qua hành lang trường cũng không ai chào hỏi. Lặng lẽ ăn trưa một mình. Lặng lẽ về nhà. Và lặng lẽ ngồi trước thiết bị kia thứ mà tôi gọi là gương nhìn đời
Chiếc gương ấy không phản chiếu khuôn mặt tôi. Nó hiện lên những đoạn đời khác. Tôi không rõ vì sao mình có nó, chỉ biết mỗi khi chạm tay lên, tôi lại được chọn để xem một ai đó một Hiha khác. Hôm nay, tôi xem một “tôi” đang khóc
Cậu ấy bị một cô gái có đôi mắt nâu dịu dàng phản bội. Cô ta ôm lấy tay cậu dịu dàng, thì thầm những lời đường mật, rồi sau đó đẩy cậu xuống một đoạn tuyệt vọng bằng lời chia tay lạnh lẽo. Tôi đã quen với việc xem như thế. Xem nỗi đau người khác mà không bị tổn thương. Nhưng lần này, có gì đó khác. Ngay khi cậu Hiha kia quay mặt đi, nén một hơi thở đắng chát, và lặng lẽ nở một nụ cười cam chịu thì gương mờ đi. Một ánh sáng nhòe lan rộng. Tôi nhíu mắt
Rồi bùm. Cảm giác như có ai đó vừa tóm lấy cổ áo tôi và kéo ngược tôi ra khỏi thế giới quen thuộc. Tôi choàng dậy, đầu choáng váng, ngực đập mạnh
Mùi nắng Mùi mồ hôi Mùi phấn viết bảng
Tôi ngước nhìn quanh không còn gương nữa. Không còn căn phòng yên tĩnh nơi tôi sống mòn mỏi từng ngày. Tôi đang nằm trên một chiếc giường quen thuộc nhưng đã cũ hơn nhiều. Tôi bật dậy, lao đến chiếc gương treo cạnh bàn học
Gương phản chiếu rõ ràng khuôn mặt tôi khuôn mặt của một thiếu niên chưa bước vào tuổi mười tám. Chiếc điện thoại cũ kỹ trên bàn chớp sáng. Tôi cầm lên. Màn hình hiện dòng thông báo: "Ngày 15 tháng 8 năm 20XX"
Tôi đứng bất động. Tôi đã quay về quá khứ?
Hiha
Hiha
Không thể nào…đây là…trước khi mình bắt đầu năm học ấy. Năm mình bắt đầu bị lãng quên nhiều hơn bao giờ hết
Tôi thầm nghĩ, tim đập loạn. Cảm giác lạ thường len lỏi khắp cơ thể. Tôi ngồi phịch xuống giường, cố gắng sắp xếp mọi thứ trong đầu. Tôi có một cơ hội nữa? Để sống lại? Hay là để thay đổi?
____
_____
_____
____
_____
____
Tôi vẫn ngồi đó, đầu óc quay cuồng giữa thực và mơ. Cho đến khi một bóng trắng bay vèo qua mắt tôi
MeoMéo
MeoMéo
Meooo~
Tôi giật bắn người. Một con mèo trắng muốt, có đôi mắt hai màu một xanh, một vàng đang bay lơ lửng giữa không trung trước mặt tôi. Nó có cánh. Đúng vậy. Mèo có cánh.
MeoMéo
MeoMéo
Xin chào, ký chủ. Tôi là Hệ Thống Quá Khứ gọi tắt là MeoMéo. Tôi đến để giúp cậu hoàn thành nhiệm vụ định mệnh của mình!
giọng nó ngân nga, tự tin như thể đã từng dẫn dắt cả tá người xuyên không vậy
Hiha
Hiha
//Há hốc mồm// …Gì cơ?
MeoMéo
MeoMéo
Không cần quá ngạc nhiên. Cậu đã được đưa về thời điểm quá khứ một tuần trước khi nhập học. Mọi thứ đều nằm trong kế hoạch của hệ thống
Hiha
Hiha
Khoan! Kế hoạch gì? Mà...hệ thống là sao? Tại sao lại là tôi?! //bật dậy//
MeoMéo xoay vòng vòng, để lại một vệt bụi lấp lánh trong không khí rồi dừng lại, nhìn tôi đầy vẻ "điềm tĩnh"
MeoMéo
MeoMéo
Vì cậu là người đã quan sát vô số cuộc đời của những Hiha-Aut. Nhưng thay vì giúp họ…cậu chỉ nhìn
Hiha
Hiha
//Sững người// Nhưng tôi không thể giúp! Tôi đâu có quyền thay đổi bất cứ gì!
MeoMéo
MeoMéo
Chính vì vậy, giờ cậu mới có quyền //Giọng nghiêm túc đến lạ thường// Họ đều là những mảnh ghép bị tổn thương. Và giờ, tất cả bọn họ…đã nhập học vào trường mà cậu sắp đến
Hiha
Hiha
//Siết chặt tay// Cái gì cơ?
MeoMéo
MeoMéo
Đúng vậy. Những Hiha đó không còn chỉ là hình ảnh trong gương. Họ thật sự tồn tại trong thời điểm này. Và nhiệm vụ của cậu là sửa lỗi cuộc đời của từng người
Tim tôi đập mạnh. Những hình ảnh chớp nhoáng ùa về người bị phản bội, người bị giam cầm, người bị quên lãng, người phải hy sinh
Hiha
Hiha
Tại sao tôi? //Nói nhỏ//
MeoMéo
MeoMéo
//Im lặng vài giây, rồi ngoái lại// Lý do chính thức: Vì cậu là người duy nhất từng chứng kiến họ
Hiha
Hiha
//Gật khẽ//
MeoMéo
MeoMéo
Nhưng lý do thật sự ấy hả?” Mèo //nháy mắt một bên// Là vì ta thấy cậu và họ rất hợp nhau. Nên...ta sắp đặt mọi chuyện để cậu đến gần họ hơn
Hiha
Hiha
//trợn mắt// Gì-?!
MeoMéo
MeoMéo
Thử nghĩ xem, một cuộc đời cô đơn như cậu giờ có cơ hội được yêu thương bởi chính những người cậu từng đau lòng khi nhìn họ khổ...không tuyệt lắm sao? //đảo đuôi//
Hiha
Hiha
//Đỏ mặt// Khoan…đây là nhiệm vụ hay là ghép đôi?!
MeoMéo
MeoMéo
//Nhún vai// Vừa nhiệm vụ, vừa là định mệnh tình cảm. Gọi là gì tùy cậu
Tôi ngồi phịch xuống giường, đầu muốn nổ tung. Những người mà tôi từng nhìn giờ lại sẽ nhìn tôi, chạm vào tôi, và tôi có thể chạm vào họ
Hiha
Hiha
Vậy…tôi phải bắt đầu từ đâu? //khẽ hỏi//
MeoMéo bay một vòng, rồi nhẹ nhàng đáp lên vai tôi
MeoMéo
MeoMéo
Trường sẽ tổ chức buổi định hướng trước nhập học vào ngày mai. Và một vài trong số họ…sẽ ở đó
Tim tôi đập mạnh một nhịp. Cuộc chơi bắt đầu rồi

2

Tôi ngồi thẫn thờ một lúc thật lâu sau khi MeoMéo bay đi đâu mất dạng với câu nói: "Chuẩn bị cho những trái tim đã từng tan vỡ mà cậu sẽ phải hàn gắn lại"
Hiha
Hiha
//Thở dài, mắt vẫn dán lên trần nhà, đầu óc đầy rối bời//
Hiha
Hiha
Vừa xuyên thời gian, vừa có mèo bay, giờ lại phải ‘chữa lành’ cho mấy cuộc đời tôi không hề quen biết...thế quái nào chuyện này lại xảy ra với mình chứ?
Kịch! Âm thanh nhỏ vang lên từ cửa sổ. Tôi bật dậy, nhìn ra ngoài không có ai. Nhưng trên bậu cửa, là một bức thư. Một phong thư sẫm màu với con dấu màu bạc lấp lánh. Trên đó ghi
Gửi đến: Hiha
Tôi chạm vào, cảm nhận được một luồng năng lượng lạ truyền qua đầu ngón tay. Tôi mở thư
"Chào mừng em đến với Trường Học Thực Tại nơi duy nhất tồn tại giữa đường ranh của mọi chiều không gian" Ta là Hiệu Trưởng TT_Hiha Ta biết em. Em cũng biết ta dù chưa bao giờ thật sự gặp mặt. Chúng ta là những bản thể gần nhau hơn em tưởng Một tuần nữa, khóa học mới sẽ bắt đầu. Và em là người duy nhất có thể giữ cho các ‘mảnh vỡ’ kia không tiếp tục tan nát Chuẩn bị đi, Hiha. Cuộc đời thật sự của em chỉ vừa bắt đầu"
Tôi siết chặt lá thư, tim đập loạn. TT_Hiha? Cái tên nghe như một biến thể cao cấp hơn của chính tôi. Tôi lao tới gương, nhìn thẳng vào khuôn mặt mình và chợt nhớ đến ánh nhìn của người trong thư. Mình? Nhưng mạnh mẽ, sắc sảo, cao lớn hơn và có thứ gì đó rất quyền năng trong ánh mắt
Hiha
Hiha
"Một tuần…để chuẩn bị bước vào một nơi nơi tất cả những Hiha-Aut tôi từng xem...đang đợi tôi"
Tôi nắm chặt tay. Trong lòng dâng lên cảm giác vừa sợ hãi, vừa kỳ vọng, vừa một chút nôn nao không rõ tên
____
____
____
____
____
_____
____
Tôi vẫn chưa hoàn toàn bình tĩnh lại sau khi đọc bức thư."Trường học thực tại mảnh vỡ TT_Hiha…" Tôi lầm bầm khi đi dọc con đường quen thuộc, gió cuối hè lướt qua gáy mát lạnh. Và rồi tôi quyết định
Hiha
Hiha
Dù gì cũng phải chuẩn bị đã. Một tuần nữa nhập học, ít nhất cũng phải có bút vở và bàn chải chứ
Tôi đeo tai nghe, nhét lá thư vào túi, rồi rẽ vào siêu thị gần nhà. Mua đủ mấy thứ linh tinh sổ, mực, vài đôi tất, một cái áo khoác vừa mắt tôi lại bắt đầu thấy đói bụng. Đói chưa đủ, mà mắt lại díp lại vì thiếu caffeine
Và thế là, tôi tấp vào một quán cà phê nhỏ tên "Hạt Sáng" nằm cạnh lối đi bộ, ấm cúng và đầy hương thơm. Tôi gọi một ly mocha nóng, bước ra khỏi quầy và quay người lại...ẦM!
Cảm giác đầu tiên: nóng Cảm giác thứ hai: ướt Cảm giác thứ ba: chết tiệt
???
???
Á! Tôi…tôi xin lỗi! Tôi không nhìn thấy!
Giọng nữ vang lên vội vàng. Tôi nhìn xuống ly cà phê nóng đang đổ gần hết lên áo mình. Một vệt nâu đậm loang khắp mặt vải trắng. Tôi ngẩng lên và khựng lại
Cô gái trước mặt tôi có mái tóc xanh biển nhạt, bồng bềnh như sóng mềm. Mắt cô to tròn, ươn ướt vì hoảng hốt. Cô mặc một bộ đồ họa tiết bò sữa áo khoác trắng đen, quần ống rộng cùng tông. Khác thường, nhưng nổi bật đến lạ
Yummie
Yummie
Xin lỗi nhiều lắm luôn á! //Ríu rít, tay lục lọi trong túi// Tôi mua lại cho bạn ly mới nha! Mà…bạn có bị phỏng không? Có cần tôi đưa đi trạm y tế gần đây không?
Tôi định trả lời “Không sao đâu”, nhưng chưa kịp mở miệng, cô đã dúi vào tay tôi một chiếc khăn giấy thơm mùi bạc hà, cùng một ly mocha nóng mới tinh do cô tự mua lại
Hiha
Hiha
//Cười khẽ, lần đầu tiên trong hôm nay// Cảm ơn...
Yummie
Yummie
//Thở phào// Tôi tên là Yummie. Học sinh năm hai của Trường Dị Năng Thực Tại bạn biết trường đó không?
Hiha
Hiha
//Suýt làm rớt ly cà phê lần hai// Tôi sắp nhập học ở đó. Năm nhất...
Yummie
Yummie
Thật luôn á? Mắt sáng lên như đèn led// Trùng hợp ghê! Đó là ngôi trường siêu hay nhưng cũng siêu…bất thường. Nhưng mà vui lắm! Có nhiều người đặc biệt lắm…
Cô nghiêng đầu nhìn tôi, đôi mắt tinh anh như đang dò xét
Yummie
Yummie
Bạn cũng là một trong số họ, đúng không?
Tôi khựng lại. Câu nói đó không giống một lời xã giao. Mà giống như cô biết gì đó về tôi
Tôi chưa kịp phản ứng thì cô đã cười toe
Yummie
Yummie
Thôi! Hẹn gặp lại ở trường nhé~ Tụi năm hai bọn tôi sẽ có mặt ở buổi định hướng! À, nhớ mặc áo chống cà phê nha~
Và thế là cô quay người, bước đi thật nhanh như thể có gió đẩy sau lưng. Bỏ lại tôi đứng giữa quán, tay cầm hai ly mocha nóng một ướt nhẹp, một thơm lừng
____
____
_____
____
_____
____
_____
Tôi về đến nhà khi mặt trời đã ngả màu cam nhẹ. Cái áo vẫn còn vệt cà phê bám dính nhưng tôi chẳng thấy khó chịu nữa. Mùi mocha vẫn còn phảng phất quanh tôi mùi hương của lần gặp đầu tiên với một người lạ đầy năng lượng. Tôi ngồi phịch xuống ghế, vứt túi đồ lên giường, vươn vai mệt mỏi
Hiha
Hiha
Yummie...
Tôi lẩm bẩm. Mái tóc xanh biển ấy, nụ cười toe, cách cô ấy cứ như đã gặp tôi từ trước
Ting!
Một âm thanh vang lên giữa không gian yên tĩnh. Tôi quay phắt lại. Trong không khí lấp lánh, chú mèo hệ thống MeoMéo lại xuất hiện, lần này nằm lơ lửng trong một khối sáng như đèn bàn mini bay

3

Một âm thanh vang lên giữa không gian yên tĩnh. Tôi quay phắt lại. Trong không khí lấp lánh, chú mèo hệ thống MeoMéo lại xuất hiện, lần này nằm lơ lửng trong một khối sáng như đèn bàn mini bay
MeoMéo
MeoMéo
Chào mừng trở lại~ //lười nhác duỗi lưng// Cậu trông có vẻ…hơi rung rinh vì một cô gái chăng?
Hiha
Hiha
//Bĩu môi// Chỉ là va trúng nhau thôi
MeoMéo
MeoMéo
Ừ hén. Va trúng, rồi bị đổ cà phê, rồi nhận khăn thơm bạc hà, rồi cười nhẹ, rồi về nhà nhớ mùi cà phê trên áo... //nói một lèo rồi đảo mắt tinh quái// Chắc chắn chỉ là ‘va trúng’ thôi mà.
Tôi ném chiếc gối về phía nó. Nó bay tránh dễ dàng, rồi búng đuôi một cái. Một giao diện sáng bạc hiện lên giữa phòng
MeoMéo
MeoMéo
YUMMIE. Truy cập theo lệnh Hệ Thống Quá Khứ] Tên đầy đủ: Yummie Biệt danh: beo yúm,con báo Năm học: Năm 2 Trường Dị Năng Thực Tại Dị năng: “Nhìn thấy sóng cảm xúc ẩn của người khác” Mối liên hệ với Người Dẫn Dắt (tức là... cậu): Định mệnh tương tác số 3 Ghi chú nội bộ: Đây là một trong những nhân vật ‘then chốt’ ảnh hưởng đến con đường kết nối các Hiha-Aut. Vui vẻ, lanh lợi, nhưng che giấu một tầng cảm xúc sâu hơn. Đừng để bị đánh lừa bởi hình tượng bò sữa của cô ấy
Hiha
Hiha
//Sững người// Cô ấy...có thể nhìn thấy cảm xúc ẩn à?
MeoMéo
MeoMéo
Chính xác //Gật gù// Tức là…nếu cậu nói ‘tôi không sao’, mà trong lòng đang sụp đổ, thì cô ta sẽ biết tuốt
Hiha
Hiha
//Nuốt nước bọt// Thế cô ấy biết…tôi là ai thật sự không?
MeoMéo
MeoMéo
//Ngập ngừng// Cô ấy chưa chắc biết cậu là người xuyên thời gian, nhưng...cậu lọt vào vùng ‘tương tác số 3’ của cô ta tức là có khả năng phát sinh mối liên kết sâu sắc
Hiha
Hiha
//Nheo mắt// Ý là...crush?
MeoMéo
MeoMéo
//Bật cười khúc khích, xoay một vòng trên không// Ai biết được~ Có khi là bạn, có khi là kẻ đối đầu, cũng có thể là…người yêu định mệnh
Tôi ngồi lặng đi một lúc, mắt nhìn giao diện mờ dần
____
____
___
____
_____
______
______
______
Tôi tỉnh dậy giữa ánh nắng vàng lấp lánh xuyên qua rèm cửa. Một ngày mới, một buổi sáng yên ả. Tôi dụi mắt, duỗi lưng và cảm thấy có gì đó mềm mềm, ve vẩy phía sau. Chớp mắt. Dừng lại. Tôi ngồi bật dậy
Hiha
Hiha
…C-cái gì...đang cọ vào lưng mình vậy? //Run run quay đầu lại//
Một cái đuôi lông xù màu trắng ngà, đang ve vẩy nhè nhẹ như có tâm hồn riêng
Hiha
Hiha
Không…không thể nào…chắc mình mơ //thầm thì, rồi vội lao vào nhà tắm, bật đèn//
Trước gương, tôi chết lặng. Trên đầu tôi, nổi bật giữa mái tóc rối là hai chiếc tai mèo, lông mềm dựng lên, có thể cử động. Chúng giật giật theo nhịp tim đập điên cuồng của tôi. Tôi không hét
Tôi thét
Hiha
Hiha
AAAAAAAAAAAAAAA!!!
TING!
MeoMéo
MeoMéo
Đừng hét nữa, người ta tưởng có trộm đấy //hiện ra trong gương, lơ lửng như hồn ma// Cậu không mơ đâu
Hiha
Hiha
Cái…cái gì xảy ra với tôi?! Tai? Đuôi? Tôi hóa cosplay hồi nào?!
MeoMéo búng móng vuốt một cái, giao diện hệ thống hiện ra lơ lửng
MeoMéo
MeoMéo
[Thông báo từ Hệ thống Quá Khứ Cập nhật thân thể:] Do cậu đã du hành ngược về dòng thời gian phụ (biến thể số 7), thân thể của cậu đã được điều chỉnh theo gen gốc tại chiều không gian này. Tộc nhân: Miêu Chủng Hệ Lặng Lẽ Dị năng tiềm ẩn: ???Tình trạng hiện tại: Đã ổn định. Không thể tháo tai. Đuôi là thật Ghi chú: “Xin chúc mừng! Từ giờ bạn là mèo~”
Hiha
Hiha
//Ngồi bệt xuống sàn, miệng há hốc// Tộc...miêu? Lặng lẽ? Ý gì vậy?!
MeoMéo
MeoMéo
À, cậu quên mất rồi. //nhảy lên vai tôi, khẽ vỗ đầu//
MeoMéo
MeoMéo
Ở chiều không gian này, cậu không còn là con người 100% nữa. Cậu thuộc tộc Miêu, một nhánh sinh vật cực hiếm có khả năng cảm nhận những dòng thời gian đã trôi qua
Hiha
Hiha
Khoan đã...ý là…
MeoMéo
MeoMéo
Đúng vậy //Nháy mắt//
MeoMéo
MeoMéo
Thân thể hiện tại của cậu chính là thân phận thật của cậu ở thế giới này, nơi mà tất cả những Hiha-Aut mà cậu từng xem…cũng sẽ xuất hiện. Và có lẽ…cũng không còn giống như cậu từng thấy đâu
Hiha
Hiha
//Thở hắt, ôm đầu// Vậy…tôi phải nhập học với tai và đuôi thế này sao?!
MeoMéo
MeoMéo
Yên tâm. Trường dị năng nơi cậu sắp học vào, có học sinh còn có sừng, có cánh, có ba đầu bốn mắt. Tai mèo đáng yêu cỡ cậu, tính ra là bình thường
Tôi vẫn chưa hoàn toàn tiêu hóa hết sự thật. Bàn tay tôi run nhẹ chạm vào chiếc tai cảm giác thật đến rùng mình
Hiha
Hiha
“Mình là...một phần của thế giới kỳ lạ này thật rồi sao?”
Tôi đứng dậy, nhìn mình trong gương một lần nữa. Bên cạnh tôi, MeoMéo mỉm cười mập mờ
MeoMéo
MeoMéo
Đừng lo, mèo nhỏ. Những điều thú vị…chỉ mới bắt đầu

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play