Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

Rhydercap"VÌ EM LÀ QUÊ NHÀ"

"MỘT CHIỀU QUÊ GẶP NHAU"

Hoàng Đức Duy, 17 tuổi, là một cậu trai quê thật thà, hiếu thảo và dễ mến. Mặc dù hoàn cảnh khó khăn, nhà chỉ đủ ăn đủ mặc, nhưng Duy luôn sống lạc quan và hết lòng giúp đỡ người khác. Ba mất từ khi Duy mới 10 tuổi, mẹ lại đổ bệnh, một mình cậu phải gánh vác cả gia đình và chăm lo cho em gái nhỏ
Nguyễn Quang Anh, 23 tuổi, là con trai duy nhất của gia đình họ Nguyễn – một trong những tập đoàn lớn nhất nhì thành phố. Sau cái chết đột ngột của mẹ vì bệnh tim, Quang Anh rơi vào khủng hoảng khi chỉ ba tháng sau, ba anh đã có tình nhân mới – người mà anh căm ghét vì cho rằng chính bà ta là nguyên nhân khiến mẹ anh qua đời. Để trốn khỏi nỗi buồn, anh quyết định về quê ngoại nghỉ ngơi. Trong một buổi chiều đi dạo giữa cánh đồng quê, Quang Anh tình cờ gặp Duy – cậu bé đang ngồi thở bên bụi cây vì bị té. Lần gặp gỡ định mệnh ấy mở đầu cho một câu chuyện tình nhẹ nhàng, sâu lắng giữa hai con người – một người đang gồng mình vì gia đình, một người đang tìm cách chữa lành nỗi đau trong tim
Chiều miền Tây tháng tư, nắng rót mật xuống cánh đồng lúa xanh rì. Tiếng ve kêu ran ran trong những tán cây bạch đàn, gió thổi nhẹ nhàng mang theo hương thơm ngai ngái của rơm rạ và đồng đất. Hoàng Đức Duy đang lom khom hái rau sau vườn, mồ hôi lấm tấm trên trán nhưng nụ cười vẫn luôn nở trên môi. Cậu sống cùng mẹ già và em gái nhỏ trong một căn nhà lá đơn sơ ở ven sông. Mỗi ngày, ngoài giờ học là Duy lại tranh thủ phụ việc nhà, ai trong xóm nhờ gì cũng sẵn sàng giúp đỡ. Tuy cuộc sống khó khăn, nhưng cậu chưa bao giờ than thở. Hôm ấy, khi đang xách nước về từ con rạch đầu làng, chẳng may Duy trượt chân ngã, đầu gối trầy xước, tay lấm lem bùn đất. Đang cố lồm cồm ngồi dậy thì một giọng nói trầm ấm vang lên phía sau:
QUANG ANH
QUANG ANH
"em có sao không"
Duy ngẩng mặt lên, ánh nắng lấp lánh trên mái tóc ai đó... Là một người con trai cao ráo, áo sơ mi trắng đơn giản nhưng toát lên vẻ sang trọng. Ánh mắt anh ta sâu hun hút như chứa cả trời tâm sự, và có gì đó vừa u buồn, vừa dịu dàng.
QUANG ANH
QUANG ANH
"tôi đỡ em dậy nhé?"
Đó là lần đầu tiên Duy gặp Nguyễn Quang Anh – người đã mang theo một cơn bão lớn đến cuộc đời vốn bình yên của cậu:
tôi nè
tôi nè
hihi
tôi nè
tôi nè
đây là truyện đầu tay của mình nên có gì sai sót mộng mọi người bỏ qua mình ạ 🙊
tôi nè
tôi nè
Mai mình đăng tiếp nhe có gì bình luận cho mình biết nghen

" MẮT CẬU ĐẸP GIỐNG MỘT VÙNG TRỜI"

Duy nhìn người con trai lạ trước mặt với chút ngại ngùng. Cậu chưa bao giờ gặp ai có vẻ ngoài chỉn chu, toát lên khí chất như anh. Cậu gật đầu nhẹ, rồi lí nhí:
ĐỨC DUY
ĐỨC DUY
"Em không sao... Chỉ bị trầy sơ sơ."
Quang Anh không nói gì thêm, chỉ cúi người xuống, nhẹ nhàng nắm lấy cánh tay Duy đỡ dậy. Bàn tay anh ấm và vững chãi, còn ánh mắt lại đầy quan tâm dù họ chỉ vừa gặp. Anh rút khăn tay trong túi ra, quỳ xuống lau bùn dính trên đầu gối Duy.
QUANG ANH
QUANG ANH
"Lần sau đi nhớ cẩn thận, đất quê dễ trơn lắm.
Duy đỏ mặt, không biết vì ngại hay vì lòng mình đập thình thịch. Người ta bảo khi mình khổ quá thì chỉ cần ai đó dịu dàng một chút cũng đủ khiến trái tim yếu mềm.
ĐỨC DUY
ĐỨC DUY
"Anh… anh là người ở đâu mà lạ quá, em chưa thấy lần nào.
Quang Anh cười nhẹ, nụ cười phảng phất buồn:
QUANG ANH
QUANG ANH
"Anh ở Sài Gòn. Mẹ anh mất ba tháng trước… nên về quê ngoại nghỉ ngơi một thời gian:
Duy bối rối:
ĐỨC DUY
ĐỨC DUY
"Dạ… em xin lỗi."
QUANG ANH
QUANG ANH
"Không sao đâu, anh quen rồi. Chỉ là… đôi khi thấy nhớ mẹ nhiều quá."
"Câu nói nhẹ tênh ấy như một làn gió lạnh lùa qua khoảng trống trong tim. Duy ngước nhìn anh, ánh nắng chiều chiếu xuyên qua tán lá, phủ lên gương mặt Quang Anh một vẻ u buồn và cô đơn đến lạ:
"Quang Anh bất chợt nói"
QUANG ANH
QUANG ANH
"Mắt em đẹp thật đấy…"giống như một vùng trời bình yên. Lâu rồi anh mới thấy một ánh mắt như vậy."
Duy không nói gì. Cậu chỉ cảm thấy tim mình như vừa đập hụt một nhịp.
tôi nè
tôi nè
Trời ơi không ngờ truyện của mình có người đọc luôn á:))
tôi nè
tôi nè
Cảm ơn mấy bạn nha 🤗🤗

" MỘT TÁCH TRÀ, MỘT NỤ CƯỜI, MỘT ĐỊNH MỆNH:

Từ hôm gặp nhau bên bờ bụi chuối đó, Duy cứ thấy nhớ mãi nụ cười nhè nhẹ của anh chàng thành phố ấy. Còn Quang Anh thì cũng chẳng hiểu sao, hình ảnh cậu bé quê hiền lành, mắt sáng long lanh ấy cứ lảng vảng trong đầu mình mãi.
Mấy ngày sau, khi Duy đang ngồi bên hiên nhà vá lại mớ quần áo cũ, thì có tiếng xe máy dừng lại trước cổng. Cậu ngẩng đầu lên – là anh.
ĐỨC DUY
ĐỨC DUY
"Anh… anh tìm ai vậy?"
Duy đứng dậy, hơi luống cuống.
QUANG ANH
QUANG ANH
"Tìm em chứ ai. Anh hỏi bà Tư bán rau đầu xóm, bả chỉ tới tận đây."
ĐỨC DUY
ĐỨC DUY
"Dạ… mời anh vô nhà."
"Duy mở cổng, lòng hồi hộp lạ thường:
Căn nhà nhỏ lợp lá, nền đất, nhưng sạch sẽ gọn gàng. Mẹ Duy đang nằm trên võng, nghe tiếng khách thì gượng ngồi dậy.
QUANG ANH
QUANG ANH
"Dạ, con chào bác. Con là bạn của Duy, mới quen mấy bữa nay thôi ạ."
mẹ Duy
mẹ Duy
"Ờ, con ngồi chơi nghen. Nhà nghèo, không có gì đãi, Duy nấu nước trà mời anh đi con."
Duy nhanh nhẹn bắc ấm nước, tay run run vì tim đập không yên. Không hiểu sao, khi nhìn thấy anh ngồi giữa căn nhà nhỏ, cậu lại thấy khoảng cách giữa hai người… không còn xa như mình từng nghĩ.
." Duy mỉm cười, bưng ly ra mời.
ĐỨC DUY
ĐỨC DUY
"Trà nhà nấu chắc không ngon bằng quán xá trên tỉnh đâu anh."
Quang Anh đưa tay nhận, ánh mắt anh dịu lại
QUANG ANH
QUANG ANH
"Anh không thích quán xá sang trọng. Cái vị trà mộc mạc này… giống như em – thật thà, dễ chịu, khiến người ta muốn ở lại."
Duy khựng lại, tim đập mạnh.
Ngoài sân, nắng chiều rơi xuống từng tia lấp lánh trên lá chuối. Trong nhà, có một thứ cảm giác lạ lùng vừa len lỏi vào trái tim hai người – như thể, có duyên, có nợ, có tình… đang bắt đầu chớm nở
tôi nè
tôi nè
Ui cha truyện mình làm có vẻ như ngắn nhưng mình chỉ nghĩ đến ra đó thôi mọi người thông cảm😊

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play