[Lai Bâng×Ngọc Quý]Mợ Cả Nhà Thóng!
1. Duyên phận bắt đầu
Gia Haan
Chuyện là... Mình đọc nhiều thể loại nhiều quá nên giờ thích vãi
Gia Haan
Mà ít truyện hợp gu mình
Gia Haan
Nên phải tự làm thôi
Gia Haan
Mà trước khi đọc mọi người lưu ý:
-Đây là trí tưởng tượng của tác giả
-Truyện là thế giới coi trọng ABO
-Có những chi tiết phi logic
-Có đủ ngôn ngữ ba miền
Hà Nội những năm trước 1945, gió thu se sắt len lỏi qua từng kẽ lá, cuốn theo mùi hoa sữa nồng nàn phảng phất khắp các con phố nhỏ. Những toa tàu chậm rãi lăn bánh qua đường ray cũ, mang theo hơi thở của một thời đại loạn lạc, nơi mà số phận con người được định đoạt không chỉ bởi gia tộc mà còn bởi dòng máu phân tầng đang chảy trong từng huyết quản
Ngọc Quý sinh ra trong một gia đình danh giá, là con trai độc nhất của quan tỉnh Ngọc Gia. Cậu là một Omega hiếm có trong dòng dõi vọng tộc - giống loài yếu đuổi và mong manh bẩm sinh, nhưng trời phủ cho gương mặt đẹp như vẽ, ánh mắt long lanh tựa hồ thu và dáng vẻ thanh thoát như một bức tranh thủy mặc. Ai nhìn vào cũng ngỡ câu là viên ngọc quý báu trong tay ông quan tỉnh, nhưng có mấy ai hay, sau lớp vỏ bọc mỹ miều ấy lại là một tâm hồn khát khao tự do, luôn vùng vẫy trong chiếc lòng son mà người đời sắp đặt
_______________________________
Trong thư phòng. Ánh đèn dầu leo lét hát bóng lên vách tường cũ kỹ. phản chiếu dáng người mảnh khảnh đang quỳ gối giữa căn phòng rộng lớn. Ngọc Quý củi đầu, bàn tay gầy guộc siết chặt lấy vạt áo dài trắng, đôi môi tải nhợt khẽ run rẩy. Ngồi sau chiếc bàn gỗ lim chạm trổ tinh xảo, ông quan tỉnh Ngọc Gia đưa mặt lạnh lùng nhìn con trai. Giọng nói trầm khàn cất lên, mang theo cả quyền uy lân sự áp đặt
Ông Nguyễn-Quan Tỉnh
Việc hôn nhân giữa con và cậu cả nhà họ Thóng, ta đã quyết. Ngày lành tháng tốt đã định, con không được cãi lời
Lời phán truyền ấy nặng như tảng đá đè nặng lên lòng ngực yếu ớt của Ngọc Quý. Cậu cân chật môi, sống mũi cay xẻ, nhưng vẫn cố lấy hết can đảm ngẩng đầu lên, đôi mắt trong veo ánh lên tia phản kháng yếu ớt
Ngọc Quý
Cha... con không muốn lấy chồng. Con muốn học hành, muốn tự do... muốn sống cho chính mình
Ông Nguyễn-Quan Tỉnh
/Một tràng cười khô khốc vang lên, đầy cay nghiệt và chua chát. Ông quan tỉnh gạt mạnh chén trà xuống bàn, tiếng sử vỡ choang phá tan sự tĩnh lặng trong căn phòng/_Học hành? Omega như con, học hành để làm gì? Để viết đôi ba câu thơ treo trong khuê phòng hay để làm thứ đồ chơi cho thiên hạ chê cười?
Ngọc Quý
/Ngọc Quý lặng người, đôi vai mánh run rấy từng hồi. Cậu siết chặt bàn tay đến mức móng tay cầm sâu vào da thịt, nhưng nỗi đau ấy cũng chẳng thể sánh bâng nỗi nhục nhã đang gặm nhấm trong lòng/_Con là người, không phải món hàng để trao đổi...
Câu nói ấy vừa dứt, một cái tát nặng nề giáng thẳng xuống gò má trắng nõn. Yến - người hầu thân cận của Ngọc Quý - đang bưng trà ngoài cửa giật thót, suýt nữa làm rơi cả khay sứ. Ông quan tỉnh đứng dậy, đôi mắt đỏ ngầu ánh lên sự giận dữ
Ông Nguyễn-Quan Tỉnh
Ngọc Quý, đời này con không có quyền chọn lựa. Được sinh ra trong gia tộc này đã là phúc phận của con. Chỉ cần con ngoan ngoãn gả cho cậu cả nhà họ Thóng, cả đời này sẽ được sống trong nhung lụa, kẻ hầu người hạ. Còn nếu chống đối... ta không ngại giam con trong phòng kín cho đến ngày xuất giá!
Ngọc Quý không đáp. Cậu chỉ lặng lẽ đưa tay chạm vào vết đỏ rất trên má, đôi mắt hoe đỏ nhưng tuyệt nhiên không nhỏ lấy một giọt nước mắt. Đôi môi nhợt nhạt khẽ mấp máy như muốn nói điều gì, nhưng rồi lại thôi
_______________________________
Ngoài hành lang, Yến siết chặt vạt áo, đôi mắt hoe đỏ lặng thầm nhìn chủ nhân của mình. Nàng hầu ấy từ nhỏ đã đi theo hầu hạ Ngọc Quý, thân phân tuy thấp hèn nhưng tấm lòng lại trung thành như ánh trăng sáng vằng vặc. Yến biết rõ, mợ cả tương lai của nhà họ Thóng cũng là một con người, cũng có trái tim và những ước mơ cháy bỏng. Nhưng ở cái xã hội này, những ước mơ đó chẳng khác gì ngọn cỏ non giữa trời đông giá rét - yếu ớt, mong manh và rồi sẽ bị bàn tay tàn nhẫn của số phận vùi dập không thương tiếc
_______________________________
Đêm ấy, Ngọc Quý thức trâng bên khung cửa số. Ánh trăng vằng vặc soi rõ dáng người mảnh khảnh đang ngồi co ro giữa màn đêm tĩnh mịch. Yến lặng lẽ mang chân tới, nhẹ nhàng khoác lên vai chủ nhân
Con Yến
Cậu ơi... trời lạnh lắm, cậu vào giường nghỉ đi
Ngọc Quý
/Ngọc Quý khẽ mỉm cười, nhưng nụ cười ấy nhạt nhòa như ánh tráng cuối trời/_Yến... em có tin không? Nếu được chọn lựa, tao muốn cả đời này chẳng lấy chồng, chỉ cần được cầm bút viết văn... chỉ cần được sống là chính mình
Yến sụt sùi lau nước mắt, chẳng biết nói gì ngoài tiếng thở dài nghẹn ngào
_______________________________
Ở một nơi nào đó, trong căn nhà lớn của gia tộc họ Thóng, cậu cả Lai Bâng đang ngồi ngả người trên tràng kỷ, tay lười nhác cầm điều thuốc, ảnh mật lười biếng phóng ra ngoài cửa số. Khi nghe gia nhân báo tin hôn sự với Ngọc Quý, hắn chỉ cười nhạt, chẳng mấy bận tâm
Lai Bâng
Omega nào mà chẳng như nhau... cưới về rồi cũng chỉ là thứ trang trí trong nhà
Không ai biết rằng, mỗi nhân duyên này sẽ là khởi đầu cho những tháng ngày giông tố, đưa hai con người tưởng chừng trái ngược nhau hoàn toàn vào một vở kịch bị thương của số phận
_______________________________
Đêm Hà Nội mờ sương, ánh trăng tròn lơ lửng trên bầu trời đen kịt, soi xuống hai mảnh đời đang bị cuốn vào vòng xoáy của những toan tính và định kiến.
Một người là Omega khát khao tự do, một người là Alpha lăng nhăng trác táng. Mợ cả nhà Thóng... Duyên phận đã định, nhưng tình yêu liệu có nảy nở giữa bể khổ của nhân sinh?
_______________________________
Khi đọc mọi người lưu ý:Haan chỉ mượn tên của các anh để viết truyện và mong mọi người sẽ đọc vui vẻ!
Ủng hộ Haan bằng cách cho Haan 1like🙆♀️
Gia Haan
Cảm ơn vì đã đọc!
2. Lời khuyên chốn khuê phòng
Nắng xế chiều hắt qua khung cửa gỗ chạm trổ tinh xảo, trải dài trên nền gạch bông cũ kỹ. Gian phòng khuê các thoang thoảng mùi hoa nhài, dìu dịu mà u buồn.
Bà Ngọc Hạnh - má của Ngọc Quý - ngồi nơi trường kỷ, đôi tay gầy guộc cẩn thận rót từng giọt trà nóng. Đôi mắt bà thâm trũng vì lo nghĩ, dõi theo bóng dáng gầy gò của đứa con trai duy nhất đang đứng tựa cửa sổ, ánh mắt đăm đăm nhìn ra khoảng sân vằng
Bà Nguyễn
/Giọng khẽ khàng/_Con đứng đó từ trưa tới giờ... Có phải trong dạ vẫn còn ấm ức chuyện hôn sự?
Ngọc Quý
/Ngọc Quý giật mình, bàn tay khẽ siết lấy vạt áo lụa. Cậu quay người lại, đôi mắt hoe đỏ, giọng nói lạc đi vì nghẹn ngào/_Má... Thiệt sự má cũng muốn con lấy cậu cả nhà Thóng sao? Cậu ta là hạng người gì... má chẳng lẽ không hay?
Bà Nguyễn
/Bà Hạnh thở dài, đặt tách trà xuống bàn, ánh mắt thoảng chút xót xa/_Má biết chớ, con tưởng má đành lòng đem con đi gả cho một kẻ như vậy sao? Nhưng phận làm con, nào có quyền lựa chọn... Cha con đã quyết, má có khuyên thế nào cũng không đối được
Ngọc Quý mím chặt môi, đôi mắt long lanh như sắp khóc. Cậu là sinh viên đại học, từng ôm hoài bão về một cuộc đời tự do, không ràng buộc bởi lễ giáo. Vậy mà giờ đây, tất cả mộng tưởng ấy lại sụp đổ chỉ vì một cuộc hôn nhân đối chác
Ngọc Quý
/Giọng nghẹn ngào/_Con không muốn lấy chồng... Con chỉ muốn đi học... Muốn tự lo cho cuộc đời mình... Sao ai cũng ép con vậy má?
Bà Nguyễn
/Bà Hạnh run run nắm lấy tay con, đôi mắt rưng rưng lệ. Giọng nghèn nghẹn/_Má hiểu chớ... Nhưng Omega như con, trong gia đình quyền quý, đâu có quyền chọn lựa? Chỉ cần con sống sót, đó đã là phúc phần rồi
Lời nói của má như mũi dao đâm thẳng vào tim Quý. Cậu cần chặt môi, cố ngăn dòng nước mắt. Xã hội này, kẻ sinh ra là Omega chẳng khác nào những con chim bị nhốt trong lồng son, cả đời chỉ biết chấp nhận số phận. Một hồi lâu, Ngọc Quý mới cất giọng, giọng nói khàn đặc như nuốt trọn tất cả uất ức vào lòng
Ngọc Quý
Nếu như... con đồng ý... Má có hứa với con một điều không?
Bà Nguyễn
/Sững sờ, đôi mắt thoáng ngạc nhiên/_Con cứ nói
Ngọc Quý
Giữ lại Yến... để em ấy đi theo con. Dù có ra sao, con chỉ cần có em Yến bên cạnh...
Ánh mắt bà Hạnh trầm ngâm. Yến là người hầu thân cận của Quý từ nhỏ, hai người lớn lên cùng nhau, tình như tỷ muội. Nếu có Yến bên cạnh, bà cũng yên tâm phần nào
Bà Nguyễn
/Gật đầu/_Má hứa... Chỉ cần con chịu về làm dâu nhà họ Thóng, má sẽ giữ lại em Yến cho con
Ngọc Quý
/Ngọc Quý mím môi, quỳ sụp xuống dưới chân má, vái ba vái thật sâu. Nấc nghẹn/_Má tha tội cho con bất hiếu...
Bà Hạnh ôm con vào lòng, nước mắt lặng lẽ rơi xuống trên mái tóc đen nhánh của cậu. Ngoài kia, nắng chiều nhàn nhạt nhuộm lên mái ngói đỏ cũ kỹ. Một cánh hoa lộc vừng lặng lẽ rơi xuống, chao đảo trong cơn gió nhẹ, như chính số phận của một Omega bị trói buộc giữa những vòng xoáy nghiệt ngã
_______________________________
Khi đọc mọi người lưu ý:Haan chỉ mượn tên của các anh để viết truyện và mong mọi người sẽ đọc vui vẻ!
Ủng hộ Haan bằng cách cho Haan 1like🙆♀️
Gia Haan
Ý là nó xamcut...
3. Thật sự hạnh phúc?
Cơn mưa đầu hạ đổ xuống ầm ào, phủ lên bầu trời một màn trắng xóa, khiến khoảng sân rộng trước nhà chìm trong làn nước lạnh lẽo. Tiếng mưa rơi lộp bộp trên mái ngói, hòa cùng hơi đất ngai ngái xộc thẳng vào lòng người
Trong phòng khách rộng lớn, hương trầm thoang thoảng tỏa ra từ chiếc lư đồng đặt trên bàn thờ gia tiên. Trên chiếc tràng kỷ gỗ lim chạm khắc tinh xảo, quan tỉnh Ngọc Văn đang ngồi vắt chân, đôi mắt sắc lạnh nhìn ra ngoài khung cửa số mờ mịt. Bà Hạnh đứng nép mình bên chiếc cột nhà, ánh mắt lo âu hướng về phía chồng, tay khẽ vân về vạt áo lụa. Ngọc Quý quỳ dưới nền nhà, đôi mắt đỏ hoe, khuôn mặt bệch bạc như vừa trải qua một cơn bạo bệnh
Ông Nguyễn-Quan Tỉnh
/giọng trầm thấp/_Ta đã quyết rồi... Việc dạm hỏi ngày mai không thể dời lại. Con chuẩn bị sẵn sàng đi
Ngọc Quý
/Ngọc Quỳ cần chặt môi, bàn tay giấu trong vạt áo khẽ siết lại đến run rẩy. Giọng nghèn nghẹn/_Cha... Xin cha thương con... Con không muốn lấy chồng...
Ông Nguyễn-Quan Tỉnh
/Quan tỉnh khẽ nhếch mép, đôi mắt sắc lạnh quét qua dáng vẻ tiều tụy của con trai/_Không muốn lấy chồng? Omega thì có thể làm gì khác ngoài việc gả đi? Con tưởng con học mấy năm đại học là có thể thay đổi số phận sao?
Ngọc Quý
/Quý sững người, đôi mắt hoe đỏ ngập tràn uất hận. Nghẹn ngào/_Nhưng con không phải món hàng... Cha không thể đem con ra trao đổi chỉ vì chút lợi lộc!
Một tiếng chát vang lên chói tai, in hằn trên gương mặt trắng nõn của Ngọc Quý một vết đỏ rát bỏng. Cậu lảo đảo ngã xuống sàn, nước mắt trào ra nóng hổi. Bà Hạnh hoảng hốt chạy lại, ôm chầm lấy con, đôi mắt long lanh lệ ngước nhìn chồng
Bà Nguyễn
Ông... Nó là con của mình, sao ông nỡ xuống tay như vậy?
Ông Nguyễn-Quan Tỉnh
/Ngọc Văn siết chặt đôi bàn tay run rẩy, đôi mắt đục ngầu ánh lên tia lạnh lùng/_Nó là con ta... thì càng phải nghe lời ta!
Ngọc Quý
/Cơn giận dữ bùng lên trong lòng Ngọc Quý, thiêu đốt hết những tủi hờn dồn nén bao năm qua. Cậu vùng dậy, đôi mắt đỏ hoe như muốn thách thức. Giọng run rẩy/_Vậy còn má? Má có từng sống hạnh phúc bên cha chưa? Má có từng được hỏi ý kiến trước khi về làm vợ cha chưa?
Cả căn phòng bồng chốc chìm vào tĩnh lặng, chỉ còn tiếng mưa rơi lộp bộp ngoài hiên. Bà Hạnh sững người, đôi môi tái nhợt mấp máy nhưng chẳng thể thốt nên lời. Ánh mắt bà dường như nhuốm màu cay đắng của một cuộc đời bị trói buộc. Ngọc Văn siết chặt nắm đấm, đôi mắt đỏ ngầu giận dü
Ông Nguyễn-Quan Tỉnh
Bất hiểu! Mày đúng là bôi tro trát trấu vào mặt tao mà!
Ông dằn mạnh chén trà xuống bàn, xoay người bỏ đi, để lại sau lưng không gian đặc quánh những nỗi niềm chất chứa. Trong lòng bà Hạnh nhói lên từng cơn đau. Bà ôm chặt lấy con, nước mắt lặng lẽ rơi xuống mái tóc đen nhánh của cậu
Bà Nguyễn
/Nấc nghẹn/_Con ơi... Làm người sống ở đời, có đôi khi mình phải học cách nhẫn nhịn mà sống... Má chỉ mong con bình an... Đừng oán hận, nghe con...
Ngọc Quý ngước đôi mắt đẫm lệ lên nhìn má, lòng quặn thắt từng cơn. Ngoài kia, mưa vẫn rơi tầm tã... như khóc thay cho những số phận nhỏ bé bị trói buộc trong khuôn khổ lễ giáo hà khắc
_______________________________
Khi đọc mọi người lưu ý:Haan chỉ mượn tên của các anh để viết truyện và mong mọi người sẽ đọc vui vẻ!
Ủng hộ Haan bằng cách cho Haan 1like🙆♀️
Gia Haan
Tác giả đôi lúc hay sai chính tả, mong mọi người có thể chỉnh lại ở cmt
Gia Haan
Tác Giả thành thật xin cảm ơn
Gia Haan
Mà... Ngược ngọt ngược, kết SE nhỉ?
Gia Haan
Hm... Hay vậy ta...
Download MangaToon APP on App Store and Google Play