Đừng Để Em Một Mình Trong Giấc Mơ (Friendly Rivalry)
Nơi hai ta bắt đầu
Những tia nắng cuối cùng của mặt trời dần khuất sau đường chân trời, nhường chỗ cho bóng tối và những vì sao lấp lánh. Thành phố FR dần khoác lên mình chiếc áo mới — ánh sáng nhân tạo từ hàng trăm tòa nhà cao tầng lần lượt bật sáng. Tiếng xe cộ đủ mọi tầng lớp, từ xe sang đến bình dân, tiếng người trò chuyện rôm rả, tiếng gọi nhau quen thuộc… tất cả hòa lại thành một bản giao hưởng nhộn nhịp và hoa lệ của một thành phố không bao giờ ngủ.
Tôi bước từng bước nhẹ nhàng trên nền gạch lát của nhà hàng TN.
Nơi đây — chính là nơi tôi gặp anh lần đầu tiên, cũng là nơi chúng tôi trao nhau lời yêu, để rồi từ đó, trở thành một phần của nhau suốt tám năm qua.
Woo Seulgi
"Cũng đã tám năm rồi nhỉ..."
Tôi buột miệng thì thầm khi ánh mắt lướt qua từng góc quen thuộc. Mọi thứ vẫn như xưa, chỉ có lòng người là mang thêm chút đổi thay.
Sau hai tháng công tác ở một đất nước xa xôi, anh trở về — và hẹn tôi tối nay ở đây, để cùng nhau dùng bữa tối đầu tiên sau thời gian dài xa cách.
Đưa ánh mắt đen láy của mình đảo quanh không gian. Một dáng hình quen thuộc… à không, là dáng hình tôi hằng thương nhớ đến quặn lòng. Nhớ đến mức đôi khi tôi quên cả việc chăm sóc cho chính mình.
Dĩ nhiên, tôi có thể gọi điện cho anh, nghe giọng anh để vơi đi nỗi nhớ. Nhưng tôi đã không làm thế. Không muốn làm phiền anh. Mà cũng vì tôi luôn là kiểu người chờ đợi — đợi ai đó chủ động bước đến, mở lời trước.
Woo Seulgi
“Sao lòng lại bất an thế này…? Chẳng lẽ... sắp có chuyện gì?”
Tôi chợt thấy lòng bồn chồn. Một cảm giác khó tả như thể trực giác đang gõ nhẹ vào tâm trí, thì thầm rằng có điều gì đó sắp xảy ra. Hay là… do tôi nhạy cảm quá, nên đang tự vẽ ra những điều chẳng có thật?
" Quà" của anh
Tôi tiến đến chiếc bàn cạnh cửa sổ, nơi ánh đèn phản chiếu qua mặt kính, làm ánh mắt tôi nhòe đi trong thoáng chốc.
Trong đầu vẫn còn đọng lại những suy nghĩ vừa rồi. Nhưng cánh cửa mở ra. Một dáng người quen thuộc bước vào. Là anh. Go Hyeon. Mảnh ghép hoàn hảo của đời tôi.
Anh mỉm cười nhưng sao nó lại gượng gạo thế này. Còn ánh mắt đó nữa sao lại lảng tránh cái nhìn của tôi, như thể Hyeon đang che giấu một điều gì đó khó nói.
Anh kéo ghế ngồi xuống đối diện tôi. Bồi bàn đưa thực đơn, tôi chưa kịp ngẩng lên thì anh đã xua nhẹ tay:
Go Hyeon
Chắc chỉ uống trà thôi.
Tôi nhìn anh, hơi mỉm cười, dù trong lòng vẫn có gì đó là lạ. Từ bao giờ chúng tôi lại không ăn tối cùng nhau? Những lần trước, anh luôn là người gọi món thay tôi, luôn nhớ rõ tôi thích vị kem nào, ghét mùi hành ra sao. Nhưng hôm nay, anh cứ như người dưng ngồi bên một cô gái lạ.
Woo Seulgi
Anh không mệt sao?
Anh nhìn tôi, đôi mắt sâu nhưng đầy mỏi mệt. Rồi… anh đặt tay lên bàn, ánh mắt trượt khỏi tôi, nhìn đâu đó xa xăm.
Go Hyeon
Anh có chuyện muốn nói.
Tôi cứng người lại. Tay siết chặt vào mép bàn đến mức mặt trắng bệch.
Woo Seulgi
Chuyện gì vậy, anh?
Không gian xung quanh bỗng mờ đi. Những âm thanh náo nhiệt trong nhà hàng vụt tắt, như có ai vừa đóng sập cánh cửa giữa tôi và thế giới lại.
Tôi cười khẩy, nghĩ rằng anh đùa.
Woo Seulgi
Đừng có chọc em nữa…
Giọng anh khàn và nhẹ như thể sợ chính mình nghe thấy.
Tôi sững người. Trái tim đập thình thịch, lồng ngực thắt lại đến nghẹt thở.
Sụp đổ
Khoảnh khắc ấy, anh nhìn thẳng vào mắt tôi. Rồi chậm rãi thốt ra hai từ khiến cả linh hồn tôi như bị xé toạc:
Go Hyeon
Yeri… bạn thân của em.
Tôi chết lặng. Cái tên đó vang lên như một bản án. Yeri – người bạn lớn lên cùng tôi, chia sẻ từng trang vở, từng ước mơ nhỏ. Yeri– người đã từng ngồi nghe tôi khóc suốt một đêm khi anh giận tôi. Yeri – người đã từng nói:
Joo Yeri
“Tao mà giật người yêu của mày, thì lúc đó mày tát tao một cái nhớ đời nhá.”
Tôi cười. Một nụ cười méo mó, chẳng ra hình thù gì.
Woo Seulgi
Hôn ước? Cổ tích à?
Go Hyeon
Hai nhà đã định từ lâu.
Go Hyeon
Chúng ta quen nhau… là sai ngay từ đầu.
Tôi không thể nghe thêm được gì nữa. Cả không gian nổ tung trong đầu tôi. Mắt mờ đi, tai ù đặc. Tôi đứng dậy, không nói một lời, chạy khỏi đó như kẻ điên.
Chỉ có một điều tôi chắc chắn trong khoảnh khắc ấy:
Từ giây phút đó, cả thế giới tôi biết… đã sụp đổ.
Căn phòng trọ nhỏ của tôi vẫn như cũ: bốn bức tường xám, chiếc rèm cửa màu kem đã cũ, bàn học bừa bộn sách vở và giấy note dán kín.
Nhưng tôi thì không còn là tôi nữa.
Ba ngày trôi qua kể từ hôm đó. Tôi không tắt điện thoại, nhưng cũng chẳng mở khóa. Tôi không khóc, không gào thét. Chỉ ngồi một mình, lặng lẽ như một bức tượng đá.
Tôi không muốn nghe giọng ai. Không muốn thấy bất kỳ khuôn mặt nào. Không đói, cũng chẳng khát. Tôi chỉ muốn ngủ và trong giấc ngủ đó, tôi có thể quay về những ngày trước kia.
Nơi Hyeon còn là của tôi. Nơi Yeri vẫn là bạn tôi. Nơi không có cái đêm định mệnh ấy.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play