Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

"Mùa Thu Năm Ấy"

Mèo Con & Rồng Nước

Mèo Con & Rồng Nước Chương 1: Mùa thu và cuộc gặp gỡ đầu tiên Tíc tắc tíc tắc... vào mùa thu năm ấy, tôi — Trương Hàm Thụy — một thiếu niên từ thôn dã lần đầu tiên bước chân đến thành thị xa hoa, đậu vào trường trung học TF Từ chốn làng quê yên bình đến một nơi hoàn toàn mới mẻ, trong lòng tôi ngổn ngang bao cảm xúc. Vui có, hồi hộp có... nhưng cũng buồn nhiều. Tôi nhớ bà, người không thể theo tôi đến đây, chỉ có thể ở lại nơi làng quê nhỏ bé ấy. Khi nào rảnh, tôi sẽ về thăm bà. khi đến đây tôi đã ở cùng chị gái mình.Hôm ấy, gió chiều mang theo làn gió mát mẻ lướt qua mái tóc tôi. Tôi khẽ Nhắm mắt lại, thở dài: "Ừm, gió mát thật đấy... Tôi đi dọc con đường ven biển dẫn đến Siêu Thị để mua một số đồ dùng cá nhân. Gần đó có một công viên nhỏ rất đẹp, lý tưởng để ngắm hoàng hôn. Không vội, tôi tấp vào công viên ngồi nghỉ một chút. Chỉ vừa mới thả lỏng cơ thể, một bóng người xuất hiện chắn ngay tầm mắt tôi. "Nè, cái cậu kia, chỗ tôi ngồi mà? Người kia không nói không rằng mà nằm ì ra đó, tôi nhíu mày nhìn hắn , hắn lại ung dung vẫn nằm ở đấy như thể cả cái công viên này là của hắn vậy. Tôi không đôi co với hắn nữa đành bỏ đi mặc kệ hắn
Trương Hàm Thuỵ
Trương Hàm Thuỵ
Tên đó thật đáng ghét chiếm mất chỗ của mình rồi mà vẫn ung dung như thế khó ưa thật
Trương Hàm Thuỵ vừa đi vừa mắng thầm tên đáng ghét mà cậu gặp ở công viên lúc nãy
đi theo con đường công viên 1 chút thì cũng đến Siêu Thị cậu vào đi lanh quanh mua vài thứ cần thiết sao đó lại quay về
Trong lúc về cậu đã ghé vào 1 tiệm sách mua thêm 1 vài cuốn sách hay vở để chuẩn bị nhập học, đi tìm vài cây bút cuốn sách thì cậu tiến đến 1 quầy sổ tay, một cuốn sổ tay đặt ngay ngắn trên kệ cao kia trông thật bắt mắt Nó là một cuốn sổ tay có hình hoa Quế ở bìa trước của cuốn sổ Cuốn sổ khá đẹp màu sắc của cuốn sổ tay có 1 chút vàng pha lẫn 1 chút màu xanh cộng thêm hoa Quế ở bìa trước trong rất đẹp, cậu quyết định sẽ lấy cuốn sổ tay đó Nhưng ông trời chớ trêu làm sao cuốn sổ tay thì để quá cao so với chiều cao của cậu Bất lực nhìn cuốn sổ mà cậu lèm bèm nói Chậc có cần phải để cao thế không?
Bất ngờ, một bàn tay xuất hiện từ phía sau, nhẹ nhàng lấy cuốn sổ và đặt vào tay tôi. Là hắn — tên khó ưa lúc nãy! Hắn lười biếng nói: "Cậu làm gì mà loay hoay mãi thế? Nhỏ con thì nói một tiếng, ai lại trèo lên như leo núi vậy?" Tôi giật mình, hơi ngớ người, rồi phản ứng ngay: "Ai... ai mượn cậu giúp? Nói như kiểu tôi nhờ vả cậu vậy đó!" Hắn nhún vai: "Thấy cậu loay hoay mãi nên có ý tốt giúp đỡ, thế mà cậu nói kiểu đó à? Tôi vừa mới giúp cậu đó, mèo con khó ở." "Ơ hay... cậu kêu ai là mèo con khó ở vậy hả?!" – tôi gắt lên. "Tôi mà là mèo, thì chắc cậu là Rồng nước rồi!" Hắn không đáp lại, chỉ khẽ cười rồi bỏ đi. Tôi nhìn theo mà lòng đầy mâu thuẫn. Tuy miệng thì gắt gỏng, nhưng thật ra tôi vẫn cảm ơn vì hắn đã giúp lấy cuốn sổ. Tôi tiến đến quầy thanh toán, thì thấy hắn cũng đang đợi ngay quầy bên cạnh. Khi đến lượt hắn, mới phát hiện... hắn làm rơi ví mất rồi. Loay hoay tìm mà không thấy. Tôi thấy vậy bèn đưa tiền ra, nhẹ giọng: "Để em trả giúp cậu ấy nha." Chị nhân viên cười tươi: "Được được~ Hai đứa yêu nhau à? Nhìn như một cặp dễ thương ghê!" Tôi hơi đỏ mặt, còn hắn thì trố mắt ngạc nhiên. Ra quầy, hắn quay sang hỏi: "Sao lại giúp tôi?" Tôi cười nhẹ: "Cậu lấy giúp tôi cuốn sổ, coi như tôi trả ơn, huề nhau rồi." Hắn nhìn tôi chăm chú, ánh mắt dịu lại, rồi bất ngờ nói: "Được thôi. Nhưng tôi không thích nợ ai. Cho tôi xin WeChat đi. Rảnh tôi mời cậu một bữa." Tôi định bước đi nhưng dừng lại, xoay người lại nhìn hắn: "Wechat của tôi đây. Add đi." Hắn mỉm cười, lấy điện thoại ra quét mã. Cả hai rồi lại chia nhau, mỗi người một lối. …Nhưng thật trùng hợp làm sao, đường về nhà của hắn lại gần nhà tôi. Một người đi trước, một người đi sau. Tôi bước tung tăng, tâm trạng vui vẻ hẳn. Dù lúc đầu hắn khó ưa thật, nhưng sau cùng… cũng không đến nỗi đáng ghét lắm. Thôi thì… tạm chấp nhận làm bạn vậy! Còn hắn, vừa đi vừa nghĩ: "Cảm giác lạ nhỉ... Đi phía sau cậu ấy, con đường về nhà mình bỗng không còn cô đơn nữa." Một ánh sáng nho nhỏ, len lỏi trong trái tim của Trương Quế Nguyên. ---
Tác Giả xàm xàm viết truyện để tự đọc=))
Tác Giả xàm xàm viết truyện để tự đọc=))
Tiếp nha
Chương 2: Nhập học và cuộc hội ngộ không ngờ Buổi sáng đầu tiên nhập học tại trường TF bầu không khí nhộn nhịp đầy sắc màu của mùa hè chưa vơi bớt. Sân trường đông đúc những gương mặt mới, ai nấy đều mang vẻ háo hức, hồi hộp. Tôi — Trương Hàm Thụy — cũng không ngoại lệ. Mặc dù vẫn hơi lo lắng, nhưng một phần trong tôi lại rất mong chờ được bắt đầu hành trình mới này. Vác ba lô đến cổng trường, tôi hít sâu một hơi, tự nhủ: "Cố lên Hàm Thụy, từ hôm nay, đây là thế giới mới của mình." Bảng danh sách lớp được dán sẵn gần cổng. Tôi chen vào dòng người tìm tên mình, lướt qua từng dòng... cho đến khi thấy dòng chữ: "Lớp 10C3 – Trương Hàm Thụy". Tôi thở phào nhẹ nhõm, rồi đi tìm lớp. Vừa bước vào lớp, ánh mắt tôi bắt gặp một bóng dáng quen thuộc đang ngồi gần cửa sổ, gương mặt ấy, ánh mắt ấy... không lẫn vào đâu được. "Ủa... lại là cậu?!" – tôi bật thốt. Trương Quế Nguyên ngẩng lên, ngạc nhiên nhưng nhanh chóng bật cười: "Chào buổi sáng, mèo con khó ở." Tôi đứng hình vài giây, rồi lắc đầu ngán ngẩm: "Sao trùng hợp dữ vậy trời…" Cậu ta vẫy tay chỉ vào chỗ bên cạnh: "Chỗ này còn trống, ngồi không? Hay định ngồi thật xa tôi cho đỡ ghét?" Tôi khẽ mím môi, rồi cũng kéo ghế ngồi xuống. Dù gì... cũng đã quen mặt rồi. Mà hình như... tôi không ghét hắn như ban đầu nữa thì phải. Vậy là, trong không khí rộn ràng ngày khai giảng, một câu chuyện mới lại vừa bắt đầu. Nhưng không chỉ là câu chuyện về hai người bạn học... Mà là câu chuyện về một Mèo Con khó ở, và một Rồng Nước bí ẩn đang dần tìm thấy nhau trong những tháng ngày thanh xuân rực rỡ.
Trương Ngọc Mẫn
Trương Ngọc Mẫn
hôm nay đi học sao rồi Hàm Thuỵ
Trương Hàm Thuỵ
Trương Hàm Thuỵ
ổn hết chị, nhưng có 1 tên đáng ghét lắm
Trương Ngọc Mẫn
Trương Ngọc Mẫn
sao tên nào mà để Mèo con nhắc đến mà khó chịu thế haha/ cô vừa nói vừa cười ahaha/
Trương Hàm Thuỵ
Trương Hàm Thuỵ
chị, chị à sao chị với tên đó cũng kêu em là MÈO Con Vậy!

chương 2

Trương Ngọc Mẫn
Trương Ngọc Mẫn
Aha không trêu em nữa
Trương Hàm Thuỵ
Trương Hàm Thuỵ
em nhớ bà quá
Trương Ngọc Mẫn
Trương Ngọc Mẫn
Chị cũng rất nhớ bà , nhiều lần ngỏ ý đón bà lên đây nhưng bà không chịu
Trương Hàm Thuỵ
Trương Hàm Thuỵ
Thế thôi chút điện nói chuyện với bà cũng được
Trương Ngọc Mẫn
Trương Ngọc Mẫn
Trương Hàm Thuỵ nè
Trương Hàm Thuỵ
Trương Hàm Thuỵ
Sao vậy chị?
Trương Ngọc Mẫn
Trương Ngọc Mẫn
à không có gì, chúng ta đi mua đồ ăn đi
Trương Hàm Thuỵ
Trương Hàm Thuỵ
đợi em 1 chút đã/ nói rồi cậu chạy cái vèo lên phòng luôn/
Trương Ngọc Mẫn
Trương Ngọc Mẫn
thằng bé này thật tình chạy chậm thôi té bây giờ/vừa hét vừa chỉ/
tầm 10 phút sao cậu cũng chịu đi xuống
Trương Ngọc Mẫn
Trương Ngọc Mẫn
Gì đây 10 phút em làm gì ở trên đó vậy:)
Trương Hàm Thuỵ
Trương Hàm Thuỵ
ấy ấy bình tĩnh nào, em về nhà chưa tắm rửa gì bắt em đi siêu thị với chị để người ta chê em ở dơ à=))
Trương Ngọc Mẫn
Trương Ngọc Mẫn
Ờ hé tao quên mất mày chưa tắm đấy em ạ:)
Trương Hàm Thuỵ
Trương Hàm Thuỵ
Lạy chị 1 cái chị nhận không ạ?
Trương Ngọc Mẫn
Trương Ngọc Mẫn
Thôi mệt quá đi nhanh nào chị muốn ăn thịt xiên nướng rồi/ không nói nhìu kéo tay cậu đi thẳng ra xe ném cậu vào xe phi đi luôn/
Trương Hàm Thuỵ
Trương Hàm Thuỵ
/chậc/ chị từ từ xem nàoo! đã ai dành thịt của chị đâu
Thế là cả 2 đi tìm 1 quán thịt xiên nướng ăn chứ làm gì nữa=)))
Trương Hàm Thuỵ ngồi ghế phụ nhìn ra cửa sổ xe, ngắm nhìn phong cảnh ở Trùng Khánh này đẹp làm sao , bắt kể ngày hay đêm Trùng Khánh trong mắt cậu luôn rất đẹp vì đây là nơi cậu muốn đến, là nơi cậu thực hiện ước mơ của mình
Trương Hàm Thuỵ 1 thiếu niên mang trong mình nhiệt huyết của tuổi trẻ, muốn học muốn chơi muốn đi làm muốn thử tất cả những thứ trên đời này
TUaaaaaaaaa
Trương Quế Nguyên đứng dậy, bước chậm tới cửa sổ. Hắn dựa đầu vào khung gỗ lạnh, mắt lặng nhìn ra cây quế trước sân nhà. Lá cây lay động trong làn gió nhẹ, mùi hương thoảng qua như ký ức xưa ùa về, quẩn quanh nơi ngực trái. Hắn là Trương Quế Nguyên – cái tên nghe thì đầy đủ, chỉn chu, nhưng cuộc đời hắn thì chẳng bao giờ đủ. Sinh ra trong một gia đình có ba mẹ, có một mái nhà, có đủ bữa ăn – nhưng không có đủ tình thương. Ba mẹ hắn yêu cậu em trai hơn, yêu đến mức như thể hắn chỉ là cái bóng lặng lẽ đi ngang cuộc đời họ. Từ khi còn bé, Quế Nguyên đã quen với việc tự dỗ mình ngủ, quen với những bữa cơm ngồi bên cạnh mà không ai hỏi han một lời. Chưa từng ai cảm ơn hắn, chưa từng ai tặng hắn món quà nào, dù là nhỏ nhất. Trong thế giới của hắn, yêu thương là thứ xa xỉ. Thứ duy nhất giữ hắn lại với cảm giác "mình vẫn còn tồn tại" là vài người bạn thân – những kẻ cũng vụng về và chật vật như hắn, nhưng ít nhất họ nhìn thấy hắn. Và rồi, có một người nữa. Trương Hàm Thuỵ. Người con trai ấy từng quay sang nói với hắn: "Cảm ơn cậu." Chỉ hai từ thôi – ngắn ngủi, tưởng như đơn giản – nhưng với Quế Nguyên, nó như một vết nứt nhỏ phá vỡ cả bức tường cô độc mà hắn dựng suốt bao năm. Lần đầu tiên, có ai đó nhìn vào mắt hắn mà nói lời biết ơn. Không vì hình thức, không vì phép lịch sự – mà là vì thật lòng. Quế Nguyên hít một hơi sâu, mắt vẫn nhìn cây quế ngoài sân. Trong cái thế giới tưởng như không có chỗ cho hắn, ít ra giờ đây, vẫn có một chút gì đó khiến hắn muốn bước tiếp. Một chút gì đó... mang tên Hàm Thuỵ
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
📱 Alo
???
???
📱 Alo gọi gì đấy Along?
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
📱 khi nào bọn bây nhập học đây?
???
???
📱 Along nhớ bọn tao hay sao mà nay gọi hỏi thăm thế/ người này vừa cười vừa trêu chọc hắn/
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
📱 nhớ quá nên nhập học lẹ ăn đấm nhé BÁC VĂN!
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
📱 ấy đùa tí thôi anh làm gì cọc thế Quế Nguyên
Hắn không nói gì thêm cúp máy ngang
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
đùa tí giận rồi à mai bị ăn đấm mất
Cậu ta là Dương Bác Văn bạn thân kiêm em trai ruột mà là ruột thừa của Quế Nguyên nha=)))
"Ngày hôm sau, khi đang đi trong sân trường, Quế Nguyên bất ngờ cảm nhận một cú đập mạnh vào vai trái. Hắn dừng bước, khẽ nhíu mày quay lại nhìn người vừa ra tay – kẻ ấy đang cười ha hả vì vừa vỗ lưng hắn "Nè, Dương Bác Văn! Cậu chán sống rồi phải không hả?" – Quế Nguyên gắt lên, quay phắt lại, ánh mắt tóe lửa như muốn thiêu sống đứa vừa vỗ lưng mình suýt trật khớp. Dương Bác Văn cười toe, tay vẫn còn đặt lên vai hắn, thản nhiên như không có gì: "Giỡn tí thôi mà ông tướng, Along nha! Bộ sáng ra không có tí vitamin hài là không chịu được hả?" Chưa kịp phản pháo, Quế Nguyên đã bị cậu ta vòng tay qua cổ kéo đi, như thể thân nhau từ kiếp trước. "Đi đi, trễ là bị nhốt ngoài cửa đó Dương Bác Văn vừa lôi vừa nói, miệng vẫn không quên tấu hài. "Với lại, ông mà đứng giữa sân trường trừng mắt như vậy nữa là tôi khỏi cần xem phim kinh dị luôn!" Quế Nguyên lườm nguýt nhưng cuối cùng vẫn để yên cho cậu bạn dắt đi, miệng lẩm bẩm: "Mai mốt đừng có trách tui nếu lỡ tay cho cậu té xuống cầu thang..."
Vừa tới cửa lớp, Quế Nguyên định giật tay ra khỏi cái kẹp cổ như gọng kiềm của Dương Bác Văn thì cánh cửa bỗng mở ra cái rầm. Người vừa bước vào chính là Trương Hàm Thụy – tóc chỉnh chu , đồng phục chỉnh tề nhưng ánh mắt thì vẫn lơ đễnh như hơn mọi khi. Ánh mắt Quế Nguyên và Trương Hàm Thụy vô tình chạm nhau một giây. Không dài, nhưng cũng đủ khiến Dương Bác Văn bên cạnh huýt gió một tiếng đầy ẩn ý: "Ồ… không khí đột nhiên có mùi gì đó lạ lạ nha." Quế Nguyên đá nhẹ vào chân cậu bạn, gằn giọng nhỏ: "Im miệng. Không phải chuyện của cậu." Trương Hàm Thụy chẳng nói gì, chỉ lướt mắt qua hai người rồi chậm rãi bước về chỗ ngồi – bàn cạnh cửa sổ, nơi nắng chiếu vừa đủ để làm tóc cậu ta hơi ánh lên. Dương Bác Văn khúc khích: "Ê, hình như có người tim đập nhanh hơn mức cho phép rồi đó nha…" "Muốn xuống phòng y tế không?" – Quế Nguyên liếc xéo, mặt đỏ lên thấy rõ dù cố tỏ vẻ bình tĩnh. Chuông reo. Tiết đầu tiên bắt đầu. Mà trong đầu ai đó, hình như tiết đầu tiên chưa phải là Toán, mà là… Trương Hàm Thuỵ
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Along vào học thôi đừng nhìn nữa/đẩy nhẹ vai Quế Nguyên/
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
Không phải chuyện của cậu né ra / hắn đá mạnh vào chân cậu ta/
Tác Giả xàm xàm viết truyện để tự đọc=))
Tác Giả xàm xàm viết truyện để tự đọc=))
halo halo xin chào mọi người nha chương 2 của tui đến đây thôi nè, mong mọi người sẽ thích, tui viết để tui đọc và chia sẻ niềm vui nhỏ bé này cho mn vui chung Nếu cốt truyện có xàm hay nhiều chỗ không hay mn có thể chỉ cho tui nha
Tác Giả xàm xàm viết truyện để tự đọc=))
Tác Giả xàm xàm viết truyện để tự đọc=))
tui sẽ đọc và sẽ tiếp thu góp ý của mọi người
Tác Giả xàm xàm viết truyện để tự đọc=))
Tác Giả xàm xàm viết truyện để tự đọc=))
Cảm ơn mọi người nhé💞
Tác Giả xàm xàm viết truyện để tự đọc=))
Tác Giả xàm xàm viết truyện để tự đọc=))
Lần đầu viết truyện trên app như thế này còn nhiều sai sót mong mọi người chiếu cố 💞
Tác Giả xàm xàm viết truyện để tự đọc=))
Tác Giả xàm xàm viết truyện để tự đọc=))
Pai pai hẹn gặp lại

chương 3 nhẹ nhàng

Khi Quế Nguyên trở lại chỗ ngồi, vừa kéo ghế ra thì đã thấy Trương Hàm Thuỵ gục mặt xuống bàn, hai cánh tay khoanh lại làm gối, mái tóc rũ xuống che gần hết nửa khuôn mặt. Hắn hơi khựng lại, tim chợt đập chậm đi một nhịp.
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
Ê , Cậu sao vậy?
Quế Nguyên cúi thấp người, nói nhỏ chỉ đủ 2 người nghe
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
cần xuống phòng y tế không?
Hàm Thuỵ khẻ lắc đầu, giọng nhỏ như gió lướt qua tai
Trương Hàm Thuỵ
Trương Hàm Thuỵ
Không sao...tôi chỉ hơi mệt tí thôi
Trương Hàm Thuỵ
Trương Hàm Thuỵ
Nghĩ tí là khỏe ấy mà
Quế Nguyên nhíu mày. Hắn không tin. Nhìn sắc mặt Hàm Thuỵ tái đi, môi khô và ánh mắt lờ đờ – cái kiểu “không sao” ấy chỉ dành cho những người đã quen giấu mọi thứ trong lòng. Giống như hắn. Không nói thêm lời nào, Quế Nguyên vươn tay lên, khẽ áp lòng bàn tay mình vào trán Hàm Thuỵ.
Cậu giật mình, hơi ngước lên định né tránh, nhưng Quế Nguyên giữ tay vững.Cái lạnh từ da của Hàm Thuỵ truyền sang khiến hắn nhíu mày nhăn mặt trông rất khó coi
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
Cậu nói dối à , nóng thế mà nói không sao à?
một khoảng chậm lặng trôi qua giữ hai người, Hàm Thuỵ không biết nói gì cả , chỉ nhìn Quế Nguyên xong lại cuối đầu xuống bàn
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
Tôi đưa cậu xuống phòng y tế
Quế Nguyên cắt giọng nhưng không gay gắt. Hắn vốn không đợi câu trả lời từ cậu, chỉ cuối người , nhẹ nhàng luồn tay đỡ lấy bên vai của Hàm Thuỵ
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
cậu nằm nghỉ đi , tôi sẽ xin thầy cho cậu
Trương Hàm Thuỵ
Trương Hàm Thuỵ
Cảm ơn cậu nhé...Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
Không có gì, chỉ là bạn bè giúp đỡ nhau là chuyện nên làm thôi mà
Trương Hàm Thuỵ
Trương Hàm Thuỵ
Cậu vào học đi , khi nào đỡ tôi tự vệ lớp được mà
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
ừm thế tôi về lớp
nói rồi hắn quay mặt đi ra khỏi phòng y tế, cũng không quên đóng cửa cho cậu
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Này Along , đưa người ta đi đâu đấy?
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Gần vào học rồi mà?
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Hàm Thuỵ đâu?
Quế Nguyên thở dài , rõ ràng là đã đoán được cơn tra khảo tới tấp này , nhưng vẫn bị dội ngược với tốc độ hỏi dồn dập như thẩm vấn tội phạm
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
Dương Bác Văn!
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
Ngồi im chút đi
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
Cậu ấy bị sốt, tao đưa cậu ấy xuống phòng y tế rồi
Vừa mới dứt câu Dương Bác Văn đứng phắt dậy như bị điện giật, hét cũng nửa cái lớp nghe
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
GÌ?! NAY ALONG CÒN BIẾT CÕNG NGƯỜI TA XUỐNG PHÒNG Y TẾ Á?! THẬT KHÔNG VẬY TRỜI!!
Cả lớp quay lại nhìn. Một vài đứa nhướng mày, vài đứa thì che miệng cười khúc khích. Cô giáo còn chưa kịp đến, nên lớp bỗng trở thành sân khấu riêng của hai đứa nó. Quế Nguyên đưa tay đè đầu Dương Bác Văn xuống ghế:
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
Ngồi xuống! Muốn tao cõng mày xuống phòng y tế luôn không?!
Bác Văn cười hề hề, ngồi xuống nhưng vẫn không chịu buông tha:
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Ê ê ê nhưng mà Along à… thế cõng á? Cõng kiểu gì? Có lưng kề lưng không? Có mồ hôi ai rơi lên vai ai không? Hửm?"
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
Im đi
Quế Nguyên đáp gọn, lấy vở đập một cái nhẹ lên đầu cậu bạn. Nhưng gương mặt lại khẽ đỏ lên, không thoát được ánh mắt soi mói của tên bạn thân nhiều chuyện
Tuaaaaaaaaaaaaaa
Sau một lúc nghỉ ngơi ở phòng y tế, Trương Hàm Thụy đã đỡ sốt. Cậu tỉnh lại trong làn ánh sáng vàng nhạt rọi qua cửa sổ, đầu vẫn còn hơi nặng nhưng cơ thể đã dễ chịu hơn nhiều. Nghĩ đến việc mình vừa được người ta cõng từ lớp xuống tận đây, Trương Hàm Thụy bỗng chốc có chút ngại ngùng – mà cũng hơi… biết ơn. Ra chơi, cậu chủ động bước khỏi phòng y tế, không quay về lớp ngay mà rẽ vào căn tin. Hàm Thụy chọn một hộp sữa mát lạnh và cái bánh quế mà Quế Nguyên thích – loại mà cậu ta lúc nào cũng giành mua đầu tiên khi ra chơi. Tay cầm túi đồ, Trương Hàm Thụy bước nhanh về lớp. Không vội nhưng cũng không đủ chậm để suy nghĩ lung tung. Vừa đến cửa, cậu đã thấy Quế Nguyên đang ngồi chống cằm nhìn ra cửa sổ, bên cạnh là Dương Bác Văn đang cười nói gì đó… chắc lại tào lao. Quế Nguyên ngước lên thì bắt gặp ánh mắt cậu ấy. Cả hai chỉ nhìn nhau một giây, không nói gì, nhưng đủ để Bác Văn lập tức chồm tới:
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
"Ô hô hô, người thương về rồi kìa! Along chuẩn bị diễn cảnh cảm động chưa? Có cần tôi trải khăn đỏ không?"
Quế Nguyên đạp nhẹ vào chân Bác Văn dưới bàn, bực mà không giấu được vẻ lúng túng.
Trương Hàm Thụy bước vào, đặt túi đồ lên bàn Quế Nguyên, giọng đều đều nhưng nhẹ hơn mọi khi
Trương Hàm Thuỵ
Trương Hàm Thuỵ
"Cho cậu. Cảm ơn vì lúc nãy đã giúp."
Quế Nguyên nhìn hộp sữa rồi nhìn người trước mặt, lúng túng gãi đầu:
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
"Ờ… có gì đâu. Chuyện nhỏ."
Bác Văn lại lấn tới, tay chống cằm như hóng hớt phim truyền hình:
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
"Ê, nhưng Along có nói 'đưa xuống phòng y tế' chứ không bảo 'ôm vào lòng suốt đường đi' nhaaa~"
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
"Muốn ăn vở không?"
– Quế Nguyên giơ quyển tập lên doạ, còn Hàm Thụy thì khẽ bật cười, nụ cười hiếm hoi khiến cả bàn dưới như chớp
Hàm Thuỵ đẩy thêm 1 chai nước với 1 cái bánh sang Bác Văn, ăn đi tôi có mua cho cậu nữa đó
Bác Văn nghe thấy thế liền đưa tay lấy bánh với nước mà Hàm Thuỵ cho
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Cảm ơn nha Hàm Thuỵ cậu tốt thật đó ai như Along suốt ngày hơn thua với tôi thôi
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
nói gì đó Bác Văn
Vừa nói Quế Nguyên vừa liếc Bác Văn muốn nửa con mắt=))
Trương Hàm Thuỵ
Trương Hàm Thuỵ
Thôi ăn đi , kẻo vô học là cả đám nhịn hết đấy
Tuaaaaa vô lớp nhaaaa mấy mommmmm
Tác Giả xàm xàm viết truyện để tự đọc=))
Tác Giả xàm xàm viết truyện để tự đọc=))
Pai pai hẹn lần sau nhé👋👋 yêu yêu và cảm ơn mọi người đã đọc, tuy tui biết chẳng ai đọc truyện của tui=))

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play